9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 392: Thảo nào ông ấy không chịu về
Nhất Phiến Thu Diệp
18/05/2021
Nói xong cô lôi kéo Lục Khải Vũ đi. Đến gần nhà của Phạm Ngô Tam, hai người không gõ cửa mà đứng ở cửa nghe một lúc, không nghe thấy tiếng động gì mới yên tâm mà đi.
Vợ của Phạm Ngô Tam có thái độ rất thù địch với họ, nếu tự ý đi vào chỉ sợ cô ấy càng đề phòng và khó chịu hơn, nếu chọc giận cô ấy, chỉ sợ về sau hai người họ muốn gặp Hữu Sinh sẽ càng khó khăn hơn.
Không lâu sau khi hai người rời khỏi nhà họ Phạm, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đột nhiên có một người xông ra.
Theo phản xạ Lục Khải Vũ kéo Mạc Hân Hy ra phía sau mình, quát: “Ai đấy?”
Người đó tiến lại đây rất nhanh, nương theo ánh đèn yếu ớt, họ thấy đó là một cô gái để tóc ngắn, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khái tự nhiên, tràn đầy sức sống chỉ có ở các cô gái trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ chừng hai mươi tuổi.
“Anh là Lục Khải Vũ?” Cô gái kia hỏi rất thẳng thừng. Hai vợ chồng họ đều không biết cô gái này, cũng không biết cô ấy muốn làm gì. Lục Khải Vũ lạnh nhạt trả lời: “Tôi là Lục Khải Vũ, còn cô là ai?”
“Tôi là Tô Cẩm, Lí Tiểu Linh là mẹ tôi. Sau khi nói xong, cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, nhìn anh cả buổi cũng không thấy anh có phản ứng gì mới tiến thêm một bước nói: “Bố của tôi là Lục Đình Khâm, tôi là em gái cùng cha khác mẹ của anh.”
Lần này Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đều giật mình: “Cô lặp lại lần nữa.
Vốn là họ đang tìm con trai đã mất tích, còn chưa tìm được được con trai nhưng lại xuất hiện một cô em gái cùng cha khác mẹ trong lúc đêm hôm như thế này, chuyện này thật kì lạ! Lục Khải Vũ không tin.
“Anh yên tâm, không phải tôi đến để nhận quan hệ thân thích, tôi chỉ muốn nói cho hai người biết, hai người không cần lo lắng, tôi sẽ không thừa nhận ông ta là bố của mình.” Tô Cẩm nói rồi lấy một cái hộp tinh xảo ra từ trong túi.
“Anh đem cái này đi đi, đồng thời phiền anh nói lại với Lục Đình Khâm giúp tôi, chúng tôi không lạ gì mấy món đồ này của ông ta. Lúc tôi còn nhỏ, giữa lúc chúng tôi gặp khó khăn nhất, cần ông ta nhất thì ông ta lại lựa chọn đi khỏi đây, bây giờ ông ta lại muốn nhận cha con à, không có khả năng” Cô ấy vừa nói chuyện vừa nhét cái hộp vào trong tay Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ mở cái hộp nhìn thoáng qua, đôi mắt lạnh lùng mãnh liệt co rút lại. Đó là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, nặng chừng năm ca ra. Anh nhận ra cái nhẫn kim cương này vì đây chính là món quà bố đã tặng mẹ nhân kỷ niệm ba mươi năm kết hôn của họ vào nửa năm trước.
Giờ ở cái nơi hẻo lánh này, một cô gái xa lạ xuất hiện cầm chiếc nhẫn giống hệt nó cho anh, điều đó có nghĩa là gì, kẻ ngốc cũng có thể hiểu được.
Thảo nào, trước đây có một đoạn thời gian tập đoàn nhà họ Lục gặp khủng hoảng, trong tiệc cưới của ông Lư, ông ấy đã gọi điện về cho bố nhưng bố cứ tìm cớ không chịu về, thì ra là lúc đó đang ở bên người phụ nữ khác tại thôn Hương Lúa này.
Tô Cẩm không nhìn bọn họ nữa, xoay người bước đi, nhưng mà mới đi được vài bước thì điện thoại trong tay đột nhiên reo chuông.
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên đặc biệt chói tai. Nghe điện thoại một lúc, không biết bên kia đã nói gì đó, Tô Cẩm đột nhiên hốt hoảng: “Cái gì? Mẹ con té xỉu? Được, con lập tức trở về.
Sau đó Tô Cẩm nhanh chóng chạy đi. Có thể là do cô ấy đang rất lo lắng, chạy chưa được vài bước đã vướng phải vật gì đó, cả người cô ấy bất ngờ ngã nhào trên mặt đất.
Lúc này đã gần chín giờ rưỡi tối, ở bên ngoài nông thôn vào ban đêm, trừ ba người bọn họ ra không còn ai khác.
Không biết Tô Cẩm ngã bị thương ở đâu mà cứ nằm sắp ở đó mãi mà không thấy đứng dậy. Mạc Hân Hy nhìn về phía Lục Khải Vũ, bước nhanh đến chỗ Tô Cẩm, đưa tay giúp cô ấy đứng lên: “Có sao không?”
Tô Cẩm được cô giúp đỡ ngồi trên đất, cô nhìn bọn họ rồi cuối đầu không nói gì.
“Mẹ cô bị ngất xỉu, cô lại muốn về nhà nhanh, nếu không nói gì thì sao chúng tôi đưa cô về nhà được.
Có vẻ Tô Cẩm đã bị thương ở đầu gối nên không thể đi tiếp nữa.
“Không cần lòng tốt vờ vịt của các người!” Tô Cẩm đẩy cô ra, muốn tự đứng dậy, nhưng mà còn chưa đứng lên thì đầu gối đã buốt trong tận xương, cô ấy lại té xuống đất.
Vợ của Phạm Ngô Tam có thái độ rất thù địch với họ, nếu tự ý đi vào chỉ sợ cô ấy càng đề phòng và khó chịu hơn, nếu chọc giận cô ấy, chỉ sợ về sau hai người họ muốn gặp Hữu Sinh sẽ càng khó khăn hơn.
Không lâu sau khi hai người rời khỏi nhà họ Phạm, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đột nhiên có một người xông ra.
Theo phản xạ Lục Khải Vũ kéo Mạc Hân Hy ra phía sau mình, quát: “Ai đấy?”
Người đó tiến lại đây rất nhanh, nương theo ánh đèn yếu ớt, họ thấy đó là một cô gái để tóc ngắn, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khái tự nhiên, tràn đầy sức sống chỉ có ở các cô gái trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ chừng hai mươi tuổi.
“Anh là Lục Khải Vũ?” Cô gái kia hỏi rất thẳng thừng. Hai vợ chồng họ đều không biết cô gái này, cũng không biết cô ấy muốn làm gì. Lục Khải Vũ lạnh nhạt trả lời: “Tôi là Lục Khải Vũ, còn cô là ai?”
“Tôi là Tô Cẩm, Lí Tiểu Linh là mẹ tôi. Sau khi nói xong, cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, nhìn anh cả buổi cũng không thấy anh có phản ứng gì mới tiến thêm một bước nói: “Bố của tôi là Lục Đình Khâm, tôi là em gái cùng cha khác mẹ của anh.”
Lần này Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đều giật mình: “Cô lặp lại lần nữa.
Vốn là họ đang tìm con trai đã mất tích, còn chưa tìm được được con trai nhưng lại xuất hiện một cô em gái cùng cha khác mẹ trong lúc đêm hôm như thế này, chuyện này thật kì lạ! Lục Khải Vũ không tin.
“Anh yên tâm, không phải tôi đến để nhận quan hệ thân thích, tôi chỉ muốn nói cho hai người biết, hai người không cần lo lắng, tôi sẽ không thừa nhận ông ta là bố của mình.” Tô Cẩm nói rồi lấy một cái hộp tinh xảo ra từ trong túi.
“Anh đem cái này đi đi, đồng thời phiền anh nói lại với Lục Đình Khâm giúp tôi, chúng tôi không lạ gì mấy món đồ này của ông ta. Lúc tôi còn nhỏ, giữa lúc chúng tôi gặp khó khăn nhất, cần ông ta nhất thì ông ta lại lựa chọn đi khỏi đây, bây giờ ông ta lại muốn nhận cha con à, không có khả năng” Cô ấy vừa nói chuyện vừa nhét cái hộp vào trong tay Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ mở cái hộp nhìn thoáng qua, đôi mắt lạnh lùng mãnh liệt co rút lại. Đó là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, nặng chừng năm ca ra. Anh nhận ra cái nhẫn kim cương này vì đây chính là món quà bố đã tặng mẹ nhân kỷ niệm ba mươi năm kết hôn của họ vào nửa năm trước.
Giờ ở cái nơi hẻo lánh này, một cô gái xa lạ xuất hiện cầm chiếc nhẫn giống hệt nó cho anh, điều đó có nghĩa là gì, kẻ ngốc cũng có thể hiểu được.
Thảo nào, trước đây có một đoạn thời gian tập đoàn nhà họ Lục gặp khủng hoảng, trong tiệc cưới của ông Lư, ông ấy đã gọi điện về cho bố nhưng bố cứ tìm cớ không chịu về, thì ra là lúc đó đang ở bên người phụ nữ khác tại thôn Hương Lúa này.
Tô Cẩm không nhìn bọn họ nữa, xoay người bước đi, nhưng mà mới đi được vài bước thì điện thoại trong tay đột nhiên reo chuông.
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên đặc biệt chói tai. Nghe điện thoại một lúc, không biết bên kia đã nói gì đó, Tô Cẩm đột nhiên hốt hoảng: “Cái gì? Mẹ con té xỉu? Được, con lập tức trở về.
Sau đó Tô Cẩm nhanh chóng chạy đi. Có thể là do cô ấy đang rất lo lắng, chạy chưa được vài bước đã vướng phải vật gì đó, cả người cô ấy bất ngờ ngã nhào trên mặt đất.
Lúc này đã gần chín giờ rưỡi tối, ở bên ngoài nông thôn vào ban đêm, trừ ba người bọn họ ra không còn ai khác.
Không biết Tô Cẩm ngã bị thương ở đâu mà cứ nằm sắp ở đó mãi mà không thấy đứng dậy. Mạc Hân Hy nhìn về phía Lục Khải Vũ, bước nhanh đến chỗ Tô Cẩm, đưa tay giúp cô ấy đứng lên: “Có sao không?”
Tô Cẩm được cô giúp đỡ ngồi trên đất, cô nhìn bọn họ rồi cuối đầu không nói gì.
“Mẹ cô bị ngất xỉu, cô lại muốn về nhà nhanh, nếu không nói gì thì sao chúng tôi đưa cô về nhà được.
Có vẻ Tô Cẩm đã bị thương ở đầu gối nên không thể đi tiếp nữa.
“Không cần lòng tốt vờ vịt của các người!” Tô Cẩm đẩy cô ra, muốn tự đứng dậy, nhưng mà còn chưa đứng lên thì đầu gối đã buốt trong tận xương, cô ấy lại té xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.