Chương 3: Trung Tâm Quản Lý Hiện Tượng Siêu Nhiên
Đại Bạch Chi Chủ
01/10/2024
Sự căng thẳng của Lâm Mặc không kéo dài được lâu, bởi vì từ bên ngoài cửa, một giọng nữ lạnh lùng nhưng dễ nghe vang lên.
"Xin hỏi, đây có phải nhà của Lâm Mặc không?"
Nghe giọng, hẳn là một cô gái xinh đẹp.
Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước đến cửa và mở cánh cửa gỗ ra.
Bên ngoài cửa, một nam một nữ đang đứng.
"Này cậu em, đừng sợ, tôi nghe nói cậu vừa phản đòn giết chết tên sát nhân hàng loạt, chúng tôi đến để hỏi vài việc!"
Người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi, để râu ria thưa thớt, trên mặt tràn đầy nụ cười thoải mái, mang dáng vẻ bất cần đời.
Còn cô gái cao ráo đến hơn 1m7, ngũ quan sắc sảo, không trang điểm nhưng lại toát lên khí chất lạnh lùng của một mỹ nhân băng giá.
"Hai người là…?"
Lâm Mặc đầy nghi hoặc, nhưng người đàn ông kia đã tự nhiên thay dép lê, bước vào phòng, đánh giá xung quanh.
"Bạn học Lâm Mặc, đừng sợ, chúng tôi đến để hỏi cậu vài việc rồi ghi lại, tôi tên Tần Nguyệt Oánh, còn đây là đội trưởng của chúng tôi, Triệu Tử Mặc."
Hỏi vài việc?
Không lẽ cũng là cảnh sát?
Lâm Mặc có chút rụt rè đứng sang một bên, ra dáng ngoan ngoãn nghe lời.
"Nhìn nhóc con sợ kìa! Không có gì đâu! Tôi chỉ hỏi sơ sơ vài câu thôi! Nghe nói cậu chính là nhân vật quan trọng giúp phá vụ án này."
Triệu Tử Mặc tự rót cho mình cốc nước như thể đây là nhà mình, vừa uống nước vừa nhìn vào mắt Lâm Mặc, hỏi.
"Tôi muốn biết, sao cậu nhận ra được, Sở Thần chính là hung thủ?"
Xem ra đúng là người mà cậu hai mình tìm đến.
Tên này, lúc đi còn nói mai lại lấy lời khai, thế mà quay ngoắt đã tìm người đến đây.
Lâm Mặc thầm mắng một tiếng, hắn chậm rãi nói.
"Là linh cảm ạ! Hai người từng nghe về giác quan thứ sáu chưa? Thực ra, tôi cũng đã không ít lần, giúp cậu hai tôi tìm ra hung thủ rồi."
Với cậu hai mình, hắn nói có thể nhìn thấy quỷ, Lưu Chấn Đào còn không tin, nói với những người làm việc cho chính phủ này, Lâm Mặc càng không muốn tiết lộ sự thật.
Kẻo bị người ta đem đi nhốt như bệnh thần kinh mất.
"Linh cảm à?"
Triệu Tử Mặc vuốt vuốt bộ râu trên cằm, giây tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Mặc.
"Cậu có thể nhìn thấy quỷ, đúng không?"
Đồng tử Lâm Mặc đột ngột co rút.
Nhưng, không phải là do câu hỏi này, mà là do… hắn phát hiện hình như mình không khống chế nổi miệng nữa rồi!
Tự nhiên mà buột miệng nói ra.
"Đúng vậy!"
Cảm giác vô cùng kì quái, giống như bị thôi miên lúc đang tỉnh vậy, và vẻ mặt bất cần đời của Triệu Tử Mặc cũng trong giây phút này trở nên vô cùng nghiêm túc.
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Mặc, Triệu Tử Mặc không nhịn được liếc nhìn Tần Nguyệt Oánh một cái, không hiểu sao, Lâm Mặc lại cảm thấy, họ nhận được câu trả lời khẳng định này lại… có chút … vui mừng?
"Cho nên, thật sự là cậu giết Sở Thần?"
Tim Lâm Mặc đập liên hồi, buột miệng lần nữa.
"Là tôi."
Sau khi đáp xong câu hỏi này, Triệu Tử Mặc cất đi ánh nhìn nghiêm túc, khôi phục lại dáng vẻ ung dung.
"Câu hỏi của chúng tôi đã xong, hiện tại, cậu còn câu hỏi gì muốn hỏi chúng tôi sao."
Triệu Tử Mặc khẽ gõ tay lên mặt bàn, Lâm Mặc nhịn không được thở hổn hển.
Cảm giác vừa rồi rất khó chịu, cứ như linh hồn bị người ta khống chế, không tự chủ được.
Tuy không biết Triệu Tử Mặc làm cách nào, nhưng trong lòng Lâm Mặc đã có thêm vài phần kiêng dè. Hai người này, tuyệt đối không phải cảnh sát bình thường!
"Tôi... tôi nói mình có thể nhìn thấy quỷ, hai người... tin không?"
Nhìn Lâm Mặc vẻ mặt phức tạp, Triệu Tử Mặc và Tần Nguyệt Oánh nhịn không được nhìn nhau cười, sau đó, Triệu Tử Mặc lấy ra một tấm thẻ đen, đặt trên bàn trước mặt Lâm Mặc.
"Chúng tôi đến từ Trung tâm quản lý hiện tượng siêu nhiên, hay nói cách khác, chúng tôi chuyên xử lý các vấn đề linh dị."
"Ý... ý là hai người cũng nhìn thấy quỷ?"
Nghe câu hỏi này, cả Triệu Tử Mặc lẫn Tần Nguyệt Oánh đều không khỏi bật cười.
Triệu Tử Mặc nhấn mạnh từng chữ.
"Chính xác mà nói, chúng tôi còn có thể giết quỷ?"
Giết… giết quỷ?
Nghe thấy cụm từ này, Lâm Mặc liền nhớ tới cô gái váy đỏ ngồi xổm trên ghế của mình.
"Cậu có nghe nói về những truyền thuyết kỳ bí đô thị bao giờ chưa? Ví dụ như, chuyến xe buýt đêm khuya, Học viện Thông Linh, tiếng nghiến răng kỳ quái trong nhà xác?"
Lời nói lạnh lùng từ miệng Tần Nguyệt Oánh vang lên, càng thêm phần rùng rợn.
"Chúng tôi chính là tổ chức chuyên phụ trách giải quyết những sự kiện linh dị này..."
Tần Nguyệt Oánh còn muốn nói thêm nhưng Triệu Tử Mặc đã phất tay ngăn lại.
"Tạm thời những gì có thể nói cho cậu, chỉ có chừng này. Trừ khi, cậu gia nhập tổ chức của chúng tôi."
"Gia… gia nhập… là cùng hai người đi đánh quỷ?"
Nghe câu hỏi đầy mộc mạc này, Triệu Tử Mặc nhịn không được bật cười, vỗ bàn.
"Nói như vậy... cũng không sai."
Lâm Mặc do dự, nếu ba năm trước mà nghe được những lời này, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự mà từ chối. Thậm chí, có khi còn cho rằng hai kẻ trước mắt bị tâm thần.
Nhưng, trải qua ba năm kinh hoàng đó, cuối cùng khi phát hiện ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại những người "đồng loại", trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác, chính mình không còn cô độc như vậy nữa.
Hơn nữa, có lẽ tham gia cùng họ, hắn mới có cơ may biết được sự thật về sự mất tích bí ẩn của cha mẹ.
"Gia nhập với hai người có lợi ích gì?"
Lâm Mặc vừa dứt lời, Triệu Tử Mặc trầm ngâm giây phút.
"Thực tập một tháng, lương cứng 2 vạn tệ. Bảo hiểm xã hội, y tế... tất cả đều đóng theo mức cao nhất. Sau khi chính thức trở thành nhân viên chính thức, mọi thứ tăng gấp đôi."
"Thành giao!"
Nhìn Lâm Mặc kích động đứng phắt dậy, hai tay đập mạnh xuống mặt bàn, Tần Nguyệt Oánh và Triệu Tử Mặc không khỏi giật khóe môi.
"Cậu thật sự là sảng khoái!"
Nói nhảm, đãi ngộ hấp dẫn như vậy, ai mà có thể từ chối đây?
Trường đại học Lâm Mặc đang theo học vốn dĩ chỉ là một trường hạng hai bình thường. Biết bao nhiêu anh chị khóa trên tốt nghiệp là thất nghiệp, không phải do họ không cố gắng, chủ yếu là… đối phương đưa ra quá nhiều ưu đãi.
"Nói thì nói vậy, nhưng không phải ai cũng có thể vào đây thực tập được đâu, sở hữu Linh Thị chỉ là điều kiện tiên quyết, ba ngày sau, chúng tôi sẽ đưa cậu đến trường Trung học Linh Lan, để tiến hành một bài kiểm tra."
Trường Trung học Linh Lan?
Lâm Mặc đã từng nghe qua nơi này, mười mấy năm trước bởi vì vài học sinh lần lượt tử vong bí ẩn mà bị phong tỏa, về sau nó trở thành câu chuyện ma ám đô thị nổi tiếng ở Giang Thành.
Nghe nói người đi ngang qua đó vào lúc nửa đêm, đều thường xuyên nghe thấy có người đang khóc lóc bên trong.
"Hồn ma nguy hiểm nhất trường Trung học Linh Lan đã bị chúng tôi tiêu diệt rồi, nhưng vẫn chưa có nhà thầu nào chịu nhận xây dựng lại khu đất này, bên trong trở thành nơi tụ tập của những hồn ma lang thang vất vưởng xung quanh."
"Hệ số nguy hiểm không cao, cho nên đặc biệt chuẩn bị cho loại người mới như cậu, trở thành địa điểm kiểm tra để gia nhập thành viên, nếu đồng ý thì liên lạc với tôi."
Triệu Tử Mặc đặt xuống một tấm danh thiếp, ra hiệu bằng ánh mắt với Tần Nguyệt Oánh, sau đó rời khỏi nhà của Lâm Mặc. …………
Trước khi rời đi chỉ dặn dò Lâm Mặc một câu.
"Đúng rồi, tất cả những gì nói với cậu hôm nay, đều phải giữ bí mật, bao gồm cả việc nói với cậu hai của cậu."
Bên ngoài nhà, Tần Nguyệt Oánh lái chiếc Porsche Cayenne, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Vì sao còn phải kiểm tra, giống như cậu ta bẩm sinh đã sở hữu Linh Thị, có thể nhìn thấy quỷ, đáng lẽ phải trực tiếp thu nạp vào đội ngũ mới phải chứ, chúng ta rất thiếu người."
Triệu Tử Mặc rít một hơi thuốc lá Phù Dung Vương, thản nhiên nói.
"Tôi biết, người tự nhiên thức tỉnh Quỷ Nhãn phần lớn đều là thiên tài, nhưng vừa nãy tôi cảm nhận được, trên người cậu ta không có chút hồn lực nào cả… Cậu ta e rằng không cách nào thức tỉnh được."
Mở ra được Linh Thị chỉ là bước đầu tiên để thức tỉnh, mà sở hữu hồn lực mới chính là vốn liếng để họ chống lại âm linh!
"Vậy… thật là đáng tiếc."
Tần Nguyệt Oánh lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếc nuối.
Không có hồn lực thì không có cách nào đối kháng với âm linh, cùng lắm thì chỉ có thể đảm nhận một công việc hậu cần trong tổ chức mà thôi.
"Ba ngày sau hãy nói tiếp vậy."
Chiếc xe lao đi trong màn đêm.
"Lần này, sẽ không có ai đến nữa chứ?"
Lâm Mặc nhìn chằm chằm màn mưa bên ngoài cửa sổ một hồi lâu, chẳng biết từ lúc nào, thiếu nữ áo đỏ một lần nữa chui ra từ cuốn cổ thư, với tư thế quen thuộc, ôm lấy hai đầu gối gầy guộc ngồi trên ghế.
Lâm Mặc mở toang cuốn cổ thư, nhịn không được nheo mắt lại.
Chữ viết phía trên, quả nhiên đã thay đổi!
"Đừng bao giờ đánh giá thấp sự xấu xa của lòng người!"
"Trường Trung học Linh Lan hoang phế kia, ẩn chứa sự thật về việc Trần Nhuế Hàm từ một thiếu nữ tuổi xuân, từng bước trở thành lệ quỷ, hãy đến trường Trung học Linh Lan trong vòng bốn ngày tới, để vạch trần chân tướng này."
"Phần thưởng cơ bản, mặt nạ da người nhuộm máu."
"Mặt nạ da người nhuộm máu: Sau khi đeo chiếc mặt nạ này, nhìn cậu sẽ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ thật sự."
"Phần thưởng nâng cao, hoàn thành nhiệm vụ nâng cao sẽ nhận được."
Nhìn thấy mấy dòng chữ này, Lâm Mặc nhịn không được co rút khóe miệng, xem ra, trường Trung Học Linh Lan mình không phải là không thể đi.
"Xin hỏi, đây có phải nhà của Lâm Mặc không?"
Nghe giọng, hẳn là một cô gái xinh đẹp.
Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước đến cửa và mở cánh cửa gỗ ra.
Bên ngoài cửa, một nam một nữ đang đứng.
"Này cậu em, đừng sợ, tôi nghe nói cậu vừa phản đòn giết chết tên sát nhân hàng loạt, chúng tôi đến để hỏi vài việc!"
Người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi, để râu ria thưa thớt, trên mặt tràn đầy nụ cười thoải mái, mang dáng vẻ bất cần đời.
Còn cô gái cao ráo đến hơn 1m7, ngũ quan sắc sảo, không trang điểm nhưng lại toát lên khí chất lạnh lùng của một mỹ nhân băng giá.
"Hai người là…?"
Lâm Mặc đầy nghi hoặc, nhưng người đàn ông kia đã tự nhiên thay dép lê, bước vào phòng, đánh giá xung quanh.
"Bạn học Lâm Mặc, đừng sợ, chúng tôi đến để hỏi cậu vài việc rồi ghi lại, tôi tên Tần Nguyệt Oánh, còn đây là đội trưởng của chúng tôi, Triệu Tử Mặc."
Hỏi vài việc?
Không lẽ cũng là cảnh sát?
Lâm Mặc có chút rụt rè đứng sang một bên, ra dáng ngoan ngoãn nghe lời.
"Nhìn nhóc con sợ kìa! Không có gì đâu! Tôi chỉ hỏi sơ sơ vài câu thôi! Nghe nói cậu chính là nhân vật quan trọng giúp phá vụ án này."
Triệu Tử Mặc tự rót cho mình cốc nước như thể đây là nhà mình, vừa uống nước vừa nhìn vào mắt Lâm Mặc, hỏi.
"Tôi muốn biết, sao cậu nhận ra được, Sở Thần chính là hung thủ?"
Xem ra đúng là người mà cậu hai mình tìm đến.
Tên này, lúc đi còn nói mai lại lấy lời khai, thế mà quay ngoắt đã tìm người đến đây.
Lâm Mặc thầm mắng một tiếng, hắn chậm rãi nói.
"Là linh cảm ạ! Hai người từng nghe về giác quan thứ sáu chưa? Thực ra, tôi cũng đã không ít lần, giúp cậu hai tôi tìm ra hung thủ rồi."
Với cậu hai mình, hắn nói có thể nhìn thấy quỷ, Lưu Chấn Đào còn không tin, nói với những người làm việc cho chính phủ này, Lâm Mặc càng không muốn tiết lộ sự thật.
Kẻo bị người ta đem đi nhốt như bệnh thần kinh mất.
"Linh cảm à?"
Triệu Tử Mặc vuốt vuốt bộ râu trên cằm, giây tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Mặc.
"Cậu có thể nhìn thấy quỷ, đúng không?"
Đồng tử Lâm Mặc đột ngột co rút.
Nhưng, không phải là do câu hỏi này, mà là do… hắn phát hiện hình như mình không khống chế nổi miệng nữa rồi!
Tự nhiên mà buột miệng nói ra.
"Đúng vậy!"
Cảm giác vô cùng kì quái, giống như bị thôi miên lúc đang tỉnh vậy, và vẻ mặt bất cần đời của Triệu Tử Mặc cũng trong giây phút này trở nên vô cùng nghiêm túc.
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Mặc, Triệu Tử Mặc không nhịn được liếc nhìn Tần Nguyệt Oánh một cái, không hiểu sao, Lâm Mặc lại cảm thấy, họ nhận được câu trả lời khẳng định này lại… có chút … vui mừng?
"Cho nên, thật sự là cậu giết Sở Thần?"
Tim Lâm Mặc đập liên hồi, buột miệng lần nữa.
"Là tôi."
Sau khi đáp xong câu hỏi này, Triệu Tử Mặc cất đi ánh nhìn nghiêm túc, khôi phục lại dáng vẻ ung dung.
"Câu hỏi của chúng tôi đã xong, hiện tại, cậu còn câu hỏi gì muốn hỏi chúng tôi sao."
Triệu Tử Mặc khẽ gõ tay lên mặt bàn, Lâm Mặc nhịn không được thở hổn hển.
Cảm giác vừa rồi rất khó chịu, cứ như linh hồn bị người ta khống chế, không tự chủ được.
Tuy không biết Triệu Tử Mặc làm cách nào, nhưng trong lòng Lâm Mặc đã có thêm vài phần kiêng dè. Hai người này, tuyệt đối không phải cảnh sát bình thường!
"Tôi... tôi nói mình có thể nhìn thấy quỷ, hai người... tin không?"
Nhìn Lâm Mặc vẻ mặt phức tạp, Triệu Tử Mặc và Tần Nguyệt Oánh nhịn không được nhìn nhau cười, sau đó, Triệu Tử Mặc lấy ra một tấm thẻ đen, đặt trên bàn trước mặt Lâm Mặc.
"Chúng tôi đến từ Trung tâm quản lý hiện tượng siêu nhiên, hay nói cách khác, chúng tôi chuyên xử lý các vấn đề linh dị."
"Ý... ý là hai người cũng nhìn thấy quỷ?"
Nghe câu hỏi này, cả Triệu Tử Mặc lẫn Tần Nguyệt Oánh đều không khỏi bật cười.
Triệu Tử Mặc nhấn mạnh từng chữ.
"Chính xác mà nói, chúng tôi còn có thể giết quỷ?"
Giết… giết quỷ?
Nghe thấy cụm từ này, Lâm Mặc liền nhớ tới cô gái váy đỏ ngồi xổm trên ghế của mình.
"Cậu có nghe nói về những truyền thuyết kỳ bí đô thị bao giờ chưa? Ví dụ như, chuyến xe buýt đêm khuya, Học viện Thông Linh, tiếng nghiến răng kỳ quái trong nhà xác?"
Lời nói lạnh lùng từ miệng Tần Nguyệt Oánh vang lên, càng thêm phần rùng rợn.
"Chúng tôi chính là tổ chức chuyên phụ trách giải quyết những sự kiện linh dị này..."
Tần Nguyệt Oánh còn muốn nói thêm nhưng Triệu Tử Mặc đã phất tay ngăn lại.
"Tạm thời những gì có thể nói cho cậu, chỉ có chừng này. Trừ khi, cậu gia nhập tổ chức của chúng tôi."
"Gia… gia nhập… là cùng hai người đi đánh quỷ?"
Nghe câu hỏi đầy mộc mạc này, Triệu Tử Mặc nhịn không được bật cười, vỗ bàn.
"Nói như vậy... cũng không sai."
Lâm Mặc do dự, nếu ba năm trước mà nghe được những lời này, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự mà từ chối. Thậm chí, có khi còn cho rằng hai kẻ trước mắt bị tâm thần.
Nhưng, trải qua ba năm kinh hoàng đó, cuối cùng khi phát hiện ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại những người "đồng loại", trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác, chính mình không còn cô độc như vậy nữa.
Hơn nữa, có lẽ tham gia cùng họ, hắn mới có cơ may biết được sự thật về sự mất tích bí ẩn của cha mẹ.
"Gia nhập với hai người có lợi ích gì?"
Lâm Mặc vừa dứt lời, Triệu Tử Mặc trầm ngâm giây phút.
"Thực tập một tháng, lương cứng 2 vạn tệ. Bảo hiểm xã hội, y tế... tất cả đều đóng theo mức cao nhất. Sau khi chính thức trở thành nhân viên chính thức, mọi thứ tăng gấp đôi."
"Thành giao!"
Nhìn Lâm Mặc kích động đứng phắt dậy, hai tay đập mạnh xuống mặt bàn, Tần Nguyệt Oánh và Triệu Tử Mặc không khỏi giật khóe môi.
"Cậu thật sự là sảng khoái!"
Nói nhảm, đãi ngộ hấp dẫn như vậy, ai mà có thể từ chối đây?
Trường đại học Lâm Mặc đang theo học vốn dĩ chỉ là một trường hạng hai bình thường. Biết bao nhiêu anh chị khóa trên tốt nghiệp là thất nghiệp, không phải do họ không cố gắng, chủ yếu là… đối phương đưa ra quá nhiều ưu đãi.
"Nói thì nói vậy, nhưng không phải ai cũng có thể vào đây thực tập được đâu, sở hữu Linh Thị chỉ là điều kiện tiên quyết, ba ngày sau, chúng tôi sẽ đưa cậu đến trường Trung học Linh Lan, để tiến hành một bài kiểm tra."
Trường Trung học Linh Lan?
Lâm Mặc đã từng nghe qua nơi này, mười mấy năm trước bởi vì vài học sinh lần lượt tử vong bí ẩn mà bị phong tỏa, về sau nó trở thành câu chuyện ma ám đô thị nổi tiếng ở Giang Thành.
Nghe nói người đi ngang qua đó vào lúc nửa đêm, đều thường xuyên nghe thấy có người đang khóc lóc bên trong.
"Hồn ma nguy hiểm nhất trường Trung học Linh Lan đã bị chúng tôi tiêu diệt rồi, nhưng vẫn chưa có nhà thầu nào chịu nhận xây dựng lại khu đất này, bên trong trở thành nơi tụ tập của những hồn ma lang thang vất vưởng xung quanh."
"Hệ số nguy hiểm không cao, cho nên đặc biệt chuẩn bị cho loại người mới như cậu, trở thành địa điểm kiểm tra để gia nhập thành viên, nếu đồng ý thì liên lạc với tôi."
Triệu Tử Mặc đặt xuống một tấm danh thiếp, ra hiệu bằng ánh mắt với Tần Nguyệt Oánh, sau đó rời khỏi nhà của Lâm Mặc. …………
Trước khi rời đi chỉ dặn dò Lâm Mặc một câu.
"Đúng rồi, tất cả những gì nói với cậu hôm nay, đều phải giữ bí mật, bao gồm cả việc nói với cậu hai của cậu."
Bên ngoài nhà, Tần Nguyệt Oánh lái chiếc Porsche Cayenne, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Vì sao còn phải kiểm tra, giống như cậu ta bẩm sinh đã sở hữu Linh Thị, có thể nhìn thấy quỷ, đáng lẽ phải trực tiếp thu nạp vào đội ngũ mới phải chứ, chúng ta rất thiếu người."
Triệu Tử Mặc rít một hơi thuốc lá Phù Dung Vương, thản nhiên nói.
"Tôi biết, người tự nhiên thức tỉnh Quỷ Nhãn phần lớn đều là thiên tài, nhưng vừa nãy tôi cảm nhận được, trên người cậu ta không có chút hồn lực nào cả… Cậu ta e rằng không cách nào thức tỉnh được."
Mở ra được Linh Thị chỉ là bước đầu tiên để thức tỉnh, mà sở hữu hồn lực mới chính là vốn liếng để họ chống lại âm linh!
"Vậy… thật là đáng tiếc."
Tần Nguyệt Oánh lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếc nuối.
Không có hồn lực thì không có cách nào đối kháng với âm linh, cùng lắm thì chỉ có thể đảm nhận một công việc hậu cần trong tổ chức mà thôi.
"Ba ngày sau hãy nói tiếp vậy."
Chiếc xe lao đi trong màn đêm.
"Lần này, sẽ không có ai đến nữa chứ?"
Lâm Mặc nhìn chằm chằm màn mưa bên ngoài cửa sổ một hồi lâu, chẳng biết từ lúc nào, thiếu nữ áo đỏ một lần nữa chui ra từ cuốn cổ thư, với tư thế quen thuộc, ôm lấy hai đầu gối gầy guộc ngồi trên ghế.
Lâm Mặc mở toang cuốn cổ thư, nhịn không được nheo mắt lại.
Chữ viết phía trên, quả nhiên đã thay đổi!
"Đừng bao giờ đánh giá thấp sự xấu xa của lòng người!"
"Trường Trung học Linh Lan hoang phế kia, ẩn chứa sự thật về việc Trần Nhuế Hàm từ một thiếu nữ tuổi xuân, từng bước trở thành lệ quỷ, hãy đến trường Trung học Linh Lan trong vòng bốn ngày tới, để vạch trần chân tướng này."
"Phần thưởng cơ bản, mặt nạ da người nhuộm máu."
"Mặt nạ da người nhuộm máu: Sau khi đeo chiếc mặt nạ này, nhìn cậu sẽ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ thật sự."
"Phần thưởng nâng cao, hoàn thành nhiệm vụ nâng cao sẽ nhận được."
Nhìn thấy mấy dòng chữ này, Lâm Mặc nhịn không được co rút khóe miệng, xem ra, trường Trung Học Linh Lan mình không phải là không thể đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.