Ác Mộng Sứ Đồ

Chương 22: Di Tế Gia

Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư

27/09/2024

"Là ai?"

"Là ông lái đò cầm sào trên con thuyền đó, tên họ gì thì tôi không biết, nhưng mọi người ở bến đò đều gọi ông ta một tiếng cung kính là Di Tế Gia, người này bơi lội rất giỏi, sóng cao vài thước ập đến cũng dám nhảy xuống mò ngọc," lão phu khuân vác nhớ lại.

"Di Tế Gia?", Hứa Túc lần đầu tiên nghe thấy cách gọi kỳ lạ như vậy.

"Chính là con rể của Hà Bá, Hà Bá cũng chính là Hà Thần trong nước, trong cổ thư có ghi chép Hà Bá tên là Phùng Di," Dương Tiêu giải thích ngắn gọn.

Nghe Dương Tiêu nói, lão phu khuân vác mím môi, cười xòa nói: "Vị đại gia này thật uyên bác."

"Vị Di Tế Gia kia ở đâu, dẫn bọn tôi đi gặp ông ta," Dương Tiêu cũng không dài dòng, nếu có thể tìm được người chứng kiến vụ lật thuyền năm đó, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Nghe vậy, nét mặt lão phu khuân vác trở nên kỳ lạ, sau đó lắc đầu, "Ông ta không còn chèo thuyền ở đây nữa, sau chuyện đó, ông ta đã bỏ nghề cũ, nghe nói đã thề độc với Long Vương, không bao giờ xuống nước nữa."

Qua lời kể của lão phu khuân vác, Dương Tiêu chắc chắn Di Tế Gia này nhất định biết một số bí mật mà người khác không biết, trọng điểm hiện tại là phải tìm được ông ta, sau đó nghĩ cách cạy miệng ông ta.

"Có thể tìm thấy vị Di Tế Gia kia ở đâu?"

"Cái này......" Lão phu khuân vác lộ vẻ khó xử, đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại, "Dù sao thì Di Tế Gia kia cũng có giao tình với tôi, mấy người làm vậy khiến tôi rất khó xử."

Dương Tiêu lập tức móc ra một thỏi bạc vụn.

Nhìn thấy bạc, lão phu khuân vác thở dốc, nhưng vẫn nhịn không dám nhận, "Chủ yếu là năm tháng trôi qua lâu rồi, trí nhớ của tôi cũng......."

Dương Tiêu lại lấy ra một thỏi bạc vụn, thỏi này lớn hơn thỏi trước rất nhiều, "Không vội, nếu ông không nhớ ra, tôi sẽ đi hỏi người khác, trên bến đò đông người như vậy, nhất định sẽ có một hai người nhớ dai."



"Đừng đừng đừng, ngài vừa nói thế tôi lại nhớ ra!" Lão phu khuân vác vội vàng giật lấy bạc, nắm chặt trong tay, "Ông ấy sống ở Lý Tứ Hồ Ðồng, gian thứ ba tính từ phía tây vào chính là nhà ông ấy, lúc trước tôi đã từng mang rượu cho ông ấy, cũng từng đến đó một lần."

"Tôi cho ông chút bạc chẳng đáng là gì, nhưng nếu để tôi biết ông bịa đặt lừa gạt bọn tôi, hậu quả sẽ rất khó lường," Dương Tiêu đến gần lão phu khuân vác, nói với vẻ mặt tươi cười nhưng trong mắt không hề có ý cười.

"Không dám, tuyệt đối không dám!

Sau khi dặn dò xong, Dương Tiêu và Hứa Túc tính quay về, cũng sắp đến giờ hẹn với người đánh xe ngựa rồi, nhưng vừa đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau.

Lão phu khuân vác đuổi theo nuốt nước bọt, vẻ mặt căng thẳng nhìn Dương Tiêu và Hứa Túc, do dự hồi lâu mới lên tiếng: "Hai vị đại gia, đã nhận tiền của hai người rồi, có vài lời tôi không thể không nói, dù vì lý do gì, hãy nghe lời khuyên của tôi, chuyện này, hai người tốt nhất là đừng nên điều tra nữa."

"Tôi nghe một lão huynh đệ ở bến đò uống say kể lại, lúc ấy vị Di Tế Gia kia khi bò lên bờ đã chỉ còn nửa cái mạng, thoi thóp như sắp tắt thở, nếu không phải lúc đó có một vị lang băm tình cờ đi ngang qua, cho uống liền mấy thang thuốc mạnh mới giữ được mạng, bằng không ông ta đã không qua khỏi đêm đó rồi."

"Sau khi tỉnh lại, ông có biết lời đầu tiên mà Di Tế Gia kia thốt ra là gì không?" Lão phu khuân vác thở hổn hển, "Đừng có kéo chân tôi, trong nước có phiêu tử!"

Trên đường trở về, Dương Tiêu vẫn còn đang suy nghĩ về lời lão phu khuân vác nói, phiêu tử, hắn biết, chính là chỉ thi thể trôi trên sông, bất quá thứ mà vị Di Tế Gia kia gặp phải, tuyệt đối không phải loại thi thể bình thường, ước chừng chắc là Thủy Quỷ.

Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên có một cái bánh đưa tới trước mặt, hắn quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt của Hứa Túc, "Nhanh ăn lúc còn nóng đi, bận rộn cả ngày, hẳn là đói rồi."

Bánh là Hứa Túc mua ở gần bến đò, mua rất nhiều cái, vậy mà lại cố tình xé làm đôi một cái đưa cho mình, hai người ăn chung một cái, mỗi người một nửa, thật biết cách a…………

Vừa ăn bánh, thân thể Hứa Túc dựa sát lại gần, nhìn Dương Tiêu với ánh mắt có chút sùng bái, "Này, rốt cuộc anh làm nghề gì vậy, sao biết nhiều thứ thế?"

"Ý cô là gì?", Dương Tiêu cắn một miếng bánh.

"Chính là những thứ kì quái kia đó, Hà Bá, Thủy Long Vương, còn… còn cả những chuyện xảy ra trong Phong phủ nữa, thật là dọa chết người ta mà." Hứa Túc giả bộ sợ hãi, vỗ vỗ ngực.



"Chuyện đó có gì đâu, cô đọc nhiều sách cũng sẽ biết thôi.", Dương Tiêu nghiêm mặt dạy dỗ Hứa Túc, "Trong sách có mỹ nữ, trong sách có hoàng kim."

"Nói nghe hay nhỉ, vậy sao sách cũng có câu, trai tài gái sắc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân kia mà! Sao không thấy anh học hỏi một chút vậy?", Hứa Túc nghiêng người, với tư thế đùa cợt ép Dương Tiêu vào góc xe, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.

Dương Tiêu thầm than thở, người phụ nữ này nhìn thì lạnh lùng băng giá, không ngờ cũng có lúc dám "đầu tư" như thế này, bất quá Dương Tiêu đã quen với việc đối phó với đủ loại người rồi, biểu hiện ra dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa muốn cự tuyệt, dù sao hắn cũng mới 24, thoạt nhìn còn trẻ hơn bạn bè cùng lứa, trông như đang học đại học vậy, thiếu kinh nghiệm xã hội, lúc bị nữ giới xinh đẹp chủ động tỏ tình thì biểu hiện búng nhúng như vậy cũng rất bình thường, đâu liên quan gì tới kiến thức.

Thấy đạt được mục đích, Hứa Túc cũng không truy đuổi nữa, chỉ làm nũng hỏi, "Vậy nói thật cho tôi biết đi, sau khi ra ngoài, tôi phải tìm anh bằng cách nào đây?."

Hừ, đây là đổi cách dò hỏi thân phận thật sự của mình… Dương Tiêu có chút căng thẳng nhìn Hứa Túc, má hơi ửng hồng, mở miệng nói: "Tôi... tôi làm ở bảo tàng lịch sử, vừa đi làm vừa ôn thi cao học."

"Vậy chúng ta có thể cùng nhau." Hứa Túc ôn nhu nhìn hắn, "Thật ra tôi cũng là sinh viên, chuyện trước đây nói là giáo viên đại học, tất cả là gạt bọn họ thôi, dù sao cũng sợ gặp phải người xấu, trong thế giới kịch bản này, người tốt có thể dựa vào như anh thật sự rất ít."

"Tên Quảng đại ca kia hung dữ như vậy, cứ như là tên tội phạm giết người trong chuyên mục Pháp luật của TV vậy, mỗi lần gặp hắn, tôi đều sợ hãi đến mức tim đập loạn xạ."

"Ấy, đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói thế thôi, biết đâu Quảng đại ca là người tốt. Tôi chỉ là… không muốn anh bị lừa gạt mà thôi"

Cô đúng là biết diễn a, Quảng Hồng Nghĩa mà biết cô sau lưng nói xấu hắn như vậy, chắc chắn sẽ nhốt cô vào lồng heo dìm xuống sông… Dương Tiêu âm thầm thở dài, thuận nước đẩy thuyền đáp, "Không sao đâu, tôi biết cô cũng có ý tốt, tôi sẽ cẩn thận với những người khác trong đội."

"Ừm, vậy thì tôi yên tâm rồi." Hứa Túc ra vẻ cảm khái vài câu, bỗng nhiên đổi giọng, "Phải rồi, lúc trước ở trong căn phòng người giấy của Phong lão gia, tôi thấy anh cứ nhìn chằm chằm đôi giày thêu hoa trên đất, chính là đôi bị cắt mất mũi giày ấy, kỳ lạ thật đấy."

Giả vờ thân thiết xong liền muốn moi tin tức, Dương Tiêu diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, rất nghiêm túc trả lời: "Đôi giày thêu hoa bên giường quả thực không bình thường, bởi vì nó không phải để cho người đi, mà là chuẩn bị cho quỷ."

"Truyền thuyết kể rằng ban đêm quỷ không nhìn thấy người đang ngủ trên giường, nhưng có thể nhìn thấy giày, chúng sẽ nhón chân giẫm lên giày, là có thể nhìn thấy người ở hướng mũi giày."

"Nếu cắt đứt mũi giày, thì tương đương với việc che mắt quỷ, cho nên trong giới âm dương có câu: "Trảm hài đầu, che quỷ nhãn".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Mộng Sứ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook