Chương 366: Tàn Cuộc
Slaydark
08/09/2021
Tác giả: Slaydark
Nhìn gương mặt thân thuộc lộ ra sau lớp mũ trùm, trong lòng Dương không thể nào tin nổi. Dù chỉ học tập ở học viện Nữ Thần trong một thời gian ngắn, nhưng đó là khoảng thời gian vui vẻ yên bình nhất trước khi Dương phải liên lục trải qua bao nhiêu hiểm nguy.
Lúc ấy, Dương cùng với Vu Sinh, Từ Trần, Lâm Chung và cả Như Nhật do Như Nguyệt giả thành đã cùng nhau trải qua những kỷ niệm không thể nào quên.
Giờ đây, gương mặt Lâm Chung tiều tụy và gầy gò đi rất nhiều so với ngày xưa.
"Mày có phải là Lâm Chung không?" Sau một hồi kinh ngạc, Dương nghi ngờ hỏi.
Vô Tà quỳ trên mặt đất, con mắt trên trán hắn bị thánh thương Ngạo Thế đâm vào, máu chảy dọc xuống mũi.
"Lâm Chung là ai? Mày nhầm người rồi!" Vô Tà đáp.
Nhưng Vô Tà không lừa được Dương, vì Dương vừa hỏi Google và có đáp án cho câu hỏi kia.
Trước đây Vô Tà tham gia trận chiến với Độc Hành và bị đánh trọng thương, cuối cùng tuy sống sót nhưng cơ thể bị hủy hoại nặng nề, vì sợ kẻ thù truy sát nên Vô Tà ẩn náu trong một hang động gần mặt đất. Khi đó Lâm Chung đi thám hiểm vô tình tìm đến đúng hang động mà Vô Tà ẩn náu nên bị Vô Tà đoạt xác để thay thế cho thân xác cũ đã không thể chữa trị.
Lại nói về Vô Tà, hắn vốn là tàn hồn của một Cực Hạn Chúa Tể, thân xác trước đó cũng là một thiếu niên vô tình bị hắn chiếm hữu, từ đó người ta mới lầm tưởng Vô Tà là một thiên tài tuyệt đỉnh và tiến vào Hùng Vương Bảng.
"Tao cho mày một cơ hội, cút ra khỏi cơ thể Lâm Chung ngay lập tức!" Dương giận dữ quát lên ngay sau khi biết rõ sự thật.
Bị Dương phát hiện bí mật, Vô Tà cũng thôi giấu diếm, hắn đáp: "Được thôi! Ta cũng chán cái cơ thể yếu ớt này, nhưng với một điều kiện! Tìm cho ta một cơ thể mạnh mẽ còn sống, nếu không ta thà cùng chết với cơ thể này!"
"Cơ thể sống mạnh mẽ?" Dương nhìn quanh rồi chỉ vào Long Tiếp Thiên đang gục xuống và hỏi: "Thằng đó được không? Long thể Quý Tộc, linh hồn cấp Chúa Tể, xịn lắm!"
"Tuyệt đối không!" Vô Tà lập tức phản đối, hắn đã thấy rõ Long Tiếp Thiên bị Độc Hành và Đoạn Tuyệt giành nhau điên dại, nhập vào nó thì ngu người.
Dương nhìn quanh tìm người nào hắn ghét để giới thiệu cho Vô Tà, chỉ vào Hoài Bão với Sùng Hạo đều bị Vô Tà từ chối vì quá khó nhai, chỉ vào Thâu Thiên thì con chó lợn này nghe được liền nhào đến cắn đầu Dương xối xả.
Dương đành hỏi Google.
Linh hồn khi đạt đến đẳng cấp Chúa Tể có khả năng tồn tại mà không cần thể xác, ngoài ra còn có thể nhập vào thể xác của những linh hồn yếu ớt để chiếm hữu. Cũng vì lí do này nên dân gian thường truyền miệng một trạng thái gọi là vong nhập, và hoạt động đuổi vong ra khỏi cơ thể được gọi là trục vong.
Trước khi Google đưa ra đáp án thì Dương có cân nhắc đến vài phương án hắn từng biết, ví dụ như nhét tỏi vào mồm Vô Tà, nhưng sợ Lâm Chung sẽ lâm chung theo nên đành thôi. Ngoài ra Dương còn định dùng máu chó mực, không có chó mực thì dùng thử máu con heo mực Thâu Thiên.
"Mô phật!" Thích Đông vốn nấp nghe lén gần đó lúc này ló mặt ra và nói: "Thí chủ, nói về trục vong thì bần tăng không biết."
Dương trợn mắt hỏi: "Không biết thì im mẹ đi ra đây khoe làm gì?"
Thích Đông vẫn bình thản chắp tay, vẻ mặt không vướng bụi trần: "Mô phật! Bần tăng chỉ muốn nhắc thí chủ xử lí con mắt kia lẹ lẹ dùm, bần tăng cảm thấy sợ hãi!"
"Ừ nhỉ!" Dương cũng suýt quên con mắt của Thiên, tuy bị Ngạo Thế cắm vào nhưng nếu không xử lí, để nó khôi phục thì mệt mỏi.
Con mắt bị Ngạo Thế cắm vào, Dương nghiêng thanh Ngạo Thế để nại con mắt ra như nại ốc khỏi vỏ. Sẵn linh lực của cả Long tộc góp vào Ngạo Thế còn sót lại, Dương dùng một phần của lượng linh lực này để tạo ra một linh trận, tạm thời phong ấn con mắt rồi đút vào túi quần cất giữ vì không thể đưa con mắt vào nhẫn ba lô.
Vô Tà bị lấy con mắt thứ ba liền suy yếu rõ rệt, đây là vì tiêu hao quá nhiều linh lực lẫn thể lực trong trận chiến với Dương.
Lại nói về cách trục xuất linh hồn Vô Tà ra khỏi cơ thể Lâm Chung, Google cho Dương đáp án rằng, vì đẳng cấp linh hồn Vô Tà quá cao mà linh hồn Lâm Chung quá yếu nên trục vong theo cách thông thường sẽ khiến Vô Tà phản kháng và hủy hoại linh hồn Lâm Chung, cho nên Dương cần phải dùng biện pháp trục vong khó nhất nhưng an toàn nhất.
Biện pháp này cần ba điều kiện, một là bảo vật loại niệm đủ khả năng làm suy yếu ác niệm của Vô Tà. Hai là một loại dị quang đủ mạnh để bảo vệ và chữa trị linh hồn cho Lâm Chung. Ba là một bảo vật hệ Tử Vong đủ mạnh và có khả năng hút linh hồn Vô Tà ra khỏi cơ thể Lâm Chung.
Ba điều kiện này thì Dương đã có hai, một là Tam Phẩm Liên Hoa với Thanh Tẩy, hai là Thiên Cực Thánh Quang, còn điều kiện thứ ba, với đẳng cấp Cực Hạn Chúa Tể của Vô Tà thì bảo vật phù hợp cũng chỉ có siêu cấp thánh bảo Tử Quan của Tử Cung.
Tử Quan là chiếc quan tài chứa Tử Linh lúc nàng bị Dương hấp diêm, ngày xưa hiếp người ta xong bỏ trốn rồi giờ quay về hỏi mượn cái hòm để trục vong? Thật đúng là cái hòm kỉ niệm.
Dương đành phải nhờ Vô Địch phong ấn Vô Tà để chờ đến khi mượn được Tử Quan rồi giải quyết.
Trong lúc Dương giải quyết vấn đề của Lâm Chung thì tại nơi Long Tiếp Thiên đang ở, gần như không ai hay biết có hai bóng người xuất hiện.
Một người đàn ông mặc trang phục đen lịch lãm, đội mũ đen, kính đen, miệng ngậm một điều xì gà.
Một người còn lại thì ngồi trên một chiếc ngai đầu lâu.
Một người là Bố Già, ông trùm Thế Giới Ngầm, người còn lại là Võ Hận Thiên, chủ nhân Quỷ Môn Quan. Hai người này xuất hiện bên cạnh Long Tiếp Thiên nhưng không có bất kì ai nhìn thấy hay nghe thấy.
"Nếu ta không lầm thì Bố Già từng hứa với con gái là sẽ không làm hại đến Long Tiếp Thiên nữa?" Quỷ chủ Hận Thiên định bắt Long Tiếp Thiên đi, thấy Bố Già xuất hiện liền nhướng mày hỏi.
Bố Già thản nhiên đáp: "Ta mời hắn về ăn giỗ con gái ta chứ có làm gì hắn đâu nà!"
"Tiếc quá! Hắn muốn theo con trai ta về Quỷ Môn Quan hơn!" Quỷ chủ Hận Thiên vừa nói vừa phất tay, Độc Hành đang hôn mê liền xuất hiện lơ lửng bên cạnh chiếc ngai.
"Hay vầy đi, cho ta mang hắn về Quỷ Môn Quan ba tháng, ba tháng sau ta giao hắn cho Thế Giới Ngầm toàn quyền xử lý." Biết khó ai nhường ai, Võ Hận Thiên đưa ra đề nghị.
"Cũng được!" Bố Già thoải mái gật đầu, sau đó dẫn theo Đoạn Tuyệt biến mất.
Võ Hận Thiên cũng mang Độc Hành và Long Tiếp Thiên rời đi.
Long Tiếp Thiên lúc này chỉ biết khóc ra máu.
Nhóm Trịnh Thiên Minh và các Chúa Tể của Thiên Cơ thấy Long Tiếp Thiên biến mất, biết không còn khả năng nhúng tay vào Thăng Long nên cũng đành bỏ cuộc rời đi, âm mưu tưởng chừng hoàn hảo giờ hoàn toàn thất bại trong tay Dương.
Lần trước là Địa Tâm Đồ, lần này là Thăng Long, lúc này trong lòng Trịnh Thiên Minh cực kì hối hận vì đã xem thường Dương, hối hận bắt đầu từ lúc giao Phân Hương Thần Đan cho Bình Thường trong Phật Cảnh, nếu lúc đó hắn không làm vậy thì không chừng Bình Thường cũng chính là Dương đã trở thành mồi ngon của Tà Linh.
Mà lúc này, Lý Thần Vũ được Lý Đại Hùng hộ tống tiến về phía Dương.
Dương nhìn Lý Thần Vũ, trong lòng không thể không kinh ngạc trước khí chất đế vương mà Lý Thần Vũ toát ra.
Nhưng đối diện Dương, Lý Thần Vũ không tỏ ra chút nào là vai vế đế vương, hắn mỉm cười chào thân thiện rồi nhìn về hướng đầu Thăng Long và nói: "Theo ta biết thì kể từ khi được xây xong cho đến tận hôm nay, Thăng Long chưa từng nhận chủ. Ngươi có biết vì sao không?"
Trước sự thân thiện hòa nhã của Lý Thần Vũ, trong đầu Dương thầm nghĩ Bão gay đã có đối thủ, nhưng ngoài miệng thì đáp: "Vì linh trí của Thăng Long không phải do giả kim thuật tạo nên, mà là do một phần nào đó từ Lạc Long Quân để lại."
Lý Thần Vũ gật đầu: "Đúng vậy, nhiều người tin Thăng Long được tạo ra nhờ sự dẫn dắt của Lạc Long Quân. Chắc ngươi cũng hiểu, để Lạc Long Quân quan tâm đến thì nguy cơ bên dưới Hà thành là kinh khủng cỡ nào."
Dương gật đầu, Địa Tâm Cảnh là một ví dụ điển hình.
Lý Thần Vũ nói tiếp: "Thăng Long chọn ngươi không khác nào Lạc Long Quân chọn ngươi, vậy ngươi có sẵn sàng gánh vác sứ mệnh này không?"
"Không!" Dương lắc đầu và nói: "Ta chỉ giúp được những gì có thể."
Lý Thần Vũ ngạc nhiên, trong đầu hắn còn nghĩ Dương sẽ gật đầu khẳng định một cách khí khái.
"Xem ra ngươi làm anh hùng chỉ là bất đất dĩ." Lý Thần Vũ gật gù nói.
"Đúng vậy, ta không thích làm anh hùng." Dương đáp, dù thật ra hắn cũng rất thích làm anh hùng, nhưng là làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó Dương lại nói: "Nhưng mà nguy cơ của Hà thành hiện nay là do Long thành lấy đi Thăng Long, cho nên sau khi giải quyết xong vấn đề ở đây, ta sẽ trả Thăng Long về cho Hà thành. Đổi lại, ta muốn Hà thành xóa bỏ thù hận và bảo hộ Long thành trong vòng một trăm năm!"
Long thành sau hôm nay sẽ cực kì suy yếu, Dương muốn nhân cơ hội giúp Long thành xóa bỏ món nợ và dành cho Long thành một trăm năm bảo hộ để lứa người mới trưởng thành.
Lý Thần Vũ cười gật đầu: "Đồng ý!"
Mục đích duy và quan trọng nhất của Hà thành là lấy lại Thăng Long, Dương không đòi thêm bất cứ của cải gì đã đủ khiến Lý Thần Vũ vui vẻ vô cùng.
Giải quyết xong với Lý Thần Vũ, Dương liền giục tất cả di tản khỏi Long thành.
Các con thuyền bắt đầu rời Long thành tiến về hướng quần đảo Hoàng Sa, nơi Long Thiên Đạo bí mật xây dựng nơi ở mới.
Dương tiến về nhóm người Long Ngạo, nơi Long Thiên Đạo đang nằm hấp hối.
Nhiễm phệ long trùng, dùng cấm thuật, lại bị chém sâu vào bả vai, Long Thiên Đạo suy yếu tận cùng, nhưng khi nhìn thấy Dương tiến đến, trong đôi mắt phai tàn sự sống của lão lại rưng rưng tỏa ra ánh tự hào.
Đứa cháu trai bị Long tộc ruồng bỏ ngày xưa giờ đã trở thành anh hùng của Long thành, người thật sự khiến cả Long thành đoàn kết và cũng là Long Hoàng tối cao của Long tộc.
Dương thì không biết nói gì, sau khi hiểu những gì mà Long Thiên Đạo phải chịu đựng, trong lòng hắn lại cảm thấy được tình thương to lớn dành cho hắn mà lão đã luôn phải giấu đi.
Trên Ngạo Thế vẫn còn sót lại một chút linh lực, đây là Dương chừa lại. Với khả năng của Long Ấn, hắn có thể hấp thu luồng linh lực này thành linh lực của bản thân và chuyển thành sinh mệnh lực để chữa trị thương tích cho Long Thiên Đạo.
Tuy không giúp Long Thiên Đạo hồi phục ngay, nhưng cũng đủ giúp lão sống sót.
Cảm thấy sinh cơ ấm áp tràn vào cơ thể mình, Long Thiên Đạo rơi lệ.
"Ta dự định đặt tên cho nơi ở mới là Ngạo Dương thành, các cháu thấy thế nào?" Lão rưng rưng hỏi.
Ngạo của Long Ngạo, Dương của Võ Phi Dương, ngay từ khi nghĩ đến chuyện xây dựng một tòa thành mới thì lão đã nghĩ ra cái tên này.
Nhưng Dương lắc đầu: "Không, ta nghĩ gọi là Thiên Đạo thành sẽ hay hơn!"
"Đồng ý! Thiên Đạo thành nghe rất hay." Long Ngạo gật đầu tán thành.
Bốn người Long Chúc Lôi cũng nhao nhao tán thành.
Nhìn hai đứa cháu ngày xưa xem nhau là kẻ thù giờ lại đồng lòng với nhau, còn có bốn đứa con đều tề tựu bên mình, Long Thiên Đạo, vị thành chủ hùng mạnh của Long thành lần nữa rơi lệ.
Lúc này Dương lại nhìn Diễm, hắn đến Long thành để cứu nàng, kết quả là hắn cứu cả Long thành, nhìn nàng đoàn tụ hạnh phúc với gia đình, hắn biết nàng không còn cần hắn cứu nữa.
Diễm cũng nhìn Dương và bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng vẫn không thể nhớ ra tất cả, nhưng giờ thì nàng hoàn toàn tin rằng Dương là con ruột của mình.
Sau hôm nay, nàng quyết tâm đi tìm lại kí ức, tìm lại cảm xúc.
Ở một nơi khác, Hắc Dương Hạm cũng rời đi. Phan Phúc Pháp nhìn những đoàn tàu lần lượt rời đi mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Hắn và Dương lập ra Hắc Đạo để báo thù dù biết là hão huyền và liều mạng, nhưng kết quả lại vượt ngoài mong đợi. Phúc Pháp biết, kể từ ngày hôm nay, Long tộc sẽ bắt đầu đổi mới, những bất công và phân biệt mà những người như hắn hay Dương từng chịu sẽ không còn xảy ra nữa.
Người dân Long thành cũng ngổn ngang cảm xúc, trải qua tận cùng đau thương mất mát, giờ phải rời bỏ quê hương, dù đau lòng nhưng cũng nhẹ nhõm, tuy nơi ở mới không bằng Long thành, nhưng họ và con cháu đời sau cũng không còn lo lắng nguy cơ khủng khiếp từ Vòng Xoáy kia nữa.
Tất cả lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Dương ngồi trên đầu Thăng Long.
Phía dưới là Vòng Xoáy.
Vòng Xoáy vẫn đang bị Thăng Long trấn áp, nhưng Dương muốn mang Thăng Long rời đi nên buộc phải triệt tiêu Vòng Xoáy hoàn toàn.
Thể lực và linh lực của Dương dần khôi phục.
Thăng Long tiến sát vào trung tâm Vòng Xoáy.
Dương nhìn xuống, hít sâu một hơi rồi nhảy vào trung tâm Vòng Xoáy.
Từ đó, không còn ai thấy Dương nữa...
Nhìn gương mặt thân thuộc lộ ra sau lớp mũ trùm, trong lòng Dương không thể nào tin nổi. Dù chỉ học tập ở học viện Nữ Thần trong một thời gian ngắn, nhưng đó là khoảng thời gian vui vẻ yên bình nhất trước khi Dương phải liên lục trải qua bao nhiêu hiểm nguy.
Lúc ấy, Dương cùng với Vu Sinh, Từ Trần, Lâm Chung và cả Như Nhật do Như Nguyệt giả thành đã cùng nhau trải qua những kỷ niệm không thể nào quên.
Giờ đây, gương mặt Lâm Chung tiều tụy và gầy gò đi rất nhiều so với ngày xưa.
"Mày có phải là Lâm Chung không?" Sau một hồi kinh ngạc, Dương nghi ngờ hỏi.
Vô Tà quỳ trên mặt đất, con mắt trên trán hắn bị thánh thương Ngạo Thế đâm vào, máu chảy dọc xuống mũi.
"Lâm Chung là ai? Mày nhầm người rồi!" Vô Tà đáp.
Nhưng Vô Tà không lừa được Dương, vì Dương vừa hỏi Google và có đáp án cho câu hỏi kia.
Trước đây Vô Tà tham gia trận chiến với Độc Hành và bị đánh trọng thương, cuối cùng tuy sống sót nhưng cơ thể bị hủy hoại nặng nề, vì sợ kẻ thù truy sát nên Vô Tà ẩn náu trong một hang động gần mặt đất. Khi đó Lâm Chung đi thám hiểm vô tình tìm đến đúng hang động mà Vô Tà ẩn náu nên bị Vô Tà đoạt xác để thay thế cho thân xác cũ đã không thể chữa trị.
Lại nói về Vô Tà, hắn vốn là tàn hồn của một Cực Hạn Chúa Tể, thân xác trước đó cũng là một thiếu niên vô tình bị hắn chiếm hữu, từ đó người ta mới lầm tưởng Vô Tà là một thiên tài tuyệt đỉnh và tiến vào Hùng Vương Bảng.
"Tao cho mày một cơ hội, cút ra khỏi cơ thể Lâm Chung ngay lập tức!" Dương giận dữ quát lên ngay sau khi biết rõ sự thật.
Bị Dương phát hiện bí mật, Vô Tà cũng thôi giấu diếm, hắn đáp: "Được thôi! Ta cũng chán cái cơ thể yếu ớt này, nhưng với một điều kiện! Tìm cho ta một cơ thể mạnh mẽ còn sống, nếu không ta thà cùng chết với cơ thể này!"
"Cơ thể sống mạnh mẽ?" Dương nhìn quanh rồi chỉ vào Long Tiếp Thiên đang gục xuống và hỏi: "Thằng đó được không? Long thể Quý Tộc, linh hồn cấp Chúa Tể, xịn lắm!"
"Tuyệt đối không!" Vô Tà lập tức phản đối, hắn đã thấy rõ Long Tiếp Thiên bị Độc Hành và Đoạn Tuyệt giành nhau điên dại, nhập vào nó thì ngu người.
Dương nhìn quanh tìm người nào hắn ghét để giới thiệu cho Vô Tà, chỉ vào Hoài Bão với Sùng Hạo đều bị Vô Tà từ chối vì quá khó nhai, chỉ vào Thâu Thiên thì con chó lợn này nghe được liền nhào đến cắn đầu Dương xối xả.
Dương đành hỏi Google.
Linh hồn khi đạt đến đẳng cấp Chúa Tể có khả năng tồn tại mà không cần thể xác, ngoài ra còn có thể nhập vào thể xác của những linh hồn yếu ớt để chiếm hữu. Cũng vì lí do này nên dân gian thường truyền miệng một trạng thái gọi là vong nhập, và hoạt động đuổi vong ra khỏi cơ thể được gọi là trục vong.
Trước khi Google đưa ra đáp án thì Dương có cân nhắc đến vài phương án hắn từng biết, ví dụ như nhét tỏi vào mồm Vô Tà, nhưng sợ Lâm Chung sẽ lâm chung theo nên đành thôi. Ngoài ra Dương còn định dùng máu chó mực, không có chó mực thì dùng thử máu con heo mực Thâu Thiên.
"Mô phật!" Thích Đông vốn nấp nghe lén gần đó lúc này ló mặt ra và nói: "Thí chủ, nói về trục vong thì bần tăng không biết."
Dương trợn mắt hỏi: "Không biết thì im mẹ đi ra đây khoe làm gì?"
Thích Đông vẫn bình thản chắp tay, vẻ mặt không vướng bụi trần: "Mô phật! Bần tăng chỉ muốn nhắc thí chủ xử lí con mắt kia lẹ lẹ dùm, bần tăng cảm thấy sợ hãi!"
"Ừ nhỉ!" Dương cũng suýt quên con mắt của Thiên, tuy bị Ngạo Thế cắm vào nhưng nếu không xử lí, để nó khôi phục thì mệt mỏi.
Con mắt bị Ngạo Thế cắm vào, Dương nghiêng thanh Ngạo Thế để nại con mắt ra như nại ốc khỏi vỏ. Sẵn linh lực của cả Long tộc góp vào Ngạo Thế còn sót lại, Dương dùng một phần của lượng linh lực này để tạo ra một linh trận, tạm thời phong ấn con mắt rồi đút vào túi quần cất giữ vì không thể đưa con mắt vào nhẫn ba lô.
Vô Tà bị lấy con mắt thứ ba liền suy yếu rõ rệt, đây là vì tiêu hao quá nhiều linh lực lẫn thể lực trong trận chiến với Dương.
Lại nói về cách trục xuất linh hồn Vô Tà ra khỏi cơ thể Lâm Chung, Google cho Dương đáp án rằng, vì đẳng cấp linh hồn Vô Tà quá cao mà linh hồn Lâm Chung quá yếu nên trục vong theo cách thông thường sẽ khiến Vô Tà phản kháng và hủy hoại linh hồn Lâm Chung, cho nên Dương cần phải dùng biện pháp trục vong khó nhất nhưng an toàn nhất.
Biện pháp này cần ba điều kiện, một là bảo vật loại niệm đủ khả năng làm suy yếu ác niệm của Vô Tà. Hai là một loại dị quang đủ mạnh để bảo vệ và chữa trị linh hồn cho Lâm Chung. Ba là một bảo vật hệ Tử Vong đủ mạnh và có khả năng hút linh hồn Vô Tà ra khỏi cơ thể Lâm Chung.
Ba điều kiện này thì Dương đã có hai, một là Tam Phẩm Liên Hoa với Thanh Tẩy, hai là Thiên Cực Thánh Quang, còn điều kiện thứ ba, với đẳng cấp Cực Hạn Chúa Tể của Vô Tà thì bảo vật phù hợp cũng chỉ có siêu cấp thánh bảo Tử Quan của Tử Cung.
Tử Quan là chiếc quan tài chứa Tử Linh lúc nàng bị Dương hấp diêm, ngày xưa hiếp người ta xong bỏ trốn rồi giờ quay về hỏi mượn cái hòm để trục vong? Thật đúng là cái hòm kỉ niệm.
Dương đành phải nhờ Vô Địch phong ấn Vô Tà để chờ đến khi mượn được Tử Quan rồi giải quyết.
Trong lúc Dương giải quyết vấn đề của Lâm Chung thì tại nơi Long Tiếp Thiên đang ở, gần như không ai hay biết có hai bóng người xuất hiện.
Một người đàn ông mặc trang phục đen lịch lãm, đội mũ đen, kính đen, miệng ngậm một điều xì gà.
Một người còn lại thì ngồi trên một chiếc ngai đầu lâu.
Một người là Bố Già, ông trùm Thế Giới Ngầm, người còn lại là Võ Hận Thiên, chủ nhân Quỷ Môn Quan. Hai người này xuất hiện bên cạnh Long Tiếp Thiên nhưng không có bất kì ai nhìn thấy hay nghe thấy.
"Nếu ta không lầm thì Bố Già từng hứa với con gái là sẽ không làm hại đến Long Tiếp Thiên nữa?" Quỷ chủ Hận Thiên định bắt Long Tiếp Thiên đi, thấy Bố Già xuất hiện liền nhướng mày hỏi.
Bố Già thản nhiên đáp: "Ta mời hắn về ăn giỗ con gái ta chứ có làm gì hắn đâu nà!"
"Tiếc quá! Hắn muốn theo con trai ta về Quỷ Môn Quan hơn!" Quỷ chủ Hận Thiên vừa nói vừa phất tay, Độc Hành đang hôn mê liền xuất hiện lơ lửng bên cạnh chiếc ngai.
"Hay vầy đi, cho ta mang hắn về Quỷ Môn Quan ba tháng, ba tháng sau ta giao hắn cho Thế Giới Ngầm toàn quyền xử lý." Biết khó ai nhường ai, Võ Hận Thiên đưa ra đề nghị.
"Cũng được!" Bố Già thoải mái gật đầu, sau đó dẫn theo Đoạn Tuyệt biến mất.
Võ Hận Thiên cũng mang Độc Hành và Long Tiếp Thiên rời đi.
Long Tiếp Thiên lúc này chỉ biết khóc ra máu.
Nhóm Trịnh Thiên Minh và các Chúa Tể của Thiên Cơ thấy Long Tiếp Thiên biến mất, biết không còn khả năng nhúng tay vào Thăng Long nên cũng đành bỏ cuộc rời đi, âm mưu tưởng chừng hoàn hảo giờ hoàn toàn thất bại trong tay Dương.
Lần trước là Địa Tâm Đồ, lần này là Thăng Long, lúc này trong lòng Trịnh Thiên Minh cực kì hối hận vì đã xem thường Dương, hối hận bắt đầu từ lúc giao Phân Hương Thần Đan cho Bình Thường trong Phật Cảnh, nếu lúc đó hắn không làm vậy thì không chừng Bình Thường cũng chính là Dương đã trở thành mồi ngon của Tà Linh.
Mà lúc này, Lý Thần Vũ được Lý Đại Hùng hộ tống tiến về phía Dương.
Dương nhìn Lý Thần Vũ, trong lòng không thể không kinh ngạc trước khí chất đế vương mà Lý Thần Vũ toát ra.
Nhưng đối diện Dương, Lý Thần Vũ không tỏ ra chút nào là vai vế đế vương, hắn mỉm cười chào thân thiện rồi nhìn về hướng đầu Thăng Long và nói: "Theo ta biết thì kể từ khi được xây xong cho đến tận hôm nay, Thăng Long chưa từng nhận chủ. Ngươi có biết vì sao không?"
Trước sự thân thiện hòa nhã của Lý Thần Vũ, trong đầu Dương thầm nghĩ Bão gay đã có đối thủ, nhưng ngoài miệng thì đáp: "Vì linh trí của Thăng Long không phải do giả kim thuật tạo nên, mà là do một phần nào đó từ Lạc Long Quân để lại."
Lý Thần Vũ gật đầu: "Đúng vậy, nhiều người tin Thăng Long được tạo ra nhờ sự dẫn dắt của Lạc Long Quân. Chắc ngươi cũng hiểu, để Lạc Long Quân quan tâm đến thì nguy cơ bên dưới Hà thành là kinh khủng cỡ nào."
Dương gật đầu, Địa Tâm Cảnh là một ví dụ điển hình.
Lý Thần Vũ nói tiếp: "Thăng Long chọn ngươi không khác nào Lạc Long Quân chọn ngươi, vậy ngươi có sẵn sàng gánh vác sứ mệnh này không?"
"Không!" Dương lắc đầu và nói: "Ta chỉ giúp được những gì có thể."
Lý Thần Vũ ngạc nhiên, trong đầu hắn còn nghĩ Dương sẽ gật đầu khẳng định một cách khí khái.
"Xem ra ngươi làm anh hùng chỉ là bất đất dĩ." Lý Thần Vũ gật gù nói.
"Đúng vậy, ta không thích làm anh hùng." Dương đáp, dù thật ra hắn cũng rất thích làm anh hùng, nhưng là làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau đó Dương lại nói: "Nhưng mà nguy cơ của Hà thành hiện nay là do Long thành lấy đi Thăng Long, cho nên sau khi giải quyết xong vấn đề ở đây, ta sẽ trả Thăng Long về cho Hà thành. Đổi lại, ta muốn Hà thành xóa bỏ thù hận và bảo hộ Long thành trong vòng một trăm năm!"
Long thành sau hôm nay sẽ cực kì suy yếu, Dương muốn nhân cơ hội giúp Long thành xóa bỏ món nợ và dành cho Long thành một trăm năm bảo hộ để lứa người mới trưởng thành.
Lý Thần Vũ cười gật đầu: "Đồng ý!"
Mục đích duy và quan trọng nhất của Hà thành là lấy lại Thăng Long, Dương không đòi thêm bất cứ của cải gì đã đủ khiến Lý Thần Vũ vui vẻ vô cùng.
Giải quyết xong với Lý Thần Vũ, Dương liền giục tất cả di tản khỏi Long thành.
Các con thuyền bắt đầu rời Long thành tiến về hướng quần đảo Hoàng Sa, nơi Long Thiên Đạo bí mật xây dựng nơi ở mới.
Dương tiến về nhóm người Long Ngạo, nơi Long Thiên Đạo đang nằm hấp hối.
Nhiễm phệ long trùng, dùng cấm thuật, lại bị chém sâu vào bả vai, Long Thiên Đạo suy yếu tận cùng, nhưng khi nhìn thấy Dương tiến đến, trong đôi mắt phai tàn sự sống của lão lại rưng rưng tỏa ra ánh tự hào.
Đứa cháu trai bị Long tộc ruồng bỏ ngày xưa giờ đã trở thành anh hùng của Long thành, người thật sự khiến cả Long thành đoàn kết và cũng là Long Hoàng tối cao của Long tộc.
Dương thì không biết nói gì, sau khi hiểu những gì mà Long Thiên Đạo phải chịu đựng, trong lòng hắn lại cảm thấy được tình thương to lớn dành cho hắn mà lão đã luôn phải giấu đi.
Trên Ngạo Thế vẫn còn sót lại một chút linh lực, đây là Dương chừa lại. Với khả năng của Long Ấn, hắn có thể hấp thu luồng linh lực này thành linh lực của bản thân và chuyển thành sinh mệnh lực để chữa trị thương tích cho Long Thiên Đạo.
Tuy không giúp Long Thiên Đạo hồi phục ngay, nhưng cũng đủ giúp lão sống sót.
Cảm thấy sinh cơ ấm áp tràn vào cơ thể mình, Long Thiên Đạo rơi lệ.
"Ta dự định đặt tên cho nơi ở mới là Ngạo Dương thành, các cháu thấy thế nào?" Lão rưng rưng hỏi.
Ngạo của Long Ngạo, Dương của Võ Phi Dương, ngay từ khi nghĩ đến chuyện xây dựng một tòa thành mới thì lão đã nghĩ ra cái tên này.
Nhưng Dương lắc đầu: "Không, ta nghĩ gọi là Thiên Đạo thành sẽ hay hơn!"
"Đồng ý! Thiên Đạo thành nghe rất hay." Long Ngạo gật đầu tán thành.
Bốn người Long Chúc Lôi cũng nhao nhao tán thành.
Nhìn hai đứa cháu ngày xưa xem nhau là kẻ thù giờ lại đồng lòng với nhau, còn có bốn đứa con đều tề tựu bên mình, Long Thiên Đạo, vị thành chủ hùng mạnh của Long thành lần nữa rơi lệ.
Lúc này Dương lại nhìn Diễm, hắn đến Long thành để cứu nàng, kết quả là hắn cứu cả Long thành, nhìn nàng đoàn tụ hạnh phúc với gia đình, hắn biết nàng không còn cần hắn cứu nữa.
Diễm cũng nhìn Dương và bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng vẫn không thể nhớ ra tất cả, nhưng giờ thì nàng hoàn toàn tin rằng Dương là con ruột của mình.
Sau hôm nay, nàng quyết tâm đi tìm lại kí ức, tìm lại cảm xúc.
Ở một nơi khác, Hắc Dương Hạm cũng rời đi. Phan Phúc Pháp nhìn những đoàn tàu lần lượt rời đi mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Hắn và Dương lập ra Hắc Đạo để báo thù dù biết là hão huyền và liều mạng, nhưng kết quả lại vượt ngoài mong đợi. Phúc Pháp biết, kể từ ngày hôm nay, Long tộc sẽ bắt đầu đổi mới, những bất công và phân biệt mà những người như hắn hay Dương từng chịu sẽ không còn xảy ra nữa.
Người dân Long thành cũng ngổn ngang cảm xúc, trải qua tận cùng đau thương mất mát, giờ phải rời bỏ quê hương, dù đau lòng nhưng cũng nhẹ nhõm, tuy nơi ở mới không bằng Long thành, nhưng họ và con cháu đời sau cũng không còn lo lắng nguy cơ khủng khiếp từ Vòng Xoáy kia nữa.
Tất cả lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Dương ngồi trên đầu Thăng Long.
Phía dưới là Vòng Xoáy.
Vòng Xoáy vẫn đang bị Thăng Long trấn áp, nhưng Dương muốn mang Thăng Long rời đi nên buộc phải triệt tiêu Vòng Xoáy hoàn toàn.
Thể lực và linh lực của Dương dần khôi phục.
Thăng Long tiến sát vào trung tâm Vòng Xoáy.
Dương nhìn xuống, hít sâu một hơi rồi nhảy vào trung tâm Vòng Xoáy.
Từ đó, không còn ai thấy Dương nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.