Chương 100: Tiếp nhận
Khương Đường
13/08/2020
Trấn Bắc Vương dẫn binh xuôi Nam, mặc dù Diệp Đế sớm đã chuẩn bị điều
binh khiển tướng, nhưng một người công một người thủ, lại không có mấy
tường thành, quan ải làm nơi phòng thủ, hơn nữa Trấn Bắc quân hổ lang
chi sư*, Trấn Bắc quân thế như chẻ tre, giữa tháng tư đã đến Bắc ngạn
sông Hoàng Hà, ngay tại chỗ đóng trại, nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời
gian, chuẩn bị một lần hành động đánh tan quân Đại Tĩnh tiến vào lãnh
địa Trung Nguyên.
*hổ lang chi sư: hung tàn, tàn bạo như hổ sói
Diệp Đế nôn nóng không thôi, hắn sớm biết Trấn Bắc quân tôi luyện ở nơi khổ hàn chi địa dũng mãnh thiện chiến, lại không nghĩ đến quân đội của mình ngay cả một đòn cũng không chịu nổi.
Thái giám, cung nữ trong hoàng cung hầu hạ trong nơm nớp lo sợ, chỉ lo không cẩn thận chọc giận chủ tử, mấy ngày trước có một tiểu thái giám không cẩn thận làm vỡ chun trà, bị Diệp Đế trực tiếp chém đầu.
Thời điểm trêи dưới hoàng cung người người cảm thấy bất an, vị ở Kỳ Lân Các lại tự làm theo ý mình, đối với Diệp Đế không nóng cũng không lạnh, Diệp Đế lại ngày ngày bầu bạn, nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn y nhoẻn miệng cười.
Lúc Khương hoàng hậu đi vào Kỳ Lân Các nhìn thấy Diệp Đế đang tự tay bón thuốc cho Thẩm Ngọc, mặt thoáng chốc âm trầm, sợ rằng lời Thẩm Tiệp dư nói đều là đúng, Thẩm Ngọc mặt lạnh cự tuyệt, Diệp Đế không quan tâm đến uy nghiêm của một bậc đế vương, cần mẫn chăm chỉ không ngừng lấy lòng y!
Nếu như không phải bị Thẩm Ngọc mê hoặc còn có thể giải thích thế nào?! Diệp Đế đối với phi tần của hắn, thậm chí ngay cả nàng người hoàng hậu này cũng chưa từng săn sóc quá như vậy!
“Hoàng thượng.”
Khương hoàng hậu bước vào Kỳ Lân Các hành lễ, ánh mắt lại không đặt ở trêи người Tiêu Hề Diệp, mà tập trung ở gương mặt Thẩm Ngọc, quả thực đúng như lời Thẩm Tiệp dư nói, một người nam nhân gương mặt so với nữ nhân còn tinh xảo hơn! Mặc dù không giống như tưởng tượng của nàng yêu mị quỷ khí, một thân bạch y dáng vẻ ngược lại mang theo vẻ tao nhã xuất trần của người đọc sách, nhưng Khương hoàng hậu đã sớm nhận định y là yêu mị tái thế, nếu là yêu quái, vậy thì luôn có thể thiên biến vạn hóa mê hoặc nam nhân.
“Nàng tới đây làm cái gì?”
Tiêu Hề Diệp đem《Tư Trị Thông Giám》với vài cuốn sách khác đặt sang một bên, đây đều là những cuốn Thẩm Ngọc xem xong rồi, cũng may Kỳ Lân Các lưu trữ hơn mười ngàn cuốn sách, bằng không thật đúng là không đủ để cho Thẩm Ngọc đọc.
“Thần thϊế͙p͙ đã lâu không thấy hoàng thượng đi Điện Tiêu phòng, liền tới xem một chút xem hoàng thượng có việc gì quan trọng quấn thân, nghe nói Trấn Bắc Vương tạo phản, dẫn đại quân xuôi Nam, hoàng thượng giống như rất nhàn nhã.”
Tiêu Hề Diệp nghe được ngữ khí đầy ghen tuông của nàng, vẻ mặt giận dữ nói: “Trẫm vừa mới hạ triều, cùng mấy vị tướng quân thương nghị đối sách, ngươi nghe ai nói lời gièm pha, cảm thấy trẫm rất nhàn rỗi?”.
Khương hoàng hậu bị quở trách, ủy khuất đến nước mắt đảo quanh, nàng và Diệp Đế vẫn luôn phu thê tình thâm, tương kính như tân, Diệp Đế chưa bao giờ dùng giọng này nói chuyện với nàng.
“Này chính là vị hoàng thượng mang về hoàng cung, Thẩm Ngọc công tử?” Khương hoàng hậu nén nước mắt, tức giận nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc đứng dậy chắp tay hành lễ, nhìn nàng mặc phượng nghi thiên hạ liền biết là hoàng hậu, y chưa từng gặp, nhưng lại có thể cảm nhận được Khương hoàng hậu đối với y có một loại địch ý khó giải thích được.
Khương hoàng hậu tùy ý đánh giá Thẩm Ngọc, trêи bàn tay y cầm một cái lò sưởi tay, quả nhiên tác phong yêu mị, này đã là tháng tư, ban ngày mặt trời rực rỡ, mười phần nam nhân làm sao lại thời thời khắc khắc cầm một cái lò sưởi tay, lại còn khoác áo da lông khảm vai?
Hoặc là yêu tinh tái thế, hoặc là cùng tiểu quan mua vui giống nhau, cần dương khí của nam nhân mới có thể sống, thấp hèn. Tiện nhân!
“Thẩm Ngọc công tử chắc là người đã qua thi cử có công danh?” Khương hoàng hậu hỏi.
Thẩm Ngọc lắc đầu, y mới học biết chữ chưa tới nửa năm, nói gì đến tham gia thi cử lập công danh.
“Vậy chắc là học trò của Đại học sĩ nào đó?” Khương hoàng hậu lại hỏi.
Thẩm Ngọc ngơ ngác, như cũ lắc đầu.
Khương hoàng hậu phốc một cái cười ra tiếng, nói: “Nếu không phải người đọc sách, vậy Thẩm công tử vì sao phải ở Kỳ Lân Các, làm bộ làm tịch xem sách? Không lẽ Thẩm Ngọc công tử đang học cách tô son điểm phẩn, làm sao lấy lòng nam nhân?”
“Hoàng hậu!”
Tiêu Hề Diệp quát lạnh một tiếng, ngăn nàng lại, không để nàng tiếp tục làm nhục Thẩm Ngọc.
“Hoàng thượng thứ tội, thần thϊế͙p͙ lỡ lời.” Khương hoàng hậu nhếch miệng, sau đó nói, “Thần thϊế͙p͙ cũng không có ác ý gì, chỉ là hoàng thượng người có chỗ không ổn, trong hoàng cung có nhiều nữ nhân phi tần, lại xuất hiện một người nam nhân, các tỷ muội hậu cung cảm thấy vô cùng bất tiện, hoàng thượng nếu thích Thẩm Ngọc công tử, không bằng giúp y thu xếp một trạch viện ở ngoài hoàng cung, cũng tránh được lời đàm tiếu trong hậu cung.”
Chỉ cần đem yêu tinh này đuổi ra khỏi hoàng cung, Diệp Đế ít nhất sẽ không ngày ngày bị y quấn lấy, qua một thời gian, Diệp Đế tất sẽ quên đi y.
Tiêu Hề Diệp hiểu rõ tâm tư của Khương hoàng hậu, híp mắt lại hỏi: “Là ai giúp ngươi đưa ra chủ ý này?”
Khương hoàng hậu có chút bối rối nói: “Đây là chủ ý của thần thϊế͙p͙, không….”
“Ngươi trước đây không có nhiều tâm tư như vậy, trẫm lần này không trách ngươi, chỉ coi ngươi bị tiểu nhân nói lời khích bác.” Diệp Đế lạnh lùng nói, “Ngươi có thời gian bận tâm đến trẫm, không bằng giúp trẫm chăm sóc Đại Nhu cho tốt, nàng gần đây thế nào rồi?”
Khương hoàng hậu vừa nghĩ tới người điên kia liền phiền muộn không thôi, nàng ngay cả con trai mình còn chăm sóc chưa xong, thời gian đâu mà đi quản Tiêu Đại Nhu? Hẳn là vẫn tự mình ở trong tẩm điện nổi điên đi.
Lúc đầu Khương hoàng hậu còn đến thăm hai lần, sau đó thấy nàng tóc tai bù xù, thỉnh thoảng lại phát điên lên, đến nhìn cũng không muốn nhìn nữa.
“Ân…nghe thái y nói, tâm tình ổn định không ít, sợ hãi trong lòng cũng ít đi, chỉ là có thể khôi phục lại được như bình thường hay không thì chưa chắc….hoàng thượng, Trấn Bắc Vương đối đãi với công chúa như vậy, người vì sao không đem tội ác của hắn chiếu cáo thiên hạ, để cho thế nhân trừng phạt hắn?”
Tiêu Hề Diệp liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc, phát hiện y không có biểu hiện gì, mới lên tiếng: “Quân Huyền Kiêu hắn sẽ sợ thế nhân chửi rủa sao? Lại nói, những chuyện này gây tổn hại đến thể diện hoàng gia, không cho phép cung nhân để lộ chút tiếng gió nào!”
“Nga….” Khương hoàng hậu nhịn không được nói, “Hoàng thượng nếu rảnh rỗi, đi thăm ɖu͙ƈ Nhi đi, hắn bệnh đã được một tháng, chưa thấy chuyển biến tốt, buổi tối ho khan ra máu, thần thϊế͙p͙ thực sự lo lắng…”
Khương hoàng hậu vừa nói vừa lấy tay lau đi nước mắt, thương con tình chân ý thiết.
“ɖu͙ƈ Nhi? Hắn bị bệnh? Ngươi làm sao không sớm nói cho trẫm?” Tiêu Hề Diệp khẩn trương hỏi.
“Hoàng thượng người cũng chưa từng hỏi thăm đến hai mẹ con thần thϊế͙p͙….” Khương hoàng hậu u oán nói.
Tiêu Hề Diệp hơi cảm thấy hổ thẹn, mấy ngày nay hắn một lòng chuyên tâm vào Thẩm Ngọc cùng chiến sự, đúng là vắng vẻ hoàng hậu.
“ɖu͙ƈ Nhi bị bệnh gì mà có thể kéo dài tới một tháng?”
“Mới đầu tưởng là phong hàn, nhưng vẫn mãi không thấy khá lên, các thái y cũng không còn cách nào khác.”
Tiêu Hề Diệp trầm ngâm chốc lát nói: “Trẫm biết rồi, ngày mai đi thăm hắn một chút.”
Ngay cả hoàng tử mình thương yêu nhất bị bệnh nặng, cũng chỉ “ngày mai đi thăm hắn một chút”, Khương hoàng hậu liền khẳng định, Diệp Đế đây là bị yêu mị quấn thân.
Lúc ra khỏi Kỳ Lân Các, Khương hoàng hậu còn dừng chân lại trong phút chốc nghe được lời nói nhỏ nhẹ đầy ôn nhu của Diệp Đế đối với yêu tinh kia.
“Lời nói của Hoàng hậu người đừng để ở trong lòng.”
Thẩm Ngọc nhẹ nhàng dùng thủ ngữ, chỉ vì vài câu sỉ nhục liền tìm chết tìm sống, vậy y sớm ở Thẩm phủ, thời điểm bị người mắng là quái vật, kẻ câm treo cổ tự sát rồi.
Tiêu Hề Diệp thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy Thẩm Ngọc nói: “Ngọc Nhi, ngươi thật am hiểu lòng người, trẫm có thể có được ngươi, là trẫm may mắn.”
Thẩm Ngọc nhíu mày tránh cái ôm thân mật của Tiêu Hề Diệp, ngoại trừ Trấn Bắc Vương ra, y không muốn tiếp xúc cùng bất kỳ nam nhân nào, mỗi lần Tiêu Hề Diệp nóng lòng muốn thử, khiến y cảm thấy chán ghét buồn nôn.
Y không am hiểu lòng người, y chỉ là không yêu Tiêu Hề Diệp, không yêu đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Thẩm Ngọc không hận Tiêu Hề Diệp, nhưng cũng không thể nào tiếp nhận hắn.
*hổ lang chi sư: hung tàn, tàn bạo như hổ sói
Diệp Đế nôn nóng không thôi, hắn sớm biết Trấn Bắc quân tôi luyện ở nơi khổ hàn chi địa dũng mãnh thiện chiến, lại không nghĩ đến quân đội của mình ngay cả một đòn cũng không chịu nổi.
Thái giám, cung nữ trong hoàng cung hầu hạ trong nơm nớp lo sợ, chỉ lo không cẩn thận chọc giận chủ tử, mấy ngày trước có một tiểu thái giám không cẩn thận làm vỡ chun trà, bị Diệp Đế trực tiếp chém đầu.
Thời điểm trêи dưới hoàng cung người người cảm thấy bất an, vị ở Kỳ Lân Các lại tự làm theo ý mình, đối với Diệp Đế không nóng cũng không lạnh, Diệp Đế lại ngày ngày bầu bạn, nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn y nhoẻn miệng cười.
Lúc Khương hoàng hậu đi vào Kỳ Lân Các nhìn thấy Diệp Đế đang tự tay bón thuốc cho Thẩm Ngọc, mặt thoáng chốc âm trầm, sợ rằng lời Thẩm Tiệp dư nói đều là đúng, Thẩm Ngọc mặt lạnh cự tuyệt, Diệp Đế không quan tâm đến uy nghiêm của một bậc đế vương, cần mẫn chăm chỉ không ngừng lấy lòng y!
Nếu như không phải bị Thẩm Ngọc mê hoặc còn có thể giải thích thế nào?! Diệp Đế đối với phi tần của hắn, thậm chí ngay cả nàng người hoàng hậu này cũng chưa từng săn sóc quá như vậy!
“Hoàng thượng.”
Khương hoàng hậu bước vào Kỳ Lân Các hành lễ, ánh mắt lại không đặt ở trêи người Tiêu Hề Diệp, mà tập trung ở gương mặt Thẩm Ngọc, quả thực đúng như lời Thẩm Tiệp dư nói, một người nam nhân gương mặt so với nữ nhân còn tinh xảo hơn! Mặc dù không giống như tưởng tượng của nàng yêu mị quỷ khí, một thân bạch y dáng vẻ ngược lại mang theo vẻ tao nhã xuất trần của người đọc sách, nhưng Khương hoàng hậu đã sớm nhận định y là yêu mị tái thế, nếu là yêu quái, vậy thì luôn có thể thiên biến vạn hóa mê hoặc nam nhân.
“Nàng tới đây làm cái gì?”
Tiêu Hề Diệp đem《Tư Trị Thông Giám》với vài cuốn sách khác đặt sang một bên, đây đều là những cuốn Thẩm Ngọc xem xong rồi, cũng may Kỳ Lân Các lưu trữ hơn mười ngàn cuốn sách, bằng không thật đúng là không đủ để cho Thẩm Ngọc đọc.
“Thần thϊế͙p͙ đã lâu không thấy hoàng thượng đi Điện Tiêu phòng, liền tới xem một chút xem hoàng thượng có việc gì quan trọng quấn thân, nghe nói Trấn Bắc Vương tạo phản, dẫn đại quân xuôi Nam, hoàng thượng giống như rất nhàn nhã.”
Tiêu Hề Diệp nghe được ngữ khí đầy ghen tuông của nàng, vẻ mặt giận dữ nói: “Trẫm vừa mới hạ triều, cùng mấy vị tướng quân thương nghị đối sách, ngươi nghe ai nói lời gièm pha, cảm thấy trẫm rất nhàn rỗi?”.
Khương hoàng hậu bị quở trách, ủy khuất đến nước mắt đảo quanh, nàng và Diệp Đế vẫn luôn phu thê tình thâm, tương kính như tân, Diệp Đế chưa bao giờ dùng giọng này nói chuyện với nàng.
“Này chính là vị hoàng thượng mang về hoàng cung, Thẩm Ngọc công tử?” Khương hoàng hậu nén nước mắt, tức giận nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc đứng dậy chắp tay hành lễ, nhìn nàng mặc phượng nghi thiên hạ liền biết là hoàng hậu, y chưa từng gặp, nhưng lại có thể cảm nhận được Khương hoàng hậu đối với y có một loại địch ý khó giải thích được.
Khương hoàng hậu tùy ý đánh giá Thẩm Ngọc, trêи bàn tay y cầm một cái lò sưởi tay, quả nhiên tác phong yêu mị, này đã là tháng tư, ban ngày mặt trời rực rỡ, mười phần nam nhân làm sao lại thời thời khắc khắc cầm một cái lò sưởi tay, lại còn khoác áo da lông khảm vai?
Hoặc là yêu tinh tái thế, hoặc là cùng tiểu quan mua vui giống nhau, cần dương khí của nam nhân mới có thể sống, thấp hèn. Tiện nhân!
“Thẩm Ngọc công tử chắc là người đã qua thi cử có công danh?” Khương hoàng hậu hỏi.
Thẩm Ngọc lắc đầu, y mới học biết chữ chưa tới nửa năm, nói gì đến tham gia thi cử lập công danh.
“Vậy chắc là học trò của Đại học sĩ nào đó?” Khương hoàng hậu lại hỏi.
Thẩm Ngọc ngơ ngác, như cũ lắc đầu.
Khương hoàng hậu phốc một cái cười ra tiếng, nói: “Nếu không phải người đọc sách, vậy Thẩm công tử vì sao phải ở Kỳ Lân Các, làm bộ làm tịch xem sách? Không lẽ Thẩm Ngọc công tử đang học cách tô son điểm phẩn, làm sao lấy lòng nam nhân?”
“Hoàng hậu!”
Tiêu Hề Diệp quát lạnh một tiếng, ngăn nàng lại, không để nàng tiếp tục làm nhục Thẩm Ngọc.
“Hoàng thượng thứ tội, thần thϊế͙p͙ lỡ lời.” Khương hoàng hậu nhếch miệng, sau đó nói, “Thần thϊế͙p͙ cũng không có ác ý gì, chỉ là hoàng thượng người có chỗ không ổn, trong hoàng cung có nhiều nữ nhân phi tần, lại xuất hiện một người nam nhân, các tỷ muội hậu cung cảm thấy vô cùng bất tiện, hoàng thượng nếu thích Thẩm Ngọc công tử, không bằng giúp y thu xếp một trạch viện ở ngoài hoàng cung, cũng tránh được lời đàm tiếu trong hậu cung.”
Chỉ cần đem yêu tinh này đuổi ra khỏi hoàng cung, Diệp Đế ít nhất sẽ không ngày ngày bị y quấn lấy, qua một thời gian, Diệp Đế tất sẽ quên đi y.
Tiêu Hề Diệp hiểu rõ tâm tư của Khương hoàng hậu, híp mắt lại hỏi: “Là ai giúp ngươi đưa ra chủ ý này?”
Khương hoàng hậu có chút bối rối nói: “Đây là chủ ý của thần thϊế͙p͙, không….”
“Ngươi trước đây không có nhiều tâm tư như vậy, trẫm lần này không trách ngươi, chỉ coi ngươi bị tiểu nhân nói lời khích bác.” Diệp Đế lạnh lùng nói, “Ngươi có thời gian bận tâm đến trẫm, không bằng giúp trẫm chăm sóc Đại Nhu cho tốt, nàng gần đây thế nào rồi?”
Khương hoàng hậu vừa nghĩ tới người điên kia liền phiền muộn không thôi, nàng ngay cả con trai mình còn chăm sóc chưa xong, thời gian đâu mà đi quản Tiêu Đại Nhu? Hẳn là vẫn tự mình ở trong tẩm điện nổi điên đi.
Lúc đầu Khương hoàng hậu còn đến thăm hai lần, sau đó thấy nàng tóc tai bù xù, thỉnh thoảng lại phát điên lên, đến nhìn cũng không muốn nhìn nữa.
“Ân…nghe thái y nói, tâm tình ổn định không ít, sợ hãi trong lòng cũng ít đi, chỉ là có thể khôi phục lại được như bình thường hay không thì chưa chắc….hoàng thượng, Trấn Bắc Vương đối đãi với công chúa như vậy, người vì sao không đem tội ác của hắn chiếu cáo thiên hạ, để cho thế nhân trừng phạt hắn?”
Tiêu Hề Diệp liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc, phát hiện y không có biểu hiện gì, mới lên tiếng: “Quân Huyền Kiêu hắn sẽ sợ thế nhân chửi rủa sao? Lại nói, những chuyện này gây tổn hại đến thể diện hoàng gia, không cho phép cung nhân để lộ chút tiếng gió nào!”
“Nga….” Khương hoàng hậu nhịn không được nói, “Hoàng thượng nếu rảnh rỗi, đi thăm ɖu͙ƈ Nhi đi, hắn bệnh đã được một tháng, chưa thấy chuyển biến tốt, buổi tối ho khan ra máu, thần thϊế͙p͙ thực sự lo lắng…”
Khương hoàng hậu vừa nói vừa lấy tay lau đi nước mắt, thương con tình chân ý thiết.
“ɖu͙ƈ Nhi? Hắn bị bệnh? Ngươi làm sao không sớm nói cho trẫm?” Tiêu Hề Diệp khẩn trương hỏi.
“Hoàng thượng người cũng chưa từng hỏi thăm đến hai mẹ con thần thϊế͙p͙….” Khương hoàng hậu u oán nói.
Tiêu Hề Diệp hơi cảm thấy hổ thẹn, mấy ngày nay hắn một lòng chuyên tâm vào Thẩm Ngọc cùng chiến sự, đúng là vắng vẻ hoàng hậu.
“ɖu͙ƈ Nhi bị bệnh gì mà có thể kéo dài tới một tháng?”
“Mới đầu tưởng là phong hàn, nhưng vẫn mãi không thấy khá lên, các thái y cũng không còn cách nào khác.”
Tiêu Hề Diệp trầm ngâm chốc lát nói: “Trẫm biết rồi, ngày mai đi thăm hắn một chút.”
Ngay cả hoàng tử mình thương yêu nhất bị bệnh nặng, cũng chỉ “ngày mai đi thăm hắn một chút”, Khương hoàng hậu liền khẳng định, Diệp Đế đây là bị yêu mị quấn thân.
Lúc ra khỏi Kỳ Lân Các, Khương hoàng hậu còn dừng chân lại trong phút chốc nghe được lời nói nhỏ nhẹ đầy ôn nhu của Diệp Đế đối với yêu tinh kia.
“Lời nói của Hoàng hậu người đừng để ở trong lòng.”
Thẩm Ngọc nhẹ nhàng dùng thủ ngữ, chỉ vì vài câu sỉ nhục liền tìm chết tìm sống, vậy y sớm ở Thẩm phủ, thời điểm bị người mắng là quái vật, kẻ câm treo cổ tự sát rồi.
Tiêu Hề Diệp thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy Thẩm Ngọc nói: “Ngọc Nhi, ngươi thật am hiểu lòng người, trẫm có thể có được ngươi, là trẫm may mắn.”
Thẩm Ngọc nhíu mày tránh cái ôm thân mật của Tiêu Hề Diệp, ngoại trừ Trấn Bắc Vương ra, y không muốn tiếp xúc cùng bất kỳ nam nhân nào, mỗi lần Tiêu Hề Diệp nóng lòng muốn thử, khiến y cảm thấy chán ghét buồn nôn.
Y không am hiểu lòng người, y chỉ là không yêu Tiêu Hề Diệp, không yêu đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Thẩm Ngọc không hận Tiêu Hề Diệp, nhưng cũng không thể nào tiếp nhận hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.