[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 42:
Thứ Lộ
27/05/2024
Đến khi người đàn ông tay trái xách phích nước, tay phải bê ba hộp cơm bước vào nhà thì anh hơi sửng sốt trong chốc lát.
Liếc mắt một cái, trên bàn đã có thêm mấy cái bát sứ, mấy chiếc khăn sạch. Quần áo trong túi đồ trên sàn phòng khách đã được sắp xếp gọn gàng, trong phòng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, còn trên tủ thấp còn đặt một chùm ngô vàng ươm.
Quen sống một mình nên trong phút chốc anh chưa quen được.
"Ăn cơm thôi."
Nghe thấy tiếng Đại Quân chạy ra đầu tiên, mắt đứa trẻ sáng lên nói gấp: "Anh rể, anh về rồi! Chị, Linh Linh, ra ăn cơm nhanh."
Hách Thiếu Đông lấy nước xong tiện thể đến nhà ăn, mua về mấy món ăn.
Bây giờ vẫn đang trong tháng giêng, thức ăn trong nhà ăn khá phong phú. Anh mua một món mặn một món chay, bắp cải xào thịt lợn thái mỏng, khoai tây thái sợi thêm bánh ngô.
Vừa mở nắp hộp cơm ra, mùi thức ăn đã bốc lên ngào ngạt khiến bụng Linh Linh kêu ùng ục.
Đứa trẻ lập tức đỏ mặt xấu hổ không chịu được, vội vàng dùng tay nhỏ che bụng, cúi đầu không chịu nói.
"Có gì đâu mà xấu hổ?" Trần Diệp Vân ngẩng đầu em gái lên, véo nhẹ má em.
Cô bé nói thầm với chị nhưng mắt lại liếc về phía Hách Thiếu Đông: "Xấu hổ."
"Anh ấy không nghe thấy đâu, không tin em tự hỏi anh ấy xem."
"Không muốn." Linh Linh mím môi lùi về sau, nói chuyện giọng còn ngọng nghịu.
"Anh thực sự không nghe thấy gì đâu Linh Linh, mau ra ăn cơm, thức ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa."
Hách Thiếu Đông chủ động giải vây, đảm bảo đi đảm bảo lại rằng mình không nghe thấy gì, Linh Linh mới chịu bước tới ăn cơm.
Đầu bếp nhà ăn binh đoàn nấu ăn rất ngon, thức ăn rất thơm, bốn người ăn hết sạch thức ăn.
Ăn xong Hách Thiếu Đông dọn hộp cơm chuẩn bị mang ra bếp rửa nhưng bị Trần Diệp Vân gọi lại: "Để em làm, anh đi lấy cơm về nghỉ ngơi một lát đi."
"Không sao, em và hai đứa trẻ đi chơi đi, mấy cái hộp cơm này anh rửa một lát là xong."
Trần Diệp Vân nghĩ mới đến nhà người ta không tiện làm bà hoàng, vừa định mở miệng nói thêm hai câu thì bị Đại Quân đột nhiên chạy ra cắt ngang.
"Để em rửa!" Đại Quân nhanh nhẹn nhận lấy mấy hộp cơm từ tay Hách Thiếu Đông, đi về phía bếp.
Con cái nhà họ Trần không được nuông chiều, tất nhiên cũng không có điều kiện đó, Đại Quân việc gì cũng làm. Bồn rửa trong bếp nhà anh rể hơi cao, cậu bé xách luôn một chiếc ghế gỗ nhỏ đặt trên sàn rồi đứng lên, vừa vặn.
Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong bếp, đôi vợ chồng mới cưới bên ngoài nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
"Linh Linh vào chơi, anh kể chuyện cho em nghe!" Đại Quân dùng sức hét ra ngoài, thành công gọi em gái vào.
Liếc mắt một cái, trên bàn đã có thêm mấy cái bát sứ, mấy chiếc khăn sạch. Quần áo trong túi đồ trên sàn phòng khách đã được sắp xếp gọn gàng, trong phòng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, còn trên tủ thấp còn đặt một chùm ngô vàng ươm.
Quen sống một mình nên trong phút chốc anh chưa quen được.
"Ăn cơm thôi."
Nghe thấy tiếng Đại Quân chạy ra đầu tiên, mắt đứa trẻ sáng lên nói gấp: "Anh rể, anh về rồi! Chị, Linh Linh, ra ăn cơm nhanh."
Hách Thiếu Đông lấy nước xong tiện thể đến nhà ăn, mua về mấy món ăn.
Bây giờ vẫn đang trong tháng giêng, thức ăn trong nhà ăn khá phong phú. Anh mua một món mặn một món chay, bắp cải xào thịt lợn thái mỏng, khoai tây thái sợi thêm bánh ngô.
Vừa mở nắp hộp cơm ra, mùi thức ăn đã bốc lên ngào ngạt khiến bụng Linh Linh kêu ùng ục.
Đứa trẻ lập tức đỏ mặt xấu hổ không chịu được, vội vàng dùng tay nhỏ che bụng, cúi đầu không chịu nói.
"Có gì đâu mà xấu hổ?" Trần Diệp Vân ngẩng đầu em gái lên, véo nhẹ má em.
Cô bé nói thầm với chị nhưng mắt lại liếc về phía Hách Thiếu Đông: "Xấu hổ."
"Anh ấy không nghe thấy đâu, không tin em tự hỏi anh ấy xem."
"Không muốn." Linh Linh mím môi lùi về sau, nói chuyện giọng còn ngọng nghịu.
"Anh thực sự không nghe thấy gì đâu Linh Linh, mau ra ăn cơm, thức ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa."
Hách Thiếu Đông chủ động giải vây, đảm bảo đi đảm bảo lại rằng mình không nghe thấy gì, Linh Linh mới chịu bước tới ăn cơm.
Đầu bếp nhà ăn binh đoàn nấu ăn rất ngon, thức ăn rất thơm, bốn người ăn hết sạch thức ăn.
Ăn xong Hách Thiếu Đông dọn hộp cơm chuẩn bị mang ra bếp rửa nhưng bị Trần Diệp Vân gọi lại: "Để em làm, anh đi lấy cơm về nghỉ ngơi một lát đi."
"Không sao, em và hai đứa trẻ đi chơi đi, mấy cái hộp cơm này anh rửa một lát là xong."
Trần Diệp Vân nghĩ mới đến nhà người ta không tiện làm bà hoàng, vừa định mở miệng nói thêm hai câu thì bị Đại Quân đột nhiên chạy ra cắt ngang.
"Để em rửa!" Đại Quân nhanh nhẹn nhận lấy mấy hộp cơm từ tay Hách Thiếu Đông, đi về phía bếp.
Con cái nhà họ Trần không được nuông chiều, tất nhiên cũng không có điều kiện đó, Đại Quân việc gì cũng làm. Bồn rửa trong bếp nhà anh rể hơi cao, cậu bé xách luôn một chiếc ghế gỗ nhỏ đặt trên sàn rồi đứng lên, vừa vặn.
Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong bếp, đôi vợ chồng mới cưới bên ngoài nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
"Linh Linh vào chơi, anh kể chuyện cho em nghe!" Đại Quân dùng sức hét ra ngoài, thành công gọi em gái vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.