Chương 8
Cổ Ngọc Văn Hương
17/10/2017
Chương 15: Sư huynh, đệ cõng huynh.
Quý Khả Tình bay đi xa, Quân Diễn Chi dường như lại không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên ngã xuống đất, Văn Kinh hoảng hốt kêu lên: “Sư huynh sư huynh!”
CPR (hồi sức tim phổi) và hô hấp nhân tạo chỉ sợ không có tác dụng, Văn Kinh đưa một luồng linh khí vào người Quân Diễn Chi, cầm máu cho hắn. Rất lâu sau, nam tử sắc mặt tái nhợt chậm rãi mở ra, nắm tay Văn Kinh.
“Sư huynh!” Văn Kinh dìu hắn ngồi dậy.
“… Sao đệ lại đến đây?” Khóe môi Quân Diễn Chi hãy còn dính máu, nhìn cậu.
“A… đệ không ngủ được, nửa đêm ra ngoài… ừm, tìm con mãng xà kia…” Văn Kinh không giỏi nói dối, đổ đầy mồ hôi.
Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, rồi lại cứng rắn dời mắt đi, nói: “Đa tạ đệ tương cứu, huynh cảm kích không thôi.”
Văn Kinh đầy khổ sở. Mấy câu này vốn nên là nói với Quý Khả Tình, bây giờ lại bê y xì cho cậu.
Cậu chỉ đành hỏi: “Sư huynh, tối nay là sao vậy?’
Quân Diễn Chi cân nhắc rất lâu, thấp giọng nói: “Huynh cũng không rõ lắm. Tối nay phụ trách tuần núi, từ xa nghe có âm thanh thần thần bí bí. Huynh không biết đó là yêu thú hay người, vừa muốn đi tới điều tra, lại cảm thấy xung quanh xao động, có một luồng sát khí cực mạnh tấn công đến. Huynh vội xuất chiêu, dường như đã đánh trúng gì đó, có người thét lên, nhưng huynh lại bị trọng thương, mất ý thức, linh khí xung quanh thì tự động tản ra.”
Linh khí tự động tản ra, cũng như chảy máu, không thể khống chế, là dấu hiệu sắp chết.
Vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc…
Văn Kinh thuận lời nói: “Không phải sư huynh có bùa ẩn thân sao, sao lại bị người ta phát hiện hành tung dễ dàng như thế?”
“Tối nay huynh không mang theo bùa ẩn thân.”
“Tại sao?”
Quân Diễn Chi chần chừ một chút, nhẹ giọng nói: “… Vì rất mắc, huynh muốn để dành.”
Văn Kinh sửng sốt nhìn hắn.
Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Quý Khả Tình không hỏi vấn đề này, nhưng khi Văn Kinh đọc, trực giác thấy ở đây là một bug, hôm nay nôn nóng hỏi ra, không ngờ lại là đáp án như thế.
Tham tài như thế, thật manh…
“Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng không dùng bùa ẩn thân, đệ không biết chúng ta… nghèo sao?” Quân Diễn Chi nhìn cậu.
“Tại sao người đó không giết huynh?”
“… Không hiểu.”
Vì Mục Chi Thu tập kích hắn đã chết rồi! Tối nay thân thể Mục Chi Thu suy yếu, một kích của Quân Diễn Chi, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của gã, đã chết rồi. Mà thi thể thì đang…
Quân Diễn Chi nói: “Lẽ nào gã đã chết rồi? Không bằng chúng ta đi xung quanh tìm thử.”
Văn Kinh nói: “Sát khí tập kích Quân sư huynh đến từ hướng nào?”
Quân Diễn Chi chỉ một mảnh rừng tối đen xa xa, âm u ghê rợn làm người ta không rét mà run.
Văn Kinh dìu hắn, có chút kích động: “Chúng ta đi xem thử.”
“… Nếu người đó không chết, thì sẽ…”
Văn Kinh nhẫn nại nhìn hắn: “Quân sư huynh đừng lo lắng, có đệ bảo vệ huynh.”
Quân Diễn Chi lập tức ngậm miệng, nhàn nhạt liếc nhìn cậu: “… Được.”
Văn Kinh dìu hắn chậm rãi đi tới, đi mấy chục bước, nhờ ánh trăng, chỉ thấy trên mặt tuyết bị nứt ra một cái động, trên mặt đất có một thi thể cứng ngắc.
Văn Kinh đặt Quân Diễn Chi ngồi xuống, đi tới lật thi thể lại.
Tuổi tác tầm ba mươi bốn ba mươi lăm, hao gầy cao nhỏng, trên mặt trái có một cái nốt ruồi, vẻ mặt âm trầm khủng bố, đã đông cứng từ lâu.
Quân Diễn Chi sửng sốt: “Là Mục Chi Thu của Thiên Hoành phong.”
“Thật đúng là gã!”
Không tồi không tồi… đại công cáo thành, có thể kết thúc rồi…
Hai người mở cửa động trên mặt tuyết ra, không gian nhỏ hẹp, nhưng lại xếp mười mấy thi thể cứng ngắc, phần lớn đều mặc đạo bào, trông như tu sĩ Thanh Hư kiếm tông, xen tạp hai ba bách tính bình thường, không biết đã chết bao lâu.
Văn Kinh tỏ vẻ không hiểu: “Những thi thể này là sao?”
Quân Diễn Chi nhìn chăm chú: “… Huynh nghe nói có một loại pháp ma tu, rút sạch linh khí của tu sĩ, tu vi bị phế, trở thành con rối không thể hồi phục thần trí, dùng để rút máu tươi luyện hóa ma khí. Lẽ nào đây chính là pháp ma tu?”
Văn Kinh nhìn sắc mặt hắn nói: “Ma tu… không phải là vi phạm môn quy sao? Ba người của Bát Trảm phong nhất định cũng là do gã hạ thủ.”
Quân Diễn Chi trầm mặc một hồi, nói: “Đưa huynh đi gặp Tịch tông chủ, bẩm báo lại chuyện tối nay.”
Văn Kinh dùng ánh mắt mê mẩn nhìn hắn.
Đi đi đi đi, cất bước đầu tiên trở thành truyền thuyết Trúc Phong quốc của huynh đi…
Quân Diễn Chi nhìn nam hài lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt có chút khó dò: “Lộ sư đệ…”
Văn Kinh dịu dàng nói: “Sư huynh, đệ cõng huynh đi.”
Nói xong khom xuống, đưa lưng cho hắn.
Quân Diễn Chi rũ mắt, nhìn bờ vai gầy và thân hình nhỏ đó, có một dòng cảm xúc xa lạ dâng trào, trong lòng siết chặt, lại vội vã khắc chế.
“Sư huynh lên đi.”
Là nam chính, tất cần phải có ý chí chịu khổ, mệt mỏi cực nhọc, đói khát cơ hàn, tương lai còn phải gặp đủ khổ nạn, đều phải lặng lẽ gánh vác một mình…
Nếu là nam chính của văn ngựa đực, còn có một đống em gái đến an ủi hắn, bồi thường hắn. Nhưng nam chính của [Chúng Sinh Chi Kiếp], luyện công khổ chết người không nói, làm chuyện tốt còn bị người hãm hại, khiêu chiến, uy hiếp, quá đáng hơn nữa là, mỹ nữ như rừng, nhưng hắn từ đầu đến cuối ngay cả chụt một cái cũng chưa từng! Đúng là khổ bức khổ bức…
Nghĩ thế, nhịn không được rét lòng thay hắn, giọng Văn Kinh lại dịu dàng đi mấy phần: “Sư huynh mau lên đi, đệ cõng huynh.”
Quân Diễn Chi lặng lẽ tì lên thân hình gầy nhỏ ngồi xổm kia.
Nghiêng nghiêng xẹo xẹo cưỡi gió đi, hai tay Văn Kinh đỡ đùi Quân Diễn Chi: “Sư huynh… huynh cũng không nặng lắm…”
Mặt Quân Diễn Chi tựa lên vai cậu, chóp mũi như có như không cọ lên cổ cậu: “Vậy sao? Không nặng lắm sao?”
“Đệ cảm thấy chỉ một tay thôi đã có thể ôm huynh rồi.” Bắt đầu khoác lác.
“Vậy sao? Đệ lợi hại vậy à?” Âm thanh ôn hòa, mang theo ý cười.
“Hê hê…”
Quân Diễn Chi nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên, trong lòng chợt sinh ra một chút đau khổ. Hắn dứt khoát dời mắt đi, ngay cả thân thể cũng rút ra một chút, giọng nói xa xôi: “Đi con đường ở sau núi, gần hơn.”
“Được.”
Đêm đông rét lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng người.
===== Đường phân cách =====
Đến chủ phong Ngọc Dung, hai người đợi rất lâu ở đại điện, cuối cùng đợi được Tịch Phóng đến.
Văn Kinh yên lặng không nói, đứng bên cạnh, để Quân Diễn Chi kể lại sự việc.
Tịch Phóng bình tĩnh nghe xong, phân phó mấy đệ tử đi kiểm tra một lượt. Tiếp theo, y đến trước mặt Quân Diễn Chi, ánh mắt như đuốc, hòa nhã nói: “Để ta trị liệu cho ngươi.”
Vết thương đó quả nhiên là do pháp khí ma tu tạo nên, xung quanh vết thương ở eo hiện một mảng đen kịt, làm người ta không nỡ nhìn. Tiếc là sức không đủ lớn, lại có linh khí hộ thân chắn đỡ, không đến mức lan ra toàn thân, cũng không chí mạng.
Tịch Phóng dùng thuật pháp hệ hồi phục chữa thương cho hắn, đen kịt dần dần nhạt đi.
Không bao lâu, mười mấy đệ tử nối đuôi vào điện, nâng Mục Chi Thu và mười mấy thi thể trong động tuyết vào, xếp chỉnh tề.
Lạnh lẽo cứng ngắc, làn da tái nhợt, có vài cái đã không còn máu, thật rất đáng sợ.
Ánh mắt Tịch Phóng quét qua thi thể, chậm rãi nói: “Là những ai?”
Đại đệ tử Chu Cẩn báo lên: “Khởi bẩm tông chủ, đệ tử không nhận ra hết, nhưng có vài người là môn nhân của Thanh Hư kiếm tông chúng ta, đã mất tích, hoặc năm nay, hoặc năm ngoái, đột nhiên thất tung, không rõ tung tích. Đệ tử suy đoán, nếu tiếp tục kiểm tra, chỉ sợ tu sĩ ở đây đều là môn nhân phái ta.”
Tịch Phóng cân nhắc một lát, nói: “Đi gọi Lục sư thúc và Văn Nhân sư huynh của ngươi tới.”
Chu Cẩn nhận lệnh, chạy tới Thiên Hoành phong.
Gió lạnh vù vù, Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn Mục Chi Thu dưới đất.
Chuyện Mục Chi Thu tu ma, từ năm ngoái hắn đã biết rồi.
Vốn không muốn quấy nhiễu, tiếc rằng, Mục Chi Thu này cản đường hắn.
Thể chất Quân Diễn Chi đặc biệt, mỗi lần đến mùa đông và đầu xuân, vào ngày không trăng, trăng khuyết thì thân thể run rẩy, mỗi tấc đều đau đớn, không thể khống chế. Giữa Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong có một gò núi nhỏ, phía trên có một tảng linh thạch to, tên là Nguyệt Quang thạch. Nguyệt Quang thạch ban ngày hấp thụ ánh mặt trời, ban đêm mơ hồ phát sáng. Mỗi năm vào mùa đông, Quân Diễn Chi đều nằm cạnh Nguyệt Quang thạch, đau đớn có thể giảm bớt. May mà mùa đông rét lạnh, không ai nửa đêm du sơn, vì thế vẫn chưa từng bị ai phát hiện.
Mấy tháng trước, ba đệ tử Bát Trảm phong bị hút khô linh khí, phế mất tu vi, nhất định là hành vi của Mục Chi Thu. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, thân thể chưa được giấu kỹ, dẫn đến Thanh Hư kiếm tông tuần sơn.
Điều này ảnh hưởng đến Quân Diễn Chi.
Sau khi tuần sơn, Quân Diễn Chi không thể tiếp cận Nguyệt Quang thạch, đau đớn khó nhịn, hận không thể giết chết Mục Chi Thu. Tiếc rằng vào mùa đông thân thể yếu nhất, hắn muốn im hơi lặng tiếng nhịn mấy tháng, chờ sang xuân sẽ xử lý Mục Chi Thu đó.
Tuệ Thạch phong có tảng đá to, tuy hiệu quả kém hơn Nguyệt Quang thạch nhiều, nhưng cũng có chút ít tác dụng. Quân Diễn Chi đành chọn nó, chiếm cứ tảng đá run rẩy, không ngờ lại đụng phải Lộ Kinh tuần sơn.
Đêm sau, Lộ Kinh gặp nguy hiểm, hắn lại đa sự cứu cậu.
Từ đó quấn miết không thôi.
Vì thế, Quân Diễn Chi muốn mau chóng giải quyết Mục Chi Thu này.
Văn Kinh lặng lẽ nói: “Sư huynh, sắc mặt huynh không tốt lắm, có phải vẫn còn khó chịu?”
Tịch Phóng nghe thế nhìn hai người, nói: “Nơi này không còn chuyện của các ngươi nữa, trở về nghỉ ngơi trước đi. Đợi sau khi điều tra rõ mọi chuyện, tự có luận công.”
Văn Kinh và Quân Diễn Chi vội cáo lui.
Ngoài điện đã hơi sáng, tuyết trắng mênh mông, phiêu bay vù vù.
Văn Kinh lại ngồi xổm xuống, đưa lưng cho hắn: “Sư huynh lên đi, đệ cõng huynh.”
Quân Diễn Chi lặng lẽ kéo cậu lên: “Không cần, thương thế đã tốt nhiều rồi, tự huynh có thể ngự phong.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy chục điểm đen từ nhỏ biến lớn bay tới ngoài điện, nhìn kỹ, là mấy chục tu sĩ phi hành. Nam tử dẫn đầu khoảng bốn mươi tuổi, tóc đen tuấn lãng, mặc đạo bào nho nhã, chính là phong chủ Thiên Hoành phong, Lục Trường Khanh.
Các tu sĩ lũ lượt đáp xuống, Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh đi.
Lục Trường Khanh nhìn hai người một cái, lãnh đạm bước vào trong điện. Văn Nhân Mộ nhìn Quân Diễn Chi, thái độ cẩn trọng ôn hòa bình thường đã biến mất không thấy, ngược lại có chút địch ý, cũng bước theo vào điện.
Những đạo nhân khác của Thiên Hoành phong thì đã không vui vẻ gì, tức giận mà nhìn.
Chương 16: Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm
“Chúng đệ tử Thiên Hoành phong không tin chuyện Mục Chi Thu tu ma, bước ra khiêu khích Quân Diễn Chi và Quý Khả Tình. Quân Diễn Chi không muốn tranh luận với họ, lùi ra một bước nói: ‘Xin các vị tra rõ ràng.’
Quý Khả Tình lạnh lùng nói: ‘Hắn bị ma tu đả thương, ta tận mắt nhìn thấy.’
Mục Chi Thu có một người bạn tốt là Dương Đông Dạ, vốn có chút thành kiến với Tuệ Thạch phong, lúc này lại nhịn không được, mắng: ‘Cô nam quả nữ, nửa đêm canh ba không biết đang làm những gì, nói không chừng là bị Mục sư huynh phá hoại chuyện tốt, cho nên mới hạ độc thủ, hãm hại hắn!’
Quý Khả Tình nghe lời đó, sắc mặt trầm xuống, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm thanh hoa, như gió rít sét gầm đâm về hướng Dương Đông Dạ. Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, Dương Đông Dạ hoảng loạn dùng trường kiếm chống đỡ, nhưng lại bị cắt trúng tay.
Mọi người luống ca luống cuống dìu hắn, nói với Quý Khả Tình: ‘Các ngươi dám tổn thương đồng môn!’
Ngoài Thanh Hư điện, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Quân Diễn Chi nhíu mày: ‘Các vị nói chuyện xin biết chừng mực, đừng phá hủy thanh danh nữ tử.’
Quý Khả Tình liếc nhìn hắn một cái, lạnh mặt nhìn mọi người.
…
Văn Nhân Mộ bước ra từ Thanh Hư điện, nhìn Quân Diễn Chi và một thiếu nữ tuyệt sắc đứng bên nhau cùng đối đầu kẻ địch, trong lòng đột nhiên chua xót.”
____ Trích từ chương ba mươi hai [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Nguyên văn có Quý Khả Tình ở đó, cô nương người ta không chịu đựng nổi nhất là bị người khác bôi nhọ thanh bạch, chọt Dương Đông Dạ một lỗ máu.
Chuyện tới sớm hai tháng, nhưng vẫn đụng phải Quý Khả Tình, tại sao lại như thế chứ?
Rất lâu sau, Văn Kinh nghe Quân Diễn Chi giải thích, mới hiểu ra.
Đệ tử Thiên Hoành phong nhiều, mấy tháng Mục Chi Thu mới có cơ hội tuần sơn một lần. Nhưng ma công gã luyện, mỗi tháng cần luyện máu một lần, sau khi bắt đầu tuần sơn, liền gặp rất nhiều bất tiện.
Mục Chi Thu xin lệnh, mười tám mỗi tháng do gã tuần sơn, nhờ đó tu luyện ma công. Văn Nhân Mộ không hề nghi ngờ, đáp ứng.
Mỗi tháng Quân Diễn Chi tuần sơn ba ngày, lúc rút thăm vốn rút trúng mùng bảy đến mùng chín. Vì đã tính toán tương lai sẽ giết Mục Chi Thu, nên hắn đổi với Hạ Linh, mười sáu đến mười tám mỗi tháng sẽ tuần sơn.
Nhưng mười tám mỗi tháng, chính là ngày Quý Khả Tình tuần tra mười sáu đỉnh. Vì thế, bất kể Quân Diễn Chi động thủ vào tháng hai, hay động thủ vào tháng chạp, thì nhất định đều sẽ đụng phải Quý Khả Tình.
Lúc này Lục Trường Khanh và Văn Nhân Mộ đã bước vào Thanh Hư điện, Quân Diễn Chi bình tĩnh kéo Văn Kinh định đi, nhưng bị một đệ tử Thiên Hoành cản lại. Đệ tử đó vô cùng tức giận, nói: “Tạm thời đừng đi! Rốt cuộc ngươi đánh nhau với Mục sư huynh thế nào?”
Quân Diễn Chi nói: “Những gì nên bẩm báo chúng tôi đã bẩm báo, không bằng các vị đợi khi sư phụ các vị ra, lại tranh luận sau.”
Lúc này có mấy người đi tới, bao vây họ.
“Trước đả thương Ngô Anh, sau giết chết Mục sư huynh, Tuệ Thạch phong ngươi có thù với chúng ta sao?”
“Ngươi nói Mục sư huynh là ma tu, ta lại thấy ngươi giống ma tu hơn.”
Quân Diễn Chi bình tĩnh lùi ra một bước: “Xin các vị tra rõ ràng.”
Văn Kinh thấp thỏm không yên.
Lúc này Quý Khả Tình sẽ gánh nhiệm vụ bảo vệ nam chính, nhưng nữ chính không có mặt, cậu phải xuất thủ sao? Cậu chỉ có tu vi tầng sáu luyện khí, có thể giết chó, hay giết mèo?
Mọi người kích động, Dương Đông Dạ chậm rãi lại gần, không nặng không nhẹ đẩy Quân Diễn Chi một cái: “Không phải bị ma tu đả thương sao? Ta thật muốn xem thử ngươi bị thương như thế nào.”
Quân Diễn Chi trọng thương còn chưa lành, vết thương lập tức trào ra máu.
Văn Kinh thấy thế nổi giận, đầu sung huyết, nhảy ra tông “rầm” vào ngực Dương Đông Dạ: “Bớt đụng vào Quân sư huynh của ta!” Lại tức giận mắng: “Nếu sư huynh ta xảy ra chuyện gì, ta muốn các ngươi phải một mạng đền một mạng!”
Mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Quân Diễn Chi cũng hơi biến đổi.
Dương Đông Dạ sôi sục khí huyết, nhưng không dám gây chuyện trước Thanh Hư điện, sắc mặt âm trầm lui ra. Khi quay người, trong tay áo đột nhiên bắn ra một đạo hàn quang, mảnh như kim.
Hàn kim này tuy mảnh, nhưng không ít người tại đó thấy được rõ ràng.
Quân Diễn Chi híp mắt lại, bay tới dùng thân để cản. Ánh mắt cao thâm khó dò đảo qua Dương Đông Dạ, nhưng thân thể thì đột nhiên ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Văn Kinh dại ra, nhào lên người Quân Diễn Chi hoảng hốt kêu: “Sư huynh, huynh làm sao vậy sư huynh?”
Quân Diễn Chi nhắm mắt không nói, khóe môi tràn ra máu tươi chói mắt.
Văn Kinh tìm kiếm, sờ được một cây kim dài cắm trên người hắn, đầu kim đen kịt, ngâm kịch độc yêu thú. Văn Kinh phẫn hận nhìn Dương Đông Dạ: “Sư huynh đã bị trọng thương, ngươi lại nhẫn tâm hạ độc thủ, trên cây kim này rốt cuộc là độc gì?!”
Dương Đông Dạ hoảng hốt: “Ngươi đừng ngậm máu phun người…”
Độc trên mũi kim chỉ có thể khiến người tê dại, sao lại thổ huyết không ngừng, còn lấy mạng được?
Văn Kinh thấp thỏm bất an.
Quân Diễn Chi thay Quý Khả Tình chắn kim bị thương, anh hùng cứu mỹ nhân, đây là nội dung trong nguyên văn…
Trong nguyên văn Quân Diễn Chi không chết, chắc ở đây cũng sẽ không chết… đâu nhỉ?
Chỉ là Dương Đông Dạ này thật đáng hận!
Đúng lúc này, một cơn gió lốc lao tới, không trung đáp xuống vài người, chính là đám người Hạ Linh và Liễu Thiên Mạch.
“Chuyện gì vậy? Không phải nói đã tỉnh sao?” Liễu Thiên Mạch khom xuống.
Văn Kinh tức giận la lên: “Đám người Thiên Hoành phong không giảng đạo lý, độc thương tứ sư huynh, làm thành dáng vẻ này!”
Lại chỉ Dương Đông Dạ: “Chính là hắn! Phóng ám khí vào sư huynh!”
Hạ Linh nghe thế, lạnh lẽo nhìn Dương Đông Dạ, tay trái vung lên, một cơn cuồng phong hình thành trên đất, càng lúc càng lớn.
Quy Tâm Bích nóng ruột nói: “Huynh hỏi rõ trước hãy đánh!”
Tóc mọi người bị thổi loạn trong gió, mắt híp lại, nhưng đều lộ vẻ kinh dị.
“Đây là Tứ Minh Phong?”
“Đoàn Hiên truyền tuyệt học cho Hạ Linh?”
Đúng lúc này, mấy người trong điện bay ra, đạo nhân đi đầu chính là Tịch Phóng. Sắc mặt y hơi trầm, không giận mà uy: “Trước Thanh Hư điện không được càn quấy, lui xuống.”
Hạ Linh lạnh lùng nhìn y, gió trong tay chậm rãi thu lại, đứng một bên.
Tịch Phóng nhìn Hạ Linh, đánh giá một lát, chỉ thấy thanh niên cao to tuấn lãng mang vẻ mặt lãnh khốc, cực giống người đó…
Y chau mày nghiền ngẫm, lại chậm rãi nói: “Vừa rồi đã điều tra rõ chuyện của Mục Chi Thu, trong người Mục Chi Thu có ma khí do tinh huyết luyện chế, tu luyện ma công, không còn nghi ngờ.”
Chúng đệ tử Thiên Hoành phong khó thể tin, quay mặt nhìn nhau.
Văn Nhân Mộ kéo Dương Đông Dạ, thấp giọng nói: “Quân Diễn Chi này bị sao vậy?”
Sắc mặt Dương Đông Dạ trắng bệch: “Vừa rồi, vừa rồi đệ…”
Văn Kinh bỏ đá xuống giếng, kêu: “Dương Đông Dạ phóng châm độc, giết sư huynh ta!”
Sự tình chuyển biến bất ngờ.
Quân Diễn Chi bắt được ma đầu, chính là lập đại công cho Thanh Hư kiếm tông, hiện tại Dương Đông Dạ giết hắn, có lý nào lại không sợ?
Tịch Phóng không khỏi sầm mặt: “Hỏa tốc đến Nam Nhạn phong, mời Cao sư thúc của các ngươi đến trị thương cho Quân Diễn Chi.” Lại nói với Lục Trường Khanh: “Đệ tử của ngươi ức hiếp đồng môn, hành sự như thế, nên xử lý thế nào?”
Tại Thanh Hư kiếm tông, Lục Trường Khanh vốn là người dưới một người, trên vạn người, hôm nay lại bị chuyện của Mục Chi Thu và Dương Đông Dạ làm cho mất sạch mặt mũi. Sắc mặt y xanh mét, tức giận nói: “Nhốt Dương Đông Dạ lại, tối nay đánh chết! Những đệ tử khác toàn bộ bế môn kiểm điểm, không được hạ sơn!”
Mọi người yên như thóc, không ai dám lên tiếng.
Lục Trường Khanh phất đạo bào, bay lên không, bỏ đi không nói tiếng nào.
Ánh mắt Văn Nhân Mộ đảo qua mấy người Tuệ Thạch phong, nén giận phân phó vài người trói Dương Đông Dạ đã ngẩn ra như khúc gỗ lại, cúi đầu đuổi theo.
===== Đường phân cách =====
Gần tối, Tuệ Thạch phong.
Tất cả đệ tử Tuệ Thạch phong đều chờ đợi trước giường Quân Diễn Chi, có hơi thấp thỏm. Tranh đấu với Thiên Hoành phong bị Quy Tâm Bích thêm mắm dặm muối nói lại, tỏ vẻ tràn đầy nguy hiểm, cứ như chính mình trải qua.
Lão giả tiên phong đạo cốt đắp chăn cho nam tử sắc mặt tái nhợt, lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Trúng độc của huyền mặc thanh xà, đã không còn đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Đám người Liễu Thiên Mạch yên tâm: “Đa tạ Cao sư thúc.”
Cao Nhan phất tay, mỉm cười nói: “Mọi người đều là đồng môn, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.” Lại vuốt râu nói: “Nếu đã vô sự, ta cũng nên đi rồi, ngày khác gặp lại.”
Liễu Thiên Mạch vội đưa ông ra cửa, hàn huyên một lát, rồi mới trở vào.
Văn Kinh ngồi xuống bên cạnh Quân Diễn Chi, ngẫm lại thì thấy mình quá tự tiện. Nói không chừng sư huynh không cảm thấy mình đáng thân cận như vậy? Vì vậy cậu đứng sang một bên.
Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, nói với Liễu Thiên Mạch: “Làm phiền các vị sư huynh sư đệ, đặc biệt là Lộ sư đệ.”
Văn Kinh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đệ cũng không, không làm, làm gì__”
Ấp a ấp úng còn chưa nói xong, đã bị Hạ Linh ngắt lời: “Ta đi trước, đệ yên tĩnh liệu thương.”
Quân Diễn Chi: “Chào nhị sư huynh.”
Văn Kinh: “…”
Quy Tâm Bích duỗi người, nói với Quân Diễn Chi: “Người tốt không sống thọ, tai họa lưu ngàn năm. Nếu huynh đã không chết được, thì cứ tiếp tục làm việc cho Tuệ Thạch phong đi.”
Liễu Thiên Mạch nhíu mày, còn chưa lên tiếng, đã nghe Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Trong chúng ta, tương lai sống lâu nhất chính là ngũ sư huynh.”
Mọi người cười ồ lên, Quy Tâm Bích nói mát: “Tai họa thì thế nào? Có thể sống tiếp chính là bản lĩnh.”
Quân Diễn Chi không nói, chỉ rũ mắt nhìn chăn.
Nói cười một lát, Liễu Thiên Mạch cười nói: “Chúng ta ra ngoài trước, đệ tiếp tục nghỉ ngơi đi. Có cần để người lại hầu hạ đệ không?”
Quân Diễn Chi trầm mặc nhìn Văn Kinh, vừa định trả lời, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, âm thanh trầm nặng đè nén, mang theo mấy phần bi thương: “Quân sư huynh tỉnh chưa? Cầu Quân sư huynh khoan hồng một lần!”
Liễu Thiên Mạch nghiêm sắc: “Người của Thiên Hoành phong.”
Mọi người vội nối đuôi ra ngoài, bày khí thế, chỉ thấy vài đệ thử Thiên Hoành phong đứng trước cửa, đệ tử đi đầu cúi đầu cắn răng, vô cùng đau xót.
Liễu Thiên Mạch phòng bị nói: “Các ngươi lại muốn làm gì?”
Một đệ tử đẩy đẩy đệ tử đi đầu, thấy mắt hắn sưng đỏ, lại cúi đầu không nói, chỉ đành nói thay hắn: “Liễu sư huynh, đây là ca ca của Dương Đông Dạ, Dương Đông Sơn. Đệ đệ hắn quá không hiểu chuyện, mạo phạm Quân sư huynh, tối nay sắp bị sư phụ đánh chết. Dương Đông Sơn không còn cách nào, muốn cầu Quân sư huynh khoan hồng, tha cho Dương Đông Dạ.”
Quy Tâm Bích cười chế nhạo: “Vốn chính là chuyện do Mục Chi Thu của các ngươi làm ra, sư huynh ta vì Thanh Hư kiếm tông tiêu diệt tai họa, ngược lại rơi vào kết cục này, ngươi nói xem đệ đệ của ngươi có nên giết hay không?!”
Dương Đông Sơn cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống đất, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Đệ tử bên cạnh lại nói: “Đông Dạ và Mục Chi Thu có giao tình sâu đậm, nhất thời mù quáng không tiếp nhận được. Huống chi hắn làm người trượng nghĩa, thích giành công bằng cho bằng hữu, không phải kẻ tâm địa lang độc, thích giết người. Vừa rồi hắn cũng nói, độc trên kim chỉ khiến người ta tê dại, không chí mạng, có lẽ do Quân sư huynh vốn đã bị thương, sau khi trúng kim thương thế mới đột nhiên nặng hơn. Cầu Quân sư huynh tha cho hắn một lần, ca ca này không biết cách nói chuyện, nhưng nhất định cảm kích…”
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Tâm địa không lang độc, cũng có thể suýt giết chết sư huynh của chúng tôi, Thiên Hoành phong các ngươi thật lợi hại…”
Cổ Tấn Bình cũng nói: “Tại sao không cầu sư phụ các người?”
Mấy đệ tử quay nhìn nhau, khổ sở nói: “Sư phụ đại nộ, cảm thấy Mục Chi Thu và Đông Dạ làm ngài mất mặt, không chịu xuống nước. Chúng tôi đã cầu sư phụ nhiều lần, sư phụ nói, nếu muốn lưu lại tính mạng Dương Đông Dạ, phải được Quân sư huynh gật đầu. Ca ca này không còn đường nào…”
Liễu Thiên Mạch nén giận nói: “Quân sư đệ đang nghỉ ngơi, chuyện này không tất nói nhiều nữa.”
Quy Tâm Bích cũng không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi đi, đừng ở đây làm người ta chán ghét. Hạ thủ lưu tình với các ngươi, các ngươi có bao giờ hạ thủ lưu tình với chúng tôi chưa?”
Dương Đông Sơn nơm nớp cúi đầu, có chút hốt hoảng.
Mạc Thiếu Ngôn không nỡ, nhưng vẫn nói: “Lúc ức hiếp chúng tôi, sao không nghĩ đến cảm thụ của chúng tôi?”
Đúng lúc này, bên cửa truyền đến giọng nói ôn hòa của thiếu niên: “Sư huynh cẩn thận chút.”
Mọi người quay đầu, bên cửa là một nam tử thanh sam, dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt nhưng mi mục như họa. Thiếu niên bên cạnh mười ba mười bốn tuổi dung mạo tú lệ, đang đỡ tay hắn.
Dương Đông Sơn ngây ngẩn nhìn, chỉ nghe nam tử đó chậm rãi mở miệng, âm thanh thấp khàn: “Chuyện của Dương Đông Dạ, nay thôi bỏ qua, ngươi trở về đi.”
“Quân Diễn Chi buông tha Dương Đông Dạ, Dương Đông Dạ chịu kinh sợ, cúi đầu bồi tội với Quân Diễn Chi và Quý Khả Tình, biểu đạt lòng cảm kích. Văn Nhân Mộ biết tin, trong lòng hậm hực, từ từ chán ghét huynh đệ Dương thị. Quân Diễn Chi nghe đồn Dương Đông Dạ sống không thoải mái tại Thiên Hoành phong, tặng cho một bộ thuật pháp thượng phẩm. Từ đó huynh đệ Dương thị cảm ân đội đức, thường nói tốt cho hắn với các đệ tử, làm chúng đệ tử Thiên Hoành phong cũng từ từ dao động.”
____ Trích từ chương ba mươi ba [Chúng Sinh Chi Kiếp]. Đăng bởi: admin
Quý Khả Tình bay đi xa, Quân Diễn Chi dường như lại không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên ngã xuống đất, Văn Kinh hoảng hốt kêu lên: “Sư huynh sư huynh!”
CPR (hồi sức tim phổi) và hô hấp nhân tạo chỉ sợ không có tác dụng, Văn Kinh đưa một luồng linh khí vào người Quân Diễn Chi, cầm máu cho hắn. Rất lâu sau, nam tử sắc mặt tái nhợt chậm rãi mở ra, nắm tay Văn Kinh.
“Sư huynh!” Văn Kinh dìu hắn ngồi dậy.
“… Sao đệ lại đến đây?” Khóe môi Quân Diễn Chi hãy còn dính máu, nhìn cậu.
“A… đệ không ngủ được, nửa đêm ra ngoài… ừm, tìm con mãng xà kia…” Văn Kinh không giỏi nói dối, đổ đầy mồ hôi.
Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, rồi lại cứng rắn dời mắt đi, nói: “Đa tạ đệ tương cứu, huynh cảm kích không thôi.”
Văn Kinh đầy khổ sở. Mấy câu này vốn nên là nói với Quý Khả Tình, bây giờ lại bê y xì cho cậu.
Cậu chỉ đành hỏi: “Sư huynh, tối nay là sao vậy?’
Quân Diễn Chi cân nhắc rất lâu, thấp giọng nói: “Huynh cũng không rõ lắm. Tối nay phụ trách tuần núi, từ xa nghe có âm thanh thần thần bí bí. Huynh không biết đó là yêu thú hay người, vừa muốn đi tới điều tra, lại cảm thấy xung quanh xao động, có một luồng sát khí cực mạnh tấn công đến. Huynh vội xuất chiêu, dường như đã đánh trúng gì đó, có người thét lên, nhưng huynh lại bị trọng thương, mất ý thức, linh khí xung quanh thì tự động tản ra.”
Linh khí tự động tản ra, cũng như chảy máu, không thể khống chế, là dấu hiệu sắp chết.
Vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc…
Văn Kinh thuận lời nói: “Không phải sư huynh có bùa ẩn thân sao, sao lại bị người ta phát hiện hành tung dễ dàng như thế?”
“Tối nay huynh không mang theo bùa ẩn thân.”
“Tại sao?”
Quân Diễn Chi chần chừ một chút, nhẹ giọng nói: “… Vì rất mắc, huynh muốn để dành.”
Văn Kinh sửng sốt nhìn hắn.
Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Quý Khả Tình không hỏi vấn đề này, nhưng khi Văn Kinh đọc, trực giác thấy ở đây là một bug, hôm nay nôn nóng hỏi ra, không ngờ lại là đáp án như thế.
Tham tài như thế, thật manh…
“Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng không dùng bùa ẩn thân, đệ không biết chúng ta… nghèo sao?” Quân Diễn Chi nhìn cậu.
“Tại sao người đó không giết huynh?”
“… Không hiểu.”
Vì Mục Chi Thu tập kích hắn đã chết rồi! Tối nay thân thể Mục Chi Thu suy yếu, một kích của Quân Diễn Chi, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của gã, đã chết rồi. Mà thi thể thì đang…
Quân Diễn Chi nói: “Lẽ nào gã đã chết rồi? Không bằng chúng ta đi xung quanh tìm thử.”
Văn Kinh nói: “Sát khí tập kích Quân sư huynh đến từ hướng nào?”
Quân Diễn Chi chỉ một mảnh rừng tối đen xa xa, âm u ghê rợn làm người ta không rét mà run.
Văn Kinh dìu hắn, có chút kích động: “Chúng ta đi xem thử.”
“… Nếu người đó không chết, thì sẽ…”
Văn Kinh nhẫn nại nhìn hắn: “Quân sư huynh đừng lo lắng, có đệ bảo vệ huynh.”
Quân Diễn Chi lập tức ngậm miệng, nhàn nhạt liếc nhìn cậu: “… Được.”
Văn Kinh dìu hắn chậm rãi đi tới, đi mấy chục bước, nhờ ánh trăng, chỉ thấy trên mặt tuyết bị nứt ra một cái động, trên mặt đất có một thi thể cứng ngắc.
Văn Kinh đặt Quân Diễn Chi ngồi xuống, đi tới lật thi thể lại.
Tuổi tác tầm ba mươi bốn ba mươi lăm, hao gầy cao nhỏng, trên mặt trái có một cái nốt ruồi, vẻ mặt âm trầm khủng bố, đã đông cứng từ lâu.
Quân Diễn Chi sửng sốt: “Là Mục Chi Thu của Thiên Hoành phong.”
“Thật đúng là gã!”
Không tồi không tồi… đại công cáo thành, có thể kết thúc rồi…
Hai người mở cửa động trên mặt tuyết ra, không gian nhỏ hẹp, nhưng lại xếp mười mấy thi thể cứng ngắc, phần lớn đều mặc đạo bào, trông như tu sĩ Thanh Hư kiếm tông, xen tạp hai ba bách tính bình thường, không biết đã chết bao lâu.
Văn Kinh tỏ vẻ không hiểu: “Những thi thể này là sao?”
Quân Diễn Chi nhìn chăm chú: “… Huynh nghe nói có một loại pháp ma tu, rút sạch linh khí của tu sĩ, tu vi bị phế, trở thành con rối không thể hồi phục thần trí, dùng để rút máu tươi luyện hóa ma khí. Lẽ nào đây chính là pháp ma tu?”
Văn Kinh nhìn sắc mặt hắn nói: “Ma tu… không phải là vi phạm môn quy sao? Ba người của Bát Trảm phong nhất định cũng là do gã hạ thủ.”
Quân Diễn Chi trầm mặc một hồi, nói: “Đưa huynh đi gặp Tịch tông chủ, bẩm báo lại chuyện tối nay.”
Văn Kinh dùng ánh mắt mê mẩn nhìn hắn.
Đi đi đi đi, cất bước đầu tiên trở thành truyền thuyết Trúc Phong quốc của huynh đi…
Quân Diễn Chi nhìn nam hài lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt có chút khó dò: “Lộ sư đệ…”
Văn Kinh dịu dàng nói: “Sư huynh, đệ cõng huynh đi.”
Nói xong khom xuống, đưa lưng cho hắn.
Quân Diễn Chi rũ mắt, nhìn bờ vai gầy và thân hình nhỏ đó, có một dòng cảm xúc xa lạ dâng trào, trong lòng siết chặt, lại vội vã khắc chế.
“Sư huynh lên đi.”
Là nam chính, tất cần phải có ý chí chịu khổ, mệt mỏi cực nhọc, đói khát cơ hàn, tương lai còn phải gặp đủ khổ nạn, đều phải lặng lẽ gánh vác một mình…
Nếu là nam chính của văn ngựa đực, còn có một đống em gái đến an ủi hắn, bồi thường hắn. Nhưng nam chính của [Chúng Sinh Chi Kiếp], luyện công khổ chết người không nói, làm chuyện tốt còn bị người hãm hại, khiêu chiến, uy hiếp, quá đáng hơn nữa là, mỹ nữ như rừng, nhưng hắn từ đầu đến cuối ngay cả chụt một cái cũng chưa từng! Đúng là khổ bức khổ bức…
Nghĩ thế, nhịn không được rét lòng thay hắn, giọng Văn Kinh lại dịu dàng đi mấy phần: “Sư huynh mau lên đi, đệ cõng huynh.”
Quân Diễn Chi lặng lẽ tì lên thân hình gầy nhỏ ngồi xổm kia.
Nghiêng nghiêng xẹo xẹo cưỡi gió đi, hai tay Văn Kinh đỡ đùi Quân Diễn Chi: “Sư huynh… huynh cũng không nặng lắm…”
Mặt Quân Diễn Chi tựa lên vai cậu, chóp mũi như có như không cọ lên cổ cậu: “Vậy sao? Không nặng lắm sao?”
“Đệ cảm thấy chỉ một tay thôi đã có thể ôm huynh rồi.” Bắt đầu khoác lác.
“Vậy sao? Đệ lợi hại vậy à?” Âm thanh ôn hòa, mang theo ý cười.
“Hê hê…”
Quân Diễn Chi nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên, trong lòng chợt sinh ra một chút đau khổ. Hắn dứt khoát dời mắt đi, ngay cả thân thể cũng rút ra một chút, giọng nói xa xôi: “Đi con đường ở sau núi, gần hơn.”
“Được.”
Đêm đông rét lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng người.
===== Đường phân cách =====
Đến chủ phong Ngọc Dung, hai người đợi rất lâu ở đại điện, cuối cùng đợi được Tịch Phóng đến.
Văn Kinh yên lặng không nói, đứng bên cạnh, để Quân Diễn Chi kể lại sự việc.
Tịch Phóng bình tĩnh nghe xong, phân phó mấy đệ tử đi kiểm tra một lượt. Tiếp theo, y đến trước mặt Quân Diễn Chi, ánh mắt như đuốc, hòa nhã nói: “Để ta trị liệu cho ngươi.”
Vết thương đó quả nhiên là do pháp khí ma tu tạo nên, xung quanh vết thương ở eo hiện một mảng đen kịt, làm người ta không nỡ nhìn. Tiếc là sức không đủ lớn, lại có linh khí hộ thân chắn đỡ, không đến mức lan ra toàn thân, cũng không chí mạng.
Tịch Phóng dùng thuật pháp hệ hồi phục chữa thương cho hắn, đen kịt dần dần nhạt đi.
Không bao lâu, mười mấy đệ tử nối đuôi vào điện, nâng Mục Chi Thu và mười mấy thi thể trong động tuyết vào, xếp chỉnh tề.
Lạnh lẽo cứng ngắc, làn da tái nhợt, có vài cái đã không còn máu, thật rất đáng sợ.
Ánh mắt Tịch Phóng quét qua thi thể, chậm rãi nói: “Là những ai?”
Đại đệ tử Chu Cẩn báo lên: “Khởi bẩm tông chủ, đệ tử không nhận ra hết, nhưng có vài người là môn nhân của Thanh Hư kiếm tông chúng ta, đã mất tích, hoặc năm nay, hoặc năm ngoái, đột nhiên thất tung, không rõ tung tích. Đệ tử suy đoán, nếu tiếp tục kiểm tra, chỉ sợ tu sĩ ở đây đều là môn nhân phái ta.”
Tịch Phóng cân nhắc một lát, nói: “Đi gọi Lục sư thúc và Văn Nhân sư huynh của ngươi tới.”
Chu Cẩn nhận lệnh, chạy tới Thiên Hoành phong.
Gió lạnh vù vù, Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn Mục Chi Thu dưới đất.
Chuyện Mục Chi Thu tu ma, từ năm ngoái hắn đã biết rồi.
Vốn không muốn quấy nhiễu, tiếc rằng, Mục Chi Thu này cản đường hắn.
Thể chất Quân Diễn Chi đặc biệt, mỗi lần đến mùa đông và đầu xuân, vào ngày không trăng, trăng khuyết thì thân thể run rẩy, mỗi tấc đều đau đớn, không thể khống chế. Giữa Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong có một gò núi nhỏ, phía trên có một tảng linh thạch to, tên là Nguyệt Quang thạch. Nguyệt Quang thạch ban ngày hấp thụ ánh mặt trời, ban đêm mơ hồ phát sáng. Mỗi năm vào mùa đông, Quân Diễn Chi đều nằm cạnh Nguyệt Quang thạch, đau đớn có thể giảm bớt. May mà mùa đông rét lạnh, không ai nửa đêm du sơn, vì thế vẫn chưa từng bị ai phát hiện.
Mấy tháng trước, ba đệ tử Bát Trảm phong bị hút khô linh khí, phế mất tu vi, nhất định là hành vi của Mục Chi Thu. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, thân thể chưa được giấu kỹ, dẫn đến Thanh Hư kiếm tông tuần sơn.
Điều này ảnh hưởng đến Quân Diễn Chi.
Sau khi tuần sơn, Quân Diễn Chi không thể tiếp cận Nguyệt Quang thạch, đau đớn khó nhịn, hận không thể giết chết Mục Chi Thu. Tiếc rằng vào mùa đông thân thể yếu nhất, hắn muốn im hơi lặng tiếng nhịn mấy tháng, chờ sang xuân sẽ xử lý Mục Chi Thu đó.
Tuệ Thạch phong có tảng đá to, tuy hiệu quả kém hơn Nguyệt Quang thạch nhiều, nhưng cũng có chút ít tác dụng. Quân Diễn Chi đành chọn nó, chiếm cứ tảng đá run rẩy, không ngờ lại đụng phải Lộ Kinh tuần sơn.
Đêm sau, Lộ Kinh gặp nguy hiểm, hắn lại đa sự cứu cậu.
Từ đó quấn miết không thôi.
Vì thế, Quân Diễn Chi muốn mau chóng giải quyết Mục Chi Thu này.
Văn Kinh lặng lẽ nói: “Sư huynh, sắc mặt huynh không tốt lắm, có phải vẫn còn khó chịu?”
Tịch Phóng nghe thế nhìn hai người, nói: “Nơi này không còn chuyện của các ngươi nữa, trở về nghỉ ngơi trước đi. Đợi sau khi điều tra rõ mọi chuyện, tự có luận công.”
Văn Kinh và Quân Diễn Chi vội cáo lui.
Ngoài điện đã hơi sáng, tuyết trắng mênh mông, phiêu bay vù vù.
Văn Kinh lại ngồi xổm xuống, đưa lưng cho hắn: “Sư huynh lên đi, đệ cõng huynh.”
Quân Diễn Chi lặng lẽ kéo cậu lên: “Không cần, thương thế đã tốt nhiều rồi, tự huynh có thể ngự phong.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy chục điểm đen từ nhỏ biến lớn bay tới ngoài điện, nhìn kỹ, là mấy chục tu sĩ phi hành. Nam tử dẫn đầu khoảng bốn mươi tuổi, tóc đen tuấn lãng, mặc đạo bào nho nhã, chính là phong chủ Thiên Hoành phong, Lục Trường Khanh.
Các tu sĩ lũ lượt đáp xuống, Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh đi.
Lục Trường Khanh nhìn hai người một cái, lãnh đạm bước vào trong điện. Văn Nhân Mộ nhìn Quân Diễn Chi, thái độ cẩn trọng ôn hòa bình thường đã biến mất không thấy, ngược lại có chút địch ý, cũng bước theo vào điện.
Những đạo nhân khác của Thiên Hoành phong thì đã không vui vẻ gì, tức giận mà nhìn.
Chương 16: Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm
“Chúng đệ tử Thiên Hoành phong không tin chuyện Mục Chi Thu tu ma, bước ra khiêu khích Quân Diễn Chi và Quý Khả Tình. Quân Diễn Chi không muốn tranh luận với họ, lùi ra một bước nói: ‘Xin các vị tra rõ ràng.’
Quý Khả Tình lạnh lùng nói: ‘Hắn bị ma tu đả thương, ta tận mắt nhìn thấy.’
Mục Chi Thu có một người bạn tốt là Dương Đông Dạ, vốn có chút thành kiến với Tuệ Thạch phong, lúc này lại nhịn không được, mắng: ‘Cô nam quả nữ, nửa đêm canh ba không biết đang làm những gì, nói không chừng là bị Mục sư huynh phá hoại chuyện tốt, cho nên mới hạ độc thủ, hãm hại hắn!’
Quý Khả Tình nghe lời đó, sắc mặt trầm xuống, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm thanh hoa, như gió rít sét gầm đâm về hướng Dương Đông Dạ. Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, Dương Đông Dạ hoảng loạn dùng trường kiếm chống đỡ, nhưng lại bị cắt trúng tay.
Mọi người luống ca luống cuống dìu hắn, nói với Quý Khả Tình: ‘Các ngươi dám tổn thương đồng môn!’
Ngoài Thanh Hư điện, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Quân Diễn Chi nhíu mày: ‘Các vị nói chuyện xin biết chừng mực, đừng phá hủy thanh danh nữ tử.’
Quý Khả Tình liếc nhìn hắn một cái, lạnh mặt nhìn mọi người.
…
Văn Nhân Mộ bước ra từ Thanh Hư điện, nhìn Quân Diễn Chi và một thiếu nữ tuyệt sắc đứng bên nhau cùng đối đầu kẻ địch, trong lòng đột nhiên chua xót.”
____ Trích từ chương ba mươi hai [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Nguyên văn có Quý Khả Tình ở đó, cô nương người ta không chịu đựng nổi nhất là bị người khác bôi nhọ thanh bạch, chọt Dương Đông Dạ một lỗ máu.
Chuyện tới sớm hai tháng, nhưng vẫn đụng phải Quý Khả Tình, tại sao lại như thế chứ?
Rất lâu sau, Văn Kinh nghe Quân Diễn Chi giải thích, mới hiểu ra.
Đệ tử Thiên Hoành phong nhiều, mấy tháng Mục Chi Thu mới có cơ hội tuần sơn một lần. Nhưng ma công gã luyện, mỗi tháng cần luyện máu một lần, sau khi bắt đầu tuần sơn, liền gặp rất nhiều bất tiện.
Mục Chi Thu xin lệnh, mười tám mỗi tháng do gã tuần sơn, nhờ đó tu luyện ma công. Văn Nhân Mộ không hề nghi ngờ, đáp ứng.
Mỗi tháng Quân Diễn Chi tuần sơn ba ngày, lúc rút thăm vốn rút trúng mùng bảy đến mùng chín. Vì đã tính toán tương lai sẽ giết Mục Chi Thu, nên hắn đổi với Hạ Linh, mười sáu đến mười tám mỗi tháng sẽ tuần sơn.
Nhưng mười tám mỗi tháng, chính là ngày Quý Khả Tình tuần tra mười sáu đỉnh. Vì thế, bất kể Quân Diễn Chi động thủ vào tháng hai, hay động thủ vào tháng chạp, thì nhất định đều sẽ đụng phải Quý Khả Tình.
Lúc này Lục Trường Khanh và Văn Nhân Mộ đã bước vào Thanh Hư điện, Quân Diễn Chi bình tĩnh kéo Văn Kinh định đi, nhưng bị một đệ tử Thiên Hoành cản lại. Đệ tử đó vô cùng tức giận, nói: “Tạm thời đừng đi! Rốt cuộc ngươi đánh nhau với Mục sư huynh thế nào?”
Quân Diễn Chi nói: “Những gì nên bẩm báo chúng tôi đã bẩm báo, không bằng các vị đợi khi sư phụ các vị ra, lại tranh luận sau.”
Lúc này có mấy người đi tới, bao vây họ.
“Trước đả thương Ngô Anh, sau giết chết Mục sư huynh, Tuệ Thạch phong ngươi có thù với chúng ta sao?”
“Ngươi nói Mục sư huynh là ma tu, ta lại thấy ngươi giống ma tu hơn.”
Quân Diễn Chi bình tĩnh lùi ra một bước: “Xin các vị tra rõ ràng.”
Văn Kinh thấp thỏm không yên.
Lúc này Quý Khả Tình sẽ gánh nhiệm vụ bảo vệ nam chính, nhưng nữ chính không có mặt, cậu phải xuất thủ sao? Cậu chỉ có tu vi tầng sáu luyện khí, có thể giết chó, hay giết mèo?
Mọi người kích động, Dương Đông Dạ chậm rãi lại gần, không nặng không nhẹ đẩy Quân Diễn Chi một cái: “Không phải bị ma tu đả thương sao? Ta thật muốn xem thử ngươi bị thương như thế nào.”
Quân Diễn Chi trọng thương còn chưa lành, vết thương lập tức trào ra máu.
Văn Kinh thấy thế nổi giận, đầu sung huyết, nhảy ra tông “rầm” vào ngực Dương Đông Dạ: “Bớt đụng vào Quân sư huynh của ta!” Lại tức giận mắng: “Nếu sư huynh ta xảy ra chuyện gì, ta muốn các ngươi phải một mạng đền một mạng!”
Mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Quân Diễn Chi cũng hơi biến đổi.
Dương Đông Dạ sôi sục khí huyết, nhưng không dám gây chuyện trước Thanh Hư điện, sắc mặt âm trầm lui ra. Khi quay người, trong tay áo đột nhiên bắn ra một đạo hàn quang, mảnh như kim.
Hàn kim này tuy mảnh, nhưng không ít người tại đó thấy được rõ ràng.
Quân Diễn Chi híp mắt lại, bay tới dùng thân để cản. Ánh mắt cao thâm khó dò đảo qua Dương Đông Dạ, nhưng thân thể thì đột nhiên ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Văn Kinh dại ra, nhào lên người Quân Diễn Chi hoảng hốt kêu: “Sư huynh, huynh làm sao vậy sư huynh?”
Quân Diễn Chi nhắm mắt không nói, khóe môi tràn ra máu tươi chói mắt.
Văn Kinh tìm kiếm, sờ được một cây kim dài cắm trên người hắn, đầu kim đen kịt, ngâm kịch độc yêu thú. Văn Kinh phẫn hận nhìn Dương Đông Dạ: “Sư huynh đã bị trọng thương, ngươi lại nhẫn tâm hạ độc thủ, trên cây kim này rốt cuộc là độc gì?!”
Dương Đông Dạ hoảng hốt: “Ngươi đừng ngậm máu phun người…”
Độc trên mũi kim chỉ có thể khiến người tê dại, sao lại thổ huyết không ngừng, còn lấy mạng được?
Văn Kinh thấp thỏm bất an.
Quân Diễn Chi thay Quý Khả Tình chắn kim bị thương, anh hùng cứu mỹ nhân, đây là nội dung trong nguyên văn…
Trong nguyên văn Quân Diễn Chi không chết, chắc ở đây cũng sẽ không chết… đâu nhỉ?
Chỉ là Dương Đông Dạ này thật đáng hận!
Đúng lúc này, một cơn gió lốc lao tới, không trung đáp xuống vài người, chính là đám người Hạ Linh và Liễu Thiên Mạch.
“Chuyện gì vậy? Không phải nói đã tỉnh sao?” Liễu Thiên Mạch khom xuống.
Văn Kinh tức giận la lên: “Đám người Thiên Hoành phong không giảng đạo lý, độc thương tứ sư huynh, làm thành dáng vẻ này!”
Lại chỉ Dương Đông Dạ: “Chính là hắn! Phóng ám khí vào sư huynh!”
Hạ Linh nghe thế, lạnh lẽo nhìn Dương Đông Dạ, tay trái vung lên, một cơn cuồng phong hình thành trên đất, càng lúc càng lớn.
Quy Tâm Bích nóng ruột nói: “Huynh hỏi rõ trước hãy đánh!”
Tóc mọi người bị thổi loạn trong gió, mắt híp lại, nhưng đều lộ vẻ kinh dị.
“Đây là Tứ Minh Phong?”
“Đoàn Hiên truyền tuyệt học cho Hạ Linh?”
Đúng lúc này, mấy người trong điện bay ra, đạo nhân đi đầu chính là Tịch Phóng. Sắc mặt y hơi trầm, không giận mà uy: “Trước Thanh Hư điện không được càn quấy, lui xuống.”
Hạ Linh lạnh lùng nhìn y, gió trong tay chậm rãi thu lại, đứng một bên.
Tịch Phóng nhìn Hạ Linh, đánh giá một lát, chỉ thấy thanh niên cao to tuấn lãng mang vẻ mặt lãnh khốc, cực giống người đó…
Y chau mày nghiền ngẫm, lại chậm rãi nói: “Vừa rồi đã điều tra rõ chuyện của Mục Chi Thu, trong người Mục Chi Thu có ma khí do tinh huyết luyện chế, tu luyện ma công, không còn nghi ngờ.”
Chúng đệ tử Thiên Hoành phong khó thể tin, quay mặt nhìn nhau.
Văn Nhân Mộ kéo Dương Đông Dạ, thấp giọng nói: “Quân Diễn Chi này bị sao vậy?”
Sắc mặt Dương Đông Dạ trắng bệch: “Vừa rồi, vừa rồi đệ…”
Văn Kinh bỏ đá xuống giếng, kêu: “Dương Đông Dạ phóng châm độc, giết sư huynh ta!”
Sự tình chuyển biến bất ngờ.
Quân Diễn Chi bắt được ma đầu, chính là lập đại công cho Thanh Hư kiếm tông, hiện tại Dương Đông Dạ giết hắn, có lý nào lại không sợ?
Tịch Phóng không khỏi sầm mặt: “Hỏa tốc đến Nam Nhạn phong, mời Cao sư thúc của các ngươi đến trị thương cho Quân Diễn Chi.” Lại nói với Lục Trường Khanh: “Đệ tử của ngươi ức hiếp đồng môn, hành sự như thế, nên xử lý thế nào?”
Tại Thanh Hư kiếm tông, Lục Trường Khanh vốn là người dưới một người, trên vạn người, hôm nay lại bị chuyện của Mục Chi Thu và Dương Đông Dạ làm cho mất sạch mặt mũi. Sắc mặt y xanh mét, tức giận nói: “Nhốt Dương Đông Dạ lại, tối nay đánh chết! Những đệ tử khác toàn bộ bế môn kiểm điểm, không được hạ sơn!”
Mọi người yên như thóc, không ai dám lên tiếng.
Lục Trường Khanh phất đạo bào, bay lên không, bỏ đi không nói tiếng nào.
Ánh mắt Văn Nhân Mộ đảo qua mấy người Tuệ Thạch phong, nén giận phân phó vài người trói Dương Đông Dạ đã ngẩn ra như khúc gỗ lại, cúi đầu đuổi theo.
===== Đường phân cách =====
Gần tối, Tuệ Thạch phong.
Tất cả đệ tử Tuệ Thạch phong đều chờ đợi trước giường Quân Diễn Chi, có hơi thấp thỏm. Tranh đấu với Thiên Hoành phong bị Quy Tâm Bích thêm mắm dặm muối nói lại, tỏ vẻ tràn đầy nguy hiểm, cứ như chính mình trải qua.
Lão giả tiên phong đạo cốt đắp chăn cho nam tử sắc mặt tái nhợt, lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Trúng độc của huyền mặc thanh xà, đã không còn đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Đám người Liễu Thiên Mạch yên tâm: “Đa tạ Cao sư thúc.”
Cao Nhan phất tay, mỉm cười nói: “Mọi người đều là đồng môn, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.” Lại vuốt râu nói: “Nếu đã vô sự, ta cũng nên đi rồi, ngày khác gặp lại.”
Liễu Thiên Mạch vội đưa ông ra cửa, hàn huyên một lát, rồi mới trở vào.
Văn Kinh ngồi xuống bên cạnh Quân Diễn Chi, ngẫm lại thì thấy mình quá tự tiện. Nói không chừng sư huynh không cảm thấy mình đáng thân cận như vậy? Vì vậy cậu đứng sang một bên.
Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, nói với Liễu Thiên Mạch: “Làm phiền các vị sư huynh sư đệ, đặc biệt là Lộ sư đệ.”
Văn Kinh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đệ cũng không, không làm, làm gì__”
Ấp a ấp úng còn chưa nói xong, đã bị Hạ Linh ngắt lời: “Ta đi trước, đệ yên tĩnh liệu thương.”
Quân Diễn Chi: “Chào nhị sư huynh.”
Văn Kinh: “…”
Quy Tâm Bích duỗi người, nói với Quân Diễn Chi: “Người tốt không sống thọ, tai họa lưu ngàn năm. Nếu huynh đã không chết được, thì cứ tiếp tục làm việc cho Tuệ Thạch phong đi.”
Liễu Thiên Mạch nhíu mày, còn chưa lên tiếng, đã nghe Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Trong chúng ta, tương lai sống lâu nhất chính là ngũ sư huynh.”
Mọi người cười ồ lên, Quy Tâm Bích nói mát: “Tai họa thì thế nào? Có thể sống tiếp chính là bản lĩnh.”
Quân Diễn Chi không nói, chỉ rũ mắt nhìn chăn.
Nói cười một lát, Liễu Thiên Mạch cười nói: “Chúng ta ra ngoài trước, đệ tiếp tục nghỉ ngơi đi. Có cần để người lại hầu hạ đệ không?”
Quân Diễn Chi trầm mặc nhìn Văn Kinh, vừa định trả lời, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gọi, âm thanh trầm nặng đè nén, mang theo mấy phần bi thương: “Quân sư huynh tỉnh chưa? Cầu Quân sư huynh khoan hồng một lần!”
Liễu Thiên Mạch nghiêm sắc: “Người của Thiên Hoành phong.”
Mọi người vội nối đuôi ra ngoài, bày khí thế, chỉ thấy vài đệ thử Thiên Hoành phong đứng trước cửa, đệ tử đi đầu cúi đầu cắn răng, vô cùng đau xót.
Liễu Thiên Mạch phòng bị nói: “Các ngươi lại muốn làm gì?”
Một đệ tử đẩy đẩy đệ tử đi đầu, thấy mắt hắn sưng đỏ, lại cúi đầu không nói, chỉ đành nói thay hắn: “Liễu sư huynh, đây là ca ca của Dương Đông Dạ, Dương Đông Sơn. Đệ đệ hắn quá không hiểu chuyện, mạo phạm Quân sư huynh, tối nay sắp bị sư phụ đánh chết. Dương Đông Sơn không còn cách nào, muốn cầu Quân sư huynh khoan hồng, tha cho Dương Đông Dạ.”
Quy Tâm Bích cười chế nhạo: “Vốn chính là chuyện do Mục Chi Thu của các ngươi làm ra, sư huynh ta vì Thanh Hư kiếm tông tiêu diệt tai họa, ngược lại rơi vào kết cục này, ngươi nói xem đệ đệ của ngươi có nên giết hay không?!”
Dương Đông Sơn cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống đất, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Đệ tử bên cạnh lại nói: “Đông Dạ và Mục Chi Thu có giao tình sâu đậm, nhất thời mù quáng không tiếp nhận được. Huống chi hắn làm người trượng nghĩa, thích giành công bằng cho bằng hữu, không phải kẻ tâm địa lang độc, thích giết người. Vừa rồi hắn cũng nói, độc trên kim chỉ khiến người ta tê dại, không chí mạng, có lẽ do Quân sư huynh vốn đã bị thương, sau khi trúng kim thương thế mới đột nhiên nặng hơn. Cầu Quân sư huynh tha cho hắn một lần, ca ca này không biết cách nói chuyện, nhưng nhất định cảm kích…”
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Tâm địa không lang độc, cũng có thể suýt giết chết sư huynh của chúng tôi, Thiên Hoành phong các ngươi thật lợi hại…”
Cổ Tấn Bình cũng nói: “Tại sao không cầu sư phụ các người?”
Mấy đệ tử quay nhìn nhau, khổ sở nói: “Sư phụ đại nộ, cảm thấy Mục Chi Thu và Đông Dạ làm ngài mất mặt, không chịu xuống nước. Chúng tôi đã cầu sư phụ nhiều lần, sư phụ nói, nếu muốn lưu lại tính mạng Dương Đông Dạ, phải được Quân sư huynh gật đầu. Ca ca này không còn đường nào…”
Liễu Thiên Mạch nén giận nói: “Quân sư đệ đang nghỉ ngơi, chuyện này không tất nói nhiều nữa.”
Quy Tâm Bích cũng không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi đi, đừng ở đây làm người ta chán ghét. Hạ thủ lưu tình với các ngươi, các ngươi có bao giờ hạ thủ lưu tình với chúng tôi chưa?”
Dương Đông Sơn nơm nớp cúi đầu, có chút hốt hoảng.
Mạc Thiếu Ngôn không nỡ, nhưng vẫn nói: “Lúc ức hiếp chúng tôi, sao không nghĩ đến cảm thụ của chúng tôi?”
Đúng lúc này, bên cửa truyền đến giọng nói ôn hòa của thiếu niên: “Sư huynh cẩn thận chút.”
Mọi người quay đầu, bên cửa là một nam tử thanh sam, dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt nhưng mi mục như họa. Thiếu niên bên cạnh mười ba mười bốn tuổi dung mạo tú lệ, đang đỡ tay hắn.
Dương Đông Sơn ngây ngẩn nhìn, chỉ nghe nam tử đó chậm rãi mở miệng, âm thanh thấp khàn: “Chuyện của Dương Đông Dạ, nay thôi bỏ qua, ngươi trở về đi.”
“Quân Diễn Chi buông tha Dương Đông Dạ, Dương Đông Dạ chịu kinh sợ, cúi đầu bồi tội với Quân Diễn Chi và Quý Khả Tình, biểu đạt lòng cảm kích. Văn Nhân Mộ biết tin, trong lòng hậm hực, từ từ chán ghét huynh đệ Dương thị. Quân Diễn Chi nghe đồn Dương Đông Dạ sống không thoải mái tại Thiên Hoành phong, tặng cho một bộ thuật pháp thượng phẩm. Từ đó huynh đệ Dương thị cảm ân đội đức, thường nói tốt cho hắn với các đệ tử, làm chúng đệ tử Thiên Hoành phong cũng từ từ dao động.”
____ Trích từ chương ba mươi ba [Chúng Sinh Chi Kiếp]. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.