[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường
Chương 6:
Thứ Lộ
24/05/2024
"Làm mẹ kế đúng là khó, con không muốn cũng được, vậy thì tìm bà Thẩm xem thêm vài nhà nữa." Từ Tân Hồng múc cháo ngô ra, lại trộn thêm một đĩa dưa muối.
Ba người ăn sáng xong, cô đứng ở cửa tiễn bác cả và bác gái đi làm. Bây giờ là mùa đông đội sản xuất không có việc gì làm, chỉ san phẳng đất ruộng rồi gánh phân bón cho ruộng. Mùa hè bận rộn Trần Diệp Vân cũng đi theo, mùa đông không có nhiều việc nên không để cô ấy ở nhà may quần áo bán kiếm tiền cũng tốt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Diệp Vân thu hồi ánh mắt, quấn chặt áo bông đi vào trong phòng.
Đại Quân vừa mới thức dậy đang dụi mắt đi ra ngoài, đập vào mắt là chị cả.
"Trong nồi có cháo đấy Đại Quân, em dẫn các em ăn sáng đi, bác cả và bác gái đi làm đồng rồi trưa mới về. Chị phải vào thành một chuyến, không biết khi nào về, nếu có ai hỏi thì em nói một tiếng nhé." Trần Diệp Vân dặn dò mọi chuyện, cuối cùng lại thêm một câu: "Em trông chừng mấy đứa nhỏ cho cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì."
Chưa đợi Đại Quân tỉnh táo lại, Trần Diệp Vân đã bước ra khỏi cửa.
Lúc này trời vừa hửng sáng, trên đường thỉnh thoảng có cô chú chuẩn bị ra đồng, đều đi về phía trước chống chọi gió lạnh.
Cứ năm ngày công xã lại họp chợ một lần, phải đi xe lừa mới đến được, nếu đi bộ thì phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Cô đứng ở cửa đại đội mình chờ xe lừa đi chợ, chợ họp theo từng đội sản xuất chứ không cho phép tư nhân bán hàng, nếu không sẽ bị coi là đầu cơ tích trữ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng có người dùng trứng gà tích góp được hoặc măng tre đào trên núi để lén đổi lấy một ít đồ.
Trần Diệp Vân đã đợi hơn hai mươi phút, phía trước vẫn không thấy bóng dáng xe lừa nào. Cô xoa xoa tay thở ra một hơi, phun ra một vòng sương trắng. Hai bên má và đầu mũi bị đông cứng đến đỏ bừng, tai cũng lạnh ngắt. Vừa rồi đi vội quá quên đội mũ len, lúc này cũng không dám quay về, sợ vừa đi là xe lừa đến.
Cô ngóng trông phía trước, trong lòng mong ngón, cuối cùng cũng có một chiếc xe lừa đến. Tiếng lộc cộc ngày càng lớn, xé tan sương mù dần dần hiện ra hình dạng.
"Cô em Tiểu Vân, cô đi chợ à? Lên xe của tôi đi, ở đây rộng rãi." Người đánh xe là tên lưu manh nổi tiếng Ngô Lại Tử trong đội, đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, ngày ngày lông bông. Vì Trần Diệp Vân đẹp nên thường xuyên nói lời ong bướm với cô. Trên xe lừa còn có hai thanh niên cùng một giuộc với hắn, đều là những kẻ vô lại.
Đôi mi dài của Trần Diệp Vân che đi đôi mắt khinh thường nhưng chỉ một lát sau lại trở nên thờ ơ, cô lắc đầu lùi lại hai bước, tiếp tục nhìn về phía trước.
Ba người ăn sáng xong, cô đứng ở cửa tiễn bác cả và bác gái đi làm. Bây giờ là mùa đông đội sản xuất không có việc gì làm, chỉ san phẳng đất ruộng rồi gánh phân bón cho ruộng. Mùa hè bận rộn Trần Diệp Vân cũng đi theo, mùa đông không có nhiều việc nên không để cô ấy ở nhà may quần áo bán kiếm tiền cũng tốt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Diệp Vân thu hồi ánh mắt, quấn chặt áo bông đi vào trong phòng.
Đại Quân vừa mới thức dậy đang dụi mắt đi ra ngoài, đập vào mắt là chị cả.
"Trong nồi có cháo đấy Đại Quân, em dẫn các em ăn sáng đi, bác cả và bác gái đi làm đồng rồi trưa mới về. Chị phải vào thành một chuyến, không biết khi nào về, nếu có ai hỏi thì em nói một tiếng nhé." Trần Diệp Vân dặn dò mọi chuyện, cuối cùng lại thêm một câu: "Em trông chừng mấy đứa nhỏ cho cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì."
Chưa đợi Đại Quân tỉnh táo lại, Trần Diệp Vân đã bước ra khỏi cửa.
Lúc này trời vừa hửng sáng, trên đường thỉnh thoảng có cô chú chuẩn bị ra đồng, đều đi về phía trước chống chọi gió lạnh.
Cứ năm ngày công xã lại họp chợ một lần, phải đi xe lừa mới đến được, nếu đi bộ thì phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Cô đứng ở cửa đại đội mình chờ xe lừa đi chợ, chợ họp theo từng đội sản xuất chứ không cho phép tư nhân bán hàng, nếu không sẽ bị coi là đầu cơ tích trữ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng có người dùng trứng gà tích góp được hoặc măng tre đào trên núi để lén đổi lấy một ít đồ.
Trần Diệp Vân đã đợi hơn hai mươi phút, phía trước vẫn không thấy bóng dáng xe lừa nào. Cô xoa xoa tay thở ra một hơi, phun ra một vòng sương trắng. Hai bên má và đầu mũi bị đông cứng đến đỏ bừng, tai cũng lạnh ngắt. Vừa rồi đi vội quá quên đội mũ len, lúc này cũng không dám quay về, sợ vừa đi là xe lừa đến.
Cô ngóng trông phía trước, trong lòng mong ngón, cuối cùng cũng có một chiếc xe lừa đến. Tiếng lộc cộc ngày càng lớn, xé tan sương mù dần dần hiện ra hình dạng.
"Cô em Tiểu Vân, cô đi chợ à? Lên xe của tôi đi, ở đây rộng rãi." Người đánh xe là tên lưu manh nổi tiếng Ngô Lại Tử trong đội, đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, ngày ngày lông bông. Vì Trần Diệp Vân đẹp nên thường xuyên nói lời ong bướm với cô. Trên xe lừa còn có hai thanh niên cùng một giuộc với hắn, đều là những kẻ vô lại.
Đôi mi dài của Trần Diệp Vân che đi đôi mắt khinh thường nhưng chỉ một lát sau lại trở nên thờ ơ, cô lắc đầu lùi lại hai bước, tiếp tục nhìn về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.