Chương 34: Thư mời
Đả Tự Cơ
22/11/2024
Buổi sáng ngày thứ chín sau ngày trở về từ hồ sông băng, Thẩm Thiêm ăn vận chỉn chu cầm theo chiếc violin đầu tiên anh hoàn thiện từ ngày đến Iceland. Trên đường đến căn nhà có chóp mái màu xanh lá đầu tiên trên con đường này, anh chỉnh trang lại tóc tai mặt mũi, nở nụ cười ấn chuông cửa nhà vị khách.
Nhẩm tính thử, đây hình như là lần đầu tiên anh tự tay giao đàn đến tay khách hàng.
Cơ mà cũng chẳng phải do hồi xưa Thẩm Thiêm có giá gì cho cam chỉ cần ngồi chờ đợi. Mà bởi đó chính là giá trị mặt bằng chung của hàng đặt theo yêu cầu ngoài thị trường —— Khách hàng tự đến lấy hoặc đóng gói giao lại cho bưu điện. Hình như hồi nhỏ anh cũng có từng theo Edwin giao đàn cho khách giúp Thẩm Ngọc Nhữ vài lần.
Budapest cũng chỉ lớn ở mức bình thường nếu so với các thành phố rộng lớn có tiếng trên thế giới, nhưng vẫn thừa sức ở trên Reykjavik. Hiện nay Thẩm Thiêm đang làm tổng cộng hai đơn hàng với khoảng cách cực kỳ gần mình, xa nhất chắc chỉ đi bộ tầm hơn chục phút là đến.
Anh rất thường đi qua căn nhà màu xanh lá này, chỉ cần dạo một vòng là biết ngay lộ trình giao hàng sẽ ngắn hơn tưởng tượng.
Chưa kể, đây cũng là chiếc violin đầu tiên anh làm trở lại từ hồi đến Iceland và sau khoảng thời gian nửa năm, gọi là có ý nghĩa hết sức đặc biệt ở góc độ nào đó, tự tay giao cũng không hề quá.
Chủ nhân tương lai của chiếc violin là một cậu bé tám tuổi người bản địa, tóc vàng mắt xanh, tính tình nhút nhát. Hồi tháng trước trong lần đầu ghé thăm chỗ làm việc của Thẩm Thiêm, cậu bé đã tặng cho anh thợ đàn một hộp bánh quy sô cô la bà ngoại nướng riêng cho khách.
Thẩm Thiêm có ấn tượng rất tốt với cậu bé.
Đàn violin sẽ dễ gặp phải tình trạng "không quen khí hậu" khi về tay những khách hàng nước ngoài do ảnh hưởng của nhiệt độ và độ ẩm. Ngay cả người đã chu du khắp thế giới như Thẩm Thiêm cũng không phá vỡ quy tắc "đàn miền Bắc không dùng gỗ miền Nam". Vì là nơi cực kỳ lạnh giá nên người Iceland mến mộ âm nhạc không dễ gì mua được một cây đàn thực sự phù hợp, dù sao nơi đây dân cư ít ỏi, thị trường nhỏ hẹp không nuôi nổi nhà máy quy mô hóa, còn thợ đàn chuyên nghiệp thì đếm trên đầu ngón tay.
Con người dù đi đâu cũng nên có năng lực cạnh tranh cốt lõi. Là thợ đàn ở nơi khan hiếm nghệ nhân, việc xin thẻ tạm trú của Thẩm Thiêm rất thuận lợi. Tuy là số lượng đơn đặt cũng như giá thỏa thuận ít đến đáng thương so với ngày trước, nhưng mỗi ngày anh vẫn có công việc. Chí ít không phải bận tâm vấn đề cơm áo tương lai gần.
Ngoài ra, có lẽ nhiều người không biết rằng, Thẩm Thiêm một khi đã bắt đầu làm việc sẽ cực kỳ nghiêm túc.
Dù mọi ngày trông anh có vẻ hay đi lông bông lãng đãng phí thời gian, nhưng thật ra anh sẽ có riêng một bản kế hoạch tiến độ công việc rõ ràng ngay khi bắt đầu, mà anh cũng chưa bao giờ sai hẹn với bản thân. Dưới tình trạng bình thường Thẩm Thiêm sẽ luôn hoàn thành đơn hàng trước thời hạn.
Nếu bắt chước trên mấy trang web phê bình lấy cách thức chấm điểm thái độ làm việc của anh, vậy thì tính chuyên nghiệp của thợ đàn họ Thẩm đời thứ hai thật đúng là không có điểm gì chê.
Ít lâu sau tiếng chuông, chuỗi tiếng bước chân tung tăng vang lên sau cánh cửa.
Nghe tiếng động nọ cũng đủ đoán được ai sắp ra mở cửa cho anh. Thẩm Thiêm hơi lùi về nửa bước, đếm ngược ba giây, cánh cổng lớn vẫn treo vòng hoa mừng lễ Phục sinh bị đẩy ra từ bên trong, đôi mắt màu xanh biếc hệt như mặt hồ sông băng dưới vầng mặt trời xuất hiện, đầy mong đợi nhìn về anh.
Là cậu bé nọ.
Hai tay Thẩm Thiêm ôm hộp đàn violin, mỉm cười ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu bé, mấp máy chào hỏi vị khách nhí bằng tiếng Iceland đúng chuẩn đã tập đi tập lại rất nhiều lần và được hàng xóm khích lệ: "Xin chào, bạn của cậu đến rồi đây."
Dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười của ông bà, cậu bé cẩn thận từng tí một xòe tay sờ hộp đàn rồi sốt sắng nắm tay dò vào lòng, hỏi bằng giọng nhỏ xíu: "Thế đằng ấy là con trai hay con gái ạ?"
Thẩm Thiêm tỏ vẻ thần bí: "Em muốn thế nào?"
Cậu bé mím môi im lặng nghĩ: "Con gái ạ. Hồi Giáng sinh năm ngoái lẽ ra em đã có một cô em gái."
Trong cuộc điện thoại đặt hàng đầu tiên, Thẩm Thiêm nghe ông cậu bé kể, cha mẹ cậu bé gặp tai nạn giao thông vào mùa đông năm noái, hiện vẫn đang tịnh dưỡng ở một nơi ấm áp. May mắn là đôi vợ chồng không bị thương nghiêm trọng, nhưng gia đình này đã vĩnh viễn mất đi sinh mệnh nhỏ bé vốn đã sắp chào đời.
Thẩm Thiêm nghiêm túc trả lời cậu bé: "Thế thì đây là một cô bé mặc váy gỗ Vân Sam và gỗ Phong. Hôm nay là sinh nhật của cô bé, em nhớ ngày hôm nay chưa?"
Cậu bé cười toe toét, ra sức gật đầu: "Dạ nhớ!"
Trước lúc nhận cây đàn violin từ tay Thẩm Thiêm, cậu bé ngại ngùng nhưng chủ động ôm anh chàng với mái tóc dài nọ, sau đó ôm chặt "em gái" quay đi chạy về phía ông bà chờ đợi đã lâu, cười khanh khách tuyên bố với họ: "Elsa về rồi! Ông ơi bà ơi!"
Đến lúc đi bộ về gần nhà, trong đầu Thẩm Thiêm vẫn vang vọng câu nói ấy.
Elsa về rồi.
Dù chắc có lẽ chỉ một đứa trẻ con khờ khạo hồn nhiên mới thật lòng tin (chẳng hạn như Thẩm Ngọc Nhữ chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm một chiếc đàn rồi đặt tên là Edwin), nhưng khi bất chợt nghe lời nói ấy, thật sự... khiến Thẩm Thiêm bất giác cảm thấy công việc của mình rất có ý nghĩa.
Càng ngạc nhiên hơn nữa là, thậm chí anh còn nảy ra suy nghĩ chia sẻ câu chuyện nhỏ này cho người khác —— Vừa lúc mở khung chat với Tần Tranh định gõ chữ xuống, Thẩm Thiêm bỗng tỉnh hồn, đứng đơ mở to mắt trân trân.
Tin nhắn gần nhất là hồi chiều qua. Tần Tranh chia sẻ bài báo hôm đó cho anh, Thẩm Thiêm ngủ tới trưa trật mới tỉnh cầm điện thoại lên, mơ mơ màng màng gõ trả lời "hh".
Lướt ngược lên trên, hôm trước Tần Tranh gửi anh bữa cơm tối hắn tự nấu, Thẩm Thiêm trả lời "/ngón cái/"
Lại lướt lên, Tần Tranh chụp hình chú chim nhỏ đậu ngoài cửa sổ nhà hắn, Thẩm Thiêm trả lời "!".
Lại lướt lên thêm nữa, tối hôm đi du lịch hồ sông băng về, trước lúc chia tay ở trạm xe Tần Tranh dặn anh về đến nhà nhớ nhắn tin cho hắn. Thẩm Thiêm đồng ý, trên đường đi bộ về nhắn sang "Về rồi", Tần Tranh trả lời "Ừ".
Cứ lướt ngược lên nội dung gần như giống hệt nhau. Chung quy là Tần Tranh gửi gì đó, Thẩm Thiêm trả lời ngắn ngủn, thỉnh thoảng anh nhắn trước cũng chỉ là vài câu hỏi và trả lời chắc chắn.
Nhưng bạn có còn nhớ giao diện đoạn chat của hai người trước đó là thế nào không?
Nội dung luôn là Thẩm Thiêm gửi địa chỉ khách sạn, Tần Tranh nhắn trả lời "Ừ".
Bây giờ vai diễn hình như đảo lộn, nhưng sau khi đảo lộn cậu tổng thế nào lại lắm chuyện hơn Thẩm Thiêm ngày xưa tận bao nhiêu.
Đến nỗi hắn còn gửi cho Thẩm Thiêm xem con thỏ nhỏ xíu hắn thấy trên tuyết.
Lần một, lần hai, thoạt tiên anh còn thấy ngạc nhiên khi nhận tin nhắn hắn gửi. Nhưng lâu gần cũng thành quen, để rồi mới vừa đây suýt nữa Thẩm Thiêm cũng nhắn kể cho Tần Tranh nghe câu chuyện về cậu bé và Elsa.
Anh bị bỏ bùa trúng bẫy gì rồi?
Thẩm Thiêm cứ như gây họa sợ bị phát hiện, luống cuống tắt màn hình, nhét điện thoại thật sâu vào túi.
Nhưng số mệnh cứ thích trêu ngươi con người thế đấy.
Chẳng biết bạn đã từng xem bao giờ chưa, thi thoảng sẽ có hình ảnh thế này xuất hiện trong các bộ phim —— Ở hai nơi chốn khác nhau trên cùng một con phố, hay ở cùng một địa điểm nhưng ở hai khoảng thười gian khác nhau, nam nữ chính tùy cảnh quay mỗi bộ phim đang nói chuyện, đi đường, dựa vào tàu điện. Trong bầu không khí tương tự nhưng không hoàn toàn giống nhau, ngửa đầu đón lấy cùng một trận gió. Hai người đứng đối diện nhau nhưng sai thời gian và không gian trong chiếc váy dài và áo khoác đã từng mặc lần đầu gặp gỡ. Nhóm người xung quanh họ biến thành cái bóng Vương Gia Vệ, hai người nhìn về phía nhau, nhưng sự thật là có lẽ hai người mãi mãi cũng không bao giờ nhìn thấy được nhau.
Sau đó, có người đứng sau lưng gọi tên một người.
Hai người thoáng quay đầu và gặp lại nhau giữa đám đông, hoặc lướt qua nhau mãi mãi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, dù cơn gió Bắc Âu buốt lạnh thấu xương vẫn còn đó, nhưng ít ra bầu trời khi từ trong cửa sổ nhà là màu nắng ửng rực rỡ, khiến người ta dễ chịu đến mức muốn cưỡi lấy gió, mở tung ống tay áo tự do bay lên trời như một chiếc khinh khí cầu.
Mà giữa trời nắng rít từng cơn gió dữ dội, ở nơi cách nhà chưa đến mười mét, Thẩm Thiêm siết điện thoại trong túi, lòng vẫn thấy sợ hãi vì suýt nữa đã xúc động làm trò nhưng may chưa thực hiện, thở phào nhẹ nhõm.
Có thiếu niên chạy xe đạp bấm chuông leng keng sượt qua người anh, bịch ni lông màu đỏ ai đó vứt ven đường biến thành chiếc khinh khí cầu cất cánh trong trời gió.
Thẩm Thiêm bị điểm màu chói mặt nọ hấp dẫn —— Nó chợt khiến anh vô thức nhớ về ngày nhỏ được Edwin dẫn ra quảng trường thả diều.
Hình như anh chỉ chơi thả diều mỗi hồi ấy, con diều hình gì ấy nhỉ?
Không biết ai đặt chuông báo tin nhắn là tiếng thiên nga ở hồ Tjörnin thế kia.
À đúng rồi, con diều đó là hình thiên nga.
Thẩm Thiêm bất giác nhận ra âm thanh đến từ chiếc điện thoại mình giấu nhẹm trong túi quần. Rồi anh lại chợt phát hiện điều gì đó, thình lình ngoảnh lại. Tại khung cảnh mà anh không tài nào mường tượng được, Tần Tranh ở phía đối diện con phố tay đút túi quần, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn về bên kia đường.
Là mơ ư?
Hình như không.
Tiếng nhạc chuông dần dừng hẳn, thước phim cũng dần đi vào hồi kết.
Giữa làn gió trong thanh, Tần Tranh không biết mình đang trong bộ phim của người khác là nguồn cơn chuông báo tin nhắn thiên nga từ điện thoại Thẩm Thiêm. Hắn đang nhìn đến, hoặc cũng chỉ vừa ngẩng lên từ phút trầm tư khi nghe tiếng thiên nga kêu, nhìn người đang bước đến, chẳng kiềm lòng được đứng thẳng người giơ xấp thư vẫy vẫy cho Thẩm Thiêm xem.
"Người đưa thư mới đi ngang, tôi ký nhận giúp anh vài phong thư."
"Cảm ơn em..."
Thẩm Thiêm không nhớ rõ mình băng qua đường thế nào —— Chắc khúc ký ức này bị đạo diễn thẳng tay cắt mất rồi.
Thẩm Thiêm váng vất cầm xấp thư từ tay Tần Tranh. Anh đi trước, lấy chìa khóa mở cửa căn nhà dưới hầm.
Địa chỉ trên phong thư rất rõ ràng, ngoài ngân hàng, tòa soạn với mấy bức thư ngỏ ý đặt hàng từ mấy khu khác nhau. Vào khắc Tần Tranh đóng cửa lại, Thẩm Thiêm đang lơ đãng lật lựa mấy phong thư chợt khựng, sau đó rút lấy xấp thư dày nhất ra.
Là cô nàng anh quen trên chuyến tàu từ Vienna đến Budapest.
May mà cô nàng đề người nhận bằng tiếng Anh, Shen Shan, không thì chắc gửi lộn mất —— Vì có cái tên xấu xa nào đó qua quýt làm Thẩm Tuế đến giờ này vẫn tưởng tên Thẩm Thiêm là "Thẩm Sơn".
#
Anh Thẩm Sơn thân mến:
Mùa hạ ở Reykjavik thế nào? Tôi viết bức thư gửi anh này trong một quán rượu ở Trieste.
Trước khi đến đây, tôi đã đọc lịch sử và nhật ký du lịch của Jane Morris, biết rằng nơi đây là biên giới của bức màn sắt châu Âu, là "nơi không tên" điểm giao của sự thịnh vượng và lụn bại khó lòng miêu tả bằng lời.
Anh biết đấy, tôi là một thiếu nữ thuộc về văn chương. Mà xưa nay Trieste là chốn nương náu của giới văn nhân, nên không có gì bất ngờ khi tôi cũng vô cùng yêu thích nơi này.
Hôm ấy sau khi vội vàng từ biệt với anh và anh Tần, tôi gặp được người quen, hay nói đúng hơn là người yêu trước kia lẫn hiện tại của tôi.
Nói nhỏ với anh thôi, mặc dù bây giờ anh ấy đang ngồi ngay ngắn uống cà phê đối diện tôi đấy, nhưng mắt cứ tăm tia xem tôi viết gì cho anh (nét này thì tôi thấy đáng yêu lắm, vừa thấy buồn cười nữa). Nhưng thật ra tôi vẫn chưa thể chắc chắn giới thiệu xác thực với anh rằng: Anh ấy cũng sẽ là người yêu tương lai của tôi.
Tôi nhận ra mình đem lòng yêu một người đàn ông mà thế gian này không coi trọng theo nghĩa trần tục. Ở nơi anh có quá nhiều thứ không ổn định, những khi ở bên anh tôi sẽ luôn bất giác nghĩ đến tương lai chung của hai người chúng tôi về sau. Nhưng thật ra thì, từ tận đáy lòng có khi tôi cũng không đặt nặng đến thế.
Song hiện tại, tôi vẫn lựa chọn yêu anh bằng tất cả những gì mình có và nhận lấy của anh hết thảy.
Nghe thế có vẻ giống đồ đần lắm nhỉ? Con gái hình như rất dễ biến mình thành kẻ si ngốc. Tuy vậy tôi nghĩ, dẫu có ra sao tôi vẫn muốn thử.
Anh có muốn thử một chút gì đó chăng?
Thú thật, cảm giác tất tay đánh cược một lần cũng không tệ đấy chứ:)
Chúc cho cuộc sống ở nơi gần vòng Bắc Cực của anh và anh Tần hạnh phúc!
Isten áldjon meg! Chúa phù hộ anh.
Thẩm Tuế
Viết tại Trieste, ngày tháng năm mùa hạ rực rỡ
#
"Cô nàng đang khoe mẽ mình có mặt trời giữa hè đẹp đẽ lắm ấy hả?"
Thẩm Thiêm mân mê cằm nghĩ ngợi.
Khóe môi Tần Tranh thoáng giương nét cười, hết sức tình nguyện nghe Thẩm Thiêm chia sẻ mớ suy đoán ác ý anh tự nghĩ ra: "Cá nhân tôi đúng thật đề nghị anh nghĩ về cô ấy theo hướng đó."
Cậu tổng ngó mặt qua, đưa mắt nhìn phong thư với độ dày dặn không xem thường được: "Trong đó là gì?"
"Vài tấm ảnh." Thẩm Thiêm trả lời: "Em muốn xem không?"
Tần Tranh: "Tôi được xem à?"
Thẩm Thiêm buồn cười ngước lên: "Đương nhiên."
Nhận được sự cho phép của chủ nhân, Tần Tranh đứng ở cạnh bàn lấy hết xấp ảnh dài trong phong thư ra.
Đa phần là ảnh chụp phong cảnh, trong đó có một vài tấm chụp riêng hai người.
Dễ dàng thấy được kỹ thuật chụp ảnh của Thẩm Tuế chắc hẳn đã qua trường lớp chuyên nghiệp, chú trọng từ canh chỉnh bố cục đến lấy sáng. Thế nên khi đặt chung lại với nhau, mấy tấm ảnh Tần Tranh chụp cho cô nàng và Thẩm Thiêm trở nên nghiệp dư hơn nhiều. Hai người đều được lấy toàn thân, thoạt trông là nhân vật chính nhưng lại hòa làm một thể với phông nền tòa thị chính, cây xanh chung quanh và du khách phía xa xa.
Cô nàng chưa kịp cười hớn hở và người đàn ông rũ mi cười uể oải.
Mang nhiều chất tự sự ấy chứ.
Đang lúc pha trà, Thẩm Thiêm quay lại đã thấy trên bàn có vài khung ảnh được xếp gọn ghẽ.
Anh nhìn Tần Tranh chăm chú tháo khung ra rồi nhét hình vào, nhất thời không nhịn được cười, rồi ánh mắt chợt nhìn về bức hình cậu tổng vừa đặt lên bàn ngay ngắn.
Đôi mắt anh vô thức trở nên tập trung thêm nhiều.
Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của hai người do Thẩm Tuế chụp.
Trên chiếc ghế dài ven đường, Thẩm Thiêm ngồi ở sau lưng Tần Tranh, tay giơ chữ V trên đầu người quay lưng về mình, còn hắn thì nghiêng đầu, đôi mắt cong cong.
Anh cứ ngỡ là...
"Anh đang nghĩ gì?" Tần Tranh ngắt ngang câu "ngỡ là" của anh.
Thẩm Thiêm nhướng mày: "Rõ ràng thế còn gì, đang suy nghĩ vài chuyện."
Tần Tranh cần cù không biết mệt: "Tôi biết được không?"
Thẩm Thiêm chắc như đinh đóng cột: "Không được."
Tần Tranh tỏ ra tiếc nuối: "Thôi được."
Thẩm Thiêm khựng lại, bổ sung: "Tạm thời."
Tần Tranh cười: "Được thôi."
Xem ra hắn không hề biết lúc mình cười trông đáng ghét cỡ nào.
Thẩm Thiêm quay lưng đi, xách sữa chua vào phòng làm việc, bỗng dưng nhớ ra: "Hôm nay em tới đây làm gì?"
"Làm khách." Tần Tranh lại nói linh tinh vớ vẩn.
Thẩm Thiêm khựng bước, ngoái đầu trừng mắt nguýt hắn cảnh cáo. Cậu tổng cũng thật thà, thấy anh nhìn mình thế thì tức khắc khoanh tay đứng im, ho nhẹ, lễ phép nói: "Tôi tới mời anh tham gia tiệc sinh nhật của tôi vào ngày mốt."
Bộ hắn là học sinh tiểu học hay gì!
Thẩm Thiêm chết cười: "Quy mô cỡ nào?"
Tần Tranh: "Chỉ có một khách."
Thẩm Thiêm không nhịn được cười phì: "Thời gian gấp rút thế tôi không làm kịp một cây guitar đâu."
"Không sao, tôi cũng không cần vội. Làm chậm rãi mà chắc, anh cứ làm càng lâu càng tốt."
Tần Tranh rút phong thư cuối cùng dưới chồng hình bị Thẩm Thiêm bỏ quên: "Thật ra, hôm nay tôi đến làm người đưa thư."
Phong thư màu nâu sậm, mặt trước là dòng chữ rất đẹp viết bằng bút nhũ vàng: Gửi Thẩm Thiêm.
Nhưng Thẩm Thiêm không động đậy.
Giữa tràng im ắng, Tần Tranh vẫn giữ nguyên tư thế nâng thiếp mời bằng cả hai tay hết sức nhẹ nhàng, trông hệt như chú lính đồ chơi. Nếu lông mi hắn không bất giác cụp xuống, thế thì hắn im lìm đến mức chẳng khác nào người giả.
Thẩm Thiêm cầm phong thư từ tay hắn.
Người đàn ông săm soi con dấu ở mặt sau, bình thản hỏi hắn: "Địa điểm ở đâu?"
Tần Tranh mím môi, cố hết sức nén ý cười, tạm gọi như nhún nhường hạ giọng trả lời chắc chắn: "Nhà tôi, được chứ?"
Cái tên này biết giả bộ thật chứ!
Khóe môi Thẩm Thiêm cũng nhếch khẽ, nhưng anh vẫn không chịu thua hếch cằm: "Được, nhưng tôi muốn ăn bánh kem cơ."
Anh không hề thích đồ ngọt, đúng là vẽ chuyện gây khó dễ người ta, nhưng Tần Tranh vẫn đầy ôn hòa: "Được."
Được. Được. Được.
Thẩm Thiêm không tài nào nghĩ nổi, rốt cuộc phải là việc thế nào mới khiến hắn nói ra hai chữ "Không được"?
Thú thật, anh không cho là mình hiểu rất rõ Tần Tranh.
Có chăng Thẩm Thiêm biết rất rõ, hoặc chỉ cần bằng đầu ngón tay cũng khám phá được mọi điểm nhạy cảm tồn tại trên cơ thể Tần Tranh. Nhưng anh chẳng thể nào biết được bình thường người này giải quyết mọi chuyện thế nào.
Dù có đồng hành làm việc cùng nhau tại trại mồ côi voi vài ngày ngắn ngủi, nhưng hai người làm việc ở hai nhóm khác nhau rồi cũng mau chóng chia tay. Mục đích của những cuộc gặp lại cũng toàn vì tình dục. Thỉnh thoảng Tần Tranh nghe hắn họp qua điện thoại, thường thì người ở đầu bên kia nói rất nhiều, còn Tần Tranh đứng bên cửa sổ thật lâu mới trả lời vài con chữ rời rạc, khiến người nghe lén không mò nổi là câu chuyện gì.
Thời mới quen nhau, Tần Tranh vừa tốt nghiệp cử nhân sau đó tiếp tục học lên hai năm đèn sách. Mặc dù trong hai năm đó cũng có vừa làm vừa học, nhưng chung quy Thẩm Thiêm là bạn tình của một cậu nhóc sinh viên đại học. Đúng vậy, hồi tốt nghiệp hắn còn mời Thẩm Thiêm đến làm người thân dự lễ. Cơ mà lúc ấy anh bận nghiên cứu món burito ở Mexico, từ chối khéo, về sau hai người cũng không ai nhắc lại chuyện này.
Sau khi tốt nghiệp, Tần Tranh ở lại Mỹ một khoảng thời gian. Mà dù có phản nghịch đến mức độ ấy cuối cùng hắn vẫn không chịu được áp lực, về bước và bắt đầu dấn thân vào sản nghiệp của gia đình dưới sự sắp đặt của cha. Mà cha hắn độc địa tàn nhẫn vô cùng, vừa bắt đầu đã ép Tần Tranh còn trẻ tuổi phải ngồi cái ghế cao. Hắn buộc phải vất vả đối phó với mấy cổ đông lớn tuổi không mấy nghe lời.
Nói thẳng ra, Tần Tranh làm rất khá và nếu hắn chấp nhận, thật ra hắn vẫn có thể ở lại Giang Thành. Hắn sẽ dung thân dưới sự ngầm đồng ý của cha, trở thành cánh chim ngày một cứng cáp, cuối cùng đạt được thế lực mạnh mẽ đủ sức chống lại cha chú sau nhiều năm nữa.
Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Ở cuộc đời thật sự, Thẩm Thiêm xuất hiện. Tần Tranh cũng đã lựa chọn ra đi không lời từ biệt... Những diễn biến còn lại thì mọi người đã biết rồi.
Tần Tranh ở vũ trụ của chúng ta chỉ là một Tần Tranh không có tiền đồ.
Vẫn sẽ chỉ là một Tần Tranh bị Thẩm Thiêm tò mò gạn hỏi "Em vốn tốt tính thế cơ à".
Tần Tranh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ký Thần kể với anh tính cách tôi xấu xí tồi tệ, anh thấy sao?"
Thẩm Thiêm vô thức định gật đầu, mà chợt nhớ ra mình mới vừa khen hắn "tốt tính".
"Con người có rất nhiều mặt." Giọng Tần Tranh ở nên khó hiểu: "Anh vẫn chưa thấy mặt tồi tệ nhất của tôi."
Thẩm Thiêm chậc lưỡi: "Sợ thế cơ."
Bầu không khí bí hiểm bị câu nói chế nhạo nọ phá tan.
Tần Tranh không nhịn được cười: "Dọa anh rồi à?"
"Đâu có." Thẩm Thiêm vỗ vỗ đầu thanh niên, rồi thuận tay mân mê vành tai Tần Tranh: "Tôi không nghĩ ra em phải làm gì mới dọa được tôi."
Hệt như chẳng tài nào nghĩ ra phải làm thế nào em mới nói "Không" với tôi.
Hai người kề vai nhau vào phòng làm việc của Thẩm Thiêm.
"Em có muốn quà sinh nhật gì không?"
"Tôi tưởng đây là chuyện người tặng phải nghĩ?"
"Tôi chưa tặng quà ai bao giờ, cần tham khảo chứ."
"Tôi cũng chưa nhận bao giờ, không có nguồn tham khảo."
"Thật à!"
"Nếu tôi nói thật thì sao."
"Thế thì tôi chẳng tin em."
Tần Tranh nhún vai, tỏ ý hắn cũng chịu thua.
Thẩm Thiêm nheo mắt nhìn đăm đăm hắn một lúc, khoe môi dần cong lên.
"Anh cười cái gì?" Tần Tranh cũng cười.
Thẩm Thiêm lại càng cười vui hơn, lắc đầu, ngẫm nửa buổi trời mới trả lời một hơi: "Chỉ là thấy kỳ sinh nhật tứ hai mươi tư của em sao mà dài đằng đẵng."
Trước đó hai người mỗi người người một điều ước, Tần Tranh nhờ trước một cây guitar làm quà, hôm nay thiệp mời vừa đến nơi, mà rốt cuộc thì phải ngày mốt mới tới sinh nhật.
Thẩm Thiêm cười ngã ngồi vào ghế.
Anh ngả nghiêng dựa vào thành ghế, duỗi đôi chân dài ra, cánh tay buông lỏng đặt trước người, thoáng ngửa đầu nhìn về Tần Tranh, đôi mắt anh cong cong đến nhường bung rộ được những vì sao.
Thật khiến người ta khó lòng không hôn anh.
Thế là Tần Tranh không nhẫn nhịn, hắn cúi người xuống, hôn lên.
Nhẩm tính thử, đây hình như là lần đầu tiên anh tự tay giao đàn đến tay khách hàng.
Cơ mà cũng chẳng phải do hồi xưa Thẩm Thiêm có giá gì cho cam chỉ cần ngồi chờ đợi. Mà bởi đó chính là giá trị mặt bằng chung của hàng đặt theo yêu cầu ngoài thị trường —— Khách hàng tự đến lấy hoặc đóng gói giao lại cho bưu điện. Hình như hồi nhỏ anh cũng có từng theo Edwin giao đàn cho khách giúp Thẩm Ngọc Nhữ vài lần.
Budapest cũng chỉ lớn ở mức bình thường nếu so với các thành phố rộng lớn có tiếng trên thế giới, nhưng vẫn thừa sức ở trên Reykjavik. Hiện nay Thẩm Thiêm đang làm tổng cộng hai đơn hàng với khoảng cách cực kỳ gần mình, xa nhất chắc chỉ đi bộ tầm hơn chục phút là đến.
Anh rất thường đi qua căn nhà màu xanh lá này, chỉ cần dạo một vòng là biết ngay lộ trình giao hàng sẽ ngắn hơn tưởng tượng.
Chưa kể, đây cũng là chiếc violin đầu tiên anh làm trở lại từ hồi đến Iceland và sau khoảng thời gian nửa năm, gọi là có ý nghĩa hết sức đặc biệt ở góc độ nào đó, tự tay giao cũng không hề quá.
Chủ nhân tương lai của chiếc violin là một cậu bé tám tuổi người bản địa, tóc vàng mắt xanh, tính tình nhút nhát. Hồi tháng trước trong lần đầu ghé thăm chỗ làm việc của Thẩm Thiêm, cậu bé đã tặng cho anh thợ đàn một hộp bánh quy sô cô la bà ngoại nướng riêng cho khách.
Thẩm Thiêm có ấn tượng rất tốt với cậu bé.
Đàn violin sẽ dễ gặp phải tình trạng "không quen khí hậu" khi về tay những khách hàng nước ngoài do ảnh hưởng của nhiệt độ và độ ẩm. Ngay cả người đã chu du khắp thế giới như Thẩm Thiêm cũng không phá vỡ quy tắc "đàn miền Bắc không dùng gỗ miền Nam". Vì là nơi cực kỳ lạnh giá nên người Iceland mến mộ âm nhạc không dễ gì mua được một cây đàn thực sự phù hợp, dù sao nơi đây dân cư ít ỏi, thị trường nhỏ hẹp không nuôi nổi nhà máy quy mô hóa, còn thợ đàn chuyên nghiệp thì đếm trên đầu ngón tay.
Con người dù đi đâu cũng nên có năng lực cạnh tranh cốt lõi. Là thợ đàn ở nơi khan hiếm nghệ nhân, việc xin thẻ tạm trú của Thẩm Thiêm rất thuận lợi. Tuy là số lượng đơn đặt cũng như giá thỏa thuận ít đến đáng thương so với ngày trước, nhưng mỗi ngày anh vẫn có công việc. Chí ít không phải bận tâm vấn đề cơm áo tương lai gần.
Ngoài ra, có lẽ nhiều người không biết rằng, Thẩm Thiêm một khi đã bắt đầu làm việc sẽ cực kỳ nghiêm túc.
Dù mọi ngày trông anh có vẻ hay đi lông bông lãng đãng phí thời gian, nhưng thật ra anh sẽ có riêng một bản kế hoạch tiến độ công việc rõ ràng ngay khi bắt đầu, mà anh cũng chưa bao giờ sai hẹn với bản thân. Dưới tình trạng bình thường Thẩm Thiêm sẽ luôn hoàn thành đơn hàng trước thời hạn.
Nếu bắt chước trên mấy trang web phê bình lấy cách thức chấm điểm thái độ làm việc của anh, vậy thì tính chuyên nghiệp của thợ đàn họ Thẩm đời thứ hai thật đúng là không có điểm gì chê.
Ít lâu sau tiếng chuông, chuỗi tiếng bước chân tung tăng vang lên sau cánh cửa.
Nghe tiếng động nọ cũng đủ đoán được ai sắp ra mở cửa cho anh. Thẩm Thiêm hơi lùi về nửa bước, đếm ngược ba giây, cánh cổng lớn vẫn treo vòng hoa mừng lễ Phục sinh bị đẩy ra từ bên trong, đôi mắt màu xanh biếc hệt như mặt hồ sông băng dưới vầng mặt trời xuất hiện, đầy mong đợi nhìn về anh.
Là cậu bé nọ.
Hai tay Thẩm Thiêm ôm hộp đàn violin, mỉm cười ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu bé, mấp máy chào hỏi vị khách nhí bằng tiếng Iceland đúng chuẩn đã tập đi tập lại rất nhiều lần và được hàng xóm khích lệ: "Xin chào, bạn của cậu đến rồi đây."
Dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười của ông bà, cậu bé cẩn thận từng tí một xòe tay sờ hộp đàn rồi sốt sắng nắm tay dò vào lòng, hỏi bằng giọng nhỏ xíu: "Thế đằng ấy là con trai hay con gái ạ?"
Thẩm Thiêm tỏ vẻ thần bí: "Em muốn thế nào?"
Cậu bé mím môi im lặng nghĩ: "Con gái ạ. Hồi Giáng sinh năm ngoái lẽ ra em đã có một cô em gái."
Trong cuộc điện thoại đặt hàng đầu tiên, Thẩm Thiêm nghe ông cậu bé kể, cha mẹ cậu bé gặp tai nạn giao thông vào mùa đông năm noái, hiện vẫn đang tịnh dưỡng ở một nơi ấm áp. May mắn là đôi vợ chồng không bị thương nghiêm trọng, nhưng gia đình này đã vĩnh viễn mất đi sinh mệnh nhỏ bé vốn đã sắp chào đời.
Thẩm Thiêm nghiêm túc trả lời cậu bé: "Thế thì đây là một cô bé mặc váy gỗ Vân Sam và gỗ Phong. Hôm nay là sinh nhật của cô bé, em nhớ ngày hôm nay chưa?"
Cậu bé cười toe toét, ra sức gật đầu: "Dạ nhớ!"
Trước lúc nhận cây đàn violin từ tay Thẩm Thiêm, cậu bé ngại ngùng nhưng chủ động ôm anh chàng với mái tóc dài nọ, sau đó ôm chặt "em gái" quay đi chạy về phía ông bà chờ đợi đã lâu, cười khanh khách tuyên bố với họ: "Elsa về rồi! Ông ơi bà ơi!"
Đến lúc đi bộ về gần nhà, trong đầu Thẩm Thiêm vẫn vang vọng câu nói ấy.
Elsa về rồi.
Dù chắc có lẽ chỉ một đứa trẻ con khờ khạo hồn nhiên mới thật lòng tin (chẳng hạn như Thẩm Ngọc Nhữ chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm một chiếc đàn rồi đặt tên là Edwin), nhưng khi bất chợt nghe lời nói ấy, thật sự... khiến Thẩm Thiêm bất giác cảm thấy công việc của mình rất có ý nghĩa.
Càng ngạc nhiên hơn nữa là, thậm chí anh còn nảy ra suy nghĩ chia sẻ câu chuyện nhỏ này cho người khác —— Vừa lúc mở khung chat với Tần Tranh định gõ chữ xuống, Thẩm Thiêm bỗng tỉnh hồn, đứng đơ mở to mắt trân trân.
Tin nhắn gần nhất là hồi chiều qua. Tần Tranh chia sẻ bài báo hôm đó cho anh, Thẩm Thiêm ngủ tới trưa trật mới tỉnh cầm điện thoại lên, mơ mơ màng màng gõ trả lời "hh".
Lướt ngược lên trên, hôm trước Tần Tranh gửi anh bữa cơm tối hắn tự nấu, Thẩm Thiêm trả lời "/ngón cái/"
Lại lướt lên, Tần Tranh chụp hình chú chim nhỏ đậu ngoài cửa sổ nhà hắn, Thẩm Thiêm trả lời "!".
Lại lướt lên thêm nữa, tối hôm đi du lịch hồ sông băng về, trước lúc chia tay ở trạm xe Tần Tranh dặn anh về đến nhà nhớ nhắn tin cho hắn. Thẩm Thiêm đồng ý, trên đường đi bộ về nhắn sang "Về rồi", Tần Tranh trả lời "Ừ".
Cứ lướt ngược lên nội dung gần như giống hệt nhau. Chung quy là Tần Tranh gửi gì đó, Thẩm Thiêm trả lời ngắn ngủn, thỉnh thoảng anh nhắn trước cũng chỉ là vài câu hỏi và trả lời chắc chắn.
Nhưng bạn có còn nhớ giao diện đoạn chat của hai người trước đó là thế nào không?
Nội dung luôn là Thẩm Thiêm gửi địa chỉ khách sạn, Tần Tranh nhắn trả lời "Ừ".
Bây giờ vai diễn hình như đảo lộn, nhưng sau khi đảo lộn cậu tổng thế nào lại lắm chuyện hơn Thẩm Thiêm ngày xưa tận bao nhiêu.
Đến nỗi hắn còn gửi cho Thẩm Thiêm xem con thỏ nhỏ xíu hắn thấy trên tuyết.
Lần một, lần hai, thoạt tiên anh còn thấy ngạc nhiên khi nhận tin nhắn hắn gửi. Nhưng lâu gần cũng thành quen, để rồi mới vừa đây suýt nữa Thẩm Thiêm cũng nhắn kể cho Tần Tranh nghe câu chuyện về cậu bé và Elsa.
Anh bị bỏ bùa trúng bẫy gì rồi?
Thẩm Thiêm cứ như gây họa sợ bị phát hiện, luống cuống tắt màn hình, nhét điện thoại thật sâu vào túi.
Nhưng số mệnh cứ thích trêu ngươi con người thế đấy.
Chẳng biết bạn đã từng xem bao giờ chưa, thi thoảng sẽ có hình ảnh thế này xuất hiện trong các bộ phim —— Ở hai nơi chốn khác nhau trên cùng một con phố, hay ở cùng một địa điểm nhưng ở hai khoảng thười gian khác nhau, nam nữ chính tùy cảnh quay mỗi bộ phim đang nói chuyện, đi đường, dựa vào tàu điện. Trong bầu không khí tương tự nhưng không hoàn toàn giống nhau, ngửa đầu đón lấy cùng một trận gió. Hai người đứng đối diện nhau nhưng sai thời gian và không gian trong chiếc váy dài và áo khoác đã từng mặc lần đầu gặp gỡ. Nhóm người xung quanh họ biến thành cái bóng Vương Gia Vệ, hai người nhìn về phía nhau, nhưng sự thật là có lẽ hai người mãi mãi cũng không bao giờ nhìn thấy được nhau.
Sau đó, có người đứng sau lưng gọi tên một người.
Hai người thoáng quay đầu và gặp lại nhau giữa đám đông, hoặc lướt qua nhau mãi mãi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, dù cơn gió Bắc Âu buốt lạnh thấu xương vẫn còn đó, nhưng ít ra bầu trời khi từ trong cửa sổ nhà là màu nắng ửng rực rỡ, khiến người ta dễ chịu đến mức muốn cưỡi lấy gió, mở tung ống tay áo tự do bay lên trời như một chiếc khinh khí cầu.
Mà giữa trời nắng rít từng cơn gió dữ dội, ở nơi cách nhà chưa đến mười mét, Thẩm Thiêm siết điện thoại trong túi, lòng vẫn thấy sợ hãi vì suýt nữa đã xúc động làm trò nhưng may chưa thực hiện, thở phào nhẹ nhõm.
Có thiếu niên chạy xe đạp bấm chuông leng keng sượt qua người anh, bịch ni lông màu đỏ ai đó vứt ven đường biến thành chiếc khinh khí cầu cất cánh trong trời gió.
Thẩm Thiêm bị điểm màu chói mặt nọ hấp dẫn —— Nó chợt khiến anh vô thức nhớ về ngày nhỏ được Edwin dẫn ra quảng trường thả diều.
Hình như anh chỉ chơi thả diều mỗi hồi ấy, con diều hình gì ấy nhỉ?
Không biết ai đặt chuông báo tin nhắn là tiếng thiên nga ở hồ Tjörnin thế kia.
À đúng rồi, con diều đó là hình thiên nga.
Thẩm Thiêm bất giác nhận ra âm thanh đến từ chiếc điện thoại mình giấu nhẹm trong túi quần. Rồi anh lại chợt phát hiện điều gì đó, thình lình ngoảnh lại. Tại khung cảnh mà anh không tài nào mường tượng được, Tần Tranh ở phía đối diện con phố tay đút túi quần, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn về bên kia đường.
Là mơ ư?
Hình như không.
Tiếng nhạc chuông dần dừng hẳn, thước phim cũng dần đi vào hồi kết.
Giữa làn gió trong thanh, Tần Tranh không biết mình đang trong bộ phim của người khác là nguồn cơn chuông báo tin nhắn thiên nga từ điện thoại Thẩm Thiêm. Hắn đang nhìn đến, hoặc cũng chỉ vừa ngẩng lên từ phút trầm tư khi nghe tiếng thiên nga kêu, nhìn người đang bước đến, chẳng kiềm lòng được đứng thẳng người giơ xấp thư vẫy vẫy cho Thẩm Thiêm xem.
"Người đưa thư mới đi ngang, tôi ký nhận giúp anh vài phong thư."
"Cảm ơn em..."
Thẩm Thiêm không nhớ rõ mình băng qua đường thế nào —— Chắc khúc ký ức này bị đạo diễn thẳng tay cắt mất rồi.
Thẩm Thiêm váng vất cầm xấp thư từ tay Tần Tranh. Anh đi trước, lấy chìa khóa mở cửa căn nhà dưới hầm.
Địa chỉ trên phong thư rất rõ ràng, ngoài ngân hàng, tòa soạn với mấy bức thư ngỏ ý đặt hàng từ mấy khu khác nhau. Vào khắc Tần Tranh đóng cửa lại, Thẩm Thiêm đang lơ đãng lật lựa mấy phong thư chợt khựng, sau đó rút lấy xấp thư dày nhất ra.
Là cô nàng anh quen trên chuyến tàu từ Vienna đến Budapest.
May mà cô nàng đề người nhận bằng tiếng Anh, Shen Shan, không thì chắc gửi lộn mất —— Vì có cái tên xấu xa nào đó qua quýt làm Thẩm Tuế đến giờ này vẫn tưởng tên Thẩm Thiêm là "Thẩm Sơn".
#
Anh Thẩm Sơn thân mến:
Mùa hạ ở Reykjavik thế nào? Tôi viết bức thư gửi anh này trong một quán rượu ở Trieste.
Trước khi đến đây, tôi đã đọc lịch sử và nhật ký du lịch của Jane Morris, biết rằng nơi đây là biên giới của bức màn sắt châu Âu, là "nơi không tên" điểm giao của sự thịnh vượng và lụn bại khó lòng miêu tả bằng lời.
Anh biết đấy, tôi là một thiếu nữ thuộc về văn chương. Mà xưa nay Trieste là chốn nương náu của giới văn nhân, nên không có gì bất ngờ khi tôi cũng vô cùng yêu thích nơi này.
Hôm ấy sau khi vội vàng từ biệt với anh và anh Tần, tôi gặp được người quen, hay nói đúng hơn là người yêu trước kia lẫn hiện tại của tôi.
Nói nhỏ với anh thôi, mặc dù bây giờ anh ấy đang ngồi ngay ngắn uống cà phê đối diện tôi đấy, nhưng mắt cứ tăm tia xem tôi viết gì cho anh (nét này thì tôi thấy đáng yêu lắm, vừa thấy buồn cười nữa). Nhưng thật ra tôi vẫn chưa thể chắc chắn giới thiệu xác thực với anh rằng: Anh ấy cũng sẽ là người yêu tương lai của tôi.
Tôi nhận ra mình đem lòng yêu một người đàn ông mà thế gian này không coi trọng theo nghĩa trần tục. Ở nơi anh có quá nhiều thứ không ổn định, những khi ở bên anh tôi sẽ luôn bất giác nghĩ đến tương lai chung của hai người chúng tôi về sau. Nhưng thật ra thì, từ tận đáy lòng có khi tôi cũng không đặt nặng đến thế.
Song hiện tại, tôi vẫn lựa chọn yêu anh bằng tất cả những gì mình có và nhận lấy của anh hết thảy.
Nghe thế có vẻ giống đồ đần lắm nhỉ? Con gái hình như rất dễ biến mình thành kẻ si ngốc. Tuy vậy tôi nghĩ, dẫu có ra sao tôi vẫn muốn thử.
Anh có muốn thử một chút gì đó chăng?
Thú thật, cảm giác tất tay đánh cược một lần cũng không tệ đấy chứ:)
Chúc cho cuộc sống ở nơi gần vòng Bắc Cực của anh và anh Tần hạnh phúc!
Isten áldjon meg! Chúa phù hộ anh.
Thẩm Tuế
Viết tại Trieste, ngày tháng năm mùa hạ rực rỡ
#
"Cô nàng đang khoe mẽ mình có mặt trời giữa hè đẹp đẽ lắm ấy hả?"
Thẩm Thiêm mân mê cằm nghĩ ngợi.
Khóe môi Tần Tranh thoáng giương nét cười, hết sức tình nguyện nghe Thẩm Thiêm chia sẻ mớ suy đoán ác ý anh tự nghĩ ra: "Cá nhân tôi đúng thật đề nghị anh nghĩ về cô ấy theo hướng đó."
Cậu tổng ngó mặt qua, đưa mắt nhìn phong thư với độ dày dặn không xem thường được: "Trong đó là gì?"
"Vài tấm ảnh." Thẩm Thiêm trả lời: "Em muốn xem không?"
Tần Tranh: "Tôi được xem à?"
Thẩm Thiêm buồn cười ngước lên: "Đương nhiên."
Nhận được sự cho phép của chủ nhân, Tần Tranh đứng ở cạnh bàn lấy hết xấp ảnh dài trong phong thư ra.
Đa phần là ảnh chụp phong cảnh, trong đó có một vài tấm chụp riêng hai người.
Dễ dàng thấy được kỹ thuật chụp ảnh của Thẩm Tuế chắc hẳn đã qua trường lớp chuyên nghiệp, chú trọng từ canh chỉnh bố cục đến lấy sáng. Thế nên khi đặt chung lại với nhau, mấy tấm ảnh Tần Tranh chụp cho cô nàng và Thẩm Thiêm trở nên nghiệp dư hơn nhiều. Hai người đều được lấy toàn thân, thoạt trông là nhân vật chính nhưng lại hòa làm một thể với phông nền tòa thị chính, cây xanh chung quanh và du khách phía xa xa.
Cô nàng chưa kịp cười hớn hở và người đàn ông rũ mi cười uể oải.
Mang nhiều chất tự sự ấy chứ.
Đang lúc pha trà, Thẩm Thiêm quay lại đã thấy trên bàn có vài khung ảnh được xếp gọn ghẽ.
Anh nhìn Tần Tranh chăm chú tháo khung ra rồi nhét hình vào, nhất thời không nhịn được cười, rồi ánh mắt chợt nhìn về bức hình cậu tổng vừa đặt lên bàn ngay ngắn.
Đôi mắt anh vô thức trở nên tập trung thêm nhiều.
Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của hai người do Thẩm Tuế chụp.
Trên chiếc ghế dài ven đường, Thẩm Thiêm ngồi ở sau lưng Tần Tranh, tay giơ chữ V trên đầu người quay lưng về mình, còn hắn thì nghiêng đầu, đôi mắt cong cong.
Anh cứ ngỡ là...
"Anh đang nghĩ gì?" Tần Tranh ngắt ngang câu "ngỡ là" của anh.
Thẩm Thiêm nhướng mày: "Rõ ràng thế còn gì, đang suy nghĩ vài chuyện."
Tần Tranh cần cù không biết mệt: "Tôi biết được không?"
Thẩm Thiêm chắc như đinh đóng cột: "Không được."
Tần Tranh tỏ ra tiếc nuối: "Thôi được."
Thẩm Thiêm khựng lại, bổ sung: "Tạm thời."
Tần Tranh cười: "Được thôi."
Xem ra hắn không hề biết lúc mình cười trông đáng ghét cỡ nào.
Thẩm Thiêm quay lưng đi, xách sữa chua vào phòng làm việc, bỗng dưng nhớ ra: "Hôm nay em tới đây làm gì?"
"Làm khách." Tần Tranh lại nói linh tinh vớ vẩn.
Thẩm Thiêm khựng bước, ngoái đầu trừng mắt nguýt hắn cảnh cáo. Cậu tổng cũng thật thà, thấy anh nhìn mình thế thì tức khắc khoanh tay đứng im, ho nhẹ, lễ phép nói: "Tôi tới mời anh tham gia tiệc sinh nhật của tôi vào ngày mốt."
Bộ hắn là học sinh tiểu học hay gì!
Thẩm Thiêm chết cười: "Quy mô cỡ nào?"
Tần Tranh: "Chỉ có một khách."
Thẩm Thiêm không nhịn được cười phì: "Thời gian gấp rút thế tôi không làm kịp một cây guitar đâu."
"Không sao, tôi cũng không cần vội. Làm chậm rãi mà chắc, anh cứ làm càng lâu càng tốt."
Tần Tranh rút phong thư cuối cùng dưới chồng hình bị Thẩm Thiêm bỏ quên: "Thật ra, hôm nay tôi đến làm người đưa thư."
Phong thư màu nâu sậm, mặt trước là dòng chữ rất đẹp viết bằng bút nhũ vàng: Gửi Thẩm Thiêm.
Nhưng Thẩm Thiêm không động đậy.
Giữa tràng im ắng, Tần Tranh vẫn giữ nguyên tư thế nâng thiếp mời bằng cả hai tay hết sức nhẹ nhàng, trông hệt như chú lính đồ chơi. Nếu lông mi hắn không bất giác cụp xuống, thế thì hắn im lìm đến mức chẳng khác nào người giả.
Thẩm Thiêm cầm phong thư từ tay hắn.
Người đàn ông săm soi con dấu ở mặt sau, bình thản hỏi hắn: "Địa điểm ở đâu?"
Tần Tranh mím môi, cố hết sức nén ý cười, tạm gọi như nhún nhường hạ giọng trả lời chắc chắn: "Nhà tôi, được chứ?"
Cái tên này biết giả bộ thật chứ!
Khóe môi Thẩm Thiêm cũng nhếch khẽ, nhưng anh vẫn không chịu thua hếch cằm: "Được, nhưng tôi muốn ăn bánh kem cơ."
Anh không hề thích đồ ngọt, đúng là vẽ chuyện gây khó dễ người ta, nhưng Tần Tranh vẫn đầy ôn hòa: "Được."
Được. Được. Được.
Thẩm Thiêm không tài nào nghĩ nổi, rốt cuộc phải là việc thế nào mới khiến hắn nói ra hai chữ "Không được"?
Thú thật, anh không cho là mình hiểu rất rõ Tần Tranh.
Có chăng Thẩm Thiêm biết rất rõ, hoặc chỉ cần bằng đầu ngón tay cũng khám phá được mọi điểm nhạy cảm tồn tại trên cơ thể Tần Tranh. Nhưng anh chẳng thể nào biết được bình thường người này giải quyết mọi chuyện thế nào.
Dù có đồng hành làm việc cùng nhau tại trại mồ côi voi vài ngày ngắn ngủi, nhưng hai người làm việc ở hai nhóm khác nhau rồi cũng mau chóng chia tay. Mục đích của những cuộc gặp lại cũng toàn vì tình dục. Thỉnh thoảng Tần Tranh nghe hắn họp qua điện thoại, thường thì người ở đầu bên kia nói rất nhiều, còn Tần Tranh đứng bên cửa sổ thật lâu mới trả lời vài con chữ rời rạc, khiến người nghe lén không mò nổi là câu chuyện gì.
Thời mới quen nhau, Tần Tranh vừa tốt nghiệp cử nhân sau đó tiếp tục học lên hai năm đèn sách. Mặc dù trong hai năm đó cũng có vừa làm vừa học, nhưng chung quy Thẩm Thiêm là bạn tình của một cậu nhóc sinh viên đại học. Đúng vậy, hồi tốt nghiệp hắn còn mời Thẩm Thiêm đến làm người thân dự lễ. Cơ mà lúc ấy anh bận nghiên cứu món burito ở Mexico, từ chối khéo, về sau hai người cũng không ai nhắc lại chuyện này.
Sau khi tốt nghiệp, Tần Tranh ở lại Mỹ một khoảng thời gian. Mà dù có phản nghịch đến mức độ ấy cuối cùng hắn vẫn không chịu được áp lực, về bước và bắt đầu dấn thân vào sản nghiệp của gia đình dưới sự sắp đặt của cha. Mà cha hắn độc địa tàn nhẫn vô cùng, vừa bắt đầu đã ép Tần Tranh còn trẻ tuổi phải ngồi cái ghế cao. Hắn buộc phải vất vả đối phó với mấy cổ đông lớn tuổi không mấy nghe lời.
Nói thẳng ra, Tần Tranh làm rất khá và nếu hắn chấp nhận, thật ra hắn vẫn có thể ở lại Giang Thành. Hắn sẽ dung thân dưới sự ngầm đồng ý của cha, trở thành cánh chim ngày một cứng cáp, cuối cùng đạt được thế lực mạnh mẽ đủ sức chống lại cha chú sau nhiều năm nữa.
Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Ở cuộc đời thật sự, Thẩm Thiêm xuất hiện. Tần Tranh cũng đã lựa chọn ra đi không lời từ biệt... Những diễn biến còn lại thì mọi người đã biết rồi.
Tần Tranh ở vũ trụ của chúng ta chỉ là một Tần Tranh không có tiền đồ.
Vẫn sẽ chỉ là một Tần Tranh bị Thẩm Thiêm tò mò gạn hỏi "Em vốn tốt tính thế cơ à".
Tần Tranh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ký Thần kể với anh tính cách tôi xấu xí tồi tệ, anh thấy sao?"
Thẩm Thiêm vô thức định gật đầu, mà chợt nhớ ra mình mới vừa khen hắn "tốt tính".
"Con người có rất nhiều mặt." Giọng Tần Tranh ở nên khó hiểu: "Anh vẫn chưa thấy mặt tồi tệ nhất của tôi."
Thẩm Thiêm chậc lưỡi: "Sợ thế cơ."
Bầu không khí bí hiểm bị câu nói chế nhạo nọ phá tan.
Tần Tranh không nhịn được cười: "Dọa anh rồi à?"
"Đâu có." Thẩm Thiêm vỗ vỗ đầu thanh niên, rồi thuận tay mân mê vành tai Tần Tranh: "Tôi không nghĩ ra em phải làm gì mới dọa được tôi."
Hệt như chẳng tài nào nghĩ ra phải làm thế nào em mới nói "Không" với tôi.
Hai người kề vai nhau vào phòng làm việc của Thẩm Thiêm.
"Em có muốn quà sinh nhật gì không?"
"Tôi tưởng đây là chuyện người tặng phải nghĩ?"
"Tôi chưa tặng quà ai bao giờ, cần tham khảo chứ."
"Tôi cũng chưa nhận bao giờ, không có nguồn tham khảo."
"Thật à!"
"Nếu tôi nói thật thì sao."
"Thế thì tôi chẳng tin em."
Tần Tranh nhún vai, tỏ ý hắn cũng chịu thua.
Thẩm Thiêm nheo mắt nhìn đăm đăm hắn một lúc, khoe môi dần cong lên.
"Anh cười cái gì?" Tần Tranh cũng cười.
Thẩm Thiêm lại càng cười vui hơn, lắc đầu, ngẫm nửa buổi trời mới trả lời một hơi: "Chỉ là thấy kỳ sinh nhật tứ hai mươi tư của em sao mà dài đằng đẵng."
Trước đó hai người mỗi người người một điều ước, Tần Tranh nhờ trước một cây guitar làm quà, hôm nay thiệp mời vừa đến nơi, mà rốt cuộc thì phải ngày mốt mới tới sinh nhật.
Thẩm Thiêm cười ngã ngồi vào ghế.
Anh ngả nghiêng dựa vào thành ghế, duỗi đôi chân dài ra, cánh tay buông lỏng đặt trước người, thoáng ngửa đầu nhìn về Tần Tranh, đôi mắt anh cong cong đến nhường bung rộ được những vì sao.
Thật khiến người ta khó lòng không hôn anh.
Thế là Tần Tranh không nhẫn nhịn, hắn cúi người xuống, hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.