Chương 23: Giúp đỡ
Nhập Loạn
28/11/2021
Chương 23 Giúp đỡ
Biến thân thành "Đồng Khải Văn", Lê Hiểu Hàm gật đầu chào Thiệu Trì, đối phương đang nói chuyện với người khác, cậu không nên quấy rầy.
Người kêu cậu không phải Thiệu Trì, mà là Lý Nham Hải, Lê Hiểu Hàm quay đầu cười với hắn ta, nói: "Lý tiên sinh, chào anh."
Lý Nham Hải đang không đứng cùng Thiệu Trì, hắn ta có thể trò chuyện đôi ba câu cùng Đồng Khải Văn: "Cậu cũng ở trong khách sạn này sao?"
Lê Hiểu Hàm trả lời: "Đúng vậy, tôi có lịch trình. Không làm phiền các anh nữa, tôi đi trước nhé."
Lý Nham Hải gật đầu, từ đầu đến chân "Đồng Khải Văn" đều không có chút ý tứ muốn nịnh bợ bọn họ, người bên cạnh Thiệu tổng, hoặc là sẽ nịnh nọt, hoặc là sẽ sợ hãi các kiểu, so với những người đó, cậu trông thật bình thường, giống như đang đối mặt với một người cũng vô cùng bình thường khác, nhìn chả giống một "gián điệp" chút nào.
Quả thật, thái độ của Lê Hiểu Hàm đối với ai cũng bình đẳng như vậy, dù có đem lại lợi lộc cho mình, cậu cũng sẽ không đi xu nịnh đối phương, đối với người có hoàn cảnh thấp kém hơn mình cũng sẽ không cười nhạo hay miệt thị, trải qua nhiều năm mài giũa, tâm thái của cậu so với bạn đồng trang lứa lại càng bình thản, càng thành thục.
Đi qua đám người của Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm lập tức đi ra ngoài, cậu mặc một bộ quần áo thể thao, không ngăn nổi gió rét, gió lạnh ập đến, không cẩn thận hít phải hơi lạnh, cổ họng liền khó chịu, ho hai tiếng, nhìn trái phải, trông thấy Tiểu Phương đang đứng ở hướng ba giờ.
Tiểu Phương vẫy tay kêu cậu: "Bên này, bên này nè!"
Dưới sự càm ràm của Lý Tuế Vinh, Tiểu Phương không dám kêu tên thật của Lê Hiểu Hàm ở bên ngoài.
Lê Hiểu Hàm thành công đoàn tụ với Tiểu Phương, hai người chia ra mỗi người ôm một nửa số áo thi đấu, sau khi kiểm tra kĩ trên xe không còn sót lại một thứ gì mới về phòng.
Tài xế lái xe còn đặc biệt tốt bụng, đề nghị giúp bọn họ chuyển đồ lên, nhưng xét đến vấn đề bảo mật, hai người lựa chọn từ chối, chú tài xế đúng là người rộng rãi, còn bảo Tiểu Phương lát nữa rảnh tay có thể dùng điện thoại thanh toán tiền cước thuê xe, không cần gấp.
Trên đường đi vào trong, do ôm một đống đồ, có rất nhiều người chú ý đến Lê Hiểu Hàm cùng Tiểu Phương, đặc biệt là đoàn người của Thiệu Trì đang đứng chờ thang máy, đám người bên cạnh Thiệu Trì rất tinh ý, khoảnh khắc Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì nhìn nhau bọn họ đều thấy được, bây giờ lại càng chú ý đến chàng thanh niên ôm một đống áo thi đấu đã cùng chào hỏi cùng trợ lý Lý lúc nãy.
Khách sạn có bốn cái thang máy, Lý Nham Hải đứng khá gần Lê Hiểu Hàm, cũng chỉ là hỏi vì phép lịch sự: "Cần tôi giúp không?"
Lê Hiểu Hàm lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ là vài chiếc áo thôi, cám ơn anh."
Là con trai, làm sao không bưng nổi mấy cái áo chứ, Lý Nham Hải cũng không nói gì thêm, vì thang máy đã xuống tới.
Bốn cái thang máy, có ba cái vẫn hoạt động bình thường, một cái đang được bảo trì, hiện tại đang có một cái xuống tới dưới sảnh, một cái lại ngưng ở lầu mười, không có chút động tĩnh, còn một cái đang chậm rãi đi xuống từ tầng hai mươi, cứ cách hai ba tầng lại dừng lại một chút.
Lê Hiểu Hàm cùng Tiểu Phương đứng ở sau cùng, hiện tại chỉ có một cái thang máy, căn cứ vào nguyên tắc tránh Thiệu Trì càng xa càng tốt, Lê Hiểu Hàm lặng lẽ quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Phương, Tiểu Phương cũng rất thông minh, hai người đều ăn ý mà quyết định sẽ chờ đợt thang máy sau.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, ban quản lý bên cạnh Thiệu Trì sôi nổi chờ anh đi vào, một người vào trước ấn giữ nút mở cửa, Thiệu Trì cũng bước vào trong, nhìn bọn họ vây quanh anh, bao gồm cả Lý Nham Hải, anh nhận thấy bên trong vẫn còn dư chỗ, nhưng Lê Hiểu Hàm và Tiểu Phương vẫn đứng ngay tại chỗ cũ, không có ý định vào chung.
Những người kia không quen biết với Lê Hiểu Hàm, thấy cậu cùng Tiểu Phương đứng yên, một vị quản lý liền định ấn vào nút đóng cửa, nhưng một bàn tay trắng nõn lại đi trước anh ta một bước, nhấn giữ nút mở cửa.
Ban quản lý cùng Lý Nham Hải chỉ thấy Thiệu Trì vốn luôn nghe bọn họ nói chuyện, lâu lâu mới lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói.
Thiệu Trì nhìn chằm chằm Lê Hiểu Hàm đang đứng ở bên ngoài: "Khải Văn, vào đây."
Da đầu Lê Hiểu Hàm có điểm tê dại, cậu vẫn luôn muốn trốn tránh đối phương, nên sẽ để ý đến mọi hành động của anh, cậu tất nhiên nghe thấy những gì anh vừa nói, Thiệu Trì lại cố tình nói to, ban quản lý bên cạnh anh cũng không dám lên tiếng, cậu không biết có nên đi vào hay không, cảm thấy hơi xấu hổ.
Lê Hiểu Hàm vẫn là từ chối: "Hai người bọn tôi mang theo nhiều đồ, sẽ nặng lắm, tôi chờ thang máy tiếp theo vậy, cũng không lâu đâu."
Ánh mắt của Thiệu Trì một giây cũng không do dự quét về phía hai vị quản lý có thể trọng tương đối lớn, hai người kia cũng liền hiểu ra, không đợi Lê Hiểu Hàm phản ứng liền tự động nhường chỗ, rời khỏi thang máy.
Thiệu Trì hoàn toàn không ý thức được hành động của mình vô cùng có phong thái của một ông vua ngang ngược, nói với Lê Hiểu Hàm: "Giờ hết nặng rồi."
Hai vị quản lý bị Thiệu tổng đuổi khỏi thang máy trước mặt đám đông gật đầu như trống bỏi: "Là do chúng tôi quá béo, mọi người đi trước, đi trước đi."
Lê Hiểu Hàm bị hành động ngang hơn cua đó phá vỡ tam quan: "......"
Cậu đành phải thuận theo, Tiểu Phương trầm mặc không nói ôm đống áo đi vào trong, lập tức núp bên cạnh Lý Nham Hải, Thiệu tổng đáng sợ quá, cậu ta sợ bị khí phách của anh thổi bay.
Thiệu Trì hỏi Lê Hiểu Hàm ôm đồ đứng bên cạnh mình: "Em lên lầu mấy?"
Lê Hiểu Hàm nói: "Lầu 36, cảm ơn Thiệu tổng."
Ban quản lý gào thét ở trong lòng: Hai người quả nhiên quen biết nhau! Nhưng sao lại làm như thể là người dưng nước lã vậy chứ!
Thiệu Trì giống như bị người khác điều khiển nhấn xuống nút "Nhà hảo tâm" trên người, tiến vào chế độ "Người tốt": "Không có gì, tôi giúp em ôm áo."
Lê Hiểu Hàm còn chưa kịp nói ' Không cần, cảm ơn, tôi có thể tự ôm được ', Thiệu Trì đã lấy xuống bớt một nửa đống áo thi đấu trên tay cậu, Lê Hiểu Hàm đành phải chuyển qua nói: ".... Cảm ơn."
Ban quản lý thấy Thiệu Trì đích thân giúp Lê Hiểu Hàm, lập tức tỏ vẻ bọn họ cũng có thể giúp, không nói hai lời liền lấy xuống đống áo còn sót trên tay cậu xuống chia đều ra, trong vòng ba giây, trên tay Lê Hiểu Hàm đã trống không.
Có vị quản lý kia chậm tay không lấy được đồ trên tay Lê Hiểu Hàm liền quay đầu chuyển mục tiêu sang Tiểu Phương, bắt cậu ta chia đồ cho mình ôm, có còn hơn không, cần phải thể hiện cho Thiệu tổng biết bọn họ chính là thích giúp đỡ người khác, làm cho Tiểu Phương toát hết mồ hôi lạnh, bất lực mà nhìn về phía Lê Hiểu Hàm, tại sao lại như vậy chứ.
Thiệu Trì hài lòng nhìn Lê Hiểu Hàm hóa ngốc trong một giây, ồ, nhân vật của cậu chính là lúc nào cũng bình tĩnh lạnh nhạt không phải sao.
(tui hỏng hiểu sao ảnh nghĩ con trai tui là gián điệp được luôn =.=)
Lý Nham Hải đống áo thi đấu, cảm thấy có chút quen mắt: "Đây không phải là áo thi đấu của đội Vạn Liên sao?"
Vạn Liên chính là đội bóng mà công ty vừa mua cách đây không lâu, Thiệu Trì cũng không phải là người cuồng bóng đá, anh là thương nhân, điều khiến anh quan tâm nhất chính là giá trị thương mại của đội tuyển, nhưng cũng không có nghĩa anh không am hiểu bóng đá, thi thoảng anh cũng sẽ coi một vài trận để giải trí.
Lý Nham Hải chỉ là theo bản năng hỏi Tiểu Phương, Tiểu Phương lau mồ hôi túa ra trên trán, giống như gà con mổ thóc gật đầu: "Vâng vâng, đúng vậy."
Cánh tay của Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm dán sát vào nhau, anh cố ý chạm vào cậu: "Em thích đội Vạn Liên?"
Hôm sau còn phải vào vai khách mời, Lê Hiểu Hàm phản ứng thật mau lẹ: "Đúng là có thích."
Thiệu Trì bắt đầu hiểu ra: "Đống áo đấu này là em chuẩn bị để đi xin chữ kí của bọn họ?"
Lê Hiểu Hàm thong dong đáp: "Đúng thế, khó có được cơ hội nào như vậy."
Đôi mắt thâm thúy của Thiệu Trì chăm chú nhìn Lê Hiểu Hàm: "Là cơ hội gì cơ?"
Tim Lê Hiểu Hàm đập thình thịch, nhưng cũng không giấu giếm: "Tham gia làm khách mời của chương trình, hẳn là sẽ có cơ hội tiếp xúc với đội bóng, sau đó có thể tìm họ xin chữ kí."
Rồi lại đem đi bán đấu giá trên mạng.
Thế nhưng cậu sẽ không nói vế sau, cái đó trong lòng tự hiểu là được.
Thiệu Trì quay đầu nhìn người phụ trách việc thu mua câu lạc bộ, nhưng vẫn không mở miệng, trong lòng người kia bỗng thấy thấp thỏm bất an, không biết Thiệu tổng nhìn mình là có ý gì, là muốn gã nói gì đó, hay là phải giữ trật tự đây?
Lý Nham Hải đại khái có thể "get" được ý của Thiệu Trì một chút, nhưng lại không dám chắc, tâm tư của Thiệu tổng luôn là khó đoán như vậy.
Thiệu Trì mở lời: "Thế cũng được, em có muốn tôi giúp gì cho em không?"
Chuyện Trì Đằng mua lại 90% cổ phần của câu lạc bộ Vạn Liên đã diễn ra vào tháng 9, đến nay cũng đã gần hai tháng, Trì Đằng thuận lợi tiến vào hội đồng quản trị của câu lạc bộ, trở thành thành viên quan trọng nhất trên ghế hội đồng, khống chế mạch máu của đội tuyển, có thể nói Vạn Liên trên cơ bản thuộc quyền sở hữu của Trì Đằng.
Thiệu Trì nghĩ thầm, "Đồng Khải Văn" không thể nào không biết chuyện Vạn Liên bây giờ đã nằm dưới trướng của Trì Đằng, nên anh hỏi "Đồng Khải Văn" có thích Vạn Liên hay không, nếu là fan, chắc chắn không thể nào không biết được hướng đi của đội tuyển mình hâm mộ, mấy người đưa tin ở Trung Quốc cũng luôn nhắc đi nhắc lại mấy chuyện đội bóng bị công ty nào thu mua, mổ xẻ phân tích tương lai phát triển của cả đội.
Thật ra thì, Lê Hiểu Hàm không phải người đam mê bóng đá, cậu luôn bận rộn kiếm tiền, bận rộn chăm sóc cho Hiểu Bắc, cũng vì quá bận mà sinh bệnh, làm gì có thời gian để ý mấy trận bóng, huống chi, cúp Châu Âu đã kết thúc vào giữa tháng 7, tinh thần hòa nhiệt bóng đá đã qua nên cậu sẽ càng không để ý đến môn thể thao này.
Hiện tại có thể tìm hiểu về Vạn Liên một cách kỹ càng tỉ mỉ thì cậu vẫn chưa làm. Xấp tài liệu mà "Bóng đá chi dạ" cấp cho cậu vẫn còn đặt trên phòng khách sạn, Lê Hiểu Hàm còn chưa lấy ra xem, cậu còn bận tính việc xin chữ kí rồi đem đi bán đấu giá.
Lê Hiểu Hàm cũng không biết Thiệu Trì có quan hệ với đội bóng, chỉ nghĩ là anh đang nói lời khách sáo, bèn đáp: "Thiệu tổng, quá phiền toái cho anh rồi, không cần đâu."
Lê Hiểu Hàm năm lần bảy lượt từ chối, càng khiến Thiệu Trì khẳng định suy nghĩ của mình, thủ đoạn của "Đồng Khải Văn" đúng là chỉ có một, thế nhưng phương pháp "dục cự còn nghênh" của cậu vẫn là rất hiệu quả.
Vẻ mặt Thiệu Trì không chấp nhận sự cự tuyệt của cậu: "Không sao cả, tôi có để cho bọn họ kí tên xong rồi lại đem áo đến cho em, em ở phòng số mấy?"
Lê Hiểu Hàm mấy máy môi, áo đấu đều đã bị cướp sạch, không đòi lại được, cậu bất đắc dĩ vô cùng, gian nan phun ra mấy chữ: "Phòng 608."
Tôi không có cần anh giúp tí nào luôn á!
Người giàu đều thích giúp đỡ người khác như vậy à?
Đúng là cạn lời.
Mười mấy đôi mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm sau lưng cậu, cảm giác như mấy chữ "tò mò" biến thành hình viên đạn, sắp bắn cậu lủng thành cái sàng.
Thang máy vẫn tiếp tục đi lên, Thiệu Trì đem số áo trên tay đưa cho một vị quản lý khác, nói với Lê Hiểu Hàm: "Trùng hợp thật, tôi ở phòng đối diện em, 609."
Lê Hiểu Hàm nghĩ thầm, hay là ngày mai xin ban tổ chức "Bóng đá chi dạ" tìm một khách sạn khác cho bọn họ.
Đinh.
Tới tầng 36 rồi.
Quản lý chân chó nhanh tay ấn mở cửa: "Thiệu tổng, xin mời."
Tay trái Thiệu Trì thuận thế đặt lên vai Lê Hiểu Hàm: "Đi thôi, tới tầng 36 rồi."
Lê Hiểu Hàm xấu hổ khi tự nhiên bị ôm vai: "......"
Đi thì đi, anh ôm vai tôi làm gì.
Nét mặt vẫn luôn ung dung, chân vẫn đều bước đi ra khỏi thang máy, không có lấy một chút nào gọi là hoảng loạn, Thiệu Trì cảm thán, "Đồng Khải Văn" không hổ là diễn viên, gặp nguy vẫn không loạn như cào cào, đúng là đủ điều kiện để làm "gián điệp."
Thế nhưng bên trong cậu vẫn hoảng loạn vô cùng, hơi thở vương mùi hương nước hoa nhàn nhạt bao trùm lấy Lê Hiểu Hàm, âm thanh trầm thấp như tiếng đàn violon truyền đến bên tai cậu: "Tôi có vài chuyện muốn hỏi em."
Lê Hiểu Hàm lại lần nữa cạn lời: "......"
Tôi không có gì để nói với anh cả.
Thiệu tổng, tha giùm đi.
Ban quản lý đi phía sau họ làm bộ như không nghe không thấy Thiệu tổng của bọn họ đang thân mật với người khác.
Ngọn lửa nhiều chuyện hừng hực tưởng chừng như muốn đốt cháy toàn bộ 36 tầng lầu, bọn họ cũng muốn biết Thiệu tổng muốn nói gì cùng với cậu thanh niên.
Tiểu Phương yên lặng theo ở phía sau, một câu cũng không nói, cái áo duy nhất cầm trong tay cũng bị Lý Nham Hải lấy đem đưa cho người ta, đôi tay cậu ta trống không, cảm giác giống như bị bắt cóc mạnh mẽ ập tới.
Vinh ca, cứu mạng với!
Biến thân thành "Đồng Khải Văn", Lê Hiểu Hàm gật đầu chào Thiệu Trì, đối phương đang nói chuyện với người khác, cậu không nên quấy rầy.
Người kêu cậu không phải Thiệu Trì, mà là Lý Nham Hải, Lê Hiểu Hàm quay đầu cười với hắn ta, nói: "Lý tiên sinh, chào anh."
Lý Nham Hải đang không đứng cùng Thiệu Trì, hắn ta có thể trò chuyện đôi ba câu cùng Đồng Khải Văn: "Cậu cũng ở trong khách sạn này sao?"
Lê Hiểu Hàm trả lời: "Đúng vậy, tôi có lịch trình. Không làm phiền các anh nữa, tôi đi trước nhé."
Lý Nham Hải gật đầu, từ đầu đến chân "Đồng Khải Văn" đều không có chút ý tứ muốn nịnh bợ bọn họ, người bên cạnh Thiệu tổng, hoặc là sẽ nịnh nọt, hoặc là sẽ sợ hãi các kiểu, so với những người đó, cậu trông thật bình thường, giống như đang đối mặt với một người cũng vô cùng bình thường khác, nhìn chả giống một "gián điệp" chút nào.
Quả thật, thái độ của Lê Hiểu Hàm đối với ai cũng bình đẳng như vậy, dù có đem lại lợi lộc cho mình, cậu cũng sẽ không đi xu nịnh đối phương, đối với người có hoàn cảnh thấp kém hơn mình cũng sẽ không cười nhạo hay miệt thị, trải qua nhiều năm mài giũa, tâm thái của cậu so với bạn đồng trang lứa lại càng bình thản, càng thành thục.
Đi qua đám người của Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm lập tức đi ra ngoài, cậu mặc một bộ quần áo thể thao, không ngăn nổi gió rét, gió lạnh ập đến, không cẩn thận hít phải hơi lạnh, cổ họng liền khó chịu, ho hai tiếng, nhìn trái phải, trông thấy Tiểu Phương đang đứng ở hướng ba giờ.
Tiểu Phương vẫy tay kêu cậu: "Bên này, bên này nè!"
Dưới sự càm ràm của Lý Tuế Vinh, Tiểu Phương không dám kêu tên thật của Lê Hiểu Hàm ở bên ngoài.
Lê Hiểu Hàm thành công đoàn tụ với Tiểu Phương, hai người chia ra mỗi người ôm một nửa số áo thi đấu, sau khi kiểm tra kĩ trên xe không còn sót lại một thứ gì mới về phòng.
Tài xế lái xe còn đặc biệt tốt bụng, đề nghị giúp bọn họ chuyển đồ lên, nhưng xét đến vấn đề bảo mật, hai người lựa chọn từ chối, chú tài xế đúng là người rộng rãi, còn bảo Tiểu Phương lát nữa rảnh tay có thể dùng điện thoại thanh toán tiền cước thuê xe, không cần gấp.
Trên đường đi vào trong, do ôm một đống đồ, có rất nhiều người chú ý đến Lê Hiểu Hàm cùng Tiểu Phương, đặc biệt là đoàn người của Thiệu Trì đang đứng chờ thang máy, đám người bên cạnh Thiệu Trì rất tinh ý, khoảnh khắc Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì nhìn nhau bọn họ đều thấy được, bây giờ lại càng chú ý đến chàng thanh niên ôm một đống áo thi đấu đã cùng chào hỏi cùng trợ lý Lý lúc nãy.
Khách sạn có bốn cái thang máy, Lý Nham Hải đứng khá gần Lê Hiểu Hàm, cũng chỉ là hỏi vì phép lịch sự: "Cần tôi giúp không?"
Lê Hiểu Hàm lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ là vài chiếc áo thôi, cám ơn anh."
Là con trai, làm sao không bưng nổi mấy cái áo chứ, Lý Nham Hải cũng không nói gì thêm, vì thang máy đã xuống tới.
Bốn cái thang máy, có ba cái vẫn hoạt động bình thường, một cái đang được bảo trì, hiện tại đang có một cái xuống tới dưới sảnh, một cái lại ngưng ở lầu mười, không có chút động tĩnh, còn một cái đang chậm rãi đi xuống từ tầng hai mươi, cứ cách hai ba tầng lại dừng lại một chút.
Lê Hiểu Hàm cùng Tiểu Phương đứng ở sau cùng, hiện tại chỉ có một cái thang máy, căn cứ vào nguyên tắc tránh Thiệu Trì càng xa càng tốt, Lê Hiểu Hàm lặng lẽ quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Phương, Tiểu Phương cũng rất thông minh, hai người đều ăn ý mà quyết định sẽ chờ đợt thang máy sau.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, ban quản lý bên cạnh Thiệu Trì sôi nổi chờ anh đi vào, một người vào trước ấn giữ nút mở cửa, Thiệu Trì cũng bước vào trong, nhìn bọn họ vây quanh anh, bao gồm cả Lý Nham Hải, anh nhận thấy bên trong vẫn còn dư chỗ, nhưng Lê Hiểu Hàm và Tiểu Phương vẫn đứng ngay tại chỗ cũ, không có ý định vào chung.
Những người kia không quen biết với Lê Hiểu Hàm, thấy cậu cùng Tiểu Phương đứng yên, một vị quản lý liền định ấn vào nút đóng cửa, nhưng một bàn tay trắng nõn lại đi trước anh ta một bước, nhấn giữ nút mở cửa.
Ban quản lý cùng Lý Nham Hải chỉ thấy Thiệu Trì vốn luôn nghe bọn họ nói chuyện, lâu lâu mới lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói.
Thiệu Trì nhìn chằm chằm Lê Hiểu Hàm đang đứng ở bên ngoài: "Khải Văn, vào đây."
Da đầu Lê Hiểu Hàm có điểm tê dại, cậu vẫn luôn muốn trốn tránh đối phương, nên sẽ để ý đến mọi hành động của anh, cậu tất nhiên nghe thấy những gì anh vừa nói, Thiệu Trì lại cố tình nói to, ban quản lý bên cạnh anh cũng không dám lên tiếng, cậu không biết có nên đi vào hay không, cảm thấy hơi xấu hổ.
Lê Hiểu Hàm vẫn là từ chối: "Hai người bọn tôi mang theo nhiều đồ, sẽ nặng lắm, tôi chờ thang máy tiếp theo vậy, cũng không lâu đâu."
Ánh mắt của Thiệu Trì một giây cũng không do dự quét về phía hai vị quản lý có thể trọng tương đối lớn, hai người kia cũng liền hiểu ra, không đợi Lê Hiểu Hàm phản ứng liền tự động nhường chỗ, rời khỏi thang máy.
Thiệu Trì hoàn toàn không ý thức được hành động của mình vô cùng có phong thái của một ông vua ngang ngược, nói với Lê Hiểu Hàm: "Giờ hết nặng rồi."
Hai vị quản lý bị Thiệu tổng đuổi khỏi thang máy trước mặt đám đông gật đầu như trống bỏi: "Là do chúng tôi quá béo, mọi người đi trước, đi trước đi."
Lê Hiểu Hàm bị hành động ngang hơn cua đó phá vỡ tam quan: "......"
Cậu đành phải thuận theo, Tiểu Phương trầm mặc không nói ôm đống áo đi vào trong, lập tức núp bên cạnh Lý Nham Hải, Thiệu tổng đáng sợ quá, cậu ta sợ bị khí phách của anh thổi bay.
Thiệu Trì hỏi Lê Hiểu Hàm ôm đồ đứng bên cạnh mình: "Em lên lầu mấy?"
Lê Hiểu Hàm nói: "Lầu 36, cảm ơn Thiệu tổng."
Ban quản lý gào thét ở trong lòng: Hai người quả nhiên quen biết nhau! Nhưng sao lại làm như thể là người dưng nước lã vậy chứ!
Thiệu Trì giống như bị người khác điều khiển nhấn xuống nút "Nhà hảo tâm" trên người, tiến vào chế độ "Người tốt": "Không có gì, tôi giúp em ôm áo."
Lê Hiểu Hàm còn chưa kịp nói ' Không cần, cảm ơn, tôi có thể tự ôm được ', Thiệu Trì đã lấy xuống bớt một nửa đống áo thi đấu trên tay cậu, Lê Hiểu Hàm đành phải chuyển qua nói: ".... Cảm ơn."
Ban quản lý thấy Thiệu Trì đích thân giúp Lê Hiểu Hàm, lập tức tỏ vẻ bọn họ cũng có thể giúp, không nói hai lời liền lấy xuống đống áo còn sót trên tay cậu xuống chia đều ra, trong vòng ba giây, trên tay Lê Hiểu Hàm đã trống không.
Có vị quản lý kia chậm tay không lấy được đồ trên tay Lê Hiểu Hàm liền quay đầu chuyển mục tiêu sang Tiểu Phương, bắt cậu ta chia đồ cho mình ôm, có còn hơn không, cần phải thể hiện cho Thiệu tổng biết bọn họ chính là thích giúp đỡ người khác, làm cho Tiểu Phương toát hết mồ hôi lạnh, bất lực mà nhìn về phía Lê Hiểu Hàm, tại sao lại như vậy chứ.
Thiệu Trì hài lòng nhìn Lê Hiểu Hàm hóa ngốc trong một giây, ồ, nhân vật của cậu chính là lúc nào cũng bình tĩnh lạnh nhạt không phải sao.
(tui hỏng hiểu sao ảnh nghĩ con trai tui là gián điệp được luôn =.=)
Lý Nham Hải đống áo thi đấu, cảm thấy có chút quen mắt: "Đây không phải là áo thi đấu của đội Vạn Liên sao?"
Vạn Liên chính là đội bóng mà công ty vừa mua cách đây không lâu, Thiệu Trì cũng không phải là người cuồng bóng đá, anh là thương nhân, điều khiến anh quan tâm nhất chính là giá trị thương mại của đội tuyển, nhưng cũng không có nghĩa anh không am hiểu bóng đá, thi thoảng anh cũng sẽ coi một vài trận để giải trí.
Lý Nham Hải chỉ là theo bản năng hỏi Tiểu Phương, Tiểu Phương lau mồ hôi túa ra trên trán, giống như gà con mổ thóc gật đầu: "Vâng vâng, đúng vậy."
Cánh tay của Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm dán sát vào nhau, anh cố ý chạm vào cậu: "Em thích đội Vạn Liên?"
Hôm sau còn phải vào vai khách mời, Lê Hiểu Hàm phản ứng thật mau lẹ: "Đúng là có thích."
Thiệu Trì bắt đầu hiểu ra: "Đống áo đấu này là em chuẩn bị để đi xin chữ kí của bọn họ?"
Lê Hiểu Hàm thong dong đáp: "Đúng thế, khó có được cơ hội nào như vậy."
Đôi mắt thâm thúy của Thiệu Trì chăm chú nhìn Lê Hiểu Hàm: "Là cơ hội gì cơ?"
Tim Lê Hiểu Hàm đập thình thịch, nhưng cũng không giấu giếm: "Tham gia làm khách mời của chương trình, hẳn là sẽ có cơ hội tiếp xúc với đội bóng, sau đó có thể tìm họ xin chữ kí."
Rồi lại đem đi bán đấu giá trên mạng.
Thế nhưng cậu sẽ không nói vế sau, cái đó trong lòng tự hiểu là được.
Thiệu Trì quay đầu nhìn người phụ trách việc thu mua câu lạc bộ, nhưng vẫn không mở miệng, trong lòng người kia bỗng thấy thấp thỏm bất an, không biết Thiệu tổng nhìn mình là có ý gì, là muốn gã nói gì đó, hay là phải giữ trật tự đây?
Lý Nham Hải đại khái có thể "get" được ý của Thiệu Trì một chút, nhưng lại không dám chắc, tâm tư của Thiệu tổng luôn là khó đoán như vậy.
Thiệu Trì mở lời: "Thế cũng được, em có muốn tôi giúp gì cho em không?"
Chuyện Trì Đằng mua lại 90% cổ phần của câu lạc bộ Vạn Liên đã diễn ra vào tháng 9, đến nay cũng đã gần hai tháng, Trì Đằng thuận lợi tiến vào hội đồng quản trị của câu lạc bộ, trở thành thành viên quan trọng nhất trên ghế hội đồng, khống chế mạch máu của đội tuyển, có thể nói Vạn Liên trên cơ bản thuộc quyền sở hữu của Trì Đằng.
Thiệu Trì nghĩ thầm, "Đồng Khải Văn" không thể nào không biết chuyện Vạn Liên bây giờ đã nằm dưới trướng của Trì Đằng, nên anh hỏi "Đồng Khải Văn" có thích Vạn Liên hay không, nếu là fan, chắc chắn không thể nào không biết được hướng đi của đội tuyển mình hâm mộ, mấy người đưa tin ở Trung Quốc cũng luôn nhắc đi nhắc lại mấy chuyện đội bóng bị công ty nào thu mua, mổ xẻ phân tích tương lai phát triển của cả đội.
Thật ra thì, Lê Hiểu Hàm không phải người đam mê bóng đá, cậu luôn bận rộn kiếm tiền, bận rộn chăm sóc cho Hiểu Bắc, cũng vì quá bận mà sinh bệnh, làm gì có thời gian để ý mấy trận bóng, huống chi, cúp Châu Âu đã kết thúc vào giữa tháng 7, tinh thần hòa nhiệt bóng đá đã qua nên cậu sẽ càng không để ý đến môn thể thao này.
Hiện tại có thể tìm hiểu về Vạn Liên một cách kỹ càng tỉ mỉ thì cậu vẫn chưa làm. Xấp tài liệu mà "Bóng đá chi dạ" cấp cho cậu vẫn còn đặt trên phòng khách sạn, Lê Hiểu Hàm còn chưa lấy ra xem, cậu còn bận tính việc xin chữ kí rồi đem đi bán đấu giá.
Lê Hiểu Hàm cũng không biết Thiệu Trì có quan hệ với đội bóng, chỉ nghĩ là anh đang nói lời khách sáo, bèn đáp: "Thiệu tổng, quá phiền toái cho anh rồi, không cần đâu."
Lê Hiểu Hàm năm lần bảy lượt từ chối, càng khiến Thiệu Trì khẳng định suy nghĩ của mình, thủ đoạn của "Đồng Khải Văn" đúng là chỉ có một, thế nhưng phương pháp "dục cự còn nghênh" của cậu vẫn là rất hiệu quả.
Vẻ mặt Thiệu Trì không chấp nhận sự cự tuyệt của cậu: "Không sao cả, tôi có để cho bọn họ kí tên xong rồi lại đem áo đến cho em, em ở phòng số mấy?"
Lê Hiểu Hàm mấy máy môi, áo đấu đều đã bị cướp sạch, không đòi lại được, cậu bất đắc dĩ vô cùng, gian nan phun ra mấy chữ: "Phòng 608."
Tôi không có cần anh giúp tí nào luôn á!
Người giàu đều thích giúp đỡ người khác như vậy à?
Đúng là cạn lời.
Mười mấy đôi mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm sau lưng cậu, cảm giác như mấy chữ "tò mò" biến thành hình viên đạn, sắp bắn cậu lủng thành cái sàng.
Thang máy vẫn tiếp tục đi lên, Thiệu Trì đem số áo trên tay đưa cho một vị quản lý khác, nói với Lê Hiểu Hàm: "Trùng hợp thật, tôi ở phòng đối diện em, 609."
Lê Hiểu Hàm nghĩ thầm, hay là ngày mai xin ban tổ chức "Bóng đá chi dạ" tìm một khách sạn khác cho bọn họ.
Đinh.
Tới tầng 36 rồi.
Quản lý chân chó nhanh tay ấn mở cửa: "Thiệu tổng, xin mời."
Tay trái Thiệu Trì thuận thế đặt lên vai Lê Hiểu Hàm: "Đi thôi, tới tầng 36 rồi."
Lê Hiểu Hàm xấu hổ khi tự nhiên bị ôm vai: "......"
Đi thì đi, anh ôm vai tôi làm gì.
Nét mặt vẫn luôn ung dung, chân vẫn đều bước đi ra khỏi thang máy, không có lấy một chút nào gọi là hoảng loạn, Thiệu Trì cảm thán, "Đồng Khải Văn" không hổ là diễn viên, gặp nguy vẫn không loạn như cào cào, đúng là đủ điều kiện để làm "gián điệp."
Thế nhưng bên trong cậu vẫn hoảng loạn vô cùng, hơi thở vương mùi hương nước hoa nhàn nhạt bao trùm lấy Lê Hiểu Hàm, âm thanh trầm thấp như tiếng đàn violon truyền đến bên tai cậu: "Tôi có vài chuyện muốn hỏi em."
Lê Hiểu Hàm lại lần nữa cạn lời: "......"
Tôi không có gì để nói với anh cả.
Thiệu tổng, tha giùm đi.
Ban quản lý đi phía sau họ làm bộ như không nghe không thấy Thiệu tổng của bọn họ đang thân mật với người khác.
Ngọn lửa nhiều chuyện hừng hực tưởng chừng như muốn đốt cháy toàn bộ 36 tầng lầu, bọn họ cũng muốn biết Thiệu tổng muốn nói gì cùng với cậu thanh niên.
Tiểu Phương yên lặng theo ở phía sau, một câu cũng không nói, cái áo duy nhất cầm trong tay cũng bị Lý Nham Hải lấy đem đưa cho người ta, đôi tay cậu ta trống không, cảm giác giống như bị bắt cóc mạnh mẽ ập tới.
Vinh ca, cứu mạng với!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.