Chương 133: Lữ khách thời gian trong đội săn thú
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
03/08/2021
"Tranh đoạt vị trí cái bóng là 9 người xuất phát cùng một vị trí, chế độ công bằng." Lý Thúc Đồng bên cạnh đống lửa mỉm cười: "Nhưng thế gian này chẳng có gì tuyệt đối công bằng. Một một thí sinh tranh đoạt cái bóng, phía sau đều có các phe phái trong gia tộc che chở. Trong cuộc chiến này, bọn chúng sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn của mình giúp đỡ thí sinh đó."
"Ủng hộ Khánh Hoài là phòng 4, vậy những thí sinh khác thì sao? Ai đang ủng hộ bọn họ?" Khánh Trần tò mò hỏi.
"Ủng hộ Khánh Hoài không chỉ mình phòng 4, mà còn cả phòng 3 do bị con chiếm mất vị trí. Thậm chí có cả chi thứ Lý thị cũng đang ủng hộ. Có thể nói tên đó được người ta kỳ vọng rất nhiều." Lý Thúc Đồng cười: "Chờ đến khi sư phụ giúp con giết chết Khánh Hoài, khiến những người này muốn khóc cũng khóc không được."
Khánh Trần vẫn chưa hiểu: "Phòng 3 ủng hộ thì con hiểu được, nếu tương lai Khánh Hoạt đoạt được vị trí cái bóng tất nhiên sẽ có nhiều ưu đãi cho phòng 3, nhưng chuyện này liên quan gì tới Lý thị?"
"Bởi vì bà nội Khánh Hoài là người Lý thị." Lý Thúc Đồng cười: "Hiện tại những tập đoàn này đã có mối quan hệ phức tạp. Cũng giống như gia tộc Thần Đại muốn thúc đẩy việc thông gia, nhằm tạo ra tình trạng như vậy. Giống như Thần Đại Không Âm gả cho con, con trở thành cái bóng. Có lẽ đời thứ nhất con còn khống chế không cho Thần Đại ảnh hưởng đến Khánh thị. Nhưng đời con cháu thì sao? Con cái đều do Thần Đại Không Âm dạy bảo, hơi tốt với gia tộc Thần Đại một chút có là gì? Loại ảnh hưởng này về lâu về dài dần biến đổi một cách tự nhiên."
"Thầy đừng có dùng con và Thần Đại Không Âm làm ví dụ có được không?" Khánh Trần cảm thấy kỳ lạ. . .
Lý Thúc Đồng cười nói: "Thẹn thùng cái gì? Con phải thích cô ấy, trước khi sư phụ bắt tay vào làm việc chính, con phải hoàn thành việc này. Không cần phải chờ cái gì mà 3 năm ước hẹn."
"Thầy dừng lại, đừng nói nữa." Khánh Trần vội vàng chuyển đề tài: "Cho nên, chủ nhân Khánh thị mới bố trí một tên ở tít ngoài rìa tránh cho hậu quả sau khi kết hôn? Để Khánh thị không ảnh hưởng gì?"
"Cái này ta không biết." Lý Thúc Đồng thích thú nói: "Khánh Tầm, chủ nhân Khánh thị là người cực kỳ thần bí, rất ít xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, rất ít đưa ra quyết định trực tiếp, cũng có rất ít người đoán được suy nghĩ của ông ta."
Khánh Trần thì thầm: "Khánh thị hết đời này qua đời khác đều có tiết mục đấu đá, khiến người với người giết hại lẫn nhau, chẳng phải chết đi rất nhiều nhân tài sao?"
"Cũng không phải." Lý Thúc Đồng nói: "Tranh đoạt cái bóng ở giai đoạn giữa, có một vài người biết mình không thể tranh đoạt được, sẽ lựa chọn rút lui. Giống như Khánh Hoài, có rất nhiều người cảm thấy mình không thể đấu lại, nếu còn tiếp tục tranh thì sẽ chết. Những người này sẽ bỏ qua cơ hội đó, bắt đầu quay qua ủng hộ Khánh Hoài."
Giống như việc đoạt đế, con đường đến đỉnh cao của Ung Chính, có cả Thái tử đảng, phe phái Bát gia, Thập tứ gia. . .
Nhưng chuyện này đối với một vài kẻ yếu, chọn con đường đi đúng đắn mới là phương án tối ưu nhất.
Khánh Trần hỏi: "Vậy hiện tại Khánh Hoài là thí sinh nổi bật nhất sao?"
"Bây giờ còn chưa nhìn ra được, loại chuyện này ở thời điểm ban đầu rất khó để biết được." Lý Thúc Đồng giải thích: "Có điều, Khánh Hoài sau khi tốt nghiệp trường quân đội Hoả Chủng, đã trực tiệp nhận quân hàm trung uý. Hiện tại ở trong 12 tập đoàn quân đội Liên Bang dù sao cũng là chức vụ thực, nên so với đám thí sinh khác thật sự có ưu thế hơn."
"Hiện tại thực lực của anh ta thế nào?" Khánh Trần hỏi.
"Hiện tại đừng quan tâm đến chuyện này." Lý Thúc Đồng nói: "Không cần phải tốn sức với một người đã chết."
Khánh Trần: ". . ."
Nhưng vào lúc này, khu vực cắm trại của đội săn thú cách đó không xa, có hai người bước ra khỏi lều vải.
Hai người này vừa đi vừa vung tay múa chân, còn có tiếng cười ngây ngô. Lý Thúc Đồng thở dài: "Hai thằng nhóc nghiện chip. Những năm gần đây, tập đoàn xuất đám không ra gì ngày càng nhiều."
Hai người kia từ từ lại gần đống lửa, có một người trong đó nhìn chằm chằm Lý Thúc Đồng và Khánh Trần, cười ngây ngô nói: "Hai người hầu bọn mày nhanh thêm củi vào trong đống lửa đi, cả ngày chỉ biết ăn với nằm. Không thấy đống lửa bên kia của bọn tao đã gần bị tắt rồi à?"
Lồng ngực Khánh Trần co lại, hắn nhìn thấy lông mày Lý Thúc Đồng nhíu lại, chuẩn bị đứng lên.
Hắn nhanh chóng đè tay sư phụ xuống nói: "Để con thêm củi."
Khánh Trần nói xong bèn chạy đến chỗ đống lửa đội săn thú, cho củi vào. Đống lửa lại lần nữa bùng cháy lên.
Hai tên thiếu gia ăn chơi lêu lổng lúc này mới cười khúc khích, bước vào trong lều vải của mình.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng nói: "Thầy đang định ra tay sao? Thật sự không cần phải vậy, loại chuyện nhỏ này con làm được mà. Ngài tuyệt đối phải giữ bình tĩnh, con chỉ sợ ngài giết cả đội săn thú."
Lý Thúc Đồng thở dài: "Tiểu Trần à, sư phụ vì để bọn chúng sống, áp lực thật sự rất lớn."
Khánh Trần: ". . ."
Được được được, ngài thật sự mạnh nhất, ngài nói gì cũng đúng.
Hắn cúi xuống nhìn đếm ngược trên cánh tay.
Trở về đếm ngược: 165: 45: 21.
Lại là bảy ngày.
"Ta đi ngủ." Lý Thúc Đồng nói: "Con còn chưa ngủ sao? Dĩ Dĩ đã chuẩn bị lều vải cho con rồi đấy."
"Sư phụ, ngài đừng nói linh tinh có được hay không?" Khánh Trần dở khóc dở cười: "Thầy ngủ trước đi, con muốn ở lại đây quan sát thêm chút nữa."
Khánh Trần không nói hắn muốn quan sát điều gì.
. . .
Sáng sớm hôm sau, gia tộc Thần Đại dẫn đầu thu dọn lều trại chuẩn bị xuất phát.
Lý Y Nặc gọi tất cả đám thiếu gia còn đang say giấc trong lều vải, ném từng người một vào trong xe.
Những người này có người say rượu còn chưa tỉnh, có người là do chơi chip.
Toàn bộ đội săn thú có hơn 100 người, trong đó hơn một nửa giống như bùn nhão, không thể nào tưởng tượng nổi.
Khánh Trần nói nhỏ với Lý Thúc Đồng: "Chẳng trách tập đoàn không cho bọn chúng nắm giữ quyền lực. Nếu không một toà nhà cao tầng rất nhanh sẽ bị sụp đổ."
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Mỗi thời đại của tập đoàn đều chia làm hai loại người, một loại thông minh, cực kỳ thông minh. Còn một loại ngu ngốc, lại cực kỳ ngu ngốc."
Hiện tại, chỉ còn mình Nam Canh Thần ngồi yên lặng ôm đầu cạnh đống lửa, nhìn từng người một bị Lý Y Nặc ném lên xe.
Khánh Trần có thể thấy, cậu ta mỗi lần không nhịn được bèn liếc nhìn về phía mình, sau đó tiếp tục nhẫn nhịn. . .
"Tiến bộ khá lớn." Khánh Trần lẩm bẩm. Nếu vào trước kia, chắc chắn thằng chó đó không thể nhìn được như vậy.
Có điều, đột nhiên cảm giác được có điều không đúng.
Hắn kiểm tra lại ký ức một lần, bỗng nhiên phát hiện, tên thiếu gia ăn chơi hôm qua nay đã thay đổi hoàn toàn.
Hôm nay, người này không chỉ tỉnh rượu, mà đã không còn chơi đùa với bạn của mình nữa. Tên này không ngừng quan sát xung quanh, vô cùng cẩn thận.
Người này xa cách đám bạn, không phải vì không thích sống chung, mà là hoàn cảnh đột nhiên có sự thay đổi, mới mẻ mà xa lạ.
Khánh Trần nhìn Lý Y Nặc, cô gái cơ bắp vẫn ra vẻ hờ hững. Nhưng thực chất cô đã liếc nhìn tên thiếu gia có vẻ lạ kia ba lần.
Cô gái này cũng đã phát hiện ra đây là lữ khách thời gian.
Có một điều mà cô gái này không biết. Lần xuyên qua này, bên trong đội ngũ cắm trại của họ không chỉ có một lữ khách thời gian.
Còn một người nữa, người trẻ tuổi này đang chơi đùa cùng đám thiếu gia khác.
Kỹ năng diễn xuất của người này khá chất lượng.
Khánh Trần cảm thấy thú vị.
Lần này có thêm hai người chơi cao cấp.
Nhưng dù đối phương diễn thế nào cũng không lừa gạt được Khánh Trần, không phải chỉ mình cử chỉ thói quen không giống, còn có. . .
Mỗi người khi trở thành lữ khách thời gian, sau khi xuyên đến Thế Giới Bên Trong, nhận ra mình ở trong lều vải, điều đầu tiên người ấy nhịn không được chính là tâm lý muốn nhìn xem thế giới này thế nào.
Đây là những điều hắn nói lại cho Lý Thúc Đồng sau khi quan sát được.
"Ủng hộ Khánh Hoài là phòng 4, vậy những thí sinh khác thì sao? Ai đang ủng hộ bọn họ?" Khánh Trần tò mò hỏi.
"Ủng hộ Khánh Hoài không chỉ mình phòng 4, mà còn cả phòng 3 do bị con chiếm mất vị trí. Thậm chí có cả chi thứ Lý thị cũng đang ủng hộ. Có thể nói tên đó được người ta kỳ vọng rất nhiều." Lý Thúc Đồng cười: "Chờ đến khi sư phụ giúp con giết chết Khánh Hoài, khiến những người này muốn khóc cũng khóc không được."
Khánh Trần vẫn chưa hiểu: "Phòng 3 ủng hộ thì con hiểu được, nếu tương lai Khánh Hoạt đoạt được vị trí cái bóng tất nhiên sẽ có nhiều ưu đãi cho phòng 3, nhưng chuyện này liên quan gì tới Lý thị?"
"Bởi vì bà nội Khánh Hoài là người Lý thị." Lý Thúc Đồng cười: "Hiện tại những tập đoàn này đã có mối quan hệ phức tạp. Cũng giống như gia tộc Thần Đại muốn thúc đẩy việc thông gia, nhằm tạo ra tình trạng như vậy. Giống như Thần Đại Không Âm gả cho con, con trở thành cái bóng. Có lẽ đời thứ nhất con còn khống chế không cho Thần Đại ảnh hưởng đến Khánh thị. Nhưng đời con cháu thì sao? Con cái đều do Thần Đại Không Âm dạy bảo, hơi tốt với gia tộc Thần Đại một chút có là gì? Loại ảnh hưởng này về lâu về dài dần biến đổi một cách tự nhiên."
"Thầy đừng có dùng con và Thần Đại Không Âm làm ví dụ có được không?" Khánh Trần cảm thấy kỳ lạ. . .
Lý Thúc Đồng cười nói: "Thẹn thùng cái gì? Con phải thích cô ấy, trước khi sư phụ bắt tay vào làm việc chính, con phải hoàn thành việc này. Không cần phải chờ cái gì mà 3 năm ước hẹn."
"Thầy dừng lại, đừng nói nữa." Khánh Trần vội vàng chuyển đề tài: "Cho nên, chủ nhân Khánh thị mới bố trí một tên ở tít ngoài rìa tránh cho hậu quả sau khi kết hôn? Để Khánh thị không ảnh hưởng gì?"
"Cái này ta không biết." Lý Thúc Đồng thích thú nói: "Khánh Tầm, chủ nhân Khánh thị là người cực kỳ thần bí, rất ít xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, rất ít đưa ra quyết định trực tiếp, cũng có rất ít người đoán được suy nghĩ của ông ta."
Khánh Trần thì thầm: "Khánh thị hết đời này qua đời khác đều có tiết mục đấu đá, khiến người với người giết hại lẫn nhau, chẳng phải chết đi rất nhiều nhân tài sao?"
"Cũng không phải." Lý Thúc Đồng nói: "Tranh đoạt cái bóng ở giai đoạn giữa, có một vài người biết mình không thể tranh đoạt được, sẽ lựa chọn rút lui. Giống như Khánh Hoài, có rất nhiều người cảm thấy mình không thể đấu lại, nếu còn tiếp tục tranh thì sẽ chết. Những người này sẽ bỏ qua cơ hội đó, bắt đầu quay qua ủng hộ Khánh Hoài."
Giống như việc đoạt đế, con đường đến đỉnh cao của Ung Chính, có cả Thái tử đảng, phe phái Bát gia, Thập tứ gia. . .
Nhưng chuyện này đối với một vài kẻ yếu, chọn con đường đi đúng đắn mới là phương án tối ưu nhất.
Khánh Trần hỏi: "Vậy hiện tại Khánh Hoài là thí sinh nổi bật nhất sao?"
"Bây giờ còn chưa nhìn ra được, loại chuyện này ở thời điểm ban đầu rất khó để biết được." Lý Thúc Đồng giải thích: "Có điều, Khánh Hoài sau khi tốt nghiệp trường quân đội Hoả Chủng, đã trực tiệp nhận quân hàm trung uý. Hiện tại ở trong 12 tập đoàn quân đội Liên Bang dù sao cũng là chức vụ thực, nên so với đám thí sinh khác thật sự có ưu thế hơn."
"Hiện tại thực lực của anh ta thế nào?" Khánh Trần hỏi.
"Hiện tại đừng quan tâm đến chuyện này." Lý Thúc Đồng nói: "Không cần phải tốn sức với một người đã chết."
Khánh Trần: ". . ."
Nhưng vào lúc này, khu vực cắm trại của đội săn thú cách đó không xa, có hai người bước ra khỏi lều vải.
Hai người này vừa đi vừa vung tay múa chân, còn có tiếng cười ngây ngô. Lý Thúc Đồng thở dài: "Hai thằng nhóc nghiện chip. Những năm gần đây, tập đoàn xuất đám không ra gì ngày càng nhiều."
Hai người kia từ từ lại gần đống lửa, có một người trong đó nhìn chằm chằm Lý Thúc Đồng và Khánh Trần, cười ngây ngô nói: "Hai người hầu bọn mày nhanh thêm củi vào trong đống lửa đi, cả ngày chỉ biết ăn với nằm. Không thấy đống lửa bên kia của bọn tao đã gần bị tắt rồi à?"
Lồng ngực Khánh Trần co lại, hắn nhìn thấy lông mày Lý Thúc Đồng nhíu lại, chuẩn bị đứng lên.
Hắn nhanh chóng đè tay sư phụ xuống nói: "Để con thêm củi."
Khánh Trần nói xong bèn chạy đến chỗ đống lửa đội săn thú, cho củi vào. Đống lửa lại lần nữa bùng cháy lên.
Hai tên thiếu gia ăn chơi lêu lổng lúc này mới cười khúc khích, bước vào trong lều vải của mình.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng nói: "Thầy đang định ra tay sao? Thật sự không cần phải vậy, loại chuyện nhỏ này con làm được mà. Ngài tuyệt đối phải giữ bình tĩnh, con chỉ sợ ngài giết cả đội săn thú."
Lý Thúc Đồng thở dài: "Tiểu Trần à, sư phụ vì để bọn chúng sống, áp lực thật sự rất lớn."
Khánh Trần: ". . ."
Được được được, ngài thật sự mạnh nhất, ngài nói gì cũng đúng.
Hắn cúi xuống nhìn đếm ngược trên cánh tay.
Trở về đếm ngược: 165: 45: 21.
Lại là bảy ngày.
"Ta đi ngủ." Lý Thúc Đồng nói: "Con còn chưa ngủ sao? Dĩ Dĩ đã chuẩn bị lều vải cho con rồi đấy."
"Sư phụ, ngài đừng nói linh tinh có được hay không?" Khánh Trần dở khóc dở cười: "Thầy ngủ trước đi, con muốn ở lại đây quan sát thêm chút nữa."
Khánh Trần không nói hắn muốn quan sát điều gì.
. . .
Sáng sớm hôm sau, gia tộc Thần Đại dẫn đầu thu dọn lều trại chuẩn bị xuất phát.
Lý Y Nặc gọi tất cả đám thiếu gia còn đang say giấc trong lều vải, ném từng người một vào trong xe.
Những người này có người say rượu còn chưa tỉnh, có người là do chơi chip.
Toàn bộ đội săn thú có hơn 100 người, trong đó hơn một nửa giống như bùn nhão, không thể nào tưởng tượng nổi.
Khánh Trần nói nhỏ với Lý Thúc Đồng: "Chẳng trách tập đoàn không cho bọn chúng nắm giữ quyền lực. Nếu không một toà nhà cao tầng rất nhanh sẽ bị sụp đổ."
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Mỗi thời đại của tập đoàn đều chia làm hai loại người, một loại thông minh, cực kỳ thông minh. Còn một loại ngu ngốc, lại cực kỳ ngu ngốc."
Hiện tại, chỉ còn mình Nam Canh Thần ngồi yên lặng ôm đầu cạnh đống lửa, nhìn từng người một bị Lý Y Nặc ném lên xe.
Khánh Trần có thể thấy, cậu ta mỗi lần không nhịn được bèn liếc nhìn về phía mình, sau đó tiếp tục nhẫn nhịn. . .
"Tiến bộ khá lớn." Khánh Trần lẩm bẩm. Nếu vào trước kia, chắc chắn thằng chó đó không thể nhìn được như vậy.
Có điều, đột nhiên cảm giác được có điều không đúng.
Hắn kiểm tra lại ký ức một lần, bỗng nhiên phát hiện, tên thiếu gia ăn chơi hôm qua nay đã thay đổi hoàn toàn.
Hôm nay, người này không chỉ tỉnh rượu, mà đã không còn chơi đùa với bạn của mình nữa. Tên này không ngừng quan sát xung quanh, vô cùng cẩn thận.
Người này xa cách đám bạn, không phải vì không thích sống chung, mà là hoàn cảnh đột nhiên có sự thay đổi, mới mẻ mà xa lạ.
Khánh Trần nhìn Lý Y Nặc, cô gái cơ bắp vẫn ra vẻ hờ hững. Nhưng thực chất cô đã liếc nhìn tên thiếu gia có vẻ lạ kia ba lần.
Cô gái này cũng đã phát hiện ra đây là lữ khách thời gian.
Có một điều mà cô gái này không biết. Lần xuyên qua này, bên trong đội ngũ cắm trại của họ không chỉ có một lữ khách thời gian.
Còn một người nữa, người trẻ tuổi này đang chơi đùa cùng đám thiếu gia khác.
Kỹ năng diễn xuất của người này khá chất lượng.
Khánh Trần cảm thấy thú vị.
Lần này có thêm hai người chơi cao cấp.
Nhưng dù đối phương diễn thế nào cũng không lừa gạt được Khánh Trần, không phải chỉ mình cử chỉ thói quen không giống, còn có. . .
Mỗi người khi trở thành lữ khách thời gian, sau khi xuyên đến Thế Giới Bên Trong, nhận ra mình ở trong lều vải, điều đầu tiên người ấy nhịn không được chính là tâm lý muốn nhìn xem thế giới này thế nào.
Đây là những điều hắn nói lại cho Lý Thúc Đồng sau khi quan sát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.