Chương 43: Chia li
R.Yuye
29/11/2017
Cuối cùng cũng về được Hà Nội thân thương. Mới có hơn tháng xa cách mà cảm thấy sao mà lâu thế. Vừa về, trong lòng lại dội về cái cảm giác thân thuộc là lạ mà chỉ ở Hà Nội mới có. Bảo sao khi đi chơi cứ mỗi lúc buồn chán chẳng làm gì là bọn nó ngồi thẫn thờ, nghệt cả ra, lòng thì thấy thiếu thiếu... Ra là thiếu cảm giác có Hà Nội ngay bên cạnh.
“Mịe mày! Nhanh cái tay lên!!” - Nhân Mã nhặt lấy một cái túi của mình lên và đánh lên người Thiên Yết. Thằng này không hiểu sao dạo này cứ mơ mơ.. Giờ lấy cái vali thôi mà cũng đứng ngẩn người mất một lúc. Điên rồi chăng?!
“Umm.. Biết rồi.”
Đấy.. Không chỉ mơ hơn bình thường, ngáo hơn bình thường mà ăn nói chung nhỏ nhẹ hơn rất rất nhiều. Gì vậy trời.
Nhân Mã ôm thắc mắc khư khư trong lòng, chẳng biết nên hỏi ai nữa. Đánh mắt sang mấy đứa Thiên Bình, Sư Tử bên cạnh thì thấy chúng nó cũng có ánh mắt khó hiểu chẳng khác gì mình. Bọn con trai thì cứ im thin thít, coi chuyện của Thiên Yết chỉ như chuyện thường thường. Nhưng rõ ràng là đâu phải thế.
Có lẽ. Cự Giải biết.
***
Về đến nhà.
Mọi thứ vẫn vậy. Căn nhà tối om, im lìm y như cái lúc tụi nó rời đi lúc một tháng trước.
Chẳng có đôi giày Cự Giải hay đi ở chỗ tủ giày, căn nhà trên dưới đều vắng tanh nên cả lũ đoán chắc là cô không có ở nhà. Biết đâu, Giải vẫn đang ở nhà chính với bác gái. Trước khi đi cô có nói là có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, lại khẩn cấp, còn đâu thì bọn nó chẳng biết. Có khi việc đó đến giờ vẫn chưa giải quyết xong nên Giải vẫn trú tạm bên đó chưa về.
“Tao đi ngủ đây. Muộn rồi. Có gì mai nói chuyện.” - Sư Tử vừa đi vừa phe phẩy cái tay ở miệng, ngáp một cái rõ to.
Xong ai về phòng người nấy. Ngủ say nhue chết. Khi về đến Nội Bài, đồng hồ chỉ 9 giờ tối.. Nay về đến nhà đã 11 giờ hơn. Bảo sao mà oải thế. Cả chân tay đều cảm giác rã rời như sắp rụng đến nơi.
Ngủ một giác liền một mạch đến xế chiều ngày hôm sau. Đến tối, cả bọn chung tay làm một bữa thật hoành tráng cho cả hai nhà - ăn Lẩu.
Qua một ngày như vậy rồi, Cự Giải thế mà vẫn chưa thấy về.
Điều này làm bọn nó rất thắc mắc. Giải về trước tụi nó tận một tuần, chuyện gia đình gì mà cả tuần vẫn chưa giải quyết xong??
“Chắc mai unnie sẽ về thôi.” - Sư Tử trấn an tâm tình lo lắng của Nhân Mã. Tội con nhỏ, cả chiều nay gọi cho Giải để rủ về ăn lẩu cùng nhưng lạ là chẳng có ai nhấc máy cả, lần nào cũng thuê bao. Chưa lần nào thế cả. Máy Cự Giải phải luôn trong tình trạng bật máy mới đúng..
“Nhưng tao cứ có cảm giác sao sao ý.. Rõ ràng là có chuyện. Lần này không đùa được đâu.” - Mặt mày Nhân Mã nhăn nhúm hết lại, trông nhỏ khổ sở không khác gì cái giẻ lau nhà bị vắt kiệt nước. Nhỏ cũng chẳng buồn ăn nữa. Tâm tình đang xuống dốc thế này, có nuốt gì, ngon mấy vẫn cứ nuốt không trôi.
“Thôi ăn đi.” - Kim Ngưu gắp vào bát Nhân Mã miệng đậu phụ, chút rau, chút thịt. Xong còn vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nhỏ - “Đợi nốt sáng mai mà vẫn không thấy tín hiệu gì thì tao đi dò la tin tức hộ mày. Tao vác thân sang tận bên đó luôn.””Thật?!”
“Mày làm được chứ???”
“Tao đùa bọn mày làm gì. Dẫu sao thì nhà tao với bên đó cha mẹ rất thân nhau. Tao lấy cớ rằng đến thăm bác gái là chuyện bình thường.”
Kim Ngưu nói rất tự tin. Nhưng quả là vậy thật. Ngày xưa cô còn coi đó là ngôi nhà thứ hai của mình, ra ra vào vào suốt ngày, cho đến lúc cô với Giải cãi nhau và trở mặt. Nay làm hoà, tuy đi vào nhà người ta như thế đúng thật là hơi ngại nhưng dẫu sao cô với bác gái rất thân, còn thường xuyên ngồi tâm sự linh tinh với nhau nữa. Nghĩ thế, Kim Ngưu phần nào an tâm và giữ nguyên được sự tự tin vốn có của mình.
Bữa ăn này mọi người rất yên lặng. Hầu như chẳng có ai nói mấy, đa phần mở mồm ra đều là bảo nhau cho thêm rau vào, cho thêm thịt vào,.. Ngoài ra, quả thực là không nói gì với nhau cả. Cũng tại Cự Giải nên mọi thứ mới ảm đạm như thế.
***
Sáng hôm sau, chưa đến bảy giờ nhưng Nhân Mã đã tỉnh, mở mắt thao láo nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô đã inbox cho Cự Giải tận chục cái icon, chục lời nhắn, tất cả đều dài ơi là dài. Nhưng qua một tối như thế mà chẳng có gì trả lời. Thậm chí, phòng hờ trường hợp Cự Giải không đọc inbox nên cô cũng đã direct trên instagram, nhắn cả tin nhắn thông thường, gửi zalo, viber,.. Cái gì thử được cô thử hết. Không ngờ lại vẫn trước sau như một, chẳng có động tĩnh gì.
“Ê ê. Dậy dậy ăn sáng!!' - Là tiếng gõ cửa tới tấp và giọng của Thiên Bình.
Nhân Mã chẳng nói chẳng rằng, cô lăn lăn trên giường rồi chán nản đi đánh răng. Trong đầu cô vẫn đang nghĩ đủ thứ lí do của chuyện mất liên lạc kì lạ này.
*
Đợi đến quá trưa, bọn nó rốt cuộc vẫn k có tin tức gì của Giải. Cảm tưởng như chị Đại của cả bọn bị bắt cóc đi đâu rồi. Một người to như thế mà cứ thế biệt tăm. Hay là cái máy bay chết tiệt Cự Giải đi đã đưa cô đi đâu mất rồi, đích đến không phải Hà Nội?” - không có khả năng lắm. Tối hôm về Nội Bà ấy, Giải còn nhắn cho Mã vài tin - “về đến Hà Nội rồi. Bọn mày cũng về nhanh nhé” - nghe tình cảm thế cơ mà.
“Huhuuu.. Giải chạy đi đâu đc. Tao hỏi trên group lớp rồi nhưng mấy tuần này chẳng ai nói chuyện với uni cả. “ - Bạch Dương ủ rũ nằm trên sàn nhà.
Kim Ngưu đã bắt taxi đến nhà Cự Girai được một lúc rồi. Từ khi ấy đến giờ, mấy đứa còn lại là hóng nó, đứa thì nằm trên ghế, đứa dưới sàn.. Tay đứa nào cũng lăm lăm cái điện thoại hỏi han các thứ các thứ.
“Hmm.. Thằng A bảo có khi Giải trêu bọn mình, tự dưng chơi trò trốn tìm với bọn mình. “ - Sư Tử nói xong ôm bụng cười ha hả. Bảo thằng này sao ngộ phim thế, tình tiết như cl thế mà cũng nghĩ ra được.
“Có khi thế cũng nên. Để tao đi check lại phòng unie xem sao, có khi lại có mấy tờ note manh mối. ngớ ngẩn “ - nói xong, Bạch Dương đã chạy lên lầu, mặc kệ tiếng cười với trêu trọc của bọn kia.
Tiếng điện thoại của ai đó vang lên, khiến tiếng cười cợt của mấy đứa giữa chừng tắt mất. Bạch Dương đi đến gần cuối hành lang, phòng Cự Giải ở đó, chẳng biết là unnie có khoá cửa phòng không nữa, cô không có chìa khoá. Mà, đi kiểm tra như này Bạch Dương cũng chẳng đặt hi vọng nhiều, cô nghĩ, làm gì có chuyện Giải chơi cái trò trốn tìm ấu trĩ lại trẻ con như này. Thử vặn mở cái nắm cửa. Cửa, mở được.
Căn phòng của Cự Giải đứa nào trong bọn nó đều vào nhiều lần rồi. Cũng chỉ là một căn phòng bình thường như mọi người thôi. Nền tường màu trắng, nổi bật nhất là mảng tường lớn ở đầu giường, Giải dán rất nhiều ảnh polarod ở đó, gồm ảnh của bọn nó, ảnh quotes, ảnh đồ ăn, ảnh các địa điểm muốn đến.. Nhiều lắm, nhìn thích ơi là thích. Với cả, phòng Cự Giải khá gọn gàng sạch sẽ, khác hẳn phòng Sư Tử- chỗ nào cũng thấy truyện, khác với phòng Nhân Mã - quần áo vứt tùm lum,..
Cửa mở ra. Căn phòng vẫn gọn gàng, sạch sẽ như thường ngày. Kì lạ, có gì đó không ổn. Có thể chỉ là cảm giác lâu ngày đi xa mang lại nhưng Bạch Dương vẫn không nhịn được bước vào phòng, trong lòng xin lỗi unnie vì sự tự tiện này.
Bàn học và giá sách ở trên bàn vẫn y nguyên như trước..
Chăn gối được xếp gọn gàng. Những tấm ảnh kia vẫn dán trên tường, chẳng có xê dịch gì.
Rốt cuộc.. cái lạ lạ này là ở đâu mà ra..??
Bạch Dương ngồi xuống giường, đăm chiêu nghĩ.....
...
....
..........
Ah! Mấy cái thùng ở góc phòng. Chúng biến mất rồi. Trong đó Giải toàn nhét mấy cái linh tinh nhưng lại rất quan trọng.
Chúng đâu rồi..
Bạch Dương lật ga giường lên, nhòm xuống dưới. Chẳng có gì cả.
Hay ở trong tủ quần áo?!
Cánh tủ mở ra. Bạch Dương chết đứng.
Bên trong chẳng có mấy quần áo. Chỉ còn lại mấy cái lẻ tẻ cũ mèm.
What the f*ckkk.. Quần áo Giải nhiều lắm, đâu hết rồi?????
Bạch Dương kéo ngăn tủ ở bên cạnh. Cũng chẳng còn gì. Cả ngăn kéo bàn phấn, cái tủ con con đầu giường,.. Thậm chí, xem lại chỗ bàn học, ngăn kéo và hốc tủ nhỏ nằm sát dưới sàn. Tất cả đều sạch trơn. Giá sách bây giờ nhìn kĩ lại, ở trên chỉ còn sách giáo khoa năm ngoái học xong rồi, nửa chỗ sách, truyện và tiểu thuyết yêu quý của Giải biến mất đâu rồi.
Cái dell gì đang xảy ra thế.?!?
Bạch Dương vội vã chạy xuống tầng. Vội quá, suýt nữa thì sấp mặt ra đấy, may mà chỉ hụt một chân, hơi đau đau nhức nhức một chút thôi.
“Mày ơi. Phòng unnie trống trơn, quần áo thường mặc và đống thùng, sách yêu quí rồi các thứ gì gì đó.. Mất rồi.”
Mọi người đều im lặng. Mặt đứa nào cũng có vẻ nghiêm trọng..
“RENGGG.. REENGGGGG!!!” - Tiếng điện thoại bàn vang lên. The thé the thé như kim châm vào tai nhau. Sao lúc này tiếng điện thoại nghe dễ ghét thế.
Bạch Dương chẳng nghĩ gì, nhấc máy rồi ấn luôn vào nút loa ngoài, để mọi người cùng nghe, có khi là Kim Ngưu gọi.
“Aloo. Nghe tao nói này.. “ - giọng Kim Ngưu thật. Sao nghe giọng hốt hoảng quá.
“... Giải cùng bác gái không có ai ở nhà hết. Nhưng chị giúp việc nói cho tao biết là tuần vừa rồi, hai người họ cãi nhau chuyện du học, bác gái bảo Giải phải đi luôn năm tới này. Thời gian gần đây toàn là đi ra ngoài hoàn thành thủ tục thôi học và visa các thứ... Alooo!! Ai đó trả lời đii!!! Alooooooo~!!!!!!“...
“ Tao nghe.” - Bạch Dương thẫn thờ, cầm điện thoại lên, ấn tắt nút loa ngoài.
“Alooo.. Tao về ngay giờ, đợi nhé, xong mình bàn vụ này.” - Kim Ngưu vội vàng nói vào điện thoại. Rồi truyền đến, chỉ còn tiếng tút tút tút tút không có điểm dừng.
“Cạch.” - Bạch Dương đặt cái điện thoại về chỗ cũ. Âm thanh chúng va vào nhau sao khô khốc và lạnh lùng quá. Cô ngồi thụp xuống sàn, cả người ngơ ngẩn vẫn chưa tiêu hoá được điều mình vừa nghe được.
“Vừa nãy,.... gọi. Sáng nay nó phải đến trường kiểm tra chút tài liệu gì đó vì chủ nhiệm bận đi đâu đó chưa về, lại không liên lạc được cho Giải.” - Thiên Bình kể. Nghe mãi chẳng thấy gì bất thường, dù sao. .. cũng là lớp phó học tập của lớp, thay cô thay lớp trưởng đến xem xét mấy thứ gì đó cho lớp cũng không có gì kì lạ.
Thế.. Việc gọi này liên quan quái gì đến thái độ trầm lặng của mấy người??!
“Nó bảo. Trong danh sách lớp mình, không có tên của Giải nữa. Cô giáo ở văn phòng bảo là, thủ tục thôi học đã xong rồi và học bạ hôm qua gia đình đã rút về.”
“Ra thế.. Chuyển trường rồi Du học.. Gì gì cũng xong hết rồi.”
“Rốt cuộc, Giải đang muốn làm gì thế này.”
Đến lúc Kim Ngưu trở về. Căn nhà đã rơi vào trạng thái buồn bã chưa từng có. May là Thiên Bình có dặn.. đừng nói cho mọi người vội nên trên group lớp chưa có biến động nào. Chẳng ai có thể tưởng tượng sẽ ra sao nếu mọi người biết tin này.
Đến mấy thằng con trai hàng xóm tụi nó cũng chưa muốn nói cho biết.
Cả bọn muốn đợi Giải về. Sau đó thì làm thế nào thì làm.
Bữa tối chẳng ai còn tâm trí nấu nướng nữa, cũng chẳng muốn gọi đồ ăn ngoài nên cả lũ, mỗi người ôm một hộp mì. Ai ăn xong thì tự động lên phòng, đóng cửa.
8 giờ tối - cả căn nhà chìm trong bóng tối và yên tĩnh.
Hai ngày nữa - mai và kia - sẽ đến ngày tụi nó đến trường tập trung.
Giải ơi. Về nhà nhanh lên.
***
“TÙNG.... TÙNG.... TÙNGGGGG.. “
Tiếng trống trường đầu tiên của năm học mới vang lên, dồn dập dồn dập. Lũ học sinh mười hai bọn nó năm nay đều được xếp liền với nhau ở trên tầng ba - nơi cao nhất trong trường. Từ sớm, cả bọn đã sớm yên vị ở trên lớp mới, từ hành lang này nhìn xuống dưới kia. Những khuôn mặt mới toanh lại non choẹt của lũ học sinh lớp mười mới vào, trông đứa nào cũng ngố ngố và ngơ ngác như một lũ đi lạc.
Ba năm cấp ba qua đi sao lẹ thế. Mới ngày nào bọn mười hai chúng nó cũng ngu ngơ thế kia, bẽn lẽn khi bị ném sang môi trường mới.. Ấy vậy, giờ thành hết Đại ca Đại tỷ hết rồi.
“Ê!! Tin đó Giải chuyển trường có là thật không đấy??!” - Một thằng trong lớp nó không nhịn được hỏi. Mới sáng sớm vào đến cửa lớp nghe được tin dữ, cũng chẳng thấy đương sự đâu, chưa rõ là thật hay giả nên ai nấy đều hoang mang quá. Nhân Mã, Bạch Dương, Sư Tử và Thiên Bình, Kim Ngưu - năm đứa mang cái danh 'bạn thân' - năm đứa bị vây trong đám người hiếu kì, tò mò đến nghẹt thở. Biết trả lời làm sao hả?! Đến bọn nó cũng còn đang mơ hồ đây này!!!!
Không nhìn sang mấy đứa con trai nhưng bọn nó cũng thừa sức biết bên đó đang sốc cỡ nào.
“Ổn định ổn định chỗ ngồi nhanh lên nào!!! 12 rồi, năm nữa là thành sinh viên đến nơi rồi mà các em không ra dáng gì thế này!! Có nghe thấy trống đánh từ nãy đến giờ rồi không hả???! Về chỗ về chỗ.. Muốn tập trung về sớm hay về muộn!!!!” Cô Như đặt cái cặp đen lên bàn. Ôi giồi ạ.. Vẫn cái tiếng quát đầy uy quyền đó, khiến cả lớp nó im thin thít.
Ngay lúc đó, Cự Giải xuất hiện ở lớp, khiến cho mọi người không nhịn được nổi lên một trận xôn xao.
“Trật tự!!!!!!” - Cô Như lần nữa lại phải đàn áp tiếng xì xào xuống - “Hôm nay tập trung thế này cũng là lần thứ ba, lần cuối cùng của mấy đứa được như này. Chắc ai cũng hiểu thủ tục hết rồi, học nội quy học sinh, đọc cam kết và bầu lại cán bộ lớp, đổi chỗ..”
“Nhưng trước tiên, lần này cô muốn thông báo với lớp mình về chuyện của Cự Giải. Không biết Giải đã nói với mọi người chưa.. Năm cuối cùng này, Giải sẽ không tiếp tục ở cùng lớp chúng ta được nữa, thay vào đó, Giải đã quyết định đi du học.” - Cô Như nhìn cả lớp trầm hẳn xuống, nhiều đứa cùi gằm mặt xuống bàn, tiếng sụt sùi bắt đầu - “Chuyện này chắc có hơi bất ngờ. Thủ tục hay học bạ gì đó đã làm xong hết rồi. Có lẽ, đây cũng là một trong những lần cuối cả lớp mình ở với nhau như này... Sau đây thì cô sẽ để cho Cự Giải lên nói với lớp đôi lời.”
Cự Giải bước lên bục giảng. Ai cũng đang nhìn cô chăm chú. Toàn là những gương mặt cô sẽ chẳng bao giờ quên được, là những người đã nằm ở một vị trí trong trái tim cô, trong cuộc đời cô..
“Cô Như đã thông báo gần như hết rồi nhỉ...
Mình sẽ đi du học. Chỉ hơn 1 tuần nữa là mình bay rồi. Mình biết đây là 1 quyết định khá đột ngột. Nó đột ngột ngay cả với mình.
Lúc đầu đăng kí thi để giành học bổng cũng chỉ để thử sức nhưng không ngờ vận may nó lại đến sớm như thế.
Mình nửa vui nửa buồn khi nhận giấy báo đỗ. Vui vì mình thực hiện được ước mơ. Nhưng buồn vì mình phải xa mọi người. Có thể mọi người trách mình vì bỏ lại bạn bè nhưng cuộc đời có cơ hội mà không nắm lấy thì còn tệ hơn. Mọi người trong suốt thời gian qua đã là một gia đình quá tuyệt vời, yêu thương, quan tâm mình.
Mình xin lỗi vì không thể cùng các bạn trải qua năm cuối cùng của đời học sinh....
Mình thực ra định để sát ngày đi mới thông báo nên giờ cũng không biết nói gì hơn.. Chỉ biết cảm ơn các bạn thêm nhiều lần. Chúc mọi người học hành thật tốt, đỗ trường đại học mình muốn.
Và chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Có tiếng ai đó oà lên khóc nức nở. Khiến cho mấy người khác cũng khóc theo.
Hầu như mấy đứa con gái đều ôm nhau, gục lên vai đứa bên cạnh, và khóc, có đứa thì chôn mặt vào tay mình, quyết không để ai nhìn thấy những giọt nữa mắt nó rơi dù đôi vai đang run lên lẩy bẩy. Cự Giải nhịn không được mà cũng muốn khóc theo. Mắt cô long lanh lên vì ngập nước. Chỉ cần chớp mắt cái nữa là thể nào nước mắt theo đó mà rơi xuống..
“Thôi mà. Có phải xa nhau mãi mãi đâu. Huynh đệ ta sẽ gặp lại vl nhau mà.. “
“..chắc khoảng 4 hay 5 năm gì đó..”
“Lâuuuu!!!!!” - Bọn con gái gào lên. Tiếng khóc cũng vì thế bớt hẳn.
“Tao xin thề với món fried chicken mà tao mê vcl là chắc chắn sẽ về. Nên bọn mày yên tâm hộ tao cái, đứa nào đứa nấy liệu mà cuối năm thi cử tử tế hộ tao. Biết chưaaaa??!!!”
“Biết rồiiii”
“Đứa nào mà điểm kém thì biết tay tao!!! Tao bay về đập chết bà chúng mày!!!!”
“Này này!!! Chú ý từ ngữ!” - Cô Như đột ngột cắt ngang, làm cả lớp cười ha hả. Chúng nó suýt nữa thì quên mất cô còn đang đứng bên cạnh chúng nó. Xong, cô phẩy tay cho Cự giải về chỗ, bản thân bước cô bước ra giữa bục giảng - “Mười hai hết rồi, nín đi mấy đứa.. Lấy giấy ra, chép nội quy và cam kết, đứa nào xong trước về trước.”
“Đừng mà cô!!!!!!!” - Cả lũ kêu la.
“Cô cho mang về chép đi ạ!! Bọn con bây giờ phải tính liên hoan chia tay nữa!!!!” - Một đứa đứng lên nói. Đuôi mắt nó còn vương vương chút nước mắt vừa nãy. Nhưng thực chất, miệng thì cười đến ngoác đến mạn tai.. Nỗi buồn chia li mà sao nó quên nhanh vậy trời???!!
“Thế được rồi. Cho mang về viết... “ - Cô Như còn chưa dứt lời nhưng cả bọn đã lục đục thu dọn giấy bút nhét vào cặp, chuẩn bị đứng dậy - “Nhưng trước đó điền thông tin vào mấy giấy tờ này đã. Cái này phải nộp luôn trong hôm nay... Giải! Lên phát cho các bạn!!”
...
***
Thứ bảy - Cự Giải bay rồi.
Thứ sáu - Cự Giải nghỉ học, chuẩn bị cho chuyến đi xa dài mấy năm..
Thứ năm đó - cũng là hôm cuối cùng Cự Giải đến trường.
..
Lịch học hè là học chiều, bắt đầu từ một giờ đến hơn năm rưỡi chiều. Sau hai ngày thứ ba và thứ tư quyết định chóng vánh trên group lớp, mọi người quyết định thứ năm tổ chức liên hoan. Sáng sớm thứ năm, mọi người tập trung đông đủ ở trước cửa nhà bọn con gái từ sáng sớm. Mọi người định ăn gì vừa no, lại vừa ngon, dễ làm nên sau nhiều lựa chọn, quyết định làm kimbap và một nồi canh cà ri nhà làm.. So easy!
Đồ làm được chia đều cho mọi người cùng mua. Người thì mua rong biển, người mua cà rốt, người mua dưa chuột, người thì khoai tây.. Đến cái gói Cà ri bán sẵn cũng đặc biệt chia cho một đứa mua đến - nhà con bé là cửa hàng tạp hoá - cây nhà trồng được.
Lớp nó hú hét hẹn nhau từ 8h.
Đến khi đồng hồ chỉ 10 rưỡi - vẫn thiếu ba mống..
Haizzz.. Vấn đề giờ cao su! Vấn đề muôn thuở của mọi cuộc tụ họp!
“Anh em!! Kimbap đến rồi đâyy!!!” - Bạch Dương hớn hở bê đĩa kimbap cao đến năm, sáu tầng ra phòng khách. Từng miếng kimbap đó được cắt rất cẩn thận, xếp ngay ngắn với nhau. Nhìn vào mà đói quá. Gần đến nơi, Bạch Dương vấp phải cặp đứa nào vứt ra đất. Nó lảo đảo suýt nữa thì làm cả đĩa cơm úp ngược xuống đất. May mà, người nào đó xuất hiện..
“Địt địt!!!! Cơm tao ăn đó mày!!! - Thiên Yết tiện tay đỡ giúp cho cái đĩa. Vừa vặn cậu đi ngang qua, đến toát mồ hôi với mấy con hậu đậu này khi bọn nó vào bếp.. - “Mày ra kia chơi với mấy thằng kia đi, tao vào bếp hộ cho. Bố mày đành phải hi sinh thân này vì miếng ăn của tao và các huynh đệ thôi..” - Thực ra, là còn vì ai đó cứ ở trong bếp mãi, làm cậu chẳng ngắm được phút nào. Ấy vậy mà hai hôm nữa đã đi rồi.
Bạch Dương hớn hở đồng ý luôn, được này thì còn gì bằng. Vậy là, cô lôi kéo thêm cả Sư Tử, hai đứa chạy sang chỗ TV, bật phim xem, trấn luôn cả cái điều khiển trên tay Ma Kết.
“Bọn mày cút đi đii. Bọn tao đang xem!!”
“Đéo đấy! Về nhà chúng mày mà xem!!” - Bạch Dương chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Sau cái rèm, con bẹc-giê kia đang sủa vờ lờ. - “Né né ra.. Bọn tao ngồi!!” - Vừa nói, Bạch Dương vừa cầm chiếc cái gối ôm bị vứt dưới đất, dúi dúi vào người Ma Kết và cả Song Ngư đang ngồi bên cạnh, bắt tụi nó tránh ra bằng được.
“Đm quái thai!!!!” - Song Ngư lầm bầm, nhưng người vẫn tự động nhích về bên cạnh.
Thế đấy. Cái ghế đang rộng rãi nay chen chúc lúc nhúc tận bốn người. Phim sắp lên rồi, chẳng biết khi ấy còn con dở hơi nào xông ra nữa..
“Woaaaa. Bệ hạ của tao!!” - Nhân Mã bê thêm đĩa cơm khác ra. Mắt nó cứ tít hết lên, súyt nữa khiến đĩa cơm rớt xuống chân vì nó mới đặt được nửa cái đít đĩa lên bàn..
Trên TV, đoạn nhạc phim dạo đầu kết thúc, giữa màn hình hiện dòng chữ:
“Hoàng hậu Ki - tập cuối.”
Bắt đầu, hình ảnh Ji Chang Wook mặc long bào, nhìn nữ chính đắm đuối..
Lúc này, mười hai giờ hơn rồi. Tụi nó còn đúng 53 phút trước khi trống.
“Đứa nào ăn hết hai đĩa kimbap của bố mày!!!! Bảo là đợi cà ri cơ mà. Điếc hết rồi à??? Tiếng mẹ đẻ nghe không hiểu à!!” - Thiên Yết đặt hai đĩa cơm mới lên bàn rồi gào lên. Quanh đi quẩn lại mà hết cmn hai đĩa. Bọn lợn!!
Nhưng chả ai notice cậu. Nửa số con gái đang dính hết mắt lên màn hình nhìn oppa rồi. Còn con trai thì thu mình một bên, tay đứa nào cũng lăm lăm điện thoại. - “Nghe tao nói không đấy??? Là đứa nào ăn hết rồi!!!!!”
“Xì.. Biến biến. Đói thì ăn chứ sao. Mông mày che mất bệ hạ của tao rồi. Né.” - Nhân Mã đưa tay vỗ bôm bốp bôm bốp vào một bên mông của Thiên Yết, nhưng thằng này trơ trẽn quá, đánh thế mà chẳng biết đường bước sang một bên gì cả.
“Ra đây.” - Ma Kết giật giật ống quần của Thiên Yết, xong tay cậu đập đập vào chỗ trống bên mình - “Mày để cho bọn nó xem đi.”
Hị.. Cậu lại vì ai đó lo chuyện bao đồng mất rồi..
Vừa hay, ngay khi ấy, Cự Giải bê nồi cà ri to ơi là to từ trong bếp đi ra. Theo sau, Thiên Bình và Kim Ngưu, mỗi đứa cầm thêm một đĩa kimbap nữa.
Mọi người ngồi xoay quanh chiếc bàn nhỏ, ăn uống tưng bừng.
Tiếng cười. Tiếng trêu chọc. Tiếng chửi đổng đanh đá. Tiếng trầm ấm của oppa trên TV, lồng cùng giọng thuyết minh hãm lonee. Cả tiếng chó sủa inh ỏi ngoài cửa sổ..
Tất cả âm thanh đó, hoà cùng mùi đồ ăn thơm phức, cả màu xanh dương của chiếc áo lớp - cái màu khiến tui nó đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Tất cả đã tạo nên cho bọn nó bữa ăn chia tay cho đến mãi mãi về sau tụi nó vẫn không thể quên được.
***
12 giờ 53 phút.
“Nhanh chân lên chúng mày!! Lại muộn học rồi!!!” - Cự Giải thúc giục mọi người dọn dẹp.
Mấy thằng con trai đã đứng hết trong bếp rửa bát rồi mà sao vẫn thấy có nhiều việc thế không biết?!.
“Nhanh nhanh. Tắt TV đii!!!”
“Huhuu.. Nốt nốt. Đoạn cuối rồi..” - Nhân Mã cố sống cố chết cầm chặt cái điều khiển. Nhỏ với mấy đứa nữa, mắt ai cũng chăm chú nhìn TV, không rời nửa giây.
13 giờ 6 phút..
“Huhuuu.. Phim còn chưa hết mà!!!!”
Kết quả là, suýt nữa hôm đấy cả bọn bị phạt đứng dưới sân. May thay, đông quá nên giám thị mới ân xá cho một hôm.
..
Buổi học cuối cùng đông đủ với anh em, special vờ lờ! Thề nhớ mãi không quên.
Đứa nào quên là chó!
[End - chương 43] Đăng bởi: admin
“Mịe mày! Nhanh cái tay lên!!” - Nhân Mã nhặt lấy một cái túi của mình lên và đánh lên người Thiên Yết. Thằng này không hiểu sao dạo này cứ mơ mơ.. Giờ lấy cái vali thôi mà cũng đứng ngẩn người mất một lúc. Điên rồi chăng?!
“Umm.. Biết rồi.”
Đấy.. Không chỉ mơ hơn bình thường, ngáo hơn bình thường mà ăn nói chung nhỏ nhẹ hơn rất rất nhiều. Gì vậy trời.
Nhân Mã ôm thắc mắc khư khư trong lòng, chẳng biết nên hỏi ai nữa. Đánh mắt sang mấy đứa Thiên Bình, Sư Tử bên cạnh thì thấy chúng nó cũng có ánh mắt khó hiểu chẳng khác gì mình. Bọn con trai thì cứ im thin thít, coi chuyện của Thiên Yết chỉ như chuyện thường thường. Nhưng rõ ràng là đâu phải thế.
Có lẽ. Cự Giải biết.
***
Về đến nhà.
Mọi thứ vẫn vậy. Căn nhà tối om, im lìm y như cái lúc tụi nó rời đi lúc một tháng trước.
Chẳng có đôi giày Cự Giải hay đi ở chỗ tủ giày, căn nhà trên dưới đều vắng tanh nên cả lũ đoán chắc là cô không có ở nhà. Biết đâu, Giải vẫn đang ở nhà chính với bác gái. Trước khi đi cô có nói là có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, lại khẩn cấp, còn đâu thì bọn nó chẳng biết. Có khi việc đó đến giờ vẫn chưa giải quyết xong nên Giải vẫn trú tạm bên đó chưa về.
“Tao đi ngủ đây. Muộn rồi. Có gì mai nói chuyện.” - Sư Tử vừa đi vừa phe phẩy cái tay ở miệng, ngáp một cái rõ to.
Xong ai về phòng người nấy. Ngủ say nhue chết. Khi về đến Nội Bài, đồng hồ chỉ 9 giờ tối.. Nay về đến nhà đã 11 giờ hơn. Bảo sao mà oải thế. Cả chân tay đều cảm giác rã rời như sắp rụng đến nơi.
Ngủ một giác liền một mạch đến xế chiều ngày hôm sau. Đến tối, cả bọn chung tay làm một bữa thật hoành tráng cho cả hai nhà - ăn Lẩu.
Qua một ngày như vậy rồi, Cự Giải thế mà vẫn chưa thấy về.
Điều này làm bọn nó rất thắc mắc. Giải về trước tụi nó tận một tuần, chuyện gia đình gì mà cả tuần vẫn chưa giải quyết xong??
“Chắc mai unnie sẽ về thôi.” - Sư Tử trấn an tâm tình lo lắng của Nhân Mã. Tội con nhỏ, cả chiều nay gọi cho Giải để rủ về ăn lẩu cùng nhưng lạ là chẳng có ai nhấc máy cả, lần nào cũng thuê bao. Chưa lần nào thế cả. Máy Cự Giải phải luôn trong tình trạng bật máy mới đúng..
“Nhưng tao cứ có cảm giác sao sao ý.. Rõ ràng là có chuyện. Lần này không đùa được đâu.” - Mặt mày Nhân Mã nhăn nhúm hết lại, trông nhỏ khổ sở không khác gì cái giẻ lau nhà bị vắt kiệt nước. Nhỏ cũng chẳng buồn ăn nữa. Tâm tình đang xuống dốc thế này, có nuốt gì, ngon mấy vẫn cứ nuốt không trôi.
“Thôi ăn đi.” - Kim Ngưu gắp vào bát Nhân Mã miệng đậu phụ, chút rau, chút thịt. Xong còn vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nhỏ - “Đợi nốt sáng mai mà vẫn không thấy tín hiệu gì thì tao đi dò la tin tức hộ mày. Tao vác thân sang tận bên đó luôn.””Thật?!”
“Mày làm được chứ???”
“Tao đùa bọn mày làm gì. Dẫu sao thì nhà tao với bên đó cha mẹ rất thân nhau. Tao lấy cớ rằng đến thăm bác gái là chuyện bình thường.”
Kim Ngưu nói rất tự tin. Nhưng quả là vậy thật. Ngày xưa cô còn coi đó là ngôi nhà thứ hai của mình, ra ra vào vào suốt ngày, cho đến lúc cô với Giải cãi nhau và trở mặt. Nay làm hoà, tuy đi vào nhà người ta như thế đúng thật là hơi ngại nhưng dẫu sao cô với bác gái rất thân, còn thường xuyên ngồi tâm sự linh tinh với nhau nữa. Nghĩ thế, Kim Ngưu phần nào an tâm và giữ nguyên được sự tự tin vốn có của mình.
Bữa ăn này mọi người rất yên lặng. Hầu như chẳng có ai nói mấy, đa phần mở mồm ra đều là bảo nhau cho thêm rau vào, cho thêm thịt vào,.. Ngoài ra, quả thực là không nói gì với nhau cả. Cũng tại Cự Giải nên mọi thứ mới ảm đạm như thế.
***
Sáng hôm sau, chưa đến bảy giờ nhưng Nhân Mã đã tỉnh, mở mắt thao láo nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô đã inbox cho Cự Giải tận chục cái icon, chục lời nhắn, tất cả đều dài ơi là dài. Nhưng qua một tối như thế mà chẳng có gì trả lời. Thậm chí, phòng hờ trường hợp Cự Giải không đọc inbox nên cô cũng đã direct trên instagram, nhắn cả tin nhắn thông thường, gửi zalo, viber,.. Cái gì thử được cô thử hết. Không ngờ lại vẫn trước sau như một, chẳng có động tĩnh gì.
“Ê ê. Dậy dậy ăn sáng!!' - Là tiếng gõ cửa tới tấp và giọng của Thiên Bình.
Nhân Mã chẳng nói chẳng rằng, cô lăn lăn trên giường rồi chán nản đi đánh răng. Trong đầu cô vẫn đang nghĩ đủ thứ lí do của chuyện mất liên lạc kì lạ này.
*
Đợi đến quá trưa, bọn nó rốt cuộc vẫn k có tin tức gì của Giải. Cảm tưởng như chị Đại của cả bọn bị bắt cóc đi đâu rồi. Một người to như thế mà cứ thế biệt tăm. Hay là cái máy bay chết tiệt Cự Giải đi đã đưa cô đi đâu mất rồi, đích đến không phải Hà Nội?” - không có khả năng lắm. Tối hôm về Nội Bà ấy, Giải còn nhắn cho Mã vài tin - “về đến Hà Nội rồi. Bọn mày cũng về nhanh nhé” - nghe tình cảm thế cơ mà.
“Huhuuu.. Giải chạy đi đâu đc. Tao hỏi trên group lớp rồi nhưng mấy tuần này chẳng ai nói chuyện với uni cả. “ - Bạch Dương ủ rũ nằm trên sàn nhà.
Kim Ngưu đã bắt taxi đến nhà Cự Girai được một lúc rồi. Từ khi ấy đến giờ, mấy đứa còn lại là hóng nó, đứa thì nằm trên ghế, đứa dưới sàn.. Tay đứa nào cũng lăm lăm cái điện thoại hỏi han các thứ các thứ.
“Hmm.. Thằng A bảo có khi Giải trêu bọn mình, tự dưng chơi trò trốn tìm với bọn mình. “ - Sư Tử nói xong ôm bụng cười ha hả. Bảo thằng này sao ngộ phim thế, tình tiết như cl thế mà cũng nghĩ ra được.
“Có khi thế cũng nên. Để tao đi check lại phòng unie xem sao, có khi lại có mấy tờ note manh mối. ngớ ngẩn “ - nói xong, Bạch Dương đã chạy lên lầu, mặc kệ tiếng cười với trêu trọc của bọn kia.
Tiếng điện thoại của ai đó vang lên, khiến tiếng cười cợt của mấy đứa giữa chừng tắt mất. Bạch Dương đi đến gần cuối hành lang, phòng Cự Giải ở đó, chẳng biết là unnie có khoá cửa phòng không nữa, cô không có chìa khoá. Mà, đi kiểm tra như này Bạch Dương cũng chẳng đặt hi vọng nhiều, cô nghĩ, làm gì có chuyện Giải chơi cái trò trốn tìm ấu trĩ lại trẻ con như này. Thử vặn mở cái nắm cửa. Cửa, mở được.
Căn phòng của Cự Giải đứa nào trong bọn nó đều vào nhiều lần rồi. Cũng chỉ là một căn phòng bình thường như mọi người thôi. Nền tường màu trắng, nổi bật nhất là mảng tường lớn ở đầu giường, Giải dán rất nhiều ảnh polarod ở đó, gồm ảnh của bọn nó, ảnh quotes, ảnh đồ ăn, ảnh các địa điểm muốn đến.. Nhiều lắm, nhìn thích ơi là thích. Với cả, phòng Cự Giải khá gọn gàng sạch sẽ, khác hẳn phòng Sư Tử- chỗ nào cũng thấy truyện, khác với phòng Nhân Mã - quần áo vứt tùm lum,..
Cửa mở ra. Căn phòng vẫn gọn gàng, sạch sẽ như thường ngày. Kì lạ, có gì đó không ổn. Có thể chỉ là cảm giác lâu ngày đi xa mang lại nhưng Bạch Dương vẫn không nhịn được bước vào phòng, trong lòng xin lỗi unnie vì sự tự tiện này.
Bàn học và giá sách ở trên bàn vẫn y nguyên như trước..
Chăn gối được xếp gọn gàng. Những tấm ảnh kia vẫn dán trên tường, chẳng có xê dịch gì.
Rốt cuộc.. cái lạ lạ này là ở đâu mà ra..??
Bạch Dương ngồi xuống giường, đăm chiêu nghĩ.....
...
....
..........
Ah! Mấy cái thùng ở góc phòng. Chúng biến mất rồi. Trong đó Giải toàn nhét mấy cái linh tinh nhưng lại rất quan trọng.
Chúng đâu rồi..
Bạch Dương lật ga giường lên, nhòm xuống dưới. Chẳng có gì cả.
Hay ở trong tủ quần áo?!
Cánh tủ mở ra. Bạch Dương chết đứng.
Bên trong chẳng có mấy quần áo. Chỉ còn lại mấy cái lẻ tẻ cũ mèm.
What the f*ckkk.. Quần áo Giải nhiều lắm, đâu hết rồi?????
Bạch Dương kéo ngăn tủ ở bên cạnh. Cũng chẳng còn gì. Cả ngăn kéo bàn phấn, cái tủ con con đầu giường,.. Thậm chí, xem lại chỗ bàn học, ngăn kéo và hốc tủ nhỏ nằm sát dưới sàn. Tất cả đều sạch trơn. Giá sách bây giờ nhìn kĩ lại, ở trên chỉ còn sách giáo khoa năm ngoái học xong rồi, nửa chỗ sách, truyện và tiểu thuyết yêu quý của Giải biến mất đâu rồi.
Cái dell gì đang xảy ra thế.?!?
Bạch Dương vội vã chạy xuống tầng. Vội quá, suýt nữa thì sấp mặt ra đấy, may mà chỉ hụt một chân, hơi đau đau nhức nhức một chút thôi.
“Mày ơi. Phòng unnie trống trơn, quần áo thường mặc và đống thùng, sách yêu quí rồi các thứ gì gì đó.. Mất rồi.”
Mọi người đều im lặng. Mặt đứa nào cũng có vẻ nghiêm trọng..
“RENGGG.. REENGGGGG!!!” - Tiếng điện thoại bàn vang lên. The thé the thé như kim châm vào tai nhau. Sao lúc này tiếng điện thoại nghe dễ ghét thế.
Bạch Dương chẳng nghĩ gì, nhấc máy rồi ấn luôn vào nút loa ngoài, để mọi người cùng nghe, có khi là Kim Ngưu gọi.
“Aloo. Nghe tao nói này.. “ - giọng Kim Ngưu thật. Sao nghe giọng hốt hoảng quá.
“... Giải cùng bác gái không có ai ở nhà hết. Nhưng chị giúp việc nói cho tao biết là tuần vừa rồi, hai người họ cãi nhau chuyện du học, bác gái bảo Giải phải đi luôn năm tới này. Thời gian gần đây toàn là đi ra ngoài hoàn thành thủ tục thôi học và visa các thứ... Alooo!! Ai đó trả lời đii!!! Alooooooo~!!!!!!“...
“ Tao nghe.” - Bạch Dương thẫn thờ, cầm điện thoại lên, ấn tắt nút loa ngoài.
“Alooo.. Tao về ngay giờ, đợi nhé, xong mình bàn vụ này.” - Kim Ngưu vội vàng nói vào điện thoại. Rồi truyền đến, chỉ còn tiếng tút tút tút tút không có điểm dừng.
“Cạch.” - Bạch Dương đặt cái điện thoại về chỗ cũ. Âm thanh chúng va vào nhau sao khô khốc và lạnh lùng quá. Cô ngồi thụp xuống sàn, cả người ngơ ngẩn vẫn chưa tiêu hoá được điều mình vừa nghe được.
“Vừa nãy,.... gọi. Sáng nay nó phải đến trường kiểm tra chút tài liệu gì đó vì chủ nhiệm bận đi đâu đó chưa về, lại không liên lạc được cho Giải.” - Thiên Bình kể. Nghe mãi chẳng thấy gì bất thường, dù sao. .. cũng là lớp phó học tập của lớp, thay cô thay lớp trưởng đến xem xét mấy thứ gì đó cho lớp cũng không có gì kì lạ.
Thế.. Việc gọi này liên quan quái gì đến thái độ trầm lặng của mấy người??!
“Nó bảo. Trong danh sách lớp mình, không có tên của Giải nữa. Cô giáo ở văn phòng bảo là, thủ tục thôi học đã xong rồi và học bạ hôm qua gia đình đã rút về.”
“Ra thế.. Chuyển trường rồi Du học.. Gì gì cũng xong hết rồi.”
“Rốt cuộc, Giải đang muốn làm gì thế này.”
Đến lúc Kim Ngưu trở về. Căn nhà đã rơi vào trạng thái buồn bã chưa từng có. May là Thiên Bình có dặn.. đừng nói cho mọi người vội nên trên group lớp chưa có biến động nào. Chẳng ai có thể tưởng tượng sẽ ra sao nếu mọi người biết tin này.
Đến mấy thằng con trai hàng xóm tụi nó cũng chưa muốn nói cho biết.
Cả bọn muốn đợi Giải về. Sau đó thì làm thế nào thì làm.
Bữa tối chẳng ai còn tâm trí nấu nướng nữa, cũng chẳng muốn gọi đồ ăn ngoài nên cả lũ, mỗi người ôm một hộp mì. Ai ăn xong thì tự động lên phòng, đóng cửa.
8 giờ tối - cả căn nhà chìm trong bóng tối và yên tĩnh.
Hai ngày nữa - mai và kia - sẽ đến ngày tụi nó đến trường tập trung.
Giải ơi. Về nhà nhanh lên.
***
“TÙNG.... TÙNG.... TÙNGGGGG.. “
Tiếng trống trường đầu tiên của năm học mới vang lên, dồn dập dồn dập. Lũ học sinh mười hai bọn nó năm nay đều được xếp liền với nhau ở trên tầng ba - nơi cao nhất trong trường. Từ sớm, cả bọn đã sớm yên vị ở trên lớp mới, từ hành lang này nhìn xuống dưới kia. Những khuôn mặt mới toanh lại non choẹt của lũ học sinh lớp mười mới vào, trông đứa nào cũng ngố ngố và ngơ ngác như một lũ đi lạc.
Ba năm cấp ba qua đi sao lẹ thế. Mới ngày nào bọn mười hai chúng nó cũng ngu ngơ thế kia, bẽn lẽn khi bị ném sang môi trường mới.. Ấy vậy, giờ thành hết Đại ca Đại tỷ hết rồi.
“Ê!! Tin đó Giải chuyển trường có là thật không đấy??!” - Một thằng trong lớp nó không nhịn được hỏi. Mới sáng sớm vào đến cửa lớp nghe được tin dữ, cũng chẳng thấy đương sự đâu, chưa rõ là thật hay giả nên ai nấy đều hoang mang quá. Nhân Mã, Bạch Dương, Sư Tử và Thiên Bình, Kim Ngưu - năm đứa mang cái danh 'bạn thân' - năm đứa bị vây trong đám người hiếu kì, tò mò đến nghẹt thở. Biết trả lời làm sao hả?! Đến bọn nó cũng còn đang mơ hồ đây này!!!!
Không nhìn sang mấy đứa con trai nhưng bọn nó cũng thừa sức biết bên đó đang sốc cỡ nào.
“Ổn định ổn định chỗ ngồi nhanh lên nào!!! 12 rồi, năm nữa là thành sinh viên đến nơi rồi mà các em không ra dáng gì thế này!! Có nghe thấy trống đánh từ nãy đến giờ rồi không hả???! Về chỗ về chỗ.. Muốn tập trung về sớm hay về muộn!!!!” Cô Như đặt cái cặp đen lên bàn. Ôi giồi ạ.. Vẫn cái tiếng quát đầy uy quyền đó, khiến cả lớp nó im thin thít.
Ngay lúc đó, Cự Giải xuất hiện ở lớp, khiến cho mọi người không nhịn được nổi lên một trận xôn xao.
“Trật tự!!!!!!” - Cô Như lần nữa lại phải đàn áp tiếng xì xào xuống - “Hôm nay tập trung thế này cũng là lần thứ ba, lần cuối cùng của mấy đứa được như này. Chắc ai cũng hiểu thủ tục hết rồi, học nội quy học sinh, đọc cam kết và bầu lại cán bộ lớp, đổi chỗ..”
“Nhưng trước tiên, lần này cô muốn thông báo với lớp mình về chuyện của Cự Giải. Không biết Giải đã nói với mọi người chưa.. Năm cuối cùng này, Giải sẽ không tiếp tục ở cùng lớp chúng ta được nữa, thay vào đó, Giải đã quyết định đi du học.” - Cô Như nhìn cả lớp trầm hẳn xuống, nhiều đứa cùi gằm mặt xuống bàn, tiếng sụt sùi bắt đầu - “Chuyện này chắc có hơi bất ngờ. Thủ tục hay học bạ gì đó đã làm xong hết rồi. Có lẽ, đây cũng là một trong những lần cuối cả lớp mình ở với nhau như này... Sau đây thì cô sẽ để cho Cự Giải lên nói với lớp đôi lời.”
Cự Giải bước lên bục giảng. Ai cũng đang nhìn cô chăm chú. Toàn là những gương mặt cô sẽ chẳng bao giờ quên được, là những người đã nằm ở một vị trí trong trái tim cô, trong cuộc đời cô..
“Cô Như đã thông báo gần như hết rồi nhỉ...
Mình sẽ đi du học. Chỉ hơn 1 tuần nữa là mình bay rồi. Mình biết đây là 1 quyết định khá đột ngột. Nó đột ngột ngay cả với mình.
Lúc đầu đăng kí thi để giành học bổng cũng chỉ để thử sức nhưng không ngờ vận may nó lại đến sớm như thế.
Mình nửa vui nửa buồn khi nhận giấy báo đỗ. Vui vì mình thực hiện được ước mơ. Nhưng buồn vì mình phải xa mọi người. Có thể mọi người trách mình vì bỏ lại bạn bè nhưng cuộc đời có cơ hội mà không nắm lấy thì còn tệ hơn. Mọi người trong suốt thời gian qua đã là một gia đình quá tuyệt vời, yêu thương, quan tâm mình.
Mình xin lỗi vì không thể cùng các bạn trải qua năm cuối cùng của đời học sinh....
Mình thực ra định để sát ngày đi mới thông báo nên giờ cũng không biết nói gì hơn.. Chỉ biết cảm ơn các bạn thêm nhiều lần. Chúc mọi người học hành thật tốt, đỗ trường đại học mình muốn.
Và chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Có tiếng ai đó oà lên khóc nức nở. Khiến cho mấy người khác cũng khóc theo.
Hầu như mấy đứa con gái đều ôm nhau, gục lên vai đứa bên cạnh, và khóc, có đứa thì chôn mặt vào tay mình, quyết không để ai nhìn thấy những giọt nữa mắt nó rơi dù đôi vai đang run lên lẩy bẩy. Cự Giải nhịn không được mà cũng muốn khóc theo. Mắt cô long lanh lên vì ngập nước. Chỉ cần chớp mắt cái nữa là thể nào nước mắt theo đó mà rơi xuống..
“Thôi mà. Có phải xa nhau mãi mãi đâu. Huynh đệ ta sẽ gặp lại vl nhau mà.. “
“..chắc khoảng 4 hay 5 năm gì đó..”
“Lâuuuu!!!!!” - Bọn con gái gào lên. Tiếng khóc cũng vì thế bớt hẳn.
“Tao xin thề với món fried chicken mà tao mê vcl là chắc chắn sẽ về. Nên bọn mày yên tâm hộ tao cái, đứa nào đứa nấy liệu mà cuối năm thi cử tử tế hộ tao. Biết chưaaaa??!!!”
“Biết rồiiii”
“Đứa nào mà điểm kém thì biết tay tao!!! Tao bay về đập chết bà chúng mày!!!!”
“Này này!!! Chú ý từ ngữ!” - Cô Như đột ngột cắt ngang, làm cả lớp cười ha hả. Chúng nó suýt nữa thì quên mất cô còn đang đứng bên cạnh chúng nó. Xong, cô phẩy tay cho Cự giải về chỗ, bản thân bước cô bước ra giữa bục giảng - “Mười hai hết rồi, nín đi mấy đứa.. Lấy giấy ra, chép nội quy và cam kết, đứa nào xong trước về trước.”
“Đừng mà cô!!!!!!!” - Cả lũ kêu la.
“Cô cho mang về chép đi ạ!! Bọn con bây giờ phải tính liên hoan chia tay nữa!!!!” - Một đứa đứng lên nói. Đuôi mắt nó còn vương vương chút nước mắt vừa nãy. Nhưng thực chất, miệng thì cười đến ngoác đến mạn tai.. Nỗi buồn chia li mà sao nó quên nhanh vậy trời???!!
“Thế được rồi. Cho mang về viết... “ - Cô Như còn chưa dứt lời nhưng cả bọn đã lục đục thu dọn giấy bút nhét vào cặp, chuẩn bị đứng dậy - “Nhưng trước đó điền thông tin vào mấy giấy tờ này đã. Cái này phải nộp luôn trong hôm nay... Giải! Lên phát cho các bạn!!”
...
***
Thứ bảy - Cự Giải bay rồi.
Thứ sáu - Cự Giải nghỉ học, chuẩn bị cho chuyến đi xa dài mấy năm..
Thứ năm đó - cũng là hôm cuối cùng Cự Giải đến trường.
..
Lịch học hè là học chiều, bắt đầu từ một giờ đến hơn năm rưỡi chiều. Sau hai ngày thứ ba và thứ tư quyết định chóng vánh trên group lớp, mọi người quyết định thứ năm tổ chức liên hoan. Sáng sớm thứ năm, mọi người tập trung đông đủ ở trước cửa nhà bọn con gái từ sáng sớm. Mọi người định ăn gì vừa no, lại vừa ngon, dễ làm nên sau nhiều lựa chọn, quyết định làm kimbap và một nồi canh cà ri nhà làm.. So easy!
Đồ làm được chia đều cho mọi người cùng mua. Người thì mua rong biển, người mua cà rốt, người mua dưa chuột, người thì khoai tây.. Đến cái gói Cà ri bán sẵn cũng đặc biệt chia cho một đứa mua đến - nhà con bé là cửa hàng tạp hoá - cây nhà trồng được.
Lớp nó hú hét hẹn nhau từ 8h.
Đến khi đồng hồ chỉ 10 rưỡi - vẫn thiếu ba mống..
Haizzz.. Vấn đề giờ cao su! Vấn đề muôn thuở của mọi cuộc tụ họp!
“Anh em!! Kimbap đến rồi đâyy!!!” - Bạch Dương hớn hở bê đĩa kimbap cao đến năm, sáu tầng ra phòng khách. Từng miếng kimbap đó được cắt rất cẩn thận, xếp ngay ngắn với nhau. Nhìn vào mà đói quá. Gần đến nơi, Bạch Dương vấp phải cặp đứa nào vứt ra đất. Nó lảo đảo suýt nữa thì làm cả đĩa cơm úp ngược xuống đất. May mà, người nào đó xuất hiện..
“Địt địt!!!! Cơm tao ăn đó mày!!! - Thiên Yết tiện tay đỡ giúp cho cái đĩa. Vừa vặn cậu đi ngang qua, đến toát mồ hôi với mấy con hậu đậu này khi bọn nó vào bếp.. - “Mày ra kia chơi với mấy thằng kia đi, tao vào bếp hộ cho. Bố mày đành phải hi sinh thân này vì miếng ăn của tao và các huynh đệ thôi..” - Thực ra, là còn vì ai đó cứ ở trong bếp mãi, làm cậu chẳng ngắm được phút nào. Ấy vậy mà hai hôm nữa đã đi rồi.
Bạch Dương hớn hở đồng ý luôn, được này thì còn gì bằng. Vậy là, cô lôi kéo thêm cả Sư Tử, hai đứa chạy sang chỗ TV, bật phim xem, trấn luôn cả cái điều khiển trên tay Ma Kết.
“Bọn mày cút đi đii. Bọn tao đang xem!!”
“Đéo đấy! Về nhà chúng mày mà xem!!” - Bạch Dương chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Sau cái rèm, con bẹc-giê kia đang sủa vờ lờ. - “Né né ra.. Bọn tao ngồi!!” - Vừa nói, Bạch Dương vừa cầm chiếc cái gối ôm bị vứt dưới đất, dúi dúi vào người Ma Kết và cả Song Ngư đang ngồi bên cạnh, bắt tụi nó tránh ra bằng được.
“Đm quái thai!!!!” - Song Ngư lầm bầm, nhưng người vẫn tự động nhích về bên cạnh.
Thế đấy. Cái ghế đang rộng rãi nay chen chúc lúc nhúc tận bốn người. Phim sắp lên rồi, chẳng biết khi ấy còn con dở hơi nào xông ra nữa..
“Woaaaa. Bệ hạ của tao!!” - Nhân Mã bê thêm đĩa cơm khác ra. Mắt nó cứ tít hết lên, súyt nữa khiến đĩa cơm rớt xuống chân vì nó mới đặt được nửa cái đít đĩa lên bàn..
Trên TV, đoạn nhạc phim dạo đầu kết thúc, giữa màn hình hiện dòng chữ:
“Hoàng hậu Ki - tập cuối.”
Bắt đầu, hình ảnh Ji Chang Wook mặc long bào, nhìn nữ chính đắm đuối..
Lúc này, mười hai giờ hơn rồi. Tụi nó còn đúng 53 phút trước khi trống.
“Đứa nào ăn hết hai đĩa kimbap của bố mày!!!! Bảo là đợi cà ri cơ mà. Điếc hết rồi à??? Tiếng mẹ đẻ nghe không hiểu à!!” - Thiên Yết đặt hai đĩa cơm mới lên bàn rồi gào lên. Quanh đi quẩn lại mà hết cmn hai đĩa. Bọn lợn!!
Nhưng chả ai notice cậu. Nửa số con gái đang dính hết mắt lên màn hình nhìn oppa rồi. Còn con trai thì thu mình một bên, tay đứa nào cũng lăm lăm điện thoại. - “Nghe tao nói không đấy??? Là đứa nào ăn hết rồi!!!!!”
“Xì.. Biến biến. Đói thì ăn chứ sao. Mông mày che mất bệ hạ của tao rồi. Né.” - Nhân Mã đưa tay vỗ bôm bốp bôm bốp vào một bên mông của Thiên Yết, nhưng thằng này trơ trẽn quá, đánh thế mà chẳng biết đường bước sang một bên gì cả.
“Ra đây.” - Ma Kết giật giật ống quần của Thiên Yết, xong tay cậu đập đập vào chỗ trống bên mình - “Mày để cho bọn nó xem đi.”
Hị.. Cậu lại vì ai đó lo chuyện bao đồng mất rồi..
Vừa hay, ngay khi ấy, Cự Giải bê nồi cà ri to ơi là to từ trong bếp đi ra. Theo sau, Thiên Bình và Kim Ngưu, mỗi đứa cầm thêm một đĩa kimbap nữa.
Mọi người ngồi xoay quanh chiếc bàn nhỏ, ăn uống tưng bừng.
Tiếng cười. Tiếng trêu chọc. Tiếng chửi đổng đanh đá. Tiếng trầm ấm của oppa trên TV, lồng cùng giọng thuyết minh hãm lonee. Cả tiếng chó sủa inh ỏi ngoài cửa sổ..
Tất cả âm thanh đó, hoà cùng mùi đồ ăn thơm phức, cả màu xanh dương của chiếc áo lớp - cái màu khiến tui nó đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Tất cả đã tạo nên cho bọn nó bữa ăn chia tay cho đến mãi mãi về sau tụi nó vẫn không thể quên được.
***
12 giờ 53 phút.
“Nhanh chân lên chúng mày!! Lại muộn học rồi!!!” - Cự Giải thúc giục mọi người dọn dẹp.
Mấy thằng con trai đã đứng hết trong bếp rửa bát rồi mà sao vẫn thấy có nhiều việc thế không biết?!.
“Nhanh nhanh. Tắt TV đii!!!”
“Huhuu.. Nốt nốt. Đoạn cuối rồi..” - Nhân Mã cố sống cố chết cầm chặt cái điều khiển. Nhỏ với mấy đứa nữa, mắt ai cũng chăm chú nhìn TV, không rời nửa giây.
13 giờ 6 phút..
“Huhuuu.. Phim còn chưa hết mà!!!!”
Kết quả là, suýt nữa hôm đấy cả bọn bị phạt đứng dưới sân. May thay, đông quá nên giám thị mới ân xá cho một hôm.
..
Buổi học cuối cùng đông đủ với anh em, special vờ lờ! Thề nhớ mãi không quên.
Đứa nào quên là chó!
[End - chương 43] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.