12 Chòm Sao: Những Dải Màu Sau Mưa
Chương 9: Băng Lãnh Công Chúa Xuất Chiêu
Yukino Kinomoto
13/01/2017
Chap 8: Băng lãnh công chúa xuất chiêu
Ngay sau cái hôm ngốc không còn gì để ngốc đó, Song Tử khổ tâm hết sức. Nghĩ mãi không ra cách giải quyết, cô quyết định phải tìm quân sư cho mình.
- Ngư ơi, Sư ơi, Kết ơi, Yết ơi cứu tớ với! – Song Tử lộ rõ sự lo lắng trong gương mặt mình làm bộ tứ “quân sư” cũng cảm thấy vấn đề này khá “nghiêm trọng”.
Ma Kết mang nước ra cho mọi người, tiện thể đặt tay lên vai Song Tử, nói:
- Công nhận vụ này khó cho cậu rồi! Mà sao cậu lại nói thế trước mặt nhỏ đó chứ?
Song Tử với bộ mặt thất thểu đáp:
- Lúc đó tớ chỉ nói đùa cho vui… tại trước giờ tớ luôn đùa như thế…nhưng lần này tớ lại quên béng mất người tớ đùa lại là…
Hic… tin này mà lan ra thì Song Tử biết giấu mặt ở đâu đây… không chỉ có chuyện mọi người xì xào bàn tán… mà còn một điều nữa mà cô sợ, sợ là “bọn họ” sẽ biết chuyện, sợ là cô sẽ không còn được sống cùng Bảo Bình nữa. Trước giờ người coi cô là bạn chỉ có Bảo Bình thôi!
Sư Tử ôm con bạn của mình vào lòng, vỗ vỗ vai thủ thỉ như mẹ dỗ con: “Ngoan, tao thương!”
Riết hồi nhìn họ cứ như hai mẹ con thật vậy.
Bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ phải tập trung nghĩ cách.
------------------------------------------oooooooo----------------------------------------------
Hôm nay tự dưng Cự Giải muốn lên sân thượng của trường hóng gió một chút. Mấy ngày phải ở trong nhà thật gò bó, khó chịu quá, cô muốn hít thở không khí một chút. Bất ngờ thay, bước lên sân thượng, cô thấy một chàng trai đang nhìn xa xăm về phía trước, tay đút túi quần, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. (giống soái ca chưa mấy mẹ?)
Cô mỉm cười, không ngờ lại gặp cậu ở đây, Cự Giải bước tới gần chàng trai.
- Bảo Bình! Cậu làm gì ở đây vậy?
Bảo Bình giật mình, quay ra thì thấy Cự Giải, đáp gọn lỏn:
- Tớ muốn hít thở không khí trong lành! Ở đây thật yên tĩnh!
Dù chỉ trong phút chốc nhưng Cự Giải đã bắt được ánh mắt trầm buồn, đầy suy tư của Bảo Bình. Cự Giải vốn là người rất tinh tế.
- Có chuyện gì phải không? Trông cậu hình như có tâm sự…
Bảo Bình nghe vậy, gật đầu. Quả nhiên, ánh mắt là thứ không biết nói dối mà!
Cự Giải nghiêng đầu nhìn Bảo Bình.
- Có thể kể cho tớ nghe được không?
- Cậu biết là tớ và Song ở cùng nhà, phải không?
Cự Giải gật đầu.
- Chắc cậu cũng có nghe qua về tin đồn tớ và nó là một cặp…
Cự Giải lại gật đầu, không khí yên lặng não nề. Chỉ có tiếng gió rít liên hồi.
- Với Song, đó chỉ là giả vờ…nhưng tin đó lại được nói đến tai một người nhiều chuyện… vậy nên Song sợ nó sẽ lan ra và người lớn sẽ biết chuyện. Cậu biết đấy, một đứa con trai và một đứa con gái ở cùng nhà mà lại có tình cảm với nhau, ắt người ta sẽ nghĩ lung tung… Con Song nó đã buồn suốt từ bữa đó tới giờ…
Đến đây, Bảo Bình thở dài, mắt nhìn xa xăm. Cự Giải cũng im lặng. Cô cảm thấy một chút ghen tị với Song Tử.
- Nhưng mà… dù là giả nhưng không hiểu sao tớ thấy vui… tớ muốn điều đó…
Mắt Bảo Bình cụp xuống.
- Nhưng Song lại không nghĩ vậy… Nó vốn chỉ coi tớ là bạn thân…thấy nó buồn, tớ không chịu được nhưng lại không biết làm thế nào…
Cự Giải không nói gì, rút trong túi một cây sáo và bắt đầu thổi. Âm thanh phát ra thật hay, thật du dương và cũng thật đặc biệt. Bảo Bình cảm thấy thật ấm áp và thân quen, có lẽ cậu nghe thấy âm thanh này rồi. Nhưng âm thanh lúc đó cậu nghe trong trẻo, không chút bụi trần. Còn âm thanh này sắc nét, có ẩn giấu nỗi buồn khắc khoải nào đó.
------------------------------------------------ooooooo-----------------------------------------
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Thiên Yết đứng dậy tới gần Song Tử, nói:
- Tớ nghĩ ra cách rồi!
Không nói cũng biết Song Tử vui cỡ nào, cô vội vã nói:
- Cách gì thế?
Thiên Yết ngoắc ngoắc cả bọn lại, nói thì thầm gì đó.Song Tử nghe xong hét toáng lên:
- Nhưng…nhưng như vậy thì…
- Muốn tin không lan nhanh chỉ có hai cách: một là ngưng phát tán tin đó, hai là đính chính lại rằng nó sai. Trong trường hợp này thì cách ngưng phát tán tin tức là vô hiệu, chỉ còn cách hai…
Sư Tử cũng thấy hơi sởn da gà khi nghe Thiên Yết nói. Cách này thì đúng là hơi… tiêu cực quá!
- Thiên… Thiên Yết à…
Chất giọng băng lãnh vang lên.
- Sao… giờ có thực hiện không?
Song Tử chắp tay như những vị quan xưa, nói:
- Tuân lệnh băng lãnh công chúa!
Sáng hôm sau, cả bọn (trừ Thiên Yết và Ma Kết) đang định đi thực hiện kế hoạch A theo lời Thiên Yết thì lại bị cái gì đó ngáng đường.
- Xin chào!
Chất giọng sặc mùi khinh bỉ và yểu điệu này, không lẽ là…
- Thanh Thanh!
Rắc rối to rồi đây!
_____________________________End Chap 9___________________________
Ngay sau cái hôm ngốc không còn gì để ngốc đó, Song Tử khổ tâm hết sức. Nghĩ mãi không ra cách giải quyết, cô quyết định phải tìm quân sư cho mình.
- Ngư ơi, Sư ơi, Kết ơi, Yết ơi cứu tớ với! – Song Tử lộ rõ sự lo lắng trong gương mặt mình làm bộ tứ “quân sư” cũng cảm thấy vấn đề này khá “nghiêm trọng”.
Ma Kết mang nước ra cho mọi người, tiện thể đặt tay lên vai Song Tử, nói:
- Công nhận vụ này khó cho cậu rồi! Mà sao cậu lại nói thế trước mặt nhỏ đó chứ?
Song Tử với bộ mặt thất thểu đáp:
- Lúc đó tớ chỉ nói đùa cho vui… tại trước giờ tớ luôn đùa như thế…nhưng lần này tớ lại quên béng mất người tớ đùa lại là…
Hic… tin này mà lan ra thì Song Tử biết giấu mặt ở đâu đây… không chỉ có chuyện mọi người xì xào bàn tán… mà còn một điều nữa mà cô sợ, sợ là “bọn họ” sẽ biết chuyện, sợ là cô sẽ không còn được sống cùng Bảo Bình nữa. Trước giờ người coi cô là bạn chỉ có Bảo Bình thôi!
Sư Tử ôm con bạn của mình vào lòng, vỗ vỗ vai thủ thỉ như mẹ dỗ con: “Ngoan, tao thương!”
Riết hồi nhìn họ cứ như hai mẹ con thật vậy.
Bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ phải tập trung nghĩ cách.
------------------------------------------oooooooo----------------------------------------------
Hôm nay tự dưng Cự Giải muốn lên sân thượng của trường hóng gió một chút. Mấy ngày phải ở trong nhà thật gò bó, khó chịu quá, cô muốn hít thở không khí một chút. Bất ngờ thay, bước lên sân thượng, cô thấy một chàng trai đang nhìn xa xăm về phía trước, tay đút túi quần, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. (giống soái ca chưa mấy mẹ?)
Cô mỉm cười, không ngờ lại gặp cậu ở đây, Cự Giải bước tới gần chàng trai.
- Bảo Bình! Cậu làm gì ở đây vậy?
Bảo Bình giật mình, quay ra thì thấy Cự Giải, đáp gọn lỏn:
- Tớ muốn hít thở không khí trong lành! Ở đây thật yên tĩnh!
Dù chỉ trong phút chốc nhưng Cự Giải đã bắt được ánh mắt trầm buồn, đầy suy tư của Bảo Bình. Cự Giải vốn là người rất tinh tế.
- Có chuyện gì phải không? Trông cậu hình như có tâm sự…
Bảo Bình nghe vậy, gật đầu. Quả nhiên, ánh mắt là thứ không biết nói dối mà!
Cự Giải nghiêng đầu nhìn Bảo Bình.
- Có thể kể cho tớ nghe được không?
- Cậu biết là tớ và Song ở cùng nhà, phải không?
Cự Giải gật đầu.
- Chắc cậu cũng có nghe qua về tin đồn tớ và nó là một cặp…
Cự Giải lại gật đầu, không khí yên lặng não nề. Chỉ có tiếng gió rít liên hồi.
- Với Song, đó chỉ là giả vờ…nhưng tin đó lại được nói đến tai một người nhiều chuyện… vậy nên Song sợ nó sẽ lan ra và người lớn sẽ biết chuyện. Cậu biết đấy, một đứa con trai và một đứa con gái ở cùng nhà mà lại có tình cảm với nhau, ắt người ta sẽ nghĩ lung tung… Con Song nó đã buồn suốt từ bữa đó tới giờ…
Đến đây, Bảo Bình thở dài, mắt nhìn xa xăm. Cự Giải cũng im lặng. Cô cảm thấy một chút ghen tị với Song Tử.
- Nhưng mà… dù là giả nhưng không hiểu sao tớ thấy vui… tớ muốn điều đó…
Mắt Bảo Bình cụp xuống.
- Nhưng Song lại không nghĩ vậy… Nó vốn chỉ coi tớ là bạn thân…thấy nó buồn, tớ không chịu được nhưng lại không biết làm thế nào…
Cự Giải không nói gì, rút trong túi một cây sáo và bắt đầu thổi. Âm thanh phát ra thật hay, thật du dương và cũng thật đặc biệt. Bảo Bình cảm thấy thật ấm áp và thân quen, có lẽ cậu nghe thấy âm thanh này rồi. Nhưng âm thanh lúc đó cậu nghe trong trẻo, không chút bụi trần. Còn âm thanh này sắc nét, có ẩn giấu nỗi buồn khắc khoải nào đó.
------------------------------------------------ooooooo-----------------------------------------
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Thiên Yết đứng dậy tới gần Song Tử, nói:
- Tớ nghĩ ra cách rồi!
Không nói cũng biết Song Tử vui cỡ nào, cô vội vã nói:
- Cách gì thế?
Thiên Yết ngoắc ngoắc cả bọn lại, nói thì thầm gì đó.Song Tử nghe xong hét toáng lên:
- Nhưng…nhưng như vậy thì…
- Muốn tin không lan nhanh chỉ có hai cách: một là ngưng phát tán tin đó, hai là đính chính lại rằng nó sai. Trong trường hợp này thì cách ngưng phát tán tin tức là vô hiệu, chỉ còn cách hai…
Sư Tử cũng thấy hơi sởn da gà khi nghe Thiên Yết nói. Cách này thì đúng là hơi… tiêu cực quá!
- Thiên… Thiên Yết à…
Chất giọng băng lãnh vang lên.
- Sao… giờ có thực hiện không?
Song Tử chắp tay như những vị quan xưa, nói:
- Tuân lệnh băng lãnh công chúa!
Sáng hôm sau, cả bọn (trừ Thiên Yết và Ma Kết) đang định đi thực hiện kế hoạch A theo lời Thiên Yết thì lại bị cái gì đó ngáng đường.
- Xin chào!
Chất giọng sặc mùi khinh bỉ và yểu điệu này, không lẽ là…
- Thanh Thanh!
Rắc rối to rồi đây!
_____________________________End Chap 9___________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.