Chương 365: Long Hoàng
Slaydark
08/09/2021
Tác giả: Slaydark
Hoài Bão đang theo dõi trận chiến giữa Dương và Vô Tà, hiện tại hắn đã tỉnh táo lại và không còn lo lắng nguy cơ từ con mắt của Thiên đến mức phải liều mạng lao vào như trước nữa.
Tề Thiên Ma Tôn mệt mỏi suy yếu sau khi giải trừ Thần Ma Vô Lệ, chứng kiến khả năng của con mắt, Tề Thiên Ma Tôn không khỏi thắc mắc: "Có thể hút linh hồn người khác, lại còn không ngừng hấp thu linh lực tự nhiên, con mắt đó là sao?"
Nghe Tề Thiên Ma Tôn nói, Hoài Bão nhớ lại trái tim trong Địa Tâm Cảnh cũng có khả năng tương tự.
"Đơn giản mà, vì đó là con mắt của Thiên, kẻ mang ba loại thiên phú thượng đẳng!" Kiếm Linh nói, tuy lời nói nhẹ nhàng, nhưng thực tế đây là một phần kí ức mơ hồ mà Kiếm Linh vừa nhớ lại không lâu.
"Cùng lúc mang ba loại thiên phú thượng đẳng?" Tề Thiên Ma Tôn và Hoài Bão giật mình kinh ngạc, thiên phú thượng đẳng là gì, Lạc Long Quân có Tước Đoạt, chỉ một trong ba loại thiên phú thượng đẳng đã giúp hắn gần như vô địch, vậy mà trên đời có kẻ sở hữu cả ba?
"Phải rồi, ta chưa kể phần tiếp theo của câu chuyện kia nhỉ, Nhà vua, nghệ sĩ và kẻ cướp." Kiếm Linh bình thản nói, sau đó hắn bắt đầu kể:
"Lần trước ta kể đến đoạn nào, nhà vua trở thành nghệ sĩ, nghệ sĩ trở thành kẻ cướp và kẻ cướp trở thành nhà vua.
Nhà vua sau khi trở thành nghệ sĩ, ngài có mọi quyền lực cộng với khả năng sáng tạo của nghệ sĩ nên ngoài sở hữu mọi thứ, ngài còn có thể sáng tạo ra mọi thứ.
Nhưng sau đó thì sao?
Đến một lúc, nhà vua lại gặp phải vấn đề mà người nghệ sĩ ngày xưa gặp phải..."
"Không thể sáng tạo linh hồn?" Hoài Bão hỏi.
"Đúng vậy! Nhà vua trở thành nghệ sĩ vẫn không thể tạo ra tác phẩm có linh hồn. Và như người nghệ sĩ, nhà vua trở thành nghệ sĩ lại tìm đến con đường trộm cướp.
Còn người nghệ sĩ sau khi trở thành kẻ cướp đã có thể lấy linh hồn người khác để tạo ra những tác phẩm có linh hồn. Nhưng nghệ sĩ cũng gặp phải vấn đề mà kẻ cướp ngày xưa gặp phải.
Tội lỗi!
Cướp đi linh hồn là tội ác kinh khủng! Cho nên nghệ sĩ trở thành kẻ cướp bị phản đối, bị truy nã, từ một nghệ sĩ được người người yêu mến trở thành kẻ bị ghê tởm.
Và người nghệ sĩ trở thành kẻ cướp lại đi lại con đường kẻ cướp từng đi, tìm đến ngai vàng.
Còn kẻ cướp ngày xưa giờ đã nắm được quyền lực của một vị vua, có được mọi thứ hắn muốn một cách quang minh chính đại. Nhưng cũng đến một ngày hắn nhận ra rằng mình không thể có những thứ chưa từng xuất hiện trên đời.
Và để tạo ra những thứ chưa từng xuất hiện trên đời, kẻ cướp trở thành nhà vua phải tìm đến khả năng sáng tạo của người nghệ sĩ.
Nhà vua có trí tuệ của nghệ sĩ và kĩ năng của kẻ cướp.
Nghệ sĩ có kĩ năng của kẻ cướp và quyền lực của nhà vua.
Kẻ cướp có quyền lực của nhà vua và trí tuệ của nghệ sĩ."
"Vậy là cả ba trở nên giống hệt như nhau?" Hoài Bão hỏi.
Kiếm Linh đáp: "Cả ba trở nên giống nhau, tuy không hoàn toàn, tóm lại, cả ba đều sở hữu ba loại thiên phú thượng đẳng: Thồng Trị - Tước Đoạt - Sàng Tạo, và, một trong ba kẻ đó chính là Thiên."
Hoài Bão đã ngờ là câu chuyện này liên quan đến Thiên, nhưng hắn không thể ngờ rằng đây là câu chuyện có thật và có đến ba kẻ như Thiên.
Kinh ngạc một hồi, Hoài Bão hỏi: "Vậy hai người còn lại là ai?"
Kiếm Linh lắc đầu nói: "Hãy tiếp tục trưởng thành, đến một thời điểm ngươi sẽ biết được đoạn kết câu chuyện."
Hoài Bão khẽ gật đầu, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên sự tò mò.
Kiếm Linh biết lòng Hoài Bão không yên, giếp tục nói: "Nghe một câu chuyện úp mở là một cảm giác khó chịu, nhưng nghe một câu chuyện dễ dàng đoán ra cái kết thì thật nhàm chán. Kiên nhẫn đi, cho đến khi ngươi đủ bản lĩnh để có thể nhẹ nhàng tiếp nhận sự tăm tối mà cái kết câu chuyện này mang đến."
Trong khi Hoài Bão nghe chuyện cổ tích thì Dương đang ăn hành ngập mồm. Dù trạng thái Thiên Long hiện tại của Dương có sự tiến bộ so với những lần trước nhưng vẫn không thể giúp hắn duy trì quá lâu, trạng thái này mỗi lúc một suy yếu và hai đôi cánh trắng trên lưng hắn đang dần tan biến.
Khả năng phân tích tình huống của Dương cũng suy giảm, từ đánh ngang ngửa với Vô Tà, Dương nhanh chóng yếu thế và cuối cùng chỉ có thể dùng mặt đỡ đòn.
BINH!
Cản được rìu của Vô Tà nhưng Dương không kịp cản cánh tay còn lại nên ăn trọn một đấm trời giáng vào mặt và văng xuống như đạn bắn.
Toàn bộ mặt đất giờ đây đã hóa thành thân thể con rồng khổng lồ đang cuộn mình, khi Dương rơi xuống, đầu rồng di chuyển đến và đón lấy Dương.
Dương rơi xuống đầu rồng, Vô Tà cũng đuổi theo nhưng chợt đầu rồng há mồm phun ra một luồng khí mạnh mẽ để ngăn cản.
Lúc này Dương choáng váng chống tay xuống đất để đứng dậy, nhưng khi hắn chống tay xuống và vô tình chạm vào một viên ngọc trắng đính giữa trán rồng, như có một mối liên kết kì lạ đang lan truyền từ đầu rồng qua bàn tay Dương để kết nối với linh hồn hắn.
Chỗ tay Dương tiếp xúc với viên ngọc, ánh sáng lóe lên sáng rực và không khí xung quanh dao động hóa thành cuồng phong, đầu rồng cũng rống lên một tiếng làm chấn động cả một vùng biển.
Thần bảo nhận chủ!
Đối với rất nhiều người, đây là cảnh tượng hùng vĩ nhất, hoành tráng nhất và ngầu nhất mà họ từng được thấy trong đời, một con người nhỏ bé chinh phục con rồng vĩ đại to bằng cả một thành phố triệu dân.
Nhưng mà khi ánh sáng tắt đi, hai đôi cánh trắng trên lưng Dương cũng mất.
Vô Tà lại lao đến, trước đầu rồng khổng lồ, Vô Tà chỉ như một chấm nhỏ tí ti, nhưng khi hắn bổ chiếc rìu của mình về phía đầu rồng, biển trời như muốn sụp đổ vì uy lực khủng khiếp tỏa ra sau vụ va chạm.
ẦM!!!!
Đầu rồng có kích thước khổng lồ vậy mà bị một rìu của Vô Tà chém bật ra trong khi Vô Tà vẫn có thể lao tới để vung rìu chém thẳng vào người Dương đang lảo đảo gục xuống.
Mà dưới chân Dương, viên ngọc trắng dần trở nên trong suốt, cũng là lúc quanh người Dương tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo.
Một cảm giác vừa là vừa quen, quen vì Dương nhận ra cảm giác này có phần giống với lúc một phần của Lạc Long Quân nhập vào hắn để chiến đấu với Trục Nhật trong Địa Tâm Cảnh.
Và lạ vì lần này Dương vẫn hoàn toàn kiểm soát cơ thể mình.
Rìu của Vô Tà bổ xuống.
Dương co tay rồi tung nắm đấm để cản đòn.
Ảo Liên Huyết Hỏa Cuồng!
ẦM!
Va chạm rồi nổ tung, Dương khụy xuống còn Vô Tà bật ra và lần nữa lao đến.
Dạng Hắc Vũ Tiên Long bị giải trừ, khắp người Dương nổi lên những đường gân đen kì dị.
Cấm thuật Long tộc - Hủy Hoại Thể Xác!
Sức mạnh thể chất lần nữa bừng lên trong Dương.
Rìu của Vô Tà lần nữa bổ xuống.
Nắm đấm của Dương lần nữa tung lên.
Hỗn Độn Hắc Ma Cuồng!
Va chạm lần này không phát ra tiếng nổ kinh thiên như va chạm trước đó, cũng không làm Vô Tà bật ra, tựa như lực chém của Vô Tà bị vòng xoáy mang hắc lôi phát ra từ cú đấm của Dương triệt tiêu đi.
Nhưng Vô Tà vẫn thắng thế, hắn tung chân đạp thẳng vào ngực Dương.
Binh!
Dương trúng đòn, dù kịp phòng ngự nhưng vẫn bị lực đạp làm văng khỏi đầu rồng.
Khi Dương còn đang văng đi, Vô Tà với tốc độ khủng khiếp đuổi đến và vung rìu bổ về phía Dương.
Lúc Dương chuẩn bị tâm lí chịu một chém thì đột nhiên một bóng người lao đến và giơ hai tay chụp lấy lưỡi rìu của Vô Tà.
Người này thân hình lực lưỡng nhưng già nua, mái tóc bạc trắng, cả người cũng nổi lên những đường gân đen giống Dương.
Long Thiên Đạo.
"Cả đời này, ta chưa làm được bất cứ điều gì cho cháu..." Long Thiên Đạo rưng rưng nói. Vì giải phóng nhân dân Long Thành, lão chỉ có thể âm thầm dõi theo bước chân đơn độc của Dương mà không thể giúp được gì. Hiện tại, điều duy nhất lão làm được có lẽ chỉ là liều cái mạng già, nhưng lão biết điều này cũng chẳng thể gọi là giúp Dương, vì Dương liều mạng cũng là vì nhân dân Long Thành của lão.
Vô Tà dùng lực chém xuống.
Đôi tay của Long Thiên Đạo không thể nào cản nổi, lưỡi rìu sắc bén cắm phập vào vai lão.
Máu Long Thiên Đạo nóng rực bắn khắp mặt Dương trong khi bọn Long Ngạo, Long Chúc Lôi, Long Chúc Diễm, Long Chúc Phong và Long Chúc Băng đang điên cuồng lao đến.
Long Ngạo cầm Ngạo Thế Thánh Thương đâm đến trước tiên nhưng bị Vô Tà dễ dàng vung tay chưởng bật ra.
Lôi, Diễm, Phong, Băng lao đến, Vô Tà rút chiếc rìu đẫm máu ra khỏi vai Long Thiên Đạo và chuẩn bị vung ra chém cả bốn người.
Nhưng trong lúc này, khi máu của Long Thiên Đạo bắn vào mặt Dương, trên trán Dương chợt lóe lên một dấu ấn hình rồng vàng rực.
Và khi dấu ấn này lóe lên, khắp cả Long Thành, toàn bộ những người mang dòng máu Long Tộc, kể cả Sùng Hạo lẫn Đoạn Tuyệt đều cảm nhận được một lời kêu gọi linh thiêng, lời kêu gọi từ tổ tiên.
Cũng lúc đó, từ mỗi người đều hiện ra một con rồng hư ảo, mỗi con rồng này là một long ảnh, những long ảnh này được dấu ấn trên trán Dương gọi ra dù đa số chưa đạt đến long hóa cấp độ ba, và vì chưa phát triển thành hình nên rất mờ nhạt và yếu ớt.
Yếu, nhưng có đến hàng ngàn long ảnh như vậy đồng loạt hiện ra và bay về phía Dương.
Vạn Long Triều Bái!
Dương lúc này toát ra khí chất của một vị đế vương khiến gần như cả Long tộc đồng loạt quỳ xuống.
Rồi có ai đó hô lên: "Long Hoàng Vạn Tuế!"
"LONG HOÀNG VẠN TUẾ!"
Nếu trước đó cả Long thành kêu tên Dương vì cảm phục sự hy sinh cao cả thì hiện tại, cả Long Tộc hô vang bởi vì sự sùng kính ăn sâu trong máu thịt mỗi người từ khi mới sinh ra cho đến tận lúc chết đi và di truyền từ đời này sang đời khác, sự tin phục dành cho người thừa kế Long Ấn, quyền lực tối cao của Long tộc, quyền lực này vượt qua ngôi vị tộc trưởng, vượt qua cả Long Thần.
Người thừa kế Long Ấn được tôn là Long Hoàng, kể từ sau Long Hoàng đời thứ nhất Đông Phương Kim Long, Long Ấn cuối cùng cũng tái hiện và Long Hoàng đời thứ hai cũng chính thức lên ngôi.
Trước hàng ngàn long ảnh đang lao về phía Dương, như được Long Ấn trên trán thôi thúc, Long Ngạo liền phóng thánh thương Ngạo Thế về phía Dương.
Dương bắt lấy thánh thương Ngạo Thế và giơ lên, hàng ngàn long ảnh lập tức lao vào ngọn thương vàng và khiến ngọn thương tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mà Vô Tà nhận ra nguy cơ, liền tập trung toàn lực vào Thạch Sanh phủ bổ đến.
Dương cũng giậm chân nhảy lên đâm Ngạo Thế thương về phía Vô Tà.
ẦM!
Hai siêu cấp thánh bảo va chạm, ánh sáng rực rỡ cùng với lửa điện bắn ra tung tóe, Ngạo Thế thương và Thạch Sanh phủ kềm hãm lẫn nhau khiến không khí xung quanh như sôi sục.
Rồi Thạch Sanh phủ bật ra, Ngạo Thế thương trong tay Dương cắm phập vào con mắt của Thiên ẩn dưới lớp mũ trùm của Vô Tà.
Lớp mũ trùm cháy rụi...
Gương mặt hiện ra...
Quen thuộc...
Quen đến mức Dương không thể ngờ.
"Lâm Chung? Sao có thể là mày?"
Theo tin tức Dương tra được, Vô Tà từ mười lăm tuổi đã lăm lộn ở Thế Giới Ngầm, còn Lâm Chung khi đó vẫn là học sinh của học viện Nữ Thần.
"Đoạt xác?" Một kết luận đáng sợ rút ra trong đầu Dương.
Hoài Bão đang theo dõi trận chiến giữa Dương và Vô Tà, hiện tại hắn đã tỉnh táo lại và không còn lo lắng nguy cơ từ con mắt của Thiên đến mức phải liều mạng lao vào như trước nữa.
Tề Thiên Ma Tôn mệt mỏi suy yếu sau khi giải trừ Thần Ma Vô Lệ, chứng kiến khả năng của con mắt, Tề Thiên Ma Tôn không khỏi thắc mắc: "Có thể hút linh hồn người khác, lại còn không ngừng hấp thu linh lực tự nhiên, con mắt đó là sao?"
Nghe Tề Thiên Ma Tôn nói, Hoài Bão nhớ lại trái tim trong Địa Tâm Cảnh cũng có khả năng tương tự.
"Đơn giản mà, vì đó là con mắt của Thiên, kẻ mang ba loại thiên phú thượng đẳng!" Kiếm Linh nói, tuy lời nói nhẹ nhàng, nhưng thực tế đây là một phần kí ức mơ hồ mà Kiếm Linh vừa nhớ lại không lâu.
"Cùng lúc mang ba loại thiên phú thượng đẳng?" Tề Thiên Ma Tôn và Hoài Bão giật mình kinh ngạc, thiên phú thượng đẳng là gì, Lạc Long Quân có Tước Đoạt, chỉ một trong ba loại thiên phú thượng đẳng đã giúp hắn gần như vô địch, vậy mà trên đời có kẻ sở hữu cả ba?
"Phải rồi, ta chưa kể phần tiếp theo của câu chuyện kia nhỉ, Nhà vua, nghệ sĩ và kẻ cướp." Kiếm Linh bình thản nói, sau đó hắn bắt đầu kể:
"Lần trước ta kể đến đoạn nào, nhà vua trở thành nghệ sĩ, nghệ sĩ trở thành kẻ cướp và kẻ cướp trở thành nhà vua.
Nhà vua sau khi trở thành nghệ sĩ, ngài có mọi quyền lực cộng với khả năng sáng tạo của nghệ sĩ nên ngoài sở hữu mọi thứ, ngài còn có thể sáng tạo ra mọi thứ.
Nhưng sau đó thì sao?
Đến một lúc, nhà vua lại gặp phải vấn đề mà người nghệ sĩ ngày xưa gặp phải..."
"Không thể sáng tạo linh hồn?" Hoài Bão hỏi.
"Đúng vậy! Nhà vua trở thành nghệ sĩ vẫn không thể tạo ra tác phẩm có linh hồn. Và như người nghệ sĩ, nhà vua trở thành nghệ sĩ lại tìm đến con đường trộm cướp.
Còn người nghệ sĩ sau khi trở thành kẻ cướp đã có thể lấy linh hồn người khác để tạo ra những tác phẩm có linh hồn. Nhưng nghệ sĩ cũng gặp phải vấn đề mà kẻ cướp ngày xưa gặp phải.
Tội lỗi!
Cướp đi linh hồn là tội ác kinh khủng! Cho nên nghệ sĩ trở thành kẻ cướp bị phản đối, bị truy nã, từ một nghệ sĩ được người người yêu mến trở thành kẻ bị ghê tởm.
Và người nghệ sĩ trở thành kẻ cướp lại đi lại con đường kẻ cướp từng đi, tìm đến ngai vàng.
Còn kẻ cướp ngày xưa giờ đã nắm được quyền lực của một vị vua, có được mọi thứ hắn muốn một cách quang minh chính đại. Nhưng cũng đến một ngày hắn nhận ra rằng mình không thể có những thứ chưa từng xuất hiện trên đời.
Và để tạo ra những thứ chưa từng xuất hiện trên đời, kẻ cướp trở thành nhà vua phải tìm đến khả năng sáng tạo của người nghệ sĩ.
Nhà vua có trí tuệ của nghệ sĩ và kĩ năng của kẻ cướp.
Nghệ sĩ có kĩ năng của kẻ cướp và quyền lực của nhà vua.
Kẻ cướp có quyền lực của nhà vua và trí tuệ của nghệ sĩ."
"Vậy là cả ba trở nên giống hệt như nhau?" Hoài Bão hỏi.
Kiếm Linh đáp: "Cả ba trở nên giống nhau, tuy không hoàn toàn, tóm lại, cả ba đều sở hữu ba loại thiên phú thượng đẳng: Thồng Trị - Tước Đoạt - Sàng Tạo, và, một trong ba kẻ đó chính là Thiên."
Hoài Bão đã ngờ là câu chuyện này liên quan đến Thiên, nhưng hắn không thể ngờ rằng đây là câu chuyện có thật và có đến ba kẻ như Thiên.
Kinh ngạc một hồi, Hoài Bão hỏi: "Vậy hai người còn lại là ai?"
Kiếm Linh lắc đầu nói: "Hãy tiếp tục trưởng thành, đến một thời điểm ngươi sẽ biết được đoạn kết câu chuyện."
Hoài Bão khẽ gật đầu, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên sự tò mò.
Kiếm Linh biết lòng Hoài Bão không yên, giếp tục nói: "Nghe một câu chuyện úp mở là một cảm giác khó chịu, nhưng nghe một câu chuyện dễ dàng đoán ra cái kết thì thật nhàm chán. Kiên nhẫn đi, cho đến khi ngươi đủ bản lĩnh để có thể nhẹ nhàng tiếp nhận sự tăm tối mà cái kết câu chuyện này mang đến."
Trong khi Hoài Bão nghe chuyện cổ tích thì Dương đang ăn hành ngập mồm. Dù trạng thái Thiên Long hiện tại của Dương có sự tiến bộ so với những lần trước nhưng vẫn không thể giúp hắn duy trì quá lâu, trạng thái này mỗi lúc một suy yếu và hai đôi cánh trắng trên lưng hắn đang dần tan biến.
Khả năng phân tích tình huống của Dương cũng suy giảm, từ đánh ngang ngửa với Vô Tà, Dương nhanh chóng yếu thế và cuối cùng chỉ có thể dùng mặt đỡ đòn.
BINH!
Cản được rìu của Vô Tà nhưng Dương không kịp cản cánh tay còn lại nên ăn trọn một đấm trời giáng vào mặt và văng xuống như đạn bắn.
Toàn bộ mặt đất giờ đây đã hóa thành thân thể con rồng khổng lồ đang cuộn mình, khi Dương rơi xuống, đầu rồng di chuyển đến và đón lấy Dương.
Dương rơi xuống đầu rồng, Vô Tà cũng đuổi theo nhưng chợt đầu rồng há mồm phun ra một luồng khí mạnh mẽ để ngăn cản.
Lúc này Dương choáng váng chống tay xuống đất để đứng dậy, nhưng khi hắn chống tay xuống và vô tình chạm vào một viên ngọc trắng đính giữa trán rồng, như có một mối liên kết kì lạ đang lan truyền từ đầu rồng qua bàn tay Dương để kết nối với linh hồn hắn.
Chỗ tay Dương tiếp xúc với viên ngọc, ánh sáng lóe lên sáng rực và không khí xung quanh dao động hóa thành cuồng phong, đầu rồng cũng rống lên một tiếng làm chấn động cả một vùng biển.
Thần bảo nhận chủ!
Đối với rất nhiều người, đây là cảnh tượng hùng vĩ nhất, hoành tráng nhất và ngầu nhất mà họ từng được thấy trong đời, một con người nhỏ bé chinh phục con rồng vĩ đại to bằng cả một thành phố triệu dân.
Nhưng mà khi ánh sáng tắt đi, hai đôi cánh trắng trên lưng Dương cũng mất.
Vô Tà lại lao đến, trước đầu rồng khổng lồ, Vô Tà chỉ như một chấm nhỏ tí ti, nhưng khi hắn bổ chiếc rìu của mình về phía đầu rồng, biển trời như muốn sụp đổ vì uy lực khủng khiếp tỏa ra sau vụ va chạm.
ẦM!!!!
Đầu rồng có kích thước khổng lồ vậy mà bị một rìu của Vô Tà chém bật ra trong khi Vô Tà vẫn có thể lao tới để vung rìu chém thẳng vào người Dương đang lảo đảo gục xuống.
Mà dưới chân Dương, viên ngọc trắng dần trở nên trong suốt, cũng là lúc quanh người Dương tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo.
Một cảm giác vừa là vừa quen, quen vì Dương nhận ra cảm giác này có phần giống với lúc một phần của Lạc Long Quân nhập vào hắn để chiến đấu với Trục Nhật trong Địa Tâm Cảnh.
Và lạ vì lần này Dương vẫn hoàn toàn kiểm soát cơ thể mình.
Rìu của Vô Tà bổ xuống.
Dương co tay rồi tung nắm đấm để cản đòn.
Ảo Liên Huyết Hỏa Cuồng!
ẦM!
Va chạm rồi nổ tung, Dương khụy xuống còn Vô Tà bật ra và lần nữa lao đến.
Dạng Hắc Vũ Tiên Long bị giải trừ, khắp người Dương nổi lên những đường gân đen kì dị.
Cấm thuật Long tộc - Hủy Hoại Thể Xác!
Sức mạnh thể chất lần nữa bừng lên trong Dương.
Rìu của Vô Tà lần nữa bổ xuống.
Nắm đấm của Dương lần nữa tung lên.
Hỗn Độn Hắc Ma Cuồng!
Va chạm lần này không phát ra tiếng nổ kinh thiên như va chạm trước đó, cũng không làm Vô Tà bật ra, tựa như lực chém của Vô Tà bị vòng xoáy mang hắc lôi phát ra từ cú đấm của Dương triệt tiêu đi.
Nhưng Vô Tà vẫn thắng thế, hắn tung chân đạp thẳng vào ngực Dương.
Binh!
Dương trúng đòn, dù kịp phòng ngự nhưng vẫn bị lực đạp làm văng khỏi đầu rồng.
Khi Dương còn đang văng đi, Vô Tà với tốc độ khủng khiếp đuổi đến và vung rìu bổ về phía Dương.
Lúc Dương chuẩn bị tâm lí chịu một chém thì đột nhiên một bóng người lao đến và giơ hai tay chụp lấy lưỡi rìu của Vô Tà.
Người này thân hình lực lưỡng nhưng già nua, mái tóc bạc trắng, cả người cũng nổi lên những đường gân đen giống Dương.
Long Thiên Đạo.
"Cả đời này, ta chưa làm được bất cứ điều gì cho cháu..." Long Thiên Đạo rưng rưng nói. Vì giải phóng nhân dân Long Thành, lão chỉ có thể âm thầm dõi theo bước chân đơn độc của Dương mà không thể giúp được gì. Hiện tại, điều duy nhất lão làm được có lẽ chỉ là liều cái mạng già, nhưng lão biết điều này cũng chẳng thể gọi là giúp Dương, vì Dương liều mạng cũng là vì nhân dân Long Thành của lão.
Vô Tà dùng lực chém xuống.
Đôi tay của Long Thiên Đạo không thể nào cản nổi, lưỡi rìu sắc bén cắm phập vào vai lão.
Máu Long Thiên Đạo nóng rực bắn khắp mặt Dương trong khi bọn Long Ngạo, Long Chúc Lôi, Long Chúc Diễm, Long Chúc Phong và Long Chúc Băng đang điên cuồng lao đến.
Long Ngạo cầm Ngạo Thế Thánh Thương đâm đến trước tiên nhưng bị Vô Tà dễ dàng vung tay chưởng bật ra.
Lôi, Diễm, Phong, Băng lao đến, Vô Tà rút chiếc rìu đẫm máu ra khỏi vai Long Thiên Đạo và chuẩn bị vung ra chém cả bốn người.
Nhưng trong lúc này, khi máu của Long Thiên Đạo bắn vào mặt Dương, trên trán Dương chợt lóe lên một dấu ấn hình rồng vàng rực.
Và khi dấu ấn này lóe lên, khắp cả Long Thành, toàn bộ những người mang dòng máu Long Tộc, kể cả Sùng Hạo lẫn Đoạn Tuyệt đều cảm nhận được một lời kêu gọi linh thiêng, lời kêu gọi từ tổ tiên.
Cũng lúc đó, từ mỗi người đều hiện ra một con rồng hư ảo, mỗi con rồng này là một long ảnh, những long ảnh này được dấu ấn trên trán Dương gọi ra dù đa số chưa đạt đến long hóa cấp độ ba, và vì chưa phát triển thành hình nên rất mờ nhạt và yếu ớt.
Yếu, nhưng có đến hàng ngàn long ảnh như vậy đồng loạt hiện ra và bay về phía Dương.
Vạn Long Triều Bái!
Dương lúc này toát ra khí chất của một vị đế vương khiến gần như cả Long tộc đồng loạt quỳ xuống.
Rồi có ai đó hô lên: "Long Hoàng Vạn Tuế!"
"LONG HOÀNG VẠN TUẾ!"
Nếu trước đó cả Long thành kêu tên Dương vì cảm phục sự hy sinh cao cả thì hiện tại, cả Long Tộc hô vang bởi vì sự sùng kính ăn sâu trong máu thịt mỗi người từ khi mới sinh ra cho đến tận lúc chết đi và di truyền từ đời này sang đời khác, sự tin phục dành cho người thừa kế Long Ấn, quyền lực tối cao của Long tộc, quyền lực này vượt qua ngôi vị tộc trưởng, vượt qua cả Long Thần.
Người thừa kế Long Ấn được tôn là Long Hoàng, kể từ sau Long Hoàng đời thứ nhất Đông Phương Kim Long, Long Ấn cuối cùng cũng tái hiện và Long Hoàng đời thứ hai cũng chính thức lên ngôi.
Trước hàng ngàn long ảnh đang lao về phía Dương, như được Long Ấn trên trán thôi thúc, Long Ngạo liền phóng thánh thương Ngạo Thế về phía Dương.
Dương bắt lấy thánh thương Ngạo Thế và giơ lên, hàng ngàn long ảnh lập tức lao vào ngọn thương vàng và khiến ngọn thương tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mà Vô Tà nhận ra nguy cơ, liền tập trung toàn lực vào Thạch Sanh phủ bổ đến.
Dương cũng giậm chân nhảy lên đâm Ngạo Thế thương về phía Vô Tà.
ẦM!
Hai siêu cấp thánh bảo va chạm, ánh sáng rực rỡ cùng với lửa điện bắn ra tung tóe, Ngạo Thế thương và Thạch Sanh phủ kềm hãm lẫn nhau khiến không khí xung quanh như sôi sục.
Rồi Thạch Sanh phủ bật ra, Ngạo Thế thương trong tay Dương cắm phập vào con mắt của Thiên ẩn dưới lớp mũ trùm của Vô Tà.
Lớp mũ trùm cháy rụi...
Gương mặt hiện ra...
Quen thuộc...
Quen đến mức Dương không thể ngờ.
"Lâm Chung? Sao có thể là mày?"
Theo tin tức Dương tra được, Vô Tà từ mười lăm tuổi đã lăm lộn ở Thế Giới Ngầm, còn Lâm Chung khi đó vẫn là học sinh của học viện Nữ Thần.
"Đoạt xác?" Một kết luận đáng sợ rút ra trong đầu Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.