Quyển 6 - Chương 7: Ngày trước lúc đi xa.
Ngự Ngã
18/11/2014
“Em nhất định đòi xuất phát ngày mai sao?” Nam Cung Túy khó tin hỏi tôi tới mấy lần.
“Phải!” Tôi kiên nhẫn trả lời anh mỗi lần. Tôi biết là xuất phát ngày mai thì có chút đột ngột, nhưng tôi có cảm giác nếu chúng tôi tới được Lục địa phía Bắc càng sớm thì càng tốt. Không phải là lời của Thiên Tiên khiến tôi làm vậy, chỉ là có một cảm giác rất kì lạ, như thể… có gì đó ở lục địa Phía Bắc đang gọi tôi. Đối với tôi, việc ngày mai mới xuất phát còn là quá chậm trễ.
“Kì hạn 21 ngày vẫn còn lâu mới tới. Anh vội cái gì chứ? Đợi tới khi tính toán kĩ hơn rồi đi có chết ai đâu…” Tiểu Long Nữ ngập ngừng nói.
“Anh phải đi thôi. Ở đó có cái gì đó, đang gọi anh tới,” Tôi vừa đáp vừa hướng mắt về phía Lục địa phía Bắc ở phương xa, mặc dù thật cũng không biết điều gì đang đợi tôi phía trước. Chúa Tể Sinh Mệnh ư? Không thể nào nhỉ; sao hắn ta lại đợi tôi? Đợi tôi đến chém nát hắn ta sao?
“Có gì gọi cậu tới?” Mọi người lộ vẻ mặt kì quái. Cũng dễ hiểu; đây không phải tiểu thuyết viễn tưởng, làm sao có cái gì gọi tôi tới được chứ? Mặc dù tôi cũng nghi là việc căng thẳng quá độ khiến tôi sinh ra ảo giác.
“Em tin anh, Vương Tử,” Tiểu Long Nữ đột nhiên phấn khích nói.
“Thật sao?” Cảm động quá, thế mà tôi còn tưởng Tiểu Long Nữ sẽ là người đầu tiên chửi tôi mất trí.
“Đúng, khi nãy anh nhìn về hướng Lục địa Phía Bắc, anh đã nhìn đúng hướng đó! Điều đó quá kì diệu, nhất định phải có gì đó dẫn dắt anh,” Tiểu Long Nữ hào hứng siết nắm tay nói.
Ê này…
“Vậy ai tình nguyện đi cùng tôi ngày mai? Tôi không bắt ép mọi người. Sau này chuẩn bị xong xuôi mọi người đi sau cũng được.” Tôi nhìn mọi người nói.
Mọi người đều im lặng. Mấy người thật vậy đó hả? Không ai chịu theo tôi hả? Vậy tôi phải suy nghĩ lại xem có nên đi ngày mai không rồi.
“Phi Thường Đội luôn hành động cùng nhau!” Lang đại ca nói sau một hồi, và Vũ Liên đại tẩu nhìn tôi cười khích lệ.
Bằng một giọng rất không thân thiện, Tiểu Long Nữ nói, “Nếu anh dám là em tử ẹo không lí do, em nhất định sẽ đuổi cùng giết tận tới nhà anh để xử anh!”
Đuổi cùng giết tận tới tận nhà tôi? Vậy là em muốn tới nhà anh để tiện xem thằng em anh ngoài đời có đẹp trai cỡ vậy thật không với ra mắt cha mẹ chồng luôn hả?
“Vương Tử điện hạ đi đâu thì Du theo đó!” Du vẫn khoa trương như mọi khi.
Doll rúc vào lòng tôi, cười khúc khích, vẻ mặt không có vẻ gì là do dự cả, “Em muốn đi cùng Vương Tử ca ca.”
“Em cũng đi.” Phong Vô Tình nhẹ nhàng nói, đồng thời dùng kênh mật ngữ chửi tôi là bà chị ngu si.
“Anh cũng đi theo em, bởi nếu không có em anh cũng không ở trong Đệ Nhị Sinh Mệnh này,” Người nói câu này đương nhiên là Tà Linh, là Trác ca ca cũng nào cũng quan tâm tới tôi.
“Chúng ta là bạn nhau, đương nhiên anh cũng đi theo em.” Nam Cung Túy lại đi thẳng tới vấn đề, không nói thừa thãi lời nào.
“Đi thôi, đi thôi! Vợ chồng anh chị muốn xem Chúa Tể Sinh Mệnh đẹp tới cỡ nào!” Kẻ Khùng và Đản Đản vui vẻ cười lớn.
Còn Đông Khải, hắn ta chỉ đành miễn cưỡng lắc lắc đầu nói, “Mặc dù không kiếm được tiền, cũng dễ mất tiền như chơi, nhưng công chúa đi rồi, ở lại đây mà không theo bảo vệ công chúa là không chấp nhận được.”
“Tiểu Long Nữ, em cũng đi sao? Vậy anh cũng đi!” Mọi người vội quay đi để tránh bị cặp mắt lấp lánh của Bất Tử Nam tấn công.
“Tình Thiên và tôi sẽ cùng đi. Chúng tôi sẽ tự đấu tranh vì chính mình!” Dương Quang nói, ôm chặt Tình Thiên. Tôi có thể thấy vẻ kiên định quyết tâm trong mắt cậu, hoàn toàn trái ngược với vẻ lười nhác và thơ ngây buổi đầu gặp mặt… Tuy nhiên, Dương Quang bây giờ mới thực sự hấp dẫn người ta đó.
“…”
Kì quái. Kenshin rõ ràng không nói gì, nhưng mọi người chúng tôi đều tự động quay lại nhìn anh, sau đó mấy dấu “…” tự động hiện lên trong đầu. Tôi nghĩ cái “…” đại khái là biểu thị âm thầm đồng ý.
“Tôi đi. Chỉ cần có đánh nhau là được.” Một tảng băng nữa, Lãnh Hồ nói. Ánh mắt cậu ta chỉ toàn quyết tâm và đam mê cho mấy chuyện đánh nhau, chứ ứ phải cho tôi.
Tôi vô cùng cảm động. Tôi thật không bao giờ nghĩ tới mọi người đều tình nguyện đi theo tôi. Tôi chân thành nói, “Cảm ơn, thật sự, rất cảm ơn tất cả mọi người.”
“Cám ơn bọn anh làm gì? Đều là bạn bè cả mà,” Kẻ Khùng vừa nói vừa ôm chặt đầu tôi, mạnh tay vò rối mớ tóc trên đầu tôi. Tôi cũng cười lớn, chạy tới thơm Đản Đản một cái để trả thù.
“Á à! Thằng nhóc chết tiệt này, chú mày không biết vợ của bạn là không được động vào à?” Kẻ Khùng lập tức chạy tới xua tôi đi.
Tôi cười lớn, trong lòng đầy cảm kích. Dù là Chúa trời, Phật tổ hay Thánh Allah, con đều cảm ơn người vì đã ban cho con những người bạn tuyệt vời như vậy!
Mọi người đều náo loạn cười đùa một hồi lâu sau khi nhà ai việc đấy rời đi, cuối cùng chỉ còn mỗi thiên kim của chủ tịch công ty game nhàn rỗi không có việc gì làm và sinh viên nghèo sáng mai không có tiết là tôi ở lại. Sau một lúc, Tiểu Long Nữ hỏi, “Anh có nghĩ là tất cả mấy trò Thiên Tiên muốn anh mau chóng tới Lục địa Phía Bắc đều là cái bẫy không?”
“Anh không chắc,” Tôi nhún vai. “Dù sao chăng nữa thì cách duy nhất bây giờ vẫn là đánh tới Lục địa Phía Bắc và tiêu diệt Chúa Tể Sinh Mệnh thôi. Điều này đến Du cũng không phủ nhận được. Hơn nữa Du chẳng đã nói là mọi động tĩnh của chúng ta đều bị Chúa Tể Sinh Mệnh biết cả rồi. Vậy thì đi sớm hay đi muộn có khác gì đâu,” Tôi thờ ơ nói. Tôi vẫn rất ám ảnh với những lời Thiên Tiên từng nói. Tôi có cảm giác là mình sẽ hối hận nếu không nhanh chóng tới đó.
Im lặng một lúc lâu Tiểu Long Nữ cuối cùng mới hỏi, “Vương Tử, anh vẫn muốn cài chương trình ND vào người à?”
“Phải.” Tôi kiên định gật đầu, chưa bao giờ hối hận vì bất cứ quyết định gì.
“Được, bởi chỉ anh mới có thể… Nếu anh là người có thể giải quyết chuyện này, thì thế cũng tốt.” Tiểu Long Nữ có chút buồn bã nói.
“Sao thế?” Tôi bỗng bàng hoàng. Tiểu Long Nữ mà còn có thể tỏa ra loại không khí sầu bi này sao? Ngạc nhiên quá; bình thường nếu không phải là tỏa ra không khí háo sắc, thì Tiểu Long Nữ chỉ tỏa ra được đúng sát khí.
Tiểu Long Nữ hơi ngượng ngùng nói, “Em nghĩ chắc nói cho anh cũng không sao. Ngoại hình của Chúa Tể Sinh Mệnh thực ra là do em quyết định, còn được phỏng theo một người trong đời thực.”
Ô hô hô hô, phỏng theo người thực? Em nghiêm túc hả? Ngoài đời còn có người đẹp trai cỡ vậy sao? Tôi nuốt nước bọt xuống, “Vậy người đó ở đâu? Hôm nào mang anh ta tới anh ngắm thử nhé?” Tôi gợi ý.
“Anh ấy bỏ trốn rồi.” Mặt Tiểu Long Nữ trầm lại.
“Trốn rồi?” Tôi có nghe đúng không? Chúa Tể Sinh Mệnh lại được thiết kế dựa theo phạm nhân bỏ trốn? Cái đó quả thực là cũng tăng hiệu quả truy nã đi…
“Phải. Thực ra, anh ấy còn là một thành phần cốt cán của công ty Đệ Nhị Sinh Mệnh. Không nói quá chứ phải nói anh ấy chính là cha đẻ của Đệ Nhị Sinh Mệnh.” Tiểu Long Nữ có vẻ nói điều này một cách cực kì thoải mái. Tuy nhiên, tôi có thể dễ dàng thấy người cô hơi cứng lại, trong mắt cô còn có vẻ hoặc yêu hoặc ghét. Lại nói, có thể là cả hai.
“Tên anh ấy là Long Điển. Là một lập trình viên rất giỏi. Không, phải nói là: trong lĩnh vực lập trình, nếu anh ấy chịu nhận thứ hai thì chẳng có ai dám đòi là thứ nhất. Anh ấy một tay tạo nên Đệ Nhị Sinh Mệnh, trở thành cánh tay phải đắc lực mà cha em tự hào nhất. Trong công ty của bố em, anh ấy muốn gì cũng được.”
“Vậy tại sao anh ta còn bỏ trốn?” Sao một người như vậy lại phải làm chuyện như thế? Đừng bảo là trốn móng vuốt của Tiểu Long Nữ nhé?
“Bởi vì anh ta đã bí mật sử dụng Đệ Nhị Sinh Mệnh để thực hiện những thí nghiệm phi pháp.” Mặt Tiểu Long Nữ đột nhiên cứng ngắc lại, cô nói tiếp, “Anh ấy lợi dụng danh tiếng và tiền tài của Đệ Nhị Sinh Mệnh để chiêu mộ đối tượng thử nghiệm cho những thí nghiệm phi pháp trên con người.”
“Dùng Đệ Nhị Sinh Mệnh để thực hiện thí nghiệm phi pháp? Đệ Nhị Sinh Mệnh chỉ là trò chơi thôi, làm thí nghiệm phi pháp gì được chứ?” Tôi có hơi khó hiểu. Cùng lắm là thống kê và chơi thử thôi mà? Như vậy thì cần gì phải chạy trốn?
Sau khi im lặng hồi lâu, rất lâu, Tiểu Long Nữ cuối cùng mới nói, “Em không biết tại sao lại nói với anh những đều này… có lẽ cũng bởi em cảm thấy áy náy, áy náy với những người đó. Anh ta ban đầu cho bọn họ chơi game, tạm thời sử dụng nhân vật NPC. Sau đó anh ta cắt đứt sóng não của bọn họ, nhốt bọn trong game rồi giết chết cơ thể thật của họ.”
Giết chết? Tôi mở lớn mắt, “Tại sao anh ta phải làm vậy?”
“Anh ấy muốn tìm hiểu xem liệu con người có thể sống trong game, nhờ vậy mà tồn tại mãi mãi không.” Tiểu Long Nữ lạnh lùng đáp.
Tôi hít mạnh một hơi. Sao tôi lúc nào cũng gặp phải tình huống thường xuất hiện trong phim giả tưởng thế nhỉ?
Tôi lập tức hỏi, “Vậy chuyện gì xảy ra với bọn họ? Bọn họ có thực sự sống được trong trò chơi không?”
Tiểu Long Nữ hối hận và đau khổ thở dài nói, “Ban đầu bọn em nghĩ không thể nào các vật thí nghiệm sống sót được sau khi cơ thể chết, NPC lại quay trở về trạng thái ban đầu, hoàn toàn không có cảm xúc gì giống loài người. Tuy vậy, bọn em vẫn không dám xóa những NPC đó. Ai mà biết được sau ngần ấy thời gian vấn đề lại phát sinh…”
Như thể có cái gì đó táng mạnh vào não tôi. Chẳng lẽ… “Kenshin và Dương Quang?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Long Nữ trầm trọng gật đầu, “Đúng, cả hai người họ.”
“Ôi trời ơi!” Tôi hít mạnh. Hóa ra là vậy! Cả Kenshin và Dương Quang đều vốn là con người. Bọn họ là con người sống ở trong game!
Vậy có lẽ nào Chúa Tể Sinh Mệnh được tạo dựa theo Long Điển chính là…? Tôi không nhịn được hỏi, “Vậy Chúa Tể Sinh Mệnh có lẽ nào chính là Long Điển?”
“Em không biết.” Lắc lắc đầu, Tiểu Long Nữ chua chát nói, “Chưa hề có tin tức gì về anh ấy kể từ khi anh ta bỏ trốn, có lẽ anh ta quả thật đang sống ở trong game rồi.”
“Ờ ờ, có lẽ Chúa Tể Sinh Mệnh chính là anh ta đó.” Tôi cười ái muội, “Ra là vậy. Thế nên Tiểu Long Nữ em mới muốn anh tới tiêu diệt người yêu cũ chứ gì?”
Hai má Tiểu Long Nữ đỏ lên, “Người yêu cũ gì chứ? Em và anh ta chả có quan hệ gì cả.”
Tôi vừa cười ha ha vừa dùng tay che đầu để khỏi bị cô Tiểu Long Nữ đang thẹn quá hóa giận này đánh chết. Tuy nhiên, tôi không khỏi có chút khúc mắc từ đáy lòng. Nếu đã vậy thì sao Thiên Tiên lại nói là Chúa Tể Sinh Mệnh đang đợi tôi? Nếu hắn ta có đợi, cũng là phải đợi Tiểu Long Nữ chứ?
“Em thực sự muốn cài chương trình ND vào người?” Một giọng nói đột nhiên xen vào khi tôi đang đùa giỡn với Tiểu Long Nữ. Tôi ngẩng lên vào nhìn thấy Du, còn hắn ta thì chẳng cười đùa gì cả. Tôi chưa từng nhìn thấy Du lạnh lùng nhìn tôi bao giờ, thành ra tôi không khỏi có chút hoang mang.
“Có phải em thực sự muốn cài chương trình ND vào người?” Du lại hỏi. Sự phẫn nộ có thể nhìn thấy trong đáy mắt. Cả bàn tay của hắn cũng siết chặt thành quyền. Tôi sợ hãi nhìn Du chằm chằm, trông hắn ta không giống với Du tôi quen biết gì hết.
“Ờm, em thấy em nên đi trước đây,” Tiểu Long Nữ nuốt nước bọt, sợ tới cong đuôi bỏ chạy. Đồ thiếu nghĩa khí!
“Trả lời tôi!” Du phẫn nộ nhào lên nắm lấy vai tôi.
Nhìn thấy đôi mắt toàn tia máu của Du, tôi sợ tới mức không dám nói chữ nào. Có phải Du ăn nhầm thứ gì không? Hắn chưa từng tỏ vẻ đáng sợ như vậy với tôi bao giờ. Tôi không hiểu được sự biến đổi này, nên tôi chết khiếp.
“Phải…” Tôi cuối cùng cũng thốt ra được một chữ.
“Em sẽ biến mất mãi mãi. Em sẽ biến mất mãi mãi, em có hiểu không?” Du gầm lên.
“Tôi hiểu.” Tôi vặn vẹo muốn thoát khỏi tay Du, phản kháng nói, “Nhưng tôi phải làm điều này, vì Kenshin, vì Dương Quang, còn vì Chúa Tể Sinh Mệnh nữa!”
“Thế còn tôi thì sao?” Du đột nhiên thét lên, “Nếu em đột nhiên biến mất, tôi phải làm sao?”
Tôi ngây ngẩn cả người. Hóa ra Du giận vì việc này.
“Em không nghĩ tới tôi sao? Không một chút nào sao?” Mắt Du tràn đầy đau thương. Một giọt lệ chậm rãi rơi xuống từ mắt hắn. Tôi không ngừng được mà dùng tay đón lấy. Tôi ngây ngẩn nhìn nó.
“Vương Tử…” Du đột nhiên ôm chặt lấy tôi. Tôi đang thấy không ổn, đang định giãy khỏi tay Du thì anh lại dùng giọng cầu xin, “Đừng đẩy tôi ra! Tôi biết sức tôi không bì được với em, nhưng xin đừng, xin đừng đẩy tôi ra.”
Thấy Du thấp giọng cầu xin như vậy, tôi thật, thật không đành đẩy anh ta ra. Tôi chỉ đành im lặng đứng đó, mặc anh ôm tôi, mặc anh nức nở, để tiếng khóc của anh xé tim xé phổi tôi, khiến từng kí ức hiện ra trước mắt tôi…
Vương Tử điện hạ yêu quý, nếu em không thể nhớ được tên của Guiliastes, thì xin cứ gọi bằng biệt danh của tôi… Cứ gọi tôi là Du…
Vương Tử như một nhành hồng nhung có gai. Nếu lúc đầu thầy biết nó có gai, có lẽ thầy đã không nhặt nó lên. Nhưng, thầy đã nhặt hoa lên, đã ngửi hương thơm, đã ngắm vẻ đẹp của nó rồi. Nếu thầy đặt nhành hồng xuống, thì nỗi đau trong tim thầy sẽ còn nhói buốt hơn nhiều so với bàn tay bị gai hồng cào nát. Bởi vậy, thầy không thể bỏ xuống được.
Dù em là ai, tôi cũng không bận tâm. Tôi cực kì tin tưởng rằng em lúc này mới chính là em, như tôi lúc này mới chính là tôi. Những thứ khác đều không quan trọng – dù là giới tính, ngoại hình, hay kể cả vẻ ngoài chúng ta khoác lên ngoài đời thực… Tất cả đều không quan trọng nữa…
Nếu nước mắt của tôi có thể đổi lấy nụ cười của em, thì còn hơn cả xứng đáng.
“Tôi xin lỗi, Du. Tôi đã luôn làm anh đau lòng.” Tôi dịu dàng đưa tay vuốt dọc mái tóc dài, mềm mại như lụa của anh. Tại sao lúc nào tôi cũng làm chàng trai này khóc? Làm đau trái tim người lúc nào cũng lo lắng cho tôi này?
“Tôi chưa từng nghĩ tới cảm nhận của anh… Tôi rất xin lỗi,” Tôi chân thành xin lỗi, quyết định rằng từ giờ trở đi sẽ không bao giờ lơ đãng anh nữa.
“Tôi không quan tâm những chuyện khác; chỉ cần em không rời bỏ tôi, không lờ tôi đi, là tôi ổn rồi.” Vòng tay Du vốn đã ôm tôi rất chặt đột nhiên siết chặt hơn nữa, như thể sợ tôi sẽ biến mất ngay vậy.
“Đừng lo, dù mọi chuyện thế nào, tôi cũng không biến mất khỏi anh đâu, tôi hứa đó.” Tôi ôm lấy mặt Du, dịu dàng hôn lên trán anh rồi nói tiếp, “Nếu Vương Tử biến mất, tôi hứa với anh anh nhất định sẽ gặp tôi trong đời thật.” Kể cả không có Đệ Nhị Sinh Mệnh thì tôi vẫn phải học tiết của giáo sư Mẫn Cư Văn mà nhỉ?
“Vương Tử…” Có vẻ cuối cùng cũng dịu xuống, Du chậm rãi buông tôi ra. Có vẻ hơi hối hận, anh xin lỗi, “Tôi xin lỗi Vương Tử, tôi không nên làm phiền em trước ngày xuất phát thế này.”
“Tôi…” Tôi không bận tâm đâu… Trước khi tôi kịp nói xong, cánh cửa đột nhiên ầm một cái mở toang ra và hai kẻ nghe trộm ngã nhào vào.
“Đã bảo giữ cửa cho chặt mà lại. Anh xem, giờ chúng ta không nghe trộm được nữa rồi,” Tiểu Long Nữ đang đè phía trên gầm lên giận dữ.
Không chịu thua Tiểu Long Nữ, Phong Vô Tình đang bị đè phía dưới hét vống lên, “Là do em đằng sau cứ đẩy tôi đấy chứ! Em phải giảm mấy lạng đi.”
“Anh nói gì cơ? Ý anh bảo là tôi béo á?!” Tiểu Long Nữ gào lên với đôi mắt phun lửa căm hờn.
Tôi thấy thằng em tôi lần này chết chắc. Nó không biết có ba thứ không được than phiền với phụ nữ hay sao? Thứ nhất: khuôn mặt. Chỉ nói đúng một câu “xấu” thôi thì dù có mua nhẫn kim cương, xe Porsche hay biệt thự làm bù thì cô nàng vẫn nhớ câu đó suốt đời. Thứ hai: dáng người. Hậu quả tương tự phía trên. Thứ ba: người yêu. Nếu nó mà dám coi thường người yêu cô nàng, coi thường chỗ nương tựa cơm cháo tương lai của nàng thì… Nhưng thôi lạc đề mất rồi. Nhìn chung là đó, thằng em tôi lần này nhất định chết không toàn thây.
“Du, chúng ta đi trước đi.” Tôi bình tĩnh nói.
“Nhưng trông Tiểu Long Nữ như sắp giết Vô Tình tới nơi rồi. Chúng ta có nên ngăn họ lại không?” Du lo lắng nhìn Tiểu Long Nữ đang bừng bừng lửa giận.
“Mặc xác bọn họ. Bọn họ đánh là thương, chửi là yêu. Đừng cản trở bọn họ tình tứ với nhau,” Tôi vừa nói vừa đẩy lưng Du, đẩy anh ra ngoài cửa.
Và có lẽ đây cũng là lần cuối bọn họ đánh nhau rồi. Tôi có chút buồn bã nhìn họ. Lần này có lẽ không thể vãn hồi nữa.
“Vương Tử,” Tiểu Long Nữ bỗng nhiên gọi tôi,
Tôi quay lại ngơ ngác hỏi, “Sao?”
“Em đã cài chương trình ND vào nhân vật của anh rồi đó,” Tiểu Long Nữ nói, nhấc chân khỏi vị trí quan trọng nhất của thằng em tôi… à, là vị trí quan trọng thứ hai khi ở trong game.
Đã cài cho tôi rồi sao? Sao tôi không cảm thấy có gì khác biệt vậy?
“Khi nào sử dụng chương trình ND, chỉ cần hô, “Kích hoạt chương trình tự hủy ND” là được. Hô xong thì một tia sáng sẽ xuất hiện trên người anh ám chỉ chương trình đã bắt đầu,” Tiểu Long Nữ thận trọng nói.
Tôi đang định bảo là đã hiểu rồi thì Du cất lời. Anh lạnh lùng nói, “Như vậy không phải quá lộ liễu sao? Chúa Tể Sinh Mệnh nhất định sẽ biết là chỉ mình Vương Tử cài chương trình ND.”
“Thì kích hoạt trước khi gặp Chúa Tể…” Tiểu Long Nữ ngập ngừng nói.
“Thế thì sao không cài chương trình ND cho tất cả mọi người? Như vậy cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn sao? Nếu chỉ cài lên mình Vương Tử, nhỡ cậu ấy thất bại, thì mọi chuyện chẳng phải bằng hòa sao?” Du nhấn mạnh.
“Ờ đúng đó. Tiểu Long Nữ, em có muốn cài chương trình lên nhiều người nữa không? Như vậy sẽ an toàn hơn.” Có trời mới biết tôi có đánh thắng nổi vị thần của Đệ Nhị Sinh Mệnh. Tôi nghĩ cơ hội bản thân thành công thật ra rất nhỏ. Vì lợi ích của Kenshin và Dương Quang, tôi nghĩ chuyện sẽ chắc ăn hơn nếu có thêm nhiều người cài chương trình ND.
“Vương Tử, đừng cắt ngang.” Vẻ mặt rất khó chịu của Du dọa tôi hết hồn, anh nói, “Anh không tin cả công ty trò chơi danh tiếng như vậy mà không ai mảy may nghĩ tới cài ND cho nhiều người sẽ an toàn hơn.” Cuối cùng, Du ngừng nói lằng nhằng mà thẳng giọng, “Cô đang giấu giếm chuyện gì?”
Tiểu Long Nữ như thể muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra lời nào. Ánh mắt tội lỗi của cô còn cố tránh mắt tôi. Tiểu Long Nữ thật sự đang giấu tôi chuyện gì sao?
“Tiểu Long Nữ?” Tôi càng lúc càng không hiểu nổi Tiểu Long Nữ. Có nhất thiết phải giấu giếm tôi không?
Tiểu Long Nữ lại thở dài, “Vương Tử, có thể hứa với em không, rằng dù xảy ra chuyện gì, anh cũng phải giết được Chúa Tể Sinh Mệnh?”
“Em nói bỡn à?” Tôi không hiểu nổi cô nữa. Nếu không phải vì vậy, tại sao tôi nhất quyết ngày mai lên đường tới Lục địa Phía Bắc? Để dã ngoại à?
Tiểu Long Nữ nhắm mắt, như thể con chiên thú tội với thầy tu, “Vương Tử, em đã giấu anh rất nhiều điều, nhưng em hứa, khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ kể tất cả với anh. Còn bây giờ, em xin lỗi! Em không thể tiết lộ gì.”
Tôi có chút sững sờ. Tiểu Long Nữ giấu tôi rất nhiều điều? Nhưng… tại sao chứ?
Tiểu Long Nữ mở mắt, đi thẳng vào vấn đề, “Tất cả những gì em có thể nói là anh là người duy nhất có khả năng giết được Chúa Tể Sinh Mệnh. Vì vậy cài ND cho những người khác cũng vô ích.”
Chỉ có tôi… mới giết được Chúa Tể Sinh Mệnh? Như vậy nghĩa là sao?
“Vớ vẩn, không ai có thể giết được Chúa Tể hết!” Một giọng nói hung hăng vang lên đằng sau tôi, nhưng giọng này nghe không hề quen thuộc. Tôi đang định quay lại, thì lại thấy bản thân như đang bị máy hút bụi siêu mạnh hút lên. Tôi chống không lại lực hút đó; tôi đành để bản thân bị kẻ không rõ mặt kia lôi lên trời.
“Vương Tử!” Du, Tiểu Long Nữ và cả Vô Tình đang giả chết nằm trên sàn đều bắt đầu tấn công vật phía sau tôi. Tuy nhiên, từ nét mặt của họ tôi có thể nhận ra bọn họ tấn công đều vô tác dụng!
Tôi bị treo lơ lửng trên không, khổ sở vật lộn. Như thể có một bàn tay rất mạnh, rất vô tình túm chặt gáy tôi, dù tôi làm cách nào cũng không thoái được. Thực ra, tôi còn bắt đầu cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ gáy tôi…
“Chó chết!” Tôi tuốt Hắc Đao ra và dùng hết sức bình sinh đâm ra đằng sau. Trước khi tôi kịp đâm trúng bất cứ cái gì, một mãnh lực đẩy tôi bay đập mạnh vào tường và tôi ngã gục xuống sàn. Tôi cảm thấy như xương cốt toàn thân vỡ ra từng mảnh.
“Vương Tử!” Du vội chạy lại đỡ tôi dậy. Vẻ lo lắng hoang mang lộ rõ trong mắt anh.
Tôi ngẩng đầu nhìn vị khách không mời kia. Một kẻ như gió xuất hiện trước mắt tôi… Cơ thể nửa trong suốt, phiêu dạt trong không trung, vạt áo dài phiêu du trong gió. Một cái tên nảy ra trong óc tôi – Lưu Phong, một trong Tứ Đại Thiên Vương mà Thiên Tiên từng nhắc tới! Tôi theo trực tác nhận ra đây nhất định là Lưu Phong.
“Ngươi rốt cuộc có cái khỉ gì mà khiến Chúa Tể coi trọng như vậy?” Lưu Phong dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi xong, khinh bỉ nói, “Yếu như sên, lại còn đòi giết Chúa Tể? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Ngươi là Lưu Phong?” Tôi đứng dậy nghiêm túc hỏi,
Lưu Phong nhướn mày, “Thằng ngốc Thiên Tiên kể cho ngươi phải không? Hắn đâu?”
“Ngươi tới Vô Ngân Thành có mục đích gì?” Tôi bàng hoàng. Chẳng phải Thổ Hài đã nói rằng ba Đại Thiên Vương kia rất ghét Thiên Tiên sao? Chẳng lẽ Lưu Phong tới tìm Thiên Tiên?
“Hừ, ta thích đi đâu thì đi! Phải đợi ngươi cho phép sao?” Lưu Phong bất mãn gầm lên. Hắn ta vừa gầm, cuồng phong liền nổi. Gió thổi mạnh tới nỗi tôi khó lòng mở mắt ra được. Tuy nhiên, vì lòng tự tôn và phẫn nộ tôi vẫn ép mắt mở ra. Kẻ này thật khó chịu. Nếu tôi không cho tên này một trận ra trò thì quên luôn việc giết Chúa Tể Sinh Mệnh đi là vừa, bởi tôi có thể tức tới phun máu mà chết rồi.
“Ta không quản được ngươi thích tới chỗ nào,” Tôi lạnh lùng nói, “Nhưng ngươi đã tới Vô Ngân Thành, vừa hay ta lại là thành chủ Vô Ngân Thành, ta không thể để ngươi tự tung tự tác được.”
Lưu Phong sững người giây lát, nhưng lập tức phá lên cười. Hắn ta vừa nói vừa cười, “Mi? Mi không để ta tự tung tự tác được? Hahaha, mi thì làm gì được ta chứ? Nếu không phải là Chúa Tể không cho, một mình ta dư sức giết ngươi.”
Đúng là một thằng khó chịu! Gân xanh hằn lên thái dương tôi. Tôi nâng Hắc Đao lên lạnh lùng nói, “Thử xem nào!”
“Hừ, tới đây.” Lưu Phong khiêu khích ngoắc ngón tay.
Quá khó chịu luôn! Hắc Đao vừa nâng, tôi lần lập tức thấy gió xung quanh mạnh lên… Hừ, muốn dùng gió chặn ta sao? Ngươi chưa từng nghe qua gió thổi bùng lửa sao? Trong nháy mắt, tôi né nhanh và chém về phía Lưu Phong. Lưu Phong lập tức biến gió thành vòi rồng bao quanh hắn làm tường bảo vệ. Cơ hội quá tốt!
“Hỏa Diễm trảm!” Bao quanh Hắc Đao bằng lửa, tôi theo hướng gió mà chém tới. Đúng như dự đoán, gió giúp thế lửa, biến vòi rồng xung quanh Lưu Phong thành một cơn lốc lửa. Kinh ngạc, Lưu Phong lập tức ngừng gió để khỏi bị lốc lửa liếm vào người, lại không biết đây chính là cái tôi đang chờ. Không còn gió bảo hộ, xem ngươi còn mạnh vậy được không.
Chớp thời cơ, tôi hô một tiếng “Long Quyển Trảm” rồi chém về phía Lưu Phong như một cơn lốc. Đây là tuyệt chiêu mà kể cả tôi có đánh trật vẫn tạo ra thương tổn cho đối thủ.
“Á!” Lưu Phong lập tức né về đằng sau, tránh ngón đòn chí tử, rồi sau đó giận dữ nhìn vết rạch đỏ thẫm trên vai. Đương nhiên tôi vui không còn gì bằng; mới đánh có một chiêu đã khiến hắn trọng thương rồi… Được rồi, tôi công nhận là Lưu Phong chỉ bị xước tí ti. Nhưng mà ít nhất thấy máu nha. Tôi cuối cùng cũng trả được món nợ bị ném vào tường.
“Mi!” Mắt Lưu Phong từ lam chuyển sang đỏ như máu. Cơn gió chung quanh chúng tôi càng thổi dữ dội hơn, khiến tôi cảm thấy đau mỗi lần bị cắt phải. Nhìn xuống, tôi thấy vô số vết xước nhỏ máu xuất hiện trên mỗi tấc da lộ ra khỏi áo giáp.
Tôi cười khổ. Có vẻ tôi thực sự chọc giận Lưu Phong rồi… Hắn ta mới chỉ là một trong Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Chúa Tể Sinh Mệnh; liệu tôi có đánh thắng Chúa Tể không?
“Siêu Âm Truy Hồn Tiễn!”
Một mũi tên trong suốt bất chợt lướt qua mặt Lưu Phong, một dòng máu tươi trào xuống má hắn. Thấy hắn nghệt mặt ra, tôi không nhịn được cười lớn.
“Làm tốt lắm, Du,” Tôi vừa cười vừa nói. Tôi không ngờ Du lại đột nhiên tấn công như vậy, làm một trong Tứ Đại Thiên Vương lại bị một mẻ bẽ mặt.
“Loài người thối tha!” Lưu Phong gào lên rồi đột nhiên biến mất.
Hắn ta đâu rồi? Tôi đứng ngây ra.
“Du!” Tiểu Long Nữ đột nhiên thét lên. Tim tôi lỡ mất một nhịp, tôi vội quay lại nhìn và…
Một quả tim đẫm máu đột nhiên xuất hiện trên bàn tay vốn trống không của Lưu Phong và một lỗ toang hoác bê bết máu hiện ra trước ngực Du…
“Du!”
“Phải!” Tôi kiên nhẫn trả lời anh mỗi lần. Tôi biết là xuất phát ngày mai thì có chút đột ngột, nhưng tôi có cảm giác nếu chúng tôi tới được Lục địa phía Bắc càng sớm thì càng tốt. Không phải là lời của Thiên Tiên khiến tôi làm vậy, chỉ là có một cảm giác rất kì lạ, như thể… có gì đó ở lục địa Phía Bắc đang gọi tôi. Đối với tôi, việc ngày mai mới xuất phát còn là quá chậm trễ.
“Kì hạn 21 ngày vẫn còn lâu mới tới. Anh vội cái gì chứ? Đợi tới khi tính toán kĩ hơn rồi đi có chết ai đâu…” Tiểu Long Nữ ngập ngừng nói.
“Anh phải đi thôi. Ở đó có cái gì đó, đang gọi anh tới,” Tôi vừa đáp vừa hướng mắt về phía Lục địa phía Bắc ở phương xa, mặc dù thật cũng không biết điều gì đang đợi tôi phía trước. Chúa Tể Sinh Mệnh ư? Không thể nào nhỉ; sao hắn ta lại đợi tôi? Đợi tôi đến chém nát hắn ta sao?
“Có gì gọi cậu tới?” Mọi người lộ vẻ mặt kì quái. Cũng dễ hiểu; đây không phải tiểu thuyết viễn tưởng, làm sao có cái gì gọi tôi tới được chứ? Mặc dù tôi cũng nghi là việc căng thẳng quá độ khiến tôi sinh ra ảo giác.
“Em tin anh, Vương Tử,” Tiểu Long Nữ đột nhiên phấn khích nói.
“Thật sao?” Cảm động quá, thế mà tôi còn tưởng Tiểu Long Nữ sẽ là người đầu tiên chửi tôi mất trí.
“Đúng, khi nãy anh nhìn về hướng Lục địa Phía Bắc, anh đã nhìn đúng hướng đó! Điều đó quá kì diệu, nhất định phải có gì đó dẫn dắt anh,” Tiểu Long Nữ hào hứng siết nắm tay nói.
Ê này…
“Vậy ai tình nguyện đi cùng tôi ngày mai? Tôi không bắt ép mọi người. Sau này chuẩn bị xong xuôi mọi người đi sau cũng được.” Tôi nhìn mọi người nói.
Mọi người đều im lặng. Mấy người thật vậy đó hả? Không ai chịu theo tôi hả? Vậy tôi phải suy nghĩ lại xem có nên đi ngày mai không rồi.
“Phi Thường Đội luôn hành động cùng nhau!” Lang đại ca nói sau một hồi, và Vũ Liên đại tẩu nhìn tôi cười khích lệ.
Bằng một giọng rất không thân thiện, Tiểu Long Nữ nói, “Nếu anh dám là em tử ẹo không lí do, em nhất định sẽ đuổi cùng giết tận tới nhà anh để xử anh!”
Đuổi cùng giết tận tới tận nhà tôi? Vậy là em muốn tới nhà anh để tiện xem thằng em anh ngoài đời có đẹp trai cỡ vậy thật không với ra mắt cha mẹ chồng luôn hả?
“Vương Tử điện hạ đi đâu thì Du theo đó!” Du vẫn khoa trương như mọi khi.
Doll rúc vào lòng tôi, cười khúc khích, vẻ mặt không có vẻ gì là do dự cả, “Em muốn đi cùng Vương Tử ca ca.”
“Em cũng đi.” Phong Vô Tình nhẹ nhàng nói, đồng thời dùng kênh mật ngữ chửi tôi là bà chị ngu si.
“Anh cũng đi theo em, bởi nếu không có em anh cũng không ở trong Đệ Nhị Sinh Mệnh này,” Người nói câu này đương nhiên là Tà Linh, là Trác ca ca cũng nào cũng quan tâm tới tôi.
“Chúng ta là bạn nhau, đương nhiên anh cũng đi theo em.” Nam Cung Túy lại đi thẳng tới vấn đề, không nói thừa thãi lời nào.
“Đi thôi, đi thôi! Vợ chồng anh chị muốn xem Chúa Tể Sinh Mệnh đẹp tới cỡ nào!” Kẻ Khùng và Đản Đản vui vẻ cười lớn.
Còn Đông Khải, hắn ta chỉ đành miễn cưỡng lắc lắc đầu nói, “Mặc dù không kiếm được tiền, cũng dễ mất tiền như chơi, nhưng công chúa đi rồi, ở lại đây mà không theo bảo vệ công chúa là không chấp nhận được.”
“Tiểu Long Nữ, em cũng đi sao? Vậy anh cũng đi!” Mọi người vội quay đi để tránh bị cặp mắt lấp lánh của Bất Tử Nam tấn công.
“Tình Thiên và tôi sẽ cùng đi. Chúng tôi sẽ tự đấu tranh vì chính mình!” Dương Quang nói, ôm chặt Tình Thiên. Tôi có thể thấy vẻ kiên định quyết tâm trong mắt cậu, hoàn toàn trái ngược với vẻ lười nhác và thơ ngây buổi đầu gặp mặt… Tuy nhiên, Dương Quang bây giờ mới thực sự hấp dẫn người ta đó.
“…”
Kì quái. Kenshin rõ ràng không nói gì, nhưng mọi người chúng tôi đều tự động quay lại nhìn anh, sau đó mấy dấu “…” tự động hiện lên trong đầu. Tôi nghĩ cái “…” đại khái là biểu thị âm thầm đồng ý.
“Tôi đi. Chỉ cần có đánh nhau là được.” Một tảng băng nữa, Lãnh Hồ nói. Ánh mắt cậu ta chỉ toàn quyết tâm và đam mê cho mấy chuyện đánh nhau, chứ ứ phải cho tôi.
Tôi vô cùng cảm động. Tôi thật không bao giờ nghĩ tới mọi người đều tình nguyện đi theo tôi. Tôi chân thành nói, “Cảm ơn, thật sự, rất cảm ơn tất cả mọi người.”
“Cám ơn bọn anh làm gì? Đều là bạn bè cả mà,” Kẻ Khùng vừa nói vừa ôm chặt đầu tôi, mạnh tay vò rối mớ tóc trên đầu tôi. Tôi cũng cười lớn, chạy tới thơm Đản Đản một cái để trả thù.
“Á à! Thằng nhóc chết tiệt này, chú mày không biết vợ của bạn là không được động vào à?” Kẻ Khùng lập tức chạy tới xua tôi đi.
Tôi cười lớn, trong lòng đầy cảm kích. Dù là Chúa trời, Phật tổ hay Thánh Allah, con đều cảm ơn người vì đã ban cho con những người bạn tuyệt vời như vậy!
Mọi người đều náo loạn cười đùa một hồi lâu sau khi nhà ai việc đấy rời đi, cuối cùng chỉ còn mỗi thiên kim của chủ tịch công ty game nhàn rỗi không có việc gì làm và sinh viên nghèo sáng mai không có tiết là tôi ở lại. Sau một lúc, Tiểu Long Nữ hỏi, “Anh có nghĩ là tất cả mấy trò Thiên Tiên muốn anh mau chóng tới Lục địa Phía Bắc đều là cái bẫy không?”
“Anh không chắc,” Tôi nhún vai. “Dù sao chăng nữa thì cách duy nhất bây giờ vẫn là đánh tới Lục địa Phía Bắc và tiêu diệt Chúa Tể Sinh Mệnh thôi. Điều này đến Du cũng không phủ nhận được. Hơn nữa Du chẳng đã nói là mọi động tĩnh của chúng ta đều bị Chúa Tể Sinh Mệnh biết cả rồi. Vậy thì đi sớm hay đi muộn có khác gì đâu,” Tôi thờ ơ nói. Tôi vẫn rất ám ảnh với những lời Thiên Tiên từng nói. Tôi có cảm giác là mình sẽ hối hận nếu không nhanh chóng tới đó.
Im lặng một lúc lâu Tiểu Long Nữ cuối cùng mới hỏi, “Vương Tử, anh vẫn muốn cài chương trình ND vào người à?”
“Phải.” Tôi kiên định gật đầu, chưa bao giờ hối hận vì bất cứ quyết định gì.
“Được, bởi chỉ anh mới có thể… Nếu anh là người có thể giải quyết chuyện này, thì thế cũng tốt.” Tiểu Long Nữ có chút buồn bã nói.
“Sao thế?” Tôi bỗng bàng hoàng. Tiểu Long Nữ mà còn có thể tỏa ra loại không khí sầu bi này sao? Ngạc nhiên quá; bình thường nếu không phải là tỏa ra không khí háo sắc, thì Tiểu Long Nữ chỉ tỏa ra được đúng sát khí.
Tiểu Long Nữ hơi ngượng ngùng nói, “Em nghĩ chắc nói cho anh cũng không sao. Ngoại hình của Chúa Tể Sinh Mệnh thực ra là do em quyết định, còn được phỏng theo một người trong đời thực.”
Ô hô hô hô, phỏng theo người thực? Em nghiêm túc hả? Ngoài đời còn có người đẹp trai cỡ vậy sao? Tôi nuốt nước bọt xuống, “Vậy người đó ở đâu? Hôm nào mang anh ta tới anh ngắm thử nhé?” Tôi gợi ý.
“Anh ấy bỏ trốn rồi.” Mặt Tiểu Long Nữ trầm lại.
“Trốn rồi?” Tôi có nghe đúng không? Chúa Tể Sinh Mệnh lại được thiết kế dựa theo phạm nhân bỏ trốn? Cái đó quả thực là cũng tăng hiệu quả truy nã đi…
“Phải. Thực ra, anh ấy còn là một thành phần cốt cán của công ty Đệ Nhị Sinh Mệnh. Không nói quá chứ phải nói anh ấy chính là cha đẻ của Đệ Nhị Sinh Mệnh.” Tiểu Long Nữ có vẻ nói điều này một cách cực kì thoải mái. Tuy nhiên, tôi có thể dễ dàng thấy người cô hơi cứng lại, trong mắt cô còn có vẻ hoặc yêu hoặc ghét. Lại nói, có thể là cả hai.
“Tên anh ấy là Long Điển. Là một lập trình viên rất giỏi. Không, phải nói là: trong lĩnh vực lập trình, nếu anh ấy chịu nhận thứ hai thì chẳng có ai dám đòi là thứ nhất. Anh ấy một tay tạo nên Đệ Nhị Sinh Mệnh, trở thành cánh tay phải đắc lực mà cha em tự hào nhất. Trong công ty của bố em, anh ấy muốn gì cũng được.”
“Vậy tại sao anh ta còn bỏ trốn?” Sao một người như vậy lại phải làm chuyện như thế? Đừng bảo là trốn móng vuốt của Tiểu Long Nữ nhé?
“Bởi vì anh ta đã bí mật sử dụng Đệ Nhị Sinh Mệnh để thực hiện những thí nghiệm phi pháp.” Mặt Tiểu Long Nữ đột nhiên cứng ngắc lại, cô nói tiếp, “Anh ấy lợi dụng danh tiếng và tiền tài của Đệ Nhị Sinh Mệnh để chiêu mộ đối tượng thử nghiệm cho những thí nghiệm phi pháp trên con người.”
“Dùng Đệ Nhị Sinh Mệnh để thực hiện thí nghiệm phi pháp? Đệ Nhị Sinh Mệnh chỉ là trò chơi thôi, làm thí nghiệm phi pháp gì được chứ?” Tôi có hơi khó hiểu. Cùng lắm là thống kê và chơi thử thôi mà? Như vậy thì cần gì phải chạy trốn?
Sau khi im lặng hồi lâu, rất lâu, Tiểu Long Nữ cuối cùng mới nói, “Em không biết tại sao lại nói với anh những đều này… có lẽ cũng bởi em cảm thấy áy náy, áy náy với những người đó. Anh ta ban đầu cho bọn họ chơi game, tạm thời sử dụng nhân vật NPC. Sau đó anh ta cắt đứt sóng não của bọn họ, nhốt bọn trong game rồi giết chết cơ thể thật của họ.”
Giết chết? Tôi mở lớn mắt, “Tại sao anh ta phải làm vậy?”
“Anh ấy muốn tìm hiểu xem liệu con người có thể sống trong game, nhờ vậy mà tồn tại mãi mãi không.” Tiểu Long Nữ lạnh lùng đáp.
Tôi hít mạnh một hơi. Sao tôi lúc nào cũng gặp phải tình huống thường xuất hiện trong phim giả tưởng thế nhỉ?
Tôi lập tức hỏi, “Vậy chuyện gì xảy ra với bọn họ? Bọn họ có thực sự sống được trong trò chơi không?”
Tiểu Long Nữ hối hận và đau khổ thở dài nói, “Ban đầu bọn em nghĩ không thể nào các vật thí nghiệm sống sót được sau khi cơ thể chết, NPC lại quay trở về trạng thái ban đầu, hoàn toàn không có cảm xúc gì giống loài người. Tuy vậy, bọn em vẫn không dám xóa những NPC đó. Ai mà biết được sau ngần ấy thời gian vấn đề lại phát sinh…”
Như thể có cái gì đó táng mạnh vào não tôi. Chẳng lẽ… “Kenshin và Dương Quang?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Long Nữ trầm trọng gật đầu, “Đúng, cả hai người họ.”
“Ôi trời ơi!” Tôi hít mạnh. Hóa ra là vậy! Cả Kenshin và Dương Quang đều vốn là con người. Bọn họ là con người sống ở trong game!
Vậy có lẽ nào Chúa Tể Sinh Mệnh được tạo dựa theo Long Điển chính là…? Tôi không nhịn được hỏi, “Vậy Chúa Tể Sinh Mệnh có lẽ nào chính là Long Điển?”
“Em không biết.” Lắc lắc đầu, Tiểu Long Nữ chua chát nói, “Chưa hề có tin tức gì về anh ấy kể từ khi anh ta bỏ trốn, có lẽ anh ta quả thật đang sống ở trong game rồi.”
“Ờ ờ, có lẽ Chúa Tể Sinh Mệnh chính là anh ta đó.” Tôi cười ái muội, “Ra là vậy. Thế nên Tiểu Long Nữ em mới muốn anh tới tiêu diệt người yêu cũ chứ gì?”
Hai má Tiểu Long Nữ đỏ lên, “Người yêu cũ gì chứ? Em và anh ta chả có quan hệ gì cả.”
Tôi vừa cười ha ha vừa dùng tay che đầu để khỏi bị cô Tiểu Long Nữ đang thẹn quá hóa giận này đánh chết. Tuy nhiên, tôi không khỏi có chút khúc mắc từ đáy lòng. Nếu đã vậy thì sao Thiên Tiên lại nói là Chúa Tể Sinh Mệnh đang đợi tôi? Nếu hắn ta có đợi, cũng là phải đợi Tiểu Long Nữ chứ?
“Em thực sự muốn cài chương trình ND vào người?” Một giọng nói đột nhiên xen vào khi tôi đang đùa giỡn với Tiểu Long Nữ. Tôi ngẩng lên vào nhìn thấy Du, còn hắn ta thì chẳng cười đùa gì cả. Tôi chưa từng nhìn thấy Du lạnh lùng nhìn tôi bao giờ, thành ra tôi không khỏi có chút hoang mang.
“Có phải em thực sự muốn cài chương trình ND vào người?” Du lại hỏi. Sự phẫn nộ có thể nhìn thấy trong đáy mắt. Cả bàn tay của hắn cũng siết chặt thành quyền. Tôi sợ hãi nhìn Du chằm chằm, trông hắn ta không giống với Du tôi quen biết gì hết.
“Ờm, em thấy em nên đi trước đây,” Tiểu Long Nữ nuốt nước bọt, sợ tới cong đuôi bỏ chạy. Đồ thiếu nghĩa khí!
“Trả lời tôi!” Du phẫn nộ nhào lên nắm lấy vai tôi.
Nhìn thấy đôi mắt toàn tia máu của Du, tôi sợ tới mức không dám nói chữ nào. Có phải Du ăn nhầm thứ gì không? Hắn chưa từng tỏ vẻ đáng sợ như vậy với tôi bao giờ. Tôi không hiểu được sự biến đổi này, nên tôi chết khiếp.
“Phải…” Tôi cuối cùng cũng thốt ra được một chữ.
“Em sẽ biến mất mãi mãi. Em sẽ biến mất mãi mãi, em có hiểu không?” Du gầm lên.
“Tôi hiểu.” Tôi vặn vẹo muốn thoát khỏi tay Du, phản kháng nói, “Nhưng tôi phải làm điều này, vì Kenshin, vì Dương Quang, còn vì Chúa Tể Sinh Mệnh nữa!”
“Thế còn tôi thì sao?” Du đột nhiên thét lên, “Nếu em đột nhiên biến mất, tôi phải làm sao?”
Tôi ngây ngẩn cả người. Hóa ra Du giận vì việc này.
“Em không nghĩ tới tôi sao? Không một chút nào sao?” Mắt Du tràn đầy đau thương. Một giọt lệ chậm rãi rơi xuống từ mắt hắn. Tôi không ngừng được mà dùng tay đón lấy. Tôi ngây ngẩn nhìn nó.
“Vương Tử…” Du đột nhiên ôm chặt lấy tôi. Tôi đang thấy không ổn, đang định giãy khỏi tay Du thì anh lại dùng giọng cầu xin, “Đừng đẩy tôi ra! Tôi biết sức tôi không bì được với em, nhưng xin đừng, xin đừng đẩy tôi ra.”
Thấy Du thấp giọng cầu xin như vậy, tôi thật, thật không đành đẩy anh ta ra. Tôi chỉ đành im lặng đứng đó, mặc anh ôm tôi, mặc anh nức nở, để tiếng khóc của anh xé tim xé phổi tôi, khiến từng kí ức hiện ra trước mắt tôi…
Vương Tử điện hạ yêu quý, nếu em không thể nhớ được tên của Guiliastes, thì xin cứ gọi bằng biệt danh của tôi… Cứ gọi tôi là Du…
Vương Tử như một nhành hồng nhung có gai. Nếu lúc đầu thầy biết nó có gai, có lẽ thầy đã không nhặt nó lên. Nhưng, thầy đã nhặt hoa lên, đã ngửi hương thơm, đã ngắm vẻ đẹp của nó rồi. Nếu thầy đặt nhành hồng xuống, thì nỗi đau trong tim thầy sẽ còn nhói buốt hơn nhiều so với bàn tay bị gai hồng cào nát. Bởi vậy, thầy không thể bỏ xuống được.
Dù em là ai, tôi cũng không bận tâm. Tôi cực kì tin tưởng rằng em lúc này mới chính là em, như tôi lúc này mới chính là tôi. Những thứ khác đều không quan trọng – dù là giới tính, ngoại hình, hay kể cả vẻ ngoài chúng ta khoác lên ngoài đời thực… Tất cả đều không quan trọng nữa…
Nếu nước mắt của tôi có thể đổi lấy nụ cười của em, thì còn hơn cả xứng đáng.
“Tôi xin lỗi, Du. Tôi đã luôn làm anh đau lòng.” Tôi dịu dàng đưa tay vuốt dọc mái tóc dài, mềm mại như lụa của anh. Tại sao lúc nào tôi cũng làm chàng trai này khóc? Làm đau trái tim người lúc nào cũng lo lắng cho tôi này?
“Tôi chưa từng nghĩ tới cảm nhận của anh… Tôi rất xin lỗi,” Tôi chân thành xin lỗi, quyết định rằng từ giờ trở đi sẽ không bao giờ lơ đãng anh nữa.
“Tôi không quan tâm những chuyện khác; chỉ cần em không rời bỏ tôi, không lờ tôi đi, là tôi ổn rồi.” Vòng tay Du vốn đã ôm tôi rất chặt đột nhiên siết chặt hơn nữa, như thể sợ tôi sẽ biến mất ngay vậy.
“Đừng lo, dù mọi chuyện thế nào, tôi cũng không biến mất khỏi anh đâu, tôi hứa đó.” Tôi ôm lấy mặt Du, dịu dàng hôn lên trán anh rồi nói tiếp, “Nếu Vương Tử biến mất, tôi hứa với anh anh nhất định sẽ gặp tôi trong đời thật.” Kể cả không có Đệ Nhị Sinh Mệnh thì tôi vẫn phải học tiết của giáo sư Mẫn Cư Văn mà nhỉ?
“Vương Tử…” Có vẻ cuối cùng cũng dịu xuống, Du chậm rãi buông tôi ra. Có vẻ hơi hối hận, anh xin lỗi, “Tôi xin lỗi Vương Tử, tôi không nên làm phiền em trước ngày xuất phát thế này.”
“Tôi…” Tôi không bận tâm đâu… Trước khi tôi kịp nói xong, cánh cửa đột nhiên ầm một cái mở toang ra và hai kẻ nghe trộm ngã nhào vào.
“Đã bảo giữ cửa cho chặt mà lại. Anh xem, giờ chúng ta không nghe trộm được nữa rồi,” Tiểu Long Nữ đang đè phía trên gầm lên giận dữ.
Không chịu thua Tiểu Long Nữ, Phong Vô Tình đang bị đè phía dưới hét vống lên, “Là do em đằng sau cứ đẩy tôi đấy chứ! Em phải giảm mấy lạng đi.”
“Anh nói gì cơ? Ý anh bảo là tôi béo á?!” Tiểu Long Nữ gào lên với đôi mắt phun lửa căm hờn.
Tôi thấy thằng em tôi lần này chết chắc. Nó không biết có ba thứ không được than phiền với phụ nữ hay sao? Thứ nhất: khuôn mặt. Chỉ nói đúng một câu “xấu” thôi thì dù có mua nhẫn kim cương, xe Porsche hay biệt thự làm bù thì cô nàng vẫn nhớ câu đó suốt đời. Thứ hai: dáng người. Hậu quả tương tự phía trên. Thứ ba: người yêu. Nếu nó mà dám coi thường người yêu cô nàng, coi thường chỗ nương tựa cơm cháo tương lai của nàng thì… Nhưng thôi lạc đề mất rồi. Nhìn chung là đó, thằng em tôi lần này nhất định chết không toàn thây.
“Du, chúng ta đi trước đi.” Tôi bình tĩnh nói.
“Nhưng trông Tiểu Long Nữ như sắp giết Vô Tình tới nơi rồi. Chúng ta có nên ngăn họ lại không?” Du lo lắng nhìn Tiểu Long Nữ đang bừng bừng lửa giận.
“Mặc xác bọn họ. Bọn họ đánh là thương, chửi là yêu. Đừng cản trở bọn họ tình tứ với nhau,” Tôi vừa nói vừa đẩy lưng Du, đẩy anh ra ngoài cửa.
Và có lẽ đây cũng là lần cuối bọn họ đánh nhau rồi. Tôi có chút buồn bã nhìn họ. Lần này có lẽ không thể vãn hồi nữa.
“Vương Tử,” Tiểu Long Nữ bỗng nhiên gọi tôi,
Tôi quay lại ngơ ngác hỏi, “Sao?”
“Em đã cài chương trình ND vào nhân vật của anh rồi đó,” Tiểu Long Nữ nói, nhấc chân khỏi vị trí quan trọng nhất của thằng em tôi… à, là vị trí quan trọng thứ hai khi ở trong game.
Đã cài cho tôi rồi sao? Sao tôi không cảm thấy có gì khác biệt vậy?
“Khi nào sử dụng chương trình ND, chỉ cần hô, “Kích hoạt chương trình tự hủy ND” là được. Hô xong thì một tia sáng sẽ xuất hiện trên người anh ám chỉ chương trình đã bắt đầu,” Tiểu Long Nữ thận trọng nói.
Tôi đang định bảo là đã hiểu rồi thì Du cất lời. Anh lạnh lùng nói, “Như vậy không phải quá lộ liễu sao? Chúa Tể Sinh Mệnh nhất định sẽ biết là chỉ mình Vương Tử cài chương trình ND.”
“Thì kích hoạt trước khi gặp Chúa Tể…” Tiểu Long Nữ ngập ngừng nói.
“Thế thì sao không cài chương trình ND cho tất cả mọi người? Như vậy cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn sao? Nếu chỉ cài lên mình Vương Tử, nhỡ cậu ấy thất bại, thì mọi chuyện chẳng phải bằng hòa sao?” Du nhấn mạnh.
“Ờ đúng đó. Tiểu Long Nữ, em có muốn cài chương trình lên nhiều người nữa không? Như vậy sẽ an toàn hơn.” Có trời mới biết tôi có đánh thắng nổi vị thần của Đệ Nhị Sinh Mệnh. Tôi nghĩ cơ hội bản thân thành công thật ra rất nhỏ. Vì lợi ích của Kenshin và Dương Quang, tôi nghĩ chuyện sẽ chắc ăn hơn nếu có thêm nhiều người cài chương trình ND.
“Vương Tử, đừng cắt ngang.” Vẻ mặt rất khó chịu của Du dọa tôi hết hồn, anh nói, “Anh không tin cả công ty trò chơi danh tiếng như vậy mà không ai mảy may nghĩ tới cài ND cho nhiều người sẽ an toàn hơn.” Cuối cùng, Du ngừng nói lằng nhằng mà thẳng giọng, “Cô đang giấu giếm chuyện gì?”
Tiểu Long Nữ như thể muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra lời nào. Ánh mắt tội lỗi của cô còn cố tránh mắt tôi. Tiểu Long Nữ thật sự đang giấu tôi chuyện gì sao?
“Tiểu Long Nữ?” Tôi càng lúc càng không hiểu nổi Tiểu Long Nữ. Có nhất thiết phải giấu giếm tôi không?
Tiểu Long Nữ lại thở dài, “Vương Tử, có thể hứa với em không, rằng dù xảy ra chuyện gì, anh cũng phải giết được Chúa Tể Sinh Mệnh?”
“Em nói bỡn à?” Tôi không hiểu nổi cô nữa. Nếu không phải vì vậy, tại sao tôi nhất quyết ngày mai lên đường tới Lục địa Phía Bắc? Để dã ngoại à?
Tiểu Long Nữ nhắm mắt, như thể con chiên thú tội với thầy tu, “Vương Tử, em đã giấu anh rất nhiều điều, nhưng em hứa, khi mọi chuyện kết thúc, em sẽ kể tất cả với anh. Còn bây giờ, em xin lỗi! Em không thể tiết lộ gì.”
Tôi có chút sững sờ. Tiểu Long Nữ giấu tôi rất nhiều điều? Nhưng… tại sao chứ?
Tiểu Long Nữ mở mắt, đi thẳng vào vấn đề, “Tất cả những gì em có thể nói là anh là người duy nhất có khả năng giết được Chúa Tể Sinh Mệnh. Vì vậy cài ND cho những người khác cũng vô ích.”
Chỉ có tôi… mới giết được Chúa Tể Sinh Mệnh? Như vậy nghĩa là sao?
“Vớ vẩn, không ai có thể giết được Chúa Tể hết!” Một giọng nói hung hăng vang lên đằng sau tôi, nhưng giọng này nghe không hề quen thuộc. Tôi đang định quay lại, thì lại thấy bản thân như đang bị máy hút bụi siêu mạnh hút lên. Tôi chống không lại lực hút đó; tôi đành để bản thân bị kẻ không rõ mặt kia lôi lên trời.
“Vương Tử!” Du, Tiểu Long Nữ và cả Vô Tình đang giả chết nằm trên sàn đều bắt đầu tấn công vật phía sau tôi. Tuy nhiên, từ nét mặt của họ tôi có thể nhận ra bọn họ tấn công đều vô tác dụng!
Tôi bị treo lơ lửng trên không, khổ sở vật lộn. Như thể có một bàn tay rất mạnh, rất vô tình túm chặt gáy tôi, dù tôi làm cách nào cũng không thoái được. Thực ra, tôi còn bắt đầu cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ gáy tôi…
“Chó chết!” Tôi tuốt Hắc Đao ra và dùng hết sức bình sinh đâm ra đằng sau. Trước khi tôi kịp đâm trúng bất cứ cái gì, một mãnh lực đẩy tôi bay đập mạnh vào tường và tôi ngã gục xuống sàn. Tôi cảm thấy như xương cốt toàn thân vỡ ra từng mảnh.
“Vương Tử!” Du vội chạy lại đỡ tôi dậy. Vẻ lo lắng hoang mang lộ rõ trong mắt anh.
Tôi ngẩng đầu nhìn vị khách không mời kia. Một kẻ như gió xuất hiện trước mắt tôi… Cơ thể nửa trong suốt, phiêu dạt trong không trung, vạt áo dài phiêu du trong gió. Một cái tên nảy ra trong óc tôi – Lưu Phong, một trong Tứ Đại Thiên Vương mà Thiên Tiên từng nhắc tới! Tôi theo trực tác nhận ra đây nhất định là Lưu Phong.
“Ngươi rốt cuộc có cái khỉ gì mà khiến Chúa Tể coi trọng như vậy?” Lưu Phong dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi xong, khinh bỉ nói, “Yếu như sên, lại còn đòi giết Chúa Tể? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Ngươi là Lưu Phong?” Tôi đứng dậy nghiêm túc hỏi,
Lưu Phong nhướn mày, “Thằng ngốc Thiên Tiên kể cho ngươi phải không? Hắn đâu?”
“Ngươi tới Vô Ngân Thành có mục đích gì?” Tôi bàng hoàng. Chẳng phải Thổ Hài đã nói rằng ba Đại Thiên Vương kia rất ghét Thiên Tiên sao? Chẳng lẽ Lưu Phong tới tìm Thiên Tiên?
“Hừ, ta thích đi đâu thì đi! Phải đợi ngươi cho phép sao?” Lưu Phong bất mãn gầm lên. Hắn ta vừa gầm, cuồng phong liền nổi. Gió thổi mạnh tới nỗi tôi khó lòng mở mắt ra được. Tuy nhiên, vì lòng tự tôn và phẫn nộ tôi vẫn ép mắt mở ra. Kẻ này thật khó chịu. Nếu tôi không cho tên này một trận ra trò thì quên luôn việc giết Chúa Tể Sinh Mệnh đi là vừa, bởi tôi có thể tức tới phun máu mà chết rồi.
“Ta không quản được ngươi thích tới chỗ nào,” Tôi lạnh lùng nói, “Nhưng ngươi đã tới Vô Ngân Thành, vừa hay ta lại là thành chủ Vô Ngân Thành, ta không thể để ngươi tự tung tự tác được.”
Lưu Phong sững người giây lát, nhưng lập tức phá lên cười. Hắn ta vừa nói vừa cười, “Mi? Mi không để ta tự tung tự tác được? Hahaha, mi thì làm gì được ta chứ? Nếu không phải là Chúa Tể không cho, một mình ta dư sức giết ngươi.”
Đúng là một thằng khó chịu! Gân xanh hằn lên thái dương tôi. Tôi nâng Hắc Đao lên lạnh lùng nói, “Thử xem nào!”
“Hừ, tới đây.” Lưu Phong khiêu khích ngoắc ngón tay.
Quá khó chịu luôn! Hắc Đao vừa nâng, tôi lần lập tức thấy gió xung quanh mạnh lên… Hừ, muốn dùng gió chặn ta sao? Ngươi chưa từng nghe qua gió thổi bùng lửa sao? Trong nháy mắt, tôi né nhanh và chém về phía Lưu Phong. Lưu Phong lập tức biến gió thành vòi rồng bao quanh hắn làm tường bảo vệ. Cơ hội quá tốt!
“Hỏa Diễm trảm!” Bao quanh Hắc Đao bằng lửa, tôi theo hướng gió mà chém tới. Đúng như dự đoán, gió giúp thế lửa, biến vòi rồng xung quanh Lưu Phong thành một cơn lốc lửa. Kinh ngạc, Lưu Phong lập tức ngừng gió để khỏi bị lốc lửa liếm vào người, lại không biết đây chính là cái tôi đang chờ. Không còn gió bảo hộ, xem ngươi còn mạnh vậy được không.
Chớp thời cơ, tôi hô một tiếng “Long Quyển Trảm” rồi chém về phía Lưu Phong như một cơn lốc. Đây là tuyệt chiêu mà kể cả tôi có đánh trật vẫn tạo ra thương tổn cho đối thủ.
“Á!” Lưu Phong lập tức né về đằng sau, tránh ngón đòn chí tử, rồi sau đó giận dữ nhìn vết rạch đỏ thẫm trên vai. Đương nhiên tôi vui không còn gì bằng; mới đánh có một chiêu đã khiến hắn trọng thương rồi… Được rồi, tôi công nhận là Lưu Phong chỉ bị xước tí ti. Nhưng mà ít nhất thấy máu nha. Tôi cuối cùng cũng trả được món nợ bị ném vào tường.
“Mi!” Mắt Lưu Phong từ lam chuyển sang đỏ như máu. Cơn gió chung quanh chúng tôi càng thổi dữ dội hơn, khiến tôi cảm thấy đau mỗi lần bị cắt phải. Nhìn xuống, tôi thấy vô số vết xước nhỏ máu xuất hiện trên mỗi tấc da lộ ra khỏi áo giáp.
Tôi cười khổ. Có vẻ tôi thực sự chọc giận Lưu Phong rồi… Hắn ta mới chỉ là một trong Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Chúa Tể Sinh Mệnh; liệu tôi có đánh thắng Chúa Tể không?
“Siêu Âm Truy Hồn Tiễn!”
Một mũi tên trong suốt bất chợt lướt qua mặt Lưu Phong, một dòng máu tươi trào xuống má hắn. Thấy hắn nghệt mặt ra, tôi không nhịn được cười lớn.
“Làm tốt lắm, Du,” Tôi vừa cười vừa nói. Tôi không ngờ Du lại đột nhiên tấn công như vậy, làm một trong Tứ Đại Thiên Vương lại bị một mẻ bẽ mặt.
“Loài người thối tha!” Lưu Phong gào lên rồi đột nhiên biến mất.
Hắn ta đâu rồi? Tôi đứng ngây ra.
“Du!” Tiểu Long Nữ đột nhiên thét lên. Tim tôi lỡ mất một nhịp, tôi vội quay lại nhìn và…
Một quả tim đẫm máu đột nhiên xuất hiện trên bàn tay vốn trống không của Lưu Phong và một lỗ toang hoác bê bết máu hiện ra trước ngực Du…
“Du!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.