[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 16:
Thứ Lộ
24/05/2024
Thấy Trần Phú Quý gợi lại ký ức buồn, Từ Tân Hồng cũng không đành lòng vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Lần này em thấy Tiểu Vân có chủ ý rồi, chắc là để mắt đến chàng trai nào đó rồi bảo em đừng lo. Em thấy cứ xem trước đi, nếu không được thì chúng ta tìm bà mối."
"Cũng được, anh cũng đi hỏi thăm xem mấy đội sản xuất gần đây có ai đến tuổi tìm đối tượng không..."
Từ Tân Hồng đang nói chuyện thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bật dậy làm Trần Phú Quý giật mình.
"Ôi chao, chúng ta quên mất một chuyện, Tiểu Vân có hôn ước đấy, là cái... họ gì ấy nhỉ? Nhà có người đi bộ đội, lần trước bố đi còn vào đưa tiễn."
"Họ Hách." Trần Phú Quý có ấn tượng, năm đó nghe bố nhắc đến chuyện này nhưng lúc đó chỉ là hai ông già nói vài câu trong thư, sau đó lại mất liên lạc.
"Nhà người ta điều kiện thế nào, đều là lãnh đạo rồi sao chúng ta lại leo cao như vậy. Trước kia bố anh khổ sở cũng không nói đi tìm nhà họ, ông già không làm chuyện này được."
"Dù sao cũng là đã định hôn ước, nếu có thể..."
"Em đi tìm thế nào? Người ta ở xa như vậy, không phải đi hai bước là gặp được, thôi ngủ đi. Chúng ta tìm cho Tiểu Vân một nhà chồng tốt cũng coi như là cho nó chỗ dựa nửa đời sau."
Từ Tân Hồng bị lời chồng chặn họng cũng tỉnh táo lại, trời nam biển bắc như vậy đúng là không thể tìm được, chỉ có thể ôm bình túi nước muối nhắm mắt ngủ.
***
Còn ba ngày nữa là đến đêm giao thừa, mỗi nhà mỗi hộ trong đội sản xuất Tân Phong đều đang sắm sửa đồ Tết chuẩn bị đón một cái Tết náo nhiệt.
Công xã nghỉ việc, nhà họ Trần ngày hai mươi bảy Tết đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
"Cường Tử, cầm chổi quét sạch rác rồi đổ đi." Từ Tân Hồng sai bảo con trai.
Mùng một không được động đến chổi, vì vậy trước Tết phải quét dọn sạch sẽ, đón năm mới sạch sẽ.
Trần Phú Quý đội mũ rơm, dùng cây tre buộc chổi quét lên mái nhà. Một nhát quét qua mạng nhện giăng trên đó, chổi lập tức dính một lớp tơ mạng màu xám trắng.
Bụi bặm lâu năm rơi xuống, không khí trở nên có chút ngột ngạt: "Mấy đứa đứng xa ra, đừng có hít bụi."
Linh Linh và Quyên Quyên nắm tay nhau ra ngoài, Cường Tử và Đại Quân đang ném ngô trong sân, nghe thấy người lớn sai bảo thì dừng lại đi giúp.
Trần Phú Quý dẫn theo mấy đứa trẻ quét sân, lau tủ đứng. Từ Tân Hồng gọi Trần Diệp Vân vào nhà mở một bao vải bố, bên trong là một chiếc áo đối khâm cài khuy kép màu đỏ tươi, đường kim mũi chỉ tinh xảo tay nghề tinh tế.
"Lần trước bác đi họp chợ mua vải, màu này tươi hợp với tuổi của con, đến mùa xuân con mặc vào." Từ Tân Hồng giũ áo ra ướm lên người Trần Diệp Vân, nhìn rất vừa vặn.
"Cũng được, anh cũng đi hỏi thăm xem mấy đội sản xuất gần đây có ai đến tuổi tìm đối tượng không..."
Từ Tân Hồng đang nói chuyện thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bật dậy làm Trần Phú Quý giật mình.
"Ôi chao, chúng ta quên mất một chuyện, Tiểu Vân có hôn ước đấy, là cái... họ gì ấy nhỉ? Nhà có người đi bộ đội, lần trước bố đi còn vào đưa tiễn."
"Họ Hách." Trần Phú Quý có ấn tượng, năm đó nghe bố nhắc đến chuyện này nhưng lúc đó chỉ là hai ông già nói vài câu trong thư, sau đó lại mất liên lạc.
"Nhà người ta điều kiện thế nào, đều là lãnh đạo rồi sao chúng ta lại leo cao như vậy. Trước kia bố anh khổ sở cũng không nói đi tìm nhà họ, ông già không làm chuyện này được."
"Dù sao cũng là đã định hôn ước, nếu có thể..."
"Em đi tìm thế nào? Người ta ở xa như vậy, không phải đi hai bước là gặp được, thôi ngủ đi. Chúng ta tìm cho Tiểu Vân một nhà chồng tốt cũng coi như là cho nó chỗ dựa nửa đời sau."
Từ Tân Hồng bị lời chồng chặn họng cũng tỉnh táo lại, trời nam biển bắc như vậy đúng là không thể tìm được, chỉ có thể ôm bình túi nước muối nhắm mắt ngủ.
***
Còn ba ngày nữa là đến đêm giao thừa, mỗi nhà mỗi hộ trong đội sản xuất Tân Phong đều đang sắm sửa đồ Tết chuẩn bị đón một cái Tết náo nhiệt.
Công xã nghỉ việc, nhà họ Trần ngày hai mươi bảy Tết đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ.
"Cường Tử, cầm chổi quét sạch rác rồi đổ đi." Từ Tân Hồng sai bảo con trai.
Mùng một không được động đến chổi, vì vậy trước Tết phải quét dọn sạch sẽ, đón năm mới sạch sẽ.
Trần Phú Quý đội mũ rơm, dùng cây tre buộc chổi quét lên mái nhà. Một nhát quét qua mạng nhện giăng trên đó, chổi lập tức dính một lớp tơ mạng màu xám trắng.
Bụi bặm lâu năm rơi xuống, không khí trở nên có chút ngột ngạt: "Mấy đứa đứng xa ra, đừng có hít bụi."
Linh Linh và Quyên Quyên nắm tay nhau ra ngoài, Cường Tử và Đại Quân đang ném ngô trong sân, nghe thấy người lớn sai bảo thì dừng lại đi giúp.
Trần Phú Quý dẫn theo mấy đứa trẻ quét sân, lau tủ đứng. Từ Tân Hồng gọi Trần Diệp Vân vào nhà mở một bao vải bố, bên trong là một chiếc áo đối khâm cài khuy kép màu đỏ tươi, đường kim mũi chỉ tinh xảo tay nghề tinh tế.
"Lần trước bác đi họp chợ mua vải, màu này tươi hợp với tuổi của con, đến mùa xuân con mặc vào." Từ Tân Hồng giũ áo ra ướm lên người Trần Diệp Vân, nhìn rất vừa vặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.