Chương 559: Mờ mịt
Trong Nháy Mắt Cười Cười
10/10/2019
Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Tìm kiếm thông tin của thành phố Quản trong một tháng gần đây nhất, Hạ Thiên Kỳ kiên nhẫn lục tới trang tìm kiếm cuối cùng cũng không phát hiện bất kỳ thu hoạch gì có giá trị.
Hạ Thiên Kỳ để điện thoại di động xuống, duỗi hai cánh tay có chút mệt mỏi, lúc này Lãnh Nguyệt cũng rửa xong chén đũa, biểu tình thành thật đi ra khỏi phòng bếp.
Thấy Lãnh Nguyệt đi ra, Hạ Thiên Kỳ ngáp một cái nói:
"Không nhìn ra mà Lãnh thần, anh còn có tố chất làm phụ nam của gia đình, tôi có mấy cái quần lót lười giặt, nếu không thì anh cũng giúp tôi giặt sạch đi. Tôi cam đoan hứng thú tươi đẹp, độc nhất vô nhị, thế nào, có muốn thử không?"
"Tự anh giữ lại thử đi."
Lãnh Nguyệt nhàm chán nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó đi thẳng về phòng mình, sầm một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
"Thật không có chút khiếu hài hước nào mà."
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn muốn Lãnh Nguyệt trở nên có chút thích thú, có điều lần này hắn thấy, quả thực so với lên trời còn khó hơn nhiều, cứ như thể Lãnh Nguyệt trời sinh thiếu điểm cười vậy, ở phương diện này hắn thật lòng cảm thấy Lãnh Nguyệt tương đối ngang bướng.
Điểm cười của hắn cũng rất thấp, từ nhỏ đến lớn đều là khi người kể chuyện cười, kể đến một nửa, người nghe vẫn còn chưa biết gì, hắn đã cười không nhịn được.
Cầm điện thoại di động đừng dậy khỏi ghế salon, Hạ Thiên Kỳ cũng quay lại phòng riêng, tựa trên đầu giường, hắn vào trang web bán vé máy bay đặt mua hai vé máy bay từ thành phố Phước Bình đến thành phố Quản,
Vì liên quan tới vị trí của thành phố Quản tương đối lệch đi, cho nên mặc dù có đi bằng máy bay, bọn họ cũng phải ngồi hơn năm tiếng đồng hồ.
Suốt đêm không nói chuyện, hơn năm giờ sáng ngày thứ hai, Hạ Thiên Kỳ lại giống như vừa đánh tiết gà mà chạy ra phòng khách vừa hát vừa nhảy như phát rồ.
Lãnh Nguyệt cũng đã thức dậy, đứng trước bồn rửa mặt biểu tình ngơ ngác chải răng, không hề có chút phản ứng gì với mớ âm thanh hỗn tạp Hạ Thiên Kỳ tạo ra.
Hạ Thiên Kỳ vốn là cũng không muốn dậy sớm như thế, nhưng vì dậy sớm mỗi buổi sáng để luyện tập đã dưỡng thành cái quy luật làm việc và nghỉ ngơi này rồi, nên cho dù hắn muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa cũng không ngủ được.
Vé máy bay đặt là bốn giờ chiều, nên bọn họ còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Hạ Thiên Kỳ hát như quỷ khóc sói gào một hồi lâu sau, hắn lại cạo cạo râu lún phún trên cằm, quay lại phòng thay lại một đồ quần áo tương đối đẹp trai.
Nhìn vào trong gương một chút, phát hiện bản thân quả thực đẹp trai đến mức phạm tội, Hạ Thiên Kỳ không ngừng bày ra mấy pose tự luyến, lúc này mới quyến luyến dời mắt đi.
Xếp hai bộ quần short áo ba lỗ vào trong balo, lại xếp vào thêm một bộ quần áo thoải mái, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đồ hắn cần mang theo đã xấp xỉ gần đủ rồi.
Còn như thức ăn các loại, hắn lại nghĩ sau khi đến nơi rồi sẽ mua, cũng không cần thiết mang theo túi lớn túi nhỏ, sau đó còn phải làm thủ tục gửi vận chuyển cho phiền phức.
Nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt muốn đi ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ phát hiện hôm nay Lãnh Nguyệt không có hứng thú huấn luyện, có điều nhìn anh ta mặc một thân quần áo thể thao màu đen, có lẽ là muốn ra ngoài chạy bộ.
"Chúng ta đã mệt mỏi ở nơi này mấy ngày rồi, có muốn tôi dẫn anh ra đi loanh quanh một chút không?"
"Không đi."
Dứt khoát trả lại cho Hạ Thiên Kỳ hai chữ này, Lãnh Nguyệt cũng đã mở rộng cửa đi ra ngoài.
Hạ Thiên Kỳ bắt chẹt Lãnh Nguyệt, một chút phát cáu hắn cũng không có, nên sau khi lòng vòng mấy vòng, hắn cũng thử chìa khóa một lần thật tốt, định ra ngoài đi dạo mấy vòng.
Sau khi ra khỏi gian nhà, hắn thử gõ cửa nhà Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ một cái, thể nhưng đợi một hồi cũng không thấy có bất kỳ đáp lại nào, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy chắc là hai cô gái đã dậy sớm đi luyện tập, nên hắn cũng không tiếp tục dừng lại nữa, vừa ngâm nga một bài hát vừa chạy một mạch xuống lầu.
Thế nhưng sau khi hắn xuống lầu đi ra ngoài rồi, hắn lại đột nhiên lúng túng phát hiện bản thân vốn cũng không biết nên đi loanh quanh ở đâu.
Thời gian này cửa hàng tổng hợp chắc chắn không mở cửa, trên đường tuy không đông người, nhưng cũng không tính là ít, phần nhiều là một số cụ ông cụ bà ở một số tiểu khu gần đây, buối sáng ra ngoài tản bộ mua thức ăn.
Dĩ nhiên, quán ven đường cũng xếp một chuỗi hàng dài, chờ bánh xoắn và bánh quẩy mới ra khỏi nồi.
Hiện tại Hạ Thiên Kỳ ăn không nổi mấy thứ khác, cho nên cũng không có tâm tư đi xếp hàng mua chút đồ ăn sáng, trong lúc nhất thời trong lòng lại có loại khó chịu không nói ra được, như thể sự hiện diện của hắn vốn là dư thừa vậy.
Có chút bối rối móc bao thuốc lá trong túi ra, Hạ Thiên Kỳ rút một điếu ngậm lên môi, sau khi châm lên thì hút một hơi vô cùng buồn bực.
Hạ Thiên Kỳ nhớ rất rõ ràng, khi ấy sở dĩ hắn muốn học hút thuốc, chỉ vì khi đó hắn tuổi trẻ sốc nổi, đọc một quyển tiểu thuyết thanh xuân hệ ngược tâm, nhân vật chính trong tiểu thuyết một mình hút thuốc trên sân thượng, suy nghĩ tìm kiếm người yêu của hắn ta mà rơi vào trong vòng xoáy hồi ức.
Lúc đó hắn cảm thấy thật sự đẹp trai khó đỡ, sau đó lại bắt đầu trộm bao thuốc lá của cha hắn giấu trong tủ lạnh, ngay từ đầu đã không định hút, thậm chí cảm thấy mùi thuốc lá rất buồn nôn, nhưng sau này không biết sao lại học được.
Vốn là hắn muốn cai thuốc đi, thế nhưng khi nghĩ tới cai thuốc chẳng khác nào bản thân lại mất đi một loại thói quen, lại mất đi một loại cách thức phát tiết, cho nên cái thói xấu này vẫn luôn giữ nguyên đến bây giờ.
Một đường đi thẳng về phía trước mà không đặt thứ gì vào trong mắt, Hạ Thiên Kỳ lúc sáng sớm hưng phấn như đánh tiết gà kia đã không còn sót lại chút gì.
Trong lòng phát ra tro bụi âm trầm, không khỏi lần nữa nghĩ đến cái vấn đề sớm đã làm phiền hắn mãi đến giờ vẫn chưa giải quyết được kia, nếu có một ngày hắn có thể hoàn toàn thoát ly khỏi Minh Phủ, không còn bị sự kiện linh dị dẫn dắt, vậy thì trong thế giới của hắn còn có thể còn lại thứ gì?
Nói không khoa trương chút nào, chuyện hắn làm hiện tại, có hơn 90% đều có tồn tại gián tiếp, hoặc là liên quan trực tiếp tới Minh Phủ.
Bạn cùng lứa với bọn họ, lúc này sẽ hoặc là đang phấn đấu cho bài vở, hoặc là sẽ gắng sức làm một công việc tốt, hay hoặc là vì có thể theo đuổi nữ thần của mình mà vắt hết óc.
Nhưng mà hắn thì sao? Vẫn đang suy nghĩ cách thức nỗ lực vì cái mạng của bản thân.
Cho nên nếu có một ngày, khi hắn không cần phải đi tự hỏi những chuyện này, vậy thì hắn có thể làm gì đây?
Hắn không biết, hiện tại cũng không nghĩ ra được, thế nhưng hắn lại vì vậy mà phập phồng lo sợ.
Kể từ sau khi ra cửa, Hạ Thiên Kỳ lại liên tục vừa suy tính vừa đi một mạch về phía trước không biết mệt mỏi, khi hắn cảm giác được cơn đói trong bụng, lúc bước chân ngừng lại theo bản năng, thời gian đã đến trưa.
Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười vì loại đột ngột mờ mịt này của mình, hoặc giả đây chính là tính chất đặc biệt của người trẻ tuổi, trong một lúc lơ đãng nào đó, hay hoặc là trong một thời khắc mất mát nào đó, mà sẽ sinh ra nghi ngờ bản thân, sinh ra một cảm giác vô cùng không tự tin với tương lai.
Bắt xe taxi về tới nơi ở của bọn họ, mấy người Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù đều ở đây, hiển nhiên là đoán được hôm nay bọn họ sẽ đi, cho nên cố ý tới dặn dò mấy câu.
Mấy người tán gẫu một hồi sau, Hạ Thiên Kỳ lại ăn liên tục mấy quả táo, mắt thấy thời gian đã gần đến rời, hắn và Lãnh Nguyệt cũng không để cho mấy người Triệu Tĩnh Thù lái xe đưa đi, lại tự mình gọi một chiếc xe đi tới phi trường.
Trên đường đi tới phi trường, không biết có phải Lãnh Nguyệt thấy Hạ Thiên Kỳ có chút lơ đãng hay không, cho nên quan tâm hiếm thấy hỏi:
"Anh sao vậy?"
"Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt mà thôi, không biết tương lai mình sẽ ở nơi nào."
Hạ Thiên Kỳ nói xong lại quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt như đang suy tư, hỏi ngược lại:
"Nếu như có một ngày trên đời này hoàn toàn không có quỷ, cũng không có sự kiện linh dị, anh đã từng nghĩ bản thân sẽ làm gì chưa?"
Tìm kiếm thông tin của thành phố Quản trong một tháng gần đây nhất, Hạ Thiên Kỳ kiên nhẫn lục tới trang tìm kiếm cuối cùng cũng không phát hiện bất kỳ thu hoạch gì có giá trị.
Hạ Thiên Kỳ để điện thoại di động xuống, duỗi hai cánh tay có chút mệt mỏi, lúc này Lãnh Nguyệt cũng rửa xong chén đũa, biểu tình thành thật đi ra khỏi phòng bếp.
Thấy Lãnh Nguyệt đi ra, Hạ Thiên Kỳ ngáp một cái nói:
"Không nhìn ra mà Lãnh thần, anh còn có tố chất làm phụ nam của gia đình, tôi có mấy cái quần lót lười giặt, nếu không thì anh cũng giúp tôi giặt sạch đi. Tôi cam đoan hứng thú tươi đẹp, độc nhất vô nhị, thế nào, có muốn thử không?"
"Tự anh giữ lại thử đi."
Lãnh Nguyệt nhàm chán nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó đi thẳng về phòng mình, sầm một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
"Thật không có chút khiếu hài hước nào mà."
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn muốn Lãnh Nguyệt trở nên có chút thích thú, có điều lần này hắn thấy, quả thực so với lên trời còn khó hơn nhiều, cứ như thể Lãnh Nguyệt trời sinh thiếu điểm cười vậy, ở phương diện này hắn thật lòng cảm thấy Lãnh Nguyệt tương đối ngang bướng.
Điểm cười của hắn cũng rất thấp, từ nhỏ đến lớn đều là khi người kể chuyện cười, kể đến một nửa, người nghe vẫn còn chưa biết gì, hắn đã cười không nhịn được.
Cầm điện thoại di động đừng dậy khỏi ghế salon, Hạ Thiên Kỳ cũng quay lại phòng riêng, tựa trên đầu giường, hắn vào trang web bán vé máy bay đặt mua hai vé máy bay từ thành phố Phước Bình đến thành phố Quản,
Vì liên quan tới vị trí của thành phố Quản tương đối lệch đi, cho nên mặc dù có đi bằng máy bay, bọn họ cũng phải ngồi hơn năm tiếng đồng hồ.
Suốt đêm không nói chuyện, hơn năm giờ sáng ngày thứ hai, Hạ Thiên Kỳ lại giống như vừa đánh tiết gà mà chạy ra phòng khách vừa hát vừa nhảy như phát rồ.
Lãnh Nguyệt cũng đã thức dậy, đứng trước bồn rửa mặt biểu tình ngơ ngác chải răng, không hề có chút phản ứng gì với mớ âm thanh hỗn tạp Hạ Thiên Kỳ tạo ra.
Hạ Thiên Kỳ vốn là cũng không muốn dậy sớm như thế, nhưng vì dậy sớm mỗi buổi sáng để luyện tập đã dưỡng thành cái quy luật làm việc và nghỉ ngơi này rồi, nên cho dù hắn muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa cũng không ngủ được.
Vé máy bay đặt là bốn giờ chiều, nên bọn họ còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Hạ Thiên Kỳ hát như quỷ khóc sói gào một hồi lâu sau, hắn lại cạo cạo râu lún phún trên cằm, quay lại phòng thay lại một đồ quần áo tương đối đẹp trai.
Nhìn vào trong gương một chút, phát hiện bản thân quả thực đẹp trai đến mức phạm tội, Hạ Thiên Kỳ không ngừng bày ra mấy pose tự luyến, lúc này mới quyến luyến dời mắt đi.
Xếp hai bộ quần short áo ba lỗ vào trong balo, lại xếp vào thêm một bộ quần áo thoải mái, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đồ hắn cần mang theo đã xấp xỉ gần đủ rồi.
Còn như thức ăn các loại, hắn lại nghĩ sau khi đến nơi rồi sẽ mua, cũng không cần thiết mang theo túi lớn túi nhỏ, sau đó còn phải làm thủ tục gửi vận chuyển cho phiền phức.
Nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt muốn đi ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ phát hiện hôm nay Lãnh Nguyệt không có hứng thú huấn luyện, có điều nhìn anh ta mặc một thân quần áo thể thao màu đen, có lẽ là muốn ra ngoài chạy bộ.
"Chúng ta đã mệt mỏi ở nơi này mấy ngày rồi, có muốn tôi dẫn anh ra đi loanh quanh một chút không?"
"Không đi."
Dứt khoát trả lại cho Hạ Thiên Kỳ hai chữ này, Lãnh Nguyệt cũng đã mở rộng cửa đi ra ngoài.
Hạ Thiên Kỳ bắt chẹt Lãnh Nguyệt, một chút phát cáu hắn cũng không có, nên sau khi lòng vòng mấy vòng, hắn cũng thử chìa khóa một lần thật tốt, định ra ngoài đi dạo mấy vòng.
Sau khi ra khỏi gian nhà, hắn thử gõ cửa nhà Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ một cái, thể nhưng đợi một hồi cũng không thấy có bất kỳ đáp lại nào, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy chắc là hai cô gái đã dậy sớm đi luyện tập, nên hắn cũng không tiếp tục dừng lại nữa, vừa ngâm nga một bài hát vừa chạy một mạch xuống lầu.
Thế nhưng sau khi hắn xuống lầu đi ra ngoài rồi, hắn lại đột nhiên lúng túng phát hiện bản thân vốn cũng không biết nên đi loanh quanh ở đâu.
Thời gian này cửa hàng tổng hợp chắc chắn không mở cửa, trên đường tuy không đông người, nhưng cũng không tính là ít, phần nhiều là một số cụ ông cụ bà ở một số tiểu khu gần đây, buối sáng ra ngoài tản bộ mua thức ăn.
Dĩ nhiên, quán ven đường cũng xếp một chuỗi hàng dài, chờ bánh xoắn và bánh quẩy mới ra khỏi nồi.
Hiện tại Hạ Thiên Kỳ ăn không nổi mấy thứ khác, cho nên cũng không có tâm tư đi xếp hàng mua chút đồ ăn sáng, trong lúc nhất thời trong lòng lại có loại khó chịu không nói ra được, như thể sự hiện diện của hắn vốn là dư thừa vậy.
Có chút bối rối móc bao thuốc lá trong túi ra, Hạ Thiên Kỳ rút một điếu ngậm lên môi, sau khi châm lên thì hút một hơi vô cùng buồn bực.
Hạ Thiên Kỳ nhớ rất rõ ràng, khi ấy sở dĩ hắn muốn học hút thuốc, chỉ vì khi đó hắn tuổi trẻ sốc nổi, đọc một quyển tiểu thuyết thanh xuân hệ ngược tâm, nhân vật chính trong tiểu thuyết một mình hút thuốc trên sân thượng, suy nghĩ tìm kiếm người yêu của hắn ta mà rơi vào trong vòng xoáy hồi ức.
Lúc đó hắn cảm thấy thật sự đẹp trai khó đỡ, sau đó lại bắt đầu trộm bao thuốc lá của cha hắn giấu trong tủ lạnh, ngay từ đầu đã không định hút, thậm chí cảm thấy mùi thuốc lá rất buồn nôn, nhưng sau này không biết sao lại học được.
Vốn là hắn muốn cai thuốc đi, thế nhưng khi nghĩ tới cai thuốc chẳng khác nào bản thân lại mất đi một loại thói quen, lại mất đi một loại cách thức phát tiết, cho nên cái thói xấu này vẫn luôn giữ nguyên đến bây giờ.
Một đường đi thẳng về phía trước mà không đặt thứ gì vào trong mắt, Hạ Thiên Kỳ lúc sáng sớm hưng phấn như đánh tiết gà kia đã không còn sót lại chút gì.
Trong lòng phát ra tro bụi âm trầm, không khỏi lần nữa nghĩ đến cái vấn đề sớm đã làm phiền hắn mãi đến giờ vẫn chưa giải quyết được kia, nếu có một ngày hắn có thể hoàn toàn thoát ly khỏi Minh Phủ, không còn bị sự kiện linh dị dẫn dắt, vậy thì trong thế giới của hắn còn có thể còn lại thứ gì?
Nói không khoa trương chút nào, chuyện hắn làm hiện tại, có hơn 90% đều có tồn tại gián tiếp, hoặc là liên quan trực tiếp tới Minh Phủ.
Bạn cùng lứa với bọn họ, lúc này sẽ hoặc là đang phấn đấu cho bài vở, hoặc là sẽ gắng sức làm một công việc tốt, hay hoặc là vì có thể theo đuổi nữ thần của mình mà vắt hết óc.
Nhưng mà hắn thì sao? Vẫn đang suy nghĩ cách thức nỗ lực vì cái mạng của bản thân.
Cho nên nếu có một ngày, khi hắn không cần phải đi tự hỏi những chuyện này, vậy thì hắn có thể làm gì đây?
Hắn không biết, hiện tại cũng không nghĩ ra được, thế nhưng hắn lại vì vậy mà phập phồng lo sợ.
Kể từ sau khi ra cửa, Hạ Thiên Kỳ lại liên tục vừa suy tính vừa đi một mạch về phía trước không biết mệt mỏi, khi hắn cảm giác được cơn đói trong bụng, lúc bước chân ngừng lại theo bản năng, thời gian đã đến trưa.
Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười vì loại đột ngột mờ mịt này của mình, hoặc giả đây chính là tính chất đặc biệt của người trẻ tuổi, trong một lúc lơ đãng nào đó, hay hoặc là trong một thời khắc mất mát nào đó, mà sẽ sinh ra nghi ngờ bản thân, sinh ra một cảm giác vô cùng không tự tin với tương lai.
Bắt xe taxi về tới nơi ở của bọn họ, mấy người Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù đều ở đây, hiển nhiên là đoán được hôm nay bọn họ sẽ đi, cho nên cố ý tới dặn dò mấy câu.
Mấy người tán gẫu một hồi sau, Hạ Thiên Kỳ lại ăn liên tục mấy quả táo, mắt thấy thời gian đã gần đến rời, hắn và Lãnh Nguyệt cũng không để cho mấy người Triệu Tĩnh Thù lái xe đưa đi, lại tự mình gọi một chiếc xe đi tới phi trường.
Trên đường đi tới phi trường, không biết có phải Lãnh Nguyệt thấy Hạ Thiên Kỳ có chút lơ đãng hay không, cho nên quan tâm hiếm thấy hỏi:
"Anh sao vậy?"
"Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt mà thôi, không biết tương lai mình sẽ ở nơi nào."
Hạ Thiên Kỳ nói xong lại quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt như đang suy tư, hỏi ngược lại:
"Nếu như có một ngày trên đời này hoàn toàn không có quỷ, cũng không có sự kiện linh dị, anh đã từng nghĩ bản thân sẽ làm gì chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.