Chương 29: Dạ hội (2)
YuuaKirigaya
02/05/2018
"Thằng đó đi đâu thế nhỉ?"
"Hay là tìm thấy Bạch Dương rồi?"
Vừa nói, Xử Nữ và Kim Ngưu quay sang nhìn nhau, sau đó lại khẽ nhún vai một cái.
Nãy giờ vẫn chẳng nhìn thấy Bạch Dương đâu, vậy mà Sư Tử và Nhân Mã vẫn có thể thản nhiên cầm dĩa thức ăn ăn ngon lành như thể điều đó chẳng hề quan trọng. Nhưng tụi nó hoàn toàn không hề nhận ra, cả hai đôi mắt mang sắc nâu tưởng chừng như đang đùa giỡn, lại thấy được điều là lí do khiến cho Song Tử vội vàng tách khỏi mà chạy đi.
Bởi vì tụi nó đứng ở khoảnh gần sát sân khấu chính, nên hoàn toàn không biết vụ ồn ào tuốt gần cuối hội trường vừa xảy ra. Ở đây lại rất ồn ào khi đứng ngay giữa hai cái loa lớn đặt hai bên, lại quá đông đúc để tụi nó có thể di chuyển khỏi mà không gây khó chịu cho người khác. Ban nãy Song Tử chạy đi được, nhưng khi đã gần bắt đầu dạ hội, điều này thật sự rất khó khăn. Đây cũng là một trong những lí do khiến tụi nó không thể rời khỏi mà đuổi theo Song Tử. Thật sự là chẳng thoái mái lắm đâu!
Song Ngư vốn không thích nơi đông người, lại phải vận thứ đồ ngột ngạt này, cậu thậm chí còn chẳng hít thở nổi. Dù vậy đương nhiên, Song Ngư vẫn cố trưng ra bộ mặt thân thiện hoà nhã nhất có thể khi nói chuyện cùng Cự Giải đang đứng ngay bên cạnh. Cậu thật không hiểu, sao cô cứ ngại ngùng như thế nào đó..
"Nè, Cự Giải! Cự Giải" Thiên Bình chợt kéo tay Cự Giải lại, thì thầm gì đó vào tai cô. "Chút có nhảy đó, là nhảy đó nha! Cố lên nào!"
Cự Giải thoáng cái mặt đã đỏ ửng cả lên, xấu hổ mà dùng tay đánh nhẹ vào người Thiên Bình đang cười khì kia. Kì quá, đâu cần nhắc cô đâu!! Với lại... với lại... thôi bỏ đi!!
Song Ngư đứng cạnh, tròn mắt nhìn hai cô nàng nọ, hơi nghiêng đầu rồi lại thôi, cậu dù sao cũng chẳng có ý định hỏi hay để tâm tới quá nhiều chuyện của người khác.
"Gọi cho Song Tử?"
"Cái đầu mày! Thằng đó mang theo điện thoại tao cùi!"
Bảo Bình nhăn mặt trước câu hỏi của Song Ngư, ngẩng đầu xì một tiếng rõ dài, khiến ai đó có chút không thích. Thằng của nợ, biết vậy Song Ngư chẳng thèm hỏi làm gì. Rõ mệt!
"Thiên Yết, ổn chứ?"
Khi nhận ra ánh mắt Xử Nữ đang nhìn mình chằm chằm đầy lo lắng, Thiên Yết vội cười xoà rồi xua xua tay. Làm sao có thể nói cho cậu biết, rằng cô đang mải nghĩ về cậu mà quên mất cả xung quanh?
Bàn tay Thiên Yết chợt được ai đó nắm lấy. Bàn tay kia, siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, như muốn trấn an, như muốn sưởi ấm cho cô trước những suy nghĩ mơ hồ. Thiên Yết mím chặt môi. Lẽ ra nên giật ra, nhưng cô chẳng thể làm được. Chỉ là cái nắm tay giữa anh em nuôi thôi, cô việc gì phải lo lắng thái quá như vậy chứ? Nhưng... điều này, chẳng khác nào đang gieo cho cô những hạt giống của hy vọng cả!!
Xử Nữ vội quay đi, một chút cũng không dám nhìn vào gương mặt Thiên Yết lúc này. Cậu có thể cảm nhận được, qua cái cách mà cô cứ cúi mãi xuống không dám ngước lên. Cậu chỉ muốn trấn an cô, đơn giản chỉ vậy thôi. Nhưng nếu, cô không muốn, cậu sẽ chấp nhận buông ra...
Tuy nhiên, khi Xử Nữ vừa định bỏ tay mình khỏi bàn tay của Thiên Yết, thì lần này, chính cô chủ động nắm lấy tay cậu. Xử Nữ kinh ngạc quay sang, nhưng vẫn là khuôn mặt cúi gầm ấy. Cậu cười nhẹ.
"Xin chào toàn thể các học sinh đêm nay, cùng vài giáo viên, tôi là thành viên của hội học sinh và sẽ là người dẫn chương trình đêm nay!! Và bây giờ, dạ hội thường niên được tổ chức hằng năm, xin được phép bắt đầu ngay bây giờ!!!"
Sau khi cậu bạn kia vừa dứt lời, từ bên dưới vang lên không ngừng những tiếng vỗ tay và hò hét, khiến cho hội trường càng thêm sôi động. Tụi nó lúc này mới để ý, đèn đã tắt từ bao giờ, thay vào đó sân khấu lại sáng bật lên giữa cái không gian tối ấy. Một lần nữa, mọi thứ trở nên thật sự náo nhiệt.
Ma Kết thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra phía cửa chính của hội trường. Cô thật sự đã nghĩ, là Song Tử vì nhìn thấy Bạch Dương nên mới chạy theo. Nhưng nãy giờ đã lâu vẫn chẳng thấy cả hai đứa nó quay lại. Cả hai đứa lại chắc chắn không mang điện thoại, Ma Kết dám chắc. Thật sự, cô có chút lo lắng. Không chỉ cô, mà hầu như tụi nó đều bận tâm cả.
"Bớt nhăn mặt lại giùm cái! Nhìn như bà già ấy!"
"Cái--?!"
Khi Ma Kết nhận ra mình bị nói xấu và định quay qua cho cái tên gan trời kia một trận, thì một thứ gì đó vừa bỏ tọt vào miệng cô. Là một viên lạp xưởng, nếu Ma Kết không nhầm. Nhưng sao cậu ta dám?!
"Ngon chứ?"
Vừa nói, Kim Ngưu, tay vào còn cầm dĩa thức ăn và chiếc nĩa vừa ban nãy bỏ đồ vào miệng cô, vừa nhe răng cười ranh mãnh. Nụ cười kia bất giác, khiến cho Ma Kết nhớ đến anh, chợt thoáng đỏ mặt. Cô vội quay đi, để lại Kim Ngưu nhất thời chẳng hiểu chuyện gì.
Nhìn cô bạn gương mẫu của mình đánh trống lãng bằng cách nhìn lên sân khấu, Kim Ngưu không nhịn được mà bật cười. Vẫn đều đều cho thức ăn vào miệng, cậu cứ thấy tâm trạng vui vẻ. Trêu chọc Ma Kết, thật sự là thích nhất!
Vài tiết mục của dạ hội thật sự rất thú vị, khiến cho không khí chẳng chút buồn chán, đương nhiên là trừ vài thành phần hơi khác người không thiết phải kể đến. Những bài hát do chính học sinh thể hiện, những màn kịch do chính học sinh dựng nên, hay những câu chuyện kể thật sự khiến người ta gần như không thể rời mắt dù chỉ một giây.
Bằng một cách kì diệu nào đó không rõ, Thiên Bình tự dưng bị ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào mình. Trong khi cô còn chẳng hiểu chuyện gì, thì gần như toàn bộ ánh mắt trong hội trường đã hướng về cô một cách đầy ngưỡng mộ. Thiên Bình có dự cảm không lành...
"Vậy, bạn Thiên Bình của lớp 10 Toán, cậu sẽ không ngại nếu dành cho mọi người ở đây một bài hát thật tuyệt chứ?"
Sau tiếng người dẫn chương trình là hàng loạt tràng vỗ tay tung hô không ngớt. Cô rõ ràng đã cố trốn rồi mà, thế quái nào cơ chứ? Với lại từ lúc đi học, toàn bộ buổi diễn của Thiên Bình đã giảm xuống không phanh, bằng cách nào mà trong mắt họ, cô vẫn nổi tiếng đến mức đó?!!
"À, mình... mình..."
Thiên Bình thật sự đang cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết. Cô không muốn hát cho lắm, nhưng những ánh mắt chứa đầy mong đợi kia lại như muốn khiến cô thấy mủi lòng. Khi Thiên Bình quay sang nhìn tụi nó cầu cứu, thì nhận lại toàn là sự phũ phàng tàn nhẫn. Nhìn xung quanh lần nữa, cô đành thở dài.
"Cũng được... mình rất hân hạnh..."
Mặc kệ sự nặng nề vủa Thiên Bình thể hiện rõ trong từng bước chân của cô, bọn họ vẫn lớn tiếng tung hô cô như một vị thánh chỉ vì cô nổi tiếng trong mắt họ. Nào là khen cô xinh đẹp, nào là khen cô trẻ trung đáng yêu, Thiên Bình thật sự dù luôn yên người hâm mộ nhưng lại chán ngấy đến tận cổ họng.
Đứng trên sân khấu, khi nhạc đã nổi lên, giữa những học sinh không ngừng reo hò tên cô, Thiên Bình nhìn xuống tụi bạn, khẽ mỉm cười. Bất giác, cô nhìn sang một góc đứng ngay sau tụi nó. Khi nhận ra hai người họ vẫn vui vẻ nói chuyện đến nhau và cậu gần như không mấy bận tâm dù cô đang đứng trên đây, Thiên Bình thật sự có chút hụt hẫng.
Hít một hơi thật sâu, từng câu chữ, từng lời hát bắt đầu vang lên bởi cái chất giọng hoàn hảo đến khó tin của Thiên Bình. Nhẹ nhàng mà năng động, dịu lành mà đáng yêu, mạnh mẽ lại tràn đầy sức sống, như thể Thượng đế đã quá ưu ái cho cô ca sĩ với giọng hát tuyệt vời truyền cảm kia.
Nhân Mã vẫn đang nói chuyện với Sư Tử, khi nhận ra mèo con đang vui vẻ hướng mắt nhìn lên sân khấu mà reo hò gần như to nhất, cậu mới ngước mắt nhìn theo. Người con gái đang đứng trên sân khấu cất cao tiếng hát, nhất thời Nhân Mã bị thu hút hoàn toàn, cậu thậm chí không thể rời mắt. Tuy nhiên, đôi mắt màu hổ phách của Nhân Mã, lại nhanh chóng trở lại bình thường. Và đến tận lúc đó, Thiên Bình lại chẳng hề nhận ra.
Khi Thiên Bình hoàn thành xong bài hát và bước xuống chỗ tụi nó, cả đám nhí nhố lập tức vây quanh lấy cô. Nhìn Sư Tử sáng rỡ mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ, và cả khi nó hò hét cổ vũ cô bên dưới đến khiến người xung quanh khó chịu, Thiên Bình chợt cảm thấy mình xấu xa. Một đứa con gái tốt và đáng yêu như vậy, cô làm sao ghét nó được đây...?
"Tiết mục tiếp theo, là một màn ảo thuật!"
Ảo thuật á?! Là ảo thuật sao?! Thiên Yết thật sự rất hứng thú với những trò ảo thuật nha! Nhìn vậy thôi, cô thật chất là một người cực kì thích ảo thuật đấy!
Xử Nữ đứng cạnh, nhìn theo mà không khỏi phì cười. Ngoài mặt lạnh lùng cho cố vào, rốt cuộc lại mê ảo thuật. Đương nhiên cậu hoàn toàn không bất ngờ gì rồi!
Người con trai trong bộ áo đuôi tôm đầy lịch thiệp cúi chào mọi người, khí chất toát ra đúng vẻ của một quý ông đích thực, có thể khiến bất kì cô gái nào đổ ngay tức khắc bằng khuôn mặt điển trai kia. Anh chàng xuất thân từ gia đình ảo thuật gia nổi tiếng của khối mười hai, ngoài tụi nó thì chắc không ai là không biết.
"Để cùng thực hiện, tôi có thể mời một cô gái chứ?" Ánh mắt hoà nhã đảo quanh hội trường rồi bằng cách nào đó, dừng lại chỗ tụi nó. "Em không phiền nếu lên đây với tôi chứ, thưa quý cô bé nhỏ?"
Cự Giải không khỏi chớp mắt đầy ngạc nhiên, thậm chí còn dùng ngón tay chỉ lại vào mình để xác minh mấy lần. Cả khi Thiên Yết đứng phía sau đẩy đẩy, Cự Giải vẫn còn ngớ người ra đến tận khi bước lên sân khấu kia, trong đôi mắt của mọi khán giả khác đang nhìn chằm chằm.
"Em quả là một quý cô xinh đẹp! Và hình như, cả chú bồ câu đáng yêu này cũng đã bị vẻ đẹp của em thu hút đấy!"
"Vâng?" Dù đã cầm một chiếc micro, giọng Cự Giải vẫn nhỏ xíu.
Trong khi Cự Giải còn đang tròn xoe mắt nhìn anh chàng cực dẻo miệng trước mặt, thì bàn tay anh ta đưa lên vén bên tóc cô. Một thứ gì đó như đang vỗ vỗ đằng sau gáy, và Cự Giải lập tức nhận ra đó là một chú bồ câu trắng. Thật tuyệt!
Bảo Bình đứng bên dưới tự dưng thấy khó chịu không rõ, mặt mày đanh lại có chút khó coi. Có gì hay ho đâu! Lừa gạt, cậu dám chắc là lừa gạt thôi! Một thằng đề cao khoa học hiện đại như Bảo Bình sẽ không bao giờ tin vào những thứ tàm xàm như mấy trò ảo thuật!!
"Gì vậy, mèo con?"
Nhân Mã nãy giờ cũng có hơi để tâm đến biểu diễn kia, giờ lập tức quay sang Sư Tử đứng cạnh đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cậu có thể nhìn thấy, sự kì lạ gì đó của Sư Tử, nhưng lại chẳng tài nào nói ra được. Khi nhận ra người gọi là ai, cả Nhân Mã cũng thoáng sự lo lắng.
"Em... em ra ngoài nghe... nghe điện thoại... nhé... một chút thôi...!"
"Khoan---!"
Trước khi Sư Tử kịp chạy đi, một bàn tay đã bất giác vươn ra nắm lấy tay nó, khiến cho cả Nhân Mã cũng không khỏi giật mình theo. Nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, Sư Tử hơn bao giờ hết, nó nhất quyết phải nghe điện thoại.
"Cậu định làm gì?! Bỏ ra!!"
"Định đi đâu?"
"Cậu nghĩ đi đâu? Đi vệ sinh? Dù là gì thì cũng không liên can đến cậu!! Buông ra ngay!!"
Song Ngư hơi khó chịu. Cậu không biết tại sao lại giữ nó lại, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm. Khi Song Ngư còn đang ngẩn ra vì đôi mắt ngấn nước từ lúc nào của đứa con gái trước mặt, Sư Tử đã thẳng tay giật mạnh mình khỏi cậu, rồi lập tức lách vào đám đông mà chạy vội đi, để lại Song Ngư vẫn còn đứng ngây ra.
Ở trên sân khấu kia, buổi diễn ảo thuật của anh chàng tiền bối vẫn tiếp tục. Chuyện vừa nãy, ngoài tụi nó, hầu như người ta đều tập trung lên sân khấu. Nhưng Cự Giải, cứ nhìn xuống dưới không thôi.
"Này quý cô bé nhỏ, tôi có thể hỏi ai là người đi cùng em đêm nay chứ?"
Nhận lấy cành hoa hồng từ anh, Cự Giải có chút ngập ngừng.
"Là... bạn cùng lớp và cùng kí túc với em..."
"Vậy có thể mời cậu ấy cùng lên đây chứ?"
Cự Giảu vì câu hỏi kia mà không khỏi giật mình, lập tức quay xuống phía dưới nhìn Song Ngư, người vẫn đang đứng yên đó với khuôn mặt lạnh tanh của mình.
Song Ngư bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, và cậu cũng dần nắm bắt được chuyện gì xảy ra. Nhìn nụ cười dịu dàng của Cự Giải, nhìn ánh mắt phức tạp mà tụi nó dành cho cậu, Song Ngư vẫn cứ đứng đó. Cậu không biết nên làm gì. Dù cho Song Ngư ghét phiền phức, nhưng nếu cậu không bước lên đó thì nhất định khiến Cự Giải rất khó xử. Vẫn là cậu mời cô đi cùng.
Nhìn xuống bàn tay vẫn còn cảm thấy sự run rẩy ban nãy, Song Ngư chớp đôi mắt màu cafe lạnh của mình, cậu chợt ngẩng đầu nhìn Cự Giải. Chân Song Ngư, bắt đầu bước đi.
Nhưng không hướng về sân khấu, thay vào đó, Song Ngư lại quay người chạy theo hướng mà cô gái nhỏ vừa chạy đi ban nãy.
Điều này khiến không một ai tin vào mắt mình, cái cách mà cậu ta có thể thản nhiên chạy đi mặc kệ cô bạn đi cùng mình đang đứng trên sân khấu đầy mong đợi. Không chỉ mọi người, mà cả tụi nó cũng vậy.
"Cạch!"
Đó là âm thanh khi chiếc micro trượt khỏi tay Cự Giải và rơi phịch xuống sàn sân khấu, âm thanh cao đến chói tai khiến mọi người trong hội trường lập tức chú ý
Gương mặt Cự Giải cứ ngây ra, dường như vẫn chưa nắm được những chuyện vừa rồi. Thiên Bình và Ma Kết, vội vàng chạy lên, đứng hai bên mà vỗ về cô bạn. Tụi nó không giận Song Ngư, cậu chả sai gì cả, nhưng... chẳng phải vẫn có chút quá đáng hay sao... khi Cự Giải lúc này, vẫn đang trân trân nhìn về phía mà Song Ngư vừa chạy đi ban nãy...
"Hay là tìm thấy Bạch Dương rồi?"
Vừa nói, Xử Nữ và Kim Ngưu quay sang nhìn nhau, sau đó lại khẽ nhún vai một cái.
Nãy giờ vẫn chẳng nhìn thấy Bạch Dương đâu, vậy mà Sư Tử và Nhân Mã vẫn có thể thản nhiên cầm dĩa thức ăn ăn ngon lành như thể điều đó chẳng hề quan trọng. Nhưng tụi nó hoàn toàn không hề nhận ra, cả hai đôi mắt mang sắc nâu tưởng chừng như đang đùa giỡn, lại thấy được điều là lí do khiến cho Song Tử vội vàng tách khỏi mà chạy đi.
Bởi vì tụi nó đứng ở khoảnh gần sát sân khấu chính, nên hoàn toàn không biết vụ ồn ào tuốt gần cuối hội trường vừa xảy ra. Ở đây lại rất ồn ào khi đứng ngay giữa hai cái loa lớn đặt hai bên, lại quá đông đúc để tụi nó có thể di chuyển khỏi mà không gây khó chịu cho người khác. Ban nãy Song Tử chạy đi được, nhưng khi đã gần bắt đầu dạ hội, điều này thật sự rất khó khăn. Đây cũng là một trong những lí do khiến tụi nó không thể rời khỏi mà đuổi theo Song Tử. Thật sự là chẳng thoái mái lắm đâu!
Song Ngư vốn không thích nơi đông người, lại phải vận thứ đồ ngột ngạt này, cậu thậm chí còn chẳng hít thở nổi. Dù vậy đương nhiên, Song Ngư vẫn cố trưng ra bộ mặt thân thiện hoà nhã nhất có thể khi nói chuyện cùng Cự Giải đang đứng ngay bên cạnh. Cậu thật không hiểu, sao cô cứ ngại ngùng như thế nào đó..
"Nè, Cự Giải! Cự Giải" Thiên Bình chợt kéo tay Cự Giải lại, thì thầm gì đó vào tai cô. "Chút có nhảy đó, là nhảy đó nha! Cố lên nào!"
Cự Giải thoáng cái mặt đã đỏ ửng cả lên, xấu hổ mà dùng tay đánh nhẹ vào người Thiên Bình đang cười khì kia. Kì quá, đâu cần nhắc cô đâu!! Với lại... với lại... thôi bỏ đi!!
Song Ngư đứng cạnh, tròn mắt nhìn hai cô nàng nọ, hơi nghiêng đầu rồi lại thôi, cậu dù sao cũng chẳng có ý định hỏi hay để tâm tới quá nhiều chuyện của người khác.
"Gọi cho Song Tử?"
"Cái đầu mày! Thằng đó mang theo điện thoại tao cùi!"
Bảo Bình nhăn mặt trước câu hỏi của Song Ngư, ngẩng đầu xì một tiếng rõ dài, khiến ai đó có chút không thích. Thằng của nợ, biết vậy Song Ngư chẳng thèm hỏi làm gì. Rõ mệt!
"Thiên Yết, ổn chứ?"
Khi nhận ra ánh mắt Xử Nữ đang nhìn mình chằm chằm đầy lo lắng, Thiên Yết vội cười xoà rồi xua xua tay. Làm sao có thể nói cho cậu biết, rằng cô đang mải nghĩ về cậu mà quên mất cả xung quanh?
Bàn tay Thiên Yết chợt được ai đó nắm lấy. Bàn tay kia, siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, như muốn trấn an, như muốn sưởi ấm cho cô trước những suy nghĩ mơ hồ. Thiên Yết mím chặt môi. Lẽ ra nên giật ra, nhưng cô chẳng thể làm được. Chỉ là cái nắm tay giữa anh em nuôi thôi, cô việc gì phải lo lắng thái quá như vậy chứ? Nhưng... điều này, chẳng khác nào đang gieo cho cô những hạt giống của hy vọng cả!!
Xử Nữ vội quay đi, một chút cũng không dám nhìn vào gương mặt Thiên Yết lúc này. Cậu có thể cảm nhận được, qua cái cách mà cô cứ cúi mãi xuống không dám ngước lên. Cậu chỉ muốn trấn an cô, đơn giản chỉ vậy thôi. Nhưng nếu, cô không muốn, cậu sẽ chấp nhận buông ra...
Tuy nhiên, khi Xử Nữ vừa định bỏ tay mình khỏi bàn tay của Thiên Yết, thì lần này, chính cô chủ động nắm lấy tay cậu. Xử Nữ kinh ngạc quay sang, nhưng vẫn là khuôn mặt cúi gầm ấy. Cậu cười nhẹ.
"Xin chào toàn thể các học sinh đêm nay, cùng vài giáo viên, tôi là thành viên của hội học sinh và sẽ là người dẫn chương trình đêm nay!! Và bây giờ, dạ hội thường niên được tổ chức hằng năm, xin được phép bắt đầu ngay bây giờ!!!"
Sau khi cậu bạn kia vừa dứt lời, từ bên dưới vang lên không ngừng những tiếng vỗ tay và hò hét, khiến cho hội trường càng thêm sôi động. Tụi nó lúc này mới để ý, đèn đã tắt từ bao giờ, thay vào đó sân khấu lại sáng bật lên giữa cái không gian tối ấy. Một lần nữa, mọi thứ trở nên thật sự náo nhiệt.
Ma Kết thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra phía cửa chính của hội trường. Cô thật sự đã nghĩ, là Song Tử vì nhìn thấy Bạch Dương nên mới chạy theo. Nhưng nãy giờ đã lâu vẫn chẳng thấy cả hai đứa nó quay lại. Cả hai đứa lại chắc chắn không mang điện thoại, Ma Kết dám chắc. Thật sự, cô có chút lo lắng. Không chỉ cô, mà hầu như tụi nó đều bận tâm cả.
"Bớt nhăn mặt lại giùm cái! Nhìn như bà già ấy!"
"Cái--?!"
Khi Ma Kết nhận ra mình bị nói xấu và định quay qua cho cái tên gan trời kia một trận, thì một thứ gì đó vừa bỏ tọt vào miệng cô. Là một viên lạp xưởng, nếu Ma Kết không nhầm. Nhưng sao cậu ta dám?!
"Ngon chứ?"
Vừa nói, Kim Ngưu, tay vào còn cầm dĩa thức ăn và chiếc nĩa vừa ban nãy bỏ đồ vào miệng cô, vừa nhe răng cười ranh mãnh. Nụ cười kia bất giác, khiến cho Ma Kết nhớ đến anh, chợt thoáng đỏ mặt. Cô vội quay đi, để lại Kim Ngưu nhất thời chẳng hiểu chuyện gì.
Nhìn cô bạn gương mẫu của mình đánh trống lãng bằng cách nhìn lên sân khấu, Kim Ngưu không nhịn được mà bật cười. Vẫn đều đều cho thức ăn vào miệng, cậu cứ thấy tâm trạng vui vẻ. Trêu chọc Ma Kết, thật sự là thích nhất!
Vài tiết mục của dạ hội thật sự rất thú vị, khiến cho không khí chẳng chút buồn chán, đương nhiên là trừ vài thành phần hơi khác người không thiết phải kể đến. Những bài hát do chính học sinh thể hiện, những màn kịch do chính học sinh dựng nên, hay những câu chuyện kể thật sự khiến người ta gần như không thể rời mắt dù chỉ một giây.
Bằng một cách kì diệu nào đó không rõ, Thiên Bình tự dưng bị ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào mình. Trong khi cô còn chẳng hiểu chuyện gì, thì gần như toàn bộ ánh mắt trong hội trường đã hướng về cô một cách đầy ngưỡng mộ. Thiên Bình có dự cảm không lành...
"Vậy, bạn Thiên Bình của lớp 10 Toán, cậu sẽ không ngại nếu dành cho mọi người ở đây một bài hát thật tuyệt chứ?"
Sau tiếng người dẫn chương trình là hàng loạt tràng vỗ tay tung hô không ngớt. Cô rõ ràng đã cố trốn rồi mà, thế quái nào cơ chứ? Với lại từ lúc đi học, toàn bộ buổi diễn của Thiên Bình đã giảm xuống không phanh, bằng cách nào mà trong mắt họ, cô vẫn nổi tiếng đến mức đó?!!
"À, mình... mình..."
Thiên Bình thật sự đang cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết. Cô không muốn hát cho lắm, nhưng những ánh mắt chứa đầy mong đợi kia lại như muốn khiến cô thấy mủi lòng. Khi Thiên Bình quay sang nhìn tụi nó cầu cứu, thì nhận lại toàn là sự phũ phàng tàn nhẫn. Nhìn xung quanh lần nữa, cô đành thở dài.
"Cũng được... mình rất hân hạnh..."
Mặc kệ sự nặng nề vủa Thiên Bình thể hiện rõ trong từng bước chân của cô, bọn họ vẫn lớn tiếng tung hô cô như một vị thánh chỉ vì cô nổi tiếng trong mắt họ. Nào là khen cô xinh đẹp, nào là khen cô trẻ trung đáng yêu, Thiên Bình thật sự dù luôn yên người hâm mộ nhưng lại chán ngấy đến tận cổ họng.
Đứng trên sân khấu, khi nhạc đã nổi lên, giữa những học sinh không ngừng reo hò tên cô, Thiên Bình nhìn xuống tụi bạn, khẽ mỉm cười. Bất giác, cô nhìn sang một góc đứng ngay sau tụi nó. Khi nhận ra hai người họ vẫn vui vẻ nói chuyện đến nhau và cậu gần như không mấy bận tâm dù cô đang đứng trên đây, Thiên Bình thật sự có chút hụt hẫng.
Hít một hơi thật sâu, từng câu chữ, từng lời hát bắt đầu vang lên bởi cái chất giọng hoàn hảo đến khó tin của Thiên Bình. Nhẹ nhàng mà năng động, dịu lành mà đáng yêu, mạnh mẽ lại tràn đầy sức sống, như thể Thượng đế đã quá ưu ái cho cô ca sĩ với giọng hát tuyệt vời truyền cảm kia.
Nhân Mã vẫn đang nói chuyện với Sư Tử, khi nhận ra mèo con đang vui vẻ hướng mắt nhìn lên sân khấu mà reo hò gần như to nhất, cậu mới ngước mắt nhìn theo. Người con gái đang đứng trên sân khấu cất cao tiếng hát, nhất thời Nhân Mã bị thu hút hoàn toàn, cậu thậm chí không thể rời mắt. Tuy nhiên, đôi mắt màu hổ phách của Nhân Mã, lại nhanh chóng trở lại bình thường. Và đến tận lúc đó, Thiên Bình lại chẳng hề nhận ra.
Khi Thiên Bình hoàn thành xong bài hát và bước xuống chỗ tụi nó, cả đám nhí nhố lập tức vây quanh lấy cô. Nhìn Sư Tử sáng rỡ mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ, và cả khi nó hò hét cổ vũ cô bên dưới đến khiến người xung quanh khó chịu, Thiên Bình chợt cảm thấy mình xấu xa. Một đứa con gái tốt và đáng yêu như vậy, cô làm sao ghét nó được đây...?
"Tiết mục tiếp theo, là một màn ảo thuật!"
Ảo thuật á?! Là ảo thuật sao?! Thiên Yết thật sự rất hứng thú với những trò ảo thuật nha! Nhìn vậy thôi, cô thật chất là một người cực kì thích ảo thuật đấy!
Xử Nữ đứng cạnh, nhìn theo mà không khỏi phì cười. Ngoài mặt lạnh lùng cho cố vào, rốt cuộc lại mê ảo thuật. Đương nhiên cậu hoàn toàn không bất ngờ gì rồi!
Người con trai trong bộ áo đuôi tôm đầy lịch thiệp cúi chào mọi người, khí chất toát ra đúng vẻ của một quý ông đích thực, có thể khiến bất kì cô gái nào đổ ngay tức khắc bằng khuôn mặt điển trai kia. Anh chàng xuất thân từ gia đình ảo thuật gia nổi tiếng của khối mười hai, ngoài tụi nó thì chắc không ai là không biết.
"Để cùng thực hiện, tôi có thể mời một cô gái chứ?" Ánh mắt hoà nhã đảo quanh hội trường rồi bằng cách nào đó, dừng lại chỗ tụi nó. "Em không phiền nếu lên đây với tôi chứ, thưa quý cô bé nhỏ?"
Cự Giải không khỏi chớp mắt đầy ngạc nhiên, thậm chí còn dùng ngón tay chỉ lại vào mình để xác minh mấy lần. Cả khi Thiên Yết đứng phía sau đẩy đẩy, Cự Giải vẫn còn ngớ người ra đến tận khi bước lên sân khấu kia, trong đôi mắt của mọi khán giả khác đang nhìn chằm chằm.
"Em quả là một quý cô xinh đẹp! Và hình như, cả chú bồ câu đáng yêu này cũng đã bị vẻ đẹp của em thu hút đấy!"
"Vâng?" Dù đã cầm một chiếc micro, giọng Cự Giải vẫn nhỏ xíu.
Trong khi Cự Giải còn đang tròn xoe mắt nhìn anh chàng cực dẻo miệng trước mặt, thì bàn tay anh ta đưa lên vén bên tóc cô. Một thứ gì đó như đang vỗ vỗ đằng sau gáy, và Cự Giải lập tức nhận ra đó là một chú bồ câu trắng. Thật tuyệt!
Bảo Bình đứng bên dưới tự dưng thấy khó chịu không rõ, mặt mày đanh lại có chút khó coi. Có gì hay ho đâu! Lừa gạt, cậu dám chắc là lừa gạt thôi! Một thằng đề cao khoa học hiện đại như Bảo Bình sẽ không bao giờ tin vào những thứ tàm xàm như mấy trò ảo thuật!!
"Gì vậy, mèo con?"
Nhân Mã nãy giờ cũng có hơi để tâm đến biểu diễn kia, giờ lập tức quay sang Sư Tử đứng cạnh đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cậu có thể nhìn thấy, sự kì lạ gì đó của Sư Tử, nhưng lại chẳng tài nào nói ra được. Khi nhận ra người gọi là ai, cả Nhân Mã cũng thoáng sự lo lắng.
"Em... em ra ngoài nghe... nghe điện thoại... nhé... một chút thôi...!"
"Khoan---!"
Trước khi Sư Tử kịp chạy đi, một bàn tay đã bất giác vươn ra nắm lấy tay nó, khiến cho cả Nhân Mã cũng không khỏi giật mình theo. Nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, Sư Tử hơn bao giờ hết, nó nhất quyết phải nghe điện thoại.
"Cậu định làm gì?! Bỏ ra!!"
"Định đi đâu?"
"Cậu nghĩ đi đâu? Đi vệ sinh? Dù là gì thì cũng không liên can đến cậu!! Buông ra ngay!!"
Song Ngư hơi khó chịu. Cậu không biết tại sao lại giữ nó lại, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm. Khi Song Ngư còn đang ngẩn ra vì đôi mắt ngấn nước từ lúc nào của đứa con gái trước mặt, Sư Tử đã thẳng tay giật mạnh mình khỏi cậu, rồi lập tức lách vào đám đông mà chạy vội đi, để lại Song Ngư vẫn còn đứng ngây ra.
Ở trên sân khấu kia, buổi diễn ảo thuật của anh chàng tiền bối vẫn tiếp tục. Chuyện vừa nãy, ngoài tụi nó, hầu như người ta đều tập trung lên sân khấu. Nhưng Cự Giải, cứ nhìn xuống dưới không thôi.
"Này quý cô bé nhỏ, tôi có thể hỏi ai là người đi cùng em đêm nay chứ?"
Nhận lấy cành hoa hồng từ anh, Cự Giải có chút ngập ngừng.
"Là... bạn cùng lớp và cùng kí túc với em..."
"Vậy có thể mời cậu ấy cùng lên đây chứ?"
Cự Giảu vì câu hỏi kia mà không khỏi giật mình, lập tức quay xuống phía dưới nhìn Song Ngư, người vẫn đang đứng yên đó với khuôn mặt lạnh tanh của mình.
Song Ngư bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, và cậu cũng dần nắm bắt được chuyện gì xảy ra. Nhìn nụ cười dịu dàng của Cự Giải, nhìn ánh mắt phức tạp mà tụi nó dành cho cậu, Song Ngư vẫn cứ đứng đó. Cậu không biết nên làm gì. Dù cho Song Ngư ghét phiền phức, nhưng nếu cậu không bước lên đó thì nhất định khiến Cự Giải rất khó xử. Vẫn là cậu mời cô đi cùng.
Nhìn xuống bàn tay vẫn còn cảm thấy sự run rẩy ban nãy, Song Ngư chớp đôi mắt màu cafe lạnh của mình, cậu chợt ngẩng đầu nhìn Cự Giải. Chân Song Ngư, bắt đầu bước đi.
Nhưng không hướng về sân khấu, thay vào đó, Song Ngư lại quay người chạy theo hướng mà cô gái nhỏ vừa chạy đi ban nãy.
Điều này khiến không một ai tin vào mắt mình, cái cách mà cậu ta có thể thản nhiên chạy đi mặc kệ cô bạn đi cùng mình đang đứng trên sân khấu đầy mong đợi. Không chỉ mọi người, mà cả tụi nó cũng vậy.
"Cạch!"
Đó là âm thanh khi chiếc micro trượt khỏi tay Cự Giải và rơi phịch xuống sàn sân khấu, âm thanh cao đến chói tai khiến mọi người trong hội trường lập tức chú ý
Gương mặt Cự Giải cứ ngây ra, dường như vẫn chưa nắm được những chuyện vừa rồi. Thiên Bình và Ma Kết, vội vàng chạy lên, đứng hai bên mà vỗ về cô bạn. Tụi nó không giận Song Ngư, cậu chả sai gì cả, nhưng... chẳng phải vẫn có chút quá đáng hay sao... khi Cự Giải lúc này, vẫn đang trân trân nhìn về phía mà Song Ngư vừa chạy đi ban nãy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.