Chương 368: Báo Mộng
Slaydark
13/09/2021
Tác giả: Slaydark
"Thả cha mẹ vợ, í nhầm, thả cha mẹ ta ra!"
Trước lời yêu cầu của Ngụ Kiên, gia chủ Siêu Thống Thanh gật đầu đáp: "Được, cha mẹ ngươi sẽ được thả, còn ngươi thì phải chịu sự trừng phạt."
Nói đoạn, Siêu Thống Thanh phất tay ra lệnh: "Bắt Siêu Ngụ Kiên lại, thông báo cho toàn tộc trưa mai xử trảm hắn!"
"Khoan đã! Ta bị tội gì?" Ngụ Kiên ngăn hai người đến bắt giữ mình lại và hỏi.
"Tội gì? Trộm trấn gia chi bảo chính là tử tội, dù ngươi có mang trả về cũng không thể tha." Trưởng lão Siêu Tính Dinh quát lên.
"Trộm? Tại sao lại gọi là trộm? Ta lấy trấn gia chi bảo hoàn toàn đúng quy trình cơ mà?" Siêu Ngụ Kiên dang tay ra vẻ vô tội.
"Làm gì có cái quy trình nào? Đừng nói ngươi không biết chỉ có gia chủ mới có quyền tiếp xúc với trấn gia chi bảo! Bắt lấy hắn!" Siêu Tính Dinh giận dữ quát.
"Vậy cho ta hỏi thế nào mới có thể trở thành gia chủ của Siêu gia?" Ngụ Kiên lại hỏi.
Nghe câu hỏi của Ngụ Kiên, nhóm người tưởng Ngụ Kiên muốn làm gia chủ nên cùng cười phá lên, chỉ có một lão già nghiêm túc đáp lại: "Để trở thành gia chủ cần đáp ứng cả hai điều kiện, thứ nhất là được gia chủ đời trước và các trưởng lão công nhận, thứ hai là thừa kế tổ vật. Trong trường hợp chỉ đáp ứng được một trong hai điều kiện thì được xem là gia chủ tạm quyền."
"Vậy gia chủ tạm quyền có được quyền lấy trấn gia chi bảo không?" Ngụ Kiên lại hỏi.
"Được! Miễn là không làm tổn hại đến trấn gia chi bảo." Lão già đáp.
Lúc này Ngụ Kiên gật đầu, chỉ tay vào tượng Xà Thần và nói: "Được rồi, ta mượn dùng xong rồi, trả cho các ngươi."
Khi Dương đang nói, đột nhiên lão già kia lướt về phía Ngụ Kiên, lão cầm lấy bàn tay hắn chăm chú nhìn rồi giật mình hỏi: "Chiếc nhẫn này ngươi lấy ở đâu?"
Ngụ Kiên đáp: "Tổ tiên Siêu Đẳng báo mộng ban cho."
Tất nhiên đó là nói phét, Ngụ Kiên đã chết rồi, chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn Dương nhặt cùng với bộ hài cốt của Siêu Đẳng trong Địa Tâm Cảnh. Dương vốn định mặc kệ lời nhờ vả trong di thư của Siêu Đẳng, nhưng vì muốn giúp Tịnh Nghiên nên hắn mới tìm đến nơi Ngụ Kiên chết để lấy trấn gia chi bảo, sau đó cải trang thành Siêu Ngụ Kiên trở về nhà họ Siêu.
Trong ba tháng trung hòa Vòng Xoáy, Dương được hấp thu lượng linh lực tự nhiên khổng lồ và thăng lên Chiến Hoàng cấp năm, lại có khả năng che giấu linh lực từ công pháp Thôn Thiên Địa và lớp mặt nạ giả dạng được nâng cấp, Dương hoàn toàn tự tin có thể giả dạng lừa được cả Chúa Tể cấp cao.
"Tổ tiên Siêu Đẳng báo mộng? Báo mộng thế nào?" Lão già gấp gáp hỏi.
Cái gọi là báo mộng ở Linh Giới thật ra không phải chuyện mê tín mà đã được linh hồn học chứng minh, linh hồn cấp Chúa Tể trở lên hoặc cấp bậc tương đương như La Hán, Bồ Tát... trước khi chết đều có thể đem một phần linh lực hữu ý hoặc niệm lưu đến tận hàng trăm năm sau để truyền thông điệp, vì phần thông điệp này đã mờ nhạt sau nhiều năm, khiến người nhận được cảm thấy mơ mơ hồ hồ như đang nằm mộng nên được gọi là báo mộng.
Về bịa chuyện thì Dương bịa nhiều nên rất có kinh nghiệm, hắn nói: "Tổ tiên Siêu Đẳng bảo ta tìm đến nơi người bí mật cất giấu chiếc nhẫn này, nhưng người bảo ta phải mang theo trấn gia chi bảo và tuyệt đối không hé lộ cho bất cứ ai."
Thấy ánh mắt cả bọn còn bán tín bán nghi, Dương tiếp tục nói: "Khi ta đến nơi thì mới biết tổ tiên lập một kết giới và chỉ người cầm trấn gia chi bảo mới có thể tiến vào. Vào trong thì chỉ thấy một hộp nhỏ chứa chiếc nhẫn này và một mảnh giấy..."
Nói đoạn, Dương lấy ra một mảnh giấy rách rưới nhỏ xíu, bên trên lờ mờ ghi một dòng chữ: "Mang chiếc nhẫn của ta trên tay, ngươi chính là người nắm giữ quyền hành tối cao của Siêu gia..."
Mảnh giấy này chính là phần cuối của bức thư Siêu Đẳng để lại trong Địa Tâm Cảnh, Dương đã xé lấy phần này và cất giấu phần nói về Địa Tâm Cảnh.
Dương đưa mảnh giấy cho lão già xem, lão chăm chú đọc và phân tích từng chữ trong đó rồi hít sâu một hơi và rút ra kết luận: "Đây đúng là bút tích của cựu gia chủ Siêu Đẳng, người đã mất tích cùng tổ vật từ mấy trăm năm trước!"
Nói xong, lão chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Dương và nói tiếp: "Chiếc nhẫn trên tay ngươi chính là tổ vật của gia tộc."
Nghe thế, cả bọn Thống Thanh cùng trợn mắt kinh ngạc, lão già kia chính là một trong những người có kiến thức uyên bác và uy tín nhất gia tộc, lão đã xác nhận thì gần như chắc chắn.
Sau đó Thống Thanh bừng tỉnh, chỉ tay vào Dương và quát to: "Trộm lấy trấn gia chi bảo, giờ còn thêm tội trộm tổ vật! Ngươi đáng bị xử tử ngay lập tức."
Nói xong, Thống Thanh giơ tay vung chưởng về phía Dương.
Dương hiện tại che giấu linh lực khiến người xung quanh nhầm tưởng hắn chỉ là Linh Vương, còn Thống Thanh lại là Chúa Tể, một chưởng của lão là quá đủ để vỗ chết một Linh Vương.
Nhưng trước chưởng lực ập đến, Dương giậm chân chạy nhanh như lướt tránh thoát chưởng lực trong gang tấc.
Nhìn thấy cách di chuyển của Dương, gia chủ Thống Thanh và lão già cùng ngạc nhiên: "Bí kĩ thất truyền, Siêu Tốc Thuật!"
Siêu Tốc Thuật là một bí kĩ do Siêu gia tạo ra, bí kĩ này vận dụng linh lực và bước chân để di chuyển cực nhanh trong cự li ngắn. Gọi là bí kĩ thất truyền tất nhiên là vì nó đã thất truyền từ lâu, vậy mà Dương có thể dùng một cách chính xác nên mới khiến lão già và Thống Thanh kinh ngạc. Phải biết rằng Siêu gia nhiều đời dựa vào hình vẽ để mô phỏng lại Siêu Tốc Thuật nhưng hoàn toàn thất bại vì không biết cách vận chuyển linh lực phù hợp.
"Cái này cũng là tổ tiên dạy đó!" Dương nói trước những ánh mắt tò mò ngạc nhiên, nhưng thực ra là hắn học được từ Google để có thể tăng độ tin cậy của câu chuyện hắn bịa ra.
"Tổ tiên còn để lại gì nữa không?" Lúc này Thống Thanh đổi hẳn thái độ hỏi. Trước đó lão muốn giết Dương để đoạt chiếc nhẫn tổ vật, nhưng khi thấy Dương dùng bí kĩ thất truyền thì trong đầu lão lập tức nổi lên ý nghĩ moi móc tất cả thông tin từ Dương.
Dương biết con mồi đã cắn câu, liền tỏ ra e dè đắn đo rồi nói: "Còn nữa... Còn một thông tin rất quan trọng..."
"Thông tin gì?" Thống Thanh gấp gáp hỏi.
Dương nói: "Tổ tiên bảo người còn để lại một lời nhắn khác với ta, chờ khi ta trở về gia tộc an toàn với chiếc nhẫn trên tay thì người sẽ báo mộng cho ta biết."
Nghe thế, Thống Thanh nửa tin nửa ngờ, lão suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Xem ra tất cả là hiểu nhầm, ta đề nghị trả tự do cho Ngụ Kiên và gia đình, đồng thời sẽ ban thưởng cho Ngụ Kiên vì đã có công tìm tổ vật về cho gia tộc. Trưởng lão và các vị thấy thế nào?"
Trưởng lão Tính Dinh và đa số những người khác đều là tâm phúc của gia chủ nên đương nhiên sẽ gật đầu tán thành.
Sau đó Thống Thanh tiến về phía Dương và tỏ ra thân thiết nói: "Xin lỗi vì đã hiểu nhầm cháu, hãy an tâm nghỉ ngơi nhé. Còn chiếc nhẫn cứ giao lại cho ta, ta sẽ bảo quản cẩn thận."
Nghe thế, Dương giả vờ tỏ ra lo lắng lùi lại và nói: "Nhưng chiếc nhẫn này là tổ tiên cho ta mà? Ta là người thừa kế tổ vật, vậy ta cũng là gia chủ đúng không?"
"A! Chuyện này thì còn cần phải bàn lại, cháu cứ tạm thời giao tổ vật cho ta cất giữ, phòng kẻ xấu cướp mất." Thống Thanh nói.
Trưởng lão Tính Dinh, Tích Thi và những người khác nhao nhao giục Dương giao nhẫn.
Nhưng Dương lắc đầu: "Không được! Tổ tiên nói ta phải đeo nhẫn trên tay thì tổ tiên mới có thể báo mộng."
Thống Thanh chỉ hận không thể vả chết Dương và giật lấy chiếc nhẫn ngay lập tức, nhưng lão không dám làm thế vì biết ngoài những người có mặt ở đây thì còn có những người âm thầm quan sát, nếu lão hành động sai lầm thì rất có khả năng cả chì lẫn chày đều mất.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Thống Thanh quyết định tạm thời làm theo ý Dương, đồng thời sẽ tìm hiểu thêm và nghĩ cách đoạt lại tổ vật cùng những thông tin Dương đang nắm giữ.
Mọi thứ diễn ra đúng với suy tính, Dương thở phào nhẹ nhõm, chợt lúc này Tịnh Nghiên nhào về phía hắn và ôm hắn thật chặt.
Cơ thể nàng thật mềm mại, thật thơm tho.
"Tên khốn nhà ngươi, có biết chị và cha mẹ lo lắng lắm không?" Tịnh Nghiên ôm chặt lấy Dương và bật khóc nức nở.
Dương định lợi dụng thời cơ sờ mông ôm eo, nhưng nghe nàng bật khóc, hắn khựng lại, trong lòng hắn phân vân không biết có nên sớm nói cho nàng biết sự thật rằng đứa em trai thật sự của nàng đã chết rồi...
"Thả cha mẹ vợ, í nhầm, thả cha mẹ ta ra!"
Trước lời yêu cầu của Ngụ Kiên, gia chủ Siêu Thống Thanh gật đầu đáp: "Được, cha mẹ ngươi sẽ được thả, còn ngươi thì phải chịu sự trừng phạt."
Nói đoạn, Siêu Thống Thanh phất tay ra lệnh: "Bắt Siêu Ngụ Kiên lại, thông báo cho toàn tộc trưa mai xử trảm hắn!"
"Khoan đã! Ta bị tội gì?" Ngụ Kiên ngăn hai người đến bắt giữ mình lại và hỏi.
"Tội gì? Trộm trấn gia chi bảo chính là tử tội, dù ngươi có mang trả về cũng không thể tha." Trưởng lão Siêu Tính Dinh quát lên.
"Trộm? Tại sao lại gọi là trộm? Ta lấy trấn gia chi bảo hoàn toàn đúng quy trình cơ mà?" Siêu Ngụ Kiên dang tay ra vẻ vô tội.
"Làm gì có cái quy trình nào? Đừng nói ngươi không biết chỉ có gia chủ mới có quyền tiếp xúc với trấn gia chi bảo! Bắt lấy hắn!" Siêu Tính Dinh giận dữ quát.
"Vậy cho ta hỏi thế nào mới có thể trở thành gia chủ của Siêu gia?" Ngụ Kiên lại hỏi.
Nghe câu hỏi của Ngụ Kiên, nhóm người tưởng Ngụ Kiên muốn làm gia chủ nên cùng cười phá lên, chỉ có một lão già nghiêm túc đáp lại: "Để trở thành gia chủ cần đáp ứng cả hai điều kiện, thứ nhất là được gia chủ đời trước và các trưởng lão công nhận, thứ hai là thừa kế tổ vật. Trong trường hợp chỉ đáp ứng được một trong hai điều kiện thì được xem là gia chủ tạm quyền."
"Vậy gia chủ tạm quyền có được quyền lấy trấn gia chi bảo không?" Ngụ Kiên lại hỏi.
"Được! Miễn là không làm tổn hại đến trấn gia chi bảo." Lão già đáp.
Lúc này Ngụ Kiên gật đầu, chỉ tay vào tượng Xà Thần và nói: "Được rồi, ta mượn dùng xong rồi, trả cho các ngươi."
Khi Dương đang nói, đột nhiên lão già kia lướt về phía Ngụ Kiên, lão cầm lấy bàn tay hắn chăm chú nhìn rồi giật mình hỏi: "Chiếc nhẫn này ngươi lấy ở đâu?"
Ngụ Kiên đáp: "Tổ tiên Siêu Đẳng báo mộng ban cho."
Tất nhiên đó là nói phét, Ngụ Kiên đã chết rồi, chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn Dương nhặt cùng với bộ hài cốt của Siêu Đẳng trong Địa Tâm Cảnh. Dương vốn định mặc kệ lời nhờ vả trong di thư của Siêu Đẳng, nhưng vì muốn giúp Tịnh Nghiên nên hắn mới tìm đến nơi Ngụ Kiên chết để lấy trấn gia chi bảo, sau đó cải trang thành Siêu Ngụ Kiên trở về nhà họ Siêu.
Trong ba tháng trung hòa Vòng Xoáy, Dương được hấp thu lượng linh lực tự nhiên khổng lồ và thăng lên Chiến Hoàng cấp năm, lại có khả năng che giấu linh lực từ công pháp Thôn Thiên Địa và lớp mặt nạ giả dạng được nâng cấp, Dương hoàn toàn tự tin có thể giả dạng lừa được cả Chúa Tể cấp cao.
"Tổ tiên Siêu Đẳng báo mộng? Báo mộng thế nào?" Lão già gấp gáp hỏi.
Cái gọi là báo mộng ở Linh Giới thật ra không phải chuyện mê tín mà đã được linh hồn học chứng minh, linh hồn cấp Chúa Tể trở lên hoặc cấp bậc tương đương như La Hán, Bồ Tát... trước khi chết đều có thể đem một phần linh lực hữu ý hoặc niệm lưu đến tận hàng trăm năm sau để truyền thông điệp, vì phần thông điệp này đã mờ nhạt sau nhiều năm, khiến người nhận được cảm thấy mơ mơ hồ hồ như đang nằm mộng nên được gọi là báo mộng.
Về bịa chuyện thì Dương bịa nhiều nên rất có kinh nghiệm, hắn nói: "Tổ tiên Siêu Đẳng bảo ta tìm đến nơi người bí mật cất giấu chiếc nhẫn này, nhưng người bảo ta phải mang theo trấn gia chi bảo và tuyệt đối không hé lộ cho bất cứ ai."
Thấy ánh mắt cả bọn còn bán tín bán nghi, Dương tiếp tục nói: "Khi ta đến nơi thì mới biết tổ tiên lập một kết giới và chỉ người cầm trấn gia chi bảo mới có thể tiến vào. Vào trong thì chỉ thấy một hộp nhỏ chứa chiếc nhẫn này và một mảnh giấy..."
Nói đoạn, Dương lấy ra một mảnh giấy rách rưới nhỏ xíu, bên trên lờ mờ ghi một dòng chữ: "Mang chiếc nhẫn của ta trên tay, ngươi chính là người nắm giữ quyền hành tối cao của Siêu gia..."
Mảnh giấy này chính là phần cuối của bức thư Siêu Đẳng để lại trong Địa Tâm Cảnh, Dương đã xé lấy phần này và cất giấu phần nói về Địa Tâm Cảnh.
Dương đưa mảnh giấy cho lão già xem, lão chăm chú đọc và phân tích từng chữ trong đó rồi hít sâu một hơi và rút ra kết luận: "Đây đúng là bút tích của cựu gia chủ Siêu Đẳng, người đã mất tích cùng tổ vật từ mấy trăm năm trước!"
Nói xong, lão chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Dương và nói tiếp: "Chiếc nhẫn trên tay ngươi chính là tổ vật của gia tộc."
Nghe thế, cả bọn Thống Thanh cùng trợn mắt kinh ngạc, lão già kia chính là một trong những người có kiến thức uyên bác và uy tín nhất gia tộc, lão đã xác nhận thì gần như chắc chắn.
Sau đó Thống Thanh bừng tỉnh, chỉ tay vào Dương và quát to: "Trộm lấy trấn gia chi bảo, giờ còn thêm tội trộm tổ vật! Ngươi đáng bị xử tử ngay lập tức."
Nói xong, Thống Thanh giơ tay vung chưởng về phía Dương.
Dương hiện tại che giấu linh lực khiến người xung quanh nhầm tưởng hắn chỉ là Linh Vương, còn Thống Thanh lại là Chúa Tể, một chưởng của lão là quá đủ để vỗ chết một Linh Vương.
Nhưng trước chưởng lực ập đến, Dương giậm chân chạy nhanh như lướt tránh thoát chưởng lực trong gang tấc.
Nhìn thấy cách di chuyển của Dương, gia chủ Thống Thanh và lão già cùng ngạc nhiên: "Bí kĩ thất truyền, Siêu Tốc Thuật!"
Siêu Tốc Thuật là một bí kĩ do Siêu gia tạo ra, bí kĩ này vận dụng linh lực và bước chân để di chuyển cực nhanh trong cự li ngắn. Gọi là bí kĩ thất truyền tất nhiên là vì nó đã thất truyền từ lâu, vậy mà Dương có thể dùng một cách chính xác nên mới khiến lão già và Thống Thanh kinh ngạc. Phải biết rằng Siêu gia nhiều đời dựa vào hình vẽ để mô phỏng lại Siêu Tốc Thuật nhưng hoàn toàn thất bại vì không biết cách vận chuyển linh lực phù hợp.
"Cái này cũng là tổ tiên dạy đó!" Dương nói trước những ánh mắt tò mò ngạc nhiên, nhưng thực ra là hắn học được từ Google để có thể tăng độ tin cậy của câu chuyện hắn bịa ra.
"Tổ tiên còn để lại gì nữa không?" Lúc này Thống Thanh đổi hẳn thái độ hỏi. Trước đó lão muốn giết Dương để đoạt chiếc nhẫn tổ vật, nhưng khi thấy Dương dùng bí kĩ thất truyền thì trong đầu lão lập tức nổi lên ý nghĩ moi móc tất cả thông tin từ Dương.
Dương biết con mồi đã cắn câu, liền tỏ ra e dè đắn đo rồi nói: "Còn nữa... Còn một thông tin rất quan trọng..."
"Thông tin gì?" Thống Thanh gấp gáp hỏi.
Dương nói: "Tổ tiên bảo người còn để lại một lời nhắn khác với ta, chờ khi ta trở về gia tộc an toàn với chiếc nhẫn trên tay thì người sẽ báo mộng cho ta biết."
Nghe thế, Thống Thanh nửa tin nửa ngờ, lão suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Xem ra tất cả là hiểu nhầm, ta đề nghị trả tự do cho Ngụ Kiên và gia đình, đồng thời sẽ ban thưởng cho Ngụ Kiên vì đã có công tìm tổ vật về cho gia tộc. Trưởng lão và các vị thấy thế nào?"
Trưởng lão Tính Dinh và đa số những người khác đều là tâm phúc của gia chủ nên đương nhiên sẽ gật đầu tán thành.
Sau đó Thống Thanh tiến về phía Dương và tỏ ra thân thiết nói: "Xin lỗi vì đã hiểu nhầm cháu, hãy an tâm nghỉ ngơi nhé. Còn chiếc nhẫn cứ giao lại cho ta, ta sẽ bảo quản cẩn thận."
Nghe thế, Dương giả vờ tỏ ra lo lắng lùi lại và nói: "Nhưng chiếc nhẫn này là tổ tiên cho ta mà? Ta là người thừa kế tổ vật, vậy ta cũng là gia chủ đúng không?"
"A! Chuyện này thì còn cần phải bàn lại, cháu cứ tạm thời giao tổ vật cho ta cất giữ, phòng kẻ xấu cướp mất." Thống Thanh nói.
Trưởng lão Tính Dinh, Tích Thi và những người khác nhao nhao giục Dương giao nhẫn.
Nhưng Dương lắc đầu: "Không được! Tổ tiên nói ta phải đeo nhẫn trên tay thì tổ tiên mới có thể báo mộng."
Thống Thanh chỉ hận không thể vả chết Dương và giật lấy chiếc nhẫn ngay lập tức, nhưng lão không dám làm thế vì biết ngoài những người có mặt ở đây thì còn có những người âm thầm quan sát, nếu lão hành động sai lầm thì rất có khả năng cả chì lẫn chày đều mất.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Thống Thanh quyết định tạm thời làm theo ý Dương, đồng thời sẽ tìm hiểu thêm và nghĩ cách đoạt lại tổ vật cùng những thông tin Dương đang nắm giữ.
Mọi thứ diễn ra đúng với suy tính, Dương thở phào nhẹ nhõm, chợt lúc này Tịnh Nghiên nhào về phía hắn và ôm hắn thật chặt.
Cơ thể nàng thật mềm mại, thật thơm tho.
"Tên khốn nhà ngươi, có biết chị và cha mẹ lo lắng lắm không?" Tịnh Nghiên ôm chặt lấy Dương và bật khóc nức nở.
Dương định lợi dụng thời cơ sờ mông ôm eo, nhưng nghe nàng bật khóc, hắn khựng lại, trong lòng hắn phân vân không biết có nên sớm nói cho nàng biết sự thật rằng đứa em trai thật sự của nàng đã chết rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.