[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 30:
Thứ Lộ
26/05/2024
Đại Quân và Linh Linh nghĩ đến cảnh chị cả đau lòng vì chúng nên dần cúi đầu, hai đứa nhỏ giọng đảm bảo: "Chị, em sai rồi, sau này không đánh nhau nữa."
"Sau này nếu bị người khác bắt nạt thì đừng đánh nhau, đến nói với chị, chị sẽ ra mặt thay các em."
Hách Thiếu Đông đứng ở cửa sân nhìn một lúc, cảm thấy Trần Diệp Vân dạy dỗ em trai em gái cũng không khác gì mình huấn luyện binh lính, chỉ là mình không có ai dịu dàng như vậy.
Có lẽ là khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, đứng ở cửa lớn thôi cũng có cảm giác tồn tại không thể bỏ qua, không lâu sau Trần Diệp Vân đã phát hiện ra.
Cô nhìn về phía cửa thấy một người đàn ông lạ mặt đang bước vào, dáng người thẳng tắp rất có khí thế. Khuôn mặt giống như minh tinh điện ảnh trên tờ báo nhìn thấy lần đầu lên huyện nhưng nhiều thêm vài phần khí khái cứng rắn.
"Đồng chí Trần Diệp Vân, chào cô, tôi là Hách Thiếu Đông."
Giọng nói của người đàn ông rất trầm và chắc, âm thanh phát ra như tiếng vật rắn đập vào tai.
"Chào anh, đồng chí Hách Thiếu Đông." Trần Diệp Vân đáp lời anh, hai người nhìn nhau từ xa, không nói thêm câu nào nữa.
Hai đứa trẻ nép vào bên cạnh Trần Diệp Vân, tò mò nhìn xung quanh. Đại Quân vốn rất sùng bái quân nhân, nhìn người này mặc áo khoác quân đội xách bình nước quân đội, đoán rằng anh chính là anh rể của mình.
"Thiếu Đông đến rồi à!" Từ Tân Hồng từ bếp đi ra thấy người, lớn tiếng gọi vào trong nhà Trần Phú Quý: "Phú Quý, Phú Quý mau ra đây, Thiếu Đông đến rồi!"
Con rể mới đến nhà, hai vợ chồng nhà họ Trần tất bật trước sau. Thỉnh thoảng lại lén nhìn người mấy lần, đều thấy tốt.
Trong nhà chính nhà họ Trần, mọi người ngồi xung quanh bàn.
Hách Thiếu Đông liếc mắt đánh giá Trần Diệp Vân vài lần, ba năm không gặp người này dường như cao hơn một chút. Lúc đó mình đến đưa tiễn ông cụ nhà họ Trần lần cuối, Trần Diệp Vân khóc nhòe cả mặt. Trên hàng mi dài treo những giọt nước mắt to, mình đứng trước mặt cô và bác cả của cô, nhìn thấy tóc đen trên đỉnh đầu cô.
"Thiếu Đông, cậu đi đường vất vả rồi, chỗ chúng tôi không dễ vào đâu." Từ Tân Hồng nhìn Hách Thiếu Đông, càng nhìn càng thấy vui mừng.
"Không vất vả đâu, bác cả."
Nghe anh theo Tiểu Vân gọi mình là bác cả, Từ Tân Hồng cười càng tươi hơn.
Hai gia đình bàn bạc chi tiết chuyện cưới xin, lần kết hôn này có phần vội vàng nhưng những thứ cần có thì không thể thiếu, Hách Thiếu Đông lấy ra một chiếc đồng hồ nữ từ trong túi xách.
Phiếu mua hàng công nghiệp của Hách Thiếu Đông quá ít, trước đó anh đã tiết kiệm để mua xe đạp. Lần này anh tìm người đổi rất nhiều phiếu, mua cho Trần Diệp Vân một chiếc đồng hồ nữ.
"Sau này nếu bị người khác bắt nạt thì đừng đánh nhau, đến nói với chị, chị sẽ ra mặt thay các em."
Hách Thiếu Đông đứng ở cửa sân nhìn một lúc, cảm thấy Trần Diệp Vân dạy dỗ em trai em gái cũng không khác gì mình huấn luyện binh lính, chỉ là mình không có ai dịu dàng như vậy.
Có lẽ là khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, đứng ở cửa lớn thôi cũng có cảm giác tồn tại không thể bỏ qua, không lâu sau Trần Diệp Vân đã phát hiện ra.
Cô nhìn về phía cửa thấy một người đàn ông lạ mặt đang bước vào, dáng người thẳng tắp rất có khí thế. Khuôn mặt giống như minh tinh điện ảnh trên tờ báo nhìn thấy lần đầu lên huyện nhưng nhiều thêm vài phần khí khái cứng rắn.
"Đồng chí Trần Diệp Vân, chào cô, tôi là Hách Thiếu Đông."
Giọng nói của người đàn ông rất trầm và chắc, âm thanh phát ra như tiếng vật rắn đập vào tai.
"Chào anh, đồng chí Hách Thiếu Đông." Trần Diệp Vân đáp lời anh, hai người nhìn nhau từ xa, không nói thêm câu nào nữa.
Hai đứa trẻ nép vào bên cạnh Trần Diệp Vân, tò mò nhìn xung quanh. Đại Quân vốn rất sùng bái quân nhân, nhìn người này mặc áo khoác quân đội xách bình nước quân đội, đoán rằng anh chính là anh rể của mình.
"Thiếu Đông đến rồi à!" Từ Tân Hồng từ bếp đi ra thấy người, lớn tiếng gọi vào trong nhà Trần Phú Quý: "Phú Quý, Phú Quý mau ra đây, Thiếu Đông đến rồi!"
Con rể mới đến nhà, hai vợ chồng nhà họ Trần tất bật trước sau. Thỉnh thoảng lại lén nhìn người mấy lần, đều thấy tốt.
Trong nhà chính nhà họ Trần, mọi người ngồi xung quanh bàn.
Hách Thiếu Đông liếc mắt đánh giá Trần Diệp Vân vài lần, ba năm không gặp người này dường như cao hơn một chút. Lúc đó mình đến đưa tiễn ông cụ nhà họ Trần lần cuối, Trần Diệp Vân khóc nhòe cả mặt. Trên hàng mi dài treo những giọt nước mắt to, mình đứng trước mặt cô và bác cả của cô, nhìn thấy tóc đen trên đỉnh đầu cô.
"Thiếu Đông, cậu đi đường vất vả rồi, chỗ chúng tôi không dễ vào đâu." Từ Tân Hồng nhìn Hách Thiếu Đông, càng nhìn càng thấy vui mừng.
"Không vất vả đâu, bác cả."
Nghe anh theo Tiểu Vân gọi mình là bác cả, Từ Tân Hồng cười càng tươi hơn.
Hai gia đình bàn bạc chi tiết chuyện cưới xin, lần kết hôn này có phần vội vàng nhưng những thứ cần có thì không thể thiếu, Hách Thiếu Đông lấy ra một chiếc đồng hồ nữ từ trong túi xách.
Phiếu mua hàng công nghiệp của Hách Thiếu Đông quá ít, trước đó anh đã tiết kiệm để mua xe đạp. Lần này anh tìm người đổi rất nhiều phiếu, mua cho Trần Diệp Vân một chiếc đồng hồ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.