Chương 20: Thời khắc này
Đả Tự Cơ
22/11/2024
"Anh định nghĩa đẹp trai là thế nào?"
Thẩm Tuế vừa đi khỏi cách đó năm mét, Tần Tranh ngồi trên ghế dài ngửa đầu đặt câu hỏi với Thẩm Thiêm. Rốt cuộc cô nàng phải gặp được một anh chàng đẹp trai đến mức nào thì mới có thể từ bỏ không quay về tiếp tục chuyến đi với hai người.
Câu hỏi khá trừu tượng, nhưng cách đó không xa tình cờ có một người đàn ông phương Đông khá sáng sủa đẹp trai, Thẩm Thiêm không nhịn được đưa mắt nhìn vài lượt, lơ đãng nói: "Khó định nghĩa lắm, thẩm mỹ của mỗi người là chủ quan."
Tần Tranh vừa trải qua công cuộc định nghĩa chữ "đẹp" ồ lên, không đáp.
Thẩm Thiêm phát giác hắn phản ứng hơi thiếu nhiệt tình, chợt cười cười, ngoái lại gọi: "Tần Tranh."
Tần Tranh: "Ừ."
Thẩm Thiêm: "Tôi không gọi em, Tần Tranh."
Tần Tranh: "Cái gì?"
Thẩm Thiêm ho khẽ, chuyển giọng nghiêm túc: "Ý tôi là, tôi gọi tên em để định nghĩa khái niệm "đẹp trai" của tôi."
Với Thẩm Thiêm, đẹp trai = Tần Tranh.
Em vui chưa?
"Anh nịnh nọt tôi, theo kiểu thật tình giả ý." Tần Tranh đưa ra suy đoán.
Thẩm Thiêm gật khẽ: "Vậy em nghe được tôi thật tình bao nhiêu, giả ý bao nhiêu không?"
Tần Tranh giơ hai cánh tay lên, chỉ vào bầu trời xanh thẳm rồi di ngón trỏ kéo vào xong lại kéo ra, như gã thương nhân đang chi li tính toán giằng co với khách hàng. Nửa buổi trời sau khi màn biểu diễn kết thúc, hắn rút ra kết luận: "Lúc vừa nói khỏi miệng thì 10 với 0, bây giờ ước độ 6 với 4. Thẩm Gia Ánh, tên đàn ông phía chếch trái hợp gu anh lắm nhỉ?"
Hắn đừng có kết thúc bằng thái độ hẹp hòi đó chứ.
Thẩm Thiêm cười gục cả đầu, ngẫm lại mới thấy chắc Tần Tranh phải mọc con mắt sau gáy, đến cả việc anh tia đi đâu mà hắn cũng biết được, càng nghĩ lại càng buồn cười.
Tần Tranh hết sức bất đắc dĩ quay đầu lại trong tiếng cười nghẹn của anh, nhìn thấy Thẩm Thiêm khoác tay lên lưng ghế, người ngợm cong vẹo cười không còn ra tí phong thái nào, lại càng không hề để ý "người đàn ông đứng phía chếch trái" đang đi thẳng về phía họ.
Sống mũi Thẩm Thiêm lại bị kính râm của Tần Tranh chiếm đóng.
Cơ mà lần này không phải do anh chôm của Tần Tranh, mà là cậu tổng tự đeo cho anh.
"Tạ ơn đức vua ban ban thưởng."
Thẩm Thiêm lau nước mắt sinh lý ứa ra sau tràng cười ngặt nghẽo nọ, lười biếng ngồi dậy, bất giác nhận ra hình như quanh mình xuất hiện thêm người nào đó.
Một người với khuôn mặt sắc cạnh và đường nét sâu hoắm, mái tóc xoăn đen nhánh, đôi mắt lười buồn rầu, thoạt trông trạc tuổi và với cùng một kiểu tóc "học sinh cấp ba mà Thẩm Ngọc Nhữ cắt cho" với Tần Tranh. Một người đàn ông điển trai.
Một người giống Schiele hơn cả cậu tổng xuất hiện.
Tần Tranh còn đang đặt tay trên trán Thẩm Thiêm lạnh lùng quay mắt nhìn sang.
Buộc phải thừa nhận, cái kiểu chó săn bảo vệ thức ăn của hắn này trông cũng đáng sợ thật chứ.
Người bước đến dừng bên ngoài vòng sát thương của hắn, thong dong và lịch thiệp giơ hai tay lên đầu hàng Sa Hoàng: "Xin đừng hiểu lầm, trái tim tôi đã thuộc về mỹ nhân khác."
#
Mỹ nhân đang nghiên cứu mái vòm đầu nhọn theo lối kiến trúc Gothic.
Thẩm Thiêm nói: "Cậu ta bị vứt bỏ đấy, bây giờ gặp lại khả năng sẽ hơi cà lăm."
Anh ta sẽ nói: Thẩm, Thẩm Tuế.
Mỹ nhân sẽ đứng khựng nơi đó.
Anh ta nói tiếp: Tiểu thư Thẩm, Thẩm Tuế, anh được phép chụp cho em một tấm hình không?
Thẩm Tuế quay lưng về anh ta chậm chạp mở to mắt, vào khoảnh khắc quay lại trông thấy người đàn ông, đôi mắt cô nàng hoe đỏ.
"Nghe có vẻ drama."
—— Tần Tranh đưa ra đánh giá sơ bộ với khả năng tưởng tượng kịch bản phim thần tượng của Thẩm Thiêm.
Mới nãy gã đàn ông kia thoạt trông đầy xảo quyệt, hẳn sẽ không ăn nói cà lăm như thế.
"Ừm, tôi cũng thấy vậy."
Thẩm Thiêm nhếch môi, tò mò hỏi: "Em đoán xem cô ấy có tha thứ không?"
"Không biết." Tần Tranh lại buồn ngủ, mi mắt cụp xuống, tay mân mê quấn quýt lọn tóc dài xõa trên vai mình.
Hắn dường như không bao giờ có lấy một xu hứng thú với tất cả mọi người ngoài bản thân và Thẩm Thiêm. Thoạt tiên Thẩm Thiêm tưởng mình cũng bị liệt trong danh sách không khơi nổi hứng thú. Cho đến khi... vào một hôm nào đó trước lúc Tần Tranh thức giấc, Thẩm Thiêm định bụng ôm quần áo bỏ chạy, ngờ đâu người kia dù chưa tỉnh ngủ vẫn nắm chặt tóc anh không buông tay —— giống hệt như bây giờ.
Người ngồi cạnh không hùa theo tọc mạch với mình, Thẩm Thiêm nhàm chán đành tự buôn chuyện.
Sự thật là anh khá ngạc nhiên, thì ra người ấy thích Thẩm Tuế, Thẩm Tuế cũng thích một người thế ấy.
Khá là kỳ diệu.
Thẩm Thiêm ngắm đài phun nước phía xa xa, tưởng tượng khung cảnh như từng thước phim được chụp lại trong đầu. Anh chợt ngạc nhiên nhận ra, người này có ngoại hình hao hao như người bản thân anh vô thức liên tưởng đến, người cùng Thẩm Ninh hạ sinh ra anh.
Biết diễn tả thế nào đây, tóm tắt đơn giản thế này: Một gã buồn sầu mà nguy hiểm.
Nhưng lần này, hẳn rằng Thẩm Tuế sẽ may mắn hơn Thẩm Ninh.
"Biết đâu bé thỏ trắng lại hớp hồn hơn hồ ly."
Thẩm Thiêm ngồi trên băng ghế, không kìm lòng được cảm thán.
Tần Tranh ngồi đằng sau anh tự nhiên tựa trán lên vai Thẩm Thiêm chợp mắt nghỉ ngơi: "Anh có nghĩ đến chuyện, hồ ly bị lừa vì chính nó sẵn lòng rơi vào cạm bẫy?"
Một kiểu suy nghĩ mới mẻ khác.
Thẩm Thiêm mở to mắt, nghiêng đầu, đầu rúc sát vào sườn mặt Tần Tranh.
"Mặc dù suy nghĩ này nảy ra không đúng lúc lắm, cũng hoàn toàn không có cơ sở liên tưởng. Nhưng trong khoảnh khắc tôi đã thay cô ấy thành mẹ mình."
Xin chào, Thẩm Ninh.
Đã từ lâu lắm, gần như lâu bằng cả cuộc đời con, chúng ta không gặp mặt.
Không biết mẹ có đang khỏe mạnh bình an, đang ở thế gian, trên trời, hay là nghỉ ngơi thanh nhàn trên bờ biển California như trong 1 GB ảnh chụp được lưu trong thư mục ẩn trên máy tính. Con không nhớ mẹ lắm và cũng chẳng bao giờ thấy mẹ ngầu hơn con chút nào, nhưng thời khắc này, con chúc phúc cho mẹ.
Mong rằng mẹ cũng sẽ ở bên một ai đó, giống như lúc này đây, ôm lấy nhau ở một ngóc ngách nào đó giữa lòng cõi đất, dù rằng người ấy là ai.
"Anh nghĩ ngầu lắm." Tần Tranh nói.
Hắn học được cách khen ngợi của nhà họ Thẩm rồi.
Thẩm Thiêm bật cười, cụp mắt: "Thật à?"
"Uh huh."
"Thế tôi tin em."
"Vốn dĩ là vậy."
Thời gian bình lặng thế này thật là đặc biệt.
Rõ ràng hòn ngọc lấp lánh rung động lòng người, hấp dẫn du khách trên toàn thế giới của Budapest —— Tòa nghị viện đang ở ngay sau lưng cả hai. Nhưng hai người lại chôn mình trong một góc mà mọi người không dư thời giờ để mắt, và hoàn toàn không có ý định góp vui cùng dòng người nhộn nhịp.
Mà giữa làn gió mùa xuân chỉ thuộc về riêng họ, Thẩm Thiêm chợt nhận ra mình được ôm siết đầy diệu kỳ.
Hệt như hoàng hôn Porto lần nữa ôm chầm hôn lên anh, hệt như gió đêm Buenos Aires ôm chặt lấy anh trong vòng tay từ phía sau.
À, khúc này sử dụng phương pháp ẩn dụ trong ngữ pháp tiếng Hán.
Hoàng hôn, gió đêm, đều là chỉ ai kia.
Thẩm Thiêm chợt nhớ đến tấm hình Thẩm Tuế chụp mình và Tần Tranh.
Suốt quãng đường đồng hành với nhau, hình như đây mới là bức ảnh chụp chung đầu tiên của cả hai. Không biết nó trông thế nào, có chói nắng không, liệu có chớp được hai người giữa bức tranh Budapest ngày xuân nồng nàn.
Hết thảy đều không có câu trả lời, mà sự không rõ này khiến lòng anh lần đầu tiên trong đời nảy sinh đâu đó niềm đợi mong. Thậm chí thốt nhiên khiến anh phải lặng lẽ cầu nguyện, muốn được tiếp tục sống một đôi chút nữa.
Chí ít... đến lúc anh nhìn thấy được bức hình ấy.
Bạn nói xem, hỡi gabriel thân yêu?
Tác giả có lời muốn nói:
Gabriel: nhân loại.
Thẩm Tuế vừa đi khỏi cách đó năm mét, Tần Tranh ngồi trên ghế dài ngửa đầu đặt câu hỏi với Thẩm Thiêm. Rốt cuộc cô nàng phải gặp được một anh chàng đẹp trai đến mức nào thì mới có thể từ bỏ không quay về tiếp tục chuyến đi với hai người.
Câu hỏi khá trừu tượng, nhưng cách đó không xa tình cờ có một người đàn ông phương Đông khá sáng sủa đẹp trai, Thẩm Thiêm không nhịn được đưa mắt nhìn vài lượt, lơ đãng nói: "Khó định nghĩa lắm, thẩm mỹ của mỗi người là chủ quan."
Tần Tranh vừa trải qua công cuộc định nghĩa chữ "đẹp" ồ lên, không đáp.
Thẩm Thiêm phát giác hắn phản ứng hơi thiếu nhiệt tình, chợt cười cười, ngoái lại gọi: "Tần Tranh."
Tần Tranh: "Ừ."
Thẩm Thiêm: "Tôi không gọi em, Tần Tranh."
Tần Tranh: "Cái gì?"
Thẩm Thiêm ho khẽ, chuyển giọng nghiêm túc: "Ý tôi là, tôi gọi tên em để định nghĩa khái niệm "đẹp trai" của tôi."
Với Thẩm Thiêm, đẹp trai = Tần Tranh.
Em vui chưa?
"Anh nịnh nọt tôi, theo kiểu thật tình giả ý." Tần Tranh đưa ra suy đoán.
Thẩm Thiêm gật khẽ: "Vậy em nghe được tôi thật tình bao nhiêu, giả ý bao nhiêu không?"
Tần Tranh giơ hai cánh tay lên, chỉ vào bầu trời xanh thẳm rồi di ngón trỏ kéo vào xong lại kéo ra, như gã thương nhân đang chi li tính toán giằng co với khách hàng. Nửa buổi trời sau khi màn biểu diễn kết thúc, hắn rút ra kết luận: "Lúc vừa nói khỏi miệng thì 10 với 0, bây giờ ước độ 6 với 4. Thẩm Gia Ánh, tên đàn ông phía chếch trái hợp gu anh lắm nhỉ?"
Hắn đừng có kết thúc bằng thái độ hẹp hòi đó chứ.
Thẩm Thiêm cười gục cả đầu, ngẫm lại mới thấy chắc Tần Tranh phải mọc con mắt sau gáy, đến cả việc anh tia đi đâu mà hắn cũng biết được, càng nghĩ lại càng buồn cười.
Tần Tranh hết sức bất đắc dĩ quay đầu lại trong tiếng cười nghẹn của anh, nhìn thấy Thẩm Thiêm khoác tay lên lưng ghế, người ngợm cong vẹo cười không còn ra tí phong thái nào, lại càng không hề để ý "người đàn ông đứng phía chếch trái" đang đi thẳng về phía họ.
Sống mũi Thẩm Thiêm lại bị kính râm của Tần Tranh chiếm đóng.
Cơ mà lần này không phải do anh chôm của Tần Tranh, mà là cậu tổng tự đeo cho anh.
"Tạ ơn đức vua ban ban thưởng."
Thẩm Thiêm lau nước mắt sinh lý ứa ra sau tràng cười ngặt nghẽo nọ, lười biếng ngồi dậy, bất giác nhận ra hình như quanh mình xuất hiện thêm người nào đó.
Một người với khuôn mặt sắc cạnh và đường nét sâu hoắm, mái tóc xoăn đen nhánh, đôi mắt lười buồn rầu, thoạt trông trạc tuổi và với cùng một kiểu tóc "học sinh cấp ba mà Thẩm Ngọc Nhữ cắt cho" với Tần Tranh. Một người đàn ông điển trai.
Một người giống Schiele hơn cả cậu tổng xuất hiện.
Tần Tranh còn đang đặt tay trên trán Thẩm Thiêm lạnh lùng quay mắt nhìn sang.
Buộc phải thừa nhận, cái kiểu chó săn bảo vệ thức ăn của hắn này trông cũng đáng sợ thật chứ.
Người bước đến dừng bên ngoài vòng sát thương của hắn, thong dong và lịch thiệp giơ hai tay lên đầu hàng Sa Hoàng: "Xin đừng hiểu lầm, trái tim tôi đã thuộc về mỹ nhân khác."
#
Mỹ nhân đang nghiên cứu mái vòm đầu nhọn theo lối kiến trúc Gothic.
Thẩm Thiêm nói: "Cậu ta bị vứt bỏ đấy, bây giờ gặp lại khả năng sẽ hơi cà lăm."
Anh ta sẽ nói: Thẩm, Thẩm Tuế.
Mỹ nhân sẽ đứng khựng nơi đó.
Anh ta nói tiếp: Tiểu thư Thẩm, Thẩm Tuế, anh được phép chụp cho em một tấm hình không?
Thẩm Tuế quay lưng về anh ta chậm chạp mở to mắt, vào khoảnh khắc quay lại trông thấy người đàn ông, đôi mắt cô nàng hoe đỏ.
"Nghe có vẻ drama."
—— Tần Tranh đưa ra đánh giá sơ bộ với khả năng tưởng tượng kịch bản phim thần tượng của Thẩm Thiêm.
Mới nãy gã đàn ông kia thoạt trông đầy xảo quyệt, hẳn sẽ không ăn nói cà lăm như thế.
"Ừm, tôi cũng thấy vậy."
Thẩm Thiêm nhếch môi, tò mò hỏi: "Em đoán xem cô ấy có tha thứ không?"
"Không biết." Tần Tranh lại buồn ngủ, mi mắt cụp xuống, tay mân mê quấn quýt lọn tóc dài xõa trên vai mình.
Hắn dường như không bao giờ có lấy một xu hứng thú với tất cả mọi người ngoài bản thân và Thẩm Thiêm. Thoạt tiên Thẩm Thiêm tưởng mình cũng bị liệt trong danh sách không khơi nổi hứng thú. Cho đến khi... vào một hôm nào đó trước lúc Tần Tranh thức giấc, Thẩm Thiêm định bụng ôm quần áo bỏ chạy, ngờ đâu người kia dù chưa tỉnh ngủ vẫn nắm chặt tóc anh không buông tay —— giống hệt như bây giờ.
Người ngồi cạnh không hùa theo tọc mạch với mình, Thẩm Thiêm nhàm chán đành tự buôn chuyện.
Sự thật là anh khá ngạc nhiên, thì ra người ấy thích Thẩm Tuế, Thẩm Tuế cũng thích một người thế ấy.
Khá là kỳ diệu.
Thẩm Thiêm ngắm đài phun nước phía xa xa, tưởng tượng khung cảnh như từng thước phim được chụp lại trong đầu. Anh chợt ngạc nhiên nhận ra, người này có ngoại hình hao hao như người bản thân anh vô thức liên tưởng đến, người cùng Thẩm Ninh hạ sinh ra anh.
Biết diễn tả thế nào đây, tóm tắt đơn giản thế này: Một gã buồn sầu mà nguy hiểm.
Nhưng lần này, hẳn rằng Thẩm Tuế sẽ may mắn hơn Thẩm Ninh.
"Biết đâu bé thỏ trắng lại hớp hồn hơn hồ ly."
Thẩm Thiêm ngồi trên băng ghế, không kìm lòng được cảm thán.
Tần Tranh ngồi đằng sau anh tự nhiên tựa trán lên vai Thẩm Thiêm chợp mắt nghỉ ngơi: "Anh có nghĩ đến chuyện, hồ ly bị lừa vì chính nó sẵn lòng rơi vào cạm bẫy?"
Một kiểu suy nghĩ mới mẻ khác.
Thẩm Thiêm mở to mắt, nghiêng đầu, đầu rúc sát vào sườn mặt Tần Tranh.
"Mặc dù suy nghĩ này nảy ra không đúng lúc lắm, cũng hoàn toàn không có cơ sở liên tưởng. Nhưng trong khoảnh khắc tôi đã thay cô ấy thành mẹ mình."
Xin chào, Thẩm Ninh.
Đã từ lâu lắm, gần như lâu bằng cả cuộc đời con, chúng ta không gặp mặt.
Không biết mẹ có đang khỏe mạnh bình an, đang ở thế gian, trên trời, hay là nghỉ ngơi thanh nhàn trên bờ biển California như trong 1 GB ảnh chụp được lưu trong thư mục ẩn trên máy tính. Con không nhớ mẹ lắm và cũng chẳng bao giờ thấy mẹ ngầu hơn con chút nào, nhưng thời khắc này, con chúc phúc cho mẹ.
Mong rằng mẹ cũng sẽ ở bên một ai đó, giống như lúc này đây, ôm lấy nhau ở một ngóc ngách nào đó giữa lòng cõi đất, dù rằng người ấy là ai.
"Anh nghĩ ngầu lắm." Tần Tranh nói.
Hắn học được cách khen ngợi của nhà họ Thẩm rồi.
Thẩm Thiêm bật cười, cụp mắt: "Thật à?"
"Uh huh."
"Thế tôi tin em."
"Vốn dĩ là vậy."
Thời gian bình lặng thế này thật là đặc biệt.
Rõ ràng hòn ngọc lấp lánh rung động lòng người, hấp dẫn du khách trên toàn thế giới của Budapest —— Tòa nghị viện đang ở ngay sau lưng cả hai. Nhưng hai người lại chôn mình trong một góc mà mọi người không dư thời giờ để mắt, và hoàn toàn không có ý định góp vui cùng dòng người nhộn nhịp.
Mà giữa làn gió mùa xuân chỉ thuộc về riêng họ, Thẩm Thiêm chợt nhận ra mình được ôm siết đầy diệu kỳ.
Hệt như hoàng hôn Porto lần nữa ôm chầm hôn lên anh, hệt như gió đêm Buenos Aires ôm chặt lấy anh trong vòng tay từ phía sau.
À, khúc này sử dụng phương pháp ẩn dụ trong ngữ pháp tiếng Hán.
Hoàng hôn, gió đêm, đều là chỉ ai kia.
Thẩm Thiêm chợt nhớ đến tấm hình Thẩm Tuế chụp mình và Tần Tranh.
Suốt quãng đường đồng hành với nhau, hình như đây mới là bức ảnh chụp chung đầu tiên của cả hai. Không biết nó trông thế nào, có chói nắng không, liệu có chớp được hai người giữa bức tranh Budapest ngày xuân nồng nàn.
Hết thảy đều không có câu trả lời, mà sự không rõ này khiến lòng anh lần đầu tiên trong đời nảy sinh đâu đó niềm đợi mong. Thậm chí thốt nhiên khiến anh phải lặng lẽ cầu nguyện, muốn được tiếp tục sống một đôi chút nữa.
Chí ít... đến lúc anh nhìn thấy được bức hình ấy.
Bạn nói xem, hỡi gabriel thân yêu?
Tác giả có lời muốn nói:
Gabriel: nhân loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.