Ác Hán

Chương 158: Công tử đại tài ít người sánh kịp (thượng)

Canh Tân

07/01/2014

Phi từ doanh(doanh trại) đi ra, bụng đói kêu ùng ục.

Dậy sớm, sau khi luyện xong một lượt công pháp, thì vội vội vàng vàng chạy tới doanh tiến hành thị sát, thuận tiện đưa tới một ít bản vẽ.

Thật lâu trước đây, đã có ý định chế tạo ra các loại bàn ghế gia cụ, chỉ là vẫn không có thời gian rảnh. Đổng Phi không phải thợ mộc, cũng chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà bắt chước sau đó vẽ ra một vài đường nét khái quát. Về phần làm thế nào, đó là chuyện của các tượng môn, hắn không cần quan tâm đến. Hiện giờ người ở trong doanh càng ngày càng nhiều, công tượng lớn nhỏ đã đạt đến ba bốn trăm người. Nếu như tính thêm cả gia quyến của họ mà nói, lại có thể làm thành một cái doanh nho nhỏ gần ngàn người.

Công tượng bao gồm các phương diện, có thợ rèn tinh thông chế luyện đồ bằng sắt, có thợ mộc am hiểu một chút về cơ giới.

Đừng coi thường những người này, tuy rằng bọn họ không có bản lĩnh gì đặc biệt, thậm chí cũng không làm ra được những phát minh sáng tạo. Nhưng khi để những người này tụ tập cùng một chỗ, họ sẽ sản sinh ra năng lực, tuyệt đối không thể khinh thường. Để đạt được tán thưởng, các thợ thủ công sẽ vắt óc tiến hành cải tiến các phương diện. Bởi vì bọn họ đều biết, tiểu Đổng tướng quân tựa hồ đối với những thứ này cảm thấy rất hứng thú.

Với quy mô như vậy, Đổng Phi thấy rất hài lòng. Có cạnh tranh mới có phát triền, có hi vọng mới có thể sáng tạo. Hắn thủy chung tin tưởng, bất luận tiến bộ nhỏ nào, đều có ý nghĩa như bước tiến của thời đại. Các thợ thủ công càng nhiệt tình lên, sẽ càng ngày càng xuất hiện nhiều tiền bộ. Mà những tiến bộ này, cuối cùng đều sẽ phục vụ cho hắn, cho Đổng gia.

Trở lại nơi ở, Lục Y sai người bưng cơm nước tới.

Dựa theo cá tính của Đổng Phi, yêu cầu đối với thức ăn rất đơn giản. Cho nên một ngày ba bữa cố gắng đơn giản hóa hết mức. Không phô trương lãng phí. Lục Ý cười khanh khách ngồi ở bên cạnh, nhìn Đổng Phi ngấu nghiến nhai nuốt, trong lòng ngọt ngào.

Đổng Phi kỳ quái nói:

- Lục Nhi. Nàng nhìn ta rồi cười ngây ngô gì vậy?

- Công tử, người vì thiếp làm một bài thơ được không.

Cơm trong miệng chưa kịp nuốt xuống, liền phun ra. Đổng Phi tức thì bị sặc, đỏ mặt tía tai, liên tục ho khan.

- Công tử, người không sao chứ!

Đổng Phi liên tục xua tay, ho khan nói:

- Nàng thấy ta nhiều lần làm thơ sao? Lục nhi, nàng cũng không phải không biết, ta nào có bản lĩnh này a.

Lục Y cười, mặt nổi lên một tầng u ám. Nhìn qua có chút buồn bã.

- Người có làm mà... Không lâu trước đây khi người trở về, xướng lên một khúc ca kia nghe rất êm tai a... Hơn nữa, người cũng đã vì Vương Cơ tỷ tỷ mà làm thơ. Nàng là người có tài học như vậy, cũng nói hay mà. Thiếp. Thiếp biết, công tử khinh thường thiếp.

- Ta, ta vì Vương Cơ làm thơ lúc nào?

- Chính là bài thơ này : "mỹ nhân quyển châu liêm, thâm tọa túc nga mi"... Vương Cơ tỷ tỷ mỗi lần đọc bài bài thơ này, đều cảm động rơi lệ. Nàng còn nói, công tử kỳ thực rất hiểu tâm lý của nữ hài tử. Bằng không sẽ không thể làm ra được bài thơ như vậy.

Đầu Đổng Phi một trận phình to.

Lại là mỹ nhân quyển châu liêm... Ngày đó cũng là thừa hơi. Đang yên lành ngâm thơ mà cái gì a!

Nhìn sắc mặt buồn bã của Lục Y, Đổng Phi buông bát đũa, cầm tay nàng.

- Lục Nhi, cũng không phải ta không làm vì nàng. Chỉ là ngoạn ý này yêu cầu phải dồn nén, mà đâu phải cứ nói dồn nén ra, là có thể dồn nén ra được? (Chicken2nd thực sự bó tay với Đổng Phi, lời nói của hắn... chậc chậc... lủng củng...Kiếp trước khả năng điểm văn không quá 3 Tác giả rất giỏi trong lời thoại, ngồi đọc đến 10 phút mới hiểu Đổng Phi muốn nói gì và tác giả muốn nói gì!)

Lục Y nghe thế, khúc khích nở nụ cười.



- Nào có ai nói thơ là dồn nén xuất ra đâu? Thiếp đây mặc kệ, công tử vì Lục Nhi cũng dồn nét ra một bài thơ, lúc nào cũng được.

- Được được được...

Đổng Phi nói xong, biểu tình chợt chuyển trở nên nghiêm túc:

- Lục Nhi, ta nói nàng quan sát kỹ Vương Cơ, nàng ta có cử động nào dị thường không?

- Cử động dị thường?

Lục Y nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ như quả dưa của nàng, suy nghĩ, rồi lắc đầu nói:

- Cũng không có cử động nào dị thường. Bình thường chính là cùng thiếp cưỡi ngựa, có đôi khi xem ta cùng Đằng Lệ Nhi tỷ tỷ luận võ... Đại bộ phận thời gian đều là ở bên trong thư phòng của người, đọc sách, viết chữ... À, Vương Cơ tỷ tỷ có thể gảy đàn rất hay nha? Ngày đó trước mộ phần của Đại tiểu thư nàng cũng gảy một lần.

- Nàng ta có thể đánh đàn?

Lục Y liên tục gật đầu.

- Gảy rất hay, còn nói muốn dạy ta... Nhưng học một ngày một đêm, Lục Nhi đều quên hết. So với tập võ còn khổ hơn. Thiếp thà rằng cưỡi ngựa luyện thương, cũng không thích ngồi im một chỗ không nhúc nhích. Vương Cơ tỷ tỷ nói, cái này gọi là dưỡng thần... Đánh đàn yêu cầu tâm trạng cùng nhạc khúc phải tương hợp, mới có thể gảy tấu ra tinh túy trong đó, cho nên tinh, khí, thần (2) tương hợp, rất trọng yếu. Dù sao a, mấy thứ kia nàng nói thiếp nghe không hiểu, chỉ cảm thấy Vương Cơ tỷ tỷ rất có tài hoa.

Đổng Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Nàng hiện đang ở đâu?

- À, sáng sớm tứ tiểu thư đã đến đây lôi nàng đi rồi. Người không biết, hiện giờ tứ tiểu thư đối xử với Vương Cơ tỷ tỷ tốt lắm, cũng rất bội phục Vương Cơ tỷ tỷ nữa. Ngày hôm qua các nàng nói chuyện, muốn đi xem nữ hổ doanh huấn luyện, cho nên sáng sớm đã đi rồi.

Cũng được, Vương Cơ này hẳn là không có gì nguy hiểm nữa...

Đổng Phi nói:

- Vậy nàng có biết nàng ta làm gì trong thư phòng không?

- Thiếp không rõ ràng lắm... Nhưng mà Vương Cơ tỷ tỷ viết mấy thứ kia đều là ở trong thư phòng, hay là thiếp đem tới cho chàng xem chút nhé?

- Quên đi, cứ để ta tự đi.

Đổng Phi ăn cơm xong, đứng lên đi ra ngoài.

Lại nói, trở lại mục tràng đã mấy ngày, hắn trên cơ bản không thể nào đi vào thư phòng. Ngoại trừ ngày đầu tiên trở về, vì tìm đồ đạc mà đi vào một lần, còn thì chưa trở lại lần nào. Nhưng hôm nay vừa đi vào, lại làm cho hắn lấy làm kinh hãi.

Bên trong thư phòng rất sạch sẽ, nhìn ra được là mỗi ngày đều có người dọn dẹp.

Từng cuốn tú giản (3) được xếp chồng lên nhau, phi thường chỉnh tề. Trang giấy được mở ra đặt ở trên bàn, cũng được phân loại, rất rõ ràng. Đổng Phi nghi hoặc nói:

- Đây là thư phòng của ta?

- Vương Cơ tỷ tỷ nói, có người từng nói, phòng không quét làm sao quét thiên hạ. Cho nên nàng mỗi ngày sau khi sử dụng xong, đều sẽ thu dọn một phen. Có mấy lần thiếp muốn giúp nàng, nhưng đều là càng giúp thì càng rối. Sau này, trên cơ bản đều là nàng tới thu dọn.



Chuyển qua trường án, Đổng Phi ngồi xổm xuống, rút ra một cuộn giấy mở ra.

- Sắc Lặc Xuyên tập?

Đổng Phi kỳ quái nhìn lướt qua Lục Y, nhưng rất hiển nhiên, nàng đối với thứ này hoàn toàn không biết gì cả.

Khai quyển có đoạn: sắc lặc công tử vân, tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi nhạc nhi nhạc. . .(5)

Đổng Phi thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Đây không phải là danh ngôn của Bắc Tống Phạm Trọng Yên(6) hay sao, thế nào đã biến thành Sắc Lặc công tử rồi? Sắc Lặc công tủ, có vẻ như đúng là mình a.

Đổng Phi nói:

- Ta nói qua những lời này khi nào?

- Ngài quên? Trước kia khi Thành lão thái công dạy ngài Mạnh Tử. Ngài đã từng nói qua những lời này, lão thái công lúc đó còn vỗ án tán dương nữa. Sau này khi ngài đọc Mạnh Tử, còn viết ra những lời này. Khiến cho thiếp có ấn tượng sâu sắc.

- Ta, ta, ta...

Đổng Phi mở to hai mắt nhìn, đến nửa ngày vẫn cứ "Ta", lại không nói ra được chữ thứ hai.

Nhìn tiếp xuống phía dưới, tất cả đều là một ít danh ngôn trong lúc vô tình hắn trộm ra. Bài thơ mở đầu, lại là bài thơ "Mỹ nhân quyển châu liêm" kia. Có điều Vương Cơ đặt tên là: "Tình Ý"

Có chút mộng! Không. Là phi thường mộng!

Đổng Phi luôn miệng nói: "Hồ đồ quả thực là hồ đồ!"

Vừa nói vừa đẩy những thư quyền trên mặt trường án rớt xuống dưới đất, đứng dậy lớn tiếng nói:

- Đây là cái gì? Đây rốt cuộc là cái gì?

- Công tử, người điên rồi!

Đổng Phi cả giận nói:

- Đem những thứ này đốt. Đốt hết cho ta... Sau này không được để cho nữ nhân kia tiến vào thư phòng của ta nữa.

Nói xong, hắn chắp tay sau đít nổi giận đùng đùng, bước ra khỏi thư phòng, để lại một mình Lục Y ủy khuất đứng ở trong phòng, không rõ tại sao hắn tức giận!

(1) Tượng nhân: những thợ thủ công, rèn... nói chung.

(2) Tinh: sự tinh tế, Khí : hơi thở, thần: tinh thần

(3) Tú giản: thư tín thời cổ, do các thẻ tre được thêu kết với nhau bằng chỉ.

(4) Khai quyển: lời tựa của sách, giống như lời viết đầu chúng ta thường thấy.

(5)(6) Phạm Trọng Yên: Danh sĩ đời Tống, đỗ tiến sĩ dưới thời Tống Nhân Tông. Tác phẩm nổi tiếng : Nhạc Dương Lâu Ký với câu: "tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi nhạc nhi nhạc" tức là " lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook