Chương 23
Cổ Ngọc Văn Hương
17/10/2017
Chẹp, sửa nhà xong phải dọn, cho nên lười biếng nhây thêm vài ngày =)).
_____________
Chương 45
Vòng tỷ thí đầu tiên kéo dài năm ngày, nhuệ khí của Hạ Linh, Quân Diễn Chi và Văn Kinh như cây trúc dần dần tăng lên, không ai chống cự được!
Hạ Linh đã tinh tiến [Tứ Minh Phong] thêm một tầng, gió lốc cuồng liệt ập lên võ đài như lưỡi đao, vô tình không chừa đường lui, những nơi nó đi tới đều thành phế tích, giống với tính cách không kiên nhẫn của hắn, hận không thể lập tức kết thúc chiến đấu.
Hắn thắng bảy trận, bại ba trận, nhận được hai mươi chín viên thạch tử, vào vòng thứ hai.
[Khô Mộc kiếm pháp] của Quân Diễn Chi chỉ luyện đến tầng một, uy lực xuyên kích khó thể chống đỡ, đủ quét sạch đệ tử sơ kỳ trúc cơ. Kỳ quái là, lực sát thương của kiếm pháp tuy lớn, nhưng luôn có thể kịp thời thu tay vào lúc cuối, điểm đến thì ngừng. Cái này đã làm trái với tông chỉ xuất kiếm tất thương người của [Khô Mộc kiếm pháp].
Kiếm phẩm như nhân phẩm, tuy kiếm pháp cao siêu, nhưng khiêm hòa dung nhượng, làm người quan sát như tắm gió xuân. Cái này càng được lòng người hơn [Khô Mộc kiếm pháp] nguyên bản, lại phối hợp với phong độ anh hùng xuất trần của hắn, làm người ta vui mắt vui tai.
Hắn thắng sáu trận, bại bốn trận, được hai mươi hai viên thạch tử, vào vòng thứ hai.
Nếu nói cuộc đấu của Hạ Linh giống như phim thảm họa hàng năm của Âu Mỹ, cuộc đấu của Quân Diễn Chi giống như phim duy mỹ của Từ Khắc, vậy cuộc đấu của Văn Kinh sẽ giống như một bộ phim hài.
Trong bộ phim hài này, nam chính chỉ cần hiểu một chiêu, chính là vung kiếm.
Đệ tử Thanh Hư chưa từng gặp qua người như thế, trừ một chiêu thuật quang thích, đệ tử này chẳng có chỗ hơn người nào nữa, cho dù là thuật hỏa đạn đơn giản nhất cũng chưa sử dụng. Bất kể người khác dùng chiêu số gì, Văn Kinh cũng chỉ dùng kiếm khí cản lại, nếu không sẽ ôm đầu chạy lung tung trên võ đài, làm người ta chỉ muốn bật cười.
Mà kiếm khí do cậu vung kiếm tạo ra, nếu không phải có kết giới ngăn cản, thật có khí thế tiểu long lao lên trời, hào tình vạn trượng, làm người ta nhìn rồi còn muốn nhìn nữa, trong lòng là chua và sướng.
Sự thật chứng minh, thu nhập phòng vé của phim hài là cao nhất, vì thế người xem Văn Kinh tỷ thí chiếm hơn nửa kiếm tông. Chúng đệ tử vừa cười, vừa đùa giỡn, vừa cùng Văn Kinh xưng huynh gọi đệ.
Ngày thứ năm cuộc đấu kết thúc, cậu thắng mười trận, không thất bại, được bốn mươi hai viên thạch tử, vào vòng thứ hai.
Sau khi Văn Kinh xuất quan vẫn chưa được gặp Đoàn Hiên, cậu vốn cũng không để ý, không ngờ hôm nay lúc chạng vạng luyện kiếm, Đoàn Hiên không mời mà bồng bềnh đến.
“Thanh tùng chỉ lộ.” Đoàn Hiên đáp xuống đất, đơn giản nói ra tên của thức kiếm.
Đại quy chồm hổm dưới đất, ngốc nghếch nhìn.
Đoàn Hiên dạy Văn Kinh chiêu này đã được nửa năm, từ lúc đó đã không gặp mặt nữa. Văn Kinh biết y muốn kiểm tra kết quả luyện kiếm của cậu, tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng bất đắc dĩ phải sử ra chiêu “Thanh tùng chỉ lộ”, động tác đúng quy cách, không chút sai sót, nhưng kiếm khí lại không đủ.
Bầu không khí lập tức rơi xuống điểm đóng băng. Đoàn Hiên nhìn Văn Kinh không nói, không khí xung quanh âm lãnh, gió mang theo hàn khí xoay vòng vòng.
“Ngươi đã luyện hơn nửa năm, chỉ luyện được thế này?” Giọng Đoàn Hiên thấp trầm nghiêm khắc, từng chữ như lưỡi phi đao bắn ra, “Phân tâm rồi?”
“Không, không phân tâm!” Văn Kinh hoảng hốt lớn tiếng thanh minh: “Ta ngốc!”
Đoàn Hiên tức giận: “Ngốc còn có lý, còn mặt mũi lớn tiếng nói không hổ thẹn? Ngươi vốn không ngốc, ta thấy ngươi là phân tâm!”
“Không phân tâm…” Văn Kinh cúi đầu ủ rũ.
Chuyện trái với mong ước, ngay lúc này, Quân Diễn Chi từ trên cao bay xuống, bưng một mâm rau xanh, rót đầy rượu thơm, dường như muốn cùng người cộng ẩm. Hắn vốn không biết phát sinh chuyện gì, nhưng thấy thần sắc Đoàn Hiên thì đã hiểu được mấy phần, tiếc rằng hắn đã bị Đoàn Hiên thấy, chỉ đành đáp xuống nói: “Sư phụ.”
Đoàn Hiên nhìn Quân Diễn Chi một cái, rồi hừ lạnh với Văn Kinh: “Không phân tâm?”
Văn Kinh không biết nên nói gì, hiện tại có miệng cũng khó biện giải, nói gì cũng đều sai.
Đoàn Hiên lạnh lùng nói: “Trước khi kiếm pháp tiểu thành, không cho phép hai người các ngươi gặp mặt.” Lại nói với Quân Diễn Chi: “Ta tin tưởng được ngươi, nhưng sư đệ ngươi trẻ tuổi, khó thể chuyên tâm, gần đây đừng đến làm phiền nó.”
Quân Diễn Chi cúi đầu cắn môi, nhưng không thể không nói: “Vâng.”
Hắn vốn định tối nay cùng Văn Kinh uống rượu ôn chuyện, rượu nóng vừa vào bụng, đương nhiên dễ dàng tạo chuyện, sáng mai ủy khuất bảo cậu chịu trách nhiệm là được, nếu còn không xong thì cứ khóc vài tiếng. Đúng là người tính không bằng trời tính, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Hiện tại nên làm sao mới tốt đây?
Tối nay, đại quy an tĩnh nằm bên cạnh, Văn Kinh sờ mai rùa vừa muốn ngủ, cửa sổ chợt truyền tới tiếng loạt xoạt quen thuộc. Cậu vui mừng mở cửa sổ, chỉ thấy mãng xà to lớn thò đầu vào cửa sổ, lặng lẽ thè lưỡi, dường như có chút xấu hổ vặn vẹo thân rắn.
Văn Kinh không khỏi cúi đầu, dáng vẻ tiểu công chúa làm nũng này, phối hợp với cái đầu rắn hung tàn, thực sự có chút quái dị… Nhưng con mãng xà này vốn chính là miếng thịt trong lòng cậu, dù có làm nũng thế nào cũng nên, người khác không thích, cậu còn không thích được sao?
Càng huống chi, con rắn này rất nóng tính, không cho người khác nói nó một câu không tốt, nếu không sẽ giở tính tìm phiền toái. Văn Kinh không dám nói bậy một câu, dỗ: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta rất nhớ ngươi.”
Cự mãng lại xấu hổ vặn người, bò vào từ cửa sổ, “xì xì” thè lưỡi, quấn từng vòng lên người Văn Kinh.
Ly biệt một năm, quả nhiên mong nhớ vô cùng…
Văn Kinh ôm nó một lát, nhẹ giọng than: “Thân cận với ta nhất vẫn là ngươi.” Cậu lại sờ đầu giường, chỉ thấy đại quy đang liều mạng bò ra ngoài cửa, khó hiểu nói: “Đại quy luôn chạy…”
Còn chưa nói xong, lưỡi rắn liếm qua mặt cậu, mang đến cơn buồn ngủ không thể nói rõ. Văn Kinh choáng váng chóng mặt, dường như có thứ gì trơn mềm len vào miệng, nhưng không nâng mắt lên nổi…
Cơn buồn ngủ quái lạ này, khá là quen thuộc…
Văn Kinh cúi đầu, chìm vào trong bóng đêm hỗn độn, thân thể cũng mềm đi không nghe sai khiến.
“Binh”, “binh” vài tiếng, cửa sổ bị đóng chặt, trong phòng hoàn toàn tối tăm.
Thân rắn vặn vẹo trên người, không hề kiêng kỵ dán lên da thịt trần trụi của cậu, đầu rắn lại tham lam nạy lớp áo mỏng của cậu, ma sát bờ vai trơn mịn. Xúc cảm da thịt đó vô cùng tuyệt diệu, thân rắn nhúc nhích một lát, biểu bì gần chóp đuôi mở ra, chậm rãi để lộ một thứ mang gai nhọn. Văn Kinh không hề phát giác, quần bị đuôi rắn kéo ra, để lộ bắp đùi thon dài trẻ tuổi.
Cự mãng nếu đã là thần thú, bản lĩnh tự nhiên không phải yêu thú bình thường có thể so bì. Phần đỉnh của hai thứ đó hơi ẩm ướt, tì lên đùi Văn Kinh rút đẩy vài cái, tiết ra cái thứ không biết là gì, ma sát bôi lên chỗ Văn Kinh không dám nói ra.
Không bao lâu, toàn thân Văn Kinh đỏ bừng, ôm mãng xà nhẹ nhàng thở dốc.
Tối nay cụ thể Quân Diễn Chi đã làm gì, vì quá tối tăm, tác giả cũng không thấy rõ, vì thế trước cứ bỏ qua, đợi sau khi làm rõ rồi mới viết.
Sáng hôm sau thức dậy, cửa phòng và cửa sổ mở rộng, gió lạnh thổi vào, sảng khoái làm người ta không muốn thức dậy. Trên giường trống không, cự mãng cũng đã sớm bò đi không còn bóng dáng.
Văn Kinh thức dậy bước ra ngoài, sờ y phục đã mặc chỉnh tề của mình, cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường. Cậu cúi đầu sờ quần, lại sờ được một vùng ẩm ướt, bây giờ mới hiểu chỗ nào xảy ra vấn đề, mặt cậu đỏ lên, vội vã lao đi tắm nước lạnh.
Thế là, chuyện tối hôm đó như mưa nhỏ đêm xuân, thái dương vừa mọc, thì cả một chút dấu vết cuối cùng cũng không còn.
Trừ lên võ đài tỷ thí, Văn Kinh quả nhiên không còn thấy Quân Diễn Chi, hai người không còn giao tiếp, như đã trở về tình huống không chút qua lại lúc mới vào phong.
Mỗi lần thấy cậu, Quân Diễn Chi cũng chỉ ôn hòa gật đầu, không nói thêm gì.
Văn Kinh đương nhiên không tiện đi tìm Quân Diễn Chi nữa, cho dù không có Đoàn Hiên phân phó, chuyện cậu làm một năm trước cũng không tốt lắm. Tuy Quân sư huynh không nhắc đến, nhưng cậu không thể mặt dày giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Những chuyện tốn tâm sức này nghĩ nhiều cũng vô ích, Văn Kinh đặt hết tâm trí trên việc luyện kiếm, khổ luyện không phân ngày đêm.
Nửa tháng sau, vòng tỷ thứ ba cuối cùng cũng kết thúc.
Tuệ Thạch phong như mặt trời ban trưa, khí thế sắc bén không thể ngăn cản!
Thành tựu của Hạ Linh cao nhất, xếp thứ chín trong số đệ tử trúc cơ kiếm tông, được chọn hai bộ công pháp thượng phẩm, hai bộ công pháp trung phẩm, hai pháp bảo thượng phẩm, hai pháp bảo trung phẩm, ba trăm viên linh đan, ba trăm viên linh thạch.
Quân Diễn Chi chưa thể tiến vào mười hạng đầu, xếp hạng mười bảy trong đệ tử trúc cơ, được chọn một bộ công pháp thượng phẩm, một bộ công pháp trung phẩm, một pháp bảo thượng phẩm, một pháp bảo trung phẩm, hai trăm viên linh đan, hai trăm viên linh thạch.
Vì tuổi tác của hai người này đều dưới ba mươi, Hạ Linh và Quân Diễn Chi được thêm một pháp bảo thượng phẩm, một trăm viên linh đan.
Văn Kinh lại trở thành nhân tài xuất chúng trong đệ tử luyện khí, xếp hàng thứ hai, giành được một bộ công pháp thượng phẩm, một pháp bảo thượng phẩm, một trăm viên linh đan, một trăm viên linh thạch.
Cuộc đấu của ngũ đại phái sẽ bắt đầu vào hai tháng sau, Văn Kinh có tâm sự, nên giống như phát cuồng ném bỏ tất cả tục sự, không quan tâm thứ gì phấn đấu luyện kiếm. Lúc cậu luyện kiếm không suy nghĩ đến cái gì, còn ngây ngẩn lẩm bẩm, dáng vẻ này khẳng định sẽ làm người khác buồn cười, Văn Kinh liền chọn một nơi hẻo lánh dưới núi để luyện kiếm, giống như đang bế quan, cả ngày không gặp ai.
Hôm nay trở về phòng, Văn Kinh thấy dưới thân đại quy đè một mảnh giấy.
“Chiều ngày mai sẽ phải xuất phát, đừng quên. Quân Diễn Chi.”
Văn Kinh nhíu mày, tâm tình lúc lên lúc xuống.
Cuộc đấu ngũ đại phái bắt đầu, liệu có xuất hiện cảnh tượng mọi người chết thảm, máu chảy lênh láng như trong truyện không? Chiêu kiếm thuật của cậu đã có tiểu thành, không biết có thể tìm ra ma đầu kia không?
Trường Tôn Thiếu Nghi, không biết người này rốt cuộc là ai?
Chương 46
Chớp mắt đã đến giữa trưa hôm sau.
Đại quy là yêu thú hoang dã, tuy hơi ngu một chút, nhưng vẫn luôn biết tìm đồ ăn. Lúc Quân Diễn Chi xuống núi không thèm quản nó, để mặc nó bò loạn trong núi.
Văn Kinh và đại quy khá ăn ý, mấy năm nay đã hiểu thấu tập tính của nó, cũng không nhẫn tâm để nó chịu ủy khuất, vì thế bỏ một túi quả tươi lớn mà đại quy thích ăn ở trước cửa.
Văn Kinh nói: “Không đến ba tháng nữa ta sẽ về.” Nghĩ nghĩ cũng không biết nên nói gì với một con rùa, tổng kết: “Cứ thế đi.”
Cậu bước ra ngoài vài bước, quay đầu nhìn, thì thấy đại quy liều mạng đi theo sau lưng mình, tuy bò rất chậm, nhưng rất gắng sức. Cậu vội vung tay nói: “Ngươi đừng đi theo, ta phải đi rồi.”
Cũng không biết rùa này có hiểu hay không, Văn Kinh cứ đuổi nó như thế vài lần, cuối cùng đại quy mới dừng lại, con mắt như hạt đậu nhìn cậu, dường như cuối cùng đã hiểu chia ly ở ngay trước mắt, còn nó thì không thể đi theo.
Văn Kinh quyết tâm, nói: “Trông cửa cho ta đó, đừng chạy loạn.” Nghiêng đầu đi.
Lần này ra ngoài, cậu đã mang theo tất cả gia sản trên người, dốc hết toàn lực.
Dưới núi có một con cự quy màu đen, độ dài độ cao cũng mấy chục rượng. Lần đầu tiên Văn Kinh thấy yêu thú này, không khỏi có chút ao ước, chỉ thấy miệng rùa mở ra, nhổ bật gốc mấy cây đại thụ, chậm rãi cắn, xem ra tính tình rất tốt.
Quân Diễn Chi cùng Hạ Linh đã đợi từ sớm. Văn Kinh ngửa mặt nhìn, than: “Đây là rùa của phong chủ Hoàng Hoa phong? Thật là một con thần thú, nếu so với chúng ta…”
Hạ Linh đơn giản ngắt lời cậu: “Rùa này mọc đầu rồng.”
Văn Kinh câm nín.
Được rồi, rùa này mọc đầu rồng, rùa ở nhà chỉ là bình thường…
Quân Diễn Chi nói: “Ý của nhị sư huynh là, rùa này không bình thường. Nó tên là Mặc Huyền, có một ít huyết thống tứ linh thượng cổ, con rùa của huynh đương nhiên không thể so bì.”
Văn Kinh thầm nói: Không thể so bì? Vậy cũng phải xem so bì cái gì… so bản lĩnh thì không bằng, nhưng so manh, so trung tâm, so ngốc thì vẫn không hơn sao?
Trên lưng rùa có một cái bệ cao bằng gỗ có thể dung chứa trên trăm người, cột chặt lên lưng nó như yên ngựa, chính là dùng để làm công cụ chở người. Bệ cao phân thành hai tầng, tầng dưới rộng rãi, nhưng thoáng mát thông gió, tầng trên nhỏ hơn, nhưng phong kín, không để người ta nhìn được tình cảnh bên trong.
Đúng giờ mùi, thái dương chiếu nóng hầm hập, Chu Cẩn nói: “Mọi người có thể lên rồi.” Các đệ tử quy củ đáp lời, nhất nhất bay lên lưng rùa, tìm chỗ ngồi ở vùng mát mẻ tại tầng một.
Năm vị phong chủ Tịch Phóng, Thiệu Quân, Lục Trường Khanh… cùng bước tới, bay lên tầng hai, ngồi vào trong “nhã gian”.
Đầu rồng to lớn của Mặc Huyền lúc lắc, phát ra tiếng rồng gầm kéo dài, chậm rãi bay lên không.
Gió núi thổi mạnh, y sam phấp phới, tâm trạng mọi người cũng vô cùng sung sướng!
Mặc Huyền quả nhiên là yêu thú cấp ba, ban đầu chậm chạp, nhưng càng bay càng nhanh, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng vụt qua. Văn Kinh tìm chỗ mát mẻ, tựa vào lan can gỗ khoanh chân ngồi xuống, vô thức tìm kiếm bóng dáng màu xanh.
Thanh sam của Quân Diễn Chi nhẹ động, dải băng cột đầu vung bay sau lưng. Hắn đang đứng cách cậu mười mấy bước, cúi đầu nói chuyện với hai nữ đệ tử dung mạo thượng đẳng.
Trong sách nói: “Quân Diễn Chi làm người thận trọng, không giỏi qua lại với nữ đệ tử, lúc nói chuyện thường giữ khoảng cách, ngôn từ cẩn thận. Càng là như thế, nữ tử càng đánh giá hắn cao hơn, trong ngôn từ có thêm chút ý tôn sùng. Có vài người không phục trong lòng, thì âm thầm chửi rủa hắn là ngụy quân tử, căn bản không tin tưởng trên đời này thật sự có người nghiêm chỉnh đứng đắn như vậy.”
Năm đó lúc theo truyện, Văn Kinh cách cái di động cũng có thể ngửi được vị chua đầy bụng của những người này.
Hiện tại quan sát hiện trường, Văn Kinh không nhìn ra Quân Diễn Chi có chỗ nào không thỏa đáng, thần sắc tuy kiêm nhường ôn hòa, nhưng cũng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, tuyệt đối không có ý tứ giả vờ giả vịt, từ trong ra ngoài đều là một quân tử chân chính.
Chỉ là bộ thanh y, dây buột đầu của hắn hôm nay, lại có chút dấu vết từng được trau chuốt. Ít nhất, đặc biệt dùng cùng màu…
Đang nghĩ ngợi lung tung, bên cạnh đột nhiên bước ra một người, cười nói: “Thì ra ngươi đang ở đây.”
Văn Kinh quay đầu, lại thấy Du Tự mặc y phục màu lam đậm, ngồi tựa lưng vào lan can gỗ. Màu tóc của gã là đen đậm, một chân tùy ý gấp lại, hơi nghiêng đầu, khóe môi mang theo nụ cười khó dò.
Văn Kinh cũng cười nhẹ giọng nói: “Thì ra là Du sư đệ… tra tìm ma tu có tiến triển gì không?” Ánh mắt vẫn luôn dõi theo Quân Diễn Chi.
Du Tự đáp: “Ma tu không xuất thủ hại người nữa, làm sao tiến triển được?” Gã ngừng lại một chút, rồi cười nói: “Ngược lại ngươi, kiếm khí mà ngươi tạo ra lúc vung kiếm, thật sự dọa người… ngươi có biết, khi ta quan sát ngươi vung kiếm, đã nghĩ đến một người trong truyền thuyết không.”
“Người nào?”
“Một người không tốt lắm.” Du Tự cười nhìn cậu.
Lúc này Văn Kinh quay đầu nghiêm túc nhìn qua: “Lời của ngươi có ý gì? Người đó là ai?”
Du Tự cười cười, con mắt hơi híp lại. Màu sắc con ngươi đó có hơi kỳ lạ, nhìn từ góc độ của Văn Kinh, dưới ánh mặt trời nó gần như là màu hổ phách trong veo, giống như một con ưng đầu mèo đang buồn ngủ. Gã cười khan một tiếng: “Không có ý gì đặc biệt, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Văn Kinh có chút khó hiểu. Tự giải quyết ổn thỏa cái gì? Du Tự hoài nghi mình là ma tu sao?
Cậu há miệng rồi ngậm lại, ngữ khí hòa hoãn nói: “Nếu ta là ma tu, chỉ sợ hiện tại đã giết chết ngươi rồi.”
Du Tự cười cười, không nói nữa.
Xa xa có một đệ tử luyện khí trẻ tuổi đang nói chuyện với các sư huynh, âm thanh hơi lớn, người xung quanh đều nhìn hắn. Đệ tử đó hỏi: “Sư huynh, mục đích chuyến đi này là đến Hoành Thiên Môn, phải đi mấy ngày?”
Một đệ tử ba bốn chục tuổi nói: “Với tốc độ phi hành của Mặc Huyền, đại khái cần ba ngày.”
Ngũ đại môn phái có sở trường riêng, cứ cách năm năm sẽ tụ hội một lần, luân phiên làm chủ nhà, chủ ý là trao đổi tài nguyên, liên lạc tình cảm, thuận tiện cũng dẫn vài đệ tử trẻ tuổi đi trải nghiệm sự đời, cọ sát một phen, để bọn họ biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Đệ tử trẻ tuổi đó hỏi: “Lúc nào mới đến phiên Thanh Hư kiếm môn của chúng ta làm chủ nhà?”
“Cũng phải sau mười năm nữa, lần này trùng hợp gặp lúc bí cảnh Thập Tam Sơn ở gần Hoành Thiên Môn mở ra, thời gian rất tuyệt.”
Một đệ tử ở cạnh thở dài nói: “Bảo vật tuy nhiều, nhưng có đi không về cũng không thể hưởng thụ.”
Đệ tử trẻ tuổi kia lại hỏi: “Lần này tỷ thí tông môn, ngươi xếp hàng mười chín trong đệ tử luyện khí, có được không ít đan dược pháp bảo, đã đi đâu hết rồi hả?”
Đệ tử lớn tuổi nói: “Cái này đệ không biết rồi, ta cũng là sau khi trúc cơ mới biết.”
“Sư huynh nói thử xem.”
Đệ tử lớn tuổi chỉ sợ trúc cơ đã lâu, hắn thấy không ít sư đệ trẻ tuổi đều muốn nghe, nên thanh giọng: “Đây cũng không phải là bí mật gì… biết gần Ngọc Dung phong có một ngọn núi luyện kiếm không? Không cao, đại khái chỉ bằng nửa Ngọc Dung phong, không mấy bắt mắt, cũng không có gì đặc sắc.”
“Từng thấy.”
“Trên ngọn núi đó có trên trăm đệ tử trúc cơ, tên không nằm trong danh sách của mười sáu phong, là người luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện kiếm cho Thanh Hư kiếm môn của chúng ta. Trong đó nổi danh nhất là luyện kiếm, mấy cái tên cao thủ luyện kiếm có lẽ đệ cũng từng nghe, Tùng Sơn đạo nhân, Thanh Hồi đạo nhân, Tô Tần đạo nhân…”
“Không sai, từng nghe qua.”
“Thanh Hư kiếm môn ta lấy kiếm tu làm chủ, kiếm pháp không ai có thể địch lại. Nhưng chỉ có kiếm pháp tốt, không có hảo kiếm cũng vô dụng. Mấy ngàn năm nay, tông môn tốn rất nhiều tâm tư để bồi dưỡng nhân tài luyện kiếm, ngộ ra rất nhiều bí thuật luyện kiếm không truyền ra ngoài, bồi dưỡng hàng chục luyện kiếm sư nổi danh thiên hạ.”
Một đệ tử trong đó nói: “Lúc đệ chưa nhập kiếm tông đã nghe nói, Thanh Hư kiếm môn coi trọng nhất là luyện kiếm.”
“Một thanh kiếm của tu sĩ trúc cơ bình thường, ở chợ đen có thể bán ra mấy trăm thượng phẩm linh thạch, giá cả trên trời. Các đệ cũng không cần lo lắng, đợi trúc cơ, chọn xong kiếm pháp muốn luyện, tông môn sẽ chế tạo trường kiếm thích hợp cho các đệ. Chỉ là kiếm tu của những môn phái khác thì không may mắn như thế, nếu muốn kiếm do Thanh Hư kiếm môn chế tạo, thì cần dùng vật đồng giá để trao đổi.”
Một đệ tử trẻ tuổi không khỏi mơ ước: “Khi nào mới có thể luyện kiếm pháp đây?”
“Không nhanh như thế đâu. Sau khi trúc cơ trước phải luyện vung kiếm, sau đó học mấy chiêu thức kiếm, cái này cần một năm. Sau đó sư phụ sẽ căn cứ theo thiên phú của đệ truyền thụ kiếm pháp, mấy năm sau lại xem thử kiếm pháp này có thích hợp hay không, tóm lại, mười năm đầu trúc cơ luôn phải lần dò, sau đó mới có thể chậm rãi định hình.”
“Chỉ luyện kiếm pháp, không làm lỡ việc tu hành sao?”
Đệ tử lớn tuổi kia bật cười nói: “Cái gọi là kiếm tu, thì tu luyện kiếm pháp mới là tu hành! Khi luyện kiếm chân khí lưu động trong người, đả thông kinh mạch, giác ngộ kiếm ý, kiếm pháp tinh tiến một tầng, tu vi sẽ tinh tiến một tầng! Chỉ là nếu tư chất của đệ không thích hợp, không làm kiếm tu cũng có thể, chẳng hạn Hạ Linh của Tuệ Thạch phong, tu luyện chính là Tứ Minh Phong.”
“Thanh Hư kiếm môn ta lấy kiếm pháp nổi danh thiên hạ, nếu không làm kiếm tu, thực sự có hơi lãng phí.”
“Đây cũng cần phải xem tư chất của mỗi người. Hạ Linh đó là biến dị linh căn hệ phong, Tứ Minh Phong đối với hắn mà nói là vô cùng thích hợp. Huống chi bộ công pháp hệ phong đó, không kém hơn kiếm pháp đỉnh cấp của phái ta.” Nói rồi lại lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Mấy chục tu sĩ trúc cơ luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện kiếm mà vừa rồi sư huynh nói, là chuyện gì nữa?”
Đệ tử lớn tuổi thở dài nói: “Từng nghe qua ‘năm mươi không trúc cơ, trăm tuổi thọ tận. Tám mươi không bạch liên, kết đan vô vọng’ chưa?”
“Hình như từng nghe qua, có ý gì?”
“Ý nghĩa là, năm mươi tuổi còn chưa trúc cơ, thì cả đời này hy vọng lên trúc cơ không lớn. Sau trúc cơ, trong thức hải hình thành một đóa hoa sen, lúc bắt đầu màu sắc khá đậm, tu vi càng cao, màu sắc hoa sen càng nhạt. Nếu lúc tám mươi tuổi, hoa sen vẫn chưa phải là màu trắng, thì đệ tử đó vô duyên với kết đan.”
“Thì ra là thế.”
“Luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện kiếm cần tu sĩ ít nhất là trúc cơ, tiếc rằng tu sĩ trúc cơ trẻ tuổi cần phải khẩn cấp tu hành, làm sao có thời gian nghiên cứu những cái đó? Bồi dưỡng một chế phù sư, luyện đan sư, luyện khí sư, thông thường phải thất bại mấy ngàn mấy vạn lần, như vậy lại lãng phí bao nhiêu tài nguyên? Vì thế, tu sĩ sau tám mươi tuổi vô vọng kết đan sẽ được tông chủ kêu gọi, kiếm tông sẽ cung cấp đãi ngộ phong phú cho họ, để họ từ bỏ tu hành, chuyên chú luyện khí, luyện đan, luyện kiếm, chế phù cho kiếm tông.”
“Thì ra là thế. Khó trách các phong không có sư thúc kỳ trúc cơ, thì ra đã bị triệu tập đến luyện kiếm sơn rồi.”
Đệ tử lớn tuổi lại nói: “Phần lớn mọi người ở nơi này của chúng ta, tương lai đều phải đến nơi đó. Như ta, ba mươi sáu tuổi mới trúc cơ, hiện tại đã bảy mươi lăm bảy mươi sáu rồi, mới tiến vào trung kỳ trúc cơ.”
Văn Kinh ngồi cạnh yên tĩnh lắng nghe, chuyện trong này, có vài cái cậu đã biết, có vài cái cũng không rõ lắm.
Thì ra đệ tử bình thường sau khi luyện kiếm một năm là có thể chọn kiếm pháp, cũng khó trách Đoàn Hiên nổi giận với cậu như vậy.
Đã luyện một năm, nhưng chỉ học được vung kiếm.
Du Tự đột nhiên thấp giọng nói: “Sư huynh của ngươi đến rồi, hôm khác lại tìm ngươi nói chuyện, ta đi trước một bước.”
Văn Kinh còn chưa kịp phản ứng, ở mũi đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt, một người ngồi xuống cạnh cậu, y bào thanh sắc nhẹ phất, như có như không xoa lên mặt cậu một cái, rồi rơi lên tay cậu.
Văn Kinh cúi đầu, lòng bàn tay dưới vạt áo hơi đổ mồ hôi.
Quân Diễn Chi dịu dàng nói bên tai cậu: “Người vừa ngồi ở đây, tên là Du Tự thì phải?”
“Ừm.”
“Đệ và gã quan hệ rất tốt?”
“Đã từng trò chuyện vài câu.”
“Thì ra là thế…”
Giọng Quân Diễn Chi rất nhẹ, dường như mang theo nũng nịu, nhưng lại giấu dưới vỏ ngoài ôn hòa, làm người ta khó thể phát giác. Thân thể hắn nhẹ tựa lại, tì đầu lên lan can gỗ sau lưng, nhắm mắt.
Không gian trên lưng rùa không lớn, xung quanh có rất đông đệ tử ngồi, thân thể khó tránh đụng nhau, nói nói cười cười. Hai người họ như thế kia, trông vô cùng bình thường, nên không ai chú ý.
Văn Kinh không thoải mái lắm, xung quanh bị mùi thơm luẩn quẩn, hô hấp của Quân Diễn Chi luôn nhẹ phả sau cổ cậu, tê dại ngứa ngáy khiến người ta khó thể chuyên tâm. Cậu cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là ngưng thần đả tọa thì hơn. Vì thế cậu nuốt một viên tích cốc đan, nói: “Sư huynh, đệ muốn nhập định, sau khi đến nơi nhớ gọi đệ.”
…
Văn Kinh đả tọa ba ngày, lúc ngũ cảm trở lại tứ chi lạnh lẽo, gió lạnh thổi vù vù, giống như muốn đông cậu thành trụ băng. Tàn dương đỏ máu, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện xung quanh khá hỗn tạp, nhưng không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể thấy những cái bóng âm trầm.
Đầu cậu choáng váng, tay lại bị Quân Diễn Chi kéo lên: “Mau lên, phải đi rồi.”
“Đến Hoành Thiên Môn rồi?”
“Ừm.” Âm thanh đó dường như có chút rầu rĩ.
“Lạnh quá.”
Quân Diễn Chi thờ ơ nói: “Địa giới núi cao, quanh năm bị băng tuyết phủ kín, đương nhiên là lạnh.”
Văn Kinh thôi động khí ấm trong người, trong huyết mạch lập tức thoải mái, như nhét đầy một mặt trời nhỏ. Cùng mọi người bay khỏi đại quy, dãy núi trong ánh tà dương chạng vạng chỉ còn lại những đường nét tăm tối.
Chưởng môn Hoành Thiên Môn và các đệ tử đã đứng đợi, lịch sự khách sáo vài câu, phân phó đệ tử dẫn người đi nghỉ ngơi. Tịch Phóng và các phong chủ trọ lại chủ phong, các đệ tử được an bài trong một ngọn núi nhỏ.
Sắc trời nhanh chóng tối đi, bóng đêm đen kịt khó thể thấy rõ, chỉ cảm thấy tuyết dưới chân đã dày đủ một xích.
Ngọn núi này là nơi đãi khách của Hoành Thiên Môn, tuy nhỏ, nhưng cảnh sắc đẹp, rải rác hai mươi mấy tòa lâu các, mỗi nơi có thể ở hai mươi người. Văn Kinh, Quân Diễn Chi và Hạ Linh ở ngay sườn núi, vách đá sừng sững.
Sau mấy lần trả giá, Văn Kinh bị phân đến cùng một phòng với Quân Diễn Chi.
Sự tình là thế này.
Lầu các có ba phòng, một phòng đơn, một phòng đôi, và một phòng ba.
Cho dù phân phòng là chuyện nhỏ, nhưng mọi người phải ở đây một tháng, có thoải mái hay không vô cùng quan trọng. Chu Cẩn phân phòng theo thứ tự sau cuộc đấu ở tông môn, có lý có căn cứ, không ai phản đối.
Hạ Linh là tu sĩ trúc cơ nằm trong mười hạng đầu, vì thế phân đến phòng riêng.
Quân Diễn Chi xếp hạng mười bảy, vì thế phải ở phòng đôi.
Mà Văn Kinh xếp thứ hai trong đệ tử luyện khí, cũng bị phân đến phòng đôi.
Hạ Linh vốn chỉ thích ở một mình, phòng đơn càng hợp ý hắn, vì thế không chút khách khí bỏ đi ngủ.
Quân Diễn Chi trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: “Vậy chúng ta ở chung đi.”
Đây là một kết quả vô cùng thuận lý thành chương, Văn Kinh không có lý do nào để cự tuyệt. Cậu há miệng, nhưng bất lực không nói được tiếng nào, để Quân Diễn Chi đi lấy bài tử của hai người.
Hoành Thiên Môn rộng lớn, phòng ở thật không nhỏ, tuy trang trí đơn giản, nhưng bàn ghế trà cụ không thiếu cái nào. Trong phòng bày mấy tảng đá phát sáng, ánh sáng nhu hòa êm dịu, thỉnh thoảng lưu động như nước, như đèn mờ ở đầu giường không hề chói mắt.
“Đây là đá gì?”
Quân Diễn Chi đặt túi trữ đồ xuống: “Đây là đá dạ quang do Hoành Thiên Môn sản xuất, ban ngày giống như đá bình thường không có gì đặc biệt, ban đêm sẽ tỏa ra ánh sáng như ánh trắng.”
“Dãy núi Tuần Dương cũng có đá Nguyệt Quang thì phải.”
“Của Hoành Thiên Môn khá tốt.”
Quân Diễn Chi bâng quơ cởi áo ngoài xuống, treo lên giường: “Sư đệ, tối nay đệ có muốn đi tắm không?”
“Trời lạnh như thế, không tắm.”
“Vậy ngủ đi.” Quân Diễn Chi chỉ mặc trung y lỏng lẻo, có chút tản mạn ngồi ở mép giường, sờ tấm chăn dày nặng, “Đệ ngủ bên trong, hay ngủ bên ngoài?”
Giường đó vô cùng lớn, ba bốn người lăn lộn cũng được, Văn Kinh vốn dự định ngủ dưới đất, hiện tại cũng không cần thiết nữa. Cậu cắn răng, nhẹ giọng nói: “Sư huynh có sợ đệ không?”
Âm thanh đó mang theo chút khàn khàn, thấp trầm dễ nghe, làm Quân Diễn Chi miệng khô lưỡi nóng, đổ mồ hôi nóng toàn thân. Hắn duy trì sự bình tĩnh ôn giọng đáp: “Không sợ.”
Lòng Văn Kinh chua sót, nhỏ giọng nói: “Sư huynh yên tâm, năm ngoái đệ không bằng cầm thú, về sau tuyệt đối sẽ không càn quấy với huynh như vậy nữa.”
Quân Diễn Chi chui vào trong chăn lặng lẽ đợi, không bao lâu, Văn Kinh cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại lớp tiết y mỏng manh, cũng lên giường nằm.
“Đệ ngủ chỉ thích mặc tiết y, sư huynh đừng để ý.”
Quân Diễn Chi ngửi khí tức của nam tử trẻ tuổi bên cạnh, huyết dịch toàn thân đều sôi sục, thứ đó đã sớm dựng thẳng đứng trong ổ chăn tối tăm. Hắn nhẹ nhàng sờ trán Văn Kinh, nói: “Huynh không để ý.” Đăng bởi: admin
_____________
Chương 45
Vòng tỷ thí đầu tiên kéo dài năm ngày, nhuệ khí của Hạ Linh, Quân Diễn Chi và Văn Kinh như cây trúc dần dần tăng lên, không ai chống cự được!
Hạ Linh đã tinh tiến [Tứ Minh Phong] thêm một tầng, gió lốc cuồng liệt ập lên võ đài như lưỡi đao, vô tình không chừa đường lui, những nơi nó đi tới đều thành phế tích, giống với tính cách không kiên nhẫn của hắn, hận không thể lập tức kết thúc chiến đấu.
Hắn thắng bảy trận, bại ba trận, nhận được hai mươi chín viên thạch tử, vào vòng thứ hai.
[Khô Mộc kiếm pháp] của Quân Diễn Chi chỉ luyện đến tầng một, uy lực xuyên kích khó thể chống đỡ, đủ quét sạch đệ tử sơ kỳ trúc cơ. Kỳ quái là, lực sát thương của kiếm pháp tuy lớn, nhưng luôn có thể kịp thời thu tay vào lúc cuối, điểm đến thì ngừng. Cái này đã làm trái với tông chỉ xuất kiếm tất thương người của [Khô Mộc kiếm pháp].
Kiếm phẩm như nhân phẩm, tuy kiếm pháp cao siêu, nhưng khiêm hòa dung nhượng, làm người quan sát như tắm gió xuân. Cái này càng được lòng người hơn [Khô Mộc kiếm pháp] nguyên bản, lại phối hợp với phong độ anh hùng xuất trần của hắn, làm người ta vui mắt vui tai.
Hắn thắng sáu trận, bại bốn trận, được hai mươi hai viên thạch tử, vào vòng thứ hai.
Nếu nói cuộc đấu của Hạ Linh giống như phim thảm họa hàng năm của Âu Mỹ, cuộc đấu của Quân Diễn Chi giống như phim duy mỹ của Từ Khắc, vậy cuộc đấu của Văn Kinh sẽ giống như một bộ phim hài.
Trong bộ phim hài này, nam chính chỉ cần hiểu một chiêu, chính là vung kiếm.
Đệ tử Thanh Hư chưa từng gặp qua người như thế, trừ một chiêu thuật quang thích, đệ tử này chẳng có chỗ hơn người nào nữa, cho dù là thuật hỏa đạn đơn giản nhất cũng chưa sử dụng. Bất kể người khác dùng chiêu số gì, Văn Kinh cũng chỉ dùng kiếm khí cản lại, nếu không sẽ ôm đầu chạy lung tung trên võ đài, làm người ta chỉ muốn bật cười.
Mà kiếm khí do cậu vung kiếm tạo ra, nếu không phải có kết giới ngăn cản, thật có khí thế tiểu long lao lên trời, hào tình vạn trượng, làm người ta nhìn rồi còn muốn nhìn nữa, trong lòng là chua và sướng.
Sự thật chứng minh, thu nhập phòng vé của phim hài là cao nhất, vì thế người xem Văn Kinh tỷ thí chiếm hơn nửa kiếm tông. Chúng đệ tử vừa cười, vừa đùa giỡn, vừa cùng Văn Kinh xưng huynh gọi đệ.
Ngày thứ năm cuộc đấu kết thúc, cậu thắng mười trận, không thất bại, được bốn mươi hai viên thạch tử, vào vòng thứ hai.
Sau khi Văn Kinh xuất quan vẫn chưa được gặp Đoàn Hiên, cậu vốn cũng không để ý, không ngờ hôm nay lúc chạng vạng luyện kiếm, Đoàn Hiên không mời mà bồng bềnh đến.
“Thanh tùng chỉ lộ.” Đoàn Hiên đáp xuống đất, đơn giản nói ra tên của thức kiếm.
Đại quy chồm hổm dưới đất, ngốc nghếch nhìn.
Đoàn Hiên dạy Văn Kinh chiêu này đã được nửa năm, từ lúc đó đã không gặp mặt nữa. Văn Kinh biết y muốn kiểm tra kết quả luyện kiếm của cậu, tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng bất đắc dĩ phải sử ra chiêu “Thanh tùng chỉ lộ”, động tác đúng quy cách, không chút sai sót, nhưng kiếm khí lại không đủ.
Bầu không khí lập tức rơi xuống điểm đóng băng. Đoàn Hiên nhìn Văn Kinh không nói, không khí xung quanh âm lãnh, gió mang theo hàn khí xoay vòng vòng.
“Ngươi đã luyện hơn nửa năm, chỉ luyện được thế này?” Giọng Đoàn Hiên thấp trầm nghiêm khắc, từng chữ như lưỡi phi đao bắn ra, “Phân tâm rồi?”
“Không, không phân tâm!” Văn Kinh hoảng hốt lớn tiếng thanh minh: “Ta ngốc!”
Đoàn Hiên tức giận: “Ngốc còn có lý, còn mặt mũi lớn tiếng nói không hổ thẹn? Ngươi vốn không ngốc, ta thấy ngươi là phân tâm!”
“Không phân tâm…” Văn Kinh cúi đầu ủ rũ.
Chuyện trái với mong ước, ngay lúc này, Quân Diễn Chi từ trên cao bay xuống, bưng một mâm rau xanh, rót đầy rượu thơm, dường như muốn cùng người cộng ẩm. Hắn vốn không biết phát sinh chuyện gì, nhưng thấy thần sắc Đoàn Hiên thì đã hiểu được mấy phần, tiếc rằng hắn đã bị Đoàn Hiên thấy, chỉ đành đáp xuống nói: “Sư phụ.”
Đoàn Hiên nhìn Quân Diễn Chi một cái, rồi hừ lạnh với Văn Kinh: “Không phân tâm?”
Văn Kinh không biết nên nói gì, hiện tại có miệng cũng khó biện giải, nói gì cũng đều sai.
Đoàn Hiên lạnh lùng nói: “Trước khi kiếm pháp tiểu thành, không cho phép hai người các ngươi gặp mặt.” Lại nói với Quân Diễn Chi: “Ta tin tưởng được ngươi, nhưng sư đệ ngươi trẻ tuổi, khó thể chuyên tâm, gần đây đừng đến làm phiền nó.”
Quân Diễn Chi cúi đầu cắn môi, nhưng không thể không nói: “Vâng.”
Hắn vốn định tối nay cùng Văn Kinh uống rượu ôn chuyện, rượu nóng vừa vào bụng, đương nhiên dễ dàng tạo chuyện, sáng mai ủy khuất bảo cậu chịu trách nhiệm là được, nếu còn không xong thì cứ khóc vài tiếng. Đúng là người tính không bằng trời tính, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Hiện tại nên làm sao mới tốt đây?
Tối nay, đại quy an tĩnh nằm bên cạnh, Văn Kinh sờ mai rùa vừa muốn ngủ, cửa sổ chợt truyền tới tiếng loạt xoạt quen thuộc. Cậu vui mừng mở cửa sổ, chỉ thấy mãng xà to lớn thò đầu vào cửa sổ, lặng lẽ thè lưỡi, dường như có chút xấu hổ vặn vẹo thân rắn.
Văn Kinh không khỏi cúi đầu, dáng vẻ tiểu công chúa làm nũng này, phối hợp với cái đầu rắn hung tàn, thực sự có chút quái dị… Nhưng con mãng xà này vốn chính là miếng thịt trong lòng cậu, dù có làm nũng thế nào cũng nên, người khác không thích, cậu còn không thích được sao?
Càng huống chi, con rắn này rất nóng tính, không cho người khác nói nó một câu không tốt, nếu không sẽ giở tính tìm phiền toái. Văn Kinh không dám nói bậy một câu, dỗ: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta rất nhớ ngươi.”
Cự mãng lại xấu hổ vặn người, bò vào từ cửa sổ, “xì xì” thè lưỡi, quấn từng vòng lên người Văn Kinh.
Ly biệt một năm, quả nhiên mong nhớ vô cùng…
Văn Kinh ôm nó một lát, nhẹ giọng than: “Thân cận với ta nhất vẫn là ngươi.” Cậu lại sờ đầu giường, chỉ thấy đại quy đang liều mạng bò ra ngoài cửa, khó hiểu nói: “Đại quy luôn chạy…”
Còn chưa nói xong, lưỡi rắn liếm qua mặt cậu, mang đến cơn buồn ngủ không thể nói rõ. Văn Kinh choáng váng chóng mặt, dường như có thứ gì trơn mềm len vào miệng, nhưng không nâng mắt lên nổi…
Cơn buồn ngủ quái lạ này, khá là quen thuộc…
Văn Kinh cúi đầu, chìm vào trong bóng đêm hỗn độn, thân thể cũng mềm đi không nghe sai khiến.
“Binh”, “binh” vài tiếng, cửa sổ bị đóng chặt, trong phòng hoàn toàn tối tăm.
Thân rắn vặn vẹo trên người, không hề kiêng kỵ dán lên da thịt trần trụi của cậu, đầu rắn lại tham lam nạy lớp áo mỏng của cậu, ma sát bờ vai trơn mịn. Xúc cảm da thịt đó vô cùng tuyệt diệu, thân rắn nhúc nhích một lát, biểu bì gần chóp đuôi mở ra, chậm rãi để lộ một thứ mang gai nhọn. Văn Kinh không hề phát giác, quần bị đuôi rắn kéo ra, để lộ bắp đùi thon dài trẻ tuổi.
Cự mãng nếu đã là thần thú, bản lĩnh tự nhiên không phải yêu thú bình thường có thể so bì. Phần đỉnh của hai thứ đó hơi ẩm ướt, tì lên đùi Văn Kinh rút đẩy vài cái, tiết ra cái thứ không biết là gì, ma sát bôi lên chỗ Văn Kinh không dám nói ra.
Không bao lâu, toàn thân Văn Kinh đỏ bừng, ôm mãng xà nhẹ nhàng thở dốc.
Tối nay cụ thể Quân Diễn Chi đã làm gì, vì quá tối tăm, tác giả cũng không thấy rõ, vì thế trước cứ bỏ qua, đợi sau khi làm rõ rồi mới viết.
Sáng hôm sau thức dậy, cửa phòng và cửa sổ mở rộng, gió lạnh thổi vào, sảng khoái làm người ta không muốn thức dậy. Trên giường trống không, cự mãng cũng đã sớm bò đi không còn bóng dáng.
Văn Kinh thức dậy bước ra ngoài, sờ y phục đã mặc chỉnh tề của mình, cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường. Cậu cúi đầu sờ quần, lại sờ được một vùng ẩm ướt, bây giờ mới hiểu chỗ nào xảy ra vấn đề, mặt cậu đỏ lên, vội vã lao đi tắm nước lạnh.
Thế là, chuyện tối hôm đó như mưa nhỏ đêm xuân, thái dương vừa mọc, thì cả một chút dấu vết cuối cùng cũng không còn.
Trừ lên võ đài tỷ thí, Văn Kinh quả nhiên không còn thấy Quân Diễn Chi, hai người không còn giao tiếp, như đã trở về tình huống không chút qua lại lúc mới vào phong.
Mỗi lần thấy cậu, Quân Diễn Chi cũng chỉ ôn hòa gật đầu, không nói thêm gì.
Văn Kinh đương nhiên không tiện đi tìm Quân Diễn Chi nữa, cho dù không có Đoàn Hiên phân phó, chuyện cậu làm một năm trước cũng không tốt lắm. Tuy Quân sư huynh không nhắc đến, nhưng cậu không thể mặt dày giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Những chuyện tốn tâm sức này nghĩ nhiều cũng vô ích, Văn Kinh đặt hết tâm trí trên việc luyện kiếm, khổ luyện không phân ngày đêm.
Nửa tháng sau, vòng tỷ thứ ba cuối cùng cũng kết thúc.
Tuệ Thạch phong như mặt trời ban trưa, khí thế sắc bén không thể ngăn cản!
Thành tựu của Hạ Linh cao nhất, xếp thứ chín trong số đệ tử trúc cơ kiếm tông, được chọn hai bộ công pháp thượng phẩm, hai bộ công pháp trung phẩm, hai pháp bảo thượng phẩm, hai pháp bảo trung phẩm, ba trăm viên linh đan, ba trăm viên linh thạch.
Quân Diễn Chi chưa thể tiến vào mười hạng đầu, xếp hạng mười bảy trong đệ tử trúc cơ, được chọn một bộ công pháp thượng phẩm, một bộ công pháp trung phẩm, một pháp bảo thượng phẩm, một pháp bảo trung phẩm, hai trăm viên linh đan, hai trăm viên linh thạch.
Vì tuổi tác của hai người này đều dưới ba mươi, Hạ Linh và Quân Diễn Chi được thêm một pháp bảo thượng phẩm, một trăm viên linh đan.
Văn Kinh lại trở thành nhân tài xuất chúng trong đệ tử luyện khí, xếp hàng thứ hai, giành được một bộ công pháp thượng phẩm, một pháp bảo thượng phẩm, một trăm viên linh đan, một trăm viên linh thạch.
Cuộc đấu của ngũ đại phái sẽ bắt đầu vào hai tháng sau, Văn Kinh có tâm sự, nên giống như phát cuồng ném bỏ tất cả tục sự, không quan tâm thứ gì phấn đấu luyện kiếm. Lúc cậu luyện kiếm không suy nghĩ đến cái gì, còn ngây ngẩn lẩm bẩm, dáng vẻ này khẳng định sẽ làm người khác buồn cười, Văn Kinh liền chọn một nơi hẻo lánh dưới núi để luyện kiếm, giống như đang bế quan, cả ngày không gặp ai.
Hôm nay trở về phòng, Văn Kinh thấy dưới thân đại quy đè một mảnh giấy.
“Chiều ngày mai sẽ phải xuất phát, đừng quên. Quân Diễn Chi.”
Văn Kinh nhíu mày, tâm tình lúc lên lúc xuống.
Cuộc đấu ngũ đại phái bắt đầu, liệu có xuất hiện cảnh tượng mọi người chết thảm, máu chảy lênh láng như trong truyện không? Chiêu kiếm thuật của cậu đã có tiểu thành, không biết có thể tìm ra ma đầu kia không?
Trường Tôn Thiếu Nghi, không biết người này rốt cuộc là ai?
Chương 46
Chớp mắt đã đến giữa trưa hôm sau.
Đại quy là yêu thú hoang dã, tuy hơi ngu một chút, nhưng vẫn luôn biết tìm đồ ăn. Lúc Quân Diễn Chi xuống núi không thèm quản nó, để mặc nó bò loạn trong núi.
Văn Kinh và đại quy khá ăn ý, mấy năm nay đã hiểu thấu tập tính của nó, cũng không nhẫn tâm để nó chịu ủy khuất, vì thế bỏ một túi quả tươi lớn mà đại quy thích ăn ở trước cửa.
Văn Kinh nói: “Không đến ba tháng nữa ta sẽ về.” Nghĩ nghĩ cũng không biết nên nói gì với một con rùa, tổng kết: “Cứ thế đi.”
Cậu bước ra ngoài vài bước, quay đầu nhìn, thì thấy đại quy liều mạng đi theo sau lưng mình, tuy bò rất chậm, nhưng rất gắng sức. Cậu vội vung tay nói: “Ngươi đừng đi theo, ta phải đi rồi.”
Cũng không biết rùa này có hiểu hay không, Văn Kinh cứ đuổi nó như thế vài lần, cuối cùng đại quy mới dừng lại, con mắt như hạt đậu nhìn cậu, dường như cuối cùng đã hiểu chia ly ở ngay trước mắt, còn nó thì không thể đi theo.
Văn Kinh quyết tâm, nói: “Trông cửa cho ta đó, đừng chạy loạn.” Nghiêng đầu đi.
Lần này ra ngoài, cậu đã mang theo tất cả gia sản trên người, dốc hết toàn lực.
Dưới núi có một con cự quy màu đen, độ dài độ cao cũng mấy chục rượng. Lần đầu tiên Văn Kinh thấy yêu thú này, không khỏi có chút ao ước, chỉ thấy miệng rùa mở ra, nhổ bật gốc mấy cây đại thụ, chậm rãi cắn, xem ra tính tình rất tốt.
Quân Diễn Chi cùng Hạ Linh đã đợi từ sớm. Văn Kinh ngửa mặt nhìn, than: “Đây là rùa của phong chủ Hoàng Hoa phong? Thật là một con thần thú, nếu so với chúng ta…”
Hạ Linh đơn giản ngắt lời cậu: “Rùa này mọc đầu rồng.”
Văn Kinh câm nín.
Được rồi, rùa này mọc đầu rồng, rùa ở nhà chỉ là bình thường…
Quân Diễn Chi nói: “Ý của nhị sư huynh là, rùa này không bình thường. Nó tên là Mặc Huyền, có một ít huyết thống tứ linh thượng cổ, con rùa của huynh đương nhiên không thể so bì.”
Văn Kinh thầm nói: Không thể so bì? Vậy cũng phải xem so bì cái gì… so bản lĩnh thì không bằng, nhưng so manh, so trung tâm, so ngốc thì vẫn không hơn sao?
Trên lưng rùa có một cái bệ cao bằng gỗ có thể dung chứa trên trăm người, cột chặt lên lưng nó như yên ngựa, chính là dùng để làm công cụ chở người. Bệ cao phân thành hai tầng, tầng dưới rộng rãi, nhưng thoáng mát thông gió, tầng trên nhỏ hơn, nhưng phong kín, không để người ta nhìn được tình cảnh bên trong.
Đúng giờ mùi, thái dương chiếu nóng hầm hập, Chu Cẩn nói: “Mọi người có thể lên rồi.” Các đệ tử quy củ đáp lời, nhất nhất bay lên lưng rùa, tìm chỗ ngồi ở vùng mát mẻ tại tầng một.
Năm vị phong chủ Tịch Phóng, Thiệu Quân, Lục Trường Khanh… cùng bước tới, bay lên tầng hai, ngồi vào trong “nhã gian”.
Đầu rồng to lớn của Mặc Huyền lúc lắc, phát ra tiếng rồng gầm kéo dài, chậm rãi bay lên không.
Gió núi thổi mạnh, y sam phấp phới, tâm trạng mọi người cũng vô cùng sung sướng!
Mặc Huyền quả nhiên là yêu thú cấp ba, ban đầu chậm chạp, nhưng càng bay càng nhanh, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng vụt qua. Văn Kinh tìm chỗ mát mẻ, tựa vào lan can gỗ khoanh chân ngồi xuống, vô thức tìm kiếm bóng dáng màu xanh.
Thanh sam của Quân Diễn Chi nhẹ động, dải băng cột đầu vung bay sau lưng. Hắn đang đứng cách cậu mười mấy bước, cúi đầu nói chuyện với hai nữ đệ tử dung mạo thượng đẳng.
Trong sách nói: “Quân Diễn Chi làm người thận trọng, không giỏi qua lại với nữ đệ tử, lúc nói chuyện thường giữ khoảng cách, ngôn từ cẩn thận. Càng là như thế, nữ tử càng đánh giá hắn cao hơn, trong ngôn từ có thêm chút ý tôn sùng. Có vài người không phục trong lòng, thì âm thầm chửi rủa hắn là ngụy quân tử, căn bản không tin tưởng trên đời này thật sự có người nghiêm chỉnh đứng đắn như vậy.”
Năm đó lúc theo truyện, Văn Kinh cách cái di động cũng có thể ngửi được vị chua đầy bụng của những người này.
Hiện tại quan sát hiện trường, Văn Kinh không nhìn ra Quân Diễn Chi có chỗ nào không thỏa đáng, thần sắc tuy kiêm nhường ôn hòa, nhưng cũng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, tuyệt đối không có ý tứ giả vờ giả vịt, từ trong ra ngoài đều là một quân tử chân chính.
Chỉ là bộ thanh y, dây buột đầu của hắn hôm nay, lại có chút dấu vết từng được trau chuốt. Ít nhất, đặc biệt dùng cùng màu…
Đang nghĩ ngợi lung tung, bên cạnh đột nhiên bước ra một người, cười nói: “Thì ra ngươi đang ở đây.”
Văn Kinh quay đầu, lại thấy Du Tự mặc y phục màu lam đậm, ngồi tựa lưng vào lan can gỗ. Màu tóc của gã là đen đậm, một chân tùy ý gấp lại, hơi nghiêng đầu, khóe môi mang theo nụ cười khó dò.
Văn Kinh cũng cười nhẹ giọng nói: “Thì ra là Du sư đệ… tra tìm ma tu có tiến triển gì không?” Ánh mắt vẫn luôn dõi theo Quân Diễn Chi.
Du Tự đáp: “Ma tu không xuất thủ hại người nữa, làm sao tiến triển được?” Gã ngừng lại một chút, rồi cười nói: “Ngược lại ngươi, kiếm khí mà ngươi tạo ra lúc vung kiếm, thật sự dọa người… ngươi có biết, khi ta quan sát ngươi vung kiếm, đã nghĩ đến một người trong truyền thuyết không.”
“Người nào?”
“Một người không tốt lắm.” Du Tự cười nhìn cậu.
Lúc này Văn Kinh quay đầu nghiêm túc nhìn qua: “Lời của ngươi có ý gì? Người đó là ai?”
Du Tự cười cười, con mắt hơi híp lại. Màu sắc con ngươi đó có hơi kỳ lạ, nhìn từ góc độ của Văn Kinh, dưới ánh mặt trời nó gần như là màu hổ phách trong veo, giống như một con ưng đầu mèo đang buồn ngủ. Gã cười khan một tiếng: “Không có ý gì đặc biệt, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Văn Kinh có chút khó hiểu. Tự giải quyết ổn thỏa cái gì? Du Tự hoài nghi mình là ma tu sao?
Cậu há miệng rồi ngậm lại, ngữ khí hòa hoãn nói: “Nếu ta là ma tu, chỉ sợ hiện tại đã giết chết ngươi rồi.”
Du Tự cười cười, không nói nữa.
Xa xa có một đệ tử luyện khí trẻ tuổi đang nói chuyện với các sư huynh, âm thanh hơi lớn, người xung quanh đều nhìn hắn. Đệ tử đó hỏi: “Sư huynh, mục đích chuyến đi này là đến Hoành Thiên Môn, phải đi mấy ngày?”
Một đệ tử ba bốn chục tuổi nói: “Với tốc độ phi hành của Mặc Huyền, đại khái cần ba ngày.”
Ngũ đại môn phái có sở trường riêng, cứ cách năm năm sẽ tụ hội một lần, luân phiên làm chủ nhà, chủ ý là trao đổi tài nguyên, liên lạc tình cảm, thuận tiện cũng dẫn vài đệ tử trẻ tuổi đi trải nghiệm sự đời, cọ sát một phen, để bọn họ biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Đệ tử trẻ tuổi đó hỏi: “Lúc nào mới đến phiên Thanh Hư kiếm môn của chúng ta làm chủ nhà?”
“Cũng phải sau mười năm nữa, lần này trùng hợp gặp lúc bí cảnh Thập Tam Sơn ở gần Hoành Thiên Môn mở ra, thời gian rất tuyệt.”
Một đệ tử ở cạnh thở dài nói: “Bảo vật tuy nhiều, nhưng có đi không về cũng không thể hưởng thụ.”
Đệ tử trẻ tuổi kia lại hỏi: “Lần này tỷ thí tông môn, ngươi xếp hàng mười chín trong đệ tử luyện khí, có được không ít đan dược pháp bảo, đã đi đâu hết rồi hả?”
Đệ tử lớn tuổi nói: “Cái này đệ không biết rồi, ta cũng là sau khi trúc cơ mới biết.”
“Sư huynh nói thử xem.”
Đệ tử lớn tuổi chỉ sợ trúc cơ đã lâu, hắn thấy không ít sư đệ trẻ tuổi đều muốn nghe, nên thanh giọng: “Đây cũng không phải là bí mật gì… biết gần Ngọc Dung phong có một ngọn núi luyện kiếm không? Không cao, đại khái chỉ bằng nửa Ngọc Dung phong, không mấy bắt mắt, cũng không có gì đặc sắc.”
“Từng thấy.”
“Trên ngọn núi đó có trên trăm đệ tử trúc cơ, tên không nằm trong danh sách của mười sáu phong, là người luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện kiếm cho Thanh Hư kiếm môn của chúng ta. Trong đó nổi danh nhất là luyện kiếm, mấy cái tên cao thủ luyện kiếm có lẽ đệ cũng từng nghe, Tùng Sơn đạo nhân, Thanh Hồi đạo nhân, Tô Tần đạo nhân…”
“Không sai, từng nghe qua.”
“Thanh Hư kiếm môn ta lấy kiếm tu làm chủ, kiếm pháp không ai có thể địch lại. Nhưng chỉ có kiếm pháp tốt, không có hảo kiếm cũng vô dụng. Mấy ngàn năm nay, tông môn tốn rất nhiều tâm tư để bồi dưỡng nhân tài luyện kiếm, ngộ ra rất nhiều bí thuật luyện kiếm không truyền ra ngoài, bồi dưỡng hàng chục luyện kiếm sư nổi danh thiên hạ.”
Một đệ tử trong đó nói: “Lúc đệ chưa nhập kiếm tông đã nghe nói, Thanh Hư kiếm môn coi trọng nhất là luyện kiếm.”
“Một thanh kiếm của tu sĩ trúc cơ bình thường, ở chợ đen có thể bán ra mấy trăm thượng phẩm linh thạch, giá cả trên trời. Các đệ cũng không cần lo lắng, đợi trúc cơ, chọn xong kiếm pháp muốn luyện, tông môn sẽ chế tạo trường kiếm thích hợp cho các đệ. Chỉ là kiếm tu của những môn phái khác thì không may mắn như thế, nếu muốn kiếm do Thanh Hư kiếm môn chế tạo, thì cần dùng vật đồng giá để trao đổi.”
Một đệ tử trẻ tuổi không khỏi mơ ước: “Khi nào mới có thể luyện kiếm pháp đây?”
“Không nhanh như thế đâu. Sau khi trúc cơ trước phải luyện vung kiếm, sau đó học mấy chiêu thức kiếm, cái này cần một năm. Sau đó sư phụ sẽ căn cứ theo thiên phú của đệ truyền thụ kiếm pháp, mấy năm sau lại xem thử kiếm pháp này có thích hợp hay không, tóm lại, mười năm đầu trúc cơ luôn phải lần dò, sau đó mới có thể chậm rãi định hình.”
“Chỉ luyện kiếm pháp, không làm lỡ việc tu hành sao?”
Đệ tử lớn tuổi kia bật cười nói: “Cái gọi là kiếm tu, thì tu luyện kiếm pháp mới là tu hành! Khi luyện kiếm chân khí lưu động trong người, đả thông kinh mạch, giác ngộ kiếm ý, kiếm pháp tinh tiến một tầng, tu vi sẽ tinh tiến một tầng! Chỉ là nếu tư chất của đệ không thích hợp, không làm kiếm tu cũng có thể, chẳng hạn Hạ Linh của Tuệ Thạch phong, tu luyện chính là Tứ Minh Phong.”
“Thanh Hư kiếm môn ta lấy kiếm pháp nổi danh thiên hạ, nếu không làm kiếm tu, thực sự có hơi lãng phí.”
“Đây cũng cần phải xem tư chất của mỗi người. Hạ Linh đó là biến dị linh căn hệ phong, Tứ Minh Phong đối với hắn mà nói là vô cùng thích hợp. Huống chi bộ công pháp hệ phong đó, không kém hơn kiếm pháp đỉnh cấp của phái ta.” Nói rồi lại lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Mấy chục tu sĩ trúc cơ luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện kiếm mà vừa rồi sư huynh nói, là chuyện gì nữa?”
Đệ tử lớn tuổi thở dài nói: “Từng nghe qua ‘năm mươi không trúc cơ, trăm tuổi thọ tận. Tám mươi không bạch liên, kết đan vô vọng’ chưa?”
“Hình như từng nghe qua, có ý gì?”
“Ý nghĩa là, năm mươi tuổi còn chưa trúc cơ, thì cả đời này hy vọng lên trúc cơ không lớn. Sau trúc cơ, trong thức hải hình thành một đóa hoa sen, lúc bắt đầu màu sắc khá đậm, tu vi càng cao, màu sắc hoa sen càng nhạt. Nếu lúc tám mươi tuổi, hoa sen vẫn chưa phải là màu trắng, thì đệ tử đó vô duyên với kết đan.”
“Thì ra là thế.”
“Luyện đan, luyện khí, chế phù, luyện kiếm cần tu sĩ ít nhất là trúc cơ, tiếc rằng tu sĩ trúc cơ trẻ tuổi cần phải khẩn cấp tu hành, làm sao có thời gian nghiên cứu những cái đó? Bồi dưỡng một chế phù sư, luyện đan sư, luyện khí sư, thông thường phải thất bại mấy ngàn mấy vạn lần, như vậy lại lãng phí bao nhiêu tài nguyên? Vì thế, tu sĩ sau tám mươi tuổi vô vọng kết đan sẽ được tông chủ kêu gọi, kiếm tông sẽ cung cấp đãi ngộ phong phú cho họ, để họ từ bỏ tu hành, chuyên chú luyện khí, luyện đan, luyện kiếm, chế phù cho kiếm tông.”
“Thì ra là thế. Khó trách các phong không có sư thúc kỳ trúc cơ, thì ra đã bị triệu tập đến luyện kiếm sơn rồi.”
Đệ tử lớn tuổi lại nói: “Phần lớn mọi người ở nơi này của chúng ta, tương lai đều phải đến nơi đó. Như ta, ba mươi sáu tuổi mới trúc cơ, hiện tại đã bảy mươi lăm bảy mươi sáu rồi, mới tiến vào trung kỳ trúc cơ.”
Văn Kinh ngồi cạnh yên tĩnh lắng nghe, chuyện trong này, có vài cái cậu đã biết, có vài cái cũng không rõ lắm.
Thì ra đệ tử bình thường sau khi luyện kiếm một năm là có thể chọn kiếm pháp, cũng khó trách Đoàn Hiên nổi giận với cậu như vậy.
Đã luyện một năm, nhưng chỉ học được vung kiếm.
Du Tự đột nhiên thấp giọng nói: “Sư huynh của ngươi đến rồi, hôm khác lại tìm ngươi nói chuyện, ta đi trước một bước.”
Văn Kinh còn chưa kịp phản ứng, ở mũi đã ngửi được mùi hương nhàn nhạt, một người ngồi xuống cạnh cậu, y bào thanh sắc nhẹ phất, như có như không xoa lên mặt cậu một cái, rồi rơi lên tay cậu.
Văn Kinh cúi đầu, lòng bàn tay dưới vạt áo hơi đổ mồ hôi.
Quân Diễn Chi dịu dàng nói bên tai cậu: “Người vừa ngồi ở đây, tên là Du Tự thì phải?”
“Ừm.”
“Đệ và gã quan hệ rất tốt?”
“Đã từng trò chuyện vài câu.”
“Thì ra là thế…”
Giọng Quân Diễn Chi rất nhẹ, dường như mang theo nũng nịu, nhưng lại giấu dưới vỏ ngoài ôn hòa, làm người ta khó thể phát giác. Thân thể hắn nhẹ tựa lại, tì đầu lên lan can gỗ sau lưng, nhắm mắt.
Không gian trên lưng rùa không lớn, xung quanh có rất đông đệ tử ngồi, thân thể khó tránh đụng nhau, nói nói cười cười. Hai người họ như thế kia, trông vô cùng bình thường, nên không ai chú ý.
Văn Kinh không thoải mái lắm, xung quanh bị mùi thơm luẩn quẩn, hô hấp của Quân Diễn Chi luôn nhẹ phả sau cổ cậu, tê dại ngứa ngáy khiến người ta khó thể chuyên tâm. Cậu cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là ngưng thần đả tọa thì hơn. Vì thế cậu nuốt một viên tích cốc đan, nói: “Sư huynh, đệ muốn nhập định, sau khi đến nơi nhớ gọi đệ.”
…
Văn Kinh đả tọa ba ngày, lúc ngũ cảm trở lại tứ chi lạnh lẽo, gió lạnh thổi vù vù, giống như muốn đông cậu thành trụ băng. Tàn dương đỏ máu, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện xung quanh khá hỗn tạp, nhưng không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể thấy những cái bóng âm trầm.
Đầu cậu choáng váng, tay lại bị Quân Diễn Chi kéo lên: “Mau lên, phải đi rồi.”
“Đến Hoành Thiên Môn rồi?”
“Ừm.” Âm thanh đó dường như có chút rầu rĩ.
“Lạnh quá.”
Quân Diễn Chi thờ ơ nói: “Địa giới núi cao, quanh năm bị băng tuyết phủ kín, đương nhiên là lạnh.”
Văn Kinh thôi động khí ấm trong người, trong huyết mạch lập tức thoải mái, như nhét đầy một mặt trời nhỏ. Cùng mọi người bay khỏi đại quy, dãy núi trong ánh tà dương chạng vạng chỉ còn lại những đường nét tăm tối.
Chưởng môn Hoành Thiên Môn và các đệ tử đã đứng đợi, lịch sự khách sáo vài câu, phân phó đệ tử dẫn người đi nghỉ ngơi. Tịch Phóng và các phong chủ trọ lại chủ phong, các đệ tử được an bài trong một ngọn núi nhỏ.
Sắc trời nhanh chóng tối đi, bóng đêm đen kịt khó thể thấy rõ, chỉ cảm thấy tuyết dưới chân đã dày đủ một xích.
Ngọn núi này là nơi đãi khách của Hoành Thiên Môn, tuy nhỏ, nhưng cảnh sắc đẹp, rải rác hai mươi mấy tòa lâu các, mỗi nơi có thể ở hai mươi người. Văn Kinh, Quân Diễn Chi và Hạ Linh ở ngay sườn núi, vách đá sừng sững.
Sau mấy lần trả giá, Văn Kinh bị phân đến cùng một phòng với Quân Diễn Chi.
Sự tình là thế này.
Lầu các có ba phòng, một phòng đơn, một phòng đôi, và một phòng ba.
Cho dù phân phòng là chuyện nhỏ, nhưng mọi người phải ở đây một tháng, có thoải mái hay không vô cùng quan trọng. Chu Cẩn phân phòng theo thứ tự sau cuộc đấu ở tông môn, có lý có căn cứ, không ai phản đối.
Hạ Linh là tu sĩ trúc cơ nằm trong mười hạng đầu, vì thế phân đến phòng riêng.
Quân Diễn Chi xếp hạng mười bảy, vì thế phải ở phòng đôi.
Mà Văn Kinh xếp thứ hai trong đệ tử luyện khí, cũng bị phân đến phòng đôi.
Hạ Linh vốn chỉ thích ở một mình, phòng đơn càng hợp ý hắn, vì thế không chút khách khí bỏ đi ngủ.
Quân Diễn Chi trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: “Vậy chúng ta ở chung đi.”
Đây là một kết quả vô cùng thuận lý thành chương, Văn Kinh không có lý do nào để cự tuyệt. Cậu há miệng, nhưng bất lực không nói được tiếng nào, để Quân Diễn Chi đi lấy bài tử của hai người.
Hoành Thiên Môn rộng lớn, phòng ở thật không nhỏ, tuy trang trí đơn giản, nhưng bàn ghế trà cụ không thiếu cái nào. Trong phòng bày mấy tảng đá phát sáng, ánh sáng nhu hòa êm dịu, thỉnh thoảng lưu động như nước, như đèn mờ ở đầu giường không hề chói mắt.
“Đây là đá gì?”
Quân Diễn Chi đặt túi trữ đồ xuống: “Đây là đá dạ quang do Hoành Thiên Môn sản xuất, ban ngày giống như đá bình thường không có gì đặc biệt, ban đêm sẽ tỏa ra ánh sáng như ánh trắng.”
“Dãy núi Tuần Dương cũng có đá Nguyệt Quang thì phải.”
“Của Hoành Thiên Môn khá tốt.”
Quân Diễn Chi bâng quơ cởi áo ngoài xuống, treo lên giường: “Sư đệ, tối nay đệ có muốn đi tắm không?”
“Trời lạnh như thế, không tắm.”
“Vậy ngủ đi.” Quân Diễn Chi chỉ mặc trung y lỏng lẻo, có chút tản mạn ngồi ở mép giường, sờ tấm chăn dày nặng, “Đệ ngủ bên trong, hay ngủ bên ngoài?”
Giường đó vô cùng lớn, ba bốn người lăn lộn cũng được, Văn Kinh vốn dự định ngủ dưới đất, hiện tại cũng không cần thiết nữa. Cậu cắn răng, nhẹ giọng nói: “Sư huynh có sợ đệ không?”
Âm thanh đó mang theo chút khàn khàn, thấp trầm dễ nghe, làm Quân Diễn Chi miệng khô lưỡi nóng, đổ mồ hôi nóng toàn thân. Hắn duy trì sự bình tĩnh ôn giọng đáp: “Không sợ.”
Lòng Văn Kinh chua sót, nhỏ giọng nói: “Sư huynh yên tâm, năm ngoái đệ không bằng cầm thú, về sau tuyệt đối sẽ không càn quấy với huynh như vậy nữa.”
Quân Diễn Chi chui vào trong chăn lặng lẽ đợi, không bao lâu, Văn Kinh cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại lớp tiết y mỏng manh, cũng lên giường nằm.
“Đệ ngủ chỉ thích mặc tiết y, sư huynh đừng để ý.”
Quân Diễn Chi ngửi khí tức của nam tử trẻ tuổi bên cạnh, huyết dịch toàn thân đều sôi sục, thứ đó đã sớm dựng thẳng đứng trong ổ chăn tối tăm. Hắn nhẹ nhàng sờ trán Văn Kinh, nói: “Huynh không để ý.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.