Chương 61: Đêm Tri ân
R.Yuye
17/10/2018
Chiếc xe taxi chầm chậm dừng bánh ngay trước cổng chính của trường. Bên
trong xe là Kim Ngưu, Bạch Dương, Sư Tử, Nhân Mã và Thiên Bình. Là năm
đứa nên chen chúc rất khổ sở trong cái xe con bốn chỗ ấy. Chưa kể mỗi
đứa đều đang váy vóc lùng bùng các kiểu, lúc xe đã dừng, có đứa còn chưa kịp đi đôi giày cao gói cho tử tế, một chân vẫn xỏ đôi Converse cao cổ, chân kia còn nguyên đôi tất cam đỏ hình con AngryBird.
Đến cả lúc chiếc xe rời đi, mấy đứa vẫn đứng im tại chỗ. Đi giày, đi guốc, chỉnh trang lại nếp váy và đuôi tóc thật cẩn thận. Đêm nay là đêm cho bọn nó tỏa sáng, không thể để sai sót dù chỉ mỗi lỗi nhỏ xíu.
"Chúng mày sẵn sàng chưa? Đưa túi đồ đây, tao đem đi gửi cho."
Nhìn mấy đứa tay xách nách mang mấy cái túi to, như mấy bà già đi mang làn đi chợ ý - Thiên Yết và Bảo Bình tốt bụng xách cho, rồi mang vào cái quán nước gần đó gửi. Bình thường hay uống nước, ăn trưa và gửi xe ở đó nên là bác chủ quen mặt bọn nó hết rồi.
Mà cũng chẳng biết bọn con trai này từ đâu bước ra. Hôm nay điển trai rõ rệt. Ai cũng mặc vest đen, sơ mi trắng. Rất giống với hôm chụp kỷ yếu. Có khác mỗi là không có cài carvat, cổ áo để mở, sơ mi cũng không sơ-vin đóng thùng kiểu cách. Nhìn vậy phóng khoáng với trẻ trung hơn nhiều. Tóc cũng không xịt gôm, vuốt sáp bóng nhẫy ở trên đầu, chỉ phiên phiến một chút.. Ấy thế mà lại có giống chút chút với cái kiểu bù xù, luộm thuộm thường ngày vẫn nhìn.
"Nào nào. Đứng xen kẽ xen kẽ nhé. Mỗi công chúa đi với một hoàng tử." - Song Tử đứng ra chỉnh chỉnh lại đội hình. Vừa khéo hợp thành năm cặp, nhưng thế lại trông không có đối xứng - "Thôi cứ xếp đối xứng từ hai bên vào nhé.. hai trai bên ngoài cùng. Rồi hai nữ. Rồi hai trai. Còn một cặp dư ra thì đứng ở giữa, đứng thế nào thì tùy.."
"Eh em ơi. Chụp cho bọn anh một kiểu đi." - Song Ngư đứng vẫy vẫy cái em gái đang cầm máy ảnh đứng ở cổng trường. Hôm nay có vẻ câu lạc bộ Nghệ thuật hoạt động hết công suất thì phải, đâu đâu cũng thấy mấy em ăn mặc đồ phục vụ bàn, cầm máy ảnh, chạy qua chạy lại, chụp hết tốp này đến tốp khác.
Lúc bắt đầu đi vào trong trường, con gái khoác lên cánh tay của bạn cùng cặp với mình. Kim Ngưu với Song Tử, Song Ngư với Thiên Bình.. Nhân Mã hôm nay cũng vui vẻ bắt gặp cùng Ma Kết. Cặp Sư Bảo thì khỏi nói, hai đứa còn không thèm khoác tay nhau thôi đâu, khoác eo luôn ý, show ân ái triệt để. Thiên Yết với Bạch Dương là hai đứa bị thừa ra, nên thôi tạm chấp nhận vào cặp với nhau cho bớt lẻ loi. Hai đứa còn chen vào giữa cho nó nổi bật nữa, không vì bị thừa nên ghép vào mà buồn, vẫn tươi rói, cười vào ống kính đưa tới.
Dưới cổng trường mọi người làm một rặng hoa giấy rủ xuống, bên trong mỗi cái là một cái đèn led bé tí. Lấp la lấp lánh. Tuy ánh sáng không lớn, nhưng vẫn làm nổi bật được dreescode của đêm naylà trắng và đen.
Chưa hết, càng bước theo thảm đỏ trải từ cổng trường vào bên sân trong, những dây đèn led càng lúc càng nhiều và dày đặc. Xen kẽ là những đèn lồng hoa. Phía bên trên còn có tấm phải voan trắng, thả từ cái cọc gỗ dựng ở giữa sân, tỏa ra tứ phía. Trên đó đính cả những bông hoa giấy vệ sinh trong lời đồn, mỗi bông đều được gắn những đèn led rất tỉ mỉ.
Ai nhìn cũng trầm trồ thán phục. Vậy mà đẹp không ngờ. Cảm giác như lạc vào một khu rừng đom đóm thật sự vậy, lung la lung linh~.
"Eh Eh. Ra background kia chụp đi mày." - Sư Tử nhấc chân váy, phân vân không biết nên chạy về bên trái hay bên phải. Vì ở hai bên đều có dựng một cái phông trang trí để chụp ảnh, nhìn rõ xinh. Không ngờ năm nay chuyên nghiệp thế này. Không những trang trí cổng trường, còn trải thảm đỏ từ ngoài đấy vào giữa sân, giờ còn có phông chụp ảnh.
Làm ai cũng thấy vị thế mình tăng phọt lên. Như nghệ sĩ đi nhận giải Award gì đó đó. Ưng thực sự.
..
Mở đầu chương trình đó là chương trình âm nhạc làm nóng không khí. Xen kẽ với đó là nghe thầy Hiểu trường cùng các thầy các cô dạy lớp 12 phát biểu. Nghe anh chị năm trước truyền lại là các thầy còn có lần lên hát, làm hẳn một series năm bài Cách mạng kháng chiến, làm đêm đó ngay lúc mở màn đã bị tràn ngập trong không khí thời chiến. Còn có năm, lại đổi sang là lần lượt từng thầy từng cô lên đọc thơ tình, không của Xuân Diệu thì cũng là thơ Xuân Quỳnh.. sau đấy là mở một cuộc thi đối thơ giữa các lớp. Có anh chuyên Hóa năm ấy nhân cơ hội tỏ tình với chị chuyên Lý, bất chấp bản thân chẳng giỏi gì Lý, nhưng vì chị đẹp, học thâu suốt năm, rồi đúc kết những gì mình nhớ được làm thành bài thơ,.. nghe đồn đến giờ hai người vẫn ở bên nhau. Còn bài thơ tỏ tình vẫn thường được các cô kể lại, không sót một chữ:
" Êi em ơi ~~
Sao mắt em long lanh ánh nước
Qua lăng kính hóa bảy sắc cầu vồng
Tiếng nói em ngân qua từng hơi thở
Sao ngọt ngào như tiếng vọng âm thoa
Môi em cười tựa cánh hoa rơi
Nhẹ nhàng mà dao động sóng nước
Chợt một buổi trên đường em nhẹ bước
Bước thế nào lại lạc vào tim anh."
....
Nghe mà thích dã man. Không biết năm nay thế nào nữa, có hay đến mức được lưu truyền đi lưu truyền lại qua các năm không.
Mỗi tốp người bước vào sân sẽ được những em phục vụ xinh xắn nghênh đón như diễn viên hạng A, hỏi han lớp rồi dẫn đến tận bàn, còn đưa hẳn ghế vào mông cho ngồi. Nhìn quanh chắc phải đến hơn 30 bàn, tất cả xếp thành chữ U, dàn xung quanh sân quanh sân khấu. Năm nay còn đóng hẳn một đoạn nối từ sân chính nhô ra đằng trước, kiểu như sàn catwalk đó. Nhưng đủ rộng để nhảy với biểu diễn văn nghệ. Người làm còn đặt biệt bục lên xuống cho người hát có thể thuận tiện giao lưu khán giả, những tiết mục sau cũng vì thế mà lên xuống dễ dàng hơn, không bị đi vòng. So với năm trước đúng là tiến bộ vượt bậc. Năm trước có chục bàn ở phía xa xa, đến ánh sáng sân khâu còn chẳng chạm đến, nói chi là nhìn.. Bị kêu nhiều lắm.
Một bàn đều là một bàn tròn lớn,đủ ngồi 8 người, nhưng chen chúc lại thì 10 người cũng không thành vấn đề. Điểm đặt biệt ở cái bàn này có lẽ đó chính là có chân bánh xe, nhìn to như thế nhưng khi ẩn ẩn đẩy đầy đều chẳng tốn sức gì cả. Trên bàn có một lo hoa, cùng tone trắng váng của đêm nay, điểm xuyết ít lá xanh xanh nhìn xinh xinh, rất đáng yêu.
Sau khi mọi người đã đến đông đủ, lúc 7 giờ tối, chương trình văn nghệ cũng chính thức được bắt đầu. Cổng trường đóng lại. Món ăn cũng được các em phục vụ bê ra, thao tác vô cùng chuyên nghiệp, nào là súp, cơm, thịt gà rau cá, canh.. Gì cũng có một ít một ít, rất ngon mắt. Chưa kể mùa hè này, chính tay các cô trong trường còn làm cho bọn nó mấy thùng trà vải và chè. Kèm cả đá nữa, uống vào mát rượi.
Sau khi nghe thầy Hiệu trưởng nói đoi lời mở màn cho buổi Tri ân hôm nay, mọi người nâng cốc, cạn li với nhau. Và kế đó, tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Mọi người vừa ăn, vừa đung đưa, hát theo nhạc, vừa vui vẻ nói chuyện với nhau không dứt miệng. Các em phục vụ tận tụy từng giây, đứng dàn hàng xung quanh sân trường, cứ chốc chốc lại đẩy đẩy cái xe con con, tiếp tế thêm thức ăn và đồ uống cho bọn 12.
A~~ Cảm giác không khác gì đi nhà hàng luôn. Bản thân chẳng phải làm cái gì hết, tất cả đều được dâng đến tận tay tận mồm.
"Thích vãi. Tao muốn ngày nào cũng là Tri ân thế này. Vừa được ăn, vừa được chơi.. Các thầy cô còn dễ tính." - Bạch Dương thỏa mãn nâng bát súp lên gần miệng, cứ nhịp nhàng xúc từng thìa cho vào miệng - "Vừa nãy thầy dạy Lý, thấp thấp bên A2 còn trêu tao mày ạ, bảo là hôm nay tao có một tí nữ tính.. cái thầy mà hôm tiết đó tao đi học muộn, trốn chui ở dãy cuối lớp đó, xong thầy cố ý gọi điện báo giám thị để lên tận cửa sau A2 bắt tao đó."
Sư Tử cuối cùng cũng biết là thầy nào. Kỷ niệm đặc sắc không chịu được. Nghe bọn A2 kể lại, con Dương nó còn nháo hẳn một tiết bên đó làm chúng nó không học được gì. Nó với thầy Hạnh giám thị, hai thầy trò chơi đuổi nhau trong lớp. Đến tận khi chủ nhiệm A2 và D2 - lớp chúng nó, xuống đến tận cửa mới yên. Bạch Dương khi ấy mới cam tâm chịu trói, lên văn phòng viết bản kiểm điểm.
"À.. Tao cũng biết. Cái thầy lần trước được nhà trông hộ tiết Địa chứ gì." - Nghĩ lại là thấy buồn cười. Bảo Bình hớp ngụm nước, rồi đặt cái cốc xuống bàn - "Thầy có vẻ hối hận lắm. Còn bảo là đáng lẽ thầy không nên đuổi mày ra lúc đó. Báo hại thầy mất một tiết, xong lùng nhùng thế nào nhớ nhầm giới hạn thi, sau đó báo cho bọn A2 sai. Thiếu hẳn 1 chương ôn của bọn nó."
"Đợt đấy tao bị 2 điểm cũng vì thế đấy." - một thằng A2 không biết rớt ra từ phương nào, hóng ha hóng hớt, xong còn cốc đầu con Dương một cái - "Con lìn." - Rồi lại té luôn về chỗ.
...
Hết chương trình văn nghệ do các năm dưới cùng các câu lạc bộ chuẩn bị. Tiếp theo là tiết mục của các lớp 12.
Nói là tiết mục cho sang vậy thôi. Chẳng có đứa nào lên diễn cả.
Chỉ đơn giản là chiếu lần lượt các video Tri ân của mỗi lớp lên màn hình. Mỗi lớp, có ít nhất là hai video, có lớp tận ba tận bốn.. thế cũng là bình thường.
Một cái là video cả lớp cover lại phong cách độc, lạ mà rất riêng của giáo viên dạy mình. Toàn những câu quen thuộc mà ai cũng biết. Đến cái nào, mọi người lại hùa vào đoán rồi cười, công nhận là nhiều cái giống lắm ý. Toàn những câu đắt giá, nghe là biết. Một video bắt buộc khác có nội dung về chính lớp đó. Về những thành viên trong lớp, về kỷ niệm, về những ngày quen thuộc,..
Xem thế mà có đứa đã rơm rớm nước mắt.
Lúc này vẫn là đang ngồi với nhau đây. Nhưng ai cũng biết sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại những ngày trong những video kia. Cùng nhau học. Cùng nhau chơi game. Thậm chí cảnh trốn tiết cũng được đưa lên. Rồi còn cái tiết thể dục mới vài hôm trước, mấy lớp hùa với nhau, xây một cái kim tự tháp cao bằng người để hái trộm cây xoài sai trĩu quả - cái cây thân yêu của thầy Hiệu trưởng. Có cảnh đứa nào đó quanh lại lúc giữa tiết học, sân trường vắng vẻ, vài đứa lúi húi lấy trộm chổi quệt mạng nhện của bác lao công, lắm một đầu với cái chau Lavie khoét thủng. Hai bóng lưng dắt nhau đi hái táo và còn lấy đầy một chai trứng cá đỏ au...
Mới chỉ mấy ngày trước thôi mà giờ đã cảm giác những điều trên màn hình kia sao xa vời quá. Sẽ chẳng bao giờ bọn nó quay lại được những ngày xa xa ấy.
..
Để ngăn bầu không khí thôi không trở nên quá buồn bã, tiếng nhạc đã vang lên chen giữa chương trình, làm như một chút giải lao ngắn. Và sau đó là tiết mục của một số lớp 12, cũng đồng thời là thành viên của câu lạc bộ Nghệ thuật. Toàn con gáu thôi. Mà cũng không hiểu sao chúng nó hẹn nhau hay sao đó, đứa nào cũng chọn mình cái váy prom dài luệt quệt, chạm đất và trắng muốt. Trang điểm xinh đẹp. Đêm nay trông không khác gì như cô dâu sắp được gả đi.
Tưởng hát ballad hay gì...
Ối giồi ạ...
Mấy đứa nó khổ sở xách váy lên trên sân khấu xong rồi nhảy "Bang Bang Bang", "I am the Best" và cả "Boom Boom" - cái bài dạo gần đây được người ta cover dữ lắm. Kiểu nhà nhà người người bật bài đó, hát bài đó rồi nhảy bài đó.
Không khí chẳng mấy chốc vì những bài hát sôi nổi và quen thuộc làm cho nóng trở lại. Còn có một tốp mấy thằng con trai đứng hẳn ra khỏi bàn, vừa hát, vừa thi thoảng nhảy theo. Nhìn hài cực kì. Chưa kể, mấy đứa con gái nhảy chuyên nghiệp trên sân khấu nhìn cũng mắc cười. Bản thân thì mặc mấy cái váy nặng trịch, còn có cái cup ngực... Nhưng mấy bà vẫn nhảy như đúng rồi, không câu nệ gì hết, bùng cháy hết mình, cháy tàn cháy lụi trong đêm nay luôn.
Tiết mục sau đó, là một bài tình ca nhẹ nhàng. Để mọi người an tĩnh lại.
Và rồi chương trình chiếu video quay trở lại.
Mọi người lần này không xúc động như trước nữa. Kiểu như có kinh nghiệm rồi, trái tim mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn như ban nãy, tự dưng lại trở nên dễ xúc động rồi chảy nước mắt, cầm tờ giấy ăn sụt sịt.
...
Đến khi tất cả các video chiếu hết, những chương trình ca nhạc chuẩn bị cũng kết thúc, thời gian đã trôi qua gần bốn tiếng. Lúc này, các thầy các cô bắt đầu từng người đứng lên phát biểu, dặn dò từng lớp, từng cá nhân một. Những chiếc bàn ăn được các em phục vụ ẩn ra ngoài rìa thu dọn, ghế cũng bị mang đi. Thậm chí cái sân khấu cũng được khiêng đặt lên bánh xe rồi bị bác bảo vệ kéo đi mất. Làm lộ ra ở giữa sân một sàn nhảy - lót thảm đỏ rộng lớn. Quả châu lấp lánh phía trên đầu được bật lên, từng ô đèn lấp lánh rọi xuống. Ánh sáng dư thừa hoặc bị tắt hết, hoặc là giảm đến mức tối đa.. Khiến không gian trở nên lung linh huyền ảo.
"Các em. Sẽ thi thật tốt. Nhớ, là phải tự tin vào chính mình, nghe chưa??!.. Đeo kính rồi đọc kĩ bài vào..." - Thầy Hiệu trưởng xúc động đến nỗi phát biểu không thèm dùng giấy. Đơn giản là nói hết những lời bộc bạch của chính bản thân thấy cần thôi. Nên là bài phát biểu nghe rất tình cảm và xúc động. Mắt thầy có vẻ như còn lèm nhèm nước mắt, nên thầy nâng ống tay áo, chấm chấm lau đi.
"Vâng. Và hôm nay, chương trình cũng đã đi vào hồi kết rồi. Tiết mục cuối cùng bây giờ cũng chính là phần các bạn mong chờ nhấy, slow dance, với list hơn mười bài hát có chọn lọc." - MC không kìm được xúc động khi tiếng nhạc bắt đầu vang lên, bài hát "Mình cùng nhau đóng băng", Thùy Chi - "Mọi người hãy lại gần với sân khấu này nào, nắm lấy tay nhau, cùng quây nhau thành một vòng tròn.. Hãy ôm lấy những thầy cô của mình, những người bạn, những huynh đệ đã gắn bó qua bao năm qua.. Ôm họ lần cuối thật chặt nhé."
..
"Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa
Thời học sinh lướt qua nhanh như giấc mơ không trở lại
Mình phải trải qua
Bạn đừng khóc mà
Bọn mình sẽ lớn, sẽ đi trên những con đường mới
...
Sau hôm nay ta cách xa rồi
Đến bao giờ được thêm một lần
Chở nhau thong dong trên chiếc xe đạp
...
Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa
Để mình được sống trọn vẹn khoảnh khắc thiêng liêng lúc này
Để đừng quên lãng
Để đừng phai nhạt
Để lần cuối ta bên nhau sẽ kéo dài mãi mãi
.. "
Lời bài hát như ghim vào tim của bọn cuối cấp chúng nó, khiến nước mắt của ai cũng tuôn ra như thác, chẳng kiềm chế được.
"Thôi nào. Đừng khóc chứ, nhòe hết kẻ mắt rồi đây này.." - Ma Kết nhìn bóng dáng Kim Ngưu khóc ở bên cạnh mà hết chịu nổi, khóc lấy vai cô vỗ vỗ an ủi. Con gái ai cũng mùi mẫn kiểu vậy. Cả Sư Tử, Bạch Dương và Nhân Mã cũng không nén nổi nước mắt, ba đứa cứ ôm nhau, gào khóc rồi cứ thế quay thành vòng tròn trong vô thức. Cậu có thể nghe rõ tiếng bọn nó gào lên nói với nhau..
"Huhuuu... Tao sẽ chẳng thể ngồi cùng bàn mày nữa.. Lúc vệ sinh ra, không thấy mày, nhạc thì bật rồi. Còn nghĩ mày sẽ dở hơi mà bỏ về trước không cho tao ôm cơ..." - Sư Tử khóc lem hết cả mascara. Nhưng cô chẳng để ý, cứ khóc toáng lên như một đứa trẻ vậy thôi.
Bạch Dương cũng vốn đâu muốn khóc, nhưng tự dưng Sư Tử xách vách vội chạy đến ôm chặt lấy cô bắt đầu khóc. Thế là nước mắt cô cứ rơi ra như thế. Làm sao cũng chẳng ngừng lại được.
"Huhuuu..... Tao còn chưa ôm mày. Về là về thế nào được.." - Bạch Dương dịu nước mắt lên vai Sư Tử, ôm thật chặt bạn cô. Biết chắc là vẫn sẽ gặp nhau đấy.. Nhưng khi nghĩ đến chẳng thể ngồi với nhau mỗi ngày,chẳng thể tám các thứ linh tinh, cùng lăn ra ngủ, cùng up ảnh, cùng up story với nhau.. Cũng không thể ôm nhau khi đông đến, ôm nhau khi ngồi phải dưới cái điều hòa trong lớp.. Không thể khác chân lồng vào với nhau... Tất cả, sao buồn bã quá. Không khóc không được.
Rổi Nhân Mã cũng vòng tay ôm lấy hai đứa.
Thiên Bình nữa. Rồi Kim Ngưu.
Mấy đứa con gái khác cũng tiến lại, đứa sau ôm thật chặt đứa đằng trước.
Và bao quanh ngoài cùng là mấy thằng con trai, tay dài vai rộng. Thằng nào cũng cao, đến khi bao xung quanh này mới thấy mấy đứa con gái lớp mình lọt thỏm bên trong, cũng đáng yêu biết bao. Dẫu trang điểm gì đó trôi hết, nhưng vẫn là nụ cười này thường ngày, giọng nói thường ngày. Thân thuộc biết bao.
"Mọi người hay nắm lấy tay người bạn bắt cặp với mình đêm nay, nhảy đoạn nhảy sau đây nhé." - Tiếng MC lần nữa vang lên. Nhạc cũng theo đó thay đổi sang một bài khác.
Lúc này, các vòng tròn tách nhau ra. Các cặp đôi bắt đầu tiến vào giữa tấm thảm đỏ rực rỡ. Từng đôi từng đôi, ôm chặt lấy nhau, bốn chân quấn rất gần với nhau, di chuyển từ từ, chầm chậm theo nhịp nhàng. Bọn nó cũng có biết nhảy gì đâu.. Tất cả đều bản năng thôi. Không trái thì phải. Đung đưa nhẹ nhẹ người từng cái một. Chôn mặt vào hõm vai nhau khóc không thành tiếng.
Là điệu nhảy đầu tiên hai đứa nhảy với nhau. Nhưng cũng có khi lại trở thành điệu nhảy cuối của hai đứa.
Là điệu nhảy cuối cùng cho đêm nay. Nhưng cũng là điệu nhảy đầu tiên của cuộc đời.
Là điểm kết thúc của mười hai năm đèn sách năm 12, nhưng điểm khởi đầu của cả một hành trình phía trước.
...
"Lên lớp đi. Mình lên lớp ngắm nốt lần cuối." - Sư Tử sụt sùi để nghị.
Một đoàn người lén lút rời khỏi sân khấu chính. Người này nắm tay người kia, dắt nhau lên hành lang tối đen. Tất cả đèn trên đây hôm nay đều bị tắt hết, camera cũng tắt. Các phòng học cũng bị khóa hết cửa lại. Lúc cả lớp nó leo lên đến trước cửa lớp, sau đó lại chẳng vào ngồi được.
Cả bọn trầm ngâm ngồi xuống hành lang trước cửa lớp. Nhớ cái hồi bị phạt môn Văn, cũng đứng phạt ở chỗ này nghe cô Văn mắng té tát - khi ấy bên cạnh còn có cả phụ huynh nữa. Còn có hôm không làm bài tập Toán, nửa lớp bị đuổi ra ngoài, cũng ngồi hết chỗ này.. lôi văn ra học, khi ấy bừng bừng khí thế trẻ con "đ cần học Toán" của mấy đứa ban D - đặt hết trọng trách lên Anh và Văn thôi.
Giờ đêm cuối cùng ngồi đây, mới thấy thật nhớ thật nhớ.. nhớ thật nhiều thật nhiều.
"Tao muốn mang cái biển lớp về làm quà chia tay quá." - Bạch Dương thèm thuồng nhìn cái biển lớp bằng nhựa đính trên tường ở trên cửa lớp.
"Được. Lấy thì lấy. Coi như kỷ niệm." - Ma Kết đứng dậy, kéo thêm Bảo Bình, Song Ngư và Song Tử.
Mấy thằng dựng một cái tháp cao, đủ để một thằng nhảy, chân đạp lưng từng đứa một, và khi chạm đến biển lớp, đá một phát thật mạnh.
Thanh nhựa trắng trong làm chốt bị gãy đôi khỏi cái đinh vít.
Và rồi. Cái biển lớp phát ra tiếng động cực lớn, rơi xuống dưới đất.
Cả lũ selfie một kiểu. Kiếm được cái đạo cụ này phải khó lắm chứ đùa. Ngàn năm mới có một lần.
Nhân Mã ngửa đầu cười chuyện cửa lớp, tự dưng thấy hơi hơi ngứa mắt cái thực trạng mùi mẫn dưới đất kia - "Eh này. Mày thấy bọn dưới kia có phải khóc hơi quá nhiều rồi không..."
"Đồng ý...!"
Đa số cũng đều hơi thấy ngứa ngứa. Làm hỏng hết tâm trạng chia tay vui vẻ mà bọn nó khó lòng gây dựng. Khóc lằm khóc lốn, phá sóng hết chịu nổi.
"Hey! Hay là mình chơi trò này đi.." - Bạch Dương.. Cái con chuyên môn cho mấy ý tưởng tồi tệ lại lên tiếng. Nãy thì xin trộm cái biển lớp. Giờ thì tay ôm khư khư cái biển lớp rồi đấy, nhưng vẫn chưa chịu thôi là sao.. - "Mình giội cho cái đám ở dưới xô nước đi mày. Ổn không??"
Hai mắt Bạch Dương lấp lánh, sáng như hai cái đèn pha.
Thật cạn lời với nó luôn. Ý tưởng tồi tệ vậy mà vẫn nói ra được..
"Đợi các thầy các cô về hết đã, sau rồi hẵng giội.." - Bảo Bình - "Và trước đó cũng phải tính sẵn đường lui đã, bọn nó thần kinh ấy mà túm được thì cả đám coi chừng.."
"Ờ đúng. Con gái hôm nay chắc không đứa nào đi xe rồi.. Con trai theo tao, xuống dưới kia bí mất dắt xe ra cổng sau phục sẵn ở đó. Đến khi chạy thì chỉ cần chạy luôn thôi.."
"Cũng đừng cứ thế giội nước xuống. Bọn mày phải lắp một hệ thống tưới tiêu chuyên nghiệp vào một chút, vậy mới kịp thời gian thoát thân.."
Nhưng bọn nó nghĩ mãi chẳng nghĩ được cách.
Thôi cứ làm theo truyền thống. Cứ đổ trực tiếp vào nó mới hay..
"Nào nào.. anh em say "hiii" đi nàoo~~" - Thiên Bình với Kim Ngưu chia thành hai thợ quay phim chuyên nghiệp, một quay cho đội đi tìm xô nước, một quay cho đội đi dắt xe, chuẩn bị được tháo chạy. Để sau đêm nay, làm một clip quậy phá cuối cùng trong cuộc đời học sinh của bọn nó. Một kỷ niệm oách nhất qua bao thế hệ luôn.
Khi mọi người tấp nập chuẩn bị quậy tanh bành cái đêm nay thì ở một góc khác, tối tăm, chẳng có tí đèn nào chiếu đến, một người ngồi lọt thỏm trong góc ấy, gọi một cuộc điện thoại dài biết mấy..
"Alo.. Đang làm gì đấy??" - Cuối cùng cũng nghe thấy giọng đối phương, Thiên Yết bất giác cười.
"....."
"Hôm nay là đêm Tri Ân đấy, mày biết không?"
"...."
"Mọi người á?!.. Đang chơi vui lắm, còn chuẩn bị giội nước vào bọn slow dance dưới sân đây này.."
"...."
"Mày đi rồi Xử đi, bọn tao vừa vặn giờ chia được năm cặp, không bị lẻ. Nhưng tao vẫn mua hai vé đấy.. Một cái là dành cho mày."
"....."
"Cả điệu nhảy cuối cùng, cũng là của mày nốt.. Nãy giờ tao đứng bơ vơ dễ sợ."
"....."
"Nên là, bao giờ mày về mày trả tao nghe chưa?! Đêm nay tao thiệt thòi dã man đó..."
"....."
....
Thiên Yết với Cự Giải tâm sự nhau mãi. Cậu kể cho cô nghe về mọi thứ đêm nay, về những bài hát, về các video.. rồi cả lúc cả lớp ôm nhau, khóc lóc lớn như thế nào. Cảm giác như cô sẽ vẫn luôn ở đây và đồng hành của cả lớp vậy. Kiểu như trong mọi sự kiện của mọi người, Giải vẫn có mặt ngay đó, cùng cười, cùng nói.. thậm chí là cũng cùng khóc với mọi người.
"Eh Yết. Đi thôi, nhanh chuẩn bị chạy không không kịp.." - Và chỉ đến khi Ma Kết gọi đi, Thiên Yết mới đứng dậy, tạm biệt và cúp máy. Nhưng lòng vẫn thấy nao nao tiếc tiếc kiểu gì đó.
..
"Chúng mày sẵn sàng chưa?? Đếm đến ba, tất cả cùng giội.. Sau đó thì cầm xô chạy nhé." - Song Tử đứng ở một đầu, chỗ gần với cầu thang, ngó xuống nhìn mọi người vẫn đang ôm nhau khóc thút thít, có đứa thì khóc váng làng nước lên.. - "Một... Hai........... BA!!!!!"
Hơn mười lăm cái xô lớn bé mọi người có thể tìm thấy được, đồng loạt, nghiêng và nước từ trong đó trào ra.
"RÀOOOOOOOOOOOOOO!" - Âm thanh lớn hơn bất kỳ cơn mưa nào mà bọn nó từng trải qua trong 18 năm cuộc đời. Đây mới đáng được gọi cơn mưa của thanh xuân chứ.
Cả lũ thích chí, cười đến tít cả mắt lại. Hùng hục hùng hục chạy từ tầng ba xuống dưới. Con trai thì hành động dễ phải biết. Về phía chục chục đứa con gái, đứa nào váy hơi hơi dài thì tự mình xách rồi chạy, đứa nào vừa bồng bồng lại xuề xoà thì được con trai giúp đỡ - thằng bé chạy sau phải vốc cả một đống vải ôm lên, mới thế đã thấy nặng rồi.. thật không hiểu sao bọn này nó di chuyển rồi nhảy nhót suốt mấy tiếng vừa rồi.
"Lên xe lên xe!!! Váy dài lên taxi, váy ngắn nhảy lên xe máy.. váy ngắn nữa nhảy lên xe đạp điện!!" - Song Ngư và Bảo Bình chạy ra ngoài nhanh nhất, nhanh nhẹn đưa mấy đứa lên xe. Phía sau đã nghe thấy tiếng mấy thằng ban A gào thét đòi chạy về phía này chém giết.
"Nhanh nhanh.. Ôm lấy váy này!!" - Song Tử nhặt hộ con Hương cái đuôi váy lèo phèo, không kịp đợi nó ngồi thoải mái đã ném chỗ đuôi váy vào người nó, bắt nó ôm - "Năm bọn mày đọc địa chỉ cho bác ấy rồi về nhà cẩn thận đấy, nửa đêm con gái ra ngoài đường nguy hiểm lắm.."
Song Ngư vừa tiễn xong xe thứ nhất, thì Bảo Bình ngay sau đó cũng đưa bốn đứa khác lên cái taxi còn lại.
Tính ra còn mười hai thằng con trai - 12 chiếc xe, dàn một hàng bên kia đường, xe máy có mà xe đạp điện cũng có.
"Mấy đứa còn lại mau qua bên kia đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe mau. Đợi chờ cái gì nữa hả??" - Mắt thấy bọn kia đuổi đến sát đít rồi, mọi người đâm ra càng hốt hoảng, hành động càng thêm vội vã.
..
May là lúc bọn kia đuổi ra đến cổng sau, chiếc xe cuối cùng của Sư Tử và Bảo Bình cũng vừa lúc xuống khỏi vỉa hè đường đối diện, phóng xuống đường rồi đi mất. Bảo Bình vội đến chẳng kịp đội mũ bảo hiểm, lại là Sư Tử giúp cậu đội.
Vui vãi. Đêm đó, đúng thật là điên mà. Ngày hôm sau cũng không phải nơm nớp lo rằng chủ nhiệm tìm đến gặp, cũng không lo bị giám thị đột kích, bắt lên văn phòng làm bản kiểm điểm nghìn chữ theo tiêu chuẩn. Thích!! Thay vào đó, ngày hôm sau bọn nó ngủ. Đợi cái đứa giỏi cut video của lớp đăng cái video cuối cùng đấy lên rồi chia sẻ. Thế là chẳng cần đi học nữa.. Có mỗi bận rộn khi hứng chịu gạch đá từ dư luận. Biết bao nhiêu người vào chửi chúng nó vì tội nghịch ngu.. Có đứa còn chụp lại ảnh mọi người lúc đấy, mặt ngơ ngác, tóc tai ướt sũng, bết hết trên đỉnh đầu, quần áo cũng ướt, lớp trang điểm thì bị trôi, bị lem... Nhìn đáng sợ không khác gì ma. Có thằng xịt tóc màu hồng, chạm nước, thế là cái dòng nước hồng hồng cứ chảy chảy từ trên đầu xuống, nhuộm cái áo sơ minh trắng tinh thành màu hồng phấn, chết cười.
"Đm chúng màyy!!" - Đó chính là câu nói được lên ngôi hôm đó. Đi đâu cũng thấy người nói. Dòng chia sẻ cái video đỉnh cao ấy - không câu này, cũng là: "Bọn chó" - vừa ngắn gọn lại vừa xúc tích.
***
Đêm Tri Ân qua đến hơn một tuần. Mọi người bây giờ chỉ còn ở nhà, chờ đợi từng ngày tường phút để lên thớt. Chẳng biết là cuộc đời sau đó sẽ nở hoa, hay là lại bế tức. Cũng chẳng biết sau đó một bước lên tiên, cánh cửa đại học cao vời vợi mở rộng chào đón hay lại một chân bước ra trường đời..
Khó nói lắm. Thi Đại học như một canh bạc vậy. Nhiều khi mình tưởng chọn đúng nhưng thực chất vẫn có thể sai như thường.
Ngày thi tính từ sáng ngày mai là chính thức còn ba ngày nữa thôi. BA NGÀY!!
Bạch Dương ngồi ở bàn học một hồi mà vẫn không nhét thêm được gì vào đầu. Cô bắt đầu lâm vào trạng thái bão hoà rồi. Nếu cố gắng nhét nữa cũng không biết sẽ được cái gì, hay lại rơi đi kiến thức quan trọng nào đó. Cô ôm con cá heo yêu quý, bó gối ngồi trước bàn học.. chán nản nhìn đống giấy tờ trước mặt, chẳng biết nên làm gì.
Mấy hôm nay không ra đường, trừ việc vẫn đánh răng, tắm rửa và gội đầu tương đối đều đặn ra; cô chẳng có gì là bình thường nữa. Múi giờ sống cũng lệch hết thành múi giờ Mỹ, đêm chuyển thành ngày mà ngày lại chuyển thành đêm.
Chắc việc ý nghĩa nhất cô về nhà từ đêm Tri ân đến giờ chắc là dùng một buổi sáng để đính cái biển lớp lên bức tường trong phòng cô chỗ đầu giường. Rồi in một ít ảnh xinh xinh, dán cùng với đó. Hết.
"Xuống dưới tầng đi." - Tự nhiên, điện thoại rung bần bật, Bạch Dương nhận được tin nhắn từ một số lạ. 096 59xxxxx - Nhìn số gì mà vừa xấu vừa khó nhớ. Cô chẳng có ấn tượng quái nào hết.
Nhưng biết đâu ai đó ship đồ ăn nửa đêm hoặc gì gì đó..
Nên là Bạch Dương vẫn ngoan ngoãn đặt cá heo lên bàn học, từ từ đi xuống dưới nhà.
Lúc đi qua phòng khác - giờ mới 8 rưỡi - bố mẹ cô vẫn ngồi dưới phòng khách TV chưa có ngủ.
"Đi đâu đấy?" - Bố cô hỏi. Nhưng hỏi thôi, cũng không thực sự quan tâm. Nên là Bạch Dương cũng nói dối lấp liếm: "Bạn con qua có tí việc ý mà." - Bản thân cô cũng có biết là ai đâu.
Bạch Dương mở hết cửa trong cửa ngoài. Cô xỏ vội đôi dép của bố.. Rồi tiếp tục đi ra mở cánh cửa sắt bên ngoài. Trong lòng thầm đoán lên đoán xuống không biết là ai nữa. Bí ẩn thực sự.
Cơ mà lỡ là tên buôn người nào đấy. Chuộc mê cô đem đi bán. Ôi.. dã man thật.. Xã hội giờ đáng sợ lắm, làm cô không thể không suy diễn một chút.
Mở cửa ra, Bạch Dương thò đầu ra ngoài, phía trước cửa nhà chẳng có ai hết. Cô lại theo phản xạ, nhìn tay nắm cửa có treo gì không.. Biết đâu... Nhưng thay vì thấy một thứ đồ nào đó, cô lại nhìn thấy một người - lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu.
"Cho ôm cái nào."
Cậu hình như có cao hơn trước, gầy hơn trước.. Tóc cũng ngắn hơn hồi sắp đi. Da dẻ hình như cũng trắng lên..
Bạch Dương mơ mơ hồ hồ bị người ta ôm một cái mà chẳng phản kháng gì.
Ai đó nói cho cô biết?!!! - Đây là mơ đúng không???
Sao.. sao... sao Xử Nữ lại ở đây??! Lại còn vào cái giờ này vậy??!!!
Đến cả lúc chiếc xe rời đi, mấy đứa vẫn đứng im tại chỗ. Đi giày, đi guốc, chỉnh trang lại nếp váy và đuôi tóc thật cẩn thận. Đêm nay là đêm cho bọn nó tỏa sáng, không thể để sai sót dù chỉ mỗi lỗi nhỏ xíu.
"Chúng mày sẵn sàng chưa? Đưa túi đồ đây, tao đem đi gửi cho."
Nhìn mấy đứa tay xách nách mang mấy cái túi to, như mấy bà già đi mang làn đi chợ ý - Thiên Yết và Bảo Bình tốt bụng xách cho, rồi mang vào cái quán nước gần đó gửi. Bình thường hay uống nước, ăn trưa và gửi xe ở đó nên là bác chủ quen mặt bọn nó hết rồi.
Mà cũng chẳng biết bọn con trai này từ đâu bước ra. Hôm nay điển trai rõ rệt. Ai cũng mặc vest đen, sơ mi trắng. Rất giống với hôm chụp kỷ yếu. Có khác mỗi là không có cài carvat, cổ áo để mở, sơ mi cũng không sơ-vin đóng thùng kiểu cách. Nhìn vậy phóng khoáng với trẻ trung hơn nhiều. Tóc cũng không xịt gôm, vuốt sáp bóng nhẫy ở trên đầu, chỉ phiên phiến một chút.. Ấy thế mà lại có giống chút chút với cái kiểu bù xù, luộm thuộm thường ngày vẫn nhìn.
"Nào nào. Đứng xen kẽ xen kẽ nhé. Mỗi công chúa đi với một hoàng tử." - Song Tử đứng ra chỉnh chỉnh lại đội hình. Vừa khéo hợp thành năm cặp, nhưng thế lại trông không có đối xứng - "Thôi cứ xếp đối xứng từ hai bên vào nhé.. hai trai bên ngoài cùng. Rồi hai nữ. Rồi hai trai. Còn một cặp dư ra thì đứng ở giữa, đứng thế nào thì tùy.."
"Eh em ơi. Chụp cho bọn anh một kiểu đi." - Song Ngư đứng vẫy vẫy cái em gái đang cầm máy ảnh đứng ở cổng trường. Hôm nay có vẻ câu lạc bộ Nghệ thuật hoạt động hết công suất thì phải, đâu đâu cũng thấy mấy em ăn mặc đồ phục vụ bàn, cầm máy ảnh, chạy qua chạy lại, chụp hết tốp này đến tốp khác.
Lúc bắt đầu đi vào trong trường, con gái khoác lên cánh tay của bạn cùng cặp với mình. Kim Ngưu với Song Tử, Song Ngư với Thiên Bình.. Nhân Mã hôm nay cũng vui vẻ bắt gặp cùng Ma Kết. Cặp Sư Bảo thì khỏi nói, hai đứa còn không thèm khoác tay nhau thôi đâu, khoác eo luôn ý, show ân ái triệt để. Thiên Yết với Bạch Dương là hai đứa bị thừa ra, nên thôi tạm chấp nhận vào cặp với nhau cho bớt lẻ loi. Hai đứa còn chen vào giữa cho nó nổi bật nữa, không vì bị thừa nên ghép vào mà buồn, vẫn tươi rói, cười vào ống kính đưa tới.
Dưới cổng trường mọi người làm một rặng hoa giấy rủ xuống, bên trong mỗi cái là một cái đèn led bé tí. Lấp la lấp lánh. Tuy ánh sáng không lớn, nhưng vẫn làm nổi bật được dreescode của đêm naylà trắng và đen.
Chưa hết, càng bước theo thảm đỏ trải từ cổng trường vào bên sân trong, những dây đèn led càng lúc càng nhiều và dày đặc. Xen kẽ là những đèn lồng hoa. Phía bên trên còn có tấm phải voan trắng, thả từ cái cọc gỗ dựng ở giữa sân, tỏa ra tứ phía. Trên đó đính cả những bông hoa giấy vệ sinh trong lời đồn, mỗi bông đều được gắn những đèn led rất tỉ mỉ.
Ai nhìn cũng trầm trồ thán phục. Vậy mà đẹp không ngờ. Cảm giác như lạc vào một khu rừng đom đóm thật sự vậy, lung la lung linh~.
"Eh Eh. Ra background kia chụp đi mày." - Sư Tử nhấc chân váy, phân vân không biết nên chạy về bên trái hay bên phải. Vì ở hai bên đều có dựng một cái phông trang trí để chụp ảnh, nhìn rõ xinh. Không ngờ năm nay chuyên nghiệp thế này. Không những trang trí cổng trường, còn trải thảm đỏ từ ngoài đấy vào giữa sân, giờ còn có phông chụp ảnh.
Làm ai cũng thấy vị thế mình tăng phọt lên. Như nghệ sĩ đi nhận giải Award gì đó đó. Ưng thực sự.
..
Mở đầu chương trình đó là chương trình âm nhạc làm nóng không khí. Xen kẽ với đó là nghe thầy Hiểu trường cùng các thầy các cô dạy lớp 12 phát biểu. Nghe anh chị năm trước truyền lại là các thầy còn có lần lên hát, làm hẳn một series năm bài Cách mạng kháng chiến, làm đêm đó ngay lúc mở màn đã bị tràn ngập trong không khí thời chiến. Còn có năm, lại đổi sang là lần lượt từng thầy từng cô lên đọc thơ tình, không của Xuân Diệu thì cũng là thơ Xuân Quỳnh.. sau đấy là mở một cuộc thi đối thơ giữa các lớp. Có anh chuyên Hóa năm ấy nhân cơ hội tỏ tình với chị chuyên Lý, bất chấp bản thân chẳng giỏi gì Lý, nhưng vì chị đẹp, học thâu suốt năm, rồi đúc kết những gì mình nhớ được làm thành bài thơ,.. nghe đồn đến giờ hai người vẫn ở bên nhau. Còn bài thơ tỏ tình vẫn thường được các cô kể lại, không sót một chữ:
" Êi em ơi ~~
Sao mắt em long lanh ánh nước
Qua lăng kính hóa bảy sắc cầu vồng
Tiếng nói em ngân qua từng hơi thở
Sao ngọt ngào như tiếng vọng âm thoa
Môi em cười tựa cánh hoa rơi
Nhẹ nhàng mà dao động sóng nước
Chợt một buổi trên đường em nhẹ bước
Bước thế nào lại lạc vào tim anh."
....
Nghe mà thích dã man. Không biết năm nay thế nào nữa, có hay đến mức được lưu truyền đi lưu truyền lại qua các năm không.
Mỗi tốp người bước vào sân sẽ được những em phục vụ xinh xắn nghênh đón như diễn viên hạng A, hỏi han lớp rồi dẫn đến tận bàn, còn đưa hẳn ghế vào mông cho ngồi. Nhìn quanh chắc phải đến hơn 30 bàn, tất cả xếp thành chữ U, dàn xung quanh sân quanh sân khấu. Năm nay còn đóng hẳn một đoạn nối từ sân chính nhô ra đằng trước, kiểu như sàn catwalk đó. Nhưng đủ rộng để nhảy với biểu diễn văn nghệ. Người làm còn đặt biệt bục lên xuống cho người hát có thể thuận tiện giao lưu khán giả, những tiết mục sau cũng vì thế mà lên xuống dễ dàng hơn, không bị đi vòng. So với năm trước đúng là tiến bộ vượt bậc. Năm trước có chục bàn ở phía xa xa, đến ánh sáng sân khâu còn chẳng chạm đến, nói chi là nhìn.. Bị kêu nhiều lắm.
Một bàn đều là một bàn tròn lớn,đủ ngồi 8 người, nhưng chen chúc lại thì 10 người cũng không thành vấn đề. Điểm đặt biệt ở cái bàn này có lẽ đó chính là có chân bánh xe, nhìn to như thế nhưng khi ẩn ẩn đẩy đầy đều chẳng tốn sức gì cả. Trên bàn có một lo hoa, cùng tone trắng váng của đêm nay, điểm xuyết ít lá xanh xanh nhìn xinh xinh, rất đáng yêu.
Sau khi mọi người đã đến đông đủ, lúc 7 giờ tối, chương trình văn nghệ cũng chính thức được bắt đầu. Cổng trường đóng lại. Món ăn cũng được các em phục vụ bê ra, thao tác vô cùng chuyên nghiệp, nào là súp, cơm, thịt gà rau cá, canh.. Gì cũng có một ít một ít, rất ngon mắt. Chưa kể mùa hè này, chính tay các cô trong trường còn làm cho bọn nó mấy thùng trà vải và chè. Kèm cả đá nữa, uống vào mát rượi.
Sau khi nghe thầy Hiệu trưởng nói đoi lời mở màn cho buổi Tri ân hôm nay, mọi người nâng cốc, cạn li với nhau. Và kế đó, tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Mọi người vừa ăn, vừa đung đưa, hát theo nhạc, vừa vui vẻ nói chuyện với nhau không dứt miệng. Các em phục vụ tận tụy từng giây, đứng dàn hàng xung quanh sân trường, cứ chốc chốc lại đẩy đẩy cái xe con con, tiếp tế thêm thức ăn và đồ uống cho bọn 12.
A~~ Cảm giác không khác gì đi nhà hàng luôn. Bản thân chẳng phải làm cái gì hết, tất cả đều được dâng đến tận tay tận mồm.
"Thích vãi. Tao muốn ngày nào cũng là Tri ân thế này. Vừa được ăn, vừa được chơi.. Các thầy cô còn dễ tính." - Bạch Dương thỏa mãn nâng bát súp lên gần miệng, cứ nhịp nhàng xúc từng thìa cho vào miệng - "Vừa nãy thầy dạy Lý, thấp thấp bên A2 còn trêu tao mày ạ, bảo là hôm nay tao có một tí nữ tính.. cái thầy mà hôm tiết đó tao đi học muộn, trốn chui ở dãy cuối lớp đó, xong thầy cố ý gọi điện báo giám thị để lên tận cửa sau A2 bắt tao đó."
Sư Tử cuối cùng cũng biết là thầy nào. Kỷ niệm đặc sắc không chịu được. Nghe bọn A2 kể lại, con Dương nó còn nháo hẳn một tiết bên đó làm chúng nó không học được gì. Nó với thầy Hạnh giám thị, hai thầy trò chơi đuổi nhau trong lớp. Đến tận khi chủ nhiệm A2 và D2 - lớp chúng nó, xuống đến tận cửa mới yên. Bạch Dương khi ấy mới cam tâm chịu trói, lên văn phòng viết bản kiểm điểm.
"À.. Tao cũng biết. Cái thầy lần trước được nhà trông hộ tiết Địa chứ gì." - Nghĩ lại là thấy buồn cười. Bảo Bình hớp ngụm nước, rồi đặt cái cốc xuống bàn - "Thầy có vẻ hối hận lắm. Còn bảo là đáng lẽ thầy không nên đuổi mày ra lúc đó. Báo hại thầy mất một tiết, xong lùng nhùng thế nào nhớ nhầm giới hạn thi, sau đó báo cho bọn A2 sai. Thiếu hẳn 1 chương ôn của bọn nó."
"Đợt đấy tao bị 2 điểm cũng vì thế đấy." - một thằng A2 không biết rớt ra từ phương nào, hóng ha hóng hớt, xong còn cốc đầu con Dương một cái - "Con lìn." - Rồi lại té luôn về chỗ.
...
Hết chương trình văn nghệ do các năm dưới cùng các câu lạc bộ chuẩn bị. Tiếp theo là tiết mục của các lớp 12.
Nói là tiết mục cho sang vậy thôi. Chẳng có đứa nào lên diễn cả.
Chỉ đơn giản là chiếu lần lượt các video Tri ân của mỗi lớp lên màn hình. Mỗi lớp, có ít nhất là hai video, có lớp tận ba tận bốn.. thế cũng là bình thường.
Một cái là video cả lớp cover lại phong cách độc, lạ mà rất riêng của giáo viên dạy mình. Toàn những câu quen thuộc mà ai cũng biết. Đến cái nào, mọi người lại hùa vào đoán rồi cười, công nhận là nhiều cái giống lắm ý. Toàn những câu đắt giá, nghe là biết. Một video bắt buộc khác có nội dung về chính lớp đó. Về những thành viên trong lớp, về kỷ niệm, về những ngày quen thuộc,..
Xem thế mà có đứa đã rơm rớm nước mắt.
Lúc này vẫn là đang ngồi với nhau đây. Nhưng ai cũng biết sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại những ngày trong những video kia. Cùng nhau học. Cùng nhau chơi game. Thậm chí cảnh trốn tiết cũng được đưa lên. Rồi còn cái tiết thể dục mới vài hôm trước, mấy lớp hùa với nhau, xây một cái kim tự tháp cao bằng người để hái trộm cây xoài sai trĩu quả - cái cây thân yêu của thầy Hiệu trưởng. Có cảnh đứa nào đó quanh lại lúc giữa tiết học, sân trường vắng vẻ, vài đứa lúi húi lấy trộm chổi quệt mạng nhện của bác lao công, lắm một đầu với cái chau Lavie khoét thủng. Hai bóng lưng dắt nhau đi hái táo và còn lấy đầy một chai trứng cá đỏ au...
Mới chỉ mấy ngày trước thôi mà giờ đã cảm giác những điều trên màn hình kia sao xa vời quá. Sẽ chẳng bao giờ bọn nó quay lại được những ngày xa xa ấy.
..
Để ngăn bầu không khí thôi không trở nên quá buồn bã, tiếng nhạc đã vang lên chen giữa chương trình, làm như một chút giải lao ngắn. Và sau đó là tiết mục của một số lớp 12, cũng đồng thời là thành viên của câu lạc bộ Nghệ thuật. Toàn con gáu thôi. Mà cũng không hiểu sao chúng nó hẹn nhau hay sao đó, đứa nào cũng chọn mình cái váy prom dài luệt quệt, chạm đất và trắng muốt. Trang điểm xinh đẹp. Đêm nay trông không khác gì như cô dâu sắp được gả đi.
Tưởng hát ballad hay gì...
Ối giồi ạ...
Mấy đứa nó khổ sở xách váy lên trên sân khấu xong rồi nhảy "Bang Bang Bang", "I am the Best" và cả "Boom Boom" - cái bài dạo gần đây được người ta cover dữ lắm. Kiểu nhà nhà người người bật bài đó, hát bài đó rồi nhảy bài đó.
Không khí chẳng mấy chốc vì những bài hát sôi nổi và quen thuộc làm cho nóng trở lại. Còn có một tốp mấy thằng con trai đứng hẳn ra khỏi bàn, vừa hát, vừa thi thoảng nhảy theo. Nhìn hài cực kì. Chưa kể, mấy đứa con gái nhảy chuyên nghiệp trên sân khấu nhìn cũng mắc cười. Bản thân thì mặc mấy cái váy nặng trịch, còn có cái cup ngực... Nhưng mấy bà vẫn nhảy như đúng rồi, không câu nệ gì hết, bùng cháy hết mình, cháy tàn cháy lụi trong đêm nay luôn.
Tiết mục sau đó, là một bài tình ca nhẹ nhàng. Để mọi người an tĩnh lại.
Và rồi chương trình chiếu video quay trở lại.
Mọi người lần này không xúc động như trước nữa. Kiểu như có kinh nghiệm rồi, trái tim mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn như ban nãy, tự dưng lại trở nên dễ xúc động rồi chảy nước mắt, cầm tờ giấy ăn sụt sịt.
...
Đến khi tất cả các video chiếu hết, những chương trình ca nhạc chuẩn bị cũng kết thúc, thời gian đã trôi qua gần bốn tiếng. Lúc này, các thầy các cô bắt đầu từng người đứng lên phát biểu, dặn dò từng lớp, từng cá nhân một. Những chiếc bàn ăn được các em phục vụ ẩn ra ngoài rìa thu dọn, ghế cũng bị mang đi. Thậm chí cái sân khấu cũng được khiêng đặt lên bánh xe rồi bị bác bảo vệ kéo đi mất. Làm lộ ra ở giữa sân một sàn nhảy - lót thảm đỏ rộng lớn. Quả châu lấp lánh phía trên đầu được bật lên, từng ô đèn lấp lánh rọi xuống. Ánh sáng dư thừa hoặc bị tắt hết, hoặc là giảm đến mức tối đa.. Khiến không gian trở nên lung linh huyền ảo.
"Các em. Sẽ thi thật tốt. Nhớ, là phải tự tin vào chính mình, nghe chưa??!.. Đeo kính rồi đọc kĩ bài vào..." - Thầy Hiệu trưởng xúc động đến nỗi phát biểu không thèm dùng giấy. Đơn giản là nói hết những lời bộc bạch của chính bản thân thấy cần thôi. Nên là bài phát biểu nghe rất tình cảm và xúc động. Mắt thầy có vẻ như còn lèm nhèm nước mắt, nên thầy nâng ống tay áo, chấm chấm lau đi.
"Vâng. Và hôm nay, chương trình cũng đã đi vào hồi kết rồi. Tiết mục cuối cùng bây giờ cũng chính là phần các bạn mong chờ nhấy, slow dance, với list hơn mười bài hát có chọn lọc." - MC không kìm được xúc động khi tiếng nhạc bắt đầu vang lên, bài hát "Mình cùng nhau đóng băng", Thùy Chi - "Mọi người hãy lại gần với sân khấu này nào, nắm lấy tay nhau, cùng quây nhau thành một vòng tròn.. Hãy ôm lấy những thầy cô của mình, những người bạn, những huynh đệ đã gắn bó qua bao năm qua.. Ôm họ lần cuối thật chặt nhé."
..
"Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa
Thời học sinh lướt qua nhanh như giấc mơ không trở lại
Mình phải trải qua
Bạn đừng khóc mà
Bọn mình sẽ lớn, sẽ đi trên những con đường mới
...
Sau hôm nay ta cách xa rồi
Đến bao giờ được thêm một lần
Chở nhau thong dong trên chiếc xe đạp
...
Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa
Để mình được sống trọn vẹn khoảnh khắc thiêng liêng lúc này
Để đừng quên lãng
Để đừng phai nhạt
Để lần cuối ta bên nhau sẽ kéo dài mãi mãi
.. "
Lời bài hát như ghim vào tim của bọn cuối cấp chúng nó, khiến nước mắt của ai cũng tuôn ra như thác, chẳng kiềm chế được.
"Thôi nào. Đừng khóc chứ, nhòe hết kẻ mắt rồi đây này.." - Ma Kết nhìn bóng dáng Kim Ngưu khóc ở bên cạnh mà hết chịu nổi, khóc lấy vai cô vỗ vỗ an ủi. Con gái ai cũng mùi mẫn kiểu vậy. Cả Sư Tử, Bạch Dương và Nhân Mã cũng không nén nổi nước mắt, ba đứa cứ ôm nhau, gào khóc rồi cứ thế quay thành vòng tròn trong vô thức. Cậu có thể nghe rõ tiếng bọn nó gào lên nói với nhau..
"Huhuuu... Tao sẽ chẳng thể ngồi cùng bàn mày nữa.. Lúc vệ sinh ra, không thấy mày, nhạc thì bật rồi. Còn nghĩ mày sẽ dở hơi mà bỏ về trước không cho tao ôm cơ..." - Sư Tử khóc lem hết cả mascara. Nhưng cô chẳng để ý, cứ khóc toáng lên như một đứa trẻ vậy thôi.
Bạch Dương cũng vốn đâu muốn khóc, nhưng tự dưng Sư Tử xách vách vội chạy đến ôm chặt lấy cô bắt đầu khóc. Thế là nước mắt cô cứ rơi ra như thế. Làm sao cũng chẳng ngừng lại được.
"Huhuuu..... Tao còn chưa ôm mày. Về là về thế nào được.." - Bạch Dương dịu nước mắt lên vai Sư Tử, ôm thật chặt bạn cô. Biết chắc là vẫn sẽ gặp nhau đấy.. Nhưng khi nghĩ đến chẳng thể ngồi với nhau mỗi ngày,chẳng thể tám các thứ linh tinh, cùng lăn ra ngủ, cùng up ảnh, cùng up story với nhau.. Cũng không thể ôm nhau khi đông đến, ôm nhau khi ngồi phải dưới cái điều hòa trong lớp.. Không thể khác chân lồng vào với nhau... Tất cả, sao buồn bã quá. Không khóc không được.
Rổi Nhân Mã cũng vòng tay ôm lấy hai đứa.
Thiên Bình nữa. Rồi Kim Ngưu.
Mấy đứa con gái khác cũng tiến lại, đứa sau ôm thật chặt đứa đằng trước.
Và bao quanh ngoài cùng là mấy thằng con trai, tay dài vai rộng. Thằng nào cũng cao, đến khi bao xung quanh này mới thấy mấy đứa con gái lớp mình lọt thỏm bên trong, cũng đáng yêu biết bao. Dẫu trang điểm gì đó trôi hết, nhưng vẫn là nụ cười này thường ngày, giọng nói thường ngày. Thân thuộc biết bao.
"Mọi người hay nắm lấy tay người bạn bắt cặp với mình đêm nay, nhảy đoạn nhảy sau đây nhé." - Tiếng MC lần nữa vang lên. Nhạc cũng theo đó thay đổi sang một bài khác.
Lúc này, các vòng tròn tách nhau ra. Các cặp đôi bắt đầu tiến vào giữa tấm thảm đỏ rực rỡ. Từng đôi từng đôi, ôm chặt lấy nhau, bốn chân quấn rất gần với nhau, di chuyển từ từ, chầm chậm theo nhịp nhàng. Bọn nó cũng có biết nhảy gì đâu.. Tất cả đều bản năng thôi. Không trái thì phải. Đung đưa nhẹ nhẹ người từng cái một. Chôn mặt vào hõm vai nhau khóc không thành tiếng.
Là điệu nhảy đầu tiên hai đứa nhảy với nhau. Nhưng cũng có khi lại trở thành điệu nhảy cuối của hai đứa.
Là điệu nhảy cuối cùng cho đêm nay. Nhưng cũng là điệu nhảy đầu tiên của cuộc đời.
Là điểm kết thúc của mười hai năm đèn sách năm 12, nhưng điểm khởi đầu của cả một hành trình phía trước.
...
"Lên lớp đi. Mình lên lớp ngắm nốt lần cuối." - Sư Tử sụt sùi để nghị.
Một đoàn người lén lút rời khỏi sân khấu chính. Người này nắm tay người kia, dắt nhau lên hành lang tối đen. Tất cả đèn trên đây hôm nay đều bị tắt hết, camera cũng tắt. Các phòng học cũng bị khóa hết cửa lại. Lúc cả lớp nó leo lên đến trước cửa lớp, sau đó lại chẳng vào ngồi được.
Cả bọn trầm ngâm ngồi xuống hành lang trước cửa lớp. Nhớ cái hồi bị phạt môn Văn, cũng đứng phạt ở chỗ này nghe cô Văn mắng té tát - khi ấy bên cạnh còn có cả phụ huynh nữa. Còn có hôm không làm bài tập Toán, nửa lớp bị đuổi ra ngoài, cũng ngồi hết chỗ này.. lôi văn ra học, khi ấy bừng bừng khí thế trẻ con "đ cần học Toán" của mấy đứa ban D - đặt hết trọng trách lên Anh và Văn thôi.
Giờ đêm cuối cùng ngồi đây, mới thấy thật nhớ thật nhớ.. nhớ thật nhiều thật nhiều.
"Tao muốn mang cái biển lớp về làm quà chia tay quá." - Bạch Dương thèm thuồng nhìn cái biển lớp bằng nhựa đính trên tường ở trên cửa lớp.
"Được. Lấy thì lấy. Coi như kỷ niệm." - Ma Kết đứng dậy, kéo thêm Bảo Bình, Song Ngư và Song Tử.
Mấy thằng dựng một cái tháp cao, đủ để một thằng nhảy, chân đạp lưng từng đứa một, và khi chạm đến biển lớp, đá một phát thật mạnh.
Thanh nhựa trắng trong làm chốt bị gãy đôi khỏi cái đinh vít.
Và rồi. Cái biển lớp phát ra tiếng động cực lớn, rơi xuống dưới đất.
Cả lũ selfie một kiểu. Kiếm được cái đạo cụ này phải khó lắm chứ đùa. Ngàn năm mới có một lần.
Nhân Mã ngửa đầu cười chuyện cửa lớp, tự dưng thấy hơi hơi ngứa mắt cái thực trạng mùi mẫn dưới đất kia - "Eh này. Mày thấy bọn dưới kia có phải khóc hơi quá nhiều rồi không..."
"Đồng ý...!"
Đa số cũng đều hơi thấy ngứa ngứa. Làm hỏng hết tâm trạng chia tay vui vẻ mà bọn nó khó lòng gây dựng. Khóc lằm khóc lốn, phá sóng hết chịu nổi.
"Hey! Hay là mình chơi trò này đi.." - Bạch Dương.. Cái con chuyên môn cho mấy ý tưởng tồi tệ lại lên tiếng. Nãy thì xin trộm cái biển lớp. Giờ thì tay ôm khư khư cái biển lớp rồi đấy, nhưng vẫn chưa chịu thôi là sao.. - "Mình giội cho cái đám ở dưới xô nước đi mày. Ổn không??"
Hai mắt Bạch Dương lấp lánh, sáng như hai cái đèn pha.
Thật cạn lời với nó luôn. Ý tưởng tồi tệ vậy mà vẫn nói ra được..
"Đợi các thầy các cô về hết đã, sau rồi hẵng giội.." - Bảo Bình - "Và trước đó cũng phải tính sẵn đường lui đã, bọn nó thần kinh ấy mà túm được thì cả đám coi chừng.."
"Ờ đúng. Con gái hôm nay chắc không đứa nào đi xe rồi.. Con trai theo tao, xuống dưới kia bí mất dắt xe ra cổng sau phục sẵn ở đó. Đến khi chạy thì chỉ cần chạy luôn thôi.."
"Cũng đừng cứ thế giội nước xuống. Bọn mày phải lắp một hệ thống tưới tiêu chuyên nghiệp vào một chút, vậy mới kịp thời gian thoát thân.."
Nhưng bọn nó nghĩ mãi chẳng nghĩ được cách.
Thôi cứ làm theo truyền thống. Cứ đổ trực tiếp vào nó mới hay..
"Nào nào.. anh em say "hiii" đi nàoo~~" - Thiên Bình với Kim Ngưu chia thành hai thợ quay phim chuyên nghiệp, một quay cho đội đi tìm xô nước, một quay cho đội đi dắt xe, chuẩn bị được tháo chạy. Để sau đêm nay, làm một clip quậy phá cuối cùng trong cuộc đời học sinh của bọn nó. Một kỷ niệm oách nhất qua bao thế hệ luôn.
Khi mọi người tấp nập chuẩn bị quậy tanh bành cái đêm nay thì ở một góc khác, tối tăm, chẳng có tí đèn nào chiếu đến, một người ngồi lọt thỏm trong góc ấy, gọi một cuộc điện thoại dài biết mấy..
"Alo.. Đang làm gì đấy??" - Cuối cùng cũng nghe thấy giọng đối phương, Thiên Yết bất giác cười.
"....."
"Hôm nay là đêm Tri Ân đấy, mày biết không?"
"...."
"Mọi người á?!.. Đang chơi vui lắm, còn chuẩn bị giội nước vào bọn slow dance dưới sân đây này.."
"...."
"Mày đi rồi Xử đi, bọn tao vừa vặn giờ chia được năm cặp, không bị lẻ. Nhưng tao vẫn mua hai vé đấy.. Một cái là dành cho mày."
"....."
"Cả điệu nhảy cuối cùng, cũng là của mày nốt.. Nãy giờ tao đứng bơ vơ dễ sợ."
"....."
"Nên là, bao giờ mày về mày trả tao nghe chưa?! Đêm nay tao thiệt thòi dã man đó..."
"....."
....
Thiên Yết với Cự Giải tâm sự nhau mãi. Cậu kể cho cô nghe về mọi thứ đêm nay, về những bài hát, về các video.. rồi cả lúc cả lớp ôm nhau, khóc lóc lớn như thế nào. Cảm giác như cô sẽ vẫn luôn ở đây và đồng hành của cả lớp vậy. Kiểu như trong mọi sự kiện của mọi người, Giải vẫn có mặt ngay đó, cùng cười, cùng nói.. thậm chí là cũng cùng khóc với mọi người.
"Eh Yết. Đi thôi, nhanh chuẩn bị chạy không không kịp.." - Và chỉ đến khi Ma Kết gọi đi, Thiên Yết mới đứng dậy, tạm biệt và cúp máy. Nhưng lòng vẫn thấy nao nao tiếc tiếc kiểu gì đó.
..
"Chúng mày sẵn sàng chưa?? Đếm đến ba, tất cả cùng giội.. Sau đó thì cầm xô chạy nhé." - Song Tử đứng ở một đầu, chỗ gần với cầu thang, ngó xuống nhìn mọi người vẫn đang ôm nhau khóc thút thít, có đứa thì khóc váng làng nước lên.. - "Một... Hai........... BA!!!!!"
Hơn mười lăm cái xô lớn bé mọi người có thể tìm thấy được, đồng loạt, nghiêng và nước từ trong đó trào ra.
"RÀOOOOOOOOOOOOOO!" - Âm thanh lớn hơn bất kỳ cơn mưa nào mà bọn nó từng trải qua trong 18 năm cuộc đời. Đây mới đáng được gọi cơn mưa của thanh xuân chứ.
Cả lũ thích chí, cười đến tít cả mắt lại. Hùng hục hùng hục chạy từ tầng ba xuống dưới. Con trai thì hành động dễ phải biết. Về phía chục chục đứa con gái, đứa nào váy hơi hơi dài thì tự mình xách rồi chạy, đứa nào vừa bồng bồng lại xuề xoà thì được con trai giúp đỡ - thằng bé chạy sau phải vốc cả một đống vải ôm lên, mới thế đã thấy nặng rồi.. thật không hiểu sao bọn này nó di chuyển rồi nhảy nhót suốt mấy tiếng vừa rồi.
"Lên xe lên xe!!! Váy dài lên taxi, váy ngắn nhảy lên xe máy.. váy ngắn nữa nhảy lên xe đạp điện!!" - Song Ngư và Bảo Bình chạy ra ngoài nhanh nhất, nhanh nhẹn đưa mấy đứa lên xe. Phía sau đã nghe thấy tiếng mấy thằng ban A gào thét đòi chạy về phía này chém giết.
"Nhanh nhanh.. Ôm lấy váy này!!" - Song Tử nhặt hộ con Hương cái đuôi váy lèo phèo, không kịp đợi nó ngồi thoải mái đã ném chỗ đuôi váy vào người nó, bắt nó ôm - "Năm bọn mày đọc địa chỉ cho bác ấy rồi về nhà cẩn thận đấy, nửa đêm con gái ra ngoài đường nguy hiểm lắm.."
Song Ngư vừa tiễn xong xe thứ nhất, thì Bảo Bình ngay sau đó cũng đưa bốn đứa khác lên cái taxi còn lại.
Tính ra còn mười hai thằng con trai - 12 chiếc xe, dàn một hàng bên kia đường, xe máy có mà xe đạp điện cũng có.
"Mấy đứa còn lại mau qua bên kia đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe mau. Đợi chờ cái gì nữa hả??" - Mắt thấy bọn kia đuổi đến sát đít rồi, mọi người đâm ra càng hốt hoảng, hành động càng thêm vội vã.
..
May là lúc bọn kia đuổi ra đến cổng sau, chiếc xe cuối cùng của Sư Tử và Bảo Bình cũng vừa lúc xuống khỏi vỉa hè đường đối diện, phóng xuống đường rồi đi mất. Bảo Bình vội đến chẳng kịp đội mũ bảo hiểm, lại là Sư Tử giúp cậu đội.
Vui vãi. Đêm đó, đúng thật là điên mà. Ngày hôm sau cũng không phải nơm nớp lo rằng chủ nhiệm tìm đến gặp, cũng không lo bị giám thị đột kích, bắt lên văn phòng làm bản kiểm điểm nghìn chữ theo tiêu chuẩn. Thích!! Thay vào đó, ngày hôm sau bọn nó ngủ. Đợi cái đứa giỏi cut video của lớp đăng cái video cuối cùng đấy lên rồi chia sẻ. Thế là chẳng cần đi học nữa.. Có mỗi bận rộn khi hứng chịu gạch đá từ dư luận. Biết bao nhiêu người vào chửi chúng nó vì tội nghịch ngu.. Có đứa còn chụp lại ảnh mọi người lúc đấy, mặt ngơ ngác, tóc tai ướt sũng, bết hết trên đỉnh đầu, quần áo cũng ướt, lớp trang điểm thì bị trôi, bị lem... Nhìn đáng sợ không khác gì ma. Có thằng xịt tóc màu hồng, chạm nước, thế là cái dòng nước hồng hồng cứ chảy chảy từ trên đầu xuống, nhuộm cái áo sơ minh trắng tinh thành màu hồng phấn, chết cười.
"Đm chúng màyy!!" - Đó chính là câu nói được lên ngôi hôm đó. Đi đâu cũng thấy người nói. Dòng chia sẻ cái video đỉnh cao ấy - không câu này, cũng là: "Bọn chó" - vừa ngắn gọn lại vừa xúc tích.
***
Đêm Tri Ân qua đến hơn một tuần. Mọi người bây giờ chỉ còn ở nhà, chờ đợi từng ngày tường phút để lên thớt. Chẳng biết là cuộc đời sau đó sẽ nở hoa, hay là lại bế tức. Cũng chẳng biết sau đó một bước lên tiên, cánh cửa đại học cao vời vợi mở rộng chào đón hay lại một chân bước ra trường đời..
Khó nói lắm. Thi Đại học như một canh bạc vậy. Nhiều khi mình tưởng chọn đúng nhưng thực chất vẫn có thể sai như thường.
Ngày thi tính từ sáng ngày mai là chính thức còn ba ngày nữa thôi. BA NGÀY!!
Bạch Dương ngồi ở bàn học một hồi mà vẫn không nhét thêm được gì vào đầu. Cô bắt đầu lâm vào trạng thái bão hoà rồi. Nếu cố gắng nhét nữa cũng không biết sẽ được cái gì, hay lại rơi đi kiến thức quan trọng nào đó. Cô ôm con cá heo yêu quý, bó gối ngồi trước bàn học.. chán nản nhìn đống giấy tờ trước mặt, chẳng biết nên làm gì.
Mấy hôm nay không ra đường, trừ việc vẫn đánh răng, tắm rửa và gội đầu tương đối đều đặn ra; cô chẳng có gì là bình thường nữa. Múi giờ sống cũng lệch hết thành múi giờ Mỹ, đêm chuyển thành ngày mà ngày lại chuyển thành đêm.
Chắc việc ý nghĩa nhất cô về nhà từ đêm Tri ân đến giờ chắc là dùng một buổi sáng để đính cái biển lớp lên bức tường trong phòng cô chỗ đầu giường. Rồi in một ít ảnh xinh xinh, dán cùng với đó. Hết.
"Xuống dưới tầng đi." - Tự nhiên, điện thoại rung bần bật, Bạch Dương nhận được tin nhắn từ một số lạ. 096 59xxxxx - Nhìn số gì mà vừa xấu vừa khó nhớ. Cô chẳng có ấn tượng quái nào hết.
Nhưng biết đâu ai đó ship đồ ăn nửa đêm hoặc gì gì đó..
Nên là Bạch Dương vẫn ngoan ngoãn đặt cá heo lên bàn học, từ từ đi xuống dưới nhà.
Lúc đi qua phòng khác - giờ mới 8 rưỡi - bố mẹ cô vẫn ngồi dưới phòng khách TV chưa có ngủ.
"Đi đâu đấy?" - Bố cô hỏi. Nhưng hỏi thôi, cũng không thực sự quan tâm. Nên là Bạch Dương cũng nói dối lấp liếm: "Bạn con qua có tí việc ý mà." - Bản thân cô cũng có biết là ai đâu.
Bạch Dương mở hết cửa trong cửa ngoài. Cô xỏ vội đôi dép của bố.. Rồi tiếp tục đi ra mở cánh cửa sắt bên ngoài. Trong lòng thầm đoán lên đoán xuống không biết là ai nữa. Bí ẩn thực sự.
Cơ mà lỡ là tên buôn người nào đấy. Chuộc mê cô đem đi bán. Ôi.. dã man thật.. Xã hội giờ đáng sợ lắm, làm cô không thể không suy diễn một chút.
Mở cửa ra, Bạch Dương thò đầu ra ngoài, phía trước cửa nhà chẳng có ai hết. Cô lại theo phản xạ, nhìn tay nắm cửa có treo gì không.. Biết đâu... Nhưng thay vì thấy một thứ đồ nào đó, cô lại nhìn thấy một người - lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu.
"Cho ôm cái nào."
Cậu hình như có cao hơn trước, gầy hơn trước.. Tóc cũng ngắn hơn hồi sắp đi. Da dẻ hình như cũng trắng lên..
Bạch Dương mơ mơ hồ hồ bị người ta ôm một cái mà chẳng phản kháng gì.
Ai đó nói cho cô biết?!!! - Đây là mơ đúng không???
Sao.. sao... sao Xử Nữ lại ở đây??! Lại còn vào cái giờ này vậy??!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.