Chương 47: Cách dân dã
Đả Tự Cơ
22/11/2024
Nhà Jeff nằm trong một khu dân cư phía đông Reykjavik, cách khu của Thẩm Thiêm và Tần Tranh một quãng khá xa. Tuy nhiên xét thấy diện tích toàn thành phố Reykjavik cũng chẳng mấy to lớn, nên vào ngày được mời đến nhà đồng nghiệp hai người vẫn chọn đi bộ.
Tối qua mới đi xem mạch nước phun xuyên đêm, trở về Reykjavik hai người lại đi dạo loanh quanh thành phố đến trưa, tấp vào nhà hàng cơm nước xong xuôi mới về nhà Tần Tranh gần đó ngủ bù. Nơi làm việc của Thẩm Thiêm vẫn tại nhà anh, do các đơn hàng đang tồn đọng ùn ứ nên thời gian rồi anh cứ đóng cửa ở trong nhà suốt. Mãi tới hôm qua quen nẻo theo sau Tần Tranh đi vào cửa nhà hắn Thẩm Thiêm mới giật mình, định cư ở Iceland hai tháng trời mà đây mới chỉ là lần thứ anh đến nhà Tần Tranh làm khách... ừm, lần này là làm chủ.
Lần trước làm khách đến thăm nhà, anh còn giữ lịch sự ngủ cùng Tần Tranh ngoài sàn phòng khách. Nhưng hôm nay vừa tắm rửa xong anh đã bị hắn kéo luôn vào phòng ngủ. Lúc để chân trần ngồi ở cạnh giường chờ anh còn tưởng Tần Tranh quay lưng với mình để lục áo mưa trong ngăn tủ, có ngờ đâu cậu tổng xoay người, anh dời mắt xuống dưới, chợt phát hiện trong tay hắn cầm máy sấy.
—— Anh muốn ngồi dưới đất, ngồi ghế hay ngồi trên giường tiếp?
Tần Tranh hỏi anh.
Thẩm Thiêm cười hỏi lại: Khác nhau chỗ nào?
Tần Tranh đáp: Anh cao quá, nếu anh ngồi trên giường hay trên ghế thì chắc em phải đứng, còn nếu anh ngồi dưới đất thì em phải ngồi.
Thẩm Thiêm chớp mắt mấy cái liền: Đứng hay ngồi để làm gì?
Anh không phản xạ kịp thật. Tần Tranh cũng trả lời rất rõ ràng —— Hắn tự quyết ngồi xuống cạnh Thẩm Thiêm, tấm nệm mềm bị đè lún cả cửa, sau đó bật chiếc máy sấy kiểu cũ đã cắm điện từ trước, sấy mái tóc dài còn ước sũng nước cho Thẩm Thiêm giữa tiếng gió ù ù.
—— Em phải đứng sấy mà?
Cậu tổng làm không quen tay lắm, dừng lại giữa chừng kiểm tra xem lọn tóc giữa kẽ ngón tay đã được sấy khô hay còn ướt. Tóc Thẩm Thiêm tuy được hắn xoa tới lui cẩn thận từng li từng tí nhưng vẫn rối tung lên vì không được chải vuốt cho ra hồn, anh hạ nhỏ giọng, khô khốc hỏi han như thế.
—— Đúng ra phải đứng.
Rõ ràng mới nãy còn lấy tay thay lược gỡ nút tóc rối bù, Tần Tranh đã thoắt cái đứng núi này trông núi nọ, chậm rãi lướt đầu ngón tay trên gáy Thẩm Thiêm, sau đó đặt lòng bàn tay lên phía sau cổ yếu ớt của ai kia, cười khẽ đáp: Nhưng thế này thì em dễ làm thứ em muốn hơn.
Trước khi nụ hôn của hắn tìm đến, Thẩm Thiêm nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Nói chung lấy áo mưa thể nào cũng có tác dụng, không sớm thì muộn.
Không biết câu chuyện từ bạn giường thành người yêu của những cặp đôi khác trên đời diễn ra thế nào.
Hai người vốn đã thân thuộc khắc vào tận tim da thịt và từng ngóc ngách nhạy cảm của nhau trước khi nảy sinh tình yêu bất chợt và chọn đặt sự đồng điệu nơi tâm hồn ở vị trí quan trọng hơn, thử thấu hiểu nhau, bao dung cho nhau, và đồng thời để niềm khao khát trở nên mãnh liệt hơn cùng nhau, hoặc tình yêu chân thành như dài thêm.
Thẩm Thiêm không biết người khác ra sao, nhưng anh tự nhận biết bản thân rất trúc trắc, độ khó chỉ hơn chứ không hề kém cạnh lần đầu tiên Thẩm Ngọc Nhữ canh chừng mình cầm thử dao khắc hồi bé xíu.
Không chỉ chuyện trên giường, anh và Tần Tranh đã từng cùng nhau làm nhiều chuyện khác có lẽ còn đồng điệu hơn nhiều người khác trên đời. Nhưng những sự đồng điệu ấy chung quy vẫn đến từ sự hòa hợp ăn ý xây dựng sẵn từ thời kỳ bạn giường, một khi thân phận thay đổi, chắc chắn vào một thời điểm nào đó Thẩm Thiêm sẽ bỗng nhiên nảy sinh cảm xúc lạ lẫm.
Hệt như ngày ngày mở cửa căn hầm, đi lên bậc thang để nhìn thấy Tần Tranh dựa bên cột đèn hoặc đứng ngây ra, hoặc lướt điện thoại, hoặc chỉ đơn giản là bình thản mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh, lòng Thẩm Thiêm sẽ luôn có cảm giác có chút gì không chân thật.
Anh sẽ chớp chớp mắt vài lần, vô thức bấu chặt những ngón tay, sau đó nhếch môi, rảo bước trên con đường lát đá, tảng lờ chỗ trũng trong lòng tiến gần đến sánh vai bên thiếu gia.
Biết nói thế nào đây, khi một điều bản thân chưa từng tưởng tượng sẽ xảy đến với mình lại thật sự xảy đến, được bao nhiêu người sẽ ngay lập tức điềm nhiên đón nhật tất cả?
Đến nỗi lắm lúc, Thẩm Thiêm vẫn cảm tưởng như mình đang nằm mơ.
Không biết ngày xưa mỗi lần Thẩm Ngọc Nhữ mở cửa tiệm và nhìn thấy Edwin đứng cạnh đèn đường chờ bà, bà có từng cảm thấy như thế không.
Có lẽ không, Thẩm Thiêm nghĩ.
Bà ngoại anh tuy chỉ nghiêm túc với một người, song cũng đã trải nghiệm qua kha khá mối quan hệ tình cảm, thoạt có vẻ giàu kinh nghiệm tình trường hơn hẳn. Nhưng khác với Thẩm Thiêm thỉnh thoảng mua vui, lần nào Thẩm Ngọc Nhữ cũng nghiêm túc trao ra một phần linh hồn mình kết hợp với nửa kia, cho dù bao lần chấm dứt vô ích đó cuối cùng chỉ đổi lấy được những con người tha hương rời bỏ bà, người lạ, khách qua đường, con gái, vị hôn phu, nhưng ít ra cái giá phải trả không một lần hối hận cho tình yêu và sự mến mộ đều đã tồn tại thật sự.
Thẩm Thiêm thì không.
Bao năm qua, anh dạo chơi qua khắp những khóm hoa và cũng chỉ dừng lại ở một cuộc dạo chơi, chưa bao giờ có ý định ngừng bước.
Những giọt sương tình cảm tô khảm trên con thuyền cuộc đời Thẩm Thiêm những món trang sức đẹp đẽ, và rồi cứ từng chút chịu cảnh điêu tàn khi một mình anh gồng gánh con thuyền đi vào nơi rãnh sâu, đến cả cái tên cũng không mảy may để lại dấu vết trong ký ức anh.
Thẩm Thiêm vốn tưởng anh sẽ một thân một mình như thế mãi. Vậy mà trước đó ít lâu, anh vừa chào đón một người cũng đơn độc chèo lái con thuyền, trùng hợp quen biết nhau, và người ấy đã bước lên con thuyền của anh.
Bất ngờ là, Thẩm Thiêm cứ tưởng con thuyền của mình mỏng manh nhỏ nhoi đến thế, nếu có thêm một hành khách nữa thể nào cũng lật nhào vỡ tan tành. Thế nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện không hề xảy ra —— Khi Tần Tranh từ boong con tàu với cấu trúc phức tạp và phong cách hiện đại của hắn không từ nan bước lên chiếc xuồng tuềnh toàng cũ kỹ của anh. Thuyền không lật và sóng cũng không dậy, thiếu gia còn cầm lấy mái chèo trên con thuyền của anh tiếp tục chèo vào khe rãnh sâu hoắm với cùng một tốc độ gần như không có bất kỳ thay đổi gì cùng với Thẩm Thiêm.
Mọi chuyện không hề thay đổi, chỉ là cạnh bên anh có thêm một người bạn đồng hành không tưởng và không liệu lường được đến.
"Anh đang nghĩ gì?" Bạn đồng hành hỏi anh.
Trước ô cửa kính trưng bày của một bảo tàng nhỏ, Thẩm Thiêm chớp mắt hoàn hồn, quay lại đối mặt với Tần Tranh, hỏi một câu hỏi mà nãy giờ anh hoàn toàn không suy nghĩ đến: "Rốt cuộc em thích anh vì đâu?"
Có rất nhiều các bảo tàng tản mạn khắp Reykjavik, trong đó đa số đều do tư nhân tự phát, quy mô lớn nhỏ đủ cả, cũng có đủ các chủng loại kỳ quặc trên trời dưới đất. Một bảo tàng rất nổi tiếng sở hữu bộ sưu tập bộ phận sinh dục của hơn hai trăm loài sinh vật, có từ yêu ma quỷ quái, nhân loại, đến cá nhà táng chỉ là một trong số đó. Mà ở một góc phố trên con đường từ nhà Thẩm Thiêm đến nhà Jeff, tình cờ có một bảo tàng nho nhỏ cất giữ trên một ngàn món đồ gốm sứ Trung Quốc do một cụ ông ở khu đó dựng nên.
Thẩm Thiêm vừa mới ngắm một chiếc dĩa sứ Thanh Hoa vẽ tranh sơn thủy, chìm vào dòng suy nghĩ mênh mang vô tận.
Tần Tranh hỏi lại còn bình tĩnh hơn: "Đã bao nhiêu lâu từ lần đầu tiên em tỏ tình với anh rồi?"
Thẩm Thiêm bị hỏi vậy đờ ra đứng sững, mặt dù trên mặt vẫn là vẻ mặt suy tư hờ hững, nhưng thật ra trong đầu anh đã bị quấy tung lên chẳng khác nào nồi hồ dán.
Bao nhiêu lâu rồi, tính từ lúc nào, từ sinh nhật Tần Tranh, hay là từ hồi ở Budapest, hình như đợt trên du thuyền Vienna hắn cũng rõ ràng lắm. Nhưng nếu nói thế thì ngày còn ở Giang Thành... ặc, rốt cuộc tiểu thư Tần muốn câu trả lời chính xác là thế nào đây?
Khi đang lặn lội trong biển ký ức tìm kiếm đáp án, vô số Thẩm Thiêm nhỏ bé đang ùng ục chết đuối.
Nhưng đồ tàn nhẫn Tần Tranh không hề buông tha cho lũ người tí hon đáng thương kia, tiếp tục đặt câu hỏi: "Mình yêu nhau bao lâu rồi?"
Câu này Thẩm Thiêm biết! Anh hắng giọng, bình tĩnh trả lời: "Từ sinh nhật em tới hôm nay, ngày thứ hai mốt."
Tần Tranh "Ừ" một tiếng: "Hai mươi mốt ngày, vô số người trên đời này đã tập tành được thói quen tốt rồi, nhưng bây giờ anh mới nhớ ra mà hỏi câu này."
Thẩm Thiêm: "..."
Châm biếm thì làm ơn rõ ràng hơn tí được không.
Thẩm Thiêm không cam lòng phản bác: "Anh tỏ tình em trước chứ bộ."
Các đôi tình nhân trên thế gian rất thích chơi trò kéo co trong cuộc yêu, như thể chỉ cần chiếm được điểm "được yêu nhiều hơn" là sẽ biến thành người nắm quyền chủ động chiến thắng trong mối tình này vậy. Trái lại Thẩm Thiêm không buồn để tâm đến câu chuyện nọ, giờ này còn đang tranh chấp với Tần Tranh xem ai là người nói thích trước đây.
Tần Tranh hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, nghiêm túc kéo dài chủ đề: "Vậy anh thích em chỗ nào?"
Câu hỏi này hai mươi mốt ngày trước Thẩm Thiêm cũng gom chung chuẩn bị trước với câu "Anh nghĩ thế nào mới là yêu" rồi, đơn giản là "Mặt tiền em trăm phần trăm hợp gu anh, anh nhìn là thấy vui", "Tính cách em không hợp với người khác nhưng rất xứng đôi với anh", "Anh không hứng thú với chuyện tìm hiểu bất kỳ ai, nhưng chỉ có em anh đã rất nhiều lần chăm chú lắng nghe câu chuyện em kể và lặng im",...
Lý do để một người thích một người nào khác có phải cũng xuất phát từ những điều ấy nhỉ?
Thẩm Thiêm nghĩ ngợi một lúc, rồi lại thản nhiên nhìn Tần Tranh: "Xem như anh chưa hỏi đi, câu này có nghĩa lý gì đâu."
"Sao lại vô nghĩa?" Tần Tranh lại bất đồng ý kiến với anh: "Anh nghĩ không có đáp án gì khác biệt nghĩa là không cần thiết trả lời à?"
Thẩm Thiêm không nhịn được cười: "Em muốn nói cái gì, đừng lèo nhèo mãi."
Tần Tranh không buồn để ý, hắn vẫn bấu chặt không tha: "Anh rất tốt, anh cũng biết mình rất tốt, đáng được người khác yêu chuộng. Nhưng anh không muốn nghe thử anh trong mắt em tốt ở điểm nào ư?"
Thẩm Thiêm lại bị hắn hỏi khó, nhưng dòng suy nghĩ còn chưa kịp khơi lên, anh đã thầm nhận ra trong mắt Tần Tranh có ánh sao sáng đang lấp lóe với tần sóng rất thấp.
Hắn nói: "Em muốn nghe."
Em muốn nghe, Tần Tranh trong mắt anh rốt cuộc là một Tần Tranh thế nào.
Thẩm Thiêm dường như mãi mới phản ứng kịp, giật mình hiểu ra: "Em muốn anh khen em thì cứ việc nói thẳng."
Tần Tranh nhún vai, giơ tay lên cho Thẩm Thiêm nhìn vào chiếc đồng hồ anh tặng hắn.
Có lẽ còn lâu mới muộn giờ nên xem đồng hồ xong anh không hề nói gì, chỉ quay người, tự nhiên tiếp tục nghiền ngẫm đồ gốm sứ quê hương nới đất khách quê người, như thể cuộc hội thoại vừa rồi chỉ là một cuộc nói chuyện rất bình thường mà thôi.
Thiếu gia là đồ ngang ngược.
Thật ra Thẩm Thiêm hiểu ý hắn là gì chứ, nhưng anh cố tình giả ngu không hề tỏ ra vội vã, ung dung thăm thú bảo tàng với tốc độ khác với tốc độ của Tần Tranh.
Anh không lớn lên tại Trung Quốc, song Hungary và Trung Quốc là những quốc gia thắt chặt tình hữu nghị. Mấy mươi năm qua bà ngoại, tiểu thư người Yến Thành cũng không bị Trung Âu đồng hóa. Mặc dù lúc sinh ra Thẩm Thiêm đã bỏ lỡ giai đoạn phát triển phồn thịnh của chợ Tứ Hổ, chưa từng được thấy cảnh tượng đồ sứ bán theo kiểu cân ký thần kỳ. Cơ mà trong nhà cũng có vài món rất đẹp Thẩm Ngọc Nhữ mua từ nhiều nơi khác nhau (thậm chí anh còn bất cẩn làm vỡ mất hai cái), không đến mức hoàn toàn lạ lẫm với mấy món đồ này.
Nhưng khác với Tần Tranh lớn lên trong văn hóa China và đã thân thuộc từ ngày xưa, Thẩm Thiêm phải gọi là một nửa người nước ngoài.
Thế mà —— Tần Tranh còn xem chậm hơn cả anh nữa chứ!
Đi lòng vòng trong bảo tàng nhỏ bé nằm trong khu dân cư này, Thẩm Thiêm đứng ở điểm bắt đầu lúc mới đi vào cạnh cửa ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện Tần Tranh còn đang quay lưng về phía mình, ngẩn người bất động trước một ô trưng bày.
Thẩm Thiêm nhớ thứ được trưng bày ở đó, chắc hẳn trên kê là một chiếc gối bằng sứ, tuyệt đẹp, nhưng chắc gối lên cấn cổ dữ lắm.
Tần Tranh ngắm gối sứ, anh ngắm Tần Tranh, cả hai đều không vội vàng.
Không hiểu sao Tần Tranh lại hào hứng, nói chung Thẩm Thiêm thấy thú vị lắm, đến độ có du khách mới đi vào cũng không buồn phân tâm lia mắt. Mãi đến khi có giọng một người phụ nữ luống tuổi hỏi thăm, Thẩm Thiêm mới cười trả lời câu hỏi "Cháu đang nghĩ gì thế" lần thứ hai trong ngày.
"Người cháu thích đang hơi khó chịu với cháu, cháu đang nghĩ cách dỗ em ấy đây ạ."
Trong tiếng Iceland từ chỉ phái nam và phái nữ có phát âm khá khác nhau, là chủ của bảo tàng cất giữ hơn màn món đồ gốm sứ này chắc hẳn bà xã của ông chủ phải nghe đươc, nhưng bà không quá để ý.
"Vậy cháu đã nghĩ ra chưa?" Bà lại hỏi.
Cuối cùng Thẩm Thiêm cũng chịu dời mắt khỏi Tần Tranh, quay mặt nhìn người phụ nữ tóc nâu thoạt trông đầy hòa nhã này, lịch sự gật đầu trả lời: "Có một cách hơi dân dã, để lát nữa cháu thử xem."
Chủ bảo tàng hơi nhướng mày mỉm cười, im lặng tỏ ý bà mỏi mắt trông đợi.
Theo một mức độ nào đó, có thể nói người phụ nữ này hoàn toàn không giống bà ngoại Thẩm Thiêm. Hai khác khác nhau từ phong cách lẫn nét mặt cử chỉ. Nếu phải so sánh, lúc trước Tần Tranh từng nói Thẩm Ngọc Nhữ giống Audrey Hepburn, vậy chủ bảo tàng này trông cực kỳ giống Brenda Blethyn đang mặc áo len Iceland, chỉ cần thay một chiếc váy là sẽ bước vào trường quay của Jane Austen, nhập vai trở thành phu nhân Bennet với gò má quả táo hây đỏ.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy, Elizabeth?" Tần Tranh đi đến.
Thẩm Thiêm nghẹn lời nhớ ra mới tuần trước mình vừa chen chúc trên sô pha xem Kiêu Hãnh và Định Kiến bản 2005 với cậu tổng, cũng nhanh miệng đâm chọc hắn: "Nói chuyện em không hứng thú chút nào, Darcy."
Tần Tranh tao nhã đặt một tay ra sau lưng, cúi đầu với hai người: "Thế thì thật đáng tiếc, phu nhân Darcy."
"Phu nhân Bennet" đúng lúc xen lời: "Lizzie, con không được quên lời vừa nói với mẹ."
Thẩm Thiêm hết sức nhập vai gật đầu: "Vâng thưa mẹ."
Trong một bảo tàng tư nhân thưa thớt khách ghé thăm, giữa cả không gian chật kín những món đồ gốm sứ Trung Quốc, vợ chủ bảo tàng người Reykjavik Iceland và người đàn ông đến từ Budapest Hungary đang cùng nhau diễn vở kịch hiện đại ra đời trong thế kỷ mười chín tại nước Anh.
Mà khi Tần Tranh còn chưa kịp đọc câu thoại tiếp theo, hắn đã bị cô con gái hiểu thảo nhà Bannet kiêm phu nhân Darcy, Elizabeth Thiêm nắm lấy hai tay, kiềm giữ trong lòng bàn tay với những vết chai sần sau nhiều năm làm đàn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên. Khi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của hắn, anh mỉm cười, đôi mắt cong cong, trả lời câu hỏi Tần Tranh muốn được giải đáp bằng sự dịu dàng đến đê mê: "Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, Darcy à."
Tối qua mới đi xem mạch nước phun xuyên đêm, trở về Reykjavik hai người lại đi dạo loanh quanh thành phố đến trưa, tấp vào nhà hàng cơm nước xong xuôi mới về nhà Tần Tranh gần đó ngủ bù. Nơi làm việc của Thẩm Thiêm vẫn tại nhà anh, do các đơn hàng đang tồn đọng ùn ứ nên thời gian rồi anh cứ đóng cửa ở trong nhà suốt. Mãi tới hôm qua quen nẻo theo sau Tần Tranh đi vào cửa nhà hắn Thẩm Thiêm mới giật mình, định cư ở Iceland hai tháng trời mà đây mới chỉ là lần thứ anh đến nhà Tần Tranh làm khách... ừm, lần này là làm chủ.
Lần trước làm khách đến thăm nhà, anh còn giữ lịch sự ngủ cùng Tần Tranh ngoài sàn phòng khách. Nhưng hôm nay vừa tắm rửa xong anh đã bị hắn kéo luôn vào phòng ngủ. Lúc để chân trần ngồi ở cạnh giường chờ anh còn tưởng Tần Tranh quay lưng với mình để lục áo mưa trong ngăn tủ, có ngờ đâu cậu tổng xoay người, anh dời mắt xuống dưới, chợt phát hiện trong tay hắn cầm máy sấy.
—— Anh muốn ngồi dưới đất, ngồi ghế hay ngồi trên giường tiếp?
Tần Tranh hỏi anh.
Thẩm Thiêm cười hỏi lại: Khác nhau chỗ nào?
Tần Tranh đáp: Anh cao quá, nếu anh ngồi trên giường hay trên ghế thì chắc em phải đứng, còn nếu anh ngồi dưới đất thì em phải ngồi.
Thẩm Thiêm chớp mắt mấy cái liền: Đứng hay ngồi để làm gì?
Anh không phản xạ kịp thật. Tần Tranh cũng trả lời rất rõ ràng —— Hắn tự quyết ngồi xuống cạnh Thẩm Thiêm, tấm nệm mềm bị đè lún cả cửa, sau đó bật chiếc máy sấy kiểu cũ đã cắm điện từ trước, sấy mái tóc dài còn ước sũng nước cho Thẩm Thiêm giữa tiếng gió ù ù.
—— Em phải đứng sấy mà?
Cậu tổng làm không quen tay lắm, dừng lại giữa chừng kiểm tra xem lọn tóc giữa kẽ ngón tay đã được sấy khô hay còn ướt. Tóc Thẩm Thiêm tuy được hắn xoa tới lui cẩn thận từng li từng tí nhưng vẫn rối tung lên vì không được chải vuốt cho ra hồn, anh hạ nhỏ giọng, khô khốc hỏi han như thế.
—— Đúng ra phải đứng.
Rõ ràng mới nãy còn lấy tay thay lược gỡ nút tóc rối bù, Tần Tranh đã thoắt cái đứng núi này trông núi nọ, chậm rãi lướt đầu ngón tay trên gáy Thẩm Thiêm, sau đó đặt lòng bàn tay lên phía sau cổ yếu ớt của ai kia, cười khẽ đáp: Nhưng thế này thì em dễ làm thứ em muốn hơn.
Trước khi nụ hôn của hắn tìm đến, Thẩm Thiêm nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Nói chung lấy áo mưa thể nào cũng có tác dụng, không sớm thì muộn.
Không biết câu chuyện từ bạn giường thành người yêu của những cặp đôi khác trên đời diễn ra thế nào.
Hai người vốn đã thân thuộc khắc vào tận tim da thịt và từng ngóc ngách nhạy cảm của nhau trước khi nảy sinh tình yêu bất chợt và chọn đặt sự đồng điệu nơi tâm hồn ở vị trí quan trọng hơn, thử thấu hiểu nhau, bao dung cho nhau, và đồng thời để niềm khao khát trở nên mãnh liệt hơn cùng nhau, hoặc tình yêu chân thành như dài thêm.
Thẩm Thiêm không biết người khác ra sao, nhưng anh tự nhận biết bản thân rất trúc trắc, độ khó chỉ hơn chứ không hề kém cạnh lần đầu tiên Thẩm Ngọc Nhữ canh chừng mình cầm thử dao khắc hồi bé xíu.
Không chỉ chuyện trên giường, anh và Tần Tranh đã từng cùng nhau làm nhiều chuyện khác có lẽ còn đồng điệu hơn nhiều người khác trên đời. Nhưng những sự đồng điệu ấy chung quy vẫn đến từ sự hòa hợp ăn ý xây dựng sẵn từ thời kỳ bạn giường, một khi thân phận thay đổi, chắc chắn vào một thời điểm nào đó Thẩm Thiêm sẽ bỗng nhiên nảy sinh cảm xúc lạ lẫm.
Hệt như ngày ngày mở cửa căn hầm, đi lên bậc thang để nhìn thấy Tần Tranh dựa bên cột đèn hoặc đứng ngây ra, hoặc lướt điện thoại, hoặc chỉ đơn giản là bình thản mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh, lòng Thẩm Thiêm sẽ luôn có cảm giác có chút gì không chân thật.
Anh sẽ chớp chớp mắt vài lần, vô thức bấu chặt những ngón tay, sau đó nhếch môi, rảo bước trên con đường lát đá, tảng lờ chỗ trũng trong lòng tiến gần đến sánh vai bên thiếu gia.
Biết nói thế nào đây, khi một điều bản thân chưa từng tưởng tượng sẽ xảy đến với mình lại thật sự xảy đến, được bao nhiêu người sẽ ngay lập tức điềm nhiên đón nhật tất cả?
Đến nỗi lắm lúc, Thẩm Thiêm vẫn cảm tưởng như mình đang nằm mơ.
Không biết ngày xưa mỗi lần Thẩm Ngọc Nhữ mở cửa tiệm và nhìn thấy Edwin đứng cạnh đèn đường chờ bà, bà có từng cảm thấy như thế không.
Có lẽ không, Thẩm Thiêm nghĩ.
Bà ngoại anh tuy chỉ nghiêm túc với một người, song cũng đã trải nghiệm qua kha khá mối quan hệ tình cảm, thoạt có vẻ giàu kinh nghiệm tình trường hơn hẳn. Nhưng khác với Thẩm Thiêm thỉnh thoảng mua vui, lần nào Thẩm Ngọc Nhữ cũng nghiêm túc trao ra một phần linh hồn mình kết hợp với nửa kia, cho dù bao lần chấm dứt vô ích đó cuối cùng chỉ đổi lấy được những con người tha hương rời bỏ bà, người lạ, khách qua đường, con gái, vị hôn phu, nhưng ít ra cái giá phải trả không một lần hối hận cho tình yêu và sự mến mộ đều đã tồn tại thật sự.
Thẩm Thiêm thì không.
Bao năm qua, anh dạo chơi qua khắp những khóm hoa và cũng chỉ dừng lại ở một cuộc dạo chơi, chưa bao giờ có ý định ngừng bước.
Những giọt sương tình cảm tô khảm trên con thuyền cuộc đời Thẩm Thiêm những món trang sức đẹp đẽ, và rồi cứ từng chút chịu cảnh điêu tàn khi một mình anh gồng gánh con thuyền đi vào nơi rãnh sâu, đến cả cái tên cũng không mảy may để lại dấu vết trong ký ức anh.
Thẩm Thiêm vốn tưởng anh sẽ một thân một mình như thế mãi. Vậy mà trước đó ít lâu, anh vừa chào đón một người cũng đơn độc chèo lái con thuyền, trùng hợp quen biết nhau, và người ấy đã bước lên con thuyền của anh.
Bất ngờ là, Thẩm Thiêm cứ tưởng con thuyền của mình mỏng manh nhỏ nhoi đến thế, nếu có thêm một hành khách nữa thể nào cũng lật nhào vỡ tan tành. Thế nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện không hề xảy ra —— Khi Tần Tranh từ boong con tàu với cấu trúc phức tạp và phong cách hiện đại của hắn không từ nan bước lên chiếc xuồng tuềnh toàng cũ kỹ của anh. Thuyền không lật và sóng cũng không dậy, thiếu gia còn cầm lấy mái chèo trên con thuyền của anh tiếp tục chèo vào khe rãnh sâu hoắm với cùng một tốc độ gần như không có bất kỳ thay đổi gì cùng với Thẩm Thiêm.
Mọi chuyện không hề thay đổi, chỉ là cạnh bên anh có thêm một người bạn đồng hành không tưởng và không liệu lường được đến.
"Anh đang nghĩ gì?" Bạn đồng hành hỏi anh.
Trước ô cửa kính trưng bày của một bảo tàng nhỏ, Thẩm Thiêm chớp mắt hoàn hồn, quay lại đối mặt với Tần Tranh, hỏi một câu hỏi mà nãy giờ anh hoàn toàn không suy nghĩ đến: "Rốt cuộc em thích anh vì đâu?"
Có rất nhiều các bảo tàng tản mạn khắp Reykjavik, trong đó đa số đều do tư nhân tự phát, quy mô lớn nhỏ đủ cả, cũng có đủ các chủng loại kỳ quặc trên trời dưới đất. Một bảo tàng rất nổi tiếng sở hữu bộ sưu tập bộ phận sinh dục của hơn hai trăm loài sinh vật, có từ yêu ma quỷ quái, nhân loại, đến cá nhà táng chỉ là một trong số đó. Mà ở một góc phố trên con đường từ nhà Thẩm Thiêm đến nhà Jeff, tình cờ có một bảo tàng nho nhỏ cất giữ trên một ngàn món đồ gốm sứ Trung Quốc do một cụ ông ở khu đó dựng nên.
Thẩm Thiêm vừa mới ngắm một chiếc dĩa sứ Thanh Hoa vẽ tranh sơn thủy, chìm vào dòng suy nghĩ mênh mang vô tận.
Tần Tranh hỏi lại còn bình tĩnh hơn: "Đã bao nhiêu lâu từ lần đầu tiên em tỏ tình với anh rồi?"
Thẩm Thiêm bị hỏi vậy đờ ra đứng sững, mặt dù trên mặt vẫn là vẻ mặt suy tư hờ hững, nhưng thật ra trong đầu anh đã bị quấy tung lên chẳng khác nào nồi hồ dán.
Bao nhiêu lâu rồi, tính từ lúc nào, từ sinh nhật Tần Tranh, hay là từ hồi ở Budapest, hình như đợt trên du thuyền Vienna hắn cũng rõ ràng lắm. Nhưng nếu nói thế thì ngày còn ở Giang Thành... ặc, rốt cuộc tiểu thư Tần muốn câu trả lời chính xác là thế nào đây?
Khi đang lặn lội trong biển ký ức tìm kiếm đáp án, vô số Thẩm Thiêm nhỏ bé đang ùng ục chết đuối.
Nhưng đồ tàn nhẫn Tần Tranh không hề buông tha cho lũ người tí hon đáng thương kia, tiếp tục đặt câu hỏi: "Mình yêu nhau bao lâu rồi?"
Câu này Thẩm Thiêm biết! Anh hắng giọng, bình tĩnh trả lời: "Từ sinh nhật em tới hôm nay, ngày thứ hai mốt."
Tần Tranh "Ừ" một tiếng: "Hai mươi mốt ngày, vô số người trên đời này đã tập tành được thói quen tốt rồi, nhưng bây giờ anh mới nhớ ra mà hỏi câu này."
Thẩm Thiêm: "..."
Châm biếm thì làm ơn rõ ràng hơn tí được không.
Thẩm Thiêm không cam lòng phản bác: "Anh tỏ tình em trước chứ bộ."
Các đôi tình nhân trên thế gian rất thích chơi trò kéo co trong cuộc yêu, như thể chỉ cần chiếm được điểm "được yêu nhiều hơn" là sẽ biến thành người nắm quyền chủ động chiến thắng trong mối tình này vậy. Trái lại Thẩm Thiêm không buồn để tâm đến câu chuyện nọ, giờ này còn đang tranh chấp với Tần Tranh xem ai là người nói thích trước đây.
Tần Tranh hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, nghiêm túc kéo dài chủ đề: "Vậy anh thích em chỗ nào?"
Câu hỏi này hai mươi mốt ngày trước Thẩm Thiêm cũng gom chung chuẩn bị trước với câu "Anh nghĩ thế nào mới là yêu" rồi, đơn giản là "Mặt tiền em trăm phần trăm hợp gu anh, anh nhìn là thấy vui", "Tính cách em không hợp với người khác nhưng rất xứng đôi với anh", "Anh không hứng thú với chuyện tìm hiểu bất kỳ ai, nhưng chỉ có em anh đã rất nhiều lần chăm chú lắng nghe câu chuyện em kể và lặng im",...
Lý do để một người thích một người nào khác có phải cũng xuất phát từ những điều ấy nhỉ?
Thẩm Thiêm nghĩ ngợi một lúc, rồi lại thản nhiên nhìn Tần Tranh: "Xem như anh chưa hỏi đi, câu này có nghĩa lý gì đâu."
"Sao lại vô nghĩa?" Tần Tranh lại bất đồng ý kiến với anh: "Anh nghĩ không có đáp án gì khác biệt nghĩa là không cần thiết trả lời à?"
Thẩm Thiêm không nhịn được cười: "Em muốn nói cái gì, đừng lèo nhèo mãi."
Tần Tranh không buồn để ý, hắn vẫn bấu chặt không tha: "Anh rất tốt, anh cũng biết mình rất tốt, đáng được người khác yêu chuộng. Nhưng anh không muốn nghe thử anh trong mắt em tốt ở điểm nào ư?"
Thẩm Thiêm lại bị hắn hỏi khó, nhưng dòng suy nghĩ còn chưa kịp khơi lên, anh đã thầm nhận ra trong mắt Tần Tranh có ánh sao sáng đang lấp lóe với tần sóng rất thấp.
Hắn nói: "Em muốn nghe."
Em muốn nghe, Tần Tranh trong mắt anh rốt cuộc là một Tần Tranh thế nào.
Thẩm Thiêm dường như mãi mới phản ứng kịp, giật mình hiểu ra: "Em muốn anh khen em thì cứ việc nói thẳng."
Tần Tranh nhún vai, giơ tay lên cho Thẩm Thiêm nhìn vào chiếc đồng hồ anh tặng hắn.
Có lẽ còn lâu mới muộn giờ nên xem đồng hồ xong anh không hề nói gì, chỉ quay người, tự nhiên tiếp tục nghiền ngẫm đồ gốm sứ quê hương nới đất khách quê người, như thể cuộc hội thoại vừa rồi chỉ là một cuộc nói chuyện rất bình thường mà thôi.
Thiếu gia là đồ ngang ngược.
Thật ra Thẩm Thiêm hiểu ý hắn là gì chứ, nhưng anh cố tình giả ngu không hề tỏ ra vội vã, ung dung thăm thú bảo tàng với tốc độ khác với tốc độ của Tần Tranh.
Anh không lớn lên tại Trung Quốc, song Hungary và Trung Quốc là những quốc gia thắt chặt tình hữu nghị. Mấy mươi năm qua bà ngoại, tiểu thư người Yến Thành cũng không bị Trung Âu đồng hóa. Mặc dù lúc sinh ra Thẩm Thiêm đã bỏ lỡ giai đoạn phát triển phồn thịnh của chợ Tứ Hổ, chưa từng được thấy cảnh tượng đồ sứ bán theo kiểu cân ký thần kỳ. Cơ mà trong nhà cũng có vài món rất đẹp Thẩm Ngọc Nhữ mua từ nhiều nơi khác nhau (thậm chí anh còn bất cẩn làm vỡ mất hai cái), không đến mức hoàn toàn lạ lẫm với mấy món đồ này.
Nhưng khác với Tần Tranh lớn lên trong văn hóa China và đã thân thuộc từ ngày xưa, Thẩm Thiêm phải gọi là một nửa người nước ngoài.
Thế mà —— Tần Tranh còn xem chậm hơn cả anh nữa chứ!
Đi lòng vòng trong bảo tàng nhỏ bé nằm trong khu dân cư này, Thẩm Thiêm đứng ở điểm bắt đầu lúc mới đi vào cạnh cửa ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện Tần Tranh còn đang quay lưng về phía mình, ngẩn người bất động trước một ô trưng bày.
Thẩm Thiêm nhớ thứ được trưng bày ở đó, chắc hẳn trên kê là một chiếc gối bằng sứ, tuyệt đẹp, nhưng chắc gối lên cấn cổ dữ lắm.
Tần Tranh ngắm gối sứ, anh ngắm Tần Tranh, cả hai đều không vội vàng.
Không hiểu sao Tần Tranh lại hào hứng, nói chung Thẩm Thiêm thấy thú vị lắm, đến độ có du khách mới đi vào cũng không buồn phân tâm lia mắt. Mãi đến khi có giọng một người phụ nữ luống tuổi hỏi thăm, Thẩm Thiêm mới cười trả lời câu hỏi "Cháu đang nghĩ gì thế" lần thứ hai trong ngày.
"Người cháu thích đang hơi khó chịu với cháu, cháu đang nghĩ cách dỗ em ấy đây ạ."
Trong tiếng Iceland từ chỉ phái nam và phái nữ có phát âm khá khác nhau, là chủ của bảo tàng cất giữ hơn màn món đồ gốm sứ này chắc hẳn bà xã của ông chủ phải nghe đươc, nhưng bà không quá để ý.
"Vậy cháu đã nghĩ ra chưa?" Bà lại hỏi.
Cuối cùng Thẩm Thiêm cũng chịu dời mắt khỏi Tần Tranh, quay mặt nhìn người phụ nữ tóc nâu thoạt trông đầy hòa nhã này, lịch sự gật đầu trả lời: "Có một cách hơi dân dã, để lát nữa cháu thử xem."
Chủ bảo tàng hơi nhướng mày mỉm cười, im lặng tỏ ý bà mỏi mắt trông đợi.
Theo một mức độ nào đó, có thể nói người phụ nữ này hoàn toàn không giống bà ngoại Thẩm Thiêm. Hai khác khác nhau từ phong cách lẫn nét mặt cử chỉ. Nếu phải so sánh, lúc trước Tần Tranh từng nói Thẩm Ngọc Nhữ giống Audrey Hepburn, vậy chủ bảo tàng này trông cực kỳ giống Brenda Blethyn đang mặc áo len Iceland, chỉ cần thay một chiếc váy là sẽ bước vào trường quay của Jane Austen, nhập vai trở thành phu nhân Bennet với gò má quả táo hây đỏ.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy, Elizabeth?" Tần Tranh đi đến.
Thẩm Thiêm nghẹn lời nhớ ra mới tuần trước mình vừa chen chúc trên sô pha xem Kiêu Hãnh và Định Kiến bản 2005 với cậu tổng, cũng nhanh miệng đâm chọc hắn: "Nói chuyện em không hứng thú chút nào, Darcy."
Tần Tranh tao nhã đặt một tay ra sau lưng, cúi đầu với hai người: "Thế thì thật đáng tiếc, phu nhân Darcy."
"Phu nhân Bennet" đúng lúc xen lời: "Lizzie, con không được quên lời vừa nói với mẹ."
Thẩm Thiêm hết sức nhập vai gật đầu: "Vâng thưa mẹ."
Trong một bảo tàng tư nhân thưa thớt khách ghé thăm, giữa cả không gian chật kín những món đồ gốm sứ Trung Quốc, vợ chủ bảo tàng người Reykjavik Iceland và người đàn ông đến từ Budapest Hungary đang cùng nhau diễn vở kịch hiện đại ra đời trong thế kỷ mười chín tại nước Anh.
Mà khi Tần Tranh còn chưa kịp đọc câu thoại tiếp theo, hắn đã bị cô con gái hiểu thảo nhà Bannet kiêm phu nhân Darcy, Elizabeth Thiêm nắm lấy hai tay, kiềm giữ trong lòng bàn tay với những vết chai sần sau nhiều năm làm đàn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên. Khi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của hắn, anh mỉm cười, đôi mắt cong cong, trả lời câu hỏi Tần Tranh muốn được giải đáp bằng sự dịu dàng đến đê mê: "Anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, Darcy à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.