Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Quyển 5 - Chương 487
Đạm Nguỵêt Tân Lương
05/07/2019
Bên trong Đại
Hùng bảo điện, hành lễ cúng bái, cầu phúc xong, Hoàng Phủ Thanh Vũ dẫn
mọi người cùng đi tụng kinh, Nguyệt Nha Nhi cúi đầu nói với Thập Nhị câu gì đó, rồi tránh mọi người, lặng yên rời khỏi đại điện.
Trong thiên linh tự cổ thụ che trời, sau khi đi một đoạn đường rất dài, trước mắt thoáng đãng trong sáng, cũng có một tiểu viện yên tĩnh.
Nguyệt Nha Nhi không chút chần chừ, lại nghe bên trong truyền đến tiếng cười của nữ tử, rõ ràng là thanh âm nàng quen thuộc, tâm tình chợt ngưng đọng, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bước vào trong tiểu viện.
Dưới hành lang phía Tây, có nữ tử đang ngồi, không phải là Tịch Nhan, người giờ phút này đang ở đại điện sao?
Tịch Nhan vốn đang đùa với Lương Anh, vừa kể chuyện cười cho con nghe xong, nhấc đầu lên, bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Nha Nhi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ, hơi gật đầu nói: “Nguyệt Nha Nhi, sao muội lại đến đây?”
Nguyệt Nha Nhi không ngờ người đó là nàng, trên mặt vẻ xấu hổ chợt lóe lên, thấp giọng nói: “Chỉ tiện đường thôi.”
Tịch Nhan thăm dò nhìn về con đường phía sau, cười nói: “Có thể thấy được, muội đã đi rất xa, lại đây ngồi.”
Nguyệt Nha Nhi vốn muốn từ chối, nhưng bỗng dưng thấy đứa bé trong lòng nàng mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, tinh thần dường như lại đình trệ, nhấc váy đi đến bên cạnh Tịch Nhan, ngồi xuống.
Lương Anh tuổi nhỏ, đối với Nguyệt Nha Nhi cũng không có ấn tượng gì nhiều, vì thế tựa vào trong lòng Mẫu thân, rồi chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Tịch Nhan nở một nụ cười, nói: “Anh nhi, đây là Thập Nhị thẩm, mau gọi đi.”
Lương Anh vâng lời, gọi một tiếng: “Thập Nhị thẩm.” Trên khuôn mặt non nớt lại chợt có một tia thẹn thùng, đem mặt vùi vào lòng Mẫu thân.
Tịch Nhan không nhịn được cười thành tiếng, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi nói: “Đứa bé này có thói quen xấu, thấy cô nương nào xinh đẹp là sẽ thẹn thùng ngay.”
Ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi vẫn dừng trên người Lương Anh, nghe vậy mới hơi dời tầm mắt đi, cười nhẹ: “Cậu bé thật là đẹp.”
Đúng lúc này Lương Anh vụng trộm ngước mắt đánh giá Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi nhìn vào ánh mắt trong suốt của cậu bé, trong lòng không nhịn được hơi chấn động, nhưng cũng không kìm được nụ cười trên khóe miệng.
Lương Anh cũng mím môi nở nụ cười, lại lần nữa ngượng ngùng vùi vào lòng Mẫu thân.
Tịch Nhan hơi quay đầu về phía nàng nói: “Muội và Thập Nhị đệ, gần đây vẫn tốt chứ?”
Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra, gật đầu.
Tịch Nhan cười nói: “Không có gì cả đâu, ta thấy đệ ấy gần đây dáng vẻ bực bội lắm, còn tưởng là hai người giận nhau chứ.”
Tim Nguyệt Nha Nhi chợt đập hụt một nhịp. Gần đây hắn rất bực bội sao? Vì sao ở trước mặt nàng chưa từng biểu hiện ra một chút gì hết?
Dừng một chút, Tịch Nhan lại nói: “Nguyệt Nha Nhi, chuyện đứa bé, thật ra có thể từ từ sẽ đến, có lẽ nay muội không muốn, sau này có thể sẽ không nghĩ vậy đâu. Tính tình Thập Nhị đệ muội hẳn còn hiểu rõ hơn ta, muội chỉ cần đừng nói chuyện này tuyệt tình như thế, đệ ấy nhất định sẽ chiều theo muội mà.”
“Chàng .... Đều nói hết với tỷ?” Nguyệt Nha Nhi cúi đầu hỏi.
Chuyện này, từ khi chuyện của Tống Dịch Nhiên qua đi, hai người đều không ai nhắc lại, có một lần nàng thậm chí còn nghĩ rằng hắn đã quên, hóa ra, hắn vẫn đặt tận đáy lòng.
Tịch Nhan khẽ cười một tiếng: “Tính tình đệ ấy hay giấu diếm, làm sao có thể nói chứ? Chẳng qua là nay nhờ có duyên gặp được muội, quả thật ta đã hiểu rõ khá nhiều.”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi là từng cơn đau đớn, phảng phất ngay cả hô hấp cũng không xong, rốt cuộc đành lảng sang chuyện khác: “Sự việc năm đó, tỷ chắc là trách ta phải không?”
“Lúc trẻ tuổi, ai chẳng từng nhất thời xúc động, nông nỗi phạm sai lầm chứ?” Tịch Nhan cười nhẹ, “Ta biết hôm đó, muội không hề có ý định xông vào, chỉ vì muội thấy ta, nhất thời không khống chế được bản thân, đúng không?”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi chấn động mạnh: “Tỷ ... Sao lại biết?”
Nụ cười trên mặt Tịch Nhan càng thêm dịu dàng, trở nên động lòng người: “Bởi vì ta thấy ánh mắt của muội. Sau khi Thập Nhị bỏ đi, dáng vẻ thất hồn lạc phách của muội, đã nói lên tất cả. Muội chính là muốn gặp đệ ấy, muội muốn cùng đệ ấy nói chuyện thôi, cũng không ngờ là sẽ gặp được ta. Ta nghĩ lúc đó, nếu ta không xuất hiện, có lẽ hai người đã không lãng phí vài năm rồi.”
Nguyệt Nha Nhi nghe nàng nói, tim vẫn đập mạnh và loạn nhịp hơn, ngồi đằng kia.
Chính xác, ngày đó, nàng chỉ muốn gặp hắn, thật sự nàng chỉ muốn gặp hắn mà thôi.
Muốn kể cho hắn nghe, Mẫu thân đã chết, chết dưới lưỡi kiếm của quân đội Bắc Mạc, còn muốn kể cho hắn nghe, Mẫu thân không cho phép nàng gặp lại hắn, Mẫu thân không cho phép bọn họ ở bên nhau.
Nỗi lòng nàng khi đó rất hỗn loạn, tất cả yêu hận đều đan vào nhau, không rõ yêu nhiều hay hận nhiều, tất cả ý muốn lúc đó --- là gặp hắn.
Kết quả, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, nhưng sau đó mới biết bản thân sai rồi. Bản thân rõ ràng đã thề với Mẫu thân, không bao giờ gặp hắn nữa, làm sao có thể, làm sao có thể ...
“Vì sao lại đi mà không nói một lời, Nguyệt Nha Nhi?” Giọng nói mềm nhẹ của Tịch Nhan lại vang lên, “Ta biết, ngày đó Thập Nhị đệ chỉ là nhất thời nóng nảy, sau đó đệ ấy từng đi tìm muội, nhưng vì sao khi đó, muội lại quyết tuyệt như vậy, đi mà không nói một lời?”
Vì sao? Nguyệt Nha Nhi đem mặt vùi vào lòng bàn tay, thầm cười khổ.
Bởi vì lúc đó Tống Dịch Nhiên vừa vặn tìm được nàng, nhắc nhở nàng, nàng không thể ở bên cạnh hắn.
Tịch Nhan thấy dáng vẻ của nàng, chung quy cũng không gặn hỏi thêm nữa, chỉ cười nhẹ nói: “Thôi, cũng may, bây giờ muội trở về rồi, Thập Nhị đệ có thể coi là được cứu rồi.” Nói xong, lại cúi đầu đùa với Lương Anh, “Anh nhi à, Thập Nhị thúc của con được cứu rồi.”
Tiếng cười giòn của Lương Anh truyền đến, góc khuất bí ẩn trong lòng Nguyệt Nha Nhi chợt xúc động, nhất thời muốn khóc, dừng một chút, lại vẫn là mỉm cười.
Đúng lúc này, phòng bên kia vốn khép chặt cửa, thì đột nhiên mở ra, Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong bước ra, lúc này mới hiểu được, hóa ra khi nãy mình chọn đường xa, hai người này không biết đã đến đúng tiểu viện này bằng cách nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng, cũng không giật mình lắm, ngược lại, dường như bên trong đã đoán được nàng sẽ đến, chỉ thản nhiên gật đầu, kéo Lương Anh trong lòng Tịch Nhan qua, rồi nói với Tịch Nhan: “Hoàng Tổ mẫu muốn gặp nàng.”
Sắc mặt Tịch Nhan bỗng dưng thay đổi hẳn, vươn tay ra muốn giành lại Lương Anh từ trong lòng hắn: “Ta không đi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ sao có thể để nàng thực hiện được, một tay ôm Lương Anh, một tay nắm tay nàng, mỉm cười nói: “Nghe lời nào, Hoàng tổ mẫu chỉ muốn nói mấy câu với nàng thôi, ta ở ngay ngoài này chờ nàng, nhanh đi.”
Trong thiên linh tự cổ thụ che trời, sau khi đi một đoạn đường rất dài, trước mắt thoáng đãng trong sáng, cũng có một tiểu viện yên tĩnh.
Nguyệt Nha Nhi không chút chần chừ, lại nghe bên trong truyền đến tiếng cười của nữ tử, rõ ràng là thanh âm nàng quen thuộc, tâm tình chợt ngưng đọng, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bước vào trong tiểu viện.
Dưới hành lang phía Tây, có nữ tử đang ngồi, không phải là Tịch Nhan, người giờ phút này đang ở đại điện sao?
Tịch Nhan vốn đang đùa với Lương Anh, vừa kể chuyện cười cho con nghe xong, nhấc đầu lên, bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Nha Nhi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ, hơi gật đầu nói: “Nguyệt Nha Nhi, sao muội lại đến đây?”
Nguyệt Nha Nhi không ngờ người đó là nàng, trên mặt vẻ xấu hổ chợt lóe lên, thấp giọng nói: “Chỉ tiện đường thôi.”
Tịch Nhan thăm dò nhìn về con đường phía sau, cười nói: “Có thể thấy được, muội đã đi rất xa, lại đây ngồi.”
Nguyệt Nha Nhi vốn muốn từ chối, nhưng bỗng dưng thấy đứa bé trong lòng nàng mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, tinh thần dường như lại đình trệ, nhấc váy đi đến bên cạnh Tịch Nhan, ngồi xuống.
Lương Anh tuổi nhỏ, đối với Nguyệt Nha Nhi cũng không có ấn tượng gì nhiều, vì thế tựa vào trong lòng Mẫu thân, rồi chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Tịch Nhan nở một nụ cười, nói: “Anh nhi, đây là Thập Nhị thẩm, mau gọi đi.”
Lương Anh vâng lời, gọi một tiếng: “Thập Nhị thẩm.” Trên khuôn mặt non nớt lại chợt có một tia thẹn thùng, đem mặt vùi vào lòng Mẫu thân.
Tịch Nhan không nhịn được cười thành tiếng, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi nói: “Đứa bé này có thói quen xấu, thấy cô nương nào xinh đẹp là sẽ thẹn thùng ngay.”
Ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi vẫn dừng trên người Lương Anh, nghe vậy mới hơi dời tầm mắt đi, cười nhẹ: “Cậu bé thật là đẹp.”
Đúng lúc này Lương Anh vụng trộm ngước mắt đánh giá Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi nhìn vào ánh mắt trong suốt của cậu bé, trong lòng không nhịn được hơi chấn động, nhưng cũng không kìm được nụ cười trên khóe miệng.
Lương Anh cũng mím môi nở nụ cười, lại lần nữa ngượng ngùng vùi vào lòng Mẫu thân.
Tịch Nhan hơi quay đầu về phía nàng nói: “Muội và Thập Nhị đệ, gần đây vẫn tốt chứ?”
Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra, gật đầu.
Tịch Nhan cười nói: “Không có gì cả đâu, ta thấy đệ ấy gần đây dáng vẻ bực bội lắm, còn tưởng là hai người giận nhau chứ.”
Tim Nguyệt Nha Nhi chợt đập hụt một nhịp. Gần đây hắn rất bực bội sao? Vì sao ở trước mặt nàng chưa từng biểu hiện ra một chút gì hết?
Dừng một chút, Tịch Nhan lại nói: “Nguyệt Nha Nhi, chuyện đứa bé, thật ra có thể từ từ sẽ đến, có lẽ nay muội không muốn, sau này có thể sẽ không nghĩ vậy đâu. Tính tình Thập Nhị đệ muội hẳn còn hiểu rõ hơn ta, muội chỉ cần đừng nói chuyện này tuyệt tình như thế, đệ ấy nhất định sẽ chiều theo muội mà.”
“Chàng .... Đều nói hết với tỷ?” Nguyệt Nha Nhi cúi đầu hỏi.
Chuyện này, từ khi chuyện của Tống Dịch Nhiên qua đi, hai người đều không ai nhắc lại, có một lần nàng thậm chí còn nghĩ rằng hắn đã quên, hóa ra, hắn vẫn đặt tận đáy lòng.
Tịch Nhan khẽ cười một tiếng: “Tính tình đệ ấy hay giấu diếm, làm sao có thể nói chứ? Chẳng qua là nay nhờ có duyên gặp được muội, quả thật ta đã hiểu rõ khá nhiều.”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi là từng cơn đau đớn, phảng phất ngay cả hô hấp cũng không xong, rốt cuộc đành lảng sang chuyện khác: “Sự việc năm đó, tỷ chắc là trách ta phải không?”
“Lúc trẻ tuổi, ai chẳng từng nhất thời xúc động, nông nỗi phạm sai lầm chứ?” Tịch Nhan cười nhẹ, “Ta biết hôm đó, muội không hề có ý định xông vào, chỉ vì muội thấy ta, nhất thời không khống chế được bản thân, đúng không?”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi chấn động mạnh: “Tỷ ... Sao lại biết?”
Nụ cười trên mặt Tịch Nhan càng thêm dịu dàng, trở nên động lòng người: “Bởi vì ta thấy ánh mắt của muội. Sau khi Thập Nhị bỏ đi, dáng vẻ thất hồn lạc phách của muội, đã nói lên tất cả. Muội chính là muốn gặp đệ ấy, muội muốn cùng đệ ấy nói chuyện thôi, cũng không ngờ là sẽ gặp được ta. Ta nghĩ lúc đó, nếu ta không xuất hiện, có lẽ hai người đã không lãng phí vài năm rồi.”
Nguyệt Nha Nhi nghe nàng nói, tim vẫn đập mạnh và loạn nhịp hơn, ngồi đằng kia.
Chính xác, ngày đó, nàng chỉ muốn gặp hắn, thật sự nàng chỉ muốn gặp hắn mà thôi.
Muốn kể cho hắn nghe, Mẫu thân đã chết, chết dưới lưỡi kiếm của quân đội Bắc Mạc, còn muốn kể cho hắn nghe, Mẫu thân không cho phép nàng gặp lại hắn, Mẫu thân không cho phép bọn họ ở bên nhau.
Nỗi lòng nàng khi đó rất hỗn loạn, tất cả yêu hận đều đan vào nhau, không rõ yêu nhiều hay hận nhiều, tất cả ý muốn lúc đó --- là gặp hắn.
Kết quả, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, nhưng sau đó mới biết bản thân sai rồi. Bản thân rõ ràng đã thề với Mẫu thân, không bao giờ gặp hắn nữa, làm sao có thể, làm sao có thể ...
“Vì sao lại đi mà không nói một lời, Nguyệt Nha Nhi?” Giọng nói mềm nhẹ của Tịch Nhan lại vang lên, “Ta biết, ngày đó Thập Nhị đệ chỉ là nhất thời nóng nảy, sau đó đệ ấy từng đi tìm muội, nhưng vì sao khi đó, muội lại quyết tuyệt như vậy, đi mà không nói một lời?”
Vì sao? Nguyệt Nha Nhi đem mặt vùi vào lòng bàn tay, thầm cười khổ.
Bởi vì lúc đó Tống Dịch Nhiên vừa vặn tìm được nàng, nhắc nhở nàng, nàng không thể ở bên cạnh hắn.
Tịch Nhan thấy dáng vẻ của nàng, chung quy cũng không gặn hỏi thêm nữa, chỉ cười nhẹ nói: “Thôi, cũng may, bây giờ muội trở về rồi, Thập Nhị đệ có thể coi là được cứu rồi.” Nói xong, lại cúi đầu đùa với Lương Anh, “Anh nhi à, Thập Nhị thúc của con được cứu rồi.”
Tiếng cười giòn của Lương Anh truyền đến, góc khuất bí ẩn trong lòng Nguyệt Nha Nhi chợt xúc động, nhất thời muốn khóc, dừng một chút, lại vẫn là mỉm cười.
Đúng lúc này, phòng bên kia vốn khép chặt cửa, thì đột nhiên mở ra, Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ từ trong bước ra, lúc này mới hiểu được, hóa ra khi nãy mình chọn đường xa, hai người này không biết đã đến đúng tiểu viện này bằng cách nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng, cũng không giật mình lắm, ngược lại, dường như bên trong đã đoán được nàng sẽ đến, chỉ thản nhiên gật đầu, kéo Lương Anh trong lòng Tịch Nhan qua, rồi nói với Tịch Nhan: “Hoàng Tổ mẫu muốn gặp nàng.”
Sắc mặt Tịch Nhan bỗng dưng thay đổi hẳn, vươn tay ra muốn giành lại Lương Anh từ trong lòng hắn: “Ta không đi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ sao có thể để nàng thực hiện được, một tay ôm Lương Anh, một tay nắm tay nàng, mỉm cười nói: “Nghe lời nào, Hoàng tổ mẫu chỉ muốn nói mấy câu với nàng thôi, ta ở ngay ngoài này chờ nàng, nhanh đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.