Chương 70: Gặp nhau
Nhập Loạn
17/02/2022
Chương 70 gặp nhau
Edit: Bánh
Buổi chiều tương đối bận rộn, Thiệu Trì có công tác, Lê Hiểu Hàm cũng có nhiệm vụ riêng, đúng bốn giờ, cậu tan ca liền về ngay.
Sắp đến tháng sáu rồi, cậu còn phải đi thi chứng chỉ phiên dịch tiếng Anh, vẫn còn chưa ôn bài nữa, trong khoảng thời gian này việc học đều bị gác qua một bên hết rồi.
Ngày mai còn phải đến nhà họ Thiệu.
Thiệu Trì bận rộn một buổi, anh nhìn đồng hồ, biết Lê Hiểu Hàm đã về ngay đúng giờ tan tầm, anh duỗi người, gọi điện thoại cho cậu.
Lúc này Lê Hiểu Hàm đang đưa Hiểu Bắc đi dạo trong trung tâm thương mại gần nhà, chuẩn bị mua quà cho Tiểu Nam nhân ngày Quốc tế thiếu nhi, sáng mai là hai đứa nhỏ gặp nhau rồi, không thể đến tay không được.
Bên trong khu thương mại có rất nhiều cửa hàng đồ chơi, cũng có rất nhiều cửa hàng bán trang sức khiến người xem phải hoa cả mắt.
Biết rằng đó là món quà dành cho Tiểu Nam, Hiểu Bắc tự mình nắm tay Lê Hiểu Hàm đi tới đi lui giữa các quầy, các quầy cao hơn đứa nhỏ thì Lê Hiểu Hàm hoặc Lưu Vũ Côn sẽ ôm nhóc con lên xem, cuối cùng lựa được một cặp vòng tay bằng vàng.
Nếu là Hiểu Bắc lựa chọn, giá cả cũng không tính là quá cao, Lê Hiểu Hàm mua rất nhanh.
Vừa mới mua xong liền nhận được điện thoại, Lê Hiểu Hàm nhờ Lưu Vũ Côn trông Hiểu Bắc.
Là Thiệu Trì.
"Thiệu tổng?"
Thiệu Trì đã không còn muốn sửa cách xưng hô của Lê Hiểu Hàm, trước khi tìm được cách gọi thích hợp thì cứ kêu như vậy đi, dù gì thì cậu cũng gọi anh cả thôi, hơn nữa hôm nay anh cũng có chút áy náy, tất cả là đều tại tên Quan Mẫn Tuấn.
"Em về nhà rồi sao."
"Ừm, về rồi."
"Ngày mai để anh phái người qua đón em."
"Bọn tôi tự gọi xe qua là được."
"Gọi xe thì không thể vào cổng được, còn phải kêu người ra đón, cứ để anh dặn xe qua đó đi, không được từ chối."
"Ừm, thế được thôi, ngày mai khoảng 8 giờ chúng tôi sẽ tới."
Từ giọng điệu nhẹ nhàng của Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì không nhận ra được cậu có đang giận mình không.
"Em không giận anh sao?" Thiệu Trì hỏi.
"Hả? Giận cái gì."
"Thì là trưa nay đấy, chuyện của Quan Mẫn Tuấn."
"Không phải hai người đang nói chuyện sao? Sao tôi phải giận chứ." Có liên quan gì đến cậu đâu.
"Không giận là được rồi, dù sao thì anh với cậu ta đã không liên hệ rất nhiều năm rồi, chờ có thời gian rảnh anh sẽ giải thích thật rõ với em."
"Không sao mà." Lê Hiểu Hàm khẽ cười, nói, "Giờ tôi phải đón xe về rồi, anh cũng về sớm đi, ngày mai gặp."
"Anh biết rồi, mai gặp."
Nói chuyện điện thoại với Lê Hiểu Hàm xong, Thiệu Trì cảm giác những thứ bị đè nén trong lòng từ trưa tới giờ đều biến mất không chút tăm hơi, anh lấy áo khoác treo ở trên giá, khẽ ngân nga rồi rời khỏi công ty.
Trì Việt Lam trốn trong góc khuất giữ chặt Lý Nham Hải: "Cả một buổi trưa mặt mày ngài ấy đều đen thui, sao giờ lại ngân nga luôn rồi."
Lý Nham Hải nói: "Cậu thì làm sao mà hiểu được hả, cái này gọi là sự kỳ diệu của tình yêu." Tám phần là có liên quan đến Lê Hiểu Hàm.
"Chậc chậc chậc, mùa xuân đã qua rồi mới bắt đầu động dục." Trì Việt Lam nói.
"Con người động dục lúc nào chả được." Lý Nham Hải vỗ vai Trì Việt Lam
Cũng có lý phết.
-----------------------------
Ngày quốc tế thiếu nhi.
Ba người nhà Lê Hiểu Hàm đã dậy từ sáng sớm.
Rời giường, rửa mặt, ăn sáng.
Hôm nay trường của Hiểu Bắc có hoạt động, nhưng chuyện để Hiểu Bắc và Hiểu Nam gặp nhau quan trọng hơn, thế là cậu không để em trai đi tham gia với bên trường học, hiệu quả làm sao bằng được lúc gặp Tiểu Nam chứ.
Sau khi Lê Hiểu Hàm kể về Tiểu Nam cho Hiểu Bắc , cậu cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng, trước kia Hiểu Bắc đối với bất cứ chuyện gì cũng lúc được lúc không, nhưng đối với Tiểu Nam, sự tiến bộ của nhóc con là rất lớn.
Tỉ như lúc mua quà ngày hôm qua, Hiểu Bắc sẽ chủ động lựa chọn món quà mà mình muốn, tuy nhóc con không tự mình nói chuyện, nhưng lại tự mình chọn, chính là một sự tiến bộ vượt bậc.
Với Lê Hiểu Hàm mà nói, cậu biết mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Hôm qua lúc Thiệu Trì đưa cho cậu bảng kế hoạch kia, cậu không có bất cứ lý do nào để từ chối, tất cả đều là vì Hiểu Bắc, Hiểu Bắc thấy tốt thì cậu lại càng thấy tốt không phải sao?
Xe do Thiệu Trì phái tới đang đợi dưới cổng, cũng không biết là đã tới được bao lâu, thế nhưng Lê Hiểu Hàm vẫn đi theo khung giờ mình chọn, không sớm cũng không muộn.
Lưu Vũ Côn cũng đi theo qua đó, bởi vì về sau có khả năng anh sẽ phải săn sóc cho cả một cặp song sinh, chứ không phải chỉ là một mình Hiểu Bắc nữa.
Lúc xe đang trên đường đi, Lê Hiểu Hàm bỗng nói nhiều hơn mọi khi, đều là cậu lải nhải bên tai Hiểu Bắc, mà Hiểu Bắc cũng không phải không có phản ứng, nhóc con nghe rất nghiêm túc, cái miệng nhỏ thi thoảng sẽ mấp máy, phát ra âm thanh cực nhỏ.
Có lẽ là sự tương thông từ trong nội tâm, lúc xe tiến vào khuôn viên nhà họ Thiệu, Hiệu Bắc ôm lấy cổ Lê Hiểu Hàm.
"Anh hai."
"Sắp nhìn thấy Tiểu Nam rồi, Hiểu Bắc có phải đang rất vui không."
"Dạ." Hiểu Bắc phát ra một âm đơn.
Lê Hiểu Hàm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của em trai, trong lòng như được rót vào một dòng nước ấm.
Lưu Vũ Côn cũng bị hai anh em làm cho vui lây, nở nụ cười.
Xe ngừng ở nhà chính, Lê Hiểu Hàm, Hiểu Bắc và Lưu Vũ Côn xuống xe, đã có người đứng chờ họ sẵn, là Thiệu Trì, còn có cả Trì Việt Thần mới sáng sớm đã mò đến, không thấy Thiệu Nam đâu.
Thiệu Trì mặc quần áo màu trắng nhãn nhã tiến về phía trước, vươn tay về phía Hiểu Bắc: "Hiểu Bắc, cho anh ôm một cái nhé."
Lê Hiểu Hàm thấy vẻ mặt Hiểu Bắc không có chút phản cảm nào, tỏ vẻ cậu cũng không từ chối, ý bảo Thiệu Trì có thể ôm Hiểu Bắc một cái, thế là ngay sau đó, Hiểu Bắc thuận lợi chuyển chỗ từ lồng ngực Lê Hiểu Hàm sang lồng ngực của Thiệu Trì.
Đều có quan hệ huyết thống, làm sao có thể phản cảm được.
Trì Việt Thần cũng thử vươn tay về phía Hiểu Bắc, kết quả bị Hiểu Bắc cự tuyệt một cách lạnh lùng, khuôn mặt nhóc con uốn éo, muốn về lại với Lê Hiểu Hàm.
Thiệu Trì phì cười, không chừa chút mặt mũi nào lại cho thằng bạn chí cốt.
Lê Hiểu Hàm giới thiệu Lưu Vũ Côn cho bọn họ, cũng giới thiệu cho Lưu Vũ Côn biết Thiệu Trì cùng Trì Việt Thần.
"Tiểu Nam đâu?" Lê Hiểu Hàm đi theo bọn họ vào trong, hỏi.
"Ở trong phòng với Diệp Hi, thầy đoán là do nó đang thẹn thùng." Trì Việt Thần nói.
"Không phải anh nói ngày nào nó cũng nhắc Hiểu Bắc sao? Giờ sao lại trốn rồi." Câu này là Lê Hiểu Hàm nói với Thiệu Trì.
"Thật ra tâm tư của con nít rất dễ đoán." Thiệu Trì ôm Hiểu Bắc thật cẩn thận, trong lòng anh cảm thấy rất vi diệu, cảm giác này không giống như lúc ôm Tiểu Nam, hoặc có thể nói là lại càng thỏa mãn hơn ôm Tiểu Nam nữa.
Trong phòng ngoài phòng đều được trang trí theo kiểu con nít thích, bóng bay cùng vải lụa sặc sỡ, góc nào cũng tràn ngập đồ chơi, có gấu bông lông xù, cũng có mô hình xe máy, còn có cả đường ray xe lửa.
Hiểu Bắc vốn có phạm vi hoạt động nhỏ hẹp tất nhiên là bị những thứ này hấp dẫn.
Thế nhưng, người hấp dẫn nhóc con nhất vẫn chính là đứa trẻ đang phóng xuống dưới lầu dưới sự kêu réo của Diệp Hi, hơn nữa còn là người giống nó như đúc.
"Tiểu Nam, con chậm một chút, kẻo té!" Diệp Hi giống như gà mẹ che chở cho gà con mà nhắc nhở Tiểu Nam, vô cùng lo lắng đứa nhỏ sẽ lộn cổ từ trên cầu thang xuống, tuy rằng tay vịn cùng bậc thang đều được trải thảm, nhưng y vẫn rất lo.
Trước kia Tiểu Nam chín chắn cỡ nào......
Thế nhưng, Tiểu Nam hoạt bát như bây giờ mới thật sự giống như một đứa trẻ bình thường.
"Ca...... Ca!" Mục tiêu của Tiểu Nam là Lê Hiểu Hàm, "Anh tới rồi!"
Thiệu Trì ôm Hiểu Bắc đứng ở sô pha bên cạnh, mà Lê Hiểu Hàm là người đứng gần cầu thang nhất, Thiệu Nam vừa lao xuống cầu thang đã nhào vào người cậu, may mắn cậu phản xạ nhanh, bế đứa nhỏ lên.
"Để anh nhìn xem dạo này em gầy hay béo."
Thiệu Nam cười nắc nẻ, sau đó nhìn thấy được Hiểu Bắc trong lòng Thiệu Trì.
Thiệu Nam sửng sốt một chút, sau đó kêu to: "A! Em trai! Ba ba, em trai của con!"
Lê Hiểu Hàm buông Thiệu Nam xuống, để nó tự lại nhận thân với Hiểu Bắc chỗ Thiệu Trì, chuyện của cặp song sinh, người lớn không nên làm rối loạn.
Thiệu Trì nào biết Thiệu Nam sẽ có phản ứng mạnh mẽ đến như thế, thấy con trai mình phi qua đó, xém chút nữa là hoảng hồn.
Thế nhưng, Thiệu Nam phi qua đó, cũng không dám ôm lấy Hiểu Bắc, mà nhìn trái nhìn phải một cái, sau đó dùng ngón tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ của em trai.
Thiệu Nam lẩm bẩm: "Là thật."
Hiểu Bắc bị Thiệu Nam chọt vào mặt cũng không tức giận, nhóc con cũng đưa tay chọt lại vào lúm đồng tiên trên khuôn mặt của Thiệu Nam.
Hai đứa nhỏ làm quen bằng cách đó.
Nếu quần áo không khác nhau, thì cả hai không khác đang soi gương là mấy.
Thiệu Trì cũng không dự định sẽ ôm Hiểu Bắc, anh thả Hiểu Bắc xuống, để cho hai nhóc con tiếp tục làm quen.
Không nói chuyện, không đối thoại, chỉ có ánh mắt tiếp xúc, bọn họ cũng đã biết người kia đang suy nghĩ những gì.
Thiệu Nam càng chủ động hơn một chút, đưa tay ôm lấy Hiểu Bắc đang đứng trước mặt mình
Ôm em trai được rồi.
Không phải mình đang nằm mơ rồi......
Sau đó, không hiểu sao Thiệu Nam liền bật khóc, khóc không thành tiếng.
Nhưng người lớn xung quanh không có ai tiến lên dỗ dành đứa nhỏ cả, chỉ có Hiểu Bắc học theo động tác mà Lê Hiểu Hàm hay dùng để vỗ về mình, vỗ vai Thiệu Nam một cách cứng đờ....
Một cái, hai cái, ba cái......
Người lớn xung quanh cũng đã rơm rớm, dì Lý đang bưng dĩa trái cây cũng đã khóc òa từ bao giờ.
Chỉ là, chỉ là rất muốn bật khóc thôi, cũng không biết tại sao nữa.
Ai là anh em thất lạc nhiều năm của người kia đã không cần phải nhắc tới nữa, mà giờ Tiểu Nam và Hiểu Bắc có thể đoàn tụ, là duyên phận của hai đứa nhỏ.
Cũng là duyên phận của mình và em ấy.
Thiệu Trì dùng ánh mắt thâm tình nhìn về phía Lê Hiểu Hàm, người kia cũng đáp lại anh bằng một nét cười nhàn nhạt.
Thật ra Tiểu Nam được giáo dục rất tốt.
Hiểu Bắc cũng rất hiểu chuyện.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Edit: Bánh
Buổi chiều tương đối bận rộn, Thiệu Trì có công tác, Lê Hiểu Hàm cũng có nhiệm vụ riêng, đúng bốn giờ, cậu tan ca liền về ngay.
Sắp đến tháng sáu rồi, cậu còn phải đi thi chứng chỉ phiên dịch tiếng Anh, vẫn còn chưa ôn bài nữa, trong khoảng thời gian này việc học đều bị gác qua một bên hết rồi.
Ngày mai còn phải đến nhà họ Thiệu.
Thiệu Trì bận rộn một buổi, anh nhìn đồng hồ, biết Lê Hiểu Hàm đã về ngay đúng giờ tan tầm, anh duỗi người, gọi điện thoại cho cậu.
Lúc này Lê Hiểu Hàm đang đưa Hiểu Bắc đi dạo trong trung tâm thương mại gần nhà, chuẩn bị mua quà cho Tiểu Nam nhân ngày Quốc tế thiếu nhi, sáng mai là hai đứa nhỏ gặp nhau rồi, không thể đến tay không được.
Bên trong khu thương mại có rất nhiều cửa hàng đồ chơi, cũng có rất nhiều cửa hàng bán trang sức khiến người xem phải hoa cả mắt.
Biết rằng đó là món quà dành cho Tiểu Nam, Hiểu Bắc tự mình nắm tay Lê Hiểu Hàm đi tới đi lui giữa các quầy, các quầy cao hơn đứa nhỏ thì Lê Hiểu Hàm hoặc Lưu Vũ Côn sẽ ôm nhóc con lên xem, cuối cùng lựa được một cặp vòng tay bằng vàng.
Nếu là Hiểu Bắc lựa chọn, giá cả cũng không tính là quá cao, Lê Hiểu Hàm mua rất nhanh.
Vừa mới mua xong liền nhận được điện thoại, Lê Hiểu Hàm nhờ Lưu Vũ Côn trông Hiểu Bắc.
Là Thiệu Trì.
"Thiệu tổng?"
Thiệu Trì đã không còn muốn sửa cách xưng hô của Lê Hiểu Hàm, trước khi tìm được cách gọi thích hợp thì cứ kêu như vậy đi, dù gì thì cậu cũng gọi anh cả thôi, hơn nữa hôm nay anh cũng có chút áy náy, tất cả là đều tại tên Quan Mẫn Tuấn.
"Em về nhà rồi sao."
"Ừm, về rồi."
"Ngày mai để anh phái người qua đón em."
"Bọn tôi tự gọi xe qua là được."
"Gọi xe thì không thể vào cổng được, còn phải kêu người ra đón, cứ để anh dặn xe qua đó đi, không được từ chối."
"Ừm, thế được thôi, ngày mai khoảng 8 giờ chúng tôi sẽ tới."
Từ giọng điệu nhẹ nhàng của Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì không nhận ra được cậu có đang giận mình không.
"Em không giận anh sao?" Thiệu Trì hỏi.
"Hả? Giận cái gì."
"Thì là trưa nay đấy, chuyện của Quan Mẫn Tuấn."
"Không phải hai người đang nói chuyện sao? Sao tôi phải giận chứ." Có liên quan gì đến cậu đâu.
"Không giận là được rồi, dù sao thì anh với cậu ta đã không liên hệ rất nhiều năm rồi, chờ có thời gian rảnh anh sẽ giải thích thật rõ với em."
"Không sao mà." Lê Hiểu Hàm khẽ cười, nói, "Giờ tôi phải đón xe về rồi, anh cũng về sớm đi, ngày mai gặp."
"Anh biết rồi, mai gặp."
Nói chuyện điện thoại với Lê Hiểu Hàm xong, Thiệu Trì cảm giác những thứ bị đè nén trong lòng từ trưa tới giờ đều biến mất không chút tăm hơi, anh lấy áo khoác treo ở trên giá, khẽ ngân nga rồi rời khỏi công ty.
Trì Việt Lam trốn trong góc khuất giữ chặt Lý Nham Hải: "Cả một buổi trưa mặt mày ngài ấy đều đen thui, sao giờ lại ngân nga luôn rồi."
Lý Nham Hải nói: "Cậu thì làm sao mà hiểu được hả, cái này gọi là sự kỳ diệu của tình yêu." Tám phần là có liên quan đến Lê Hiểu Hàm.
"Chậc chậc chậc, mùa xuân đã qua rồi mới bắt đầu động dục." Trì Việt Lam nói.
"Con người động dục lúc nào chả được." Lý Nham Hải vỗ vai Trì Việt Lam
Cũng có lý phết.
-----------------------------
Ngày quốc tế thiếu nhi.
Ba người nhà Lê Hiểu Hàm đã dậy từ sáng sớm.
Rời giường, rửa mặt, ăn sáng.
Hôm nay trường của Hiểu Bắc có hoạt động, nhưng chuyện để Hiểu Bắc và Hiểu Nam gặp nhau quan trọng hơn, thế là cậu không để em trai đi tham gia với bên trường học, hiệu quả làm sao bằng được lúc gặp Tiểu Nam chứ.
Sau khi Lê Hiểu Hàm kể về Tiểu Nam cho Hiểu Bắc , cậu cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng, trước kia Hiểu Bắc đối với bất cứ chuyện gì cũng lúc được lúc không, nhưng đối với Tiểu Nam, sự tiến bộ của nhóc con là rất lớn.
Tỉ như lúc mua quà ngày hôm qua, Hiểu Bắc sẽ chủ động lựa chọn món quà mà mình muốn, tuy nhóc con không tự mình nói chuyện, nhưng lại tự mình chọn, chính là một sự tiến bộ vượt bậc.
Với Lê Hiểu Hàm mà nói, cậu biết mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Hôm qua lúc Thiệu Trì đưa cho cậu bảng kế hoạch kia, cậu không có bất cứ lý do nào để từ chối, tất cả đều là vì Hiểu Bắc, Hiểu Bắc thấy tốt thì cậu lại càng thấy tốt không phải sao?
Xe do Thiệu Trì phái tới đang đợi dưới cổng, cũng không biết là đã tới được bao lâu, thế nhưng Lê Hiểu Hàm vẫn đi theo khung giờ mình chọn, không sớm cũng không muộn.
Lưu Vũ Côn cũng đi theo qua đó, bởi vì về sau có khả năng anh sẽ phải săn sóc cho cả một cặp song sinh, chứ không phải chỉ là một mình Hiểu Bắc nữa.
Lúc xe đang trên đường đi, Lê Hiểu Hàm bỗng nói nhiều hơn mọi khi, đều là cậu lải nhải bên tai Hiểu Bắc, mà Hiểu Bắc cũng không phải không có phản ứng, nhóc con nghe rất nghiêm túc, cái miệng nhỏ thi thoảng sẽ mấp máy, phát ra âm thanh cực nhỏ.
Có lẽ là sự tương thông từ trong nội tâm, lúc xe tiến vào khuôn viên nhà họ Thiệu, Hiệu Bắc ôm lấy cổ Lê Hiểu Hàm.
"Anh hai."
"Sắp nhìn thấy Tiểu Nam rồi, Hiểu Bắc có phải đang rất vui không."
"Dạ." Hiểu Bắc phát ra một âm đơn.
Lê Hiểu Hàm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của em trai, trong lòng như được rót vào một dòng nước ấm.
Lưu Vũ Côn cũng bị hai anh em làm cho vui lây, nở nụ cười.
Xe ngừng ở nhà chính, Lê Hiểu Hàm, Hiểu Bắc và Lưu Vũ Côn xuống xe, đã có người đứng chờ họ sẵn, là Thiệu Trì, còn có cả Trì Việt Thần mới sáng sớm đã mò đến, không thấy Thiệu Nam đâu.
Thiệu Trì mặc quần áo màu trắng nhãn nhã tiến về phía trước, vươn tay về phía Hiểu Bắc: "Hiểu Bắc, cho anh ôm một cái nhé."
Lê Hiểu Hàm thấy vẻ mặt Hiểu Bắc không có chút phản cảm nào, tỏ vẻ cậu cũng không từ chối, ý bảo Thiệu Trì có thể ôm Hiểu Bắc một cái, thế là ngay sau đó, Hiểu Bắc thuận lợi chuyển chỗ từ lồng ngực Lê Hiểu Hàm sang lồng ngực của Thiệu Trì.
Đều có quan hệ huyết thống, làm sao có thể phản cảm được.
Trì Việt Thần cũng thử vươn tay về phía Hiểu Bắc, kết quả bị Hiểu Bắc cự tuyệt một cách lạnh lùng, khuôn mặt nhóc con uốn éo, muốn về lại với Lê Hiểu Hàm.
Thiệu Trì phì cười, không chừa chút mặt mũi nào lại cho thằng bạn chí cốt.
Lê Hiểu Hàm giới thiệu Lưu Vũ Côn cho bọn họ, cũng giới thiệu cho Lưu Vũ Côn biết Thiệu Trì cùng Trì Việt Thần.
"Tiểu Nam đâu?" Lê Hiểu Hàm đi theo bọn họ vào trong, hỏi.
"Ở trong phòng với Diệp Hi, thầy đoán là do nó đang thẹn thùng." Trì Việt Thần nói.
"Không phải anh nói ngày nào nó cũng nhắc Hiểu Bắc sao? Giờ sao lại trốn rồi." Câu này là Lê Hiểu Hàm nói với Thiệu Trì.
"Thật ra tâm tư của con nít rất dễ đoán." Thiệu Trì ôm Hiểu Bắc thật cẩn thận, trong lòng anh cảm thấy rất vi diệu, cảm giác này không giống như lúc ôm Tiểu Nam, hoặc có thể nói là lại càng thỏa mãn hơn ôm Tiểu Nam nữa.
Trong phòng ngoài phòng đều được trang trí theo kiểu con nít thích, bóng bay cùng vải lụa sặc sỡ, góc nào cũng tràn ngập đồ chơi, có gấu bông lông xù, cũng có mô hình xe máy, còn có cả đường ray xe lửa.
Hiểu Bắc vốn có phạm vi hoạt động nhỏ hẹp tất nhiên là bị những thứ này hấp dẫn.
Thế nhưng, người hấp dẫn nhóc con nhất vẫn chính là đứa trẻ đang phóng xuống dưới lầu dưới sự kêu réo của Diệp Hi, hơn nữa còn là người giống nó như đúc.
"Tiểu Nam, con chậm một chút, kẻo té!" Diệp Hi giống như gà mẹ che chở cho gà con mà nhắc nhở Tiểu Nam, vô cùng lo lắng đứa nhỏ sẽ lộn cổ từ trên cầu thang xuống, tuy rằng tay vịn cùng bậc thang đều được trải thảm, nhưng y vẫn rất lo.
Trước kia Tiểu Nam chín chắn cỡ nào......
Thế nhưng, Tiểu Nam hoạt bát như bây giờ mới thật sự giống như một đứa trẻ bình thường.
"Ca...... Ca!" Mục tiêu của Tiểu Nam là Lê Hiểu Hàm, "Anh tới rồi!"
Thiệu Trì ôm Hiểu Bắc đứng ở sô pha bên cạnh, mà Lê Hiểu Hàm là người đứng gần cầu thang nhất, Thiệu Nam vừa lao xuống cầu thang đã nhào vào người cậu, may mắn cậu phản xạ nhanh, bế đứa nhỏ lên.
"Để anh nhìn xem dạo này em gầy hay béo."
Thiệu Nam cười nắc nẻ, sau đó nhìn thấy được Hiểu Bắc trong lòng Thiệu Trì.
Thiệu Nam sửng sốt một chút, sau đó kêu to: "A! Em trai! Ba ba, em trai của con!"
Lê Hiểu Hàm buông Thiệu Nam xuống, để nó tự lại nhận thân với Hiểu Bắc chỗ Thiệu Trì, chuyện của cặp song sinh, người lớn không nên làm rối loạn.
Thiệu Trì nào biết Thiệu Nam sẽ có phản ứng mạnh mẽ đến như thế, thấy con trai mình phi qua đó, xém chút nữa là hoảng hồn.
Thế nhưng, Thiệu Nam phi qua đó, cũng không dám ôm lấy Hiểu Bắc, mà nhìn trái nhìn phải một cái, sau đó dùng ngón tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ của em trai.
Thiệu Nam lẩm bẩm: "Là thật."
Hiểu Bắc bị Thiệu Nam chọt vào mặt cũng không tức giận, nhóc con cũng đưa tay chọt lại vào lúm đồng tiên trên khuôn mặt của Thiệu Nam.
Hai đứa nhỏ làm quen bằng cách đó.
Nếu quần áo không khác nhau, thì cả hai không khác đang soi gương là mấy.
Thiệu Trì cũng không dự định sẽ ôm Hiểu Bắc, anh thả Hiểu Bắc xuống, để cho hai nhóc con tiếp tục làm quen.
Không nói chuyện, không đối thoại, chỉ có ánh mắt tiếp xúc, bọn họ cũng đã biết người kia đang suy nghĩ những gì.
Thiệu Nam càng chủ động hơn một chút, đưa tay ôm lấy Hiểu Bắc đang đứng trước mặt mình
Ôm em trai được rồi.
Không phải mình đang nằm mơ rồi......
Sau đó, không hiểu sao Thiệu Nam liền bật khóc, khóc không thành tiếng.
Nhưng người lớn xung quanh không có ai tiến lên dỗ dành đứa nhỏ cả, chỉ có Hiểu Bắc học theo động tác mà Lê Hiểu Hàm hay dùng để vỗ về mình, vỗ vai Thiệu Nam một cách cứng đờ....
Một cái, hai cái, ba cái......
Người lớn xung quanh cũng đã rơm rớm, dì Lý đang bưng dĩa trái cây cũng đã khóc òa từ bao giờ.
Chỉ là, chỉ là rất muốn bật khóc thôi, cũng không biết tại sao nữa.
Ai là anh em thất lạc nhiều năm của người kia đã không cần phải nhắc tới nữa, mà giờ Tiểu Nam và Hiểu Bắc có thể đoàn tụ, là duyên phận của hai đứa nhỏ.
Cũng là duyên phận của mình và em ấy.
Thiệu Trì dùng ánh mắt thâm tình nhìn về phía Lê Hiểu Hàm, người kia cũng đáp lại anh bằng một nét cười nhàn nhạt.
Thật ra Tiểu Nam được giáo dục rất tốt.
Hiểu Bắc cũng rất hiểu chuyện.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.