[70] Con Gái Nhỏ Xúi Giục Mẹ Ly Hôn Với Ba Quân Nhân Hằng Ngày
Chương 28:
Hòa Độ
04/06/2024
Cơ thể hai người đột nhiên áp sát vào nhau.
Triệu Hạo Dương nhìn vào mắt Phùng Hà, khẽ nói:
"A Hà..."
Bên kia.
Triệu Tuệ Tuệ vốn đang cùng Triệu Cảnh Trình vẽ tranh, nhất thời vẽ đến mức nhập tâm.
Đến khi cô bé ngẩng đầu lên lần nữa, mới phát hiện mẹ bị bố xấu xa kéo đi.
Triệu Tuệ Tuệ lập tức buông bút vẽ, xông vào căn phòng đóng cửa.
Đang định gõ cửa, Triệu Tuệ Tuệ đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Đôi mắt đảo một vòng, Triệu Tuệ Tuệ áp tai vào cửa, nghe trộm có vẻ như bố xấu đang nhờ mẹ làm gì đó!
Cho đến khi nghe mãi không thấy tiếng động, Triệu Tuệ Tuệ lập tức vỗ cửa:
"Mẹ, mẹ!"
Phùng Hà nghe thấy tiếng con gái, mặt hơi đỏ, lập tức vùng vẫy đẩy Triệu Hạo Dương đang ở trước mặt ra.
Còn thiếu một chút nữa là hôn được vợ, Triệu Hạo Dương:
"..."
Anh ta cực kỳ nghi ngờ con gái là cố ý!
…
Hàng hóa ở cửa hàng cung ứng của viện gia thuộc không đầy đủ, nguyên liệu để mời khách phải đi chợ mua.
Sáng hôm sau, Phùng Hà theo xe của bộ phận hậu cần đến chợ mua đồ.
Triệu Cảnh Trình và Triệu Tuệ Tuệ còn nhỏ, Phùng Hà phải đi mua đồ nên không đưa hai đứa đi cùng, mà đưa tiền và phiếu cho chúng, bảo chúng trưa tự đến căng tin ăn cơm.
Những đồ vật nguy hiểm trong nhà cũng được cất đi, nước và đồ ăn vặt cũng được để ở nơi chúng lấy được, sợ chúng đói khát.
Trước khi đi, Phùng Hà còn không yên tâm dặn dò Triệu Cảnh Trình:
"Trình Trình, con trông em gái, đừng để nó ăn nhiều kẹo nghe hông."
Triệu Tuệ Tuệ:
"???"
Rõ ràng cô ngoan như vậy mà!
Tuy nhiên, đến khi Phùng Hà vừa đi, Triệu Tuệ Tuệ mắt ba ba nhìn kẹo trên bàn, kéo kéo góc áo Triệu Cảnh Trình:
"Anh, em có thể ăn một viên kẹo không?"
Triệu Cảnh Trình:
"..."
Tuy nhiên, ai có thể từ chối một cô em gái đáng yêu như vậy chứ? Dù sao Triệu Cảnh Trình cũng không thể.
Cậu lấy một viên kẹo đưa cho cô bé:
"Ăn đi nhưng không được ăn nhiều, mẹ về sẽ kiểm tra đấy."
Triệu Tuệ Tuệ gật đầu như gà mổ thóc.
Triệu Tuệ Tuệ vừa ăn kẹo vừa cùng Triệu Cảnh Trình ra ngoài tìm những đứa trẻ khác cùng chơi.
Cô bé theo thường lệ đến dưới gốc cây to, vẫn không thấy Lục Châu trên cây.
Lục Châu từ sau khi bị Triệu Tuệ Tuệ bắt gặp trên cây mấy lần, dần dần không trèo cây nữa, Triệu Tuệ Tuệ muốn tìm cậu bé cũng không tìm được.
Hỏi những đứa trẻ khác, chúng cũng không biết Lục Châu ở đâu, còn nhắc nhở Triệu Tuệ Tuệ không được chơi với Lục Châu.
Triệu Tuệ Tuệ đương nhiên không để lời nhắc nhở của những đứa trẻ khác vào lòng, cô bé biết anh trai Lục Châu không giống như lời chúng nói đâu!
Chỉ là anh trai Lục Châu bây giờ có vẻ như luôn trốn tránh cô bé?
Trong trí nhớ, anh trai Lục Châu có trốn tránh cô bé không? Triệu Tuệ Tuệ suy nghĩ kỹ lại.
Hình như không? Nhưng hình như trong trí nhớ cô bé cũng không đuổi theo anh trai Lục Châu, trông họ không thân thiết lắm.
Vậy tại sao sau này anh trai Lục Châu lại quay lại tìm cô bé?
Triệu Tuệ Tuệ nghĩ một lúc, không nghĩ ra cũng không nghĩ nữa.
Đến trưa, Triệu Cảnh Trình kéo Triệu Tuệ Tuệ đến căng tin ăn cơm trưa.
Thời buổi này vật tư thiếu thốn, được ăn no đã là may mắn lắm rồi, càng không có gì để kén chọn.
Vì vậy, căng tin của viện gia thuộc chỉ có vài món ăn, đầu bếp của đội nấu ăn làm gì thì ăn nấy.
Một bức tường cao nửa người ngăn cách khu vực lấy cơm và khu vực ăn uống của căng tin, trên tường có một cửa sổ kính sơn màu vàng, những người nấu ăn mặc quân phục xanh lục, đội mũ quân nhân, thắt tạp dề trắng đang bận rộn sau tấm kính.
Triệu Cảnh Trình và Triệu Tuệ Tuệ đi đến trước cửa sổ lấy cơm còn chưa cao bằng bức tường.
Triệu Cảnh Trình kiễng chân đặt hộp cơm trong tay lên bệ, ngẩng đầu nói với người ở cửa sổ:
"Chú ơi, chúng cháu muốn ba cái bánh bao, một phần cà tím và một phần thịt xào ớt!"
Đầu bếp thò đầu ra khỏi cửa sổ kính nhỏ, nhìn thấy hai đứa trẻ đầu củ cải ngẩng đầu nhìn mình bên ngoài, không nhịn được cười:
"Được, tổng cộng là 2 hào 7 xu, thêm sáu lạng phiếu lương thực và một lạng phiếu thịt."
Triệu Cảnh Trình lấy tiền và phiếu lương thực trong túi ra, đếm kỹ, sau đó kiễng chân đưa qua.
Đầu bếp cười nhận lấy, nhanh tay cho thức ăn vào hộp cơm, thấy hai đứa trẻ thấp bé, còn cúi người đưa tay ra hạ thấp độ cao, để Triệu Cảnh Trình có thể lấy được.
"Cảm ơn chú."
Triệu Cảnh Trình và Triệu Tuệ Tuệ đồng thanh cảm ơn.
"Không có gì." Đầu bếp cười sảng khoái.
Sau khi lấy cơm xong, Triệu Cảnh Trình bưng hộp cơm cùng Triệu Tuệ Tuệ định tìm chỗ ngồi.
Vừa đi được hai bước, Triệu Tuệ Tuệ đã tinh mắt phát hiện ra một bóng người nhỏ bé đang ăn cơm bên một chiếc bàn gỗ đỏ không xa, đó là——
"Anh trai Lục Châu!"
Triệu Tuệ Tuệ vui vẻ hét lên một tiếng, lại quay đầu kéo Triệu Cảnh Trình đi về phía đó:
"Anh, chúng ta đến ăn cùng anh trai Lục Châu đi!"
Còn Lục Châu đang ăn cơm nghe thấy giọng nói này, bóng người nhỏ bé đang cúi đầu ăn cơm khựng lại.
Triệu Hạo Dương nhìn vào mắt Phùng Hà, khẽ nói:
"A Hà..."
Bên kia.
Triệu Tuệ Tuệ vốn đang cùng Triệu Cảnh Trình vẽ tranh, nhất thời vẽ đến mức nhập tâm.
Đến khi cô bé ngẩng đầu lên lần nữa, mới phát hiện mẹ bị bố xấu xa kéo đi.
Triệu Tuệ Tuệ lập tức buông bút vẽ, xông vào căn phòng đóng cửa.
Đang định gõ cửa, Triệu Tuệ Tuệ đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Đôi mắt đảo một vòng, Triệu Tuệ Tuệ áp tai vào cửa, nghe trộm có vẻ như bố xấu đang nhờ mẹ làm gì đó!
Cho đến khi nghe mãi không thấy tiếng động, Triệu Tuệ Tuệ lập tức vỗ cửa:
"Mẹ, mẹ!"
Phùng Hà nghe thấy tiếng con gái, mặt hơi đỏ, lập tức vùng vẫy đẩy Triệu Hạo Dương đang ở trước mặt ra.
Còn thiếu một chút nữa là hôn được vợ, Triệu Hạo Dương:
"..."
Anh ta cực kỳ nghi ngờ con gái là cố ý!
…
Hàng hóa ở cửa hàng cung ứng của viện gia thuộc không đầy đủ, nguyên liệu để mời khách phải đi chợ mua.
Sáng hôm sau, Phùng Hà theo xe của bộ phận hậu cần đến chợ mua đồ.
Triệu Cảnh Trình và Triệu Tuệ Tuệ còn nhỏ, Phùng Hà phải đi mua đồ nên không đưa hai đứa đi cùng, mà đưa tiền và phiếu cho chúng, bảo chúng trưa tự đến căng tin ăn cơm.
Những đồ vật nguy hiểm trong nhà cũng được cất đi, nước và đồ ăn vặt cũng được để ở nơi chúng lấy được, sợ chúng đói khát.
Trước khi đi, Phùng Hà còn không yên tâm dặn dò Triệu Cảnh Trình:
"Trình Trình, con trông em gái, đừng để nó ăn nhiều kẹo nghe hông."
Triệu Tuệ Tuệ:
"???"
Rõ ràng cô ngoan như vậy mà!
Tuy nhiên, đến khi Phùng Hà vừa đi, Triệu Tuệ Tuệ mắt ba ba nhìn kẹo trên bàn, kéo kéo góc áo Triệu Cảnh Trình:
"Anh, em có thể ăn một viên kẹo không?"
Triệu Cảnh Trình:
"..."
Tuy nhiên, ai có thể từ chối một cô em gái đáng yêu như vậy chứ? Dù sao Triệu Cảnh Trình cũng không thể.
Cậu lấy một viên kẹo đưa cho cô bé:
"Ăn đi nhưng không được ăn nhiều, mẹ về sẽ kiểm tra đấy."
Triệu Tuệ Tuệ gật đầu như gà mổ thóc.
Triệu Tuệ Tuệ vừa ăn kẹo vừa cùng Triệu Cảnh Trình ra ngoài tìm những đứa trẻ khác cùng chơi.
Cô bé theo thường lệ đến dưới gốc cây to, vẫn không thấy Lục Châu trên cây.
Lục Châu từ sau khi bị Triệu Tuệ Tuệ bắt gặp trên cây mấy lần, dần dần không trèo cây nữa, Triệu Tuệ Tuệ muốn tìm cậu bé cũng không tìm được.
Hỏi những đứa trẻ khác, chúng cũng không biết Lục Châu ở đâu, còn nhắc nhở Triệu Tuệ Tuệ không được chơi với Lục Châu.
Triệu Tuệ Tuệ đương nhiên không để lời nhắc nhở của những đứa trẻ khác vào lòng, cô bé biết anh trai Lục Châu không giống như lời chúng nói đâu!
Chỉ là anh trai Lục Châu bây giờ có vẻ như luôn trốn tránh cô bé?
Trong trí nhớ, anh trai Lục Châu có trốn tránh cô bé không? Triệu Tuệ Tuệ suy nghĩ kỹ lại.
Hình như không? Nhưng hình như trong trí nhớ cô bé cũng không đuổi theo anh trai Lục Châu, trông họ không thân thiết lắm.
Vậy tại sao sau này anh trai Lục Châu lại quay lại tìm cô bé?
Triệu Tuệ Tuệ nghĩ một lúc, không nghĩ ra cũng không nghĩ nữa.
Đến trưa, Triệu Cảnh Trình kéo Triệu Tuệ Tuệ đến căng tin ăn cơm trưa.
Thời buổi này vật tư thiếu thốn, được ăn no đã là may mắn lắm rồi, càng không có gì để kén chọn.
Vì vậy, căng tin của viện gia thuộc chỉ có vài món ăn, đầu bếp của đội nấu ăn làm gì thì ăn nấy.
Một bức tường cao nửa người ngăn cách khu vực lấy cơm và khu vực ăn uống của căng tin, trên tường có một cửa sổ kính sơn màu vàng, những người nấu ăn mặc quân phục xanh lục, đội mũ quân nhân, thắt tạp dề trắng đang bận rộn sau tấm kính.
Triệu Cảnh Trình và Triệu Tuệ Tuệ đi đến trước cửa sổ lấy cơm còn chưa cao bằng bức tường.
Triệu Cảnh Trình kiễng chân đặt hộp cơm trong tay lên bệ, ngẩng đầu nói với người ở cửa sổ:
"Chú ơi, chúng cháu muốn ba cái bánh bao, một phần cà tím và một phần thịt xào ớt!"
Đầu bếp thò đầu ra khỏi cửa sổ kính nhỏ, nhìn thấy hai đứa trẻ đầu củ cải ngẩng đầu nhìn mình bên ngoài, không nhịn được cười:
"Được, tổng cộng là 2 hào 7 xu, thêm sáu lạng phiếu lương thực và một lạng phiếu thịt."
Triệu Cảnh Trình lấy tiền và phiếu lương thực trong túi ra, đếm kỹ, sau đó kiễng chân đưa qua.
Đầu bếp cười nhận lấy, nhanh tay cho thức ăn vào hộp cơm, thấy hai đứa trẻ thấp bé, còn cúi người đưa tay ra hạ thấp độ cao, để Triệu Cảnh Trình có thể lấy được.
"Cảm ơn chú."
Triệu Cảnh Trình và Triệu Tuệ Tuệ đồng thanh cảm ơn.
"Không có gì." Đầu bếp cười sảng khoái.
Sau khi lấy cơm xong, Triệu Cảnh Trình bưng hộp cơm cùng Triệu Tuệ Tuệ định tìm chỗ ngồi.
Vừa đi được hai bước, Triệu Tuệ Tuệ đã tinh mắt phát hiện ra một bóng người nhỏ bé đang ăn cơm bên một chiếc bàn gỗ đỏ không xa, đó là——
"Anh trai Lục Châu!"
Triệu Tuệ Tuệ vui vẻ hét lên một tiếng, lại quay đầu kéo Triệu Cảnh Trình đi về phía đó:
"Anh, chúng ta đến ăn cùng anh trai Lục Châu đi!"
Còn Lục Châu đang ăn cơm nghe thấy giọng nói này, bóng người nhỏ bé đang cúi đầu ăn cơm khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.