Ai Yêu Ai Trước

Chương 13

Thư Hương Tiểu Trúc

30/12/2014

Lâm Hi Nhiên là gia đình đơn thân, chỉ có mẹ, nghe nói ba của Hi Nhiên đã qua đời.

Nhà bọn họ có bốn đứa bé, cả bốn người đều là con trai. Hi Nhiên là con thứ 3. Chỉ là, bốn anh em không cùng một mẹ. Tuổi của an hem họ thậm chí tương cận đến mức lấy tháng để phân lớn nhỏ. Em trai Hi Nhiên kém anh ta 5 tháng.

Như vậy, người mẹ ở Nghi Lan là mẹ đẻ của người nào đây?

Đáp án dĩ nhiên là, không biết.

Nghe nói bác gái coi 4 đứa trẻ là con đẻ, cho nên không phân biệt ai là con đẻ, ai là con nuôi. Trên thực tế cũng xác thực như thế, bất luận là thương yêu hoặc dạy dỗ đều vô cùng công bằng. 4 đứa trẻ không vì con đẻ con nuôi mà nặng nhẹ lẫn nhau.

Nhà bọn họ như vậy quả thật là có chút đặc biệt, nếu là gặp qua các anh em của Hi Nhiên sẽ cảm giác bọn họ không giống như người cùng một nhà. Từ dung mạo, cá tính, yêu thích, cơ hồ không có nửa điểm tương tự.

Duy nhất có ăn ý. Tuy khác cha khác mẹ nhưng sẽ không vì điều này mà không thống nhất với nhau. Từ lúc hiểu biết bọn họ đều hiểu chỉ có một mẹ, điều này thế là đủ rồi.

Thật ra thì chỉ cần để ý Lâm Hi Nhiên là có thể hiểu sơ lược cách thức dạy con của mẹ anh ta.

Đơn giản mà nói, chỉ cần không ăn trộm, lừa gạt, làm chuyện xấu nguy hại đến người khác, như vậy, muốn làm gì bà đều không quản. Chỉ là, mình lựa chọn thì mình phải chịu trách nhiệm với việc mình làm, không được về nhà khóc lóc vô ích.

Bác gái thật là lợi hại

Có thể thấy tư tưởng nuôi dạy này đặc biệt với 4 đứa trẻ, khiến cho Từ Lại Linh suy ngẫm. Bà sẽ không bởi vì con trai mang phụ nữ về nhà rồi liều mạng đòi cưới, bà chỉ lặng lẽ quan sát, nhưng chính là như vậy mới thật là đáng sợ.

Cô luôn có cảm giác mình hoàn toàn bị nhìn thấu. Cũng vì vậy, mặc dù bác gái hiền hòa, là người cực tốt, Từ Lại Linh cũng không cách nào buông lỏng trước mặt vị trưởng bối này.

Hôm sau tới nhà làm khách, cùng ăn cơm với mẹ của Hi Nhiên. Buổi chiều pha trà hàn huyên, cô vẫn luôn trong trạng thái cư xử thận trọng. Cho đến khi lên xe chuẩn bị trở về Đài Bắc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉnh đốn lại tâm tư. Thứ hai, công việc lại bắt đầu.

Hao phí cả buổi sáng, cuối cùng cô cũng thẩm duyệt xong toàn bộ tài liệu để trên mặt bàn, mắt khô khốc, hơi dựa vào thành ghế, vô ý lại nhìn lên cái túi xách để trên tủ.

“ A……”. Ở bên trong là chè dương canh mà Hi Nhiên muốn cô nếu có cơ hội thì nên đưa cho nhân viên cấp dưới cùng nếm thửm nhưng sáng nay vội vàng cô liền quên mất, không bỏ vào tủ lạnh, không biết có còn dùng được hay không?

Vừa định đứng dậy, đã có người gõ cửa.

“ Phó……Phó chủ nhiệm”. Nhân viên nam vẻ mặt hốt hoảng, muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì?" Dù sao cũng sắp tới giờ ăn trưa, lát nữa sẽ đưa cho bọn họ. Cô nghĩ.

"Phó chủ nhiệm. . . . . . Cái đó. . . . . ."

Cô nhìn ra được có điều gì đó không bình thường. Thế nào?"

Nhân viên nam lau mồ hôi, nhắm mắt, mặt hồng hồng, nói:

“………….Phó chủ nhiệm, việc kia, nguyên liệu có vấn đề. Đưa cho hãng gia công làm nhưng cơ khí làm hỏng. Chúng ta, quy cách hàng hóa cùng dây chuyền sản xuất cũng chết rồi”. Tiếp tục như vậy nữa có thể sẽ dẫn tới tình trạng kéo dài thời gian giao hàng.

Cô hé mắt, nam cấ dưới dự đoán cô sẽ bộc phát tính khí chỉ trích, nhưng không ngờ cô lại cầm cái túi trên bàn rồi ném cho hắn:



" Cất giúp tôi vào tủ lạnh ở phòng giải khát”

“ Gì?. Nam cấp dưới biến thành đại ngốc

"Nhanh đi a!". Cô thúc giục, cầm điện thoại nhấn mã số, nghiêm mặt nói: “ Alo, ngài khỏe chứ. Tôi là Từ Lại Linh phòng Khoa học kỹ thuật của Đường thị, phiền tìm giúp tôi Vương tiên sinh………”.

Mỗi ngày tan học, Từ Lại Linh luôn nhìn ra cổng trường.

Bởi vì cô chờ đợi Hi Nhiên sẽ đột nhiên xuất hiện. Cô đã từng làm cho cậu ấy tức giận nhưng bây giờ cô tình nguyện thà để cho cậu ấy đứng ở đấy mặc cho mọi người xem xét còn hơn là không nói lời nào, tự nhiên biến mất khỏi thế gian

Vậy mà, nửa năm trôi qua, cô thất vọng.

Đến cuối năm thứ 3, cô chuẩn bị luyện thi, tự ép mình đừng nghĩ đến việc đó nữa, nên để tâm vào việc học. Các cuộc thi vào trường Đại học luôn bận tối mắt tối mũi, cô không có thời gian nhớ đến người bạn đồng học của mình.

Cơ hồ như là một loại phát tiết, cô đem toàn bộ tâm lực cùng sự tập trung vào học hành, thành tích đột nhiên tăng mạnh, nhưng cô càng lúc lại càng cảm thấy trống rỗng.

3 – 4 tháng sau, tâm tình của cô càng cảm thấy không yên. Trong nhà không có ai dám trêu chọc cô, ngay cả cậu em trai nghịch ngợm cũng tránh xa cô. Bọn họ nói đây là biến chứng của việc thi liên tục nhưng chỉ có chính cô mới biết lý do tại sao.

Tình hình cứ thế kéo dài đến Rằm tháng 7, cuộc thi có nhiều gặt hái.

Cô chuẩn bị đầy đủ, cho đến ngày thứ 3 đã thi xong toàn bộ. Cô chắc chắn mình có thể thi đỗ vào đại học năm thứ nhất, cùng với thời điểm này trong nước. Quả đúng là Hi Nhiên nói không sai, trường trung học rất giống trong nước.

Danh sách niêm yết ngày ấy, cô không đi xem. Ngược lại em gái rất ra dáng gà mẹ gọi điện thoại về nói tên cô quả nhiên đã có trên bảng thi đỗ.

Không có cảm giác vui sướng quá mức, trong lòng chỉ là muốn nhưng : thôi, cứ như vậy đi.

Kết thúc thôi, cuộc đời của cô có thể bắt đầu đi về phía một người khác, lại bắt đầu một giai đoạn khác.

8h tối, trong nhà không có ai, cô nhìn chằm chằm bộ phim trên ti vi, khóc rối rít. Nhớ tới mình có thể sống tốt mấy năm cho quên chuyện cũ đi giống như trên ti vi, cô cầm hộp điều khiển chuyển đông chuyển tây, không có cách nào dừng lại tại kênh nào đấy, 5 phút đã trôi qua.

"Thật nhàm chán. . . . . ." Tắt TV, cô lui về phía sau nằm vào ghế salon.

Cô nên đi ra ngoài dạo phố, cũng rất lâu rồi chưa mua thêm quần áo………Khi còn bé thì còn háo hứng mong chờ đếm từng tập manga………..

Có nhiều chuyện để làm nhưng cô không còn hứng thú nữa rồi.

Ngồi dậy, cô chuẩn bị trở về phòng ngủ, có lẽ ở Đại Thụy bây giờ là 10h, ngày mai là ngày thi liên thông là xong, cô có cảm giác hưng phấn.

Linh! Tiếng điện thoại vang lên, cô thuận tay bắt máy.

“ Alo, xin hỏi tìm ai ạ?”.

“…….Xin giúp chuyển máy cho Từ Lại Linh”.

Âm thanh có chút quen thuộc, đầu óc cô mơ hồ tìm tòi lại, trong ngực cũng có phản ứng theo giọng nói trầm nhẹ trong loa.

“ Chính là tôi đây”. Cô không phát hiện âm thanh của mình có chút run rẩy.

"A. . . . . . Bạn. . . . . . Lại linh, mình là Lâm Hi Nhiên, bạn. . . . . Nhận ra mình không?" Có chút thử dò xét cùng do dự hỏi.



". . . . . . Dĩ nhiên nhớ!" Quả thật nói nhảm.

Cậu giống như là thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện tại bạn có rảnh không?"

“ Hả?”. Lâu như vậy không thấy động tĩnh gì, bây giờ lại nói lời dạo đầu này thật sự là quá tệ mà.

" Mình đang ở trước cổng nhà bạn, bạn có thể ra ngoài một lát hay không?”.

“Hả”. Cô sững sờ, rất nhanh vọt tới cửa sổ sát đất trước, kéo rèm viền tơ ở cửa sổ ra nhưng từ góc độ này không nhìn thấy cột điện thọa ở đầu hẻm. “ Được, mình xuống ngay đây”. Cô không suy tư đồng ý, sau đó lập tức cúp điện thoại, nắm cái chìa khóa trong tay rồi chạy xuống tầng lầu.

Cô tức giận thở gấp o o , ở dưới đèn đường, thấy cái người chết tiệt phía trước.

Cậu dắt cái xe đạp màu xanh dương, cõng trên lưng một túi lớn, mặc như gió như mây ngao du bốn phương trời, vẫn cái lưng gù kia. Phát hiện cô đến, cậu nhẹ nhàng mỉm cười với cô.

"Lại Linh." Cậu hô lên.

Ngực cô hung hăng rút chặt. Trong giây lát mới nhớ ra phải chạy tới đánh cậu ta hai quyền. Xác nhận đó không phải là ảo ảnh. Có cái ý nghĩ này là bởi mấy tháng qua đè nèn tức giận trong lòng, bây giờ toàn bộ phải trả lại cho cậu ta.

“ Bạn………..làm sao bạn biết nhà mình?”. Khóe miệng thốt lên giọng điệu không tốt, đối mặt với cậu ta, cô luôn mất đi suy tư cùng tỉnh táo.

“ Mình hôm nay mới về Đài Bắc…………..”

“ Hôm nay?”. Rõ ràng là nói 3-4 tháng sau phải trở về. Thế mà………….Rốt cuộc là cậu ta chạy đến những nơi nào?

"Ừ." Hi Nhiên luôn dịu dàng cười cười như vậy, nói: ". . . . . . Hôm nay niêm yết danh sách thi đỗ đại học , có đúng hay không?" Cậu nghe tin tức trên radio.

Cho nên vừa về đến Đài Bắc, cậu thậm chí ngay cả cửa nhà còn chưa chạm chân đến mà đi tìm Lại Linh trước.

Cô nhìn Hi Nhiên, không hiểu câu hỏi của cậu ta có ý nghĩa gì.

"Bạn thi đỗ trường mà bạn thích sao?"

"Ừ." Cô vô ý thức đáp trả.

Hi Nhiên cười lên, vẻ mặt giống như là chính mình thi đậu vậy, rất vui vẻ.

"Chúc mừng bạn" Cậu biết Lại Linh nghiêm túc học hành đến cỡ nào.

"Bạn. . . . . ." Cô chợt hỏi: "Bạn là đặc biệt . . . . . . Tới chúc mừng tớ sao?" Cô quả thật không thể tin được, hành động của cậu ta làm sao lại đơn thuần như vậy, lại trực tiếp như vậy?

"Đúng." Hi Nhiên cười mị, chớp chớp tròng mắt, "Trừ lần đó ra. . . . . . Bạn sinh vào tháng 8 phải không. . . . . ." Cậu tìm trong sổ ghi chép vừa đúng thấy ngày sinh nhật của Lại Linh.

Lại Linh nhìn Hi Nhiên để túi đeo trên lưng xuống. Sau khi mở ra, bên trong cầm một cái hộp bằng giấy lên, tự đưa cho cô.

"Mặc dù có điểm sớm, chỉ là, sinh nhật vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Yêu Ai Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook