77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
Chương 30: Tôi Nên Trừng Phạt Cô Như Thế Nào Đây 2
Phi Tử Nhất Tiếu
03/05/2021
“Ồ, tôi biết, tình yêu cấp ba thuần khiết nhất, xa cách năm năm gặp lại, chỉ sợ tình cảm trong lòng càng thêm sâu sắc.”
Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đều là sự trào phúng, ánh mắt lưu luyến nhưng ở đáy mắt lại không có một chút độ ấm nào.
Trần Chi bị nói trúng tâm sự, đồng tử đột nhiên co rụt lại, cũng chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng đủ để Tư Dạ thấy được rõ ràng.
Anh túm lấy tóc cô, ép cô quay đầu, hai người đối mặt với nhau.
Một tay còn lại của Tư Dạ vuốt ve eo cô, dùng sức xoa nắn khiến Trần Chi đau đến mức cau mày.
“Đáng tiếc, vốn dĩ lúc đầu các người có thể tình cũ quay lại, quay về bên nhau, nhưng hiện tại sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa, bởi vì cô đã là người phụ nữ của Tư Dạ tôi, một người phụ nữ vì tiền mà làm giao dịch giơ bẩn với tôi. Cô nói xem, nếu như anh ta biết cô vì tiền mà leo lên giường của tôi, anh ta sẽ nhìn cô như thế nào.”
Đây chính là chuyện khiến Trần Chi sợ nhất, cô biết bản thân đã bẩn, nhưng cô không muốn để An Dĩ Thần nhìn thấy một mặt kinh khủng này của cô.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tư Dạ, Trần Chi lộ ra vô cùng bình tĩnh.
“Tôi và anh ấy không có quan hệ gì hết, mong anh đừng suy đoán lung tung.”
Hiển nhiên người đàn ông không tin.
“Thật ư? Nếu đã không có quan hệ gì, vì sao anh ta còn dùng ánh mắt nóng rực như thế nhìn cô? Vì sao cô lại nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt như thế?”
Có ư? Vừa rồi ánh mắt An Dĩ Thần nhìn cô thật sự vô cùng nóng rực sao?
Trong lòng Trần Chi dâng lên chút vui sướng nho nhỏ, nhưng nét mặt của cô lại không một chút thay đổi nào.
“Tư thiếu, tôi nghĩ chắc hẳn anh đã hoa mắt rồi, anh ấy đã có bạn gái, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đó, sao anh ấy có thể ở ngay trước mặt bạn gái mình dùng ánh mắt như thế nhìn tôi chứ?”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay đã dọc theo eo cô đi đến trước ngực của cô, Trần Chi lại không dám giãy dụa một chút nào, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Trong lòng cô không ngừng nói với bản thân mình, nhẫn nhịn đi, nói không chừng sau một tháng thì cô đã có thể được giải thoát rồi.
“Cô gái mạnh miệng, vừa rồi ở ngay trước mặt mọi người, cô lộ ra ánh mắt si mê với người đàn ông khác, khiến cho tôi mất hết mặt mũi, cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô như thế nào đây?”
Nói xong tay của anh dùng sức bóp, đau đến mức sắc mặt Trần Chi trắng bệch, tiếp theo sau đó, chỗ cổ truyền đến cảm giác nói đau, Tư Dạ cắn lên làn da trắng nõn của cô, vừa cắn vừa ma sát, rất nhanh trên cổ đã xuất hiện vết máu ứ đọng.
Cổ áo bị kéo thấp, Tư Dạ gặm cắn chuyển đến trước ngực của cô…
Cửa xe không khóa, có gió lạnh từ bên ngoài thổi đến khiến cho đầu óc của Trần Chi tỉnh táo hơn không ít, cô thử giãy dụa mấy lần, chỉ đổi lấy sự áp chế càng thêm hung ác của người đàn ông kia.
Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông đều là sự trào phúng, ánh mắt lưu luyến nhưng ở đáy mắt lại không có một chút độ ấm nào.
Trần Chi bị nói trúng tâm sự, đồng tử đột nhiên co rụt lại, cũng chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng đủ để Tư Dạ thấy được rõ ràng.
Anh túm lấy tóc cô, ép cô quay đầu, hai người đối mặt với nhau.
Một tay còn lại của Tư Dạ vuốt ve eo cô, dùng sức xoa nắn khiến Trần Chi đau đến mức cau mày.
“Đáng tiếc, vốn dĩ lúc đầu các người có thể tình cũ quay lại, quay về bên nhau, nhưng hiện tại sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa, bởi vì cô đã là người phụ nữ của Tư Dạ tôi, một người phụ nữ vì tiền mà làm giao dịch giơ bẩn với tôi. Cô nói xem, nếu như anh ta biết cô vì tiền mà leo lên giường của tôi, anh ta sẽ nhìn cô như thế nào.”
Đây chính là chuyện khiến Trần Chi sợ nhất, cô biết bản thân đã bẩn, nhưng cô không muốn để An Dĩ Thần nhìn thấy một mặt kinh khủng này của cô.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tư Dạ, Trần Chi lộ ra vô cùng bình tĩnh.
“Tôi và anh ấy không có quan hệ gì hết, mong anh đừng suy đoán lung tung.”
Hiển nhiên người đàn ông không tin.
“Thật ư? Nếu đã không có quan hệ gì, vì sao anh ta còn dùng ánh mắt nóng rực như thế nhìn cô? Vì sao cô lại nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt như thế?”
Có ư? Vừa rồi ánh mắt An Dĩ Thần nhìn cô thật sự vô cùng nóng rực sao?
Trong lòng Trần Chi dâng lên chút vui sướng nho nhỏ, nhưng nét mặt của cô lại không một chút thay đổi nào.
“Tư thiếu, tôi nghĩ chắc hẳn anh đã hoa mắt rồi, anh ấy đã có bạn gái, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đó, sao anh ấy có thể ở ngay trước mặt bạn gái mình dùng ánh mắt như thế nhìn tôi chứ?”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay đã dọc theo eo cô đi đến trước ngực của cô, Trần Chi lại không dám giãy dụa một chút nào, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Trong lòng cô không ngừng nói với bản thân mình, nhẫn nhịn đi, nói không chừng sau một tháng thì cô đã có thể được giải thoát rồi.
“Cô gái mạnh miệng, vừa rồi ở ngay trước mặt mọi người, cô lộ ra ánh mắt si mê với người đàn ông khác, khiến cho tôi mất hết mặt mũi, cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô như thế nào đây?”
Nói xong tay của anh dùng sức bóp, đau đến mức sắc mặt Trần Chi trắng bệch, tiếp theo sau đó, chỗ cổ truyền đến cảm giác nói đau, Tư Dạ cắn lên làn da trắng nõn của cô, vừa cắn vừa ma sát, rất nhanh trên cổ đã xuất hiện vết máu ứ đọng.
Cổ áo bị kéo thấp, Tư Dạ gặm cắn chuyển đến trước ngực của cô…
Cửa xe không khóa, có gió lạnh từ bên ngoài thổi đến khiến cho đầu óc của Trần Chi tỉnh táo hơn không ít, cô thử giãy dụa mấy lần, chỉ đổi lấy sự áp chế càng thêm hung ác của người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.