Chương 32: Senpai* rắc rối
R.Yuye
11/06/2017
[*Senpai (tiếng Nhật): đàn anh]
Ma Kết cố giấu cái ngại ngùng và tâm trạng biến đổi thất thường của mình, bề ngoài, cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Chẳng cười với con điên kia nữa, cửa sổ cũng mở rồi, chổi quét, chổi lau nhà rồi xô nước cũng mượn của các bác lao công đầy đủ, Ma Kết bắt tay vào dọn dẹp nghiêm túc. Tiếng cười của Nhân Mã ngược lại không hề ngừng. Cô cảm thấy trêu đùa con người này thật vui, lần nào cũng quẫn bách không biết đáp trả cô lời nào, khuôn mặt khi thì nhăn nhúm khó chịu, khi lại ngại ngùng, cố quay đi phía khác để làm ra cái mặt bình tĩnh.
Cười một mình mãi, cuối cùng Nhân Mã cũng đứng dậy. Nhưng cái áo và tóc dính đầy sơn đỏ, cứ dính bết lại vào nhau khiến cô vô cùng khó chịu, chẳng có tí hứng thú nào để làm việc nữa.
"Đm.. người tao bẩn lắm lắm lắm lắm luôn!! Chạm vào đâu bẩn chỗ đó..." - Nhân Mã nén cười, đi vòng ra đằng sau lưng Ma Kết và tỏ vẻ đáng thương - "Ê ê.. mày thấy thế không??"
"Thấy gì??"
"Thì thấy tay tao bẩn ý!!"
"Có."
"Vậy tao không chạm vào thứ gì nữa nhé.. tránh làm bẩn rồi lại phải dọn lại." - Nhân Mã nói đến đây định bụng lôi thêm mấy dẫn chứng bla bla linh tinh các kiểu để lừa Ma Kết, cô phải kìm nén lắm mới không hét thẳng vào mặt Kết rằng: Mày làm hết cmn luôn đi hộ tao.. Nhưng ai ngờ, thằng này tỉnh táo quá, chưa gì đã quay lại lườm một cái.
"Định trốn việc thì nói thẳng ra. Làm trò." - Giọng điệu lạnh nhạt hết sức. Nói xong, Ma Kết quay lưng lại, tiếp tục thu dọn đống bừa bộn đang làm dở.
Những tưởng thế đồng nghĩa rằng cậu chấp nhận thỏa hiệp. Nhân Mã tươi cười sung sướng, nghĩ rằng kiếp nạn đã qua rồi..
"Cầm lấy đi thay đi, áo sạch đấy." - Ma Kết đột nhiên chìa ra trước mặt cô một chiếc áo phông đen. Bình thường cô vẫn hay thấy cậu mặc chiếc áo này ở nhà. Bên cạnh còn có một cái khăn bông trắng tinh nữa chứ - "Chiều nay tao với bọn kia định đi chơi bóng rổ, tiện nên mang theo, mày cần thì dùng tạm đi, không thể cứ đỏ lòe đỏ loẹt thế này được."
Nhân Mã ôm cái áo đen cùng chiếc khăn bông trắng muốt trong lòng một cách dè dặt, sợ sơ xảy khiến chúng bị bẩn. Trong lòng cô thoáng có chút cảm động, không ngờ nhìn Ma Kết đần đần như thế lại chu đáo, tốt bụng như này, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Bình thường chửi nhau, rồi coi nhau chẳng ra cái gì, giờ lại đối xử tốt thế này Nhân Mã hơi ngại, có chút không quen. Cô còn tưởng thằng này là cái dạng thằng đàn bà, lúc cãi nhau miệng lưỡi chua ngoa đanh đá, đâu ngờ thi thoảng để lộ chút ga lăng của đàn ông lại khiến người ta xao xuyến thế.. Nhân Mã chạy ù vào nhà vệ sinh giáo viên để thay, lúc này trong đó chẳng có ai cả, lại sạch sẽ thơm tho, khác hẳn với mấy cái nhà vệ sinh cho học sinh kia.
"Tao về rồi đâyy!!!" - Nhân Mã hớn hở mở cửa đi vào, miệng cười toe toét. Đúng là thay áo xong là thoải mái hẳn, chưa kể cái áo còn thơm thơm mùi xả vải, tiếc là cái khăn bông trắng muốt sau khi lau tóc xong nhuộm hết sang màu hồng nên cô bất đắc dĩ đành phải vứt đi.
Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt cô làm khuôn mặt dữ tợn của bác bảo vệ, bác làm cái gì ở đây thế này..
"Hey.. What"s up men??" - Nhân Mã cười cười, hai cánh tay vung vẩy như dân hiphop chuyên nghiệp. Thực ra bình thường đối chọi nhau gay gắt là vậy nhưng giao tình của bọn học sinh cá biệt như chúng nó với bác bảo vệ không phải tệ, thay vào đó ngược lại còn rất rất tốt, như huynh đệ thất lạc trăm năm nay tìm lại được.
"Hmm.. Mày đúng là... Con gái con đứa to mồm thế này thì chẳng có thằng nào thèm để ý đâu." - Bác nhíu mày nhìn nó với ánh mắt có vẻ không hài lòng cho lắm, nhưng giọng nói thì chỉ có vẻ chán chường và bất lực - "Ông Văn Hạnh của tụi bây bắt tao phải trông chừng hai đứa, liệu mà làm cho cẩn thận."
"Thầy giám thị?? Thầy ý đi đâu rồi mà bắt bác đi như này??" - Nhân Mã cười cười, bắt tay vào giúp đỡ Ma Kết di chuyển mấy cái thùng ở dưới sàn, nhặt cả các món đồ chẳng may rơi xuống đất nữa. Cô không hề đề ý đến lời mắng mỏ của bác khi bảo cô chẳng có gì giống con gái, đại loại thế, dù sao nghe câu này mãi cô cũng quen rồi, hầu như ai cũng nói với cô câu này ít nhất một lần - "Mà thôi, chắc thầy lại về nhà có việc. Bác cứ đi đi, mấy thứ này có nhằm nhò gì, thoáng cái là hai đứa bọn cháu làm xong hết ý mà.. đi đi, đi đi bác!"
Nghe thấy cô nói như thế thì bác cũng xuôi xuôi, trong đầu vẫn còn phân vân nhưng thực chất thì giờ chỉ muốn đi về phòng bảo vệ rồi bật phim lên xem, hôm nay đúng lúc lại phát lại cái tập tối qua xem dở.
"Đi đi bác. Cứ yên tâm mà.." - Nhân Mã vui vẻ ẩn bác ra cửa, nhìn theo bóng dáng cao lớn kia bước đi vừa như vội vã, vừa như bình thản tiến về cổng trường mà thấy càng vui vẻ hơn. Người đâu mà dễ đoán thế, mắt cứ liếc về cái đồng hồ.. chắc lại muốn xem gì đó đây mà. Lúc đó, tiếng lục đục ở góc phòng, tít xa từ sau lưng khiến Nhân Mã bị phân tâm, cô quay lại nhìn cậu, cả người đang lấp ló sau mấy giá đồ nên hầu như chẳng thấy gì cả - "Này.. sao thế?? Mày cần tao giúp gì không??"
Nhân Mã nghiêng đầu nhìn qua cái giá để đồ, hóa ra cậu ta đang giỡ chỗ đồ trên giá xuống và sắp xếp lại từ đầu, còn cầm bút ghi chú lên từng thùng một cách cẩn thận. Thảo nào mà không hề để ý đến câu hỏi của cô. Thôi vậy, kệ cậu ta, mỗi người làm một phần sẽ nhanh hơn là cùng đâm đầu vào làm cùng nhau ở một chỗ - Nghĩ vậy, Nhân Mã quay đầu dọn đống đồ bừa bộn ở chỗ cửa ra vào, chúng lấn ra đường, khiến lối đi còn mỗi một ít, vừa đủ để đặt một bàn chân vào đó.
Hai người làm rất chăm chỉ, nghiêm túc và tập trung. Không ai nói với nhau câu nào. Cả căn phòng chỉ có tiếng nhạc rất nhỏ vang lên khe khẽ từ chiếc điện thoại Nhân Mã để gần đó, giai điệu lúc thì vui tươi, lúc lại u sầu khiến căn phòng và công việc dọn dẹp này sinh động và bớt nhàm chán. Thỉnh thoảng lại nhớ đến vẻ mặt ngại ngùng và nụ cười của Ma Kết, Nhân Mã lại thấy buồn cười. Bất giác, cô quay lại nhìn bóng lưng kia, lờ mờ phía sau những thùng đồ, có gì đó không đúng ở đây nhưng cô cũng chẳng hề bận tâm nhiều, chỉ thấy vẻ mặt của cậu lúc đó thật hiếm thấy và buồn cười.
Tiếng cười thi thoảng lanh lảnh vang lên ở sau lưng khiến sống lưng Ma Kết thấy nhột nhột. Cậu hoài nghi không hiểu con nhỏ này có phải bị điểm huyệt cười không nữa.. chốc chốc lại cười, chốc chốc lại cười. Tai cậu khó chịu, mà cảm xúc của cậu cũng khó chịu chẳng kém. Và cũng không hiểu sao, trong một, hai giây lệch nhịp, đầu cậu lại nghĩ đến một câu ngôn tình mà thi thoảng bọn con gái hay nói qua nói lại - "Ngày cậu nhìn tôi cười, bầu trời bỗng xanh một màu xanh rất khác..."
Ngước mắt nhìn qua ô cửa sổ nhỏ ở trên đầu, bầu trời vẫn đầy nắng như mấy hôm gần đây, vẫn là bầu trời xanh nhạt nhạt của mùa xuân Hà Nội. Căn bản là mọi thứ vẫn y như cũ, không chút thay đổi. Nhưng câu nói kia lại cứ thế văng vẳng, khiến cậu cảm thấy đúng thật là nó có hơi khác bình thường chút chút, màu xanh của trời hình như tươi hơn hôm qua, chỉ hơn một xíu thôi thì phải..
"Cảm giác này, là cái khỉ gì vậy??!.." - Cả Nhân Mã và Ma Kết cùng tự hỏi chính bản thân mình một cách im lặng, không hề biết mình và người kia đã đang...
***
Những dư âm của Tết nhanh chóng qua. Mùa xuân chẳng mấy chốc trong những cơn mưa phùn và khí trời ẩm ướt ở Hà Nội. Tháng ba đến, rồi kéo luôn cả tháng tư đi, để lại những ngày nắng gắt đầu hạ, những cơn gió nóng có thổi thế nào cũng không hết. Ngày thi cuối kì chưa gì đã cận kề. Các lớp đua nhau học, người người đua nhau học. Thỉnh thoảng tỉnh dậy từ trong đống bài tập chất cao như núi, nhìn quanh cả lớp, đều thấy ai cũng đang vùi đầu vào làm bài.. cảm giác đó thích thật. Nhưng mà nốt năm nay, rồi cả năm sau nữa.. cảm giác đó sẽ chỉ còn là hoài niệm.
"Ê Bạch Dương, mày ngồi dịch mông vào, unnie lên đó ngồi làm bài với!!" - Cự Giải chọc chọc vào sau lưng Bạch Dương rồi nhanh chóng thu dọn sách vở và nhảy lên bàn trên ngồi. Ba đứa, hai cái cặp - chật chội vl. Nhưng cũng vì cô không muốn ngồi cạnh Thiên Yết một chút nào, không có ghét cay ghét đắng, chỉ là vẫn giận, tên khốn khiếp!
Thiên Yết ủ rũ. Cậu cứ tưởng vì Bạch Dương quay xuống, vì Sư Tử hỏi bài.. rồi vì cái này vì cái kia nên cậu mới không mở lời được với Cự Giải. Hóa ra, tất cả đều không phải. Là cậu không dám. Chết tiệt.. Sắp qua hai tháng, sắp nghỉ hè nhưng mãi mà cậu vẫn chẳng thể nói được nửa câu giải thích hay xin lỗi. Thiên Yết nằm bò ra bàn, thở dài, thôi thì thi xong học kì này rồi cậu nói sau, chắc chắn làm hòa được trước khi nghỉ thôi.
"Này!!!" - Bạch Dương khó chịu nhìn Sư Tử. Mông con nhỏ đặt trên ghế bên này nhưng đầu cứ nhoài hết sang bàn bên kia với thằng Bảo Bình - "Cút cút.. mày cút đi luôn hộ tao. Học hành không lo. Xì.. Sắp hè rồi đấy, nhớ mang nhau về nhà ra mắt."
Lời vừa dứt, con nhỏ chết tiệt kia đã cấu cho Bạch Dương một cái rõ đau. Đm.. lại cậy có người yêu bên cạnh là bắt đầu bật, hay lắm.
"Tao sẽ méc mẹ mày!!! Đmm!!!" - Bạch Dương cấu lại, ngón tay còn giữ chặt chỗ đó không buông, xoắn một cái khiến cho Sư Tử đau khóc ra nước mắt nhưng vẫn phải cố nhịn không để hét lên - "Nhìn gì mà nhìn.. hai đứa chúng mày phắn ra chỗ khác.. Tao muốn yên ổn làm bài để khỏi phải thi lại!!"
Đoạn, Bạch Dương quay sang làm bài tập một cách nghiêm túc, có gì không hiểu quay sang hỏi Giải, xong rồi lại vùi đầu vào làm. Năm ngoái suýt nữa cô không đạt điểm trung bình, may mà bài đấy được làm tròn từ 4,75 lên 5 nên không sao. Còn năm nay, chắc chắn.. chắc chắn không thể nơm nớp lo sợ thi lại như thế nữa, vì một mùa hè đích thực!!
"Ê Giải, tối nay dạy em làm Anh nhé!! Đề cô cho khó quá!!" - Thiên Bình thu dọn đồ rồi chạy ra chỗ Giải và Dương - trong nhóm chỉ có ba người đang trong trạng thái nghiêm túc ôn tập, mấy đứa kia cậy rằng còn hơn một tuần nữa nên rất thờ ơ. À.. còn Ngưu nữa - "Ê Ngưu, cậu hứa chỉ mình bài toán này rồi đấy, cả lý cả hóa nữa.. Giải bận kèm Bạch Dương rồi."
"OK." - Kim Ngưu mỉm cười ra dấu tay rồi sau đó nhanh chóng đi mất. Cứ mỗi hôm học xong là cô lại phải vội vã đi hết chỗ học thêm này đến chỗ học thêm khác, thời gian rảnh rỗi gần như không tồn tại. Cho nên, dù sau một thời gian làm hòa nhưng cả bọn vẫn chưa thân lắm vì gần như không có lúc nào mọi người có mặt đông đủ trừ lúc cần phải đi ngủ hoặc đến lớp, mà cả hai lúc đó đều không nói chuyện được nhiều.
"Haizzzz... Năm sau thi đại học rồi, chắc mình cũng sớm phải tìm chỗ này chỗ kia để học thêm như Ngưu thôi." - Bạch Dương thở dài thườn thượt, cứ nghĩ đến học là cô lại thấy nản và buồn ngủ. Đến cả trường đại học muốn học cô cũng chẳng có, không mục tiêu thì học với phấn đấu kiểu gì hả trờii.
Trời buổi sáng nắng choi chang, như đốt da đốt thịt nhưng đến tầm chiều tối, một cơn mưa rào ào đến. Ban đầu, từng đợt khí nóng ẩm trào lên khiến người ta vô cùng khó chịu. Nhưng rồi, cảm giác mát mẻ cũng đến, làm cho tâm tình của ai cũng khoan khoái, dễ chịu.
"Đói quá." - Sư Tử chán nản nằm bò ra bàn.
Hồi chiều không hiểu suy tính cái gì mà Cự Giải quyết định không nấu cơm nữa, kéo cả lũ ra quán cafe học nhóm..
"Đã mua cho nước uống rồi còn lắm điều, học đi!" - Cự Giải chọc chọc đầu bút bi lên tay Sư Tử nhưng con nhỏ vẫn nằm dài ra bàn, khiến sách vở lộn xộn rồi còn rơi cả xuống đất - "Dậy!! Mày không lo phải thi lại à???! Dậy làm nốt bài này đi rồi tao cho ăn, gọi gà nhé."
"Úi giồi, thế còn gì bằng!!" - Sư Tử bật dậy như cái lò xo, mặt mày rạng rỡ như đóa hướng dương, hai tay thoăn thoắt dọn dẹp lại đống ngổn ngang ở trên bàn rồi bắt đầu ngồi cắn bút làm bài. Nhưng trạng thái nghiêm chỉnh làm bài chỉ duy trì được hơn năm phút, sau đó, nó lại bắt đầu than thở, lại nằm bò ra bàn - "Đm ăn ăn.. Không ăn sao não hoạt động được. Em chẳng nghĩ được cái lờ gì hết. Cho ăn đi mà.. Ăn ăn!!"
Không chỉ mỗi mình Sư Tử, cả Bạch Dương và Nhân Mã ngồi bên cạnh cũng thấy đói.
"Biết rồi, biết rồi.." - Cự Giải chán nản kéo Thiên Bình cùng đứng dậy. Cô không thể chịu đựng được những ba đôi mắt như của chó con kia - "Tao chiều tụi bây lắm rồi đấy. Ăn no bụng thì liệu mà học cho đàng hoàng vào."
Ba đứa hớn hở như bắt được vàng, nhìn Cự Giải với Thiên Bình đi ra quầy thì vui rớt nước mắt, ra sức vẫy tay đuổi đi. Con Sư Tử còn lấy tờ giấy ăn bên cạnh, phất phất như mấy bà cô tiễn chồng ra trận. Cảm giác đồ ăn sắp về đến tay thật là sướng hết chỗ nói. Cả ba đều rất ăn ý, nhanh tay nhanh chân dọn dẹp đống sách vở không cần thiết vào lúc này sang một bên, gạt hết lên bệ cửa sổ gần đó.
"Ố.. nhìn ông kia có giống senpai MC không??" - Lúc đang xếp đồ, một nhóm con trai tầm ba, bốn người đi ngang qua cửa sổ, trong đó có một người nhìn rất cao, lại tương đối sáng sủa ưa nhìn và còn rất quen mắt nữa, thu hút sự chú ý của Nhân Mã đầu tiên. Hai con còn lại thì rất mịt mờ, không hiểu Nhân Mã đang nói đến ai nữa.
"Thì cái ông lớp trên làm MC cho hội Chợ Tết vừa xong ý!! Kia kia.. Đang vào kìa.. Ông áo đỏ, sọc trắng đi Converse, balo và quần đen ý!!!.." - Thấy vẻ mặt vẫn rất mờ mịt của hai con đối diện, Nhân Mã bực bực - "Đm đeo kính vào!! Ông áo đỏ, cao nhất!!"
"... À
" - Lúc này hai đứa đã xác định được mục tiêu, đúng là người quen. Nhưng không hiểu sao con này lại kích động như thế, ông ý chỉ là một senpai thôi mà. Với cả tiếng tăm ông này cũng không tốt đẹp gì, thấy bảo là thay cũng nhiều người yêu rồi, chơi trong đội tuyển bóng rổ của trường, cũng hot hot. Ngoài ra, còn một cái khó chịu nữa là ông ý đối với ai cũng kiểu thân thân, tốt tốt một cách thái quá, nhiều lúc còn cảm thấy có phần hơi giả tạo.
"Hôm trước tao vừa thấy ông ý thả "thính" một em lớp dưới, thả kinh cực. Lúc đó vừa đúng lúc tan trường, còn em ý thì chưa có ai đón, ông ý niềm nở bảo đưa về như là... là gì của nhau ý!!" - Sư Tử đưa mắt nhìn cái áo đỏ một cách không được thiện cảm cho lắm, cô ghét nhất là màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt - "Áo đỏ quê vl."
"Xì. Thôi đi cô, hôm qua tôi còn thấy cô khen cái áo bóng đá đỏ lòe đỏ loẹt của thằng chồng cô như đúng rồi, hôm nay lật mặt nhanh thế... Đểu!!!!!" - Bạch Dương nhìn con bạn một cách khinh bỉ. Đúng là yêu vào là khác ngay. Cùng một cái màu đỏ thôi mà sao có tận hai nhân cách bộc lộ thế này - "Mà mà.. đm... kìa kìa.... ông ý đang sán lại bắt chuyện với Bình Bình của chúng ta!!! Đm Đm Đm.. thôi thế là thôi rồi thế thôi.."
"Huhuuu.. Bình Bình của tao!! An tueeeee... Thằng rắc thính kiaaa.. không được đụng vào người của tao!! Không được!!!" - Trong lòng Nhân Mã vô cùng lo lắng và bất an, trái tim cứ lên lên xuống xuống không thể ở yên một chỗ. Úi giời... úi giời.. Tay ông kia đã đặt lên vai của Thiên Bình rồi - "Huhuu.. Người của tao!! Đấy là người của tao!! Sao ông ta dám!!! How.. how dare youuu!!"
Ba đứa mắt dán hết lên cái nhóm nam nữ kia. Mấy người đó chuyện trò rất rất vui vẻ, mặt ai cũng hơn hớn hơn hớn, nhất là cái ông senpai người mang đầy tiếng xấu kia. Tuy khoảng cách nó xa xa nhưng mà thề có chúa.. Bọn nó thấy mắt ông ý đang phát sáng, lấp lánh còn hơn cái mấy đèn pha ô tô đang chạy ngoài đường. Thực chỉ muốn nhảy xồ lên ẩn ông ý ra xa xa một chút, cấm tuyệt không có lén phén lại gần Thiên Bình. Nhưng bọn nó chả có lí do gì chính đáng đề làm cái trò xàm quần đấy cả..
"Mẹ tôi ơiii.. Thiên Bình đang cười vào mặt ông ý kìa.. Xong rồi xong rồi.." - Nhân Mã là người kích động nhất, miệng liên tục thuật lại cảnh mấy người kia gặp mặt, nói chuyện dù biết rõ là tất cả cũng đều đang nhìn về phía đó - "Ô mô.. lại nữa lại nữa... cười thế kia thì ai chịu nổi.."
"Đúng là cười lên đẹp trai không chịu được.. Chết rồi, tim tao!!" - Bạch Dương giả vờ đưa tay đặt trước ngực, kiểu như đang ôm lấy tim mình - "Chỉ vì một nụ cười thôi, tim tao đã bay theo senpai mất rồi.. Ô tô kê~~ Tao nghĩ anh ý cũng không phải loại người xấu như trong tin đồn đâu, chắc tin vịt hết cả đấy.."
"Xì.. chết vì một nụ cười, nhục vl! Vừa ông ý, ông ta.. bây giờ lại sang thành anh ý.. mày nói mà không thấy nhục à!! Con không có tiền đồ này.. về nhà tao xử lí mày sau!!" - Nhân Mã với Sư Tử quay sang mắt sa sả sa sả vào mặt con nhỏ không biết tự trọng này, mắt thấy giai cười đẹp là bắt đầu tớn hết cả lên.
Đúng lúc đó, không hiểu Thiên Bình nói cái gì, ông áo đỏ quay đầu nhìn về phía bên này. Bốn cặp mắt giao nhau. Ngay lập tức, ba đứa như thể bị người ta phát giác đang làm việc xấu, vội vã quay đầu nhìn xuống bàn. Tim đứa nào cũng đập thình thịch vì hồi hộp. Qua một lúc lâu, lúc đó ba đứa mới dám ngẩng đầu lên, len lén nhìn về phía bên kia một cách cẩn thận. Chết.. bọn họ đang bê đồ ăn đi về phía bên này rồi.
"Này này. Nhớ phải tỏ ra bình thường đấy, đừng làm lố. Ông ý nghe bảo học giỏi lắm. Không cẩn thận là bị ông phát hiện gì gì đó bất thường là không ổn đâu.. " - Nhân Mã tỏ vẻ thần bí, kéo hai đứa đối diện lại dặn dò thật cẩn thận. Vừa hay, tiếng Thiên Bình với ông senpai đã văng vẳng bên tai, cái gì mà anh anh, em em.. ngọt xớt. Quay đầu lại, đã thấy Cự Giải đặt một đĩa gà xuống bàn, Thiên Bình sau đó cũng đặt một đĩa xuống. Hóa ra là đồ nhiều quá nên vị senpai này liền nhân cơ hội mà diễn quả anh hùng cứu mỹ nhân, ga-lăng ra tay tương trợ, bê hộ bọn nó khay khoai tây với kem về bàn, còn ông ý với bạn chỉ đơn giản là mua mang về thôi. Làm ba đứa cứ tưởng là sẽ phải ăn chung.
"Haahaaa.. nhìn senpai bước vào em còn tưởng nhìn nhầm. Hóa ra là đàn anh thật, trùng hợp quá. Dạo này không biết có phải ít gặp không sao mà em nhìn anh kém đẹp giai hơn thì phải.. hay tại cái áo đỏ quên chết mịe này..!??" - Vừa cười vô cùng rạng rỡ, vừa nói lời khó chịu chê quần áo người ta đang mặc đúng là chỉ có Nhân Mã làm được. Mọi người đâm ra hơi lúng túng, chỉ muốn bịt mồm con nhỏ chết tiệt này vào nhưng việc đó còn bất khả thi hơn lên trời. Thế là cái miệng độc địa của Mã cứ liếng thoắng, liếng thoắng, chẳng mấy chốc khiến vị senpai điển trai kia đỏ mặt, ngượng ngùng bỏ đi, chỉ kịp vẫy tay một cái coi như tạm biệt.
Thiên Bình hình như có cảm tình rất tốt với đàn anh nên ngay khi bóng anh ta biến mất ở cửa, bộ mặt cố tỏ ra bình thường của nhỏ ngay lập tức trở nên cau có, không hề che giấu sự khó chịu và bực mình. Vừa nãy nhìn anh bị hết câu này đến câu khác của Nhân Mã chọc ngoáy mà khiến cô cảm giác vừa bối rồi, vừa tội lỗi và cũng có chút xót xót.
Không ai nói với nhau lời nào, không khí bữa ăn liền không còn sôi nổi như mấy phút trước. Một lúc sau, Kim Ngưu đã đi học về, thấy bóng của mấy đứa qua ô cửa sổ nên liền đi vào, mua một li kem rồi ngồi bên cạnh rất an phận. Cô dễ nhận ra có gì đó không ổn nhưng chẳng thấy ai nói gì nên cũng không tiện hỏi, chỉ thỉnh thoảng chen một hai câu vào nói chuyện cùng mấy đứa hay nói là Bạch Dương với Sư Tử.
Cả bọn ăn xong nhưng vẫn ngồi im ở ghế, không thu dọn, cũng không lôi sách vở ra học. Tất cả là đều vì chuyện của ông senpai chết tiệt đó!! Đoạn, Cự Giải đề nghị - "Thôi về nhà đi, ở đây chẳng còn hứng mà học nữa." - Nghe thế cả bọn liền đứng lên, rời khỏi bàn. Không khí nóng nóng ẩm ẩm của cơn mưa rào vừa đi qua khiến cả bọn hơi có chịu. Bù lại, thi thoảng vài cơn gió nhẹ thổi qua lại mang theo mùi mưa man mát, dễ chịu hơn phần nào.
Từ miệng lưỡi nhanh nhảu của Nhân Mã, Kim Ngưu đã nghe được một chút về câu chuyện đã xảy ra. Đúng là không thể yêu thương được con nhỏ Nhân Mã này mà.. Những lời như thế mà cũng nói ra trước mặt nhau thì ai mà chịu được. Chưa kể mấy hôm nay con nhỏ Thiên Bình với ông ý cũng đi với nhau khá nhiều, kể ra thì việc này cũng bắt đầu từ khi nghỉ Tết xong. Ai cũng thấy tình cảm của hai người cũng chẳng tồi.
"Hey mấy cô nương! Đi chơi đâu về đấyy!!" - Song Ngư thình lình xuất hiện ở phía sau, khiến cho Nhân Mã với Kim Ngưu đang thì thầm to nhỏ giật cả mình. Vừa hay Song Ngư và Bảo Bình, Xử Nữ đi ra từ VinMart bắt gặp mấy đứa cũng đang đi về nhà - "Từ chiều đã chả thấy ma nào ở nhà, hôm nay có gì à?!" - Chỉ có Song Ngư là thân thiện nhất, gặp ai cũng chào hỏi đầy quan tâm.
"Haizz Haizzz. Chuyện dài lắm." - Nhân Mã tỏ vẻ vô cùng sầu não, thực không muốn dài dòng gì cả - "Đơn giản là Thiên Bình lỡ say nắng một đàn anh không tốt."
"Úi giời. Có gì đâu, cùng lắm mấy tháng là hết. Mày lo gì chứ." - Song Ngư tỏ ra là mình rất hiểu, thân thiết vỗ vai Nhân Mã an ủi. Mà thực chất thì cậu cái gì cũng hiểu hết, Thiên Bình ngày nào cũng nói liên hồi về cái ông này. Trong lòng rõ ràng biết anh ta chả ra gì, xung quanh nghe không ít tin không hay nhưng hết lần này đến lần khác, anh cứ tỏ ra tốt tốt, quan tâm là Thiên Bình lại lỡ lệch nhịp.
"Là bạn tốt nên tao mới quan tâm chứ. Sau rồi lỡ yêu nhau xong nó bị đá thì sao??!" - Nói đến đây, Nhân Mã lạo thở dài - "Mà chán con Dương ghê. Chỉ vì một nụ cười của ông hãm lờ đó là vứt hết mọi thứ, gia nhập luôn vào hàng ngũ ủng hộ!! Rảnh là tao phải giáo dục lại mới được. Cái gì mà nụ cười như gió mùa xuâ, như nắng mùa hạ.. Đm nghe mà đã thấy ngứa mông rồi!!" - Đoạn, mắt của bọn nó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Dương và Sư Tử ở ngay phía trước. Không hiểu từ lúc nào mà Bảo Bình đã nhanh nhảu chạy lên đó, tay nắm tay với Sư Tử nhìn cực kì ngứa mắt. Còn Cự Giải với Thiên Bình hình như đi bộ nhanh nên về nhà rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
***
Tối đó, Ma Kết sau khi xem hết mấy trận bóng trên TV thì cũng đã gần hai giờ sáng. Lúc về phòng, cậu đi ngang qua phòng Xử Nữ thì thấy hơi lạ, định bụng thò mặt vào kiểm tra một chút. Cả dãy hành lang tối om không một tiếc động, phòng ai cũng tối om nhưng duy chỉ có phòng của Xử Nữ vẫn sáng đèn. Chút ánh sáng hắt ra từ khe cửa bé xíu vô cùng nổi bật trong hành lang đen kịt này.
Giờ mới hai giờ sáng...
Xử Nữ quay lưng lại phía cậu, ngồi ngay ngắn trên bàn học. Dường như đang rất tập trung làm gì đấy mờ ám, đến cả việc cậu mở cửa rồi bước vào mà cậu ta vẫn không hề phát giác.
"Hù!!"
Ma Kết đột ngột hét vào tai Xử Nữ. Những tưởng cậu ta sẽ giật mình, hét lên hoặc đại khái sẽ kích động một phen nhưng tình hình cụ thể lại ngược lại hoàn toàn. Xử Nữ vô cùng bình tĩnh, chầm chậm quay đầu nhìn lên. Bốn mắt giao nhau, Ma Kết có thể thấy rõ từng mạch máu nhỏ trong mắt Xử Nữ, dưới mi mắt thì xuất hiện quầng thâm nhạt nhạt.
"Ê mày. Tao cười kiểu gì thì đẹp trai nhất." - Nói xong cậu ta liền quay lại nhìn chăm chú vào bàn học. Hoá ra ở đó có cái điện thoại đang ở chế độ camera trước. Trông không khác gì đang soi gương. Xử Nữ còn thử tạo dáng mấy kiểu cười nữa chứ.. Câu nói của Nhân Mã cứ ám ảnh cậu hết tối làm cậu không thể ngủ được - "Mà chán con Dương ghê. Chỉ vì một nụ cười của ông hãm lờ đó là vứt hết mọi thứ.... nụ cười như gió mùa xuâ, như nắng mùa hạ.. "
"Đm. Thằng này mày ăn phải bả đấy à??!" - Ma Kết sợ hãi nhìn thằng bạn. Chắc học nhiều quá nên điên cmnr.. Ca này xem ra khó chữa đây - "Tập cười cũng phải tùy lúc chứ. Mắt thâm thế kia thì cười kiểu gì cũng xấu thôi, nhất là lúc hai giờ sáng như này, khác đ gì thằng động kinh không cơ chứ!! Thôi thôi ngủ đi bố, cười lắm cơ mặt cứng hết rồi kìa, cẩn thận không khỏi cười luôn đấy."
Ai biết là Xử Nữ nghe lời cậu thật. Nghiêm túc ngắm lại mình trước camera, quả thực mắt bắt đầu thâm.. Vậy là Xử Nữ liền đuổi khéo Ma Kết khỏi phòng, tắt đèn đi ngủ.
Ma Kết ngơ ngác. Không ngờ trông mặt mũi sáng ngời như thế mà thằng Xử nó lại bị điên.. Hay động kinh.. đứt dây nào đó trong não.. Hay lại bị mông du..?!!??? Ma Kết thấy hơi đau đầu.
Tội thằng bạn tôi, mới bé tí tuổi đầu đã bệnh tật như này..
Ma Kết cố giấu cái ngại ngùng và tâm trạng biến đổi thất thường của mình, bề ngoài, cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Chẳng cười với con điên kia nữa, cửa sổ cũng mở rồi, chổi quét, chổi lau nhà rồi xô nước cũng mượn của các bác lao công đầy đủ, Ma Kết bắt tay vào dọn dẹp nghiêm túc. Tiếng cười của Nhân Mã ngược lại không hề ngừng. Cô cảm thấy trêu đùa con người này thật vui, lần nào cũng quẫn bách không biết đáp trả cô lời nào, khuôn mặt khi thì nhăn nhúm khó chịu, khi lại ngại ngùng, cố quay đi phía khác để làm ra cái mặt bình tĩnh.
Cười một mình mãi, cuối cùng Nhân Mã cũng đứng dậy. Nhưng cái áo và tóc dính đầy sơn đỏ, cứ dính bết lại vào nhau khiến cô vô cùng khó chịu, chẳng có tí hứng thú nào để làm việc nữa.
"Đm.. người tao bẩn lắm lắm lắm lắm luôn!! Chạm vào đâu bẩn chỗ đó..." - Nhân Mã nén cười, đi vòng ra đằng sau lưng Ma Kết và tỏ vẻ đáng thương - "Ê ê.. mày thấy thế không??"
"Thấy gì??"
"Thì thấy tay tao bẩn ý!!"
"Có."
"Vậy tao không chạm vào thứ gì nữa nhé.. tránh làm bẩn rồi lại phải dọn lại." - Nhân Mã nói đến đây định bụng lôi thêm mấy dẫn chứng bla bla linh tinh các kiểu để lừa Ma Kết, cô phải kìm nén lắm mới không hét thẳng vào mặt Kết rằng: Mày làm hết cmn luôn đi hộ tao.. Nhưng ai ngờ, thằng này tỉnh táo quá, chưa gì đã quay lại lườm một cái.
"Định trốn việc thì nói thẳng ra. Làm trò." - Giọng điệu lạnh nhạt hết sức. Nói xong, Ma Kết quay lưng lại, tiếp tục thu dọn đống bừa bộn đang làm dở.
Những tưởng thế đồng nghĩa rằng cậu chấp nhận thỏa hiệp. Nhân Mã tươi cười sung sướng, nghĩ rằng kiếp nạn đã qua rồi..
"Cầm lấy đi thay đi, áo sạch đấy." - Ma Kết đột nhiên chìa ra trước mặt cô một chiếc áo phông đen. Bình thường cô vẫn hay thấy cậu mặc chiếc áo này ở nhà. Bên cạnh còn có một cái khăn bông trắng tinh nữa chứ - "Chiều nay tao với bọn kia định đi chơi bóng rổ, tiện nên mang theo, mày cần thì dùng tạm đi, không thể cứ đỏ lòe đỏ loẹt thế này được."
Nhân Mã ôm cái áo đen cùng chiếc khăn bông trắng muốt trong lòng một cách dè dặt, sợ sơ xảy khiến chúng bị bẩn. Trong lòng cô thoáng có chút cảm động, không ngờ nhìn Ma Kết đần đần như thế lại chu đáo, tốt bụng như này, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Bình thường chửi nhau, rồi coi nhau chẳng ra cái gì, giờ lại đối xử tốt thế này Nhân Mã hơi ngại, có chút không quen. Cô còn tưởng thằng này là cái dạng thằng đàn bà, lúc cãi nhau miệng lưỡi chua ngoa đanh đá, đâu ngờ thi thoảng để lộ chút ga lăng của đàn ông lại khiến người ta xao xuyến thế.. Nhân Mã chạy ù vào nhà vệ sinh giáo viên để thay, lúc này trong đó chẳng có ai cả, lại sạch sẽ thơm tho, khác hẳn với mấy cái nhà vệ sinh cho học sinh kia.
"Tao về rồi đâyy!!!" - Nhân Mã hớn hở mở cửa đi vào, miệng cười toe toét. Đúng là thay áo xong là thoải mái hẳn, chưa kể cái áo còn thơm thơm mùi xả vải, tiếc là cái khăn bông trắng muốt sau khi lau tóc xong nhuộm hết sang màu hồng nên cô bất đắc dĩ đành phải vứt đi.
Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt cô làm khuôn mặt dữ tợn của bác bảo vệ, bác làm cái gì ở đây thế này..
"Hey.. What"s up men??" - Nhân Mã cười cười, hai cánh tay vung vẩy như dân hiphop chuyên nghiệp. Thực ra bình thường đối chọi nhau gay gắt là vậy nhưng giao tình của bọn học sinh cá biệt như chúng nó với bác bảo vệ không phải tệ, thay vào đó ngược lại còn rất rất tốt, như huynh đệ thất lạc trăm năm nay tìm lại được.
"Hmm.. Mày đúng là... Con gái con đứa to mồm thế này thì chẳng có thằng nào thèm để ý đâu." - Bác nhíu mày nhìn nó với ánh mắt có vẻ không hài lòng cho lắm, nhưng giọng nói thì chỉ có vẻ chán chường và bất lực - "Ông Văn Hạnh của tụi bây bắt tao phải trông chừng hai đứa, liệu mà làm cho cẩn thận."
"Thầy giám thị?? Thầy ý đi đâu rồi mà bắt bác đi như này??" - Nhân Mã cười cười, bắt tay vào giúp đỡ Ma Kết di chuyển mấy cái thùng ở dưới sàn, nhặt cả các món đồ chẳng may rơi xuống đất nữa. Cô không hề đề ý đến lời mắng mỏ của bác khi bảo cô chẳng có gì giống con gái, đại loại thế, dù sao nghe câu này mãi cô cũng quen rồi, hầu như ai cũng nói với cô câu này ít nhất một lần - "Mà thôi, chắc thầy lại về nhà có việc. Bác cứ đi đi, mấy thứ này có nhằm nhò gì, thoáng cái là hai đứa bọn cháu làm xong hết ý mà.. đi đi, đi đi bác!"
Nghe thấy cô nói như thế thì bác cũng xuôi xuôi, trong đầu vẫn còn phân vân nhưng thực chất thì giờ chỉ muốn đi về phòng bảo vệ rồi bật phim lên xem, hôm nay đúng lúc lại phát lại cái tập tối qua xem dở.
"Đi đi bác. Cứ yên tâm mà.." - Nhân Mã vui vẻ ẩn bác ra cửa, nhìn theo bóng dáng cao lớn kia bước đi vừa như vội vã, vừa như bình thản tiến về cổng trường mà thấy càng vui vẻ hơn. Người đâu mà dễ đoán thế, mắt cứ liếc về cái đồng hồ.. chắc lại muốn xem gì đó đây mà. Lúc đó, tiếng lục đục ở góc phòng, tít xa từ sau lưng khiến Nhân Mã bị phân tâm, cô quay lại nhìn cậu, cả người đang lấp ló sau mấy giá đồ nên hầu như chẳng thấy gì cả - "Này.. sao thế?? Mày cần tao giúp gì không??"
Nhân Mã nghiêng đầu nhìn qua cái giá để đồ, hóa ra cậu ta đang giỡ chỗ đồ trên giá xuống và sắp xếp lại từ đầu, còn cầm bút ghi chú lên từng thùng một cách cẩn thận. Thảo nào mà không hề để ý đến câu hỏi của cô. Thôi vậy, kệ cậu ta, mỗi người làm một phần sẽ nhanh hơn là cùng đâm đầu vào làm cùng nhau ở một chỗ - Nghĩ vậy, Nhân Mã quay đầu dọn đống đồ bừa bộn ở chỗ cửa ra vào, chúng lấn ra đường, khiến lối đi còn mỗi một ít, vừa đủ để đặt một bàn chân vào đó.
Hai người làm rất chăm chỉ, nghiêm túc và tập trung. Không ai nói với nhau câu nào. Cả căn phòng chỉ có tiếng nhạc rất nhỏ vang lên khe khẽ từ chiếc điện thoại Nhân Mã để gần đó, giai điệu lúc thì vui tươi, lúc lại u sầu khiến căn phòng và công việc dọn dẹp này sinh động và bớt nhàm chán. Thỉnh thoảng lại nhớ đến vẻ mặt ngại ngùng và nụ cười của Ma Kết, Nhân Mã lại thấy buồn cười. Bất giác, cô quay lại nhìn bóng lưng kia, lờ mờ phía sau những thùng đồ, có gì đó không đúng ở đây nhưng cô cũng chẳng hề bận tâm nhiều, chỉ thấy vẻ mặt của cậu lúc đó thật hiếm thấy và buồn cười.
Tiếng cười thi thoảng lanh lảnh vang lên ở sau lưng khiến sống lưng Ma Kết thấy nhột nhột. Cậu hoài nghi không hiểu con nhỏ này có phải bị điểm huyệt cười không nữa.. chốc chốc lại cười, chốc chốc lại cười. Tai cậu khó chịu, mà cảm xúc của cậu cũng khó chịu chẳng kém. Và cũng không hiểu sao, trong một, hai giây lệch nhịp, đầu cậu lại nghĩ đến một câu ngôn tình mà thi thoảng bọn con gái hay nói qua nói lại - "Ngày cậu nhìn tôi cười, bầu trời bỗng xanh một màu xanh rất khác..."
Ngước mắt nhìn qua ô cửa sổ nhỏ ở trên đầu, bầu trời vẫn đầy nắng như mấy hôm gần đây, vẫn là bầu trời xanh nhạt nhạt của mùa xuân Hà Nội. Căn bản là mọi thứ vẫn y như cũ, không chút thay đổi. Nhưng câu nói kia lại cứ thế văng vẳng, khiến cậu cảm thấy đúng thật là nó có hơi khác bình thường chút chút, màu xanh của trời hình như tươi hơn hôm qua, chỉ hơn một xíu thôi thì phải..
"Cảm giác này, là cái khỉ gì vậy??!.." - Cả Nhân Mã và Ma Kết cùng tự hỏi chính bản thân mình một cách im lặng, không hề biết mình và người kia đã đang...
***
Những dư âm của Tết nhanh chóng qua. Mùa xuân chẳng mấy chốc trong những cơn mưa phùn và khí trời ẩm ướt ở Hà Nội. Tháng ba đến, rồi kéo luôn cả tháng tư đi, để lại những ngày nắng gắt đầu hạ, những cơn gió nóng có thổi thế nào cũng không hết. Ngày thi cuối kì chưa gì đã cận kề. Các lớp đua nhau học, người người đua nhau học. Thỉnh thoảng tỉnh dậy từ trong đống bài tập chất cao như núi, nhìn quanh cả lớp, đều thấy ai cũng đang vùi đầu vào làm bài.. cảm giác đó thích thật. Nhưng mà nốt năm nay, rồi cả năm sau nữa.. cảm giác đó sẽ chỉ còn là hoài niệm.
"Ê Bạch Dương, mày ngồi dịch mông vào, unnie lên đó ngồi làm bài với!!" - Cự Giải chọc chọc vào sau lưng Bạch Dương rồi nhanh chóng thu dọn sách vở và nhảy lên bàn trên ngồi. Ba đứa, hai cái cặp - chật chội vl. Nhưng cũng vì cô không muốn ngồi cạnh Thiên Yết một chút nào, không có ghét cay ghét đắng, chỉ là vẫn giận, tên khốn khiếp!
Thiên Yết ủ rũ. Cậu cứ tưởng vì Bạch Dương quay xuống, vì Sư Tử hỏi bài.. rồi vì cái này vì cái kia nên cậu mới không mở lời được với Cự Giải. Hóa ra, tất cả đều không phải. Là cậu không dám. Chết tiệt.. Sắp qua hai tháng, sắp nghỉ hè nhưng mãi mà cậu vẫn chẳng thể nói được nửa câu giải thích hay xin lỗi. Thiên Yết nằm bò ra bàn, thở dài, thôi thì thi xong học kì này rồi cậu nói sau, chắc chắn làm hòa được trước khi nghỉ thôi.
"Này!!!" - Bạch Dương khó chịu nhìn Sư Tử. Mông con nhỏ đặt trên ghế bên này nhưng đầu cứ nhoài hết sang bàn bên kia với thằng Bảo Bình - "Cút cút.. mày cút đi luôn hộ tao. Học hành không lo. Xì.. Sắp hè rồi đấy, nhớ mang nhau về nhà ra mắt."
Lời vừa dứt, con nhỏ chết tiệt kia đã cấu cho Bạch Dương một cái rõ đau. Đm.. lại cậy có người yêu bên cạnh là bắt đầu bật, hay lắm.
"Tao sẽ méc mẹ mày!!! Đmm!!!" - Bạch Dương cấu lại, ngón tay còn giữ chặt chỗ đó không buông, xoắn một cái khiến cho Sư Tử đau khóc ra nước mắt nhưng vẫn phải cố nhịn không để hét lên - "Nhìn gì mà nhìn.. hai đứa chúng mày phắn ra chỗ khác.. Tao muốn yên ổn làm bài để khỏi phải thi lại!!"
Đoạn, Bạch Dương quay sang làm bài tập một cách nghiêm túc, có gì không hiểu quay sang hỏi Giải, xong rồi lại vùi đầu vào làm. Năm ngoái suýt nữa cô không đạt điểm trung bình, may mà bài đấy được làm tròn từ 4,75 lên 5 nên không sao. Còn năm nay, chắc chắn.. chắc chắn không thể nơm nớp lo sợ thi lại như thế nữa, vì một mùa hè đích thực!!
"Ê Giải, tối nay dạy em làm Anh nhé!! Đề cô cho khó quá!!" - Thiên Bình thu dọn đồ rồi chạy ra chỗ Giải và Dương - trong nhóm chỉ có ba người đang trong trạng thái nghiêm túc ôn tập, mấy đứa kia cậy rằng còn hơn một tuần nữa nên rất thờ ơ. À.. còn Ngưu nữa - "Ê Ngưu, cậu hứa chỉ mình bài toán này rồi đấy, cả lý cả hóa nữa.. Giải bận kèm Bạch Dương rồi."
"OK." - Kim Ngưu mỉm cười ra dấu tay rồi sau đó nhanh chóng đi mất. Cứ mỗi hôm học xong là cô lại phải vội vã đi hết chỗ học thêm này đến chỗ học thêm khác, thời gian rảnh rỗi gần như không tồn tại. Cho nên, dù sau một thời gian làm hòa nhưng cả bọn vẫn chưa thân lắm vì gần như không có lúc nào mọi người có mặt đông đủ trừ lúc cần phải đi ngủ hoặc đến lớp, mà cả hai lúc đó đều không nói chuyện được nhiều.
"Haizzzz... Năm sau thi đại học rồi, chắc mình cũng sớm phải tìm chỗ này chỗ kia để học thêm như Ngưu thôi." - Bạch Dương thở dài thườn thượt, cứ nghĩ đến học là cô lại thấy nản và buồn ngủ. Đến cả trường đại học muốn học cô cũng chẳng có, không mục tiêu thì học với phấn đấu kiểu gì hả trờii.
Trời buổi sáng nắng choi chang, như đốt da đốt thịt nhưng đến tầm chiều tối, một cơn mưa rào ào đến. Ban đầu, từng đợt khí nóng ẩm trào lên khiến người ta vô cùng khó chịu. Nhưng rồi, cảm giác mát mẻ cũng đến, làm cho tâm tình của ai cũng khoan khoái, dễ chịu.
"Đói quá." - Sư Tử chán nản nằm bò ra bàn.
Hồi chiều không hiểu suy tính cái gì mà Cự Giải quyết định không nấu cơm nữa, kéo cả lũ ra quán cafe học nhóm..
"Đã mua cho nước uống rồi còn lắm điều, học đi!" - Cự Giải chọc chọc đầu bút bi lên tay Sư Tử nhưng con nhỏ vẫn nằm dài ra bàn, khiến sách vở lộn xộn rồi còn rơi cả xuống đất - "Dậy!! Mày không lo phải thi lại à???! Dậy làm nốt bài này đi rồi tao cho ăn, gọi gà nhé."
"Úi giồi, thế còn gì bằng!!" - Sư Tử bật dậy như cái lò xo, mặt mày rạng rỡ như đóa hướng dương, hai tay thoăn thoắt dọn dẹp lại đống ngổn ngang ở trên bàn rồi bắt đầu ngồi cắn bút làm bài. Nhưng trạng thái nghiêm chỉnh làm bài chỉ duy trì được hơn năm phút, sau đó, nó lại bắt đầu than thở, lại nằm bò ra bàn - "Đm ăn ăn.. Không ăn sao não hoạt động được. Em chẳng nghĩ được cái lờ gì hết. Cho ăn đi mà.. Ăn ăn!!"
Không chỉ mỗi mình Sư Tử, cả Bạch Dương và Nhân Mã ngồi bên cạnh cũng thấy đói.
"Biết rồi, biết rồi.." - Cự Giải chán nản kéo Thiên Bình cùng đứng dậy. Cô không thể chịu đựng được những ba đôi mắt như của chó con kia - "Tao chiều tụi bây lắm rồi đấy. Ăn no bụng thì liệu mà học cho đàng hoàng vào."
Ba đứa hớn hở như bắt được vàng, nhìn Cự Giải với Thiên Bình đi ra quầy thì vui rớt nước mắt, ra sức vẫy tay đuổi đi. Con Sư Tử còn lấy tờ giấy ăn bên cạnh, phất phất như mấy bà cô tiễn chồng ra trận. Cảm giác đồ ăn sắp về đến tay thật là sướng hết chỗ nói. Cả ba đều rất ăn ý, nhanh tay nhanh chân dọn dẹp đống sách vở không cần thiết vào lúc này sang một bên, gạt hết lên bệ cửa sổ gần đó.
"Ố.. nhìn ông kia có giống senpai MC không??" - Lúc đang xếp đồ, một nhóm con trai tầm ba, bốn người đi ngang qua cửa sổ, trong đó có một người nhìn rất cao, lại tương đối sáng sủa ưa nhìn và còn rất quen mắt nữa, thu hút sự chú ý của Nhân Mã đầu tiên. Hai con còn lại thì rất mịt mờ, không hiểu Nhân Mã đang nói đến ai nữa.
"Thì cái ông lớp trên làm MC cho hội Chợ Tết vừa xong ý!! Kia kia.. Đang vào kìa.. Ông áo đỏ, sọc trắng đi Converse, balo và quần đen ý!!!.." - Thấy vẻ mặt vẫn rất mờ mịt của hai con đối diện, Nhân Mã bực bực - "Đm đeo kính vào!! Ông áo đỏ, cao nhất!!"
"... À
" - Lúc này hai đứa đã xác định được mục tiêu, đúng là người quen. Nhưng không hiểu sao con này lại kích động như thế, ông ý chỉ là một senpai thôi mà. Với cả tiếng tăm ông này cũng không tốt đẹp gì, thấy bảo là thay cũng nhiều người yêu rồi, chơi trong đội tuyển bóng rổ của trường, cũng hot hot. Ngoài ra, còn một cái khó chịu nữa là ông ý đối với ai cũng kiểu thân thân, tốt tốt một cách thái quá, nhiều lúc còn cảm thấy có phần hơi giả tạo.
"Hôm trước tao vừa thấy ông ý thả "thính" một em lớp dưới, thả kinh cực. Lúc đó vừa đúng lúc tan trường, còn em ý thì chưa có ai đón, ông ý niềm nở bảo đưa về như là... là gì của nhau ý!!" - Sư Tử đưa mắt nhìn cái áo đỏ một cách không được thiện cảm cho lắm, cô ghét nhất là màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy chói mắt - "Áo đỏ quê vl."
"Xì. Thôi đi cô, hôm qua tôi còn thấy cô khen cái áo bóng đá đỏ lòe đỏ loẹt của thằng chồng cô như đúng rồi, hôm nay lật mặt nhanh thế... Đểu!!!!!" - Bạch Dương nhìn con bạn một cách khinh bỉ. Đúng là yêu vào là khác ngay. Cùng một cái màu đỏ thôi mà sao có tận hai nhân cách bộc lộ thế này - "Mà mà.. đm... kìa kìa.... ông ý đang sán lại bắt chuyện với Bình Bình của chúng ta!!! Đm Đm Đm.. thôi thế là thôi rồi thế thôi.."
"Huhuuu.. Bình Bình của tao!! An tueeeee... Thằng rắc thính kiaaa.. không được đụng vào người của tao!! Không được!!!" - Trong lòng Nhân Mã vô cùng lo lắng và bất an, trái tim cứ lên lên xuống xuống không thể ở yên một chỗ. Úi giời... úi giời.. Tay ông kia đã đặt lên vai của Thiên Bình rồi - "Huhuu.. Người của tao!! Đấy là người của tao!! Sao ông ta dám!!! How.. how dare youuu!!"
Ba đứa mắt dán hết lên cái nhóm nam nữ kia. Mấy người đó chuyện trò rất rất vui vẻ, mặt ai cũng hơn hớn hơn hớn, nhất là cái ông senpai người mang đầy tiếng xấu kia. Tuy khoảng cách nó xa xa nhưng mà thề có chúa.. Bọn nó thấy mắt ông ý đang phát sáng, lấp lánh còn hơn cái mấy đèn pha ô tô đang chạy ngoài đường. Thực chỉ muốn nhảy xồ lên ẩn ông ý ra xa xa một chút, cấm tuyệt không có lén phén lại gần Thiên Bình. Nhưng bọn nó chả có lí do gì chính đáng đề làm cái trò xàm quần đấy cả..
"Mẹ tôi ơiii.. Thiên Bình đang cười vào mặt ông ý kìa.. Xong rồi xong rồi.." - Nhân Mã là người kích động nhất, miệng liên tục thuật lại cảnh mấy người kia gặp mặt, nói chuyện dù biết rõ là tất cả cũng đều đang nhìn về phía đó - "Ô mô.. lại nữa lại nữa... cười thế kia thì ai chịu nổi.."
"Đúng là cười lên đẹp trai không chịu được.. Chết rồi, tim tao!!" - Bạch Dương giả vờ đưa tay đặt trước ngực, kiểu như đang ôm lấy tim mình - "Chỉ vì một nụ cười thôi, tim tao đã bay theo senpai mất rồi.. Ô tô kê~~ Tao nghĩ anh ý cũng không phải loại người xấu như trong tin đồn đâu, chắc tin vịt hết cả đấy.."
"Xì.. chết vì một nụ cười, nhục vl! Vừa ông ý, ông ta.. bây giờ lại sang thành anh ý.. mày nói mà không thấy nhục à!! Con không có tiền đồ này.. về nhà tao xử lí mày sau!!" - Nhân Mã với Sư Tử quay sang mắt sa sả sa sả vào mặt con nhỏ không biết tự trọng này, mắt thấy giai cười đẹp là bắt đầu tớn hết cả lên.
Đúng lúc đó, không hiểu Thiên Bình nói cái gì, ông áo đỏ quay đầu nhìn về phía bên này. Bốn cặp mắt giao nhau. Ngay lập tức, ba đứa như thể bị người ta phát giác đang làm việc xấu, vội vã quay đầu nhìn xuống bàn. Tim đứa nào cũng đập thình thịch vì hồi hộp. Qua một lúc lâu, lúc đó ba đứa mới dám ngẩng đầu lên, len lén nhìn về phía bên kia một cách cẩn thận. Chết.. bọn họ đang bê đồ ăn đi về phía bên này rồi.
"Này này. Nhớ phải tỏ ra bình thường đấy, đừng làm lố. Ông ý nghe bảo học giỏi lắm. Không cẩn thận là bị ông phát hiện gì gì đó bất thường là không ổn đâu.. " - Nhân Mã tỏ vẻ thần bí, kéo hai đứa đối diện lại dặn dò thật cẩn thận. Vừa hay, tiếng Thiên Bình với ông senpai đã văng vẳng bên tai, cái gì mà anh anh, em em.. ngọt xớt. Quay đầu lại, đã thấy Cự Giải đặt một đĩa gà xuống bàn, Thiên Bình sau đó cũng đặt một đĩa xuống. Hóa ra là đồ nhiều quá nên vị senpai này liền nhân cơ hội mà diễn quả anh hùng cứu mỹ nhân, ga-lăng ra tay tương trợ, bê hộ bọn nó khay khoai tây với kem về bàn, còn ông ý với bạn chỉ đơn giản là mua mang về thôi. Làm ba đứa cứ tưởng là sẽ phải ăn chung.
"Haahaaa.. nhìn senpai bước vào em còn tưởng nhìn nhầm. Hóa ra là đàn anh thật, trùng hợp quá. Dạo này không biết có phải ít gặp không sao mà em nhìn anh kém đẹp giai hơn thì phải.. hay tại cái áo đỏ quên chết mịe này..!??" - Vừa cười vô cùng rạng rỡ, vừa nói lời khó chịu chê quần áo người ta đang mặc đúng là chỉ có Nhân Mã làm được. Mọi người đâm ra hơi lúng túng, chỉ muốn bịt mồm con nhỏ chết tiệt này vào nhưng việc đó còn bất khả thi hơn lên trời. Thế là cái miệng độc địa của Mã cứ liếng thoắng, liếng thoắng, chẳng mấy chốc khiến vị senpai điển trai kia đỏ mặt, ngượng ngùng bỏ đi, chỉ kịp vẫy tay một cái coi như tạm biệt.
Thiên Bình hình như có cảm tình rất tốt với đàn anh nên ngay khi bóng anh ta biến mất ở cửa, bộ mặt cố tỏ ra bình thường của nhỏ ngay lập tức trở nên cau có, không hề che giấu sự khó chịu và bực mình. Vừa nãy nhìn anh bị hết câu này đến câu khác của Nhân Mã chọc ngoáy mà khiến cô cảm giác vừa bối rồi, vừa tội lỗi và cũng có chút xót xót.
Không ai nói với nhau lời nào, không khí bữa ăn liền không còn sôi nổi như mấy phút trước. Một lúc sau, Kim Ngưu đã đi học về, thấy bóng của mấy đứa qua ô cửa sổ nên liền đi vào, mua một li kem rồi ngồi bên cạnh rất an phận. Cô dễ nhận ra có gì đó không ổn nhưng chẳng thấy ai nói gì nên cũng không tiện hỏi, chỉ thỉnh thoảng chen một hai câu vào nói chuyện cùng mấy đứa hay nói là Bạch Dương với Sư Tử.
Cả bọn ăn xong nhưng vẫn ngồi im ở ghế, không thu dọn, cũng không lôi sách vở ra học. Tất cả là đều vì chuyện của ông senpai chết tiệt đó!! Đoạn, Cự Giải đề nghị - "Thôi về nhà đi, ở đây chẳng còn hứng mà học nữa." - Nghe thế cả bọn liền đứng lên, rời khỏi bàn. Không khí nóng nóng ẩm ẩm của cơn mưa rào vừa đi qua khiến cả bọn hơi có chịu. Bù lại, thi thoảng vài cơn gió nhẹ thổi qua lại mang theo mùi mưa man mát, dễ chịu hơn phần nào.
Từ miệng lưỡi nhanh nhảu của Nhân Mã, Kim Ngưu đã nghe được một chút về câu chuyện đã xảy ra. Đúng là không thể yêu thương được con nhỏ Nhân Mã này mà.. Những lời như thế mà cũng nói ra trước mặt nhau thì ai mà chịu được. Chưa kể mấy hôm nay con nhỏ Thiên Bình với ông ý cũng đi với nhau khá nhiều, kể ra thì việc này cũng bắt đầu từ khi nghỉ Tết xong. Ai cũng thấy tình cảm của hai người cũng chẳng tồi.
"Hey mấy cô nương! Đi chơi đâu về đấyy!!" - Song Ngư thình lình xuất hiện ở phía sau, khiến cho Nhân Mã với Kim Ngưu đang thì thầm to nhỏ giật cả mình. Vừa hay Song Ngư và Bảo Bình, Xử Nữ đi ra từ VinMart bắt gặp mấy đứa cũng đang đi về nhà - "Từ chiều đã chả thấy ma nào ở nhà, hôm nay có gì à?!" - Chỉ có Song Ngư là thân thiện nhất, gặp ai cũng chào hỏi đầy quan tâm.
"Haizz Haizzz. Chuyện dài lắm." - Nhân Mã tỏ vẻ vô cùng sầu não, thực không muốn dài dòng gì cả - "Đơn giản là Thiên Bình lỡ say nắng một đàn anh không tốt."
"Úi giời. Có gì đâu, cùng lắm mấy tháng là hết. Mày lo gì chứ." - Song Ngư tỏ ra là mình rất hiểu, thân thiết vỗ vai Nhân Mã an ủi. Mà thực chất thì cậu cái gì cũng hiểu hết, Thiên Bình ngày nào cũng nói liên hồi về cái ông này. Trong lòng rõ ràng biết anh ta chả ra gì, xung quanh nghe không ít tin không hay nhưng hết lần này đến lần khác, anh cứ tỏ ra tốt tốt, quan tâm là Thiên Bình lại lỡ lệch nhịp.
"Là bạn tốt nên tao mới quan tâm chứ. Sau rồi lỡ yêu nhau xong nó bị đá thì sao??!" - Nói đến đây, Nhân Mã lạo thở dài - "Mà chán con Dương ghê. Chỉ vì một nụ cười của ông hãm lờ đó là vứt hết mọi thứ, gia nhập luôn vào hàng ngũ ủng hộ!! Rảnh là tao phải giáo dục lại mới được. Cái gì mà nụ cười như gió mùa xuâ, như nắng mùa hạ.. Đm nghe mà đã thấy ngứa mông rồi!!" - Đoạn, mắt của bọn nó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bạch Dương và Sư Tử ở ngay phía trước. Không hiểu từ lúc nào mà Bảo Bình đã nhanh nhảu chạy lên đó, tay nắm tay với Sư Tử nhìn cực kì ngứa mắt. Còn Cự Giải với Thiên Bình hình như đi bộ nhanh nên về nhà rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
***
Tối đó, Ma Kết sau khi xem hết mấy trận bóng trên TV thì cũng đã gần hai giờ sáng. Lúc về phòng, cậu đi ngang qua phòng Xử Nữ thì thấy hơi lạ, định bụng thò mặt vào kiểm tra một chút. Cả dãy hành lang tối om không một tiếc động, phòng ai cũng tối om nhưng duy chỉ có phòng của Xử Nữ vẫn sáng đèn. Chút ánh sáng hắt ra từ khe cửa bé xíu vô cùng nổi bật trong hành lang đen kịt này.
Giờ mới hai giờ sáng...
Xử Nữ quay lưng lại phía cậu, ngồi ngay ngắn trên bàn học. Dường như đang rất tập trung làm gì đấy mờ ám, đến cả việc cậu mở cửa rồi bước vào mà cậu ta vẫn không hề phát giác.
"Hù!!"
Ma Kết đột ngột hét vào tai Xử Nữ. Những tưởng cậu ta sẽ giật mình, hét lên hoặc đại khái sẽ kích động một phen nhưng tình hình cụ thể lại ngược lại hoàn toàn. Xử Nữ vô cùng bình tĩnh, chầm chậm quay đầu nhìn lên. Bốn mắt giao nhau, Ma Kết có thể thấy rõ từng mạch máu nhỏ trong mắt Xử Nữ, dưới mi mắt thì xuất hiện quầng thâm nhạt nhạt.
"Ê mày. Tao cười kiểu gì thì đẹp trai nhất." - Nói xong cậu ta liền quay lại nhìn chăm chú vào bàn học. Hoá ra ở đó có cái điện thoại đang ở chế độ camera trước. Trông không khác gì đang soi gương. Xử Nữ còn thử tạo dáng mấy kiểu cười nữa chứ.. Câu nói của Nhân Mã cứ ám ảnh cậu hết tối làm cậu không thể ngủ được - "Mà chán con Dương ghê. Chỉ vì một nụ cười của ông hãm lờ đó là vứt hết mọi thứ.... nụ cười như gió mùa xuâ, như nắng mùa hạ.. "
"Đm. Thằng này mày ăn phải bả đấy à??!" - Ma Kết sợ hãi nhìn thằng bạn. Chắc học nhiều quá nên điên cmnr.. Ca này xem ra khó chữa đây - "Tập cười cũng phải tùy lúc chứ. Mắt thâm thế kia thì cười kiểu gì cũng xấu thôi, nhất là lúc hai giờ sáng như này, khác đ gì thằng động kinh không cơ chứ!! Thôi thôi ngủ đi bố, cười lắm cơ mặt cứng hết rồi kìa, cẩn thận không khỏi cười luôn đấy."
Ai biết là Xử Nữ nghe lời cậu thật. Nghiêm túc ngắm lại mình trước camera, quả thực mắt bắt đầu thâm.. Vậy là Xử Nữ liền đuổi khéo Ma Kết khỏi phòng, tắt đèn đi ngủ.
Ma Kết ngơ ngác. Không ngờ trông mặt mũi sáng ngời như thế mà thằng Xử nó lại bị điên.. Hay động kinh.. đứt dây nào đó trong não.. Hay lại bị mông du..?!!??? Ma Kết thấy hơi đau đầu.
Tội thằng bạn tôi, mới bé tí tuổi đầu đã bệnh tật như này..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.