Chương 3
Kim Thập Tứ Thoa, Vi Nặc Lạp
10/03/2024
Chủ tịch của Mỹ Hợp Land tên là Hồ Thạch Ngân, trên giang hồ được gọi là “Hồ Tứ gia”. Hồ Thạch Ngân sinh ra ở Hồ Nam, lão ta đã thành lập tổ chức được cho là tổ chức xã hội đen lớn nhất Trung Quốc có tên là “Tân Tương Quân”, là người trọng nghĩa khinh tài, tay lại nhuốm vô số huyết án. Nếu là ngày trước, lão ta chính là nhân vật kiểu như Hoàng Kim Vinh hay Đỗ Nguyệt Sênh, còn ở thời này, thì lão ta cũng là một tên “xã hội đen tao nhã” hiểu biết cả về nghệ thuật lẫn lãng mạn.
*Hoàng Kim Vinh sinh tại Tô Châu Giang Tô, có biệt danh là Hoàng Mặt Rỗ, là ông trùm Thanh Bang Hội ở Thượng Hải cũ. Đỗ Nguyệt Sênh thường được biết tới với biệt danh “Đỗ Đại Nhĩ” là một trùm Xã hội đen và Tưởng Giới Thạch chống Cộng sản trong những năm 1920, và cũng là một nhân vật quan trọng trong Chiến tranh Trung-Nhật.
Lý Nãi Quân đến trước, thấy Liêu Huy đang ngồi im lặng một mình thì cười nói “xin thứ lỗi vì tiếp đón không chu đáo”. Sau đó anh ta giơ tay gọi nhân viên phục vụ rồi thì thầm bí mật gì đó với người ta. Nhân viên phục vụ hiểu ý ra ngoài, chỉ một lát sau đó có bốn cô em trang điểm xinh đẹp vào phòng, ai cũng eo thon ngực nở, quần áo hở hang, phấn trên mặt trát dày như bức tường, chẳng nhìn ra nổi là có đẹp thật hay không. Mấy cô nàng tíu tít gọi Liêu Huy là “giám đốc Tiểu Liêu”, một trong số đó khéo léo uyển chuyển hơn, cử chỉ lại rất phóng khoáng, cô nàng tựa đầu vào vai Liêu Huy, vươn tay ra sờ soạng đũng quần gã. Liêu Huy bị sờ thì sợ đến mức dựng thẳng người, nói chuyện cũng suýt cắn phải lưỡi: “Ra, ra ngoài hết đi. Tôi, tôi không cần các cô tiếp đãi đâu.”
Hóa ra là một cục bột non choẹt chẳng biết phong tình! Lý Nãi Quân bên cạnh phất tay đuổi người, sau đó thì bật cười ha ha: “Giám đốc Tiểu Liêu vẫn còn trẻ, sau này gặp nhiều dịp chơi đùa thì sẽ quen thôi.”
Đợi thêm khoảng bốn mươi phút thì đoàn người của Mỹ Hợp Land mới lững thững đi vào, nhưng đừng nói Liêu Huy mà ngay cả cò mồi Lý Nãi Quân cũng không ngờ, người đến không phải “xã hội đen nhã nhặn” Hồ Thạch Ngân, mà lại là tên tay sai Hồng Triệu Long, một tên “tội phạm” không hơn không kém.
Hồng Triệu Long có mắt mũi như chim ưng, gò má nhô cao, tướng mạo dù không quá hung ác nhưng dáng vẻ bệ vệ lại làm người ta thấy áp lực. Trong “Tân Tương Quân”, rất nhiều người đặt biệt hiệu cho mình bằng tên của các vị hảo hán trong “Thủy Hử”, Hồng Triệu Long bèn tự xưng là “Xuất Lâm Long”. Những rõ ràng gã ta chẳng học hành gì, không hề biết “Xuất Lâm Long” xếp hạng bét trong số một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn, chưa kể kết cục cũng bi thảm, bị ngựa giẫm đạp nát bét mà chết.
Tất nhiên là tên “Long fake” văn hóa lùn này cũng có rất nhiều lâu la, chưa kể tên nào cũng mặt mày bặm trợn, nhìn thôi là biết dân anh chị không nên chọc vào. Chưa kể bên cạnh gã ta có một tên con lai Trung Quốc Brazil tên là Ade, tên này đã luyện nhu thuật nhiều năm, mặt hẹp da đen, cao to vạm vỡ, có đôi mắt hung hãn nhìn một lần khó có thể quên, vừa mở miệng đã lộ ra hàm răng lởm chởm xỉn màu vàng đậm.
Liêu Huy liếc qua đã để ý Hồng Triệu Long đeo tràng hạt bên tay trái, là gỗ trầm hương phối với phỉ thủy, lại còn là chuỗi dài một trăm linh tám hạt. Gã chợt cảm thấy nực cười, một tên xã hội đen tay đầy mạng người mà ngày nào cũng tụng “a di đà phật”, đúng là hài đen.
“Hồng Vạn Lương đâu?” Hồng Triệu Long bước vào chẳng thèm nhìn tới Liêu Huy, vừa lên tiếng đã nạt Lý Nãi Quân, “Tôi họ Hồng, bí thư mới cũng họ Hồng, năm trăm năm trước bọn tôi là người một nhà, hôm nay kiểu gì cũng phải trò chuyện tới bến mới được!”
Lý Nãi Quân không thân quen mấy với Hồng Triệu Long, anh ta vội kéo ghế ra cho gã ta rồi giới thiệu: “Anh Long, em đã nói với Tứ gia qua điện thoại rồi, giám đốc Tiểu Liêu, Liêu Huy đây chính là họ hàng của bí thư Hồng, chị gái gã là con dâu của anh ruột bí thư Hồng.”
“Quan hệ họ hàng bắn đại bác không tới à?” Hồng Triệu Long vốn chẳng coi Liêu Huy ra gì, thế là nói tục ngay tại chỗ, “Chim chưa mọc đủ lông đủ cánh, dựa vào đâu mà tôi còn chưa ngồi mà nó đã dám ngồi?”
Liêu Huy đành phải ra vẻ tươi cười, đứng dậy cung kính mời rượu Hồng Triệu Long, gã nói: “Là do thằng em đây không chu đáo về cấp bậc lễ nghĩa, em trai xin kính anh Long một ly, mong anh Long rộng rãi bỏ qua!”
Hồng Triệu Long còn chưa đáp lại thì tên răng vàng mặt sẹo Ade bên cạnh đã nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Liêu Huy mà mắng: “Đ*t mẹ mày làm gì đấy, mày mà cũng xứng uống rượu với anh Long à?!”
Liêu Huy thật sự không biết làm gì trong trường hợp này, chỉ lúng ta lúng túng đứng đó. Cũng may là Hồng Triệu Long vẫn nể mặt Lý Nãi Quân nên đã tự ngồi xuống. Nhưng gã ta không nói quy củ “rót rượu phải rót một phần ba ly” trên bàn rượu, gã ta khăng khăng đòi nhân viên phục vụ lấy một cốc bia tới, sau đó hếch mặt chỉ về bình rượu Ngũ Lương trước mặt Liêu Huy, ý là tự biết mà làm.
Liêu Huy không uống rượu nếu không phải xã giao, gã ghét vị đắng và cay, nhưng vẫn phải rót rượu Ngũ Lương đầy một cốc để tỏ thành ý, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Tranh thủ lúc sắc mặt người bên kia thay đổi, gã kiềm chế cơn đau trong cổ họng, nhanh chóng thuật lại ý của Hồng Chấn: Thịnh Vực muốn hợp tác với Mỹ Hợp Land dưới hình thức thông thầu* để khai thác dự án cải tạo phố Trường Lưu.
*Thông thầu hay gian lận thầu, là hành vi bất hợp pháp mà trong đó, các bên tham gia đấu thầu thông đồng, dàn xếp với nhau để một bên được thắng thầu, làm mất đi tính minh bạch của đấu thầu. Những bên tham gia thông thầu sẽ được cam kết lợi ích về kinh tế, xã hội khi thực hiện thỏa thuận.
Thông thầu chính là những bên đấu thầu thông đồng báo giá đấu thầu cho nhau, làm thiệt hại quốc gia thu lợi cho mình, nếu tình tiết nghiêm trọng thì sẽ bị nghi ngờ phạm tội. Hồng Triệu Long không tiếp lời, trái lại chỉ mất kiên nhẫn nhắm mắt: “Cơm còn chưa ăn cơ mà, vội gì thế?” Gã ta ngạo mạn giương cằm lên, đũa cầm trong tay nhưng vẫn không nhúc nhích.
Liêu Huy hiểu trong bụng, vừa ngồi xuống đã lại phải đứng lên, tự mình dùng đũa gắp chung để gắp thức ăn cho người ta.
Bữa cơm này tốn rất nhiều tiền của Liêu Huy. Đông trùng hạ thảo và nấm truffle chỉ là khúc dạo đầu, tiết mục chính là tôm sú, cua hoàng đế, cao trào là cá mào trắng hấp mỡ hành, hai con cá mào trắng được nuôi bán tự nhiên ở sông Dương Tử đã được bỏ mang và vệ sinh, đổ thêm trứng vào hấp chung với nhau, thịt cá có màu bạc lấp lánh, nước trứng có màu vàng óng khiến tổng thể khá bắt mắt. Liêu Huy khom lưng gắp một miếng cá mào trắng cho Hồng Triệu Long y như thái giám hầu hoàng đế, gã kính cẩn nói: “Cá mào trắng sông này có quý ở “hương vị tự nhiên”, anh Long tranh thủ nếm thử khi còn nóng xem.”
“Món này có tên là “Vàng bạc trong sóng”, cá mào trắng này cũng không phải loại cá hồ hay cá biển, mà là cá sông được mệnh danh là đứng đầu trong “Ba món ngon Trường Giang”, một con cá cũng phải mấy chục ngàn nhân dân tệ đấy.” Lý Nãi Quân có ý lấy lòng bí thư mới qua chuyện này, vậy nên cũng ra sức hùa vào, “Ngay ngày đầu tiên bí thư Hồng của chúng ta tới, ông ấy đã nhắc ngay đến Á Vận Hội, cũng đề cập đến thành phố Mi Châu bên cạnh vừa mới giành được giải thưởng về môi trường sống của Liên hợp quốc. Lãnh đạo mong mỏi, chúng ta cũng phải cố gắng phân ưu thay lãnh đạo chứ. Hiện tại có vẻ như Tập đoàn Tinh Thần không muốn nhúng tay vào dự án cải tạo phố Trường Lưu, hai vị cũng là những người đứng đầu của các công ty bất động sản hàng đầu trong nước, lão Lý tôi đây cố ý làm trung gian, xem xem có thể hoàn thành dự án này, cùng nhau hỗ trợ lãnh đạo giải quyết vấn đề, cũng cùng nhau kiếm được nhiều tiền hơn nữa.”
Hồng Triệu Long còn chưa tỏ thái độ gì thì điện thoại trong túi Lý Nãi Quân lại đột ngột đổ chuông. Tên cò mồi bắt máy “alo” một tiếng, bên kia vừa nói bốn chữ “Dinh Thự Di Giang” là mặt anh ta lập tức biến sắc.
“Ngại quá, vừa mới nhắc đến lãnh đạo mà lãnh đạo tìm tới thật rồi. Tôi xin phép đi trước, hai vị cứ từ từ nói chuyện, thoải mái dùng bữa nhé.” Lý Nãi Quân cúp máy, cố gắng giấu giếm sự thấp thỏm trên mặt, anh ta lên tiếng chào hỏi mọi người xong thì vội vã rút lui.
Lúc Lý Nãi Quân ở đây thì Hồng Triệu Long còn nể mặt Liêu Huy, Lý Nãi Quân vừa đi là gã ta hiện nguyên hình. Về chuyện hợp tác, đáp án của gã ta rất thẳng thừng: “Tiền mày chi, việc tao làm, lợi nhuận chia bảy ba, tao bảy mày ba.”
Liêu Huy nghe mà choáng luôn, ở đâu ra cái kiểu đó? Như vậy khác gì ăn cướp giữa ban ngày ban mặt đâu?
“Cho mày ba ngày suy nghĩ.” Hồng Triệu Long là một tên nóng tính như pháo nổ, không chờ câu trả lời tại chỗ của Liêu Huy mà đứng dậy rời đi luôn, ngoài ra còn bồi thêm một câu độc địa, “Nhưng đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, nếu không có Hồng Triệu Long tao thì mày có dùng gấp ba số tiền cũng không di dời được lũ lưu manh ở phố Trường Lưu đâu, không tin thì cứ chờ xem!”
Cả bàn sơn hào hải vị gần như không ai động vào một miếng. Lúc nhóm người của Mỹ Hợp Land rời đi, Ade còn nhổ một bãi nước bọt vào đĩa cá mào trắng Trường Giang trên bàn, sau đó thì cười hềnh hệch với Liêu Huy và nói, anh Long nhà bọn tao là người khẳng khái, tặng cho mày một phần quà gặp mặt.
Không chốt được chuyện hợp tác, thậm chí còn bị người ta sỉ nhục bằng những từ ngữ bẩn thỉu, Liêu Huy không nhận cuộc gọi thúc giục hỏi tình hình của Hồng Chấn mà ủ rũ rời khỏi nhà hàng. Ai mà ngờ buổi tối hỗn loạn này còn có thêm “bất ngờ” không ai lường trước.
Đúng là Hồng Triệu Long tặng cho gã một món “quà gặp mặt” thật.
Gã cho tay sai đập nát chiếc Mercedes của gã.
Không lâu sau đó, Hồng Chấn biết được tin Mỹ Hợp Land không chịu hợp tác từ các nguồn khác, gã ta nghiến răng nghiến lợi, ngay tối hôm đó đã lôi cậu em vợ Liêu Huy của mình đi mách với chú ruột.
Kể từ hồi chị gái Liêu Quân cưới Hồng Chấn đến giờ, Liêu Huy chưa gặp lại Hồng Vạn Lương, gã cũng chưa từng tới thăm nhà quan to như vậy, thế nên mới tuân theo lễ nghĩa cấp bậc mà mang cả đống quà cáp tới, có tổ yến Indonesia, rồi đông trùng hạ thảo ở Nagqu, thêm một bức tượng Quan Âm sư tử hống bằng ngọc Hòa Điền trị giá hơn hai triệu. Gã nghe đồn vợ của Hồng Vạn Lương tín Phật nên đã cho người đi tìm nguyên liệu tốt nhất, nhờ bậc thầy thủ công mỹ nghệ cấp quốc gia đích thân điêu khắc, cuối cùng còn mời cả cao tăng của chùa Phật Ngọc khai quang.
Tay xách nách mang, đương nhiên Hồng Chấn đời nào giúp đỡ, gã đành nhắm mắt đuổi theo sau lưng gã ta, bám suốt dọc đường như thư ký.
Nhưng trong mắt người nhà họ Hồng thì chàng trai tên Liêu Huy này chưa bao giờ được coi là người thân nhà họ. Dù gã được cho phép bước vào cổng nhưng lại không được phép rời khỏi phòng khách. Gã chỉ có thể ngồi sofa kiên nhẫn chờ đợi, nghe lỏm tiếng gầm vọng ra từ phòng làm việc bên kia, có vẻ là giọng của Hồng Vạn Lương: Mày nghĩ “cả đống quan chức quỳ đón” hôm nay là vì họ tôn trọng chú à? Chú đã bảo họ đừng có đến, nhưng tất cả đều đứng phơi nắng dưới Mặt Trời, đây là đổi cách để ra oai phủ đầu với chú! Là đang nói cho chú biết họ đoàn kết một lòng từ trên xuống dưới, loại hòa thượng từ ngoài nhảy vào như chú nếu không có dây của mình thì chưa chắc đã đốt được bát nhang Quang Châu này đâu!
Hồng Chấn là một thằng đầu rỗng không hơn không kém, không thể hiểu những suy nghĩ phức tạp chốn quan trường. Gã ta mở miệng ra là kêu với chú mình: “Vậy thì chú cứ dùng chức quyền để khống chế mấy người đó thôi! Chú là bí thư thành ủy cơ mà, chú to nhất thành phố Quang Châu còn gì…”
Một tiếng động lớn vang lên, giống như bí thư Hồng lấy thứ gì đó để ném vào thằng cháu bất tài của mình.
Cùng thời điểm, có tiếng sấm rền vang vọng nơi chân trời, Liêu Huy đang nâng chén uống trà, bỗng giật mình mà làm đổ cả cái chén. Gã thầm nghĩ tình hình không ổn, đến cử động cũng chẳng dám nữa. Quả nhiên chỉ một lát sau, giúp việc đi tới đuổi khách, bảo là cháu của bí thư Hồng sẽ ngủ lại đây đêm nay, giám đốc Liêu về trước đã.
Sau tiếng sấm, mưa gần như trút xuống ngay lập tức. Xe của Liêu Huy bị đập nát nên gã ngồi xe của Hồng Chấn đến đây, ra khỏi nhà họ Hồng rồi mới nhận ra mình không mang ô, gã chỉ có thể nhíu mày, chần chừ đợi ở ngoài hành lang. Bỗng nhiên, cánh cửa đằng sau lưng mở ra, gã quay đầu lại thì thấy hóa ra là giúp việc của nhà họ Hồng. Gã nghĩ chắc là bác giúp việc đưa ô cho mình, ai ngờ người ta lại tống hết đông trùng hạ thảo và tổ yến của mình ra ngoài, ném ra xa ở ngay trước mặt gã, y như ném mấy túi đồ ăn bỏ đi trong bếp.
Bác giúp việc nói với gã một câu nhẹ tênh “Bí thư Hồng không nhận quà cáp”, sau đó đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Tạm thời bỏ qua đông trùng tổ yến, Liêu Huy lao vào trong mưa, quỳ xuống cúi đầu, nhặt hộp gấm màu đỏ đựng bức tượng ngọc Quan Âm kia lên. Gã mở ra xem thì thấy tượng ngọc bị nứt, vết nứt còn rất kỳ quặc, một đường nứt nông kéo dài từ khóe mắt hơi giương nhẹ của Bồ Tát, y như vật chết sống lại và rơi một giọt nước mắt.
Trong nháy mắt, gã cảm thấy bi thương vô cùng, rất muốn dốc hết sức bình sinh xông vào cổng lớn nhà họ Hồng, thể hiện gai góc của mình trước mặt đám “người thân” coi thường người khác kia.
Đang do dự thì chuông điện thoại trong túi quần lại vang lên. Liêu Huy lấy ra xem, vậy mà bao nhiêu buồn bã tích tụ suốt cả ngày hôm đó đã lập tức tan thành mây khói.
Đây là tin nhắn từ một người bạn cũ. Buổi sáng gã đã nhắn tin hẹn gặp Thịnh Ninh, mãi đến giờ mới nhận được hồi âm từ người kia.
Thịnh Ninh nói, vậy bây giờ luôn đi, cậu chốt địa điểm.Hết chương 3.
*Hoàng Kim Vinh sinh tại Tô Châu Giang Tô, có biệt danh là Hoàng Mặt Rỗ, là ông trùm Thanh Bang Hội ở Thượng Hải cũ. Đỗ Nguyệt Sênh thường được biết tới với biệt danh “Đỗ Đại Nhĩ” là một trùm Xã hội đen và Tưởng Giới Thạch chống Cộng sản trong những năm 1920, và cũng là một nhân vật quan trọng trong Chiến tranh Trung-Nhật.
Lý Nãi Quân đến trước, thấy Liêu Huy đang ngồi im lặng một mình thì cười nói “xin thứ lỗi vì tiếp đón không chu đáo”. Sau đó anh ta giơ tay gọi nhân viên phục vụ rồi thì thầm bí mật gì đó với người ta. Nhân viên phục vụ hiểu ý ra ngoài, chỉ một lát sau đó có bốn cô em trang điểm xinh đẹp vào phòng, ai cũng eo thon ngực nở, quần áo hở hang, phấn trên mặt trát dày như bức tường, chẳng nhìn ra nổi là có đẹp thật hay không. Mấy cô nàng tíu tít gọi Liêu Huy là “giám đốc Tiểu Liêu”, một trong số đó khéo léo uyển chuyển hơn, cử chỉ lại rất phóng khoáng, cô nàng tựa đầu vào vai Liêu Huy, vươn tay ra sờ soạng đũng quần gã. Liêu Huy bị sờ thì sợ đến mức dựng thẳng người, nói chuyện cũng suýt cắn phải lưỡi: “Ra, ra ngoài hết đi. Tôi, tôi không cần các cô tiếp đãi đâu.”
Hóa ra là một cục bột non choẹt chẳng biết phong tình! Lý Nãi Quân bên cạnh phất tay đuổi người, sau đó thì bật cười ha ha: “Giám đốc Tiểu Liêu vẫn còn trẻ, sau này gặp nhiều dịp chơi đùa thì sẽ quen thôi.”
Đợi thêm khoảng bốn mươi phút thì đoàn người của Mỹ Hợp Land mới lững thững đi vào, nhưng đừng nói Liêu Huy mà ngay cả cò mồi Lý Nãi Quân cũng không ngờ, người đến không phải “xã hội đen nhã nhặn” Hồ Thạch Ngân, mà lại là tên tay sai Hồng Triệu Long, một tên “tội phạm” không hơn không kém.
Hồng Triệu Long có mắt mũi như chim ưng, gò má nhô cao, tướng mạo dù không quá hung ác nhưng dáng vẻ bệ vệ lại làm người ta thấy áp lực. Trong “Tân Tương Quân”, rất nhiều người đặt biệt hiệu cho mình bằng tên của các vị hảo hán trong “Thủy Hử”, Hồng Triệu Long bèn tự xưng là “Xuất Lâm Long”. Những rõ ràng gã ta chẳng học hành gì, không hề biết “Xuất Lâm Long” xếp hạng bét trong số một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn, chưa kể kết cục cũng bi thảm, bị ngựa giẫm đạp nát bét mà chết.
Tất nhiên là tên “Long fake” văn hóa lùn này cũng có rất nhiều lâu la, chưa kể tên nào cũng mặt mày bặm trợn, nhìn thôi là biết dân anh chị không nên chọc vào. Chưa kể bên cạnh gã ta có một tên con lai Trung Quốc Brazil tên là Ade, tên này đã luyện nhu thuật nhiều năm, mặt hẹp da đen, cao to vạm vỡ, có đôi mắt hung hãn nhìn một lần khó có thể quên, vừa mở miệng đã lộ ra hàm răng lởm chởm xỉn màu vàng đậm.
Liêu Huy liếc qua đã để ý Hồng Triệu Long đeo tràng hạt bên tay trái, là gỗ trầm hương phối với phỉ thủy, lại còn là chuỗi dài một trăm linh tám hạt. Gã chợt cảm thấy nực cười, một tên xã hội đen tay đầy mạng người mà ngày nào cũng tụng “a di đà phật”, đúng là hài đen.
“Hồng Vạn Lương đâu?” Hồng Triệu Long bước vào chẳng thèm nhìn tới Liêu Huy, vừa lên tiếng đã nạt Lý Nãi Quân, “Tôi họ Hồng, bí thư mới cũng họ Hồng, năm trăm năm trước bọn tôi là người một nhà, hôm nay kiểu gì cũng phải trò chuyện tới bến mới được!”
Lý Nãi Quân không thân quen mấy với Hồng Triệu Long, anh ta vội kéo ghế ra cho gã ta rồi giới thiệu: “Anh Long, em đã nói với Tứ gia qua điện thoại rồi, giám đốc Tiểu Liêu, Liêu Huy đây chính là họ hàng của bí thư Hồng, chị gái gã là con dâu của anh ruột bí thư Hồng.”
“Quan hệ họ hàng bắn đại bác không tới à?” Hồng Triệu Long vốn chẳng coi Liêu Huy ra gì, thế là nói tục ngay tại chỗ, “Chim chưa mọc đủ lông đủ cánh, dựa vào đâu mà tôi còn chưa ngồi mà nó đã dám ngồi?”
Liêu Huy đành phải ra vẻ tươi cười, đứng dậy cung kính mời rượu Hồng Triệu Long, gã nói: “Là do thằng em đây không chu đáo về cấp bậc lễ nghĩa, em trai xin kính anh Long một ly, mong anh Long rộng rãi bỏ qua!”
Hồng Triệu Long còn chưa đáp lại thì tên răng vàng mặt sẹo Ade bên cạnh đã nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Liêu Huy mà mắng: “Đ*t mẹ mày làm gì đấy, mày mà cũng xứng uống rượu với anh Long à?!”
Liêu Huy thật sự không biết làm gì trong trường hợp này, chỉ lúng ta lúng túng đứng đó. Cũng may là Hồng Triệu Long vẫn nể mặt Lý Nãi Quân nên đã tự ngồi xuống. Nhưng gã ta không nói quy củ “rót rượu phải rót một phần ba ly” trên bàn rượu, gã ta khăng khăng đòi nhân viên phục vụ lấy một cốc bia tới, sau đó hếch mặt chỉ về bình rượu Ngũ Lương trước mặt Liêu Huy, ý là tự biết mà làm.
Liêu Huy không uống rượu nếu không phải xã giao, gã ghét vị đắng và cay, nhưng vẫn phải rót rượu Ngũ Lương đầy một cốc để tỏ thành ý, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Tranh thủ lúc sắc mặt người bên kia thay đổi, gã kiềm chế cơn đau trong cổ họng, nhanh chóng thuật lại ý của Hồng Chấn: Thịnh Vực muốn hợp tác với Mỹ Hợp Land dưới hình thức thông thầu* để khai thác dự án cải tạo phố Trường Lưu.
*Thông thầu hay gian lận thầu, là hành vi bất hợp pháp mà trong đó, các bên tham gia đấu thầu thông đồng, dàn xếp với nhau để một bên được thắng thầu, làm mất đi tính minh bạch của đấu thầu. Những bên tham gia thông thầu sẽ được cam kết lợi ích về kinh tế, xã hội khi thực hiện thỏa thuận.
Thông thầu chính là những bên đấu thầu thông đồng báo giá đấu thầu cho nhau, làm thiệt hại quốc gia thu lợi cho mình, nếu tình tiết nghiêm trọng thì sẽ bị nghi ngờ phạm tội. Hồng Triệu Long không tiếp lời, trái lại chỉ mất kiên nhẫn nhắm mắt: “Cơm còn chưa ăn cơ mà, vội gì thế?” Gã ta ngạo mạn giương cằm lên, đũa cầm trong tay nhưng vẫn không nhúc nhích.
Liêu Huy hiểu trong bụng, vừa ngồi xuống đã lại phải đứng lên, tự mình dùng đũa gắp chung để gắp thức ăn cho người ta.
Bữa cơm này tốn rất nhiều tiền của Liêu Huy. Đông trùng hạ thảo và nấm truffle chỉ là khúc dạo đầu, tiết mục chính là tôm sú, cua hoàng đế, cao trào là cá mào trắng hấp mỡ hành, hai con cá mào trắng được nuôi bán tự nhiên ở sông Dương Tử đã được bỏ mang và vệ sinh, đổ thêm trứng vào hấp chung với nhau, thịt cá có màu bạc lấp lánh, nước trứng có màu vàng óng khiến tổng thể khá bắt mắt. Liêu Huy khom lưng gắp một miếng cá mào trắng cho Hồng Triệu Long y như thái giám hầu hoàng đế, gã kính cẩn nói: “Cá mào trắng sông này có quý ở “hương vị tự nhiên”, anh Long tranh thủ nếm thử khi còn nóng xem.”
“Món này có tên là “Vàng bạc trong sóng”, cá mào trắng này cũng không phải loại cá hồ hay cá biển, mà là cá sông được mệnh danh là đứng đầu trong “Ba món ngon Trường Giang”, một con cá cũng phải mấy chục ngàn nhân dân tệ đấy.” Lý Nãi Quân có ý lấy lòng bí thư mới qua chuyện này, vậy nên cũng ra sức hùa vào, “Ngay ngày đầu tiên bí thư Hồng của chúng ta tới, ông ấy đã nhắc ngay đến Á Vận Hội, cũng đề cập đến thành phố Mi Châu bên cạnh vừa mới giành được giải thưởng về môi trường sống của Liên hợp quốc. Lãnh đạo mong mỏi, chúng ta cũng phải cố gắng phân ưu thay lãnh đạo chứ. Hiện tại có vẻ như Tập đoàn Tinh Thần không muốn nhúng tay vào dự án cải tạo phố Trường Lưu, hai vị cũng là những người đứng đầu của các công ty bất động sản hàng đầu trong nước, lão Lý tôi đây cố ý làm trung gian, xem xem có thể hoàn thành dự án này, cùng nhau hỗ trợ lãnh đạo giải quyết vấn đề, cũng cùng nhau kiếm được nhiều tiền hơn nữa.”
Hồng Triệu Long còn chưa tỏ thái độ gì thì điện thoại trong túi Lý Nãi Quân lại đột ngột đổ chuông. Tên cò mồi bắt máy “alo” một tiếng, bên kia vừa nói bốn chữ “Dinh Thự Di Giang” là mặt anh ta lập tức biến sắc.
“Ngại quá, vừa mới nhắc đến lãnh đạo mà lãnh đạo tìm tới thật rồi. Tôi xin phép đi trước, hai vị cứ từ từ nói chuyện, thoải mái dùng bữa nhé.” Lý Nãi Quân cúp máy, cố gắng giấu giếm sự thấp thỏm trên mặt, anh ta lên tiếng chào hỏi mọi người xong thì vội vã rút lui.
Lúc Lý Nãi Quân ở đây thì Hồng Triệu Long còn nể mặt Liêu Huy, Lý Nãi Quân vừa đi là gã ta hiện nguyên hình. Về chuyện hợp tác, đáp án của gã ta rất thẳng thừng: “Tiền mày chi, việc tao làm, lợi nhuận chia bảy ba, tao bảy mày ba.”
Liêu Huy nghe mà choáng luôn, ở đâu ra cái kiểu đó? Như vậy khác gì ăn cướp giữa ban ngày ban mặt đâu?
“Cho mày ba ngày suy nghĩ.” Hồng Triệu Long là một tên nóng tính như pháo nổ, không chờ câu trả lời tại chỗ của Liêu Huy mà đứng dậy rời đi luôn, ngoài ra còn bồi thêm một câu độc địa, “Nhưng đừng trách tao không nhắc nhở mày trước, nếu không có Hồng Triệu Long tao thì mày có dùng gấp ba số tiền cũng không di dời được lũ lưu manh ở phố Trường Lưu đâu, không tin thì cứ chờ xem!”
Cả bàn sơn hào hải vị gần như không ai động vào một miếng. Lúc nhóm người của Mỹ Hợp Land rời đi, Ade còn nhổ một bãi nước bọt vào đĩa cá mào trắng Trường Giang trên bàn, sau đó thì cười hềnh hệch với Liêu Huy và nói, anh Long nhà bọn tao là người khẳng khái, tặng cho mày một phần quà gặp mặt.
Không chốt được chuyện hợp tác, thậm chí còn bị người ta sỉ nhục bằng những từ ngữ bẩn thỉu, Liêu Huy không nhận cuộc gọi thúc giục hỏi tình hình của Hồng Chấn mà ủ rũ rời khỏi nhà hàng. Ai mà ngờ buổi tối hỗn loạn này còn có thêm “bất ngờ” không ai lường trước.
Đúng là Hồng Triệu Long tặng cho gã một món “quà gặp mặt” thật.
Gã cho tay sai đập nát chiếc Mercedes của gã.
Không lâu sau đó, Hồng Chấn biết được tin Mỹ Hợp Land không chịu hợp tác từ các nguồn khác, gã ta nghiến răng nghiến lợi, ngay tối hôm đó đã lôi cậu em vợ Liêu Huy của mình đi mách với chú ruột.
Kể từ hồi chị gái Liêu Quân cưới Hồng Chấn đến giờ, Liêu Huy chưa gặp lại Hồng Vạn Lương, gã cũng chưa từng tới thăm nhà quan to như vậy, thế nên mới tuân theo lễ nghĩa cấp bậc mà mang cả đống quà cáp tới, có tổ yến Indonesia, rồi đông trùng hạ thảo ở Nagqu, thêm một bức tượng Quan Âm sư tử hống bằng ngọc Hòa Điền trị giá hơn hai triệu. Gã nghe đồn vợ của Hồng Vạn Lương tín Phật nên đã cho người đi tìm nguyên liệu tốt nhất, nhờ bậc thầy thủ công mỹ nghệ cấp quốc gia đích thân điêu khắc, cuối cùng còn mời cả cao tăng của chùa Phật Ngọc khai quang.
Tay xách nách mang, đương nhiên Hồng Chấn đời nào giúp đỡ, gã đành nhắm mắt đuổi theo sau lưng gã ta, bám suốt dọc đường như thư ký.
Nhưng trong mắt người nhà họ Hồng thì chàng trai tên Liêu Huy này chưa bao giờ được coi là người thân nhà họ. Dù gã được cho phép bước vào cổng nhưng lại không được phép rời khỏi phòng khách. Gã chỉ có thể ngồi sofa kiên nhẫn chờ đợi, nghe lỏm tiếng gầm vọng ra từ phòng làm việc bên kia, có vẻ là giọng của Hồng Vạn Lương: Mày nghĩ “cả đống quan chức quỳ đón” hôm nay là vì họ tôn trọng chú à? Chú đã bảo họ đừng có đến, nhưng tất cả đều đứng phơi nắng dưới Mặt Trời, đây là đổi cách để ra oai phủ đầu với chú! Là đang nói cho chú biết họ đoàn kết một lòng từ trên xuống dưới, loại hòa thượng từ ngoài nhảy vào như chú nếu không có dây của mình thì chưa chắc đã đốt được bát nhang Quang Châu này đâu!
Hồng Chấn là một thằng đầu rỗng không hơn không kém, không thể hiểu những suy nghĩ phức tạp chốn quan trường. Gã ta mở miệng ra là kêu với chú mình: “Vậy thì chú cứ dùng chức quyền để khống chế mấy người đó thôi! Chú là bí thư thành ủy cơ mà, chú to nhất thành phố Quang Châu còn gì…”
Một tiếng động lớn vang lên, giống như bí thư Hồng lấy thứ gì đó để ném vào thằng cháu bất tài của mình.
Cùng thời điểm, có tiếng sấm rền vang vọng nơi chân trời, Liêu Huy đang nâng chén uống trà, bỗng giật mình mà làm đổ cả cái chén. Gã thầm nghĩ tình hình không ổn, đến cử động cũng chẳng dám nữa. Quả nhiên chỉ một lát sau, giúp việc đi tới đuổi khách, bảo là cháu của bí thư Hồng sẽ ngủ lại đây đêm nay, giám đốc Liêu về trước đã.
Sau tiếng sấm, mưa gần như trút xuống ngay lập tức. Xe của Liêu Huy bị đập nát nên gã ngồi xe của Hồng Chấn đến đây, ra khỏi nhà họ Hồng rồi mới nhận ra mình không mang ô, gã chỉ có thể nhíu mày, chần chừ đợi ở ngoài hành lang. Bỗng nhiên, cánh cửa đằng sau lưng mở ra, gã quay đầu lại thì thấy hóa ra là giúp việc của nhà họ Hồng. Gã nghĩ chắc là bác giúp việc đưa ô cho mình, ai ngờ người ta lại tống hết đông trùng hạ thảo và tổ yến của mình ra ngoài, ném ra xa ở ngay trước mặt gã, y như ném mấy túi đồ ăn bỏ đi trong bếp.
Bác giúp việc nói với gã một câu nhẹ tênh “Bí thư Hồng không nhận quà cáp”, sau đó đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Tạm thời bỏ qua đông trùng tổ yến, Liêu Huy lao vào trong mưa, quỳ xuống cúi đầu, nhặt hộp gấm màu đỏ đựng bức tượng ngọc Quan Âm kia lên. Gã mở ra xem thì thấy tượng ngọc bị nứt, vết nứt còn rất kỳ quặc, một đường nứt nông kéo dài từ khóe mắt hơi giương nhẹ của Bồ Tát, y như vật chết sống lại và rơi một giọt nước mắt.
Trong nháy mắt, gã cảm thấy bi thương vô cùng, rất muốn dốc hết sức bình sinh xông vào cổng lớn nhà họ Hồng, thể hiện gai góc của mình trước mặt đám “người thân” coi thường người khác kia.
Đang do dự thì chuông điện thoại trong túi quần lại vang lên. Liêu Huy lấy ra xem, vậy mà bao nhiêu buồn bã tích tụ suốt cả ngày hôm đó đã lập tức tan thành mây khói.
Đây là tin nhắn từ một người bạn cũ. Buổi sáng gã đã nhắn tin hẹn gặp Thịnh Ninh, mãi đến giờ mới nhận được hồi âm từ người kia.
Thịnh Ninh nói, vậy bây giờ luôn đi, cậu chốt địa điểm.Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.