Chương 9
Thợ Làm Sô-cô-la Thất Nghiệp
27/10/2022
Edit: Cá cười rụng rốn vì 2 vợ chồng nhà này
Vẻ sượng sùng vì bí mật bị vạch trần cũng chẳng kéo dài lâu.
Nhị Địch nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, sau khi tan làm về nhà lại càng bung lụa thể hiện bản tính hơn, thoải mái nằm dài trên ghế sofa xem phim truyền hình đô thị, phụ nữ tranh giành tình yêu “Sự quyến rũ của rời nhà”*.
(*tên phim gốc là 回家的诱惑 (Sự quyến rũ của về nhà), tựa Việt là Hoa hồng có gai, bản Hoa ngữ làm lại từ phim Sự quyến rũ của người vợ. Tác giả cố tình đổi “về nhà” thành “rời nhà”.)
Đại Tiết: “Anh không phải tăng ca à?”
Nhị Địch phất tay, sườn mặt lạnh lùng vô tình ẩn chứa vẻ không cho phép phản đối: “Tôi là tổng giám đốc.”
Bản mặt bốc mùi nhà tư bản mặt dày vô liêm sỉ.
Đại Tiết cũng không quá phản cảm đối với việc hắn mê phim của các mẹ nội trợ, dù sao thì vừa nhìn đã biết là thằng nhỏ này bị đè nén quá lâu, khó khăn lắm mới được bung lụa, âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà nhạc bộ phim mà hắn cày thật sự quá mất não, mỗi lần cô đi qua phòng vệ sinh là lại nghe thấy giọng hát trầm khàn quyến rũ của hắn đang gào rống đầy hăng tiết.
“Vì yêu mà cố ôm chặt nỗi đau
Vì hận mà cố chịu đựng những tổn thương
Anh không thể phân rõ yêu và hận
Phải chăng cứ như vậy?”
(Nhạc phim gốc: https://www.youtube.com/watch?v=YN2ErrXls_0 bản Nhị Địch hát theo Cá tưởng tượng: https://www.bilibili.com/s/video/BV1ZA411L7hh)
Đại Tiết hết sức nghi ngờ, cô biết Nhị Địch bị táo bón hành hạ đã nhiều năm, nhưng như thế có thể chữa được tón bón thật ư?
Cô chần chừ mãi, cảm thấy mình vẫn nên cố gắng bồi đắp lại tư tưởng cho thanh niên lạ đời này, để hắn dạo chơi thư thái, khám phá những lĩnh vực mới.
Tối hôm đó, Nhị Địch rửa bát đũa xong, đang định vọt tới phòng khách xem bộ phim truyền hình yêu thích cho kịp giờ thì…
Đại Tiết: “Không, anh đừng hòng xem.”
Cô nhanh tay nhanh mắt ngăn cản Nhị Địch đang vội vội vàng vàng ra xem phim. Cô dày công bày ra góc mặt đẹp nhất, gọi hắn với vẻ vừa đáng thương vừa dạt dào tình cảm: “Địchhhh~~”
Nhị Địch giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ thạch anh giá trị liên thành của mình, giọng không được vui cho lắm: “Hai phút, tôi không muốn bỏ lỡ phần giới thiệu đầu phim đâu.”
Đại Tiết nói vanh vách kịch bản đã chuẩn bị sẵn trong đầu ra: “Hứt hứt hứt, người ta đang chơi game sát thủ*. Hứt, có tên khó ở lắm, lúc nào cũng chửi tôi ngu, nói người ta không biết chơi! Người ta tức chết đi được! Địch, là anh em với nhau, chơi với tôi một ván đi, đè dẹp cái vẻ tinh tướng của tên oắt con không biết trời cao đất rộng ấy!”
Nhị Địch chỉ nhìn cô chằm chằm, mặt đầy đau khổ: “Cô không thể nói bình thường được à?”
Đại Tiết nói thầm trong lòng: Ha, chàng trai, bây giờ chắn hẳn là anh đã cảm nhận được nỗi đau khổ của tôi mỗi lúc không thể nào ngấm nổi mấy lời tổng tài bá đạo mà anh nói rồi đấy.
Tuy rằng khuyết điểm của hắn nhiều như sao trời, đếm hoài không hết nhưng hôm nay, hắn lại phá lệ, chịu bỏ qua bộ phim yêu thích để chơi game sát thủ với cô.
Bị bắt nạt là giả, nhưng chơi game lại là thật, niềm vui dần bén rễ, nảy mầm trong quá trình đùa lừa gạt, anh tiến tôi lùi.
Cách chơi game sát thủ chỉ đơn giản là một nhóm người bị ngăn cách bởi màn hình di động cùng lựa chọn kịch bản vụ án, tiếp đó nhập vai, điều tra manh mối, phân tích suy luận, trình bày biện hộ để rửa sạch tình nghi cho bản thân, cuối cùng chỉ ra hung thủ.
Nhị Địch hiểu game cực nhanh. Hắn châm biếm Đại Tiết với vị thế của bậc vương giả: “Đến trò chơi kiểu này mà cô cũng bị người ta cười nhạo là thiểu năng hả?”
Đại Tiết: Chuyện nhỏ mà không nhịn được thì tất làm hỏng đại sự.
Lần này, người bị hại là một nữ lái xe. Đại Tiết đóng vai hung thủ – gã bảo vệ ngấp nghé nạn nhân. Còn Nhị Địch lại nhanh chóng hoàn toàn nhập tâm vào vai cô bé lễ tân xinh đẹp nóng bỏng. Đại Tiết mang trên mình trọng trách che giấu thân phận hung thủ. Cô tính sẽ chơi chiêu trốn điều tra và “Hỏi gì cũng không biết” để trí trá qua ải. Ban đầu, chiêu này quả thật rất hiệu quả. Nhưng tệ cái là ánh mắt Nhị Địch nhìn cô ngày càng trìu mến, song lại là kiểu trìu mến có mưu đồ. Dưới ánh mắt của hắn, cô như biến thành baby vẫn còn đang chảy dãi.
Móe.
Trò chơi bất giác đã đến màn trình bày biện hộ, một tay nào đó chọn vai tổng giám đốc bá đạo bỗng hỏi thẳng thừng Đại Tiết: “Ông nói ông với người bị hại không quen nhau, thế tại sao trong ngăn kéo của ông lại có ảnh nóng của người bị hại?”
Đại Tiết cuống lên tìm cách bào chữa cho mình nên bật thốt ra: “Ông với Yua Mikami cũng không quen nhau, ông dám nói là trong bộ nhớ cloud của ông không có phim của cô ấy không.”
“Cộp…” Là tiếng Nhị Địch kinh hoàng đánh rơi điện thoại xuống nền nhà.
Chỉ trong nháy mắt, Đại Liễu lập tức tắt micro, sau đó kinh ngạc che miệng: “Không phải chứ? Anh chưa xem bao giờ luôn ấy hả?”
Đại Tiết đã hiểu. Cô gật gù: “Vậy thì… Thí chủ hãy che giấu chuyện tôi là hung thủ, tôi cho thí chủ ít “tài liệu học tập”.”
Nhị Địch bình tĩnh gật đầu, nói vào micrô: “Đừng hỏi nữa, tôi chính là hung thủ.”
… Đàn ông ấy à, cũng chỉ đến thế thôi.
Sáng hôm sau.
Đại Tiết cố tình dậy thật sớm, lén la lén lút lượn qua phòng Nhị Địch, hòng đánh hơi thấy mùi gì gì đó.
Có người vỗ vai cô. Đại Tiết sợ hết hồn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Nhị Địch.
Cô quét mắt nhìn hắn một lượt, tinh thần sảng khoái, trông không hợp logic cho lắm. Chẳng phải là hắn nên uể oải rệu rạo, mí mắt sụp hết xuống hay sao? Tối qua, cô vừa đưa hắn mười mấy bộ “tài liệu” quý giá cơ mà!
Cô hỏi dò: “Anh không buồn ngủ à?”
Hắn hỏi lại: “Sao tôi phải buồn ngủ?”
Chẳng lẽ mấy lời này lại để con gái nói ra sao?! Đại Tiết xấu hổ giậm chân: “Bởi vì, cái đó đó, anh hiểu mà!”
Nhị Địch cạn lời: “Cô lấy đâu ra đống tài liệu học tập này?”
Đại Tiết cười thần bí, nhón chân lên thì thầm sát bên tai hắn: “Tôi mua từ chỗ mấy người bình luận spam bán hàng trên weibo đó.”
Nhị Địch quay sang nhìn thẳng vào cô: “Vậy cô có biết mình bị lừa rồi không? Bởi vì bên trong toàn là “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”.” Dường như là không nỡ vạch trần sự thật, hắn dừng lại ba giây rồi mới nói tiếp: “Xem ra cô cũng chưa xem rồi.”
Đại Tiết đứng chết trân tại chỗ, siết chặt tay đấm mạnh vào ngực Nhị Địch: “Móe!”
Lần đầu tiên trong đời, Nhị Địch hiểu được thế nào là “Tai bay vạ gió”.
*Game sát thủ: tên gốc là 剧本杀 Kịch bản sát.
Vẻ sượng sùng vì bí mật bị vạch trần cũng chẳng kéo dài lâu.
Nhị Địch nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, sau khi tan làm về nhà lại càng bung lụa thể hiện bản tính hơn, thoải mái nằm dài trên ghế sofa xem phim truyền hình đô thị, phụ nữ tranh giành tình yêu “Sự quyến rũ của rời nhà”*.
(*tên phim gốc là 回家的诱惑 (Sự quyến rũ của về nhà), tựa Việt là Hoa hồng có gai, bản Hoa ngữ làm lại từ phim Sự quyến rũ của người vợ. Tác giả cố tình đổi “về nhà” thành “rời nhà”.)
Đại Tiết: “Anh không phải tăng ca à?”
Nhị Địch phất tay, sườn mặt lạnh lùng vô tình ẩn chứa vẻ không cho phép phản đối: “Tôi là tổng giám đốc.”
Bản mặt bốc mùi nhà tư bản mặt dày vô liêm sỉ.
Đại Tiết cũng không quá phản cảm đối với việc hắn mê phim của các mẹ nội trợ, dù sao thì vừa nhìn đã biết là thằng nhỏ này bị đè nén quá lâu, khó khăn lắm mới được bung lụa, âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà nhạc bộ phim mà hắn cày thật sự quá mất não, mỗi lần cô đi qua phòng vệ sinh là lại nghe thấy giọng hát trầm khàn quyến rũ của hắn đang gào rống đầy hăng tiết.
“Vì yêu mà cố ôm chặt nỗi đau
Vì hận mà cố chịu đựng những tổn thương
Anh không thể phân rõ yêu và hận
Phải chăng cứ như vậy?”
(Nhạc phim gốc: https://www.youtube.com/watch?v=YN2ErrXls_0 bản Nhị Địch hát theo Cá tưởng tượng: https://www.bilibili.com/s/video/BV1ZA411L7hh)
Đại Tiết hết sức nghi ngờ, cô biết Nhị Địch bị táo bón hành hạ đã nhiều năm, nhưng như thế có thể chữa được tón bón thật ư?
Cô chần chừ mãi, cảm thấy mình vẫn nên cố gắng bồi đắp lại tư tưởng cho thanh niên lạ đời này, để hắn dạo chơi thư thái, khám phá những lĩnh vực mới.
Tối hôm đó, Nhị Địch rửa bát đũa xong, đang định vọt tới phòng khách xem bộ phim truyền hình yêu thích cho kịp giờ thì…
Đại Tiết: “Không, anh đừng hòng xem.”
Cô nhanh tay nhanh mắt ngăn cản Nhị Địch đang vội vội vàng vàng ra xem phim. Cô dày công bày ra góc mặt đẹp nhất, gọi hắn với vẻ vừa đáng thương vừa dạt dào tình cảm: “Địchhhh~~”
Nhị Địch giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ thạch anh giá trị liên thành của mình, giọng không được vui cho lắm: “Hai phút, tôi không muốn bỏ lỡ phần giới thiệu đầu phim đâu.”
Đại Tiết nói vanh vách kịch bản đã chuẩn bị sẵn trong đầu ra: “Hứt hứt hứt, người ta đang chơi game sát thủ*. Hứt, có tên khó ở lắm, lúc nào cũng chửi tôi ngu, nói người ta không biết chơi! Người ta tức chết đi được! Địch, là anh em với nhau, chơi với tôi một ván đi, đè dẹp cái vẻ tinh tướng của tên oắt con không biết trời cao đất rộng ấy!”
Nhị Địch chỉ nhìn cô chằm chằm, mặt đầy đau khổ: “Cô không thể nói bình thường được à?”
Đại Tiết nói thầm trong lòng: Ha, chàng trai, bây giờ chắn hẳn là anh đã cảm nhận được nỗi đau khổ của tôi mỗi lúc không thể nào ngấm nổi mấy lời tổng tài bá đạo mà anh nói rồi đấy.
Tuy rằng khuyết điểm của hắn nhiều như sao trời, đếm hoài không hết nhưng hôm nay, hắn lại phá lệ, chịu bỏ qua bộ phim yêu thích để chơi game sát thủ với cô.
Bị bắt nạt là giả, nhưng chơi game lại là thật, niềm vui dần bén rễ, nảy mầm trong quá trình đùa lừa gạt, anh tiến tôi lùi.
Cách chơi game sát thủ chỉ đơn giản là một nhóm người bị ngăn cách bởi màn hình di động cùng lựa chọn kịch bản vụ án, tiếp đó nhập vai, điều tra manh mối, phân tích suy luận, trình bày biện hộ để rửa sạch tình nghi cho bản thân, cuối cùng chỉ ra hung thủ.
Nhị Địch hiểu game cực nhanh. Hắn châm biếm Đại Tiết với vị thế của bậc vương giả: “Đến trò chơi kiểu này mà cô cũng bị người ta cười nhạo là thiểu năng hả?”
Đại Tiết: Chuyện nhỏ mà không nhịn được thì tất làm hỏng đại sự.
Lần này, người bị hại là một nữ lái xe. Đại Tiết đóng vai hung thủ – gã bảo vệ ngấp nghé nạn nhân. Còn Nhị Địch lại nhanh chóng hoàn toàn nhập tâm vào vai cô bé lễ tân xinh đẹp nóng bỏng. Đại Tiết mang trên mình trọng trách che giấu thân phận hung thủ. Cô tính sẽ chơi chiêu trốn điều tra và “Hỏi gì cũng không biết” để trí trá qua ải. Ban đầu, chiêu này quả thật rất hiệu quả. Nhưng tệ cái là ánh mắt Nhị Địch nhìn cô ngày càng trìu mến, song lại là kiểu trìu mến có mưu đồ. Dưới ánh mắt của hắn, cô như biến thành baby vẫn còn đang chảy dãi.
Móe.
Trò chơi bất giác đã đến màn trình bày biện hộ, một tay nào đó chọn vai tổng giám đốc bá đạo bỗng hỏi thẳng thừng Đại Tiết: “Ông nói ông với người bị hại không quen nhau, thế tại sao trong ngăn kéo của ông lại có ảnh nóng của người bị hại?”
Đại Tiết cuống lên tìm cách bào chữa cho mình nên bật thốt ra: “Ông với Yua Mikami cũng không quen nhau, ông dám nói là trong bộ nhớ cloud của ông không có phim của cô ấy không.”
“Cộp…” Là tiếng Nhị Địch kinh hoàng đánh rơi điện thoại xuống nền nhà.
Chỉ trong nháy mắt, Đại Liễu lập tức tắt micro, sau đó kinh ngạc che miệng: “Không phải chứ? Anh chưa xem bao giờ luôn ấy hả?”
Đại Tiết đã hiểu. Cô gật gù: “Vậy thì… Thí chủ hãy che giấu chuyện tôi là hung thủ, tôi cho thí chủ ít “tài liệu học tập”.”
Nhị Địch bình tĩnh gật đầu, nói vào micrô: “Đừng hỏi nữa, tôi chính là hung thủ.”
… Đàn ông ấy à, cũng chỉ đến thế thôi.
Sáng hôm sau.
Đại Tiết cố tình dậy thật sớm, lén la lén lút lượn qua phòng Nhị Địch, hòng đánh hơi thấy mùi gì gì đó.
Có người vỗ vai cô. Đại Tiết sợ hết hồn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Nhị Địch.
Cô quét mắt nhìn hắn một lượt, tinh thần sảng khoái, trông không hợp logic cho lắm. Chẳng phải là hắn nên uể oải rệu rạo, mí mắt sụp hết xuống hay sao? Tối qua, cô vừa đưa hắn mười mấy bộ “tài liệu” quý giá cơ mà!
Cô hỏi dò: “Anh không buồn ngủ à?”
Hắn hỏi lại: “Sao tôi phải buồn ngủ?”
Chẳng lẽ mấy lời này lại để con gái nói ra sao?! Đại Tiết xấu hổ giậm chân: “Bởi vì, cái đó đó, anh hiểu mà!”
Nhị Địch cạn lời: “Cô lấy đâu ra đống tài liệu học tập này?”
Đại Tiết cười thần bí, nhón chân lên thì thầm sát bên tai hắn: “Tôi mua từ chỗ mấy người bình luận spam bán hàng trên weibo đó.”
Nhị Địch quay sang nhìn thẳng vào cô: “Vậy cô có biết mình bị lừa rồi không? Bởi vì bên trong toàn là “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”.” Dường như là không nỡ vạch trần sự thật, hắn dừng lại ba giây rồi mới nói tiếp: “Xem ra cô cũng chưa xem rồi.”
Đại Tiết đứng chết trân tại chỗ, siết chặt tay đấm mạnh vào ngực Nhị Địch: “Móe!”
Lần đầu tiên trong đời, Nhị Địch hiểu được thế nào là “Tai bay vạ gió”.
*Game sát thủ: tên gốc là 剧本杀 Kịch bản sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.