Chương 24: Kẻ Quái Dị
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
27/09/2024
"Các vị phúc khách."
Đang lúc mọi người đang thảo luận về vụ án thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng nói lạc lõng, khiến mọi người trong phòng giật nảy mình.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ đứng sừng sững một người đàn ông có dáng vẻ kỳ dị, người đàn ông thấy mọi người đều chú ý đến hắn ta, bèn cười toe toét, sau đó chậm rãi từ bên cửa sổ đi đến chỗ cửa chính, cũng không bước vào trong mà cứ đứng yên ở ngoài cửa.
"Người này đến từ lúc nào, sao lại không có chút động tĩnh gì vậy?" Tô Đình Đình lùi người về phía sau, ấn tượng đầu tiên của cô về người này rất không tốt.
Người đàn ông này ăn mặc chẳng khác gì người hầu trong phủ, nhưng lại có dáng vẻ hết sức cổ quái, ước chừng đã ngoài 40 tuổi, dáng người gầy gò như cây cỏ héo úa đứng trước cửa, trán hẹp không lông mày, một đôi mắt mít, miệng tẻ nhạt như lưỡi dao, môi mỏng đến mức gần như không nhìn thấy màu máu, nom không khác gì chuột thành tinh.
Đáng sợ hơn nữa chính là người này phía sau tai phải mọc xiên một khối u lớn cỡ quả bóng tennis, phần da thịt trên khối u nọ bị chèn ép lẫn nhau đến kỳ lạ lại vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt người, trên đầu tóc thưa thớt buộc túm lại một cách qua loa. Người này nhìn thế nào cũng không phải là người hầu bình thường, Dương Tiêu đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi giày hắn ta.
"Các vị phúc khách, Phong lão gia sai tôi đến truyền lời, chờ khi vị kia tỉnh lại, xin mời các vị cùng đến Kính Ý Đường." Không biết là cố ý hay là bẩm sinh đã vậy, giọng nói người đàn ông này lúc nào cũng ồm ồm khó nghe.
Quảng Hồng Nghĩa nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trời đã gần xuống núi: "Trời sắp tối rồi, không biết Phong lão gia có việc gì gấp gáp cần gặp chúng tôi sao?"
Người đàn ông nhe răng ra như muốn cười, nhưng kết quả là cả khuôn mặt đều co giật: "Cũng không tính là việc gì lớn, chỉ là Phong lão gia chuẩn bị cho mọi người một số đồ vật giấy, có những thứ này rồi đêm nay có thể bảo đảm các vị bình an vô sự." Dứt lời, người đàn ông kia quay người rời đi, lúc này mọi người mới để ý, hắn ta đi lại có phần dị hợm, cứ nhón chân mà đi, nhưng tốc độ thì không hề chậm.
"Người này thật quái gở, từ đâu tới thế nhỉ?" Hứa Túc nhìn chằm chằm vào bóng lưng gã đàn ông cho đến khi hắn biến mất ở khúc ngoặt bên ngoài tiền sảnh.
"Không phải người thường đâu, trên người có công phu đấy." Sử Đại Lực có chút kiêng dè nhìn về phía người đàn ông rời đi, hạ giọng xuống, "Mọi người có để ý đến giày của hắn ta không?"
"Giày to, hơn nữa không phân biệt trái phải." Dương Tiêu trước đó đã chú ý tới rồi, căn cứ vào chiều cao mà nói, người đàn ông này nhiều nhất cũng chỉ cao 1m70 một chút, nhưng đôi giày lại to một cách kỳ lạ.
Chỉ có người chết đi giày mới không phân biệt trái phải, ngoài ra, chính là những người làm nghề âm, ngày ngày tiếp xúc với người chết.
"Người này là người trong âm hành sao?". Hứa Túc trầm ngâm một lúc gật gù, quả thật, ánh mắt người này mang một ý vị khó tả, nhìn người ta cứ như nhìn thi thể.
"Nghe nói người âm hành phần lớn đều có khiếm khuyết, tôi xem gã này chắc cũng dính phải mấy loại, vào âm hành xem như cũng không uổng phí hắn ta." Kha Long lộ vẻ khinh thường.
Phong lão gia chuẩn bị tiểu nhân bằng giấy cho mọi người, kì thực chính là thế thân giấy, ước chừng giống với cái ở trong phòng ngủ của Phong lão gia. Chung quy, hiện giờ bọn họ là người thế mạng cho người nhà họ Phong, nếu như chết quá nhiều quá nhanh, người tiếp theo sẽ đến phiên người mang dòng máu chân chính của nhà họ Phong, cho nên cho họ mỗi người một cái thế thân chết giả coi như cũng hợp tình lý.
Quảng Hồng Nghĩa hít một hơi thật sâu, ánh mắt từ từ trầm xuống, "Tôi biết người vừa rồi làm gì rồi, hắn là một trong Bát Tướng của Âm hành- Trát Thải Tượng, tiểu nhân bằng giấy của Phong lão gia là do một tay hắn ta tạo ra."
Dương Tiêu lúc này cũng nhớ ra, "Anh nói đúng, trong tám nghề Âm hành chỉ có Trát Thải Tượng thích đi giày lớn nhất, trong nghề gọi là Chưởng Đại Thuyền, tục truyền Trát Thải Tượng quanh năm suốt tháng ở cùng người giấy, trên người cũng nhiễm âm khí của người giấy, lâu dần, hai bên càng ngày càng giống nhau, bởi vì chân người giấy nhỏ, cho nên để phân biệt người và quỷ, Trát Thải Tượng đời trước đều đi giày lớn, hơn nữa còn đen mặt trắng đế."
Tô Đình Đình nghe xong sắc mặt liền biến đổi, "Anh nói phân biệt là có ý gì? Chẳng lẽ có người không phân biệt được người giấy với người sống sao?"
"Có một loại thuyết pháp, nếu như tay nghề Trát Thải Tượng đủ cao, mỗi đêm không trăng, người đã khuất có thể mượn thân xác người giấy để trở về dương gian. Người giấy có thể tự do đi lại, giống hệt người thường, thậm chí còn có thể hoàn thành tâm nguyện chưa dứt." Dương Tiêu ngừng lại, cuối cùng giải thích thêm một câu, "Đều là trên sách viết thế."
Tô Đình Đình không biết phải nói gì nữa, nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú trước mặt thế nào cũng không giống loại người có nhiều tâm cơ, "Anh… anh xem sách gì vậy?"
Không ai thèm để ý đến Tô Đình Đình, cùng là người mới không được hoan nghênh, nhưng lúc này Dương Tiêu đã thể hiện được giá trị, mọi người đối với hắn ta khá tốt.
Ngoại trừ Kha Long, không biết tên nhóc này suốt ngày nghĩ gì, vẫn luôn là thái độ cà lơ phất phơ đó, Dương Tiêu đoán chắc là anh ta có át chủ bài gì đó.
"Khụ khụ khụ............."
Tiếng ho đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, chỉ thấy Thi Quan Minh nằm trên giường từ từ mở mắt, "Đây là…"
Hứa Túc liền dùng bát thuốc rót một ít nước, cho hắn uống mấy ngụm, chầm chậm, Thi Quan Minh tỉnh táo lại, ánh mắt cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Cái giếng! Là cái giếng đó có vấn đề!" Thi Quan Minh bất giác hô lên, cả người cũng căng thẳng, cứ như trở về thời điểm trước khi ngất đi, "Lúc tôi đến gần cái giếng thì thấy có một người phụ nữ đang ngồi xổm ở phía sau, tóc tai người phụ nữ rũ rượi, quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng tôi đã nghe tiếng người phụ nữ cầu cứu, cô ấy rất đau đớn, nói rằng … Nói rằng tảng đá lớn kia đè lên người mình, nhờ tôi dịch nó ra, cô ấy muốn về nhà"
"Còn gì nữa? Anh còn thấy gì nữa?", Kha Long thúc giục.
Không ngờ rằng, Thi Quan Minh sau khi nhìn thấy mặt Kha Long, lập tức nổi giận: "Anh! Đều là anh, là anh muốn hại tôi!".
Thi Quan Minh đưa tay ra, đột nhiên bóp cổ Kha Long, hai mắt đầy tia máu: "Anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, là anh, là anh khiến tôi đến gần cái giếng kia! Anh muốn hại chết tôi!".
Sự việc bất ngờ khiến cho mọi người trở tay không kịp, một hồi luống cuống tay chân mới kéo được hai người ra, Thi Quan Minh bộc phát sức mạnh kinh người, cào rách cả mặt Kha Long. Kha Long cũng chẳng phải dạng vừa, trong lúc giãy dụa, giơ chân đạp mạnh vào ngực Thi Quan Minh: "Mẹ kiếp! Anh đang phát điên cái gì vậy!".
Cuối cùng vẫn là Sử Đại Lực vừa kéo vừa đẩy Kha Long ra khỏi phòng, bảo ra ngoài sân viện tĩnh tâm lại. Còn Thi Quan Minh thì co rúm trên giường khóc nức nở, vừa khóc vừa chửi rủa Kha Long, khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bị Kha Long nhắm vào, mà hắn cũng chẳng rõ là vì sao. Hứa Túc và Tô Đình Đình ở một bên an ủi.
Ngoài sân viện, Sử Đại Lực kéo Kha Long đi một mạch rất xa, cho đến khi Kha Long hất mạnh tay Sử Đại Lực ra: "Đừng kéo tôi!".
Sử Đại Lực cũng chẳng nổi giận, nhìn mặt Kha Long, lắc đầu: "Anh quá nóng vội, cho dù anh muốn ra tay cũng không nên chọn ban ngày, giờ thì đánh rắn động cỏ rồi, hừ hừ, người trẻ tuổi, lợi ích trong kịch bản đâu dễ dàng có được như thế".
Đang lúc mọi người đang thảo luận về vụ án thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng nói lạc lõng, khiến mọi người trong phòng giật nảy mình.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ đứng sừng sững một người đàn ông có dáng vẻ kỳ dị, người đàn ông thấy mọi người đều chú ý đến hắn ta, bèn cười toe toét, sau đó chậm rãi từ bên cửa sổ đi đến chỗ cửa chính, cũng không bước vào trong mà cứ đứng yên ở ngoài cửa.
"Người này đến từ lúc nào, sao lại không có chút động tĩnh gì vậy?" Tô Đình Đình lùi người về phía sau, ấn tượng đầu tiên của cô về người này rất không tốt.
Người đàn ông này ăn mặc chẳng khác gì người hầu trong phủ, nhưng lại có dáng vẻ hết sức cổ quái, ước chừng đã ngoài 40 tuổi, dáng người gầy gò như cây cỏ héo úa đứng trước cửa, trán hẹp không lông mày, một đôi mắt mít, miệng tẻ nhạt như lưỡi dao, môi mỏng đến mức gần như không nhìn thấy màu máu, nom không khác gì chuột thành tinh.
Đáng sợ hơn nữa chính là người này phía sau tai phải mọc xiên một khối u lớn cỡ quả bóng tennis, phần da thịt trên khối u nọ bị chèn ép lẫn nhau đến kỳ lạ lại vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt người, trên đầu tóc thưa thớt buộc túm lại một cách qua loa. Người này nhìn thế nào cũng không phải là người hầu bình thường, Dương Tiêu đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi giày hắn ta.
"Các vị phúc khách, Phong lão gia sai tôi đến truyền lời, chờ khi vị kia tỉnh lại, xin mời các vị cùng đến Kính Ý Đường." Không biết là cố ý hay là bẩm sinh đã vậy, giọng nói người đàn ông này lúc nào cũng ồm ồm khó nghe.
Quảng Hồng Nghĩa nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trời đã gần xuống núi: "Trời sắp tối rồi, không biết Phong lão gia có việc gì gấp gáp cần gặp chúng tôi sao?"
Người đàn ông nhe răng ra như muốn cười, nhưng kết quả là cả khuôn mặt đều co giật: "Cũng không tính là việc gì lớn, chỉ là Phong lão gia chuẩn bị cho mọi người một số đồ vật giấy, có những thứ này rồi đêm nay có thể bảo đảm các vị bình an vô sự." Dứt lời, người đàn ông kia quay người rời đi, lúc này mọi người mới để ý, hắn ta đi lại có phần dị hợm, cứ nhón chân mà đi, nhưng tốc độ thì không hề chậm.
"Người này thật quái gở, từ đâu tới thế nhỉ?" Hứa Túc nhìn chằm chằm vào bóng lưng gã đàn ông cho đến khi hắn biến mất ở khúc ngoặt bên ngoài tiền sảnh.
"Không phải người thường đâu, trên người có công phu đấy." Sử Đại Lực có chút kiêng dè nhìn về phía người đàn ông rời đi, hạ giọng xuống, "Mọi người có để ý đến giày của hắn ta không?"
"Giày to, hơn nữa không phân biệt trái phải." Dương Tiêu trước đó đã chú ý tới rồi, căn cứ vào chiều cao mà nói, người đàn ông này nhiều nhất cũng chỉ cao 1m70 một chút, nhưng đôi giày lại to một cách kỳ lạ.
Chỉ có người chết đi giày mới không phân biệt trái phải, ngoài ra, chính là những người làm nghề âm, ngày ngày tiếp xúc với người chết.
"Người này là người trong âm hành sao?". Hứa Túc trầm ngâm một lúc gật gù, quả thật, ánh mắt người này mang một ý vị khó tả, nhìn người ta cứ như nhìn thi thể.
"Nghe nói người âm hành phần lớn đều có khiếm khuyết, tôi xem gã này chắc cũng dính phải mấy loại, vào âm hành xem như cũng không uổng phí hắn ta." Kha Long lộ vẻ khinh thường.
Phong lão gia chuẩn bị tiểu nhân bằng giấy cho mọi người, kì thực chính là thế thân giấy, ước chừng giống với cái ở trong phòng ngủ của Phong lão gia. Chung quy, hiện giờ bọn họ là người thế mạng cho người nhà họ Phong, nếu như chết quá nhiều quá nhanh, người tiếp theo sẽ đến phiên người mang dòng máu chân chính của nhà họ Phong, cho nên cho họ mỗi người một cái thế thân chết giả coi như cũng hợp tình lý.
Quảng Hồng Nghĩa hít một hơi thật sâu, ánh mắt từ từ trầm xuống, "Tôi biết người vừa rồi làm gì rồi, hắn là một trong Bát Tướng của Âm hành- Trát Thải Tượng, tiểu nhân bằng giấy của Phong lão gia là do một tay hắn ta tạo ra."
Dương Tiêu lúc này cũng nhớ ra, "Anh nói đúng, trong tám nghề Âm hành chỉ có Trát Thải Tượng thích đi giày lớn nhất, trong nghề gọi là Chưởng Đại Thuyền, tục truyền Trát Thải Tượng quanh năm suốt tháng ở cùng người giấy, trên người cũng nhiễm âm khí của người giấy, lâu dần, hai bên càng ngày càng giống nhau, bởi vì chân người giấy nhỏ, cho nên để phân biệt người và quỷ, Trát Thải Tượng đời trước đều đi giày lớn, hơn nữa còn đen mặt trắng đế."
Tô Đình Đình nghe xong sắc mặt liền biến đổi, "Anh nói phân biệt là có ý gì? Chẳng lẽ có người không phân biệt được người giấy với người sống sao?"
"Có một loại thuyết pháp, nếu như tay nghề Trát Thải Tượng đủ cao, mỗi đêm không trăng, người đã khuất có thể mượn thân xác người giấy để trở về dương gian. Người giấy có thể tự do đi lại, giống hệt người thường, thậm chí còn có thể hoàn thành tâm nguyện chưa dứt." Dương Tiêu ngừng lại, cuối cùng giải thích thêm một câu, "Đều là trên sách viết thế."
Tô Đình Đình không biết phải nói gì nữa, nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú trước mặt thế nào cũng không giống loại người có nhiều tâm cơ, "Anh… anh xem sách gì vậy?"
Không ai thèm để ý đến Tô Đình Đình, cùng là người mới không được hoan nghênh, nhưng lúc này Dương Tiêu đã thể hiện được giá trị, mọi người đối với hắn ta khá tốt.
Ngoại trừ Kha Long, không biết tên nhóc này suốt ngày nghĩ gì, vẫn luôn là thái độ cà lơ phất phơ đó, Dương Tiêu đoán chắc là anh ta có át chủ bài gì đó.
"Khụ khụ khụ............."
Tiếng ho đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, chỉ thấy Thi Quan Minh nằm trên giường từ từ mở mắt, "Đây là…"
Hứa Túc liền dùng bát thuốc rót một ít nước, cho hắn uống mấy ngụm, chầm chậm, Thi Quan Minh tỉnh táo lại, ánh mắt cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Cái giếng! Là cái giếng đó có vấn đề!" Thi Quan Minh bất giác hô lên, cả người cũng căng thẳng, cứ như trở về thời điểm trước khi ngất đi, "Lúc tôi đến gần cái giếng thì thấy có một người phụ nữ đang ngồi xổm ở phía sau, tóc tai người phụ nữ rũ rượi, quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng tôi đã nghe tiếng người phụ nữ cầu cứu, cô ấy rất đau đớn, nói rằng … Nói rằng tảng đá lớn kia đè lên người mình, nhờ tôi dịch nó ra, cô ấy muốn về nhà"
"Còn gì nữa? Anh còn thấy gì nữa?", Kha Long thúc giục.
Không ngờ rằng, Thi Quan Minh sau khi nhìn thấy mặt Kha Long, lập tức nổi giận: "Anh! Đều là anh, là anh muốn hại tôi!".
Thi Quan Minh đưa tay ra, đột nhiên bóp cổ Kha Long, hai mắt đầy tia máu: "Anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, là anh, là anh khiến tôi đến gần cái giếng kia! Anh muốn hại chết tôi!".
Sự việc bất ngờ khiến cho mọi người trở tay không kịp, một hồi luống cuống tay chân mới kéo được hai người ra, Thi Quan Minh bộc phát sức mạnh kinh người, cào rách cả mặt Kha Long. Kha Long cũng chẳng phải dạng vừa, trong lúc giãy dụa, giơ chân đạp mạnh vào ngực Thi Quan Minh: "Mẹ kiếp! Anh đang phát điên cái gì vậy!".
Cuối cùng vẫn là Sử Đại Lực vừa kéo vừa đẩy Kha Long ra khỏi phòng, bảo ra ngoài sân viện tĩnh tâm lại. Còn Thi Quan Minh thì co rúm trên giường khóc nức nở, vừa khóc vừa chửi rủa Kha Long, khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bị Kha Long nhắm vào, mà hắn cũng chẳng rõ là vì sao. Hứa Túc và Tô Đình Đình ở một bên an ủi.
Ngoài sân viện, Sử Đại Lực kéo Kha Long đi một mạch rất xa, cho đến khi Kha Long hất mạnh tay Sử Đại Lực ra: "Đừng kéo tôi!".
Sử Đại Lực cũng chẳng nổi giận, nhìn mặt Kha Long, lắc đầu: "Anh quá nóng vội, cho dù anh muốn ra tay cũng không nên chọn ban ngày, giờ thì đánh rắn động cỏ rồi, hừ hừ, người trẻ tuổi, lợi ích trong kịch bản đâu dễ dàng có được như thế".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.