Chương 17
A Đào Đào
21/02/2023
Trong nháy mắt rơi vào cái hố tối đen vô biên vô tận Diệp Hàng chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Chết là cảm giác thế nào?
Anh không biết, nhưng anh biết mình đang rơi nhanh xuống dưới, bên tai là tiếng gió ào ạt cùng nước mưa lọt qua cửa động. Ngoài ra còn có tiếng tên hung phạm kia kêu thảm thiết thê lương trước khi rơi vào đây.
Một khắc kia anh bỗng nhiên nghĩ tới một điều ——
Con người thật sự có kiếp sau ư? Nếu thực sự có kiếp sau thì cha mẹ và người thân kiếp này của anh có còn nhận ra anh không? A Ly có nhận ra anh không? Liệu anh còn cơ hội gặp lại A Ly không?
Quá trình rơi xuống vừa dài lại vừa ngắn, bên tai Diệp Hàng đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm sau đó là một tiếng “Phanh”. Một sức mạnh thật lớn đập lên lưng anh, cơ thể như bị sét đánh, lập tức đau nhức, giống như lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí!
Trời đất quay cuồng, nước sông mãnh liệt rót thẳng vào miệng mũi của anh!
Lúc này anh mới nhận ra mình đã rơi vào một con sông ngầm nằm dưới sơn động! Nước sông quay cuồng, anh cố sức vùng vẫy nhưng dòng nước chảy siết quét anh trôi về phía trước! Nước liên tục rót vào miệng mũi, một đoạn xoáy dữ tợn cắn nuốt cả người khiến anh dần chìm xuống!
Đây không phải thứ sức lực con người có thể chống lại.
Bởi vì đây không phải sức mạnh bình thường mà là uy lực của thiên nhiên.
Sức của con người so với nó thì nhỏ bé vô cùng, anh không thể trốn, không thể né, càng giãy giụa nước càng chảy nhiều vào miệng mũi. Đến cuối cùng anh đụng vào vách đá, cả người đau nhức như tan ra, ý thức dần trôi đi. Cả người anh chìm nổi trong dòng nước giận dữ rồi xuôi tới đáy của sơn động……
——————————————————————————————————————————
Lúc tỉnh lại trước mắt Diệp Hàng vẫn là một mảnh tối đen, bên tai vẫn là tiếng nước mãnh liệt cuồn cuộn. Anh vướng vào một chỗ vách đá rắn chắc, nửa người trồi lên trên, nước sông ào ào chảy qua bên cạnh.
Anh hơi động đậy nhưng chỉ cảm thấy cả người đau như xương cốt đã nứt hết. Cơn đau thấu tim lan ra từ chỗ sâu trong mỗi thớ cơ bắp trên thân thể này. Anh nhẹ kêu một tiếng, đầu óc vì đau đớn mà dần tỉnh táo hơn. Lúc này anh mới nhận ra mình còn chưa chết, đau đớn này ngược lại khiến anh nhẹ nhàng thở ra.
Tuy đau đớn nhưng tay chân anh vẫn có thể nhúc nhích, ít nhất điều đó chứng tỏ anh không bị gãy tay hay chân khi theo dòng nước chảy tới đây.
Nếu không chết thì hiện tại anh đang ở đâu?
Đãi điều chỉnh hơi thở rồi anh mới chậm rãi sờ soạng cả người và vui vẻ phát hiện túi thấm nước còn chưa bị nước cuốn trôi đi. Ngọn lửa từ bật lửa chậm rãi to dần, anh cũng có thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh. Anh nhận ra mình bị vây trong một vách đá nhô ra giữa dòng nước. Chỗ lõm này vừa lúc ở nơi khúc sông chảy ôn hòa và anh cũng vừa vặn bị ngăn ở bên trong. Nửa người dưới của anh vẫn ngâm trong nước, con sông không ngừng chảy qua chỗ này, khí thế mãnh liệt mênh mông, bọt nước bắn lên. Xem tình thế này thì sau khi ngất đi anh theo dòng nước chảy tới đây sau đó bị nước siết cuốn tới và mắc cạn ở chỗ này.
Anh cố nén đau nhức khắp người mà bám vào vách đá trơn ướt và chậm rãi di chuyển ra khỏi đó. Anh phát hiện trong cái động này không khí vẫn lưu thông, càng đi địa hình càng rộng mở. Trên đỉnh có đủ các loại nhũ đá với hình thù kỳ dị phản chiếu ánh lửa lộ ra vẻ trong suốt lấp lánh. Đi về phía trước tầm chục mét có một chỗ nước cạn, nước sông vẫn theo đường đó chảy tiếp chứng tỏ sơn động này còn rất dài.
Một tay anh cầm bật lửa, một tay khỏa nước cẩn thận bơi về chỗ nước cạn kia. Thi thoảng anh sẽ điều chỉnh tư thế khỏa nước để tránh bị dòng nước cuốn đi. Sau khi túm được hòn đá mọc đầy rêu ở bờ sông anh mới đỡ vách đá nghỉ ngơi một lát rồi kiểm tra toàn thân trên dưới một lần.
Vừa nhìn anh đã kinh ngạc.
Lúc trước cả người đau đớn vì thế trong lòng anh nghĩ hẳn mình bị thương không nhẹ. Nhưng hiện tại kiểm tra một lần anh mới phát hiện ngoài mấy chỗ trầy da trên cánh tay và ít bầm dập trên đùi anh hoàn toàn không có vấn đề gãy xương hay nội thương gì. Hơn nữa sau khi vận động cả người anh cũng không còn đau đớn như lúc nãy nữa.
Diệp Hàng cảm thấy mình quá may mắn khi rơi từ cửa động cao mấy chục mét xuống sông ngầm, lại còn bị dòng nước siết cuốn va vào đá ngầm và vách đá hai bên mấy lần nhưng chân tay không gãy, không ngã chết cũng không chết đuối, toàn thân trên dưới chỉ hơi xước xát. Phải nói là anh may tới độ khó mà tưởng tượng được, chẳng lẽ đúng như đại sư kia nói, anh quả thực là mệnh bình an vô tai vô nạn sao?
Sau khi may mắn vì bản thân vận khí tốt, Diệp Hàng bắt đầu nương ánh lửa tìm đường ra. Bờ sông này nhỏ tới độ chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hết. Tên hung phạm ngã xuống trước anh cũng không có ở đây, đi dọc theo bờ sông lên phía trước là một cái động lớn, bên trong khúc chiết sâu thẳm nhìn không thấy cuối. Nhưng đứng ở cửa động anh có thể cảm nhận được dòng khí khẽ nhúc nhích lướt qua làn da ẩm ướt của mình. Chứng tỏ bên trong có cửa thông gió, vì thế anh chẳng hề do dự đã đi vào trong động.
Đoạn đầu của con đường vô cùng nhỏ, những mũi đá nhọn nhô ra từ vách đá cản trở bước chân của anh. Nơi này lại cực kỳ lạnh, hơi thở phun ra đã hóa thành sương mù, chỗ sâu bên trong còn có một cái động khác, chỗ rẽ cũng có bảy, tám cái, cực kỳ phức tạp. Mỗi khi đi qua một ngã rẽ Diệp Hàng chỉ có thể cảm nhận xem có gió hay không để quyết định đi như thế nào. Cứ thế qua vài chỗ, đi chừng hơn một tiếng cuối cùng bên tai anh cũng nghe thấy những tiếng vang loáng thoáng.
Tiếng động kia cực kỳ quái dị, lúc thì như lưỡi sắt cọ vào nhau, lúc lại như ai đó cọ móng tay trên tấm thép phát ra tiếng chói tai. Nếu tiếp tục lắng nghe lại thấy có vài tiếng rít.
Là tiếng người!
Đầu tiên Diệp Hàng cảm thấy vui vẻ, nhưng sau đó lại sợ hãi. Chẳng lẽ huyệt động này dẫn tới một phần khác của con sông và giờ phút này tiếng động quái dị kia là do tên hung phạm phát ra?
Nghĩ thế nên anh lập tức dừng bước, tắt ánh lửa trong tay sau đó nghiêng người dán lên vách đá lặng lẽ chậm rãi sờ soạng vào trong.
Không bao lâu sau phía trước lờ mờ xuất hiện ánh sáng đỏ, mà tiếng động quái dị kia càng thêm chói tai, ở giữa còn có một giọng nam mềm mại. Diệp Hàng thoáng tăng tốc độ và nghiêng tai lắng nghe chỉ thấy kẻ kia khẽ cười nói, “Tổ cô cô, lão tổ tông chỉ muốn mời ngài về bàn bạc giao lưu thuật pháp sao ngài phải trốn làm gì? Người của chúng ta mới tìm được ngài đã bị đèn Thất Tinh của ngài đánh cho thi thể cũng chẳng còn, đến nhà ở cũng đốt cháy! Ngày hôm trước ngài cũng biến mất tới sợi tóc cũng không để lại. Ngài có biết hiện tại người của Âm gia còn lại bao nhiêu không? Hay là tổ cô cô đã quên mình cũng họ Âm, là người cùng tộc với bọn họ?”
Diệp Hàng nghe được câu ‘ngài cũng họ Âm’ thì trong đầu ong một cái, thiếu chút nữa anh đã không khống chế được bản thân mà xông thẳng ra ngoài!
Tiếp theo giọng nam kia lại cất lên ôn hòa, “Ngài đã bị thương, trận pháp này lại là lão tổ tông chuyên thiết kế để mời ngài về, nếu còn đấu nữa thì ngài sẽ không có chỗ tốt đâu. Ta thấy tổ cô cô vẫn nên dừng tay cùng ta về gặp lão tổ tông đi thôi. Âm Kế ta lấy tánh mạng đảm bảo tổ cô cô trở về nhất định sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, thế được chưa? Nếu tổ cô cô tức giận vì vừa rồi ta đánh lén thì sau khi trở về có thể dùng diệt hồn tiên kia đánh ta một trận là được……”
Một câu cuối cùng này mang theo nỉ non, lại có dụ hoặc lả lướt nói không nên lời, giống như đang khiêu khích lại giống như đang quấy nhiễu lòng người. Nhưng đối tượng hắn khổ công khuyên lại không hề đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng động chói tai kia càng thêm dồn dập, ở giữa còn có vài tiếng mèo rống lên. Cách một khoảng Diệp Hàng cũng cảm nhận được ánh sáng đỏ chỗ kia sáng lên và gió mạnh phút chốc đập vào mặt!
Tim anh run lên, vội vọt tới chỗ kia như mũi tên!
Chỗ truyền tới tiếng động là một huyệt động cực rộng, phía góc có chút ánh sáng nhạt chiếu vào, hẳn là cách cửa ra không xa. Phía bên này là tiếng nước róc rách, hẳn là con sông ngầm kia chảy qua cả chỗ này. Trên đỉnh là đá núi lởm chởm, thi thoảng có giọt nước chảy xuống. Chỉ thấy thiếu nữ mảnh mai ngồi khoanh chân dựa lưng vào vách đá dựng đứng của huyệt động khổng lồ, phía trước là mấy chục tấm bùa xanh đậm bằng giấy cắm sâu vào mặt đá tạo thành nửa hình tròn vây cô ở giữa. Nhưng đã có mấy lá bùa không chịu được áp lực mà tự bốc cháy, mấy tên quái nhân hình thể thấp bé, tròng mắt xanh trắng, da thịt thối rữa, mặt mũi không rõ đang không ngừng chạy tới gần trận pháp biến hóa không ngừng kia, đặc biệt là những chỗ mà lá bùa đã bốc cháy. Chúng nó gần như đã có thể bước một chân vào, chỉ là bên trong vòng tròn còn một con mèo đen mắt xanh đang nhe răng nanh trắng lóa và liên tục dùng vuốt tấn công đám quái nhân kia. Chỗ nào bị nó cào sẽ bốc khói đen cháy khét, đám quái nhân bị bức không thể không lùi lại!
Thiếu nữ bị vây cũng không ngừng kết ấn khống chế sợi tơ hồng tinh tế trong tay mình cùng vật lộn với một sợi chỉ bạc mỏng manh tới gần như khó mà thấy. Hai sợi tơ quấn lấy nhau trong không trung còn cô thì thi thoảng sẽ bắn ra mấy lá bùa bổ sung cho đám bùa đã cháy hết. Trên mặt đất trước mặt cô có vài vệt máu vẩy ra tươi đẹp chói mắt, cách đó không xa là một thanh niên mặc áo đen, bộ mặt không nhìn thấy rõ. Hắn cũng đang tiến lùi các hướng mà điều khiển sợi chỉ bạc trong tay mình, sợi chỉ nhỏ vốn mềm mại không có sức lực lại giống như hai con vật sống liều chết đánh nhau dưới sự điều khiển của hai người. Mỗi khi va chạm chúng sẽ phát ra tiếng động sắc nhọn chói tai nghe thê lương lại khiến lòng người run lên!
Diệp Hàng đuổi tới nơi thì đỡ vách đá, mắt trợn to như muốn nứt ra. Thiếu nữ bị vây kia không phải A Ly thì là ai?
Lúc này tên thanh niên áo đen kia khẽ rít một tiếng thế là mấy con quái vật đang vây quanh A Ly lập tức đẩy nhanh tốc độ tấn công. Sợi chỉ bạc kia cũng nhanh hơn đến độ người ta khó mà nhìn thấy nó, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên ngày một gấp gáp hơn! Lúc này tên kia đang dốc sức tới độ trán đổ mồ hôi để tốc chiến tốc thắng thì bỗng một ánh đao lóe lên, một người đàn ông cao lớn nhảy ra từ một vách đá và nâng dao đâm về phía ngực hắn!
Con dao kia bay tới đâm thẳng vào ngực tên thanh niên áo đen! Mặt hắn lập tức xuất hiện bộ dạng cực kỳ đau, dưới chân cũng lảo đảo. Sau đó hắn duỗi tay đập mạnh lên ngực mình, chỉ thấy con dao đã cắm ngập đến chuôi cứ thế rơi ra mang theo một búng máu tươi!
Nhưng cao thủ so chiêu làm gì có chỗ cho chút sơ sẩy nào? Thiếu nữ ngồi trong đống bùa chú kia thấy hắn loạng choạng thì lập tức dứt khoát bật dậy, mũi chân đạp lên vách đá phía sau, cả người cô như chim én liệng không, cứ thế bay vút lên! Cô vượt qua đám quái vật vây bên ngoài vọt về phía tên áo đen!
Tên kia lập tức thấy một bóng dáng uyển chuyển tinh tế bay vút trong không trung về phía mình mang theo thế tấn công ào ạt. Vạt áo màu đen của đối phương bay bay, tóc mái thật dày trên trán vén lên để lộ một khuôn mặt tuyệt đẹp, trắng trong lạnh lẽo như ngọc thạch!
Hô hấp của hắn cứng lại, trong khoảnh khắc quên mất phải lùi về sau. Đợi hắn hoàn hồn thì đã chẳng thể né tránh nữa, thiếu nữ kia nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hắn, một ngón tay trắng nõn gầy tới độ người ta phải đau lòng lặng lẽ ấn lên giữa mày hắn.
“Cút.” Cô khẽ hé miệng quát, giọng như ngọc leng keng, sau đó cô lại nhẹ nhàng ấn ngón tay lên trán hắn.
Chỉ một cái ấn nhẹ nhàng như thế nhưng hắn lại như bị sét đánh! Một làn sương lạnh từ mày của hắn tràn vào cơ thể, bản thân hắn bị đẩy phải liên tiếp lùi về phía sau! Hắn cảm thấy thịt dưới làn da của mình cùng với dòng máu nóng trong người đều như đóng băng, sức lực dần trôi đi, gân cốt vặn vẹo thành một đống lộn xộn. Đau đớn kia khiến hắn không nhịn được gào rống lên!
Sắc mặt vốn xanh trắng của hắn hiện tại càng xanh hơn, ngón tay đã mất sức không thể động đậy. Sợi chỉ bạc giữa không trung cứ thế ngã xuống giống như một con rắn chết, đám quái vật vây quanh A Ly lúc này không có chú ngữ chỉ huy thì dừng bước chân, ánh mắt dại ra.
Con dao cắm vào ngực tên áo đen rơi bên chân hắn, bản thân hắn thì cố nén một búng máu đã vọt lên tới cổ, đôi mắt hẹp dài nhìn từ con dao quân đội sáng như tuyết trên mặt đất tới cái người đã đâm hắn. Hắn thấy người đàn ông cao lớn kia đứng phía sau cách A Ly không xa, đôi mắt sáng bừng nhìn chằm chằm cô mang theo quan tâm khó giấu.
“Hóa ra tổ cô cô có người giúp đỡ……” Tên áo đen cố nén đau đớn thấp giọng cười, “Ta đánh lén ngài một lần, ngài lại trả cho ta một đòn, vậy xem như chúng ta hòa nhau, lần sau gặp lại ……” Nói xong hắn lại nhìn A Ly một cái sau đó thở gấp và chậm rãi duỗi tay thi chú để mấy quái nhân kia đi theo hắn về phía cửa động. A Ly cũng khẽ điều khiển sợi tơ hồng, cả người vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo là vẫn nhìn chằm chằm từng động tác của kẻ kia.
Chờ cái kẻ tên là Âm Kế kia đã lùi ra xa, mấy quái nhân cả người hư thối cũng đi theo bên cạnh hắn A Ly mới dần thả lỏng. Cô liếc mắt một cái về phía Diệp Hàng, trong đó mang theo biết ơn. Bả vai gầy yếu của cô run lên nhè nhẹ, giống như bình thản cứng rắn vừa rồi là cô cố dựng ra.
Diệp Hàng thấy đau lòng quá.
“A Ly? Không sao chứ?” Anh thấp giọng hỏi sau đó tiến lên muốn đỡ cô nhưng đúng lúc này Âm Kế ở nơi xa nhìn thấy cảnh ấy lại đột nhiên duỗi tay túm một tên quái vật hư thối dùng sức ném về phía Diệp Hàng!
Lúc tên quái vật kia bị ném ra ngoài Âm Kế dùng toàn lực lẩm bẩm chú ngữ độc ác. Chỉ thấy con quái vật kia đột nhiên phồng lên như quả bóng, cả người sưng to, trên khuôn mặt hư thối là ngũ quan và làn da căng lên đỏ ửng màu máu!
“Tổ cô cô, ta tặng cho người bạn này của ngài một món quà!” Âm Kế phun ra một búng máu sau đó không dám dừng lại nữa mà mang theo mấy con quái vật còn lại nhanh chóng rời khỏi đó, chỉ có một câu cuối của hắn là còn vang vọng!
Tiếp theo một tiếng “Phanh ——!” thật lớn vang lên, con quái vật sưng to bay giữa không trung lập tức nổ tung, vô số máu thịt đỏ sậm tanh tưởi thối hoắc như mũi tên bắn về phía Diệp Hàng!
A Ly vung tay ném một lá bùa còn sót lại trong tay áo ra che trước mặt Diệp Hàng. Lá bùa nhỏ xoay trong không trung ngăn cả đống máu thịt kia, Diệp Hàng vì thế mà không bị dính chút nào! Những chỗ dính thứ máu thịt kia lập tức bốc lên khói đen tanh tưởi, có thể thấy độc tính của nó rất lớn. Đợi lá bùa kia cháy hết và rơi xuống đất Diệp Hàng mới thấy nửa khuôn mặt trắng như ngọc của A Ly đã dính dịch nhầy và đang bị ăn mòn. Chỗ bị thương cháy đen tanh hôi, có thể thấy cả xương trắng bên dưới da thịt.
- -----oOo------
Chết là cảm giác thế nào?
Anh không biết, nhưng anh biết mình đang rơi nhanh xuống dưới, bên tai là tiếng gió ào ạt cùng nước mưa lọt qua cửa động. Ngoài ra còn có tiếng tên hung phạm kia kêu thảm thiết thê lương trước khi rơi vào đây.
Một khắc kia anh bỗng nhiên nghĩ tới một điều ——
Con người thật sự có kiếp sau ư? Nếu thực sự có kiếp sau thì cha mẹ và người thân kiếp này của anh có còn nhận ra anh không? A Ly có nhận ra anh không? Liệu anh còn cơ hội gặp lại A Ly không?
Quá trình rơi xuống vừa dài lại vừa ngắn, bên tai Diệp Hàng đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm sau đó là một tiếng “Phanh”. Một sức mạnh thật lớn đập lên lưng anh, cơ thể như bị sét đánh, lập tức đau nhức, giống như lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí!
Trời đất quay cuồng, nước sông mãnh liệt rót thẳng vào miệng mũi của anh!
Lúc này anh mới nhận ra mình đã rơi vào một con sông ngầm nằm dưới sơn động! Nước sông quay cuồng, anh cố sức vùng vẫy nhưng dòng nước chảy siết quét anh trôi về phía trước! Nước liên tục rót vào miệng mũi, một đoạn xoáy dữ tợn cắn nuốt cả người khiến anh dần chìm xuống!
Đây không phải thứ sức lực con người có thể chống lại.
Bởi vì đây không phải sức mạnh bình thường mà là uy lực của thiên nhiên.
Sức của con người so với nó thì nhỏ bé vô cùng, anh không thể trốn, không thể né, càng giãy giụa nước càng chảy nhiều vào miệng mũi. Đến cuối cùng anh đụng vào vách đá, cả người đau nhức như tan ra, ý thức dần trôi đi. Cả người anh chìm nổi trong dòng nước giận dữ rồi xuôi tới đáy của sơn động……
——————————————————————————————————————————
Lúc tỉnh lại trước mắt Diệp Hàng vẫn là một mảnh tối đen, bên tai vẫn là tiếng nước mãnh liệt cuồn cuộn. Anh vướng vào một chỗ vách đá rắn chắc, nửa người trồi lên trên, nước sông ào ào chảy qua bên cạnh.
Anh hơi động đậy nhưng chỉ cảm thấy cả người đau như xương cốt đã nứt hết. Cơn đau thấu tim lan ra từ chỗ sâu trong mỗi thớ cơ bắp trên thân thể này. Anh nhẹ kêu một tiếng, đầu óc vì đau đớn mà dần tỉnh táo hơn. Lúc này anh mới nhận ra mình còn chưa chết, đau đớn này ngược lại khiến anh nhẹ nhàng thở ra.
Tuy đau đớn nhưng tay chân anh vẫn có thể nhúc nhích, ít nhất điều đó chứng tỏ anh không bị gãy tay hay chân khi theo dòng nước chảy tới đây.
Nếu không chết thì hiện tại anh đang ở đâu?
Đãi điều chỉnh hơi thở rồi anh mới chậm rãi sờ soạng cả người và vui vẻ phát hiện túi thấm nước còn chưa bị nước cuốn trôi đi. Ngọn lửa từ bật lửa chậm rãi to dần, anh cũng có thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh. Anh nhận ra mình bị vây trong một vách đá nhô ra giữa dòng nước. Chỗ lõm này vừa lúc ở nơi khúc sông chảy ôn hòa và anh cũng vừa vặn bị ngăn ở bên trong. Nửa người dưới của anh vẫn ngâm trong nước, con sông không ngừng chảy qua chỗ này, khí thế mãnh liệt mênh mông, bọt nước bắn lên. Xem tình thế này thì sau khi ngất đi anh theo dòng nước chảy tới đây sau đó bị nước siết cuốn tới và mắc cạn ở chỗ này.
Anh cố nén đau nhức khắp người mà bám vào vách đá trơn ướt và chậm rãi di chuyển ra khỏi đó. Anh phát hiện trong cái động này không khí vẫn lưu thông, càng đi địa hình càng rộng mở. Trên đỉnh có đủ các loại nhũ đá với hình thù kỳ dị phản chiếu ánh lửa lộ ra vẻ trong suốt lấp lánh. Đi về phía trước tầm chục mét có một chỗ nước cạn, nước sông vẫn theo đường đó chảy tiếp chứng tỏ sơn động này còn rất dài.
Một tay anh cầm bật lửa, một tay khỏa nước cẩn thận bơi về chỗ nước cạn kia. Thi thoảng anh sẽ điều chỉnh tư thế khỏa nước để tránh bị dòng nước cuốn đi. Sau khi túm được hòn đá mọc đầy rêu ở bờ sông anh mới đỡ vách đá nghỉ ngơi một lát rồi kiểm tra toàn thân trên dưới một lần.
Vừa nhìn anh đã kinh ngạc.
Lúc trước cả người đau đớn vì thế trong lòng anh nghĩ hẳn mình bị thương không nhẹ. Nhưng hiện tại kiểm tra một lần anh mới phát hiện ngoài mấy chỗ trầy da trên cánh tay và ít bầm dập trên đùi anh hoàn toàn không có vấn đề gãy xương hay nội thương gì. Hơn nữa sau khi vận động cả người anh cũng không còn đau đớn như lúc nãy nữa.
Diệp Hàng cảm thấy mình quá may mắn khi rơi từ cửa động cao mấy chục mét xuống sông ngầm, lại còn bị dòng nước siết cuốn va vào đá ngầm và vách đá hai bên mấy lần nhưng chân tay không gãy, không ngã chết cũng không chết đuối, toàn thân trên dưới chỉ hơi xước xát. Phải nói là anh may tới độ khó mà tưởng tượng được, chẳng lẽ đúng như đại sư kia nói, anh quả thực là mệnh bình an vô tai vô nạn sao?
Sau khi may mắn vì bản thân vận khí tốt, Diệp Hàng bắt đầu nương ánh lửa tìm đường ra. Bờ sông này nhỏ tới độ chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hết. Tên hung phạm ngã xuống trước anh cũng không có ở đây, đi dọc theo bờ sông lên phía trước là một cái động lớn, bên trong khúc chiết sâu thẳm nhìn không thấy cuối. Nhưng đứng ở cửa động anh có thể cảm nhận được dòng khí khẽ nhúc nhích lướt qua làn da ẩm ướt của mình. Chứng tỏ bên trong có cửa thông gió, vì thế anh chẳng hề do dự đã đi vào trong động.
Đoạn đầu của con đường vô cùng nhỏ, những mũi đá nhọn nhô ra từ vách đá cản trở bước chân của anh. Nơi này lại cực kỳ lạnh, hơi thở phun ra đã hóa thành sương mù, chỗ sâu bên trong còn có một cái động khác, chỗ rẽ cũng có bảy, tám cái, cực kỳ phức tạp. Mỗi khi đi qua một ngã rẽ Diệp Hàng chỉ có thể cảm nhận xem có gió hay không để quyết định đi như thế nào. Cứ thế qua vài chỗ, đi chừng hơn một tiếng cuối cùng bên tai anh cũng nghe thấy những tiếng vang loáng thoáng.
Tiếng động kia cực kỳ quái dị, lúc thì như lưỡi sắt cọ vào nhau, lúc lại như ai đó cọ móng tay trên tấm thép phát ra tiếng chói tai. Nếu tiếp tục lắng nghe lại thấy có vài tiếng rít.
Là tiếng người!
Đầu tiên Diệp Hàng cảm thấy vui vẻ, nhưng sau đó lại sợ hãi. Chẳng lẽ huyệt động này dẫn tới một phần khác của con sông và giờ phút này tiếng động quái dị kia là do tên hung phạm phát ra?
Nghĩ thế nên anh lập tức dừng bước, tắt ánh lửa trong tay sau đó nghiêng người dán lên vách đá lặng lẽ chậm rãi sờ soạng vào trong.
Không bao lâu sau phía trước lờ mờ xuất hiện ánh sáng đỏ, mà tiếng động quái dị kia càng thêm chói tai, ở giữa còn có một giọng nam mềm mại. Diệp Hàng thoáng tăng tốc độ và nghiêng tai lắng nghe chỉ thấy kẻ kia khẽ cười nói, “Tổ cô cô, lão tổ tông chỉ muốn mời ngài về bàn bạc giao lưu thuật pháp sao ngài phải trốn làm gì? Người của chúng ta mới tìm được ngài đã bị đèn Thất Tinh của ngài đánh cho thi thể cũng chẳng còn, đến nhà ở cũng đốt cháy! Ngày hôm trước ngài cũng biến mất tới sợi tóc cũng không để lại. Ngài có biết hiện tại người của Âm gia còn lại bao nhiêu không? Hay là tổ cô cô đã quên mình cũng họ Âm, là người cùng tộc với bọn họ?”
Diệp Hàng nghe được câu ‘ngài cũng họ Âm’ thì trong đầu ong một cái, thiếu chút nữa anh đã không khống chế được bản thân mà xông thẳng ra ngoài!
Tiếp theo giọng nam kia lại cất lên ôn hòa, “Ngài đã bị thương, trận pháp này lại là lão tổ tông chuyên thiết kế để mời ngài về, nếu còn đấu nữa thì ngài sẽ không có chỗ tốt đâu. Ta thấy tổ cô cô vẫn nên dừng tay cùng ta về gặp lão tổ tông đi thôi. Âm Kế ta lấy tánh mạng đảm bảo tổ cô cô trở về nhất định sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng, thế được chưa? Nếu tổ cô cô tức giận vì vừa rồi ta đánh lén thì sau khi trở về có thể dùng diệt hồn tiên kia đánh ta một trận là được……”
Một câu cuối cùng này mang theo nỉ non, lại có dụ hoặc lả lướt nói không nên lời, giống như đang khiêu khích lại giống như đang quấy nhiễu lòng người. Nhưng đối tượng hắn khổ công khuyên lại không hề đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng động chói tai kia càng thêm dồn dập, ở giữa còn có vài tiếng mèo rống lên. Cách một khoảng Diệp Hàng cũng cảm nhận được ánh sáng đỏ chỗ kia sáng lên và gió mạnh phút chốc đập vào mặt!
Tim anh run lên, vội vọt tới chỗ kia như mũi tên!
Chỗ truyền tới tiếng động là một huyệt động cực rộng, phía góc có chút ánh sáng nhạt chiếu vào, hẳn là cách cửa ra không xa. Phía bên này là tiếng nước róc rách, hẳn là con sông ngầm kia chảy qua cả chỗ này. Trên đỉnh là đá núi lởm chởm, thi thoảng có giọt nước chảy xuống. Chỉ thấy thiếu nữ mảnh mai ngồi khoanh chân dựa lưng vào vách đá dựng đứng của huyệt động khổng lồ, phía trước là mấy chục tấm bùa xanh đậm bằng giấy cắm sâu vào mặt đá tạo thành nửa hình tròn vây cô ở giữa. Nhưng đã có mấy lá bùa không chịu được áp lực mà tự bốc cháy, mấy tên quái nhân hình thể thấp bé, tròng mắt xanh trắng, da thịt thối rữa, mặt mũi không rõ đang không ngừng chạy tới gần trận pháp biến hóa không ngừng kia, đặc biệt là những chỗ mà lá bùa đã bốc cháy. Chúng nó gần như đã có thể bước một chân vào, chỉ là bên trong vòng tròn còn một con mèo đen mắt xanh đang nhe răng nanh trắng lóa và liên tục dùng vuốt tấn công đám quái nhân kia. Chỗ nào bị nó cào sẽ bốc khói đen cháy khét, đám quái nhân bị bức không thể không lùi lại!
Thiếu nữ bị vây cũng không ngừng kết ấn khống chế sợi tơ hồng tinh tế trong tay mình cùng vật lộn với một sợi chỉ bạc mỏng manh tới gần như khó mà thấy. Hai sợi tơ quấn lấy nhau trong không trung còn cô thì thi thoảng sẽ bắn ra mấy lá bùa bổ sung cho đám bùa đã cháy hết. Trên mặt đất trước mặt cô có vài vệt máu vẩy ra tươi đẹp chói mắt, cách đó không xa là một thanh niên mặc áo đen, bộ mặt không nhìn thấy rõ. Hắn cũng đang tiến lùi các hướng mà điều khiển sợi chỉ bạc trong tay mình, sợi chỉ nhỏ vốn mềm mại không có sức lực lại giống như hai con vật sống liều chết đánh nhau dưới sự điều khiển của hai người. Mỗi khi va chạm chúng sẽ phát ra tiếng động sắc nhọn chói tai nghe thê lương lại khiến lòng người run lên!
Diệp Hàng đuổi tới nơi thì đỡ vách đá, mắt trợn to như muốn nứt ra. Thiếu nữ bị vây kia không phải A Ly thì là ai?
Lúc này tên thanh niên áo đen kia khẽ rít một tiếng thế là mấy con quái vật đang vây quanh A Ly lập tức đẩy nhanh tốc độ tấn công. Sợi chỉ bạc kia cũng nhanh hơn đến độ người ta khó mà nhìn thấy nó, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên ngày một gấp gáp hơn! Lúc này tên kia đang dốc sức tới độ trán đổ mồ hôi để tốc chiến tốc thắng thì bỗng một ánh đao lóe lên, một người đàn ông cao lớn nhảy ra từ một vách đá và nâng dao đâm về phía ngực hắn!
Con dao kia bay tới đâm thẳng vào ngực tên thanh niên áo đen! Mặt hắn lập tức xuất hiện bộ dạng cực kỳ đau, dưới chân cũng lảo đảo. Sau đó hắn duỗi tay đập mạnh lên ngực mình, chỉ thấy con dao đã cắm ngập đến chuôi cứ thế rơi ra mang theo một búng máu tươi!
Nhưng cao thủ so chiêu làm gì có chỗ cho chút sơ sẩy nào? Thiếu nữ ngồi trong đống bùa chú kia thấy hắn loạng choạng thì lập tức dứt khoát bật dậy, mũi chân đạp lên vách đá phía sau, cả người cô như chim én liệng không, cứ thế bay vút lên! Cô vượt qua đám quái vật vây bên ngoài vọt về phía tên áo đen!
Tên kia lập tức thấy một bóng dáng uyển chuyển tinh tế bay vút trong không trung về phía mình mang theo thế tấn công ào ạt. Vạt áo màu đen của đối phương bay bay, tóc mái thật dày trên trán vén lên để lộ một khuôn mặt tuyệt đẹp, trắng trong lạnh lẽo như ngọc thạch!
Hô hấp của hắn cứng lại, trong khoảnh khắc quên mất phải lùi về sau. Đợi hắn hoàn hồn thì đã chẳng thể né tránh nữa, thiếu nữ kia nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hắn, một ngón tay trắng nõn gầy tới độ người ta phải đau lòng lặng lẽ ấn lên giữa mày hắn.
“Cút.” Cô khẽ hé miệng quát, giọng như ngọc leng keng, sau đó cô lại nhẹ nhàng ấn ngón tay lên trán hắn.
Chỉ một cái ấn nhẹ nhàng như thế nhưng hắn lại như bị sét đánh! Một làn sương lạnh từ mày của hắn tràn vào cơ thể, bản thân hắn bị đẩy phải liên tiếp lùi về phía sau! Hắn cảm thấy thịt dưới làn da của mình cùng với dòng máu nóng trong người đều như đóng băng, sức lực dần trôi đi, gân cốt vặn vẹo thành một đống lộn xộn. Đau đớn kia khiến hắn không nhịn được gào rống lên!
Sắc mặt vốn xanh trắng của hắn hiện tại càng xanh hơn, ngón tay đã mất sức không thể động đậy. Sợi chỉ bạc giữa không trung cứ thế ngã xuống giống như một con rắn chết, đám quái vật vây quanh A Ly lúc này không có chú ngữ chỉ huy thì dừng bước chân, ánh mắt dại ra.
Con dao cắm vào ngực tên áo đen rơi bên chân hắn, bản thân hắn thì cố nén một búng máu đã vọt lên tới cổ, đôi mắt hẹp dài nhìn từ con dao quân đội sáng như tuyết trên mặt đất tới cái người đã đâm hắn. Hắn thấy người đàn ông cao lớn kia đứng phía sau cách A Ly không xa, đôi mắt sáng bừng nhìn chằm chằm cô mang theo quan tâm khó giấu.
“Hóa ra tổ cô cô có người giúp đỡ……” Tên áo đen cố nén đau đớn thấp giọng cười, “Ta đánh lén ngài một lần, ngài lại trả cho ta một đòn, vậy xem như chúng ta hòa nhau, lần sau gặp lại ……” Nói xong hắn lại nhìn A Ly một cái sau đó thở gấp và chậm rãi duỗi tay thi chú để mấy quái nhân kia đi theo hắn về phía cửa động. A Ly cũng khẽ điều khiển sợi tơ hồng, cả người vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo là vẫn nhìn chằm chằm từng động tác của kẻ kia.
Chờ cái kẻ tên là Âm Kế kia đã lùi ra xa, mấy quái nhân cả người hư thối cũng đi theo bên cạnh hắn A Ly mới dần thả lỏng. Cô liếc mắt một cái về phía Diệp Hàng, trong đó mang theo biết ơn. Bả vai gầy yếu của cô run lên nhè nhẹ, giống như bình thản cứng rắn vừa rồi là cô cố dựng ra.
Diệp Hàng thấy đau lòng quá.
“A Ly? Không sao chứ?” Anh thấp giọng hỏi sau đó tiến lên muốn đỡ cô nhưng đúng lúc này Âm Kế ở nơi xa nhìn thấy cảnh ấy lại đột nhiên duỗi tay túm một tên quái vật hư thối dùng sức ném về phía Diệp Hàng!
Lúc tên quái vật kia bị ném ra ngoài Âm Kế dùng toàn lực lẩm bẩm chú ngữ độc ác. Chỉ thấy con quái vật kia đột nhiên phồng lên như quả bóng, cả người sưng to, trên khuôn mặt hư thối là ngũ quan và làn da căng lên đỏ ửng màu máu!
“Tổ cô cô, ta tặng cho người bạn này của ngài một món quà!” Âm Kế phun ra một búng máu sau đó không dám dừng lại nữa mà mang theo mấy con quái vật còn lại nhanh chóng rời khỏi đó, chỉ có một câu cuối của hắn là còn vang vọng!
Tiếp theo một tiếng “Phanh ——!” thật lớn vang lên, con quái vật sưng to bay giữa không trung lập tức nổ tung, vô số máu thịt đỏ sậm tanh tưởi thối hoắc như mũi tên bắn về phía Diệp Hàng!
A Ly vung tay ném một lá bùa còn sót lại trong tay áo ra che trước mặt Diệp Hàng. Lá bùa nhỏ xoay trong không trung ngăn cả đống máu thịt kia, Diệp Hàng vì thế mà không bị dính chút nào! Những chỗ dính thứ máu thịt kia lập tức bốc lên khói đen tanh tưởi, có thể thấy độc tính của nó rất lớn. Đợi lá bùa kia cháy hết và rơi xuống đất Diệp Hàng mới thấy nửa khuôn mặt trắng như ngọc của A Ly đã dính dịch nhầy và đang bị ăn mòn. Chỗ bị thương cháy đen tanh hôi, có thể thấy cả xương trắng bên dưới da thịt.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.