Chương 4: Rắc Rối Ập Đến.
Ngự Miêu
21/03/2016
- Thế nào? Có đi không các cậu?
Cự Giải phấn khởi lặp lại câu hỏi khi không thấy ai trả lời. Thiên Yết trầm ngâm không nói gì. Sư Tử cũng lặng im (trường hợp hiếm lạ). Kim Ngưu vẫn cắm đầu vào ăn. Bạch Dương nhắm mắt lại như đang suy nghĩ, Thiên Bình xoay cái chén trong tay. Mỗi người một việc, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Cự Giải xém chút nữa là bùng lửa giận, cũng may Sư Tử lên tiếng:
- Tớ nghĩ chúng ta nên đi tìm các cậu ấy. Có gì thì tính sau.
- Đúng rồi! Chúng ta đi đến thế giới này còn chưa biết có trở lại được hay không, cứ đi tìm các cậu ấy trước rồi tính sau.
Thiên Bình cố định ly trà trong tay. Ánh mắt cô nhìn tất cả một lượt như muốn thống nhất ý kiến. Thật ra Thiên Bình rất nhớ ba nhỏ kia. Tuy tính cách khác nhau một trời một vực nhưng chẳng biết tại sao họ lại chơi thân với nhau.
- Cứ tính như vậy trước đi. Chúng ta đi thôi khỏi muộn. - Bạch Dương đứng dậy nói.
_____O0O_____
- Ối giời ơi là giời ơi! Thế này là thế nào hả?
Sư Tử chạy loạn xạ, vừa chạy vừa lấy hai tay ôm đầu, miệng không ngừng kêu trời kêu đất. Điều quan trọng là hình tượng cậu đã sụp đổ không dấu vết.
- Còn sao nữa, nhất định là lạc rồi. Tớ đói...
Kim Ngưu la lên, tay xoa bụng. Mặt cô bé nhăn nhó nhìn trời nhìn đất. Đã ba ngày rồi, ba ngày họ bị lạc trong rừng. Khu rừng này giống như một mê cung, chỗ nào cũng như chỗ nào. Cây vừa to vừa "khủng", che hết cả ánh mặt trời, chưa kể rừng cây rậm rạp, không hề phân biệt được phương hướng.
- Rồi sao? Ai bảo đi vào rừng hả?
Thiên Yết nổi khùng lên, dậm chân tức giận ngó cả bọn.
- Cậu chứ ai! Cậu là người đề nghị vào rừng.
Tất cả chỉ tay vào Thiên Yết. Khuôn mặt ai cũng khó coi, hoặc cũng có thể nói là phờ phạc nhưng không giấu được sự thức giận. Ánh mắt họ nhìn Thiên Yết như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ơ... hơ... Tớ hả? Là tớ sao? - Thiên Yết chỉ tay vào mình muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng chẳng xong.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, cậu cố gắng biện minh:
- Là tớ nghĩ chúng ta rơi vào rừng nên mới muốn vào rừng tìm thôi...
Đang nói giữa chừng, Thiên Yết chợt dừng lại nhìn cả bọn.
- Các cậu không tin tớ?
- ...
- Các cậu nhìn tớ bằng ánh mắt đó là ý gì hả?
-...
- Sao các cậu không nói?
-...
- Này nhá! Kiêu vừa thôi, thằng này là đứa yêu yên lặng, không có hứng nói chuyện với mấy con-ma-lơ-canh đâu!
Thiên Yết bỗng dưng nổi khùng lên một cách mất kiểm soát. Cũng đúng thôi, bị mọi người ngơ như vậy ai mà không bực. Bấy giờ, Cự Giải mới thở dài:
- Hiểu lầm rồi! Chính xác là tụi này không còn sức mà nói.
Coi bộ dạng của cô nhóc Cự Giải tưởng chừng như chỉ gió thổi nhẹ qua cũng đủ ngã. Tình cảnh của mấy người kia cũng không khác là bao. Chỉ có thể diễn tả bằng một từ: thê thảm.
- Được rồi, đi thôi, tớ cũng muốn thoát khỏi chỗ này. Nhìn mấy cậu... khiếp quá!
Thiên Yết nhún vai bước về phía trước. Cả nhóm người theo sau, nhìn họ như một nhóm ăn xin ngoài đường vậy.
Vậy là kết thúc màn độc thoại tự kỉ của Thiên Yết. Tất nhiên với những kẻ đi không nhìn chắc chắn sẽ không có gì "tốt đẹp" hơn thế. Bằng chứng là Thiên Yết đang đi bỗng khựng lại. Cả đám người phía sau đâm đầu vào người cậu. Chưa kịp phản ứng, bỗng từ dưới mặt đất mấy tấm lưới, dây thừng nổi lên tóm gọn cả nhóm người treo ngược lên cây.
Bạch Dương như bừng tỉnh, cậu quay sang:
- Thiên Yết, cậu dẫn đường kiểu gì vậy hả?
- Thì giống các cậu, nhắm mắt mà đi thôi!
Sự bình thản của Thiên Yết khiến ai nghe xong cũng muốn xẻ cái đầu của cậu ra xem bên trong nó chứa những tạp chất gì mà biến một đứa thông minh, sáng tạo như cậu thành một tên ngu si như vậy, đúng là không còn từ nào để diễn tả.
- Vậy mà cậu đòi dẫn đường hả?!
Sư Tử gào lên, muốn phá tấm lưới mà không được. Vũ khí của bọn họ đều bị rơi hết trên mặt đất. Đúng là xui tận mạng.
- Tớ có nói tớ dẫn đường đâu nhỉ? - Thiên Yết "ngây thơ" hỏi lại, ánh mắt cậu thoáng ý cười.
- Cậu... quá đáng! - Kim Ngưu vùng vằng quát lên.
Thiên Bình quan sát xung quanh một lượt, cô e hèm lên tiếng cắt đứt cuộc cãi nhau của mấy tên "không bình thường":
- Có người kìa!
Cự Giải quay lại, cô đang định mở miệng nhờ họ giúp thì tên kia đã đi tới và oang oang trước. Câu nói của hắn làm cô sững người:
- Đại ca! Người ra mà xem này. Lần này chúng ta bắt được nhiều quá cơ, có cả ba mĩ nhân trong chỗ này!
Cả sáu người khi nghe thấy giọng điệu của tên này ngay lập tức muốn nôn mửa. Nhưng đồng thời họ cũng cân nhắc mình đang ở trong tình huống nào. Bây giờ sức họ không thể địch nổi mấy tên này, chưa kể vũ khí rơi hết bên dưới.
Một tên to con đi tới, cả người hắn có vẻ béo. Khuôn mặt thì như cái... bánh bao. Đôi mắt híp lại, nhỏ như que tăm, nhìn cực kì gian xảo. A Đại đưa mắt nhìn sáu người đang lơ lửng trên cành cây kia rồi cười lớn hạ lệnh cho đàn em:
- Hé hé... lục soát tiền trên người chúng, sau đó... - Hắn hất hàm ra hiệu cho đàn em. - Bắt đứa này, những đứa còn lại giết không tha.
- Vâng ạ! - Bọn đàn em bắt đầu làm việc.
Sau khi thu được món tiền "kếch xù" của các bạn Sao (do cũng ăn cướp mà ra). Mấy tên tay sai làm theo lời chỉ thị của A Đại - kẻ được gọi là đại ca. Thiên Bình, Cự Giải, Kim Ngưu bị bọn chúng dẫn đi. Thiên Bình có phản kháng nhưng sức cô quá yếu lên bị đánh ngất, hai người la hét nhưng đều vô dụng. Ba người còn lại là Bạch Dương, Sư Tử, Thiên Yết nhíu mày, mặt nhăn nhó. Họ cảm thấy khó chịu, cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt không chịu nghe lời... cứ như vậy, họ bị ăn mấy kiếm của bọn đạo tặc vào bụng và gục xuống.
Giữa trưa, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khe lá, chiếu lên mấy người đang nằm trên vũng máu khô.
Thiên Yết khẽ cử động rồi ngồi dậy. Cậu lấy tay xoa đầu rồi nhìn xung quanh. Ngay sau khi nhớ ra việc gì vội vàng quay ra, đánh thức Bạch Dương và Sư Tử.
Không có dấu hiệu tỉnh?
Chẳng lẽ đã chết?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu của Thiên Yết, cậu vội vàng lay mạnh hai người bạn của mình. Bạn bè của cậu, không được chết.
Lay không được, Thiên Yết chuyển qua dùng bạo lực. Trực tiếp dang tay tát Sư Tử là người gần cậu nhất.
Tát cái thứ nhất. Không có gì thay đổi.
Tát cái thứ hai. Vẫn không nhúc nhích.
Tát cái thứ ba. Lần này, cậu có dụng lực làm cho mặt Sư Tử in luôn dấu tay của cậu. Nhưng vẫn không hề chuyển biến.
Tức quá, cậu giương tay lên cao quyết định tát mạnh hơn lần trước, thậm chí là đấm. Chỉ cần họ tỉnh lại thì việc gì cậu cũng có thể làm.
Tay vừa vung lên thì Sư Tử bỗng nhiên mở mắt. Cậu ta bật dậy như một cái lò xo nhìn ngó chung quanh rồi đưa tay lên miệng vô duyên mà ngáp.
- Thiên Yết! Sao vậy? Để tớ ngủ chút nữa thì chết à?
Mặt Thiên Yết đen lại. Trong lòng không ngừng rủa Sư Tử. Rõ ràng Sư Tử không tỉnh thì có khả năng cậu sẽ chết thật vậy mà làm như không sao cả còn nói được vậy.
- A!!! - Sư Tử hét lên, chỉ thẳng vào mặt Thiên Yết mắng. - Cậu, cái đồ vũ phu. Ai cho cậu tát tớ hả? Có biết mặt tớ trân quý như vàng ngọc không hả? Trời ơi, còn đâu vẻ đẹp trai nữa chứ! Thiên Yết ơi là Thiên Yết ơi!
Sư Tử bày ra vẻ mặt đau khổ đồng thời kêu lên như cháy nhà. Rất may, phải nói là cực kì may khi Bạch Dương bị đánh thức bởi tiếng kêu của Sư Tử. Chỉ cần Bạch Dương tỉnh muộn một chút nữa chắc chắn giữa Sư Tử và Thiên Yết sẽ xảy ra đánh nhau.
Lí do của Thiên Yết: Mất trật tự.
Lí do của Sư Tử: Mất vẻ đẹp trai.
Ai da, là hai lí do cực kì... vĩ đại nhưng vì Bạch Dương tỉnh lại lên tạm thời nó xịt luôn thành khói.
- Cậu tỉnh lại rồi, không sao chứ?
Thiên Yết quan tâm hỏi, cậu định đứng dậy thì một trận đau nhức truyền tới. Thiên Yết nhăn mày, bụng cậu bị chém một vết khá lớn, máu không ngừng chảy ra. Hai người kia tình cảnh cũng không khác là bao. Hừ... dám chém cậu? Nếu không phải lúc đó không có các bạn đều nằm trong tay bọn chúng thì chắc chắn lũ đó sẽ chết với cậu.
Bạch Dương lắc đầu với câu hỏi của Thiên Yết, cậu cúi đầu nhìn vết thương ở trên bụng mình. Sau một lúc nghĩ ngợi, Bạch Dương lấy tay xoa vết thương trước con mắt ngạc nhiên của Sư Tử và Thiên Yết. Dưới lực của bàn tay, vết thương trên bụng Bạch Dương lại càng chảy ra nhiều máu. Máu chảy xuống, có chút dính dính, hơi ấm áp và mùi tanh đặc trưng. Thiên Yết đánh vào tay Bạch Dương khiến cậu giật mình ngẩng đầu lên. Thiên Yết trừng mắt:
- Nghịch dại vậy? Muốn chết sớm hả?
- Tại thấy nó hay hay. - Bạch Dương thành thật trả lời khiến hai người kia muốn bất tỉnh.
Sư Tử kéo áo Thiên Yết, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt kì dị:
- Có vẻ cậu lây bệnh của Bảo Bình. Tên khùng!
- Ơ... tớ... - Bạch Dương muốn thanh minh nhưng bị Thiên Yết cắt ngang:
- Tớ thông cảm cho cậu.
- Nhưng mà tớ... - Bạch Dương vẫn cố thanh minh và lần này là Sư Tử cắt ngang:
- Được rồi, cậu bị khùng Bạch Dương à. Bây giờ với cơ thể như vậy mà hai cậu còn tâm trí cãi nhau à?
Lời nói của Sư Tử rất có hiệu nghiệm. Họ vội vàng đi thay quần áo và xử lí vết thương. Cũng may bọn đạo tặc khi nãy ra tay nhẹ nhưng rồi chúng sẽ phải hối hận vì chuyện này. Dám động vào người tụi này, chỉ có xuống Diêm Vương mà ngủ.
Nhặt thanh kiếm dưới đất lên, Bạch Dương giật mình:
- Ba bà chằn đâu?
- Bị bắt rồi. - Thiên Yết bình thản.
- Chúng ta đi cứu...
- Khoan!
Sư Tử cắt ngang lời Bạch Dương, cậu nhìn hai người kia bằng ánh mắt nghiêm nghị lạ thường:
- Bọn họ lo sau. Giờ chúng ta đi kiếm cái gì ăn đã.
Lí do vớ vẩn như vậy nhưng điều ngạc nhiên là Thiên Yết gật đầu:
- Ok.
Bạch Dương giơ ngón tay cái lên:
- Câu nói hay nhất trong ngày.
- Ý gì hả? - Sư Tử nổi khùng.
- Là khen đó, đi thôi.
Thiên Yết cố gắng nhịn cười rồi đẩy hai cậu bạn đi. Nếu không giảng hòa nhanh thì sợ rằng với ánh mắt khiêu khích của Bạch Dương, Sư Tử đã lao vào đánh từ lâu.
Dù sao bọn họ cũng đang đói, ăn là nhất!
Ba người đi tìm nguồn nước trước tiên. Họ nhanh chóng tìm được một con suối và quyết định bắt cá. Chẳng biết tại sao mà sau khi rời khỏi ba bà chằn kia thì họ cực kì may mắn. Lúc đi cùng họ, đừng nói một con suối, ngay cả một con vật hay cỏ dại cũng không thấy mà ăn.
- Ê Bạch Dương, chỗ cậu sao rồi?
Sư Tử mất kiên nhẫn vừa hỏi vừa chém lia lịa xuống dước nước.
Bạch Dương nhanh chóng thở dài:
- Chẳng hiểu sao lũ cá nhìn thấy tớ là chạy biến không dấu vết.
Thực ra cậu nói với Sư Tử như vậy đã là che dấu sự tình bên trong, vừa rồi vì đuổi một con cá cậu suýt trượt chân ngã xuống nước. Vấn đề này mà nói ra chả khác nào trò cười, thật sự rất mất mặt!
- Ui... tớ xiên mãi không được, tụi nó chết ngay dưới đó, bẩn kinh khủng.
Sư Tử dậm chân chỉ vào con suối. Những nơi cậu đi qua nước đều loang lổ màu đỏ. Đúng là không thể làm gì hơn nữa.
- Cậu tưởng mỗi cậu thế hả?
Giọng Thiên Yết vang lên cực kì bực bội. Bạch Dương và Sư Tử nghe thấy đồng thời nhìn sang chỗ Thiên Yết. Thiên Yết xiên được rất nhiều cá nhưng có điều con nào con đấy đều bị phanh thây thành trăm mảnh. Kĩ thuật của Thiên Yết cũng rất suất sắc đi nhưng nát vụn như vậy còn ăn uống gì được nữa?
Ba thằng con trai nhăn nhó nhìn nhau không biết làm gì hơn.
- Thôi, chúng ta đi kiếm cái khác ăn đi. Có lẽ mình không có duyên với cá.
Bạch Dương chép miệng nhìn con suối trước mặt. Lời của cậu được cả Thiên Yết và Sư Tử đồng ý. Thôi thì đang đói, phải lết xác mà đi vậy. Tất cả vì nghĩa vụ ăn cao cả.
...
Lần thứ nhất, ba người kiếm được một con gà rừng. Sau khi có lửa cả ba nhìn nhau không biết làm gì nữa. Thiên Yết nhìn con gà từ đầu tới chân rồi vung kiếm lên chém một nhát đứt lìa đầu con gà. Sư Tử nhìn con gà tàn tật một lúc sau đó túm lấy cho vào lửa.
Ít phút sau. Con gà thành cục than.
- Chắc nó nhỏ quá lên thành như vậy. - Bạch Dương ra vẻ hiểu biết nói.
- Nhưng ở nhà hàng người ta còn nướng cả thịt chim sao vẫn được?
Sư Tử dùng que đẩy con gà tròn mắt khó hiểu.
- Chắc người ta cho thuốc vào, thôi đi kiếm con khác vậy.
Thiên Yết giẫm nát con gà rồi hất cằm kêu hai người kia đi.
Lần thứ hai, cách 3 giờ sau ba người mang về một con hổ. Mặt ai cũng xanh mét, tím tái cho thấy họ đã vận động mạnh dẫn đến vết thương có vấn đề nhưng có vẻ ai cũng mừng rỡ với thành quả của mình.
- Giờ làm sao? - Sư Tử đá con hổ đang thoi thóp hỏi.
- Chắc vặt lông. - Bạch Dương đoán.
Sư Tử tiếp tục hỏi:
- Sao nữa?
- Chắc là vứt đi. - Thiên Yết nói một cậu khiến hai người kia muốn đập đầu xuống đất.
Mặc dù không nghe theo lời Thiên Yết vứt con hổ ngay đi nhưng kết quả sau một hồi lăn lộn con hổ cũng chẳng thể ăn được. Trời đã bắt đầu tối, mặt ai cũng nhăn nhó. Bạch Dương nảy ra đề nghị:
- Hay ta ăn quả dại vậy?
- Nhưng... - Sư Tử ấp úng, quả dại làm sao mà ăn được.
- Giờ muốn ăn hay chết đói?
Thiên Yết chìa ra mấy quả dại nhìn Sư Tử bằng ánh mắt khó chịu. Cậu cũng đâu muốn ăn vậy mà làm như mỗi mình cậu ta không thích.
Ba người nhìn nhau rồi bỏ mấy quả kia vào miệng. Cuối cùng sau một hồi ngậm đắng nuốt cay ba người cũng ăn xong. Quả dại vừa chát lại vừa cứng ăn vào đúng là kinh dị. Nếu không phải vì bảo toàn mạng sống và sức lực thì họ không bao giờ động tới.
- Giờ chúng ta đi cứu mấy bà chằn chứ? - Bạch Dương thu dọn đao kiếm nhìn hai người kia.
- Ngủ đã rồi tính sau. - Thiên Yết lạnh lùng buông một câu rồi ngả người cuống ngủ.
Sư Tử nhìn Bạch Dương rồi quyết định đi ngủ. Dù sao ở nhóm kia có Thiên Bình hơn nữa mạng ai người ấy lo, lo chưa xong mình lấy đâu lo cho người khác.
Cự Giải phấn khởi lặp lại câu hỏi khi không thấy ai trả lời. Thiên Yết trầm ngâm không nói gì. Sư Tử cũng lặng im (trường hợp hiếm lạ). Kim Ngưu vẫn cắm đầu vào ăn. Bạch Dương nhắm mắt lại như đang suy nghĩ, Thiên Bình xoay cái chén trong tay. Mỗi người một việc, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Cự Giải xém chút nữa là bùng lửa giận, cũng may Sư Tử lên tiếng:
- Tớ nghĩ chúng ta nên đi tìm các cậu ấy. Có gì thì tính sau.
- Đúng rồi! Chúng ta đi đến thế giới này còn chưa biết có trở lại được hay không, cứ đi tìm các cậu ấy trước rồi tính sau.
Thiên Bình cố định ly trà trong tay. Ánh mắt cô nhìn tất cả một lượt như muốn thống nhất ý kiến. Thật ra Thiên Bình rất nhớ ba nhỏ kia. Tuy tính cách khác nhau một trời một vực nhưng chẳng biết tại sao họ lại chơi thân với nhau.
- Cứ tính như vậy trước đi. Chúng ta đi thôi khỏi muộn. - Bạch Dương đứng dậy nói.
_____O0O_____
- Ối giời ơi là giời ơi! Thế này là thế nào hả?
Sư Tử chạy loạn xạ, vừa chạy vừa lấy hai tay ôm đầu, miệng không ngừng kêu trời kêu đất. Điều quan trọng là hình tượng cậu đã sụp đổ không dấu vết.
- Còn sao nữa, nhất định là lạc rồi. Tớ đói...
Kim Ngưu la lên, tay xoa bụng. Mặt cô bé nhăn nhó nhìn trời nhìn đất. Đã ba ngày rồi, ba ngày họ bị lạc trong rừng. Khu rừng này giống như một mê cung, chỗ nào cũng như chỗ nào. Cây vừa to vừa "khủng", che hết cả ánh mặt trời, chưa kể rừng cây rậm rạp, không hề phân biệt được phương hướng.
- Rồi sao? Ai bảo đi vào rừng hả?
Thiên Yết nổi khùng lên, dậm chân tức giận ngó cả bọn.
- Cậu chứ ai! Cậu là người đề nghị vào rừng.
Tất cả chỉ tay vào Thiên Yết. Khuôn mặt ai cũng khó coi, hoặc cũng có thể nói là phờ phạc nhưng không giấu được sự thức giận. Ánh mắt họ nhìn Thiên Yết như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Ơ... hơ... Tớ hả? Là tớ sao? - Thiên Yết chỉ tay vào mình muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng chẳng xong.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, cậu cố gắng biện minh:
- Là tớ nghĩ chúng ta rơi vào rừng nên mới muốn vào rừng tìm thôi...
Đang nói giữa chừng, Thiên Yết chợt dừng lại nhìn cả bọn.
- Các cậu không tin tớ?
- ...
- Các cậu nhìn tớ bằng ánh mắt đó là ý gì hả?
-...
- Sao các cậu không nói?
-...
- Này nhá! Kiêu vừa thôi, thằng này là đứa yêu yên lặng, không có hứng nói chuyện với mấy con-ma-lơ-canh đâu!
Thiên Yết bỗng dưng nổi khùng lên một cách mất kiểm soát. Cũng đúng thôi, bị mọi người ngơ như vậy ai mà không bực. Bấy giờ, Cự Giải mới thở dài:
- Hiểu lầm rồi! Chính xác là tụi này không còn sức mà nói.
Coi bộ dạng của cô nhóc Cự Giải tưởng chừng như chỉ gió thổi nhẹ qua cũng đủ ngã. Tình cảnh của mấy người kia cũng không khác là bao. Chỉ có thể diễn tả bằng một từ: thê thảm.
- Được rồi, đi thôi, tớ cũng muốn thoát khỏi chỗ này. Nhìn mấy cậu... khiếp quá!
Thiên Yết nhún vai bước về phía trước. Cả nhóm người theo sau, nhìn họ như một nhóm ăn xin ngoài đường vậy.
Vậy là kết thúc màn độc thoại tự kỉ của Thiên Yết. Tất nhiên với những kẻ đi không nhìn chắc chắn sẽ không có gì "tốt đẹp" hơn thế. Bằng chứng là Thiên Yết đang đi bỗng khựng lại. Cả đám người phía sau đâm đầu vào người cậu. Chưa kịp phản ứng, bỗng từ dưới mặt đất mấy tấm lưới, dây thừng nổi lên tóm gọn cả nhóm người treo ngược lên cây.
Bạch Dương như bừng tỉnh, cậu quay sang:
- Thiên Yết, cậu dẫn đường kiểu gì vậy hả?
- Thì giống các cậu, nhắm mắt mà đi thôi!
Sự bình thản của Thiên Yết khiến ai nghe xong cũng muốn xẻ cái đầu của cậu ra xem bên trong nó chứa những tạp chất gì mà biến một đứa thông minh, sáng tạo như cậu thành một tên ngu si như vậy, đúng là không còn từ nào để diễn tả.
- Vậy mà cậu đòi dẫn đường hả?!
Sư Tử gào lên, muốn phá tấm lưới mà không được. Vũ khí của bọn họ đều bị rơi hết trên mặt đất. Đúng là xui tận mạng.
- Tớ có nói tớ dẫn đường đâu nhỉ? - Thiên Yết "ngây thơ" hỏi lại, ánh mắt cậu thoáng ý cười.
- Cậu... quá đáng! - Kim Ngưu vùng vằng quát lên.
Thiên Bình quan sát xung quanh một lượt, cô e hèm lên tiếng cắt đứt cuộc cãi nhau của mấy tên "không bình thường":
- Có người kìa!
Cự Giải quay lại, cô đang định mở miệng nhờ họ giúp thì tên kia đã đi tới và oang oang trước. Câu nói của hắn làm cô sững người:
- Đại ca! Người ra mà xem này. Lần này chúng ta bắt được nhiều quá cơ, có cả ba mĩ nhân trong chỗ này!
Cả sáu người khi nghe thấy giọng điệu của tên này ngay lập tức muốn nôn mửa. Nhưng đồng thời họ cũng cân nhắc mình đang ở trong tình huống nào. Bây giờ sức họ không thể địch nổi mấy tên này, chưa kể vũ khí rơi hết bên dưới.
Một tên to con đi tới, cả người hắn có vẻ béo. Khuôn mặt thì như cái... bánh bao. Đôi mắt híp lại, nhỏ như que tăm, nhìn cực kì gian xảo. A Đại đưa mắt nhìn sáu người đang lơ lửng trên cành cây kia rồi cười lớn hạ lệnh cho đàn em:
- Hé hé... lục soát tiền trên người chúng, sau đó... - Hắn hất hàm ra hiệu cho đàn em. - Bắt đứa này, những đứa còn lại giết không tha.
- Vâng ạ! - Bọn đàn em bắt đầu làm việc.
Sau khi thu được món tiền "kếch xù" của các bạn Sao (do cũng ăn cướp mà ra). Mấy tên tay sai làm theo lời chỉ thị của A Đại - kẻ được gọi là đại ca. Thiên Bình, Cự Giải, Kim Ngưu bị bọn chúng dẫn đi. Thiên Bình có phản kháng nhưng sức cô quá yếu lên bị đánh ngất, hai người la hét nhưng đều vô dụng. Ba người còn lại là Bạch Dương, Sư Tử, Thiên Yết nhíu mày, mặt nhăn nhó. Họ cảm thấy khó chịu, cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt không chịu nghe lời... cứ như vậy, họ bị ăn mấy kiếm của bọn đạo tặc vào bụng và gục xuống.
Giữa trưa, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khe lá, chiếu lên mấy người đang nằm trên vũng máu khô.
Thiên Yết khẽ cử động rồi ngồi dậy. Cậu lấy tay xoa đầu rồi nhìn xung quanh. Ngay sau khi nhớ ra việc gì vội vàng quay ra, đánh thức Bạch Dương và Sư Tử.
Không có dấu hiệu tỉnh?
Chẳng lẽ đã chết?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu của Thiên Yết, cậu vội vàng lay mạnh hai người bạn của mình. Bạn bè của cậu, không được chết.
Lay không được, Thiên Yết chuyển qua dùng bạo lực. Trực tiếp dang tay tát Sư Tử là người gần cậu nhất.
Tát cái thứ nhất. Không có gì thay đổi.
Tát cái thứ hai. Vẫn không nhúc nhích.
Tát cái thứ ba. Lần này, cậu có dụng lực làm cho mặt Sư Tử in luôn dấu tay của cậu. Nhưng vẫn không hề chuyển biến.
Tức quá, cậu giương tay lên cao quyết định tát mạnh hơn lần trước, thậm chí là đấm. Chỉ cần họ tỉnh lại thì việc gì cậu cũng có thể làm.
Tay vừa vung lên thì Sư Tử bỗng nhiên mở mắt. Cậu ta bật dậy như một cái lò xo nhìn ngó chung quanh rồi đưa tay lên miệng vô duyên mà ngáp.
- Thiên Yết! Sao vậy? Để tớ ngủ chút nữa thì chết à?
Mặt Thiên Yết đen lại. Trong lòng không ngừng rủa Sư Tử. Rõ ràng Sư Tử không tỉnh thì có khả năng cậu sẽ chết thật vậy mà làm như không sao cả còn nói được vậy.
- A!!! - Sư Tử hét lên, chỉ thẳng vào mặt Thiên Yết mắng. - Cậu, cái đồ vũ phu. Ai cho cậu tát tớ hả? Có biết mặt tớ trân quý như vàng ngọc không hả? Trời ơi, còn đâu vẻ đẹp trai nữa chứ! Thiên Yết ơi là Thiên Yết ơi!
Sư Tử bày ra vẻ mặt đau khổ đồng thời kêu lên như cháy nhà. Rất may, phải nói là cực kì may khi Bạch Dương bị đánh thức bởi tiếng kêu của Sư Tử. Chỉ cần Bạch Dương tỉnh muộn một chút nữa chắc chắn giữa Sư Tử và Thiên Yết sẽ xảy ra đánh nhau.
Lí do của Thiên Yết: Mất trật tự.
Lí do của Sư Tử: Mất vẻ đẹp trai.
Ai da, là hai lí do cực kì... vĩ đại nhưng vì Bạch Dương tỉnh lại lên tạm thời nó xịt luôn thành khói.
- Cậu tỉnh lại rồi, không sao chứ?
Thiên Yết quan tâm hỏi, cậu định đứng dậy thì một trận đau nhức truyền tới. Thiên Yết nhăn mày, bụng cậu bị chém một vết khá lớn, máu không ngừng chảy ra. Hai người kia tình cảnh cũng không khác là bao. Hừ... dám chém cậu? Nếu không phải lúc đó không có các bạn đều nằm trong tay bọn chúng thì chắc chắn lũ đó sẽ chết với cậu.
Bạch Dương lắc đầu với câu hỏi của Thiên Yết, cậu cúi đầu nhìn vết thương ở trên bụng mình. Sau một lúc nghĩ ngợi, Bạch Dương lấy tay xoa vết thương trước con mắt ngạc nhiên của Sư Tử và Thiên Yết. Dưới lực của bàn tay, vết thương trên bụng Bạch Dương lại càng chảy ra nhiều máu. Máu chảy xuống, có chút dính dính, hơi ấm áp và mùi tanh đặc trưng. Thiên Yết đánh vào tay Bạch Dương khiến cậu giật mình ngẩng đầu lên. Thiên Yết trừng mắt:
- Nghịch dại vậy? Muốn chết sớm hả?
- Tại thấy nó hay hay. - Bạch Dương thành thật trả lời khiến hai người kia muốn bất tỉnh.
Sư Tử kéo áo Thiên Yết, nhìn Bạch Dương bằng ánh mắt kì dị:
- Có vẻ cậu lây bệnh của Bảo Bình. Tên khùng!
- Ơ... tớ... - Bạch Dương muốn thanh minh nhưng bị Thiên Yết cắt ngang:
- Tớ thông cảm cho cậu.
- Nhưng mà tớ... - Bạch Dương vẫn cố thanh minh và lần này là Sư Tử cắt ngang:
- Được rồi, cậu bị khùng Bạch Dương à. Bây giờ với cơ thể như vậy mà hai cậu còn tâm trí cãi nhau à?
Lời nói của Sư Tử rất có hiệu nghiệm. Họ vội vàng đi thay quần áo và xử lí vết thương. Cũng may bọn đạo tặc khi nãy ra tay nhẹ nhưng rồi chúng sẽ phải hối hận vì chuyện này. Dám động vào người tụi này, chỉ có xuống Diêm Vương mà ngủ.
Nhặt thanh kiếm dưới đất lên, Bạch Dương giật mình:
- Ba bà chằn đâu?
- Bị bắt rồi. - Thiên Yết bình thản.
- Chúng ta đi cứu...
- Khoan!
Sư Tử cắt ngang lời Bạch Dương, cậu nhìn hai người kia bằng ánh mắt nghiêm nghị lạ thường:
- Bọn họ lo sau. Giờ chúng ta đi kiếm cái gì ăn đã.
Lí do vớ vẩn như vậy nhưng điều ngạc nhiên là Thiên Yết gật đầu:
- Ok.
Bạch Dương giơ ngón tay cái lên:
- Câu nói hay nhất trong ngày.
- Ý gì hả? - Sư Tử nổi khùng.
- Là khen đó, đi thôi.
Thiên Yết cố gắng nhịn cười rồi đẩy hai cậu bạn đi. Nếu không giảng hòa nhanh thì sợ rằng với ánh mắt khiêu khích của Bạch Dương, Sư Tử đã lao vào đánh từ lâu.
Dù sao bọn họ cũng đang đói, ăn là nhất!
Ba người đi tìm nguồn nước trước tiên. Họ nhanh chóng tìm được một con suối và quyết định bắt cá. Chẳng biết tại sao mà sau khi rời khỏi ba bà chằn kia thì họ cực kì may mắn. Lúc đi cùng họ, đừng nói một con suối, ngay cả một con vật hay cỏ dại cũng không thấy mà ăn.
- Ê Bạch Dương, chỗ cậu sao rồi?
Sư Tử mất kiên nhẫn vừa hỏi vừa chém lia lịa xuống dước nước.
Bạch Dương nhanh chóng thở dài:
- Chẳng hiểu sao lũ cá nhìn thấy tớ là chạy biến không dấu vết.
Thực ra cậu nói với Sư Tử như vậy đã là che dấu sự tình bên trong, vừa rồi vì đuổi một con cá cậu suýt trượt chân ngã xuống nước. Vấn đề này mà nói ra chả khác nào trò cười, thật sự rất mất mặt!
- Ui... tớ xiên mãi không được, tụi nó chết ngay dưới đó, bẩn kinh khủng.
Sư Tử dậm chân chỉ vào con suối. Những nơi cậu đi qua nước đều loang lổ màu đỏ. Đúng là không thể làm gì hơn nữa.
- Cậu tưởng mỗi cậu thế hả?
Giọng Thiên Yết vang lên cực kì bực bội. Bạch Dương và Sư Tử nghe thấy đồng thời nhìn sang chỗ Thiên Yết. Thiên Yết xiên được rất nhiều cá nhưng có điều con nào con đấy đều bị phanh thây thành trăm mảnh. Kĩ thuật của Thiên Yết cũng rất suất sắc đi nhưng nát vụn như vậy còn ăn uống gì được nữa?
Ba thằng con trai nhăn nhó nhìn nhau không biết làm gì hơn.
- Thôi, chúng ta đi kiếm cái khác ăn đi. Có lẽ mình không có duyên với cá.
Bạch Dương chép miệng nhìn con suối trước mặt. Lời của cậu được cả Thiên Yết và Sư Tử đồng ý. Thôi thì đang đói, phải lết xác mà đi vậy. Tất cả vì nghĩa vụ ăn cao cả.
...
Lần thứ nhất, ba người kiếm được một con gà rừng. Sau khi có lửa cả ba nhìn nhau không biết làm gì nữa. Thiên Yết nhìn con gà từ đầu tới chân rồi vung kiếm lên chém một nhát đứt lìa đầu con gà. Sư Tử nhìn con gà tàn tật một lúc sau đó túm lấy cho vào lửa.
Ít phút sau. Con gà thành cục than.
- Chắc nó nhỏ quá lên thành như vậy. - Bạch Dương ra vẻ hiểu biết nói.
- Nhưng ở nhà hàng người ta còn nướng cả thịt chim sao vẫn được?
Sư Tử dùng que đẩy con gà tròn mắt khó hiểu.
- Chắc người ta cho thuốc vào, thôi đi kiếm con khác vậy.
Thiên Yết giẫm nát con gà rồi hất cằm kêu hai người kia đi.
Lần thứ hai, cách 3 giờ sau ba người mang về một con hổ. Mặt ai cũng xanh mét, tím tái cho thấy họ đã vận động mạnh dẫn đến vết thương có vấn đề nhưng có vẻ ai cũng mừng rỡ với thành quả của mình.
- Giờ làm sao? - Sư Tử đá con hổ đang thoi thóp hỏi.
- Chắc vặt lông. - Bạch Dương đoán.
Sư Tử tiếp tục hỏi:
- Sao nữa?
- Chắc là vứt đi. - Thiên Yết nói một cậu khiến hai người kia muốn đập đầu xuống đất.
Mặc dù không nghe theo lời Thiên Yết vứt con hổ ngay đi nhưng kết quả sau một hồi lăn lộn con hổ cũng chẳng thể ăn được. Trời đã bắt đầu tối, mặt ai cũng nhăn nhó. Bạch Dương nảy ra đề nghị:
- Hay ta ăn quả dại vậy?
- Nhưng... - Sư Tử ấp úng, quả dại làm sao mà ăn được.
- Giờ muốn ăn hay chết đói?
Thiên Yết chìa ra mấy quả dại nhìn Sư Tử bằng ánh mắt khó chịu. Cậu cũng đâu muốn ăn vậy mà làm như mỗi mình cậu ta không thích.
Ba người nhìn nhau rồi bỏ mấy quả kia vào miệng. Cuối cùng sau một hồi ngậm đắng nuốt cay ba người cũng ăn xong. Quả dại vừa chát lại vừa cứng ăn vào đúng là kinh dị. Nếu không phải vì bảo toàn mạng sống và sức lực thì họ không bao giờ động tới.
- Giờ chúng ta đi cứu mấy bà chằn chứ? - Bạch Dương thu dọn đao kiếm nhìn hai người kia.
- Ngủ đã rồi tính sau. - Thiên Yết lạnh lùng buông một câu rồi ngả người cuống ngủ.
Sư Tử nhìn Bạch Dương rồi quyết định đi ngủ. Dù sao ở nhóm kia có Thiên Bình hơn nữa mạng ai người ấy lo, lo chưa xong mình lấy đâu lo cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.