Chương 49: bị đâm bỏ mình
Tự Tự Cẩm
14/04/2015
"Công chúa mau trở lại!" Tiếng la hét của Trương Khiên truyền đến từ phía sau lưng.
Cách đó không xa, thiết kỵ Tây Hạ từ từ tiến lại gần, nhìn người đến ít nhất cũng phải 5000 binh, nếu quả thật là chuẩn bị cùng người Đại Lý cứng đối cứng thì e cũng không khỏi quá mức dễ dàng.
Có lẽ là , mục đích đến của đám người kia vốn là không phải là muốn ứng chiến?
Mọi người vừa thấy công chúa đi đến trại địch, nhất thời rối loạn tay chân, nhất thời không đoán ra tình trạng gì lại không dám dễ dàng tiến lên.
Đợi đến khi thiết kỵ Tây Hạ tới gần ,dưới ánh trăng sáng rực là một nam tử cầm đầu . Chỉ thấy hắn thong dong lấy xuống mũ trùm đầu,gương mặt dài nhỏ xinh đẹp, khóe môi vẽ ra một nụ cười mị hoặc .
"Chư vị chớ hoảng sợ, trẫm hôm nay đến không phải là muốn rút đao khiêu chiến ." Thủy Linh Ương hắng giọng một cái, thanh âm vang dội mà uy nghiêm, ít đi sự tà mị và lỗ mãng ngày thường.
Mọi người đều cúi đầu thương thảo một phen, chỉ thấy Trương Khiên cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, nhìn thẳng nam nhân đáng lẽ phải là một xác chết kia một cái, trên mặt là một mảnh lạnh băng."Công chúa, ngài đã quên mối hận mất nước năm đó rồi sao?." Hắn trầm giọng nói.
"Ta chưa hề quên." Lâm Tĩnh Dao nhàn nhạt trả lời."Chỉ là, so với báo thù, so với hy sinh nhiều người như vậy để đi àm một việc vô nghĩa thì ta lại thà rằng không làm một tội nhân kiêu ngạo mà làm một phản đồ bị mọi người phỉ nhổ."
"Ha ha, đây chắc cũng chỉ là thứ yếu thôi chủ yếu là công chúa yêu Thủy Linh Ương!" Trương Khiên nheo mắt lại, trên mặt mơ hồ có gân xanh hiện lên.
"Đúng, hắn cứng đáng là minh quân, chuyên cần với triều chánh, yêu dân như con, cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ta yêu hắn thì như thế nào. Một nam tử như vậy, đừng nói là một người con gái như ta đây không thể kháng cự được, coi như là tất cả dân chúng Tây Hạ cũng nói không ra nửa phần phản đối." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, thấy Thủy Linh Ương ghé vào bên tai mình, nói thầm: "Trẫm có xuất chúng như vậy , nói quá rồi."
"Ta cư nhiên lại mở to mắt nói mò, thật là có lỗi." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, quét mắt nhìn mọi người đầu đầy bụi đất một cái, lại nói: "Đúng như Ngô Hoàng nói, hôm nay Tây Hạ suất binh không phải là muốn một cuộc chiến mà là nghĩ tới muốn cho mọi người một cơ hội, hãy cân nhắc một chút vấn đề đi hay ở, ai nguyện ý ở lại trong đại quân của Tây Hạ, đi theo hoàng thượng kiến công lập nghiệp có thể bước ra khỏi hàng, Tây Hạ sẽ không đối với mọi người có thành kiến, tuyệt đối đối xử như nhau."
Trong đội ngũ có một ti náo loạn, sau một hồi lâu, có hai binh lính run run rẩy rẩy đi ra khỏi hàng, hèn nhát hỏi: "Hoàng thượng thật có thể không nhìn hiềm khích lúc trước đối xử tử tế với chúng ta sao?"
"Quân vô hí ngôn." Giọng Thủy Linh Ương hồi đáp vang vang có lực, khiến tình hình lại có biến chuyển.
Hai người binh lính liếc nhau một cái, đang muốn"Bỏ gian tà theo chính nghĩa" thì lại thấy hai vệt sáng lướt qua, đại đao trong tay Trương Khiên đã cướp đi tính mạng của hai người, trong nháy mắt, trận doanh lại một lần nữa lọt vào trong hỗn loạn.
"Nếu ai có ý nghĩ muốn bỏ Đại Lý, trước phải đấu thắng Trương Khiên ta sau đó lại nói tiếp!" Trương Khiên nói xong, tự giác hiểu được như vậy sẽ khiên nhân tâm tan rã cho nên sắc mặt chuyển một cái, bi thống nói: "Các ngươi thậm đã chí đã quên đi kiên trì nhiều năm qua của chúng ta sao? Đại Lý mất rồi, quê hương của chúng ta bị binh sĩ Tây Hạ cùng Nhan quốc chà đạp tàn sát, nghèo khổ không chịu nổi. Hôm nay, Tây Hạ quốc sự tình khẩn cấp, tràn ngập nguy cơ, nghĩ lại chắc cũng là trời xanh có mắt, hai người liên thủ phá được Đại Lý quốc, lại có thể tự giết lẫn nhau, quả nhiên là báo ứng! Hiện nay, chúng ta chỉ cần cắn răng kiên trì thêm mấy ngày nữa chờ đến khi Tây Hạ hai mặt thụ địch, như vậy bọn họ sớm muộn cũng sẽ diệt vong."
Mọi người lại tiếp tục trầm mặc, cũng không hành động gì nữa.
Bọn họ đã trải qua cảm giác đau xót khi mất nước, đối với đoạn ký ức về trận chiến đẫm máu lúc dĩ nhiên vẫn còn mới mẻ. Chỉ là, trải qua hơn hai mươi năm rửa tội bằng gió mưa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày né né tránh tránh, bôn ba khắp nơi, vợ con ly tán, hiện nay trái tim của bọn hắn quả thật cảm nhận được mệt mỏi.
Lâm Tĩnh Dao nghiêng nhìn mọi người trầm mặc trong chốc lát, nàng quá mức hiểu, làm một cổ nhân Trung Quân Ái Quốc nếu muốn hắn làm ra hành động thấy lợi quên nghĩa này là một công việc khó khăn đến nhường nào.
"Chư vị, là con dân của Đại Lý." Lâm Tĩnh Dao hắng giọng một cái, không để ý Thủy Linh Ương ngăn trở, cưỡi ngựa đến phía trước gần mấy bước, trầm giọng nói: "Không, các ngươi không còn là con dân Đại Lý rồi, mà là dân chúng của Tây Hạ, mỗi một tấc đất dưới chân các ngươi , cái vương triều mà các ngươi đang sống đều là của Tây Hạ, những thứ các ngươi dùng là được người khác tiếp tế nhưng những khoản tiến mà người tiếp tế có là từ đâu mà đến,là lấy của Tây Hạ! Đại Lý đã mất rồi, các ngươi lại còn ủng hộ một vương triều đã bị diệt, hôm nay có minh quân ở trên cao, hắn làm cho vùng đất này tràn trề sức sống, cho mọi người một mảnh Thái Bình Thịnh Thế, nhưng Bắc Đột đột nhiên cùng Đông Nhan lại cố ý nâng lên chiến hỏa, nghĩ tới vết xe đổ đẫm máu năm nào so với mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, các ngươi chẳng lẽ không muốn cùng theo hoàng thượng khởi xướng **, mở rộng đất đai, kiến công lập nghiệp sao?"
Nói như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy mình rất có tài năng diễn thuyết, trừ lời nói ác độc nàng vẫn còn có bản lãnh cổ động dân tâm .
Sau lưng, hai đạo ánh mắt thâm trầm phóng ở trên người Lâm Tĩnh Dao, Cặp mắt hẹp dài kia tà mị mang theo vô số thưởng thức và tình yêu nồng đậm.
Lâm Tĩnh Dao, từ một khắc trẫm lựa chọn tin tưởng ngươi kia liền đã làm tốt tư tưởng đặt bản thân vào chốn nguy hiểm, tùy thời sẽ bị ngươi giết hại, dù vậy, trẫm vẫn lựa chọn làm việc nghĩa không được chùn bước tin tưởng ngươi, ngày hôm nay, ngươi rốt cuộc cũng đã chứng minh,cũng có lúc trẫm xử trí theo cảm tính là đúng đắn.
Khẽ cười cười, Thủy Linh Ương cưỡi ngựa đi tới bên người Lâm Tĩnh Dao, vỗ vỗ bả vai của nàng, nhỏ giọng nói: "Cho dù trẫm không còn lãnh thổ, không còn hoàng quyền, tối thiểu, trẫm lấy được ngươi, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết quả thảm bại."
Đối diện, quân đội Đại Lý càng phát ra nháo động, mọi người rối rít rỉ tai nhau nhưng lại không một người dám lên trước một bước.
Lâm Tĩnh Dao lắc đầu một cái, cao giọng hỏi: "Các ngươi không có vợ con sao? Các ngươi không nghĩ nhanh chóng kết thúc cuộc bôn ba này để cho bọn họ vượt qua ngày tháng thật tốt sao?"
Hành động lần này chính kích chỗ yếu đuối của họ,dễ dàng đi vào lòng người nhất vĩnh viễn chính là máu mủ tình thân.
Thấy mọi người lại trầm mặc , Lâm Tĩnh Dao lại nói: "Vì cuộc sống hư vô mờ mịt này, vì thực hiện nghiệp lớn phục quốc không thể hoàn thành này mà các ngươi không để ý đến sống chết cuả họ sao? Các ngươi đem mình đặt vào chỗ ngồi của hiền giả, liều mạng gò bó mình, cưỡng bách mình, nhưng các ngươi cuối cùng cũng chỉ là người có máu thịt, cũng chỉ là một người dân chúng bình thường mà thôi. Chớ cùng ta nói những thứ khát vọng to lớn kia, thiên hạ phân phân hợp hợp, triều đại thay đổi, có thể có được giang sơn đều là những nhà trí giả, các ngươi nên ủng hộ không phải là một vương triều không tồn tại mà là một vị minh quân có thể che chở các ngươi! Cho nên,hôm nay ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Lý khẩn thiết thỉnh cầu các ngươi nhận rõ thế cục đưa ra lựa chọn chính xác."
Một hồi im lặng trôi qua, một đội nhân mã im lặng không lên tiếng bước ra, không thấy Trương Khiên dựng râu trợn mắt liền chạy qua phía Thủy Linh Ương.
Có mộtn gười bắt đầu thì những người còn lại cũng không còn kiên trì nữa,sau một lúc do dự liền nối tiếp nhau bước ra khỏi hàng, chốc lát sau, binh lính Đại Lý ngoài Trương Khiên ra thì chỉ còn không đến hai mươi người
"Ha ha, rất tốt, các ngươi đều là bọn phản đồ, đều có lỗi với tiên hoàng" Trương Khiên cười khổ một tiếng, xoay người lại nhìn một số ít người đằng sau mình, ôm quyền nói: "Huynh đệ, xin lỗi, đã hại các ngươi quanh năm vợ chồng chia lìa, ăn gió nằm sương, công chúa nói vốn cũng đúng, có lẽ là ta đã cố chấp rồi, nhà các ngươi có già trẻ, cũng không cần tiếp tục kiên trì nữa, nên đi theo công chúa thôi."
"Trương Thống lĩnh, ngươi thì sao?" Có người hỏi.
"Ta sao, ha ha, thẹn với tiên hoàng, hôm nay, không bằng liền ――" Trương Khiên nói xong, huy kiếm tự vận, khạc ra hai mấy chữ: "Đi chuộc tội thôi."
Chóp mũi Lâm Tĩnh Dao đau xót, xoay người lại phân phó nói: "Mang theo di thể của Trương Khiên, hồi kinh hậu táng!"
Hơn mười người vốn còn kiên trì nhưng thấy đại thế đã qua, liền nhìn nhau một cái sau đó nện bước đến chỗ binh kỵ Tây Hạ, quỳ xuống đất dập đầu, nói: "Hoàng thượng, chúng ta nguyện ý nghe ngài sai khiến."
"Đều đứng lên đi, trẫm sẽ không cô phụ quyết tâm của mọi người hôm nay, Tây Hạ ta chắc chắn sẽ đạt thành tựu lưu lại thiên cổ mà các ngươi chính là một trong những người đã gây dựng điều đó." Thủy Linh Ương vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Dao liền khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Chỉnh trang lại đội ngũ, hồi kinh!"
Trên đường trở về, mọi người đều không nói một lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, ở trong đêm khuya hết sức trống trải.
Thủy Linh Ương dắt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu nói: "Ban đêm khí rất lạnh, đến trên ngựa của trẫm ngồi đi, để ta ôm nàng một lát thì sẽ ấm lên một chút."
Lâm Tĩnh Dao bị sự dịu dàng bất ngờ này của hắn không kịp phòng ngữ liền hôn mê vào trong đó, sợ run chốc lát, nói: "Hoàng thượng, chàng vẫn muốn diễn một minh quân tài đức sáng suốt sao?"
"Yêu tinh." Thủy Linh Ương cười cười, dắt ngựa vào sát Lâm Tĩnh Dao, đang muốn đưa tay lôi nàng lên lưng ngựa của mình, lại đột nhiên nghe một tiếng rống dữ dội: "Cẩu Hoàng Đế, tất cả mọi người làm phản rồi, Lý Quang ta thề chết cũng sẽ không cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"
Ngay sau đó, một thanh kiếm lạnh lẽo bay qua, thanh kiếm sắc bén lao thẳng về phía Thủy Linh Ương.
Lâm Tĩnh Dao biến sắc, trong đầu có quá thứ chợt lóe lên, vội vàng tung người lên, bấu vào bả vai của Thủy Linh Ương sau đó trơ mắt nhìn bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình, sau đó lại đâm vào trong cơ thể Thủy Linh Ương .
"Hộ giá!" Có người hô một tiếng, quân đội lập tức lọt vào trong hỗn loạn, sau khi đem người hành thích bắt lại liền phát hiện Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Linh Ương từ trên ngựa té xuống đất vì rơi xuống đất nên lợi kiếm lại đâm sâu vào cơ thể Lâm Tĩnh Dao thêm mấy phần.
"Khụ khụ. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao ho khan một tiếng, trong miệng tràn đầy máu tươi, thân thể cũng không có cảm giác đau nhức gì hẳn là đẫ mất hết tri giác.
"Thủy Linh Ương, ta sắp chết rồi." Lâm Tĩnh Dao nhếch nhếch miệng,hàm răng bị máu nhuộm đỏ ở dưới ánh trăng ảm đạm hết sức đáng sợ.
Thủy Linh Ương một tay nắm mủi kiếm, thân thể lui về phía sau một chút thoát khỏi xâu thịt này liền ôm lấy Lâm Tĩnh Dao vẫn còn đang phun máu tươi, nói: "Trẫm ra lệnh cho nàng, không cho phép chết!"
Lâm Tĩnh Dao cố gắng cười cười, nói: "Chàng không có việc gì, thật tốt."
"Lâm Tĩnh Dao, trẫm không cho phép nàng chết, không phải nói muốn cùng nhau kiến công lập nghiệp ư, nàng không thể vứt bỏ trẫm đi , không thể. . . . . ." Thủy Linh Ương cậy mạnh thần thái càng phát ra bi thống , tay chân trở nên luống cuống, vẻ mặt tê tâm liệt phế ở trước mặt mọi người này trước đây chưa từng có ai thấy qua.
"Thủy Linh Ương, ta chết, chàng sẽ rơi lệ sao?" Lâm Tĩnh Dao hỏi.
"Biết, sẽ." Thủy Linh Ương nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt mình, nói: "Trẫm không chỉ sẽ rơi lệ, còn có thể chết vì tình, nếu như nàng không tin thì có thể chết thử một chút"
"Không cần uy hiếp ta, chàng phải trở thành thiên cổ nhất đế, chàng phải kết thúc sự chia cắt lãnh thổ dẫn đến những cuộc hỗn chiến này, chàng phải, phải, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn. . . . . ."
"Tĩnh Dao, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn trẫm, không thể, không thể ngủ . . . . ."
"A ――" bên tai là một tiếng kêu tê tâm liệt phế .
Chỉ tiếc, người đang nhắm hai mắt kia lại không thể nào vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt nam tử.
Bóng đêm tiêu điều lạnh lẽo, cho tới bây giờ mới có thể thấy được hai dòng nươc mắt bi thống chảy dài trên gương mặt luôn vui vẻ của đế vương
"Này, lần trước nàng có thể xác chết vùng dậy hồi hồn, lần này, có phải cũng có thể không rời khỏi trẫm hay không. . . . . ."
Chương 49: bị đâm bỏ mình
"Công chúa mau trở lại!" Tiếng la hét của Trương Khiên truyền đến từ phía sau lưng.
Cách đó không xa, thiết kỵ Tây Hạ từ từ tiến lại gần, nhìn người đến ít nhất cũng phải 5000 binh, nếu quả thật là chuẩn bị cùng người Đại Lý cứng đối cứng thì e cũng không khỏi quá mức dễ dàng.
Có lẽ mục đích đến của đám người kia vốn là không phải là muốn ứng chiến?
Mọi người vừa thấy công chúa đi đến trại địch, nhất thời rối loạn tay chân lại không đoán ra tình trạng gì nên không dám dễ dàng tiến lên.
Đợi đến khi thiết kỵ Tây Hạ tới gần ,dưới ánh trăng sáng rực là một nam tử cầm đầu . Chỉ thấy hắn thong dong lấy xuống mũ trùm đầu,gương mặt dài nhỏ xinh đẹp, khóe môi vẽ ra một nụ cười mị hoặc .
"Chư vị chớ hoảng sợ, trẫm hôm nay đến không phải là muốn rút đao khiêu chiến ." Thủy Linh Ương hắng giọng một cái, thanh âm vang dội mà uy nghiêm, ít đi sự tà mị và lỗ mãng ngày thường.
Mọi người đều cúi đầu thương thảo một phen, chỉ thấy Trương Khiên cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, nhìn thẳng nam nhân đáng lẽ phải là một xác chết kia một cái, trên mặt là một mảnh lạnh băng."Công chúa, ngài đã quên mối hận mất nước năm đó rồi sao?." Hắn trầm giọng nói.
"Ta chưa hề quên." Lâm Tĩnh Dao nhàn nhạt trả lời."Chỉ là, so với báo thù, so với hy sinh nhiều người như vậy để đi làm một việc vô nghĩa thì ta lại thà rằng không làm một tội nhân kiêu ngạo mà làm một phản đồ bị mọi người phỉ nhổ."
"Ha ha, đây chắc cũng chỉ là thứ yếu thôi chủ yếu là công chúa yêu Thủy Linh Ương!" Trương Khiên nheo mắt lại, trên mặt mơ hồ có gân xanh hiện lên.
"Đúng, hắn xứng đáng là minh quân, chuyên cần với triều chánh, yêu dân như con, cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ta yêu hắn thì như thế nào. Một nam tử như vậy, đừng nói là một người con gái như ta đây không thể kháng cự được, coi như là tất cả dân chúng Tây Hạ cũng nói không ra nửa phần phản đối." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, thấy Thủy Linh Ương ghé vào bên tai mình, nói thầm: "Trẫm có xuất chúng như vậy sao, nói quá rồi."
"Ta cư nhiên lại mở to mắt nói mò, thật là có lỗi." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, quét mắt nhìn mọi người đầu đầy bụi đất một cái, lại nói: "Đúng như Ngô Hoàng nói, hôm nay Tây Hạ xuất binh không phải là muốn một cuộc chiến mà là nghĩ tới muốn cho mọi người một cơ hội, hãy cân nhắc một chút vấn đề đi hay ở, ai nguyện ý ở lại trong đại quân của Tây Hạ, đi theo hoàng thượng kiến công lập nghiệp có thể bước ra khỏi hàng, Tây Hạ sẽ không đối với mọi người có thành kiến, tuyệt đối đối xử như nhau."
Trong đội ngũ có một ti náo loạn, sau một hồi lâu, có hai binh lính run run rẩy rẩy đi ra khỏi hàng, hèn nhát hỏi: "Hoàng thượng thật có thể không nhìn hiềm khích lúc trước đối xử tử tế với chúng ta sao?"
"Quân vô hí ngôn." Giọng Thủy Linh Ương hồi đáp vang vang có lực, khiến tình hình lại có biến chuyển.
Hai người binh lính liếc nhau một cái, đang muốn"Bỏ gian tà theo chính nghĩa" thì lại thấy hai vệt sáng lướt qua, đại đao trong tay Trương Khiên đã cướp đi tính mạng của hai người, trong nháy mắt, trận doanh lại một lần nữa lọt vào trong hỗn loạn.
"Nếu ai có ý nghĩ muốn bỏ Đại Lý, trước phải đấu thắng Trương Khiên ta sau đó lại nói tiếp!" Trương Khiên nói xong, tự giác hiểu được như vậy sẽ khiến nhân tâm tan rã cho nên sắc mặt chuyển một cái, bi thống nói: "Các ngươi thậm đã chí đã quên đi kiên trì nhiều năm qua của chúng ta sao? Đại Lý mất rồi, quê hương của chúng ta bị binh sĩ Tây Hạ cùng Nhan quốc chà đạp tàn sát, nghèo khổ không chịu nổi. Hôm nay, Tây Hạ quốc sự tình khẩn cấp, tràn ngập nguy cơ, nghĩ lại chắc cũng là trời xanh có mắt, hai người liên thủ phá được Đại Lý quốc, lại có thể tự giết lẫn nhau, quả nhiên là báo ứng! Hiện nay, chúng ta chỉ cần cắn răng kiên trì thêm mấy ngày nữa chờ đến khi Tây Hạ hai mặt thụ địch, như vậy bọn họ sớm muộn cũng sẽ diệt vong."
Mọi người lại tiếp tục trầm mặc, cũng không hành động gì nữa.
Bọn họ đã trải qua cảm giác đau xót khi mất nước, đối với đoạn ký ức về trận chiến đẫm máu lúc đó dĩ nhiên vẫn còn mới mẻ. Chỉ là, trải qua hơn hai mươi năm rửa tội bằng gió mưa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày né né tránh tránh, bôn ba khắp nơi, vợ con ly tán, hiện nay trái tim của bọn hắn quả thật cảm nhận được mệt mỏi.
Lâm Tĩnh Dao nghiêng nhìn mọi người trầm mặc trong chốc lát, nàng quá mức hiểu, làm một cổ nhân Trung Quân Ái Quốc nếu muốn hắn làm ra hành động thấy lợi quên nghĩa này là một công việc khó khăn đến nhường nào.
"Chư vị, là con dân của Đại Lý." Lâm Tĩnh Dao hắng giọng một cái, không để ý Thủy Linh Ương ngăn trở, cưỡi ngựa đến phía trước gần mấy bước, trầm giọng nói: "Không, các ngươi không còn là con dân Đại Lý rồi, mà là dân chúng của Tây Hạ, mỗi một tấc đất dưới chân các ngươi , cái vương triều mà các ngươi đang sống đều là của Tây Hạ, những thứ các ngươi dùng là được người khác tiếp tế nhưng những khoản tiền mà người tiếp tế có là từ đâu mà đến,là lấy của Tây Hạ! Đại Lý đã mất rồi, các ngươi lại còn ủng hộ một vương triều đã bị diệt, hôm nay có minh quân ở trên cao, hắn làm cho vùng đất này tràn trề sức sống, cho mọi người một mảnh Thái Bình Thịnh Thế, nhưng Bắc Đột đột nhiên cùng Đông Nhan lại cố ý nâng lên chiến hỏa, nghĩ tới vết xe đổ đẫm máu năm nào so với mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, các ngươi chẳng lẽ không muốn cùng theo hoàng thượng khởi xướng **, mở rộng đất đai, kiến công lập nghiệp sao?"
Nói như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy mình rất có tài năng diễn thuyết, trừ lời nói ác độc nàng vẫn còn có bản lãnh cổ động dân tâm .
Sau lưng, hai đạo ánh mắt thâm trầm phóng ở trên người Lâm Tĩnh Dao, Cặp mắt hẹp dài kia tà mị mang theo vô số thưởng thức và tình yêu nồng đậm.
Lâm Tĩnh Dao, từ một khắc trẫm lựa chọn tin tưởng nàng liền đã làm tốt tư tưởng đặt bản thân vào chốn nguy hiểm, tùy thời sẽ bị nàng giết hại, dù vậy, trẫm vẫn lựa chọn làm việc nghĩa không được chùn bước tin tưởng nàng, ngày hôm nay, nàng rốt cuộc cũng đã chứng minh,cũng có lúc trẫm xử trí theo cảm tính là đúng đắn.
Khẽ cười cười, Thủy Linh Ương cưỡi ngựa đi tới bên người Lâm Tĩnh Dao, vỗ vỗ bả vai của nàng, nhỏ giọng nói: "Cho dù trẫm không còn lãnh thổ, không còn hoàng quyền nhưng tối thiểu, trẫm lấy được nàng, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết quả thảm bại."
Đối diện, quân đội Đại Lý càng phát ra nháo động, mọi người rối rít rỉ tai nhau nhưng lại không một người dám lên trước một bước.
Lâm Tĩnh Dao lắc đầu một cái, cao giọng hỏi: "Các ngươi không có vợ con sao? Các ngươi không nghĩ nhanh chóng kết thúc cuộc bôn ba này để cho bọn họ vượt qua ngày tháng thật tốt sao?"
Hành động lần này chính kích chỗ yếu đuối của họ,dễ dàng đi vào lòng người nhất vĩnh viễn chính là máu mủ tình thân.
Thấy mọi người lại trầm mặc , Lâm Tĩnh Dao lại nói: "Vì cuộc sống hư vô mờ mịt này, vì thực hiện nghiệp lớn phục quốc không thể hoàn thành này mà các ngươi không để ý đến sống chết cuả họ sao? Các ngươi đem mình đặt vào chỗ ngồi của hiền giả, liều mạng gò bó mình, cưỡng bách mình, nhưng các ngươi cuối cùng cũng chỉ là người có máu thịt, cũng chỉ là một người dân chúng bình thường mà thôi. Chớ cùng ta nói những thứ khát vọng to lớn kia, thiên hạ phân phân hợp hợp, triều đại thay đổi, có thể có được giang sơn đều là những nhà trí giả, các ngươi nên ủng hộ không phải là một vương triều không tồn tại mà là một vị minh quân có thể che chở các ngươi! Cho nên,hôm nay ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Lý khẩn thiết thỉnh cầu các ngươi nhận rõ thế cục đưa ra lựa chọn chính xác."
Một hồi im lặng trôi qua, một đội nhân mã im lặng không lên tiếng bước ra, không thấy Trương Khiên dựng râu trợn mắt liền chạy qua phía Thủy Linh Ương.
Có một người bắt đầu thì những người còn lại cũng không còn kiên trì nữa,sau một lúc do dự liền nối tiếp nhau bước ra khỏi hàng, chốc lát sau, binh lính Đại Lý ngoài Trương Khiên ra thì chỉ còn không đến hai mươi người
"Ha ha, rất tốt, các ngươi đều là bọn phản đồ, đều có lỗi với tiên hoàng" Trương Khiên cười khổ một tiếng, xoay người lại nhìn một số ít người đằng sau mình, ôm quyền nói: "Huynh đệ, xin lỗi, đã hại các ngươi quanh năm vợ chồng chia lìa, ăn gió nằm sương, công chúa nói vốn cũng đúng, có lẽ là ta đã cố chấp rồi, nhà các ngươi có già trẻ, cũng không cần tiếp tục kiên trì nữa, nên đi theo công chúa thôi."
"Trương Thống lĩnh, ngươi thì sao?" Có người hỏi.
"Ta sao, ha ha, thẹn với tiên hoàng, hôm nay, không bằng liền ――" Trương Khiên nói xong, huy kiếm tự vận, khạc ra hai mấy chữ: "Đi chuộc tội thôi."
Chóp mũi Lâm Tĩnh Dao đau xót, xoay người lại phân phó nói: "Mang theo di thể của Trương Khiên, hồi kinh hậu táng!"
Hơn mười người vốn còn kiên trì nhưng thấy đại thế đã qua, liền nhìn nhau một cái sau đó nện bước đến chỗ binh kỵ Tây Hạ, quỳ xuống đất dập đầu, nói: "Hoàng thượng, chúng ta nguyện ý nghe ngài sai khiến."
"Đều đứng lên đi, trẫm sẽ không cô phụ quyết tâm của mọi người hôm nay, Tây Hạ ta chắc chắn sẽ đạt thành tựu lưu lại thiên cổ mà các ngươi chính là một trong những người đã gây dựng điều đó." Thủy Linh Ương vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Dao liền khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Chỉnh trang lại đội ngũ, hồi kinh!"
Trên đường trở về, mọi người đều không nói một lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, ở trong đêm khuya hết sức trống trải.
Thủy Linh Ương dắt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu nói: "Ban đêm khí rất lạnh, đến trên ngựa của trẫm ngồi đi, để ta ôm nàng một lát thì sẽ ấm lên một chút."
Lâm Tĩnh Dao bị sự dịu dàng bất ngờ này của hắn không kịp phòng ngự liền hôn mê vào trong đó, sợ run chốc lát, nói: "Hoàng thượng, chàng vẫn muốn diễn một minh quân tài đức sáng suốt sao?"
"Yêu tinh." Thủy Linh Ương cười cười, dắt ngựa vào sát Lâm Tĩnh Dao, đang muốn đưa tay lôi nàng lên lưng ngựa của mình, lại đột nhiên nghe một tiếng rống dữ dội: "Cẩu Hoàng Đế, tất cả mọi người làm phản rồi, Lý Quang ta thề chết cũng sẽ không cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"
Ngay sau đó, một thanh kiếm lạnh lẽo bay qua, thanh kiếm sắc bén lao thẳng về phía Thủy Linh Ương.
Lâm Tĩnh Dao biến sắc, trong đầu có quá thứ chợt lóe lên, vội vàng tung người lên, bấu vào bả vai của Thủy Linh Ương sau đó trơ mắt nhìn bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình, sau đó lại đâm vào trong cơ thể Thủy Linh Ương .
"Hộ giá!" Có người hô một tiếng, quân đội lập tức lọt vào trong hỗn loạn, sau khi đem người hành thích bắt lại liền phát hiện Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Linh Ương từ trên ngựa té xuống đất vì rơi xuống đất nên lợi kiếm lại đâm sâu vào cơ thể Lâm Tĩnh Dao thêm mấy phần.
"Khụ khụ. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao ho khan một tiếng, trong miệng tràn đầy máu tươi, thân thể cũng không có cảm giác đau nhức gì hẳn là đã mất hết tri giác.
"Thủy Linh Ương, ta sắp chết rồi." Lâm Tĩnh Dao nhếch nhếch miệng,hàm răng bị máu nhuộm đỏ ở dưới ánh trăng ảm đạm hết sức đáng sợ.
Thủy Linh Ương một tay nắm mũi kiếm, thân thể lui về phía sau một chút thoát khỏi xâu thịt này liền ôm lấy Lâm Tĩnh Dao vẫn còn đang phun máu tươi, nói: "Trẫm ra lệnh cho nàng, không cho phép chết!"
Lâm Tĩnh Dao cố gắng cười cười, nói: "Chàng không có việc gì, thật tốt."
"Lâm Tĩnh Dao, trẫm không cho phép nàng chết, không phải nói muốn cùng nhau kiến công lập nghiệp ư, nàng không thể vứt bỏ trẫm đi , không thể. . . . . ." Thủy Linh Ương cậy mạnh thần thái càng phát ra bi thống , tay chân trở nên luống cuống, vẻ mặt tê tâm liệt phế ở trước mặt mọi người này trước đây chưa từng có ai thấy qua.
"Thủy Linh Ương, ta chết, chàng sẽ rơi lệ sao?" Lâm Tĩnh Dao hỏi.
"Biết, sẽ." Thủy Linh Ương nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt mình, nói: "Trẫm không chỉ sẽ rơi lệ, còn có thể chết vì tình, nếu như nàng không tin thì có thể chết thử một chút"
"Không cần uy hiếp ta, chàng phải trở thành thiên cổ nhất đế, chàng phải kết thúc sự chia cắt lãnh thổ dẫn đến những cuộc hỗn chiến này, chàng phải, phải, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn. . . . . ."
"Tĩnh Dao, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn trẫm, không thể, không thể ngủ . . . . ."
"A ――" bên tai là một tiếng kêu tê tâm liệt phế .
Chỉ tiếc, người đang nhắm hai mắt kia lại không thể nào vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt nam tử.
Bóng đêm tiêu điều lạnh lẽo, cho tới bây giờ mới có thể thấy được hai dòng nươc mắt bi thống chảy dài trên gương mặt luôn vui vẻ của đế vương
"Này, lần trước nàng có thể xác chết vùng dậy hồi hồn, lần này, có phải cũng có thể không rời khỏi trẫm hay không. . . . . ."
Cách đó không xa, thiết kỵ Tây Hạ từ từ tiến lại gần, nhìn người đến ít nhất cũng phải 5000 binh, nếu quả thật là chuẩn bị cùng người Đại Lý cứng đối cứng thì e cũng không khỏi quá mức dễ dàng.
Có lẽ là , mục đích đến của đám người kia vốn là không phải là muốn ứng chiến?
Mọi người vừa thấy công chúa đi đến trại địch, nhất thời rối loạn tay chân, nhất thời không đoán ra tình trạng gì lại không dám dễ dàng tiến lên.
Đợi đến khi thiết kỵ Tây Hạ tới gần ,dưới ánh trăng sáng rực là một nam tử cầm đầu . Chỉ thấy hắn thong dong lấy xuống mũ trùm đầu,gương mặt dài nhỏ xinh đẹp, khóe môi vẽ ra một nụ cười mị hoặc .
"Chư vị chớ hoảng sợ, trẫm hôm nay đến không phải là muốn rút đao khiêu chiến ." Thủy Linh Ương hắng giọng một cái, thanh âm vang dội mà uy nghiêm, ít đi sự tà mị và lỗ mãng ngày thường.
Mọi người đều cúi đầu thương thảo một phen, chỉ thấy Trương Khiên cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, nhìn thẳng nam nhân đáng lẽ phải là một xác chết kia một cái, trên mặt là một mảnh lạnh băng."Công chúa, ngài đã quên mối hận mất nước năm đó rồi sao?." Hắn trầm giọng nói.
"Ta chưa hề quên." Lâm Tĩnh Dao nhàn nhạt trả lời."Chỉ là, so với báo thù, so với hy sinh nhiều người như vậy để đi àm một việc vô nghĩa thì ta lại thà rằng không làm một tội nhân kiêu ngạo mà làm một phản đồ bị mọi người phỉ nhổ."
"Ha ha, đây chắc cũng chỉ là thứ yếu thôi chủ yếu là công chúa yêu Thủy Linh Ương!" Trương Khiên nheo mắt lại, trên mặt mơ hồ có gân xanh hiện lên.
"Đúng, hắn cứng đáng là minh quân, chuyên cần với triều chánh, yêu dân như con, cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ta yêu hắn thì như thế nào. Một nam tử như vậy, đừng nói là một người con gái như ta đây không thể kháng cự được, coi như là tất cả dân chúng Tây Hạ cũng nói không ra nửa phần phản đối." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, thấy Thủy Linh Ương ghé vào bên tai mình, nói thầm: "Trẫm có xuất chúng như vậy , nói quá rồi."
"Ta cư nhiên lại mở to mắt nói mò, thật là có lỗi." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, quét mắt nhìn mọi người đầu đầy bụi đất một cái, lại nói: "Đúng như Ngô Hoàng nói, hôm nay Tây Hạ suất binh không phải là muốn một cuộc chiến mà là nghĩ tới muốn cho mọi người một cơ hội, hãy cân nhắc một chút vấn đề đi hay ở, ai nguyện ý ở lại trong đại quân của Tây Hạ, đi theo hoàng thượng kiến công lập nghiệp có thể bước ra khỏi hàng, Tây Hạ sẽ không đối với mọi người có thành kiến, tuyệt đối đối xử như nhau."
Trong đội ngũ có một ti náo loạn, sau một hồi lâu, có hai binh lính run run rẩy rẩy đi ra khỏi hàng, hèn nhát hỏi: "Hoàng thượng thật có thể không nhìn hiềm khích lúc trước đối xử tử tế với chúng ta sao?"
"Quân vô hí ngôn." Giọng Thủy Linh Ương hồi đáp vang vang có lực, khiến tình hình lại có biến chuyển.
Hai người binh lính liếc nhau một cái, đang muốn"Bỏ gian tà theo chính nghĩa" thì lại thấy hai vệt sáng lướt qua, đại đao trong tay Trương Khiên đã cướp đi tính mạng của hai người, trong nháy mắt, trận doanh lại một lần nữa lọt vào trong hỗn loạn.
"Nếu ai có ý nghĩ muốn bỏ Đại Lý, trước phải đấu thắng Trương Khiên ta sau đó lại nói tiếp!" Trương Khiên nói xong, tự giác hiểu được như vậy sẽ khiên nhân tâm tan rã cho nên sắc mặt chuyển một cái, bi thống nói: "Các ngươi thậm đã chí đã quên đi kiên trì nhiều năm qua của chúng ta sao? Đại Lý mất rồi, quê hương của chúng ta bị binh sĩ Tây Hạ cùng Nhan quốc chà đạp tàn sát, nghèo khổ không chịu nổi. Hôm nay, Tây Hạ quốc sự tình khẩn cấp, tràn ngập nguy cơ, nghĩ lại chắc cũng là trời xanh có mắt, hai người liên thủ phá được Đại Lý quốc, lại có thể tự giết lẫn nhau, quả nhiên là báo ứng! Hiện nay, chúng ta chỉ cần cắn răng kiên trì thêm mấy ngày nữa chờ đến khi Tây Hạ hai mặt thụ địch, như vậy bọn họ sớm muộn cũng sẽ diệt vong."
Mọi người lại tiếp tục trầm mặc, cũng không hành động gì nữa.
Bọn họ đã trải qua cảm giác đau xót khi mất nước, đối với đoạn ký ức về trận chiến đẫm máu lúc dĩ nhiên vẫn còn mới mẻ. Chỉ là, trải qua hơn hai mươi năm rửa tội bằng gió mưa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày né né tránh tránh, bôn ba khắp nơi, vợ con ly tán, hiện nay trái tim của bọn hắn quả thật cảm nhận được mệt mỏi.
Lâm Tĩnh Dao nghiêng nhìn mọi người trầm mặc trong chốc lát, nàng quá mức hiểu, làm một cổ nhân Trung Quân Ái Quốc nếu muốn hắn làm ra hành động thấy lợi quên nghĩa này là một công việc khó khăn đến nhường nào.
"Chư vị, là con dân của Đại Lý." Lâm Tĩnh Dao hắng giọng một cái, không để ý Thủy Linh Ương ngăn trở, cưỡi ngựa đến phía trước gần mấy bước, trầm giọng nói: "Không, các ngươi không còn là con dân Đại Lý rồi, mà là dân chúng của Tây Hạ, mỗi một tấc đất dưới chân các ngươi , cái vương triều mà các ngươi đang sống đều là của Tây Hạ, những thứ các ngươi dùng là được người khác tiếp tế nhưng những khoản tiến mà người tiếp tế có là từ đâu mà đến,là lấy của Tây Hạ! Đại Lý đã mất rồi, các ngươi lại còn ủng hộ một vương triều đã bị diệt, hôm nay có minh quân ở trên cao, hắn làm cho vùng đất này tràn trề sức sống, cho mọi người một mảnh Thái Bình Thịnh Thế, nhưng Bắc Đột đột nhiên cùng Đông Nhan lại cố ý nâng lên chiến hỏa, nghĩ tới vết xe đổ đẫm máu năm nào so với mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, các ngươi chẳng lẽ không muốn cùng theo hoàng thượng khởi xướng **, mở rộng đất đai, kiến công lập nghiệp sao?"
Nói như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy mình rất có tài năng diễn thuyết, trừ lời nói ác độc nàng vẫn còn có bản lãnh cổ động dân tâm .
Sau lưng, hai đạo ánh mắt thâm trầm phóng ở trên người Lâm Tĩnh Dao, Cặp mắt hẹp dài kia tà mị mang theo vô số thưởng thức và tình yêu nồng đậm.
Lâm Tĩnh Dao, từ một khắc trẫm lựa chọn tin tưởng ngươi kia liền đã làm tốt tư tưởng đặt bản thân vào chốn nguy hiểm, tùy thời sẽ bị ngươi giết hại, dù vậy, trẫm vẫn lựa chọn làm việc nghĩa không được chùn bước tin tưởng ngươi, ngày hôm nay, ngươi rốt cuộc cũng đã chứng minh,cũng có lúc trẫm xử trí theo cảm tính là đúng đắn.
Khẽ cười cười, Thủy Linh Ương cưỡi ngựa đi tới bên người Lâm Tĩnh Dao, vỗ vỗ bả vai của nàng, nhỏ giọng nói: "Cho dù trẫm không còn lãnh thổ, không còn hoàng quyền, tối thiểu, trẫm lấy được ngươi, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết quả thảm bại."
Đối diện, quân đội Đại Lý càng phát ra nháo động, mọi người rối rít rỉ tai nhau nhưng lại không một người dám lên trước một bước.
Lâm Tĩnh Dao lắc đầu một cái, cao giọng hỏi: "Các ngươi không có vợ con sao? Các ngươi không nghĩ nhanh chóng kết thúc cuộc bôn ba này để cho bọn họ vượt qua ngày tháng thật tốt sao?"
Hành động lần này chính kích chỗ yếu đuối của họ,dễ dàng đi vào lòng người nhất vĩnh viễn chính là máu mủ tình thân.
Thấy mọi người lại trầm mặc , Lâm Tĩnh Dao lại nói: "Vì cuộc sống hư vô mờ mịt này, vì thực hiện nghiệp lớn phục quốc không thể hoàn thành này mà các ngươi không để ý đến sống chết cuả họ sao? Các ngươi đem mình đặt vào chỗ ngồi của hiền giả, liều mạng gò bó mình, cưỡng bách mình, nhưng các ngươi cuối cùng cũng chỉ là người có máu thịt, cũng chỉ là một người dân chúng bình thường mà thôi. Chớ cùng ta nói những thứ khát vọng to lớn kia, thiên hạ phân phân hợp hợp, triều đại thay đổi, có thể có được giang sơn đều là những nhà trí giả, các ngươi nên ủng hộ không phải là một vương triều không tồn tại mà là một vị minh quân có thể che chở các ngươi! Cho nên,hôm nay ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Lý khẩn thiết thỉnh cầu các ngươi nhận rõ thế cục đưa ra lựa chọn chính xác."
Một hồi im lặng trôi qua, một đội nhân mã im lặng không lên tiếng bước ra, không thấy Trương Khiên dựng râu trợn mắt liền chạy qua phía Thủy Linh Ương.
Có mộtn gười bắt đầu thì những người còn lại cũng không còn kiên trì nữa,sau một lúc do dự liền nối tiếp nhau bước ra khỏi hàng, chốc lát sau, binh lính Đại Lý ngoài Trương Khiên ra thì chỉ còn không đến hai mươi người
"Ha ha, rất tốt, các ngươi đều là bọn phản đồ, đều có lỗi với tiên hoàng" Trương Khiên cười khổ một tiếng, xoay người lại nhìn một số ít người đằng sau mình, ôm quyền nói: "Huynh đệ, xin lỗi, đã hại các ngươi quanh năm vợ chồng chia lìa, ăn gió nằm sương, công chúa nói vốn cũng đúng, có lẽ là ta đã cố chấp rồi, nhà các ngươi có già trẻ, cũng không cần tiếp tục kiên trì nữa, nên đi theo công chúa thôi."
"Trương Thống lĩnh, ngươi thì sao?" Có người hỏi.
"Ta sao, ha ha, thẹn với tiên hoàng, hôm nay, không bằng liền ――" Trương Khiên nói xong, huy kiếm tự vận, khạc ra hai mấy chữ: "Đi chuộc tội thôi."
Chóp mũi Lâm Tĩnh Dao đau xót, xoay người lại phân phó nói: "Mang theo di thể của Trương Khiên, hồi kinh hậu táng!"
Hơn mười người vốn còn kiên trì nhưng thấy đại thế đã qua, liền nhìn nhau một cái sau đó nện bước đến chỗ binh kỵ Tây Hạ, quỳ xuống đất dập đầu, nói: "Hoàng thượng, chúng ta nguyện ý nghe ngài sai khiến."
"Đều đứng lên đi, trẫm sẽ không cô phụ quyết tâm của mọi người hôm nay, Tây Hạ ta chắc chắn sẽ đạt thành tựu lưu lại thiên cổ mà các ngươi chính là một trong những người đã gây dựng điều đó." Thủy Linh Ương vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Dao liền khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Chỉnh trang lại đội ngũ, hồi kinh!"
Trên đường trở về, mọi người đều không nói một lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, ở trong đêm khuya hết sức trống trải.
Thủy Linh Ương dắt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu nói: "Ban đêm khí rất lạnh, đến trên ngựa của trẫm ngồi đi, để ta ôm nàng một lát thì sẽ ấm lên một chút."
Lâm Tĩnh Dao bị sự dịu dàng bất ngờ này của hắn không kịp phòng ngữ liền hôn mê vào trong đó, sợ run chốc lát, nói: "Hoàng thượng, chàng vẫn muốn diễn một minh quân tài đức sáng suốt sao?"
"Yêu tinh." Thủy Linh Ương cười cười, dắt ngựa vào sát Lâm Tĩnh Dao, đang muốn đưa tay lôi nàng lên lưng ngựa của mình, lại đột nhiên nghe một tiếng rống dữ dội: "Cẩu Hoàng Đế, tất cả mọi người làm phản rồi, Lý Quang ta thề chết cũng sẽ không cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"
Ngay sau đó, một thanh kiếm lạnh lẽo bay qua, thanh kiếm sắc bén lao thẳng về phía Thủy Linh Ương.
Lâm Tĩnh Dao biến sắc, trong đầu có quá thứ chợt lóe lên, vội vàng tung người lên, bấu vào bả vai của Thủy Linh Ương sau đó trơ mắt nhìn bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình, sau đó lại đâm vào trong cơ thể Thủy Linh Ương .
"Hộ giá!" Có người hô một tiếng, quân đội lập tức lọt vào trong hỗn loạn, sau khi đem người hành thích bắt lại liền phát hiện Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Linh Ương từ trên ngựa té xuống đất vì rơi xuống đất nên lợi kiếm lại đâm sâu vào cơ thể Lâm Tĩnh Dao thêm mấy phần.
"Khụ khụ. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao ho khan một tiếng, trong miệng tràn đầy máu tươi, thân thể cũng không có cảm giác đau nhức gì hẳn là đẫ mất hết tri giác.
"Thủy Linh Ương, ta sắp chết rồi." Lâm Tĩnh Dao nhếch nhếch miệng,hàm răng bị máu nhuộm đỏ ở dưới ánh trăng ảm đạm hết sức đáng sợ.
Thủy Linh Ương một tay nắm mủi kiếm, thân thể lui về phía sau một chút thoát khỏi xâu thịt này liền ôm lấy Lâm Tĩnh Dao vẫn còn đang phun máu tươi, nói: "Trẫm ra lệnh cho nàng, không cho phép chết!"
Lâm Tĩnh Dao cố gắng cười cười, nói: "Chàng không có việc gì, thật tốt."
"Lâm Tĩnh Dao, trẫm không cho phép nàng chết, không phải nói muốn cùng nhau kiến công lập nghiệp ư, nàng không thể vứt bỏ trẫm đi , không thể. . . . . ." Thủy Linh Ương cậy mạnh thần thái càng phát ra bi thống , tay chân trở nên luống cuống, vẻ mặt tê tâm liệt phế ở trước mặt mọi người này trước đây chưa từng có ai thấy qua.
"Thủy Linh Ương, ta chết, chàng sẽ rơi lệ sao?" Lâm Tĩnh Dao hỏi.
"Biết, sẽ." Thủy Linh Ương nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt mình, nói: "Trẫm không chỉ sẽ rơi lệ, còn có thể chết vì tình, nếu như nàng không tin thì có thể chết thử một chút"
"Không cần uy hiếp ta, chàng phải trở thành thiên cổ nhất đế, chàng phải kết thúc sự chia cắt lãnh thổ dẫn đến những cuộc hỗn chiến này, chàng phải, phải, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn. . . . . ."
"Tĩnh Dao, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn trẫm, không thể, không thể ngủ . . . . ."
"A ――" bên tai là một tiếng kêu tê tâm liệt phế .
Chỉ tiếc, người đang nhắm hai mắt kia lại không thể nào vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt nam tử.
Bóng đêm tiêu điều lạnh lẽo, cho tới bây giờ mới có thể thấy được hai dòng nươc mắt bi thống chảy dài trên gương mặt luôn vui vẻ của đế vương
"Này, lần trước nàng có thể xác chết vùng dậy hồi hồn, lần này, có phải cũng có thể không rời khỏi trẫm hay không. . . . . ."
Chương 49: bị đâm bỏ mình
"Công chúa mau trở lại!" Tiếng la hét của Trương Khiên truyền đến từ phía sau lưng.
Cách đó không xa, thiết kỵ Tây Hạ từ từ tiến lại gần, nhìn người đến ít nhất cũng phải 5000 binh, nếu quả thật là chuẩn bị cùng người Đại Lý cứng đối cứng thì e cũng không khỏi quá mức dễ dàng.
Có lẽ mục đích đến của đám người kia vốn là không phải là muốn ứng chiến?
Mọi người vừa thấy công chúa đi đến trại địch, nhất thời rối loạn tay chân lại không đoán ra tình trạng gì nên không dám dễ dàng tiến lên.
Đợi đến khi thiết kỵ Tây Hạ tới gần ,dưới ánh trăng sáng rực là một nam tử cầm đầu . Chỉ thấy hắn thong dong lấy xuống mũ trùm đầu,gương mặt dài nhỏ xinh đẹp, khóe môi vẽ ra một nụ cười mị hoặc .
"Chư vị chớ hoảng sợ, trẫm hôm nay đến không phải là muốn rút đao khiêu chiến ." Thủy Linh Ương hắng giọng một cái, thanh âm vang dội mà uy nghiêm, ít đi sự tà mị và lỗ mãng ngày thường.
Mọi người đều cúi đầu thương thảo một phen, chỉ thấy Trương Khiên cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, nhìn thẳng nam nhân đáng lẽ phải là một xác chết kia một cái, trên mặt là một mảnh lạnh băng."Công chúa, ngài đã quên mối hận mất nước năm đó rồi sao?." Hắn trầm giọng nói.
"Ta chưa hề quên." Lâm Tĩnh Dao nhàn nhạt trả lời."Chỉ là, so với báo thù, so với hy sinh nhiều người như vậy để đi làm một việc vô nghĩa thì ta lại thà rằng không làm một tội nhân kiêu ngạo mà làm một phản đồ bị mọi người phỉ nhổ."
"Ha ha, đây chắc cũng chỉ là thứ yếu thôi chủ yếu là công chúa yêu Thủy Linh Ương!" Trương Khiên nheo mắt lại, trên mặt mơ hồ có gân xanh hiện lên.
"Đúng, hắn xứng đáng là minh quân, chuyên cần với triều chánh, yêu dân như con, cẩn trọng, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, ta yêu hắn thì như thế nào. Một nam tử như vậy, đừng nói là một người con gái như ta đây không thể kháng cự được, coi như là tất cả dân chúng Tây Hạ cũng nói không ra nửa phần phản đối." Lâm Tĩnh Dao đáp trả, thấy Thủy Linh Ương ghé vào bên tai mình, nói thầm: "Trẫm có xuất chúng như vậy sao, nói quá rồi."
"Ta cư nhiên lại mở to mắt nói mò, thật là có lỗi." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, quét mắt nhìn mọi người đầu đầy bụi đất một cái, lại nói: "Đúng như Ngô Hoàng nói, hôm nay Tây Hạ xuất binh không phải là muốn một cuộc chiến mà là nghĩ tới muốn cho mọi người một cơ hội, hãy cân nhắc một chút vấn đề đi hay ở, ai nguyện ý ở lại trong đại quân của Tây Hạ, đi theo hoàng thượng kiến công lập nghiệp có thể bước ra khỏi hàng, Tây Hạ sẽ không đối với mọi người có thành kiến, tuyệt đối đối xử như nhau."
Trong đội ngũ có một ti náo loạn, sau một hồi lâu, có hai binh lính run run rẩy rẩy đi ra khỏi hàng, hèn nhát hỏi: "Hoàng thượng thật có thể không nhìn hiềm khích lúc trước đối xử tử tế với chúng ta sao?"
"Quân vô hí ngôn." Giọng Thủy Linh Ương hồi đáp vang vang có lực, khiến tình hình lại có biến chuyển.
Hai người binh lính liếc nhau một cái, đang muốn"Bỏ gian tà theo chính nghĩa" thì lại thấy hai vệt sáng lướt qua, đại đao trong tay Trương Khiên đã cướp đi tính mạng của hai người, trong nháy mắt, trận doanh lại một lần nữa lọt vào trong hỗn loạn.
"Nếu ai có ý nghĩ muốn bỏ Đại Lý, trước phải đấu thắng Trương Khiên ta sau đó lại nói tiếp!" Trương Khiên nói xong, tự giác hiểu được như vậy sẽ khiến nhân tâm tan rã cho nên sắc mặt chuyển một cái, bi thống nói: "Các ngươi thậm đã chí đã quên đi kiên trì nhiều năm qua của chúng ta sao? Đại Lý mất rồi, quê hương của chúng ta bị binh sĩ Tây Hạ cùng Nhan quốc chà đạp tàn sát, nghèo khổ không chịu nổi. Hôm nay, Tây Hạ quốc sự tình khẩn cấp, tràn ngập nguy cơ, nghĩ lại chắc cũng là trời xanh có mắt, hai người liên thủ phá được Đại Lý quốc, lại có thể tự giết lẫn nhau, quả nhiên là báo ứng! Hiện nay, chúng ta chỉ cần cắn răng kiên trì thêm mấy ngày nữa chờ đến khi Tây Hạ hai mặt thụ địch, như vậy bọn họ sớm muộn cũng sẽ diệt vong."
Mọi người lại tiếp tục trầm mặc, cũng không hành động gì nữa.
Bọn họ đã trải qua cảm giác đau xót khi mất nước, đối với đoạn ký ức về trận chiến đẫm máu lúc đó dĩ nhiên vẫn còn mới mẻ. Chỉ là, trải qua hơn hai mươi năm rửa tội bằng gió mưa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cả ngày né né tránh tránh, bôn ba khắp nơi, vợ con ly tán, hiện nay trái tim của bọn hắn quả thật cảm nhận được mệt mỏi.
Lâm Tĩnh Dao nghiêng nhìn mọi người trầm mặc trong chốc lát, nàng quá mức hiểu, làm một cổ nhân Trung Quân Ái Quốc nếu muốn hắn làm ra hành động thấy lợi quên nghĩa này là một công việc khó khăn đến nhường nào.
"Chư vị, là con dân của Đại Lý." Lâm Tĩnh Dao hắng giọng một cái, không để ý Thủy Linh Ương ngăn trở, cưỡi ngựa đến phía trước gần mấy bước, trầm giọng nói: "Không, các ngươi không còn là con dân Đại Lý rồi, mà là dân chúng của Tây Hạ, mỗi một tấc đất dưới chân các ngươi , cái vương triều mà các ngươi đang sống đều là của Tây Hạ, những thứ các ngươi dùng là được người khác tiếp tế nhưng những khoản tiền mà người tiếp tế có là từ đâu mà đến,là lấy của Tây Hạ! Đại Lý đã mất rồi, các ngươi lại còn ủng hộ một vương triều đã bị diệt, hôm nay có minh quân ở trên cao, hắn làm cho vùng đất này tràn trề sức sống, cho mọi người một mảnh Thái Bình Thịnh Thế, nhưng Bắc Đột đột nhiên cùng Đông Nhan lại cố ý nâng lên chiến hỏa, nghĩ tới vết xe đổ đẫm máu năm nào so với mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, các ngươi chẳng lẽ không muốn cùng theo hoàng thượng khởi xướng **, mở rộng đất đai, kiến công lập nghiệp sao?"
Nói như thế, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy mình rất có tài năng diễn thuyết, trừ lời nói ác độc nàng vẫn còn có bản lãnh cổ động dân tâm .
Sau lưng, hai đạo ánh mắt thâm trầm phóng ở trên người Lâm Tĩnh Dao, Cặp mắt hẹp dài kia tà mị mang theo vô số thưởng thức và tình yêu nồng đậm.
Lâm Tĩnh Dao, từ một khắc trẫm lựa chọn tin tưởng nàng liền đã làm tốt tư tưởng đặt bản thân vào chốn nguy hiểm, tùy thời sẽ bị nàng giết hại, dù vậy, trẫm vẫn lựa chọn làm việc nghĩa không được chùn bước tin tưởng nàng, ngày hôm nay, nàng rốt cuộc cũng đã chứng minh,cũng có lúc trẫm xử trí theo cảm tính là đúng đắn.
Khẽ cười cười, Thủy Linh Ương cưỡi ngựa đi tới bên người Lâm Tĩnh Dao, vỗ vỗ bả vai của nàng, nhỏ giọng nói: "Cho dù trẫm không còn lãnh thổ, không còn hoàng quyền nhưng tối thiểu, trẫm lấy được nàng, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết quả thảm bại."
Đối diện, quân đội Đại Lý càng phát ra nháo động, mọi người rối rít rỉ tai nhau nhưng lại không một người dám lên trước một bước.
Lâm Tĩnh Dao lắc đầu một cái, cao giọng hỏi: "Các ngươi không có vợ con sao? Các ngươi không nghĩ nhanh chóng kết thúc cuộc bôn ba này để cho bọn họ vượt qua ngày tháng thật tốt sao?"
Hành động lần này chính kích chỗ yếu đuối của họ,dễ dàng đi vào lòng người nhất vĩnh viễn chính là máu mủ tình thân.
Thấy mọi người lại trầm mặc , Lâm Tĩnh Dao lại nói: "Vì cuộc sống hư vô mờ mịt này, vì thực hiện nghiệp lớn phục quốc không thể hoàn thành này mà các ngươi không để ý đến sống chết cuả họ sao? Các ngươi đem mình đặt vào chỗ ngồi của hiền giả, liều mạng gò bó mình, cưỡng bách mình, nhưng các ngươi cuối cùng cũng chỉ là người có máu thịt, cũng chỉ là một người dân chúng bình thường mà thôi. Chớ cùng ta nói những thứ khát vọng to lớn kia, thiên hạ phân phân hợp hợp, triều đại thay đổi, có thể có được giang sơn đều là những nhà trí giả, các ngươi nên ủng hộ không phải là một vương triều không tồn tại mà là một vị minh quân có thể che chở các ngươi! Cho nên,hôm nay ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Lý khẩn thiết thỉnh cầu các ngươi nhận rõ thế cục đưa ra lựa chọn chính xác."
Một hồi im lặng trôi qua, một đội nhân mã im lặng không lên tiếng bước ra, không thấy Trương Khiên dựng râu trợn mắt liền chạy qua phía Thủy Linh Ương.
Có một người bắt đầu thì những người còn lại cũng không còn kiên trì nữa,sau một lúc do dự liền nối tiếp nhau bước ra khỏi hàng, chốc lát sau, binh lính Đại Lý ngoài Trương Khiên ra thì chỉ còn không đến hai mươi người
"Ha ha, rất tốt, các ngươi đều là bọn phản đồ, đều có lỗi với tiên hoàng" Trương Khiên cười khổ một tiếng, xoay người lại nhìn một số ít người đằng sau mình, ôm quyền nói: "Huynh đệ, xin lỗi, đã hại các ngươi quanh năm vợ chồng chia lìa, ăn gió nằm sương, công chúa nói vốn cũng đúng, có lẽ là ta đã cố chấp rồi, nhà các ngươi có già trẻ, cũng không cần tiếp tục kiên trì nữa, nên đi theo công chúa thôi."
"Trương Thống lĩnh, ngươi thì sao?" Có người hỏi.
"Ta sao, ha ha, thẹn với tiên hoàng, hôm nay, không bằng liền ――" Trương Khiên nói xong, huy kiếm tự vận, khạc ra hai mấy chữ: "Đi chuộc tội thôi."
Chóp mũi Lâm Tĩnh Dao đau xót, xoay người lại phân phó nói: "Mang theo di thể của Trương Khiên, hồi kinh hậu táng!"
Hơn mười người vốn còn kiên trì nhưng thấy đại thế đã qua, liền nhìn nhau một cái sau đó nện bước đến chỗ binh kỵ Tây Hạ, quỳ xuống đất dập đầu, nói: "Hoàng thượng, chúng ta nguyện ý nghe ngài sai khiến."
"Đều đứng lên đi, trẫm sẽ không cô phụ quyết tâm của mọi người hôm nay, Tây Hạ ta chắc chắn sẽ đạt thành tựu lưu lại thiên cổ mà các ngươi chính là một trong những người đã gây dựng điều đó." Thủy Linh Ương vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Dao liền khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Chỉnh trang lại đội ngũ, hồi kinh!"
Trên đường trở về, mọi người đều không nói một lời nào, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa, ở trong đêm khuya hết sức trống trải.
Thủy Linh Ương dắt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lâm Tĩnh Dao, ôn nhu nói: "Ban đêm khí rất lạnh, đến trên ngựa của trẫm ngồi đi, để ta ôm nàng một lát thì sẽ ấm lên một chút."
Lâm Tĩnh Dao bị sự dịu dàng bất ngờ này của hắn không kịp phòng ngự liền hôn mê vào trong đó, sợ run chốc lát, nói: "Hoàng thượng, chàng vẫn muốn diễn một minh quân tài đức sáng suốt sao?"
"Yêu tinh." Thủy Linh Ương cười cười, dắt ngựa vào sát Lâm Tĩnh Dao, đang muốn đưa tay lôi nàng lên lưng ngựa của mình, lại đột nhiên nghe một tiếng rống dữ dội: "Cẩu Hoàng Đế, tất cả mọi người làm phản rồi, Lý Quang ta thề chết cũng sẽ không cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"
Ngay sau đó, một thanh kiếm lạnh lẽo bay qua, thanh kiếm sắc bén lao thẳng về phía Thủy Linh Ương.
Lâm Tĩnh Dao biến sắc, trong đầu có quá thứ chợt lóe lên, vội vàng tung người lên, bấu vào bả vai của Thủy Linh Ương sau đó trơ mắt nhìn bảo kiếm đâm xuyên qua thân thể của mình, sau đó lại đâm vào trong cơ thể Thủy Linh Ương .
"Hộ giá!" Có người hô một tiếng, quân đội lập tức lọt vào trong hỗn loạn, sau khi đem người hành thích bắt lại liền phát hiện Lâm Tĩnh Dao cùng Thủy Linh Ương từ trên ngựa té xuống đất vì rơi xuống đất nên lợi kiếm lại đâm sâu vào cơ thể Lâm Tĩnh Dao thêm mấy phần.
"Khụ khụ. . . . . ." Lâm Tĩnh Dao ho khan một tiếng, trong miệng tràn đầy máu tươi, thân thể cũng không có cảm giác đau nhức gì hẳn là đã mất hết tri giác.
"Thủy Linh Ương, ta sắp chết rồi." Lâm Tĩnh Dao nhếch nhếch miệng,hàm răng bị máu nhuộm đỏ ở dưới ánh trăng ảm đạm hết sức đáng sợ.
Thủy Linh Ương một tay nắm mũi kiếm, thân thể lui về phía sau một chút thoát khỏi xâu thịt này liền ôm lấy Lâm Tĩnh Dao vẫn còn đang phun máu tươi, nói: "Trẫm ra lệnh cho nàng, không cho phép chết!"
Lâm Tĩnh Dao cố gắng cười cười, nói: "Chàng không có việc gì, thật tốt."
"Lâm Tĩnh Dao, trẫm không cho phép nàng chết, không phải nói muốn cùng nhau kiến công lập nghiệp ư, nàng không thể vứt bỏ trẫm đi , không thể. . . . . ." Thủy Linh Ương cậy mạnh thần thái càng phát ra bi thống , tay chân trở nên luống cuống, vẻ mặt tê tâm liệt phế ở trước mặt mọi người này trước đây chưa từng có ai thấy qua.
"Thủy Linh Ương, ta chết, chàng sẽ rơi lệ sao?" Lâm Tĩnh Dao hỏi.
"Biết, sẽ." Thủy Linh Ương nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở trên mặt mình, nói: "Trẫm không chỉ sẽ rơi lệ, còn có thể chết vì tình, nếu như nàng không tin thì có thể chết thử một chút"
"Không cần uy hiếp ta, chàng phải trở thành thiên cổ nhất đế, chàng phải kết thúc sự chia cắt lãnh thổ dẫn đến những cuộc hỗn chiến này, chàng phải, phải, sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn. . . . . ."
"Tĩnh Dao, mở mắt ra, mở mắt ra nhìn trẫm, không thể, không thể ngủ . . . . ."
"A ――" bên tai là một tiếng kêu tê tâm liệt phế .
Chỉ tiếc, người đang nhắm hai mắt kia lại không thể nào vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt nam tử.
Bóng đêm tiêu điều lạnh lẽo, cho tới bây giờ mới có thể thấy được hai dòng nươc mắt bi thống chảy dài trên gương mặt luôn vui vẻ của đế vương
"Này, lần trước nàng có thể xác chết vùng dậy hồi hồn, lần này, có phải cũng có thể không rời khỏi trẫm hay không. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.