Chương 15
Thư Hương Tiểu Trúc
30/12/2014
Phòng làm việc không khí thay đổi.
Chỉ có một chút, nhưng là Từ Lạ l inh cảm nhận được.
Cô nghĩ, có thể là bởi vì cấp dưới trước làm việc gì sai, cho nên mới đối với cô tương đối lễ phép.
Nhưng dường như lại không chỉ là như vậy.
“ Phó chủ nhiệm………Buổi trưa, chị không nghỉ ngơi ăn cơm à?”. Một nữ nhân viên nhút nhát đứng trước bàn của Từ Lại Linh, đầu cúi xuống trước ngực thật giống như đang đứng trước một nhân vật lớn mà nói chuyện với nhau.
“ …………….Chị cần phải nghỉ ngơi?”. Cô kỳ quái nhìn nữ nhân viên kia.
“ A”. Nữ nhân viên trẻ tuổi ngẩng mặt lên, lại hốt hoảng ngượng ngùng nói: “ Chị…….chị………chị có thể cùng……….cùng đi ăn cơm với chúng em không?”. Một câu cuối cùng căn bản là dùng để mời đi ăn cơm.
Thế nào………Rất giống phim Nhật, một nữ sinh trung học trẻ trung tỏ tình với người yêu.
“ Được”. Không sao cả, cô thu thập xong đồ sẽ đứng lên.
“ Ôi”. Nữ nhân viên vui vẻ kêu lên, sau đó chạy đến bên ngoài báo cáo tin tốt.
Từ Lại Linh sửng sốt một chút, trong tay còn cầm folder rời, không biết mình vừa làm cái gì để cho cô nhân viên kia kinh ngạc như vậy
Mang theo nghi ngờ rời khỏi phòng làm việc, trước hết bị hai nhân viên nữ kéo đi xuống phòng ăn dành cho nhân viên ở lầu dưới.
"Nơi này nơi này!" Đã chiếm vị trí tốt, nhân viên hướng tới họ phất tay.
Từ Lại Linh ngồi vào chỗ của mình, sau nhìn lên, trừ bọn họ là phòng bảo vệ chất lượng ra, bên ngoài, còn có mấy cô phòng hành chính và hành chính tổng hợp. Ừ……..Vốn cho là bữa ăn trưa, thế nào bây giờ nhìn lại giống như là liên hoan.
"Oa! Nhìn gần xinh đẹp hơn!" Da thật đẹp.
"Đúng không! Mình nói phó chủ nhiệm của chúng ta cực kỳ xinh đẹp á." Có thể làm minh tinh.
“ Phó chủ nhiệm, chị chăm sóc da bằng cách gì thế?. Sản phẩm chăm sóc da ư?
“ Phó chủ nhiệm, chị muốn ăn cái gì?”. Trái cây hay salad?
Từ Lại Linh nhìn họ, một hồi lâu nói không ra lời nói.
“ Các cô……..à, muốn ăn cơm sườn”. Vài đôi mắt nhìn cô khiến cô có chút lúng túng.
"Ah ──". Lời nói ra đó không thể tượng tượng được lại được nói từ một người nổi tiếng. “ Phó chủ nhiệm, chị thích ăn đồ nướng à?”. Nhưng làn da thoạt nhìn thật đẹp mà.
"Rất thích ." Chính xác mà nói, cô thích thức ăn chiên nướng.
“ Thế, bình thường chị có dùng sản phẩm dưỡng da nào không?”. Thật muốn biết.
“ Nước hoa hồng”.
“ Cũng…….thì ra làn da của phó chủ nhiệm sinh ra đã như thế”. Họ còn muốn học phương pháp chăm sóc da của phó chủ nhiệm để cải thiện làn da của mình đấy.
“ Các cô……tới tìm tìm tôi ăn cơm chỉ là muốn biết chuyện này thôi à?”. Cô bình thường rất ít cùng nhân viên thân cận.
“ Đúng vậy! Phó chủ nhiệm, chúng tôi trước kia……..Ừ, cảm thấy chị dường như rất ghê gớm, là trước kia thôi…….trước kia ý mà!”. Liên tục đảm bảo. “ Chỉ là lần này chúng tôi để xảy ra vấn đề…à………chị không nổi giận, vẫn còn vì chúng tôi mà gánh trách nhiệm, hướng tới giám đốc lên tiếng xin xỏ nhận lỗi, chúng tôi mới biết, thì ra chị là người tốt đấy”. Ngượng ngùng gãi đầu.
Thật may là có phó chủ nhiệm nỗ lực bảo vệ bọn họ, kết quả tất cả nhân viên có liên quan chỉ bị tội liên đới, khấu trừ 3000 nguyên tiền lương, không có mất chén cơm hoặc là gây thành cái tội đại họa. Đương nhiên rồi ! Phó chủ nhiệm là lo liệu đồng cam cộng khổ, cho nên bọn họ chẳng khác gì là hại phó chủ nhiệm nên cũng bị xử phạt rồi.
Nàng nháy mắt, trước mắt đều là họ mang một ít xấu hổ cười.
“ Phó chủ nhiệm……..Chị trước kia không hay cười, cảm giác rất khó đến gần. Chỉ là gần đây tương đối……..cũng khá hơn trước rồi đó”. Mặc dù nụ cười vẫn rất ít rất ít nhưng là ít nhất sẽ không ngày ngày đi làm với bộ mặt như lỗ vốn.
“ Vậy sao…….”. Cô luôn là sẽ nghĩ tới Hi Nhiên nhắc nhở, cho nên bất tri bất giác liền chú ý thôi.
"Đúng a!" Nhất trí gật đầu, "Phó chủ nhiệm, chị năng lực mạnh, dáng người lại đẹp, thật ra chúng em rất sùng bái chị”. Trước là rất sợ á.
Cô sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhạt nâng lên khóe miệng: “ Cám ơn khen ngợi”.
Oa………Phó chủ nhiệm tự tin không nhăn nhó, thật sự là gây ấn tượng đó !
Khoảng cách được rút ngắn lại, họ vừa ăn vừa ríu ra ríu tít cùng Từ Lại Linh nói chuyện, hơn phân nửa câu chuyện là cô nghe còn họ nói nhưng không khí vẫn như cũ rất là vui vẻ.
Điều này làm cho cô nhớ tới thời điểm còn là học sinh, cũng sẽ có rất nhiều em ít tuổi đem đàn chị thành thần tượng. Chỉ là khi đó, cô cả ngày vội vàng đọc sách cũng không có giống như bây giờ nguyện ý cùng người khác tiếp xúc, cô cũng không quan tâm những em ít tuổi kia có thất vọng hay khổ sở gì không, chỉ là nghĩ đến bản thân mình thôi. Bây giờ nhớ lại, có khi lúc đó cô đã bỏ lỡ nhiều điều thú vị.
Càng đến gần mọi người tinh thần càng phơi phới, cô có chút ý tưởng to lớn hơn.
Người kia là người bạn tốt, trình độ học vấn mặc dù so với cô là thấp nhưng cô thà cự tuyệt ở bên cạnh người kia đổi lại cô sẽ học được nhiều điều quan trọng hơn.
Bữa trưa là một thể nghiệm rất mới mẻ rồi cũng nhanh chóng qua đi, trở lại phòng làm việc, mấy nhân viên cấp dưới trước kia luôn nhìn cô không thuận mắt, bây giờ họ cũng sẽ chủ động chào cô, tất cả hình theo một quỹ đạo mới.
Cô nhận chức Phó chủ nhiệm được nửa năm, lần đầu cảm thấy mình tồn tại ở trong một tập thể. Quá khứ luôn là không hợp nhau.
Chỉ cần đối với người khác mỉm cười, người ta cũng sẽ đối với mình mỉm cười đáp trả. Hi Nhiên đã nói như thế.
Cho nên Hi Nhiên đối với cô luôn không nặng không nhẹ mà mỉm cười như thế, để cho cô thay đổi cách nhìn về cậu ta, để cho cô lâm vào tình trạng không cách nào tự kiềm chế mà mê luyến.
Trong ngăn kéo có đồ kêu “ tất” một tiếng, cô mới nhớ tới mình quên không mang di động trên người, điện thoại thông báo có cuộc gọi nhỡ, mới vừa rồi có lẽ có người gọi tới.
Lấy ra nhìn, quả nhiên có một thông tin nhắn lại. Là Hi Nhiên
Có chuyện gì tìm cô đây?
Đè xuống giọng nói hộp thư thoại, cô xem hướng đồng hồ điện tử, còn 10 nữa là kết thúc nghỉ trưa. Mang theo tâm tình vui vẻ chuyên chú nghe.
Nhưng khi tin nhắn thoại ngắn gọn phát xong lời nhắn, cô lại trừng mắt nhìn một điểm trên vách tường, nắm thật chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay.
Nụ cười biến mất, vẻ mặt cứng ngắc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đại học, càng học lên cao càng nhiều học phần.
Lâm Hi Nhiên học chuyên hiệu hình như cũng thế. Năm thứ 4, cậu ấy một tuần nghỉ phép 3 ngày, học kỳ này chỉ cần học đủ 21 học phần.
Vì vậy hai người bọn họ có nhiều thời gian gặp nhau hơn.
Rất lâu, bọn họ sẽ ở quán cà phê hoặc là sẽ ở thư viện hơn nửa ngày. Có lúc đọc sách, Hi Nhiên sẽ nghe tai nghe, cô viết bài luận, chỉ là người nào làm việc của người ấy. Thậm chí không nói chuyện với nhau nhưng cảm giác như vậy rất tốt.
Cô cảm thấy Hi Nhiên rất giống bồn tắm đầy nước ấm.
Ấm áp, nhu nhu, ngâm ở bên trong rất thoải mái.
"Lại Linh, tớ có chuyện phải nói cho bạn."
Vào một ngày nào đó, Hi Nhiên chợt nói như vậy. Đúng lúc cô cũng vừa ra khỏi cửa, đang khóa cửa đi mua sách. Vì vậy họ hẹn gặp ở trạm xe lửa. Bọn họ rất ít hẹn ở nơi có nhiều người, hẹn ở trạm xe lửa xưa nay chưa từng có, đây cũng là lần đầu.
Đến địa điểm, nhìn thấy cậu ta đang giơ tay chào hỏi lại phát hiện bên cạnh cậu ấy một túi đeo lưng lớn chứa đầy đồ. Cô đã từng xem qua chính là cái kia.
Nếu là lên núi sẽ dùng túi màu đen to đeo lưng, cô đã từng nhìn thấy hơn hai năm trước, chính là ở lầu dưới trước cửa nhà mình chỗ buồng điện thoại đã nhìn thấy cậu ta đeo. Cô có dự cảm xấu, không tự giác nhíu mày.
"Hi Nhiên". Cô lên tiếng kêu lên.
Trông thấy Lại Linh, cậu âm ấm lộ ra nụ cười.
". . . . . . Cậu mang nhiều đồ như vậy muốn làm gì?" Trước tiên đem nghi vấn biết rõ.
"A. . . . . . Mình muốn đi Tân Trúc một chuyến."
"Hôm nay?"
"Đúng vậy a."
Cũng quá đột nhiên chứ?"Bạn đi Tân Trúc làm cái gì?"
“ Là muốn đi theo một người bạn học làm một ít đồ vật”. Hi Nhiên dừng lại một chút. “ Mình muốn ở đó cho đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc”. Không sai biệt lắm là hơn một tháng.
". . . . . . Ah?". Bày tỏ này nghĩa là trước khi vào học bọn họ sẽ không có cách nào gặp nhau.
“ Mình nghĩ nên nói với bạn một tiếng”. Trừ người nhà ra, bạn là người duy nhất mình muốn tự mình thông báo. Cậu mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài nhà ga, trước mặt là chiếc đồng hồ điện tử cỡ lớn. “ Xe lửa tới rồi, mình phải đi. Hẹn gặp lại”. Dáng người cao gầy, hai cánh tay dễ dàng cầm túi đeo lớn lên lưng, chậm rãi rời đi.
"Ah?" Chuyện này. . . . . . Này quá nhanh!
Tại sao cậu ta luôn như vậy?
Từ Lại Linh ngây người đứng nguyên tại chỗ, rất muốn kêu cậu ấy ở lại, rồi lại không biết nên lấy lý do gì mở miệng.
Cậu ấy nghĩ đi chỗ nào đều không liên quan đến cô, cậu ấy đã rất khẳng khái nghĩ đến tình bạn bè nên mới thông báo một tiếng, ít nhất sẽ không để cho cô khổ cực không tìm được người. Vậy là được rồi a!
Nhưng là, nhưng là ──
Đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu ấy, cô từ đầu đến cuối không có cho phép mình gọi khiến bước chân của cậu ấy dừng lại.
Cậu ấy tới lại đi, đi lại tới.
"Mình muốn đi Nam Đầu."
Nghỉ hè vừa mới bắt đầu, Lâm Hi Nhiên nói vậy, sau đó đi hai tháng rưỡi.
Khi Hi Nhiên lên lớp 5, cô học đại học năm thứ 3. Chủ nhật ngày nghỉ, cậu muốn đi làm thêm để kiếm lộ phí, học kỳ kết thúc, cậu liền chạy tới Trung Nam Bộ. Một đợt chính là cả nghỉ đông hoặc nghỉ hè.
"Đi đường cẩn thận."
Cô vĩnh viễn chỉ có một câu nói như lời kịch như vậy. Từ Lại Linh không tìm được bất kỳ lập trường hoặc tư cách gì để can thiệp cậu ấy, cho nên chỉ có thể nhìn Hi Nhiên tới tới lui lui.
Lấy thân phận là người đứng xem cùng lo âu, ngoài ra không có bất kỳ thân phận nào cả, cô cảm giác tịch mịch.
Mà lúc cậu ấy trở lại, sẽ không quên tặng quà cho cô.
Đôi khi là đào ly, có đôi khi là cái ô dán bằng giấy dầu, đều là tự tay cậu ấy làm. Cô đều cất tại phòng riêng của mình, đồ gia tăng, không gian cũng dần chật hẹp nhưng càng nhìn lại càng thưa thớt vắng lặng.
Cô căn bản không cần thiết phải quan tâm Hi Nhiên như vậy. Cũng không phải lãng phí nỗi nhớ nhung trên người cậu ấy. Bởi vì bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, cùng lắm là biết nhau tương đối lâu mà thôi.
Sau khi tốt nghiệp, Hi Nhiên đi lính ở Kim Môn
Hi Nhiên đếm bánh màn thầu, Lại Linh đếm ngày. Tâm tình của cô ngoài ý muốn bình tĩnh. Có lẽ là bởi vì biết được cậu ấy ít nhất sẽ dừng lại ở chỗ đó, không thể nói đi là đi nữa.
Tại thời điểm làm như vô tình, cô sẽ ngồi xe lửa đến thăm cậu ta.
"Tóc của cậu. . . . . ."
Cô chỉ vào tóc mái ở dưới mặt kia, có chút ngạc nhiên. Nghe bạn bè nói làm lính luôn bị chê cười kiểu tóc, cô cũng không cảm thấy để ý, bình luận về kiểu tóc có cái gì mà buồn cười. Chỉ là cô cho tới bây giờ cũng chưa có cơ hội nhìn kỹ Hi Nhiên khi cắt bỏ mái tóc lưa thưa che trán.
"Lại Linh. . . . . .". Hi Nhiên cảm giác có chút thật xin lỗi, cố gắng đè thấp cái mũ màu xanh đậm
Bộ dạng xấu hổ này lại khiến cho Lại Linh càng muốn dò xét đến cùng.
“ Không cho phép cậu tránh”. Ở dưới gốc cây, với tay lấy cái mũ của Hi Nhiên xuống, Lại Linh không khỏi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp đang hiển hiện trước mặt mình. Chỉ muốn bình luận nhẹ nhàng về kiểu tóc, nhưng khi bỏ mũ ra, ngũ quan hình dáng của cậu cũng rõ ràng lộ ra ngoài.
Mắt hai mí, con ngươi không lớn, khóe mắt có chút rủ xuống, điều này khiến cho cậu ấy nhìn như có chút miễn cưỡng, lỗ mũi không kiệt xuất nhưng cũng không sập xuống, đôi môi cùng cằm – cô ngược lại rất quen thuộc.
“ Hi Nhiên……..Da của bạn thật là đẹp”. Cô thật sự bị thu hút, không thể tin được một người con trai 20 tuổi trên mặt không có một cái mụn nào, thậm chí lỗ chân cũng không nhìn thấy.
“ Rất kỳ quái sao?”. Hai gò má Hi Nhiên ửng đỏ. Từ sau khi nhập ngũ, Lại Linh không phải là người duy nhất nói với cậu như vậy.
". . . . . . Có một chút.". Nếu như da của cô sờ thật tệ thì cô cũng sẽ cảm thấy hâm mộ thôi. “ Cậu có muốn uống nước không?”. Cô thuận tiện mua lon nước trái cây
"Cám ơn." Hi Nhiên nhận lấy nói.
Bọn họ hàn huyên một hồi, phần lớn là về cuộc sống làm lính nhưng bởi vì hai người từ trước đến giờ không nói chuyện trời đất bao giờ, bình thường cô hỏi thì Hi Nhiên trả lời, dùng từ ngữ ngắn gọn lại thưa thớt, người khác đi qua sẽ còn tưởng bọn họ là đối chất đối chứng.
“ Lâm Hi Nhiên!”. Mấy đồng đội đi tới, ánh mắt lại mãnh liệt nhìn về hướng Từ Lại Linh. “ Bạn gái à? Giới thiệu một chút đi!”. Bọn họ đã quan sát lâu rồi, là một cô gái xinh đẹp đấy !
“ Không phải, là bạn thôi”. Hi Nhiên mỉm cười, thành thật trả lời, giọng nói lại làm cho người nghe tưởng tượng sang kiểu khác.
Từ Lại Linh cảm giác không thích lắm.
“ Hả? Bạn sao? Vị này ……..”. Nếu danh hoa vô chủ, như vậy thì không cần khách khí. Thời điểm làm lính luôn đặc biệt nhớ nhung cô gái xinh đẹp.
Mấy anh lính có ý đồ rõ ràng, không mời mà cũng tự ngồi, bắt đầu khôi hài nói chuyện, chọc cười, ngược lại biến hai người bọn họ không nói thêm lời nào.
Từ Lại Linh thật ra cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng cô lại thấy Lâm Hi Nhiên thủy chung giữ vững nụ cười nhàn nhạt lắng nghe thì cô chợt muốn hỏi cậu ta vì sao luôn có nét mặt kia? Vì vậy cô đè nén xuống, ngồi nghe, phát hiện chủ đề căn bản chả hứng thú gì, cùng lắm chỉ hơn một cậu chuyện cười của bé trai mà thôi.
Chỉ là cô lại phát hiện, mấy anh bộ đội vốn đặt mục tiêu lên người cô, bởi vì Lâm Hi Nhiên yên lặng lắng nghe mà từ từ đem chú ý chuyển dời đến người cậu ấy.
Đây chính là thu hút của cậu ấy. Cô tỉnh ngộ
Phong cách nhu hòa, khi cậu ấy ở trong nước, về sau thăng hoa thành một người dễ dàng khiến cho người khác thoải mái. Đây đại khái là mặc dù đối phương có muôn hình vạn trạng thì cậu ấy thủy chung luôn trong trạng thái tĩnh, có thể đây cũng là nguyên nhân mà cậu ấy kết giao được nhiều bạn tốt.
Cô cũng là một trong những người bị ảnh hưởng đó. Cô thu hồi tầm mắt đắm chìm khi thấy Hi Nhiên ôn nhu mỉm cười. Suy nghĩ rơi trong nước, thời điểm cô đối với cậu ấy có thái độ rất kém cỏi, hiện tại chỉ có cảm giác mình lúc đó thật là kém cỏi.
“ Này…….Lâm Hi Nhiên, cậu không đạt được đến một trình độ nào đó, rõ ràng là kém cỏi quá đi”. Một đồng đội nói, đồng đội khác tiến lên kề vai sát cánh.
Lâm Hi Nhiên ngừng lại.
". . . . . . Thật không phải là." Theo như bọn họ nói, cậu chưa từng làm cái gì…………liên quan đến chuyện tình yêu của hai người yêu nhau.
“ Cậu bị dọa sợ à”. Đồng đội không biết vì sao Hi Nhiên phủ nhận, có phải là do bạn gái quá xinh đẹp mà thấy vinh hạnh hay không. Đang ở trong phúc mà không biết, khiến bao người hâm mộ chết đi được. “ Một cô gái làm sao lại một mình ngồi xe lửa đến thăm người bạn? Nhất định là bởi vì thích cậu”. Vợ bạn không thể đùa giỡn. Thật đáng tiếc !
“ Đó…………”. Hi Nhiên cười cười, chậm rãi nói: “ Đó là bởi vì………mình đi nghĩa vụ quân sự …lúc đó có nói qua với bạn ấy”. Cho nên chỉ có một mình cô ấy đến thăm.
Vẫn còn ở nguỵ biện? Đồng đội lớn giọng than thở.
"Vậy không là được rồi? Tại sao cậu chỉ nói cho cô ấy lại không nói cho người khác?" Kết luận hay là bởi vì cô ấy là người thích cậu ấy sao!
Lâm hi nhưng trầm mặc ở, ngược lại không có suy tư qua cái vấn đề này.
"Tại sao. . . . . ." Hi Nhiên từ ngữ than nhẹ.
Đúng vậy a, tại sao vậy chứ? Cậu không thông báo cho các bạn lớp 5, là sợ bọn họ tới thăm gây phiền toái. Vậy tại sao cậu lại nói cho Lại Linh? Thời điểm cậu đi du lịch cũng hầu như đặc biệt nghĩ muốn nói cho cô ấy biết, những người khác thì luôn oán trách không liên lạc được với cậu.
Đích xác là nói không thông. . . . . . Nhưng là, cậu chính là cảm thấy phải để cho cô ấy biết.
Không nghĩ quá nhiều, có lẽ cũng là thiếu hụt cái gì đó mà khiến cho cậu không tìm được trọng điểm, cậu cứ như vậy hời hợt coi thường.
Một năm mười tháng rất nhanh trở thành quá khứ.
Lại Linh thi đậu thạc sĩ, sau đó Hi Nhiên xuất ngũ, tiến về phía Đài Đông.
Lần nữa có thể thấy đến Lâm Hi Nhiên, là ba tháng chuyện về sau. Từ Lại Linh không có quan tâm Hi Nhiên có thuận lợi tìm được việc hay không hay là vẫn chơi bời lêu lổng thất nghiệp, chỉ là chú ý tới tóc của cậu ấy từ từ dài.
"Mình có bạn trai."
Thật vất vả mới có cơ hội hẹn với Hi Nhiên, cô nhàn nhạt tuyên bố.
Trong quán cà phê người đến người đi, bàn bên cạnh người bạn nhỏ làm đổ cái ly gào khóc. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho Lại Linh có cảm giác phiền muộn.
Dùng sức đem khăn giấy về phía mặt bạn, cô lấy tay kéo tai nghe đeo trên tai của Hi Nhiên, lặp lại:
“ Hi Nhiên, mình có bạn trai”. Nói chuyện thái độ cùng giọng nói cũng rất tự nhiên. Hoàn mỹ.
Lâm Hi Nhiên đang đọc quyển bách khoa lá trà ngẩng đầu lên, hơi phát ra sững sờ.
"A. . . . . . Thật sao?" Vẻ mặt có một trong nháy mắt ngốc trệ, chỉ có thể nhìn Lại Linh, cuối cùng, còn là nâng lên nụ cười cực mỏng, "Anh ta. . . . . . Đối với bạn được không?" Ngoài ý muốn dịu dàng đặt câu hỏi.
Lại Linh dừng lại, dùng muỗng bạc khuấy đều chất lỏng màu đen trong chén, không nhìn Hi Nhiên."Được, đương nhiên được. Mặc kệ bao nhiêu bận rộn, anh ấy cũng có nhín chút thời gian theo mình, chúng mình lui tới một tuần lễ, anh ấy còn đưa tớ quà tặng nhỏ, anh ấy rất hay nói lại lãng mạn, đi cùng với anh ấy rất vui vẻ."
". . . . . . Bạn cảm thấy hạnh phúc sao?"
"Rất hạnh phúc."
"Vậy. . . . . . Là tốt rồi." Hi Nhiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Bạn vui mừng. . . . . . Là tốt rồi." Cúi đầu, Hi Nhiên không nói nữa, bày tỏ cái đề tài này đến đây là kết thúc.
Lại Linh dời tầm mắt khỏi mái tóc bù xù của Hi Nhiên, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, uống hết cà phê, khổ sở uống hết tách cà phê.
Chỉ có một chút, nhưng là Từ Lạ l inh cảm nhận được.
Cô nghĩ, có thể là bởi vì cấp dưới trước làm việc gì sai, cho nên mới đối với cô tương đối lễ phép.
Nhưng dường như lại không chỉ là như vậy.
“ Phó chủ nhiệm………Buổi trưa, chị không nghỉ ngơi ăn cơm à?”. Một nữ nhân viên nhút nhát đứng trước bàn của Từ Lại Linh, đầu cúi xuống trước ngực thật giống như đang đứng trước một nhân vật lớn mà nói chuyện với nhau.
“ …………….Chị cần phải nghỉ ngơi?”. Cô kỳ quái nhìn nữ nhân viên kia.
“ A”. Nữ nhân viên trẻ tuổi ngẩng mặt lên, lại hốt hoảng ngượng ngùng nói: “ Chị…….chị………chị có thể cùng……….cùng đi ăn cơm với chúng em không?”. Một câu cuối cùng căn bản là dùng để mời đi ăn cơm.
Thế nào………Rất giống phim Nhật, một nữ sinh trung học trẻ trung tỏ tình với người yêu.
“ Được”. Không sao cả, cô thu thập xong đồ sẽ đứng lên.
“ Ôi”. Nữ nhân viên vui vẻ kêu lên, sau đó chạy đến bên ngoài báo cáo tin tốt.
Từ Lại Linh sửng sốt một chút, trong tay còn cầm folder rời, không biết mình vừa làm cái gì để cho cô nhân viên kia kinh ngạc như vậy
Mang theo nghi ngờ rời khỏi phòng làm việc, trước hết bị hai nhân viên nữ kéo đi xuống phòng ăn dành cho nhân viên ở lầu dưới.
"Nơi này nơi này!" Đã chiếm vị trí tốt, nhân viên hướng tới họ phất tay.
Từ Lại Linh ngồi vào chỗ của mình, sau nhìn lên, trừ bọn họ là phòng bảo vệ chất lượng ra, bên ngoài, còn có mấy cô phòng hành chính và hành chính tổng hợp. Ừ……..Vốn cho là bữa ăn trưa, thế nào bây giờ nhìn lại giống như là liên hoan.
"Oa! Nhìn gần xinh đẹp hơn!" Da thật đẹp.
"Đúng không! Mình nói phó chủ nhiệm của chúng ta cực kỳ xinh đẹp á." Có thể làm minh tinh.
“ Phó chủ nhiệm, chị chăm sóc da bằng cách gì thế?. Sản phẩm chăm sóc da ư?
“ Phó chủ nhiệm, chị muốn ăn cái gì?”. Trái cây hay salad?
Từ Lại Linh nhìn họ, một hồi lâu nói không ra lời nói.
“ Các cô……..à, muốn ăn cơm sườn”. Vài đôi mắt nhìn cô khiến cô có chút lúng túng.
"Ah ──". Lời nói ra đó không thể tượng tượng được lại được nói từ một người nổi tiếng. “ Phó chủ nhiệm, chị thích ăn đồ nướng à?”. Nhưng làn da thoạt nhìn thật đẹp mà.
"Rất thích ." Chính xác mà nói, cô thích thức ăn chiên nướng.
“ Thế, bình thường chị có dùng sản phẩm dưỡng da nào không?”. Thật muốn biết.
“ Nước hoa hồng”.
“ Cũng…….thì ra làn da của phó chủ nhiệm sinh ra đã như thế”. Họ còn muốn học phương pháp chăm sóc da của phó chủ nhiệm để cải thiện làn da của mình đấy.
“ Các cô……tới tìm tìm tôi ăn cơm chỉ là muốn biết chuyện này thôi à?”. Cô bình thường rất ít cùng nhân viên thân cận.
“ Đúng vậy! Phó chủ nhiệm, chúng tôi trước kia……..Ừ, cảm thấy chị dường như rất ghê gớm, là trước kia thôi…….trước kia ý mà!”. Liên tục đảm bảo. “ Chỉ là lần này chúng tôi để xảy ra vấn đề…à………chị không nổi giận, vẫn còn vì chúng tôi mà gánh trách nhiệm, hướng tới giám đốc lên tiếng xin xỏ nhận lỗi, chúng tôi mới biết, thì ra chị là người tốt đấy”. Ngượng ngùng gãi đầu.
Thật may là có phó chủ nhiệm nỗ lực bảo vệ bọn họ, kết quả tất cả nhân viên có liên quan chỉ bị tội liên đới, khấu trừ 3000 nguyên tiền lương, không có mất chén cơm hoặc là gây thành cái tội đại họa. Đương nhiên rồi ! Phó chủ nhiệm là lo liệu đồng cam cộng khổ, cho nên bọn họ chẳng khác gì là hại phó chủ nhiệm nên cũng bị xử phạt rồi.
Nàng nháy mắt, trước mắt đều là họ mang một ít xấu hổ cười.
“ Phó chủ nhiệm……..Chị trước kia không hay cười, cảm giác rất khó đến gần. Chỉ là gần đây tương đối……..cũng khá hơn trước rồi đó”. Mặc dù nụ cười vẫn rất ít rất ít nhưng là ít nhất sẽ không ngày ngày đi làm với bộ mặt như lỗ vốn.
“ Vậy sao…….”. Cô luôn là sẽ nghĩ tới Hi Nhiên nhắc nhở, cho nên bất tri bất giác liền chú ý thôi.
"Đúng a!" Nhất trí gật đầu, "Phó chủ nhiệm, chị năng lực mạnh, dáng người lại đẹp, thật ra chúng em rất sùng bái chị”. Trước là rất sợ á.
Cô sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhạt nâng lên khóe miệng: “ Cám ơn khen ngợi”.
Oa………Phó chủ nhiệm tự tin không nhăn nhó, thật sự là gây ấn tượng đó !
Khoảng cách được rút ngắn lại, họ vừa ăn vừa ríu ra ríu tít cùng Từ Lại Linh nói chuyện, hơn phân nửa câu chuyện là cô nghe còn họ nói nhưng không khí vẫn như cũ rất là vui vẻ.
Điều này làm cho cô nhớ tới thời điểm còn là học sinh, cũng sẽ có rất nhiều em ít tuổi đem đàn chị thành thần tượng. Chỉ là khi đó, cô cả ngày vội vàng đọc sách cũng không có giống như bây giờ nguyện ý cùng người khác tiếp xúc, cô cũng không quan tâm những em ít tuổi kia có thất vọng hay khổ sở gì không, chỉ là nghĩ đến bản thân mình thôi. Bây giờ nhớ lại, có khi lúc đó cô đã bỏ lỡ nhiều điều thú vị.
Càng đến gần mọi người tinh thần càng phơi phới, cô có chút ý tưởng to lớn hơn.
Người kia là người bạn tốt, trình độ học vấn mặc dù so với cô là thấp nhưng cô thà cự tuyệt ở bên cạnh người kia đổi lại cô sẽ học được nhiều điều quan trọng hơn.
Bữa trưa là một thể nghiệm rất mới mẻ rồi cũng nhanh chóng qua đi, trở lại phòng làm việc, mấy nhân viên cấp dưới trước kia luôn nhìn cô không thuận mắt, bây giờ họ cũng sẽ chủ động chào cô, tất cả hình theo một quỹ đạo mới.
Cô nhận chức Phó chủ nhiệm được nửa năm, lần đầu cảm thấy mình tồn tại ở trong một tập thể. Quá khứ luôn là không hợp nhau.
Chỉ cần đối với người khác mỉm cười, người ta cũng sẽ đối với mình mỉm cười đáp trả. Hi Nhiên đã nói như thế.
Cho nên Hi Nhiên đối với cô luôn không nặng không nhẹ mà mỉm cười như thế, để cho cô thay đổi cách nhìn về cậu ta, để cho cô lâm vào tình trạng không cách nào tự kiềm chế mà mê luyến.
Trong ngăn kéo có đồ kêu “ tất” một tiếng, cô mới nhớ tới mình quên không mang di động trên người, điện thoại thông báo có cuộc gọi nhỡ, mới vừa rồi có lẽ có người gọi tới.
Lấy ra nhìn, quả nhiên có một thông tin nhắn lại. Là Hi Nhiên
Có chuyện gì tìm cô đây?
Đè xuống giọng nói hộp thư thoại, cô xem hướng đồng hồ điện tử, còn 10 nữa là kết thúc nghỉ trưa. Mang theo tâm tình vui vẻ chuyên chú nghe.
Nhưng khi tin nhắn thoại ngắn gọn phát xong lời nhắn, cô lại trừng mắt nhìn một điểm trên vách tường, nắm thật chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay.
Nụ cười biến mất, vẻ mặt cứng ngắc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Đại học, càng học lên cao càng nhiều học phần.
Lâm Hi Nhiên học chuyên hiệu hình như cũng thế. Năm thứ 4, cậu ấy một tuần nghỉ phép 3 ngày, học kỳ này chỉ cần học đủ 21 học phần.
Vì vậy hai người bọn họ có nhiều thời gian gặp nhau hơn.
Rất lâu, bọn họ sẽ ở quán cà phê hoặc là sẽ ở thư viện hơn nửa ngày. Có lúc đọc sách, Hi Nhiên sẽ nghe tai nghe, cô viết bài luận, chỉ là người nào làm việc của người ấy. Thậm chí không nói chuyện với nhau nhưng cảm giác như vậy rất tốt.
Cô cảm thấy Hi Nhiên rất giống bồn tắm đầy nước ấm.
Ấm áp, nhu nhu, ngâm ở bên trong rất thoải mái.
"Lại Linh, tớ có chuyện phải nói cho bạn."
Vào một ngày nào đó, Hi Nhiên chợt nói như vậy. Đúng lúc cô cũng vừa ra khỏi cửa, đang khóa cửa đi mua sách. Vì vậy họ hẹn gặp ở trạm xe lửa. Bọn họ rất ít hẹn ở nơi có nhiều người, hẹn ở trạm xe lửa xưa nay chưa từng có, đây cũng là lần đầu.
Đến địa điểm, nhìn thấy cậu ta đang giơ tay chào hỏi lại phát hiện bên cạnh cậu ấy một túi đeo lưng lớn chứa đầy đồ. Cô đã từng xem qua chính là cái kia.
Nếu là lên núi sẽ dùng túi màu đen to đeo lưng, cô đã từng nhìn thấy hơn hai năm trước, chính là ở lầu dưới trước cửa nhà mình chỗ buồng điện thoại đã nhìn thấy cậu ta đeo. Cô có dự cảm xấu, không tự giác nhíu mày.
"Hi Nhiên". Cô lên tiếng kêu lên.
Trông thấy Lại Linh, cậu âm ấm lộ ra nụ cười.
". . . . . . Cậu mang nhiều đồ như vậy muốn làm gì?" Trước tiên đem nghi vấn biết rõ.
"A. . . . . . Mình muốn đi Tân Trúc một chuyến."
"Hôm nay?"
"Đúng vậy a."
Cũng quá đột nhiên chứ?"Bạn đi Tân Trúc làm cái gì?"
“ Là muốn đi theo một người bạn học làm một ít đồ vật”. Hi Nhiên dừng lại một chút. “ Mình muốn ở đó cho đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc”. Không sai biệt lắm là hơn một tháng.
". . . . . . Ah?". Bày tỏ này nghĩa là trước khi vào học bọn họ sẽ không có cách nào gặp nhau.
“ Mình nghĩ nên nói với bạn một tiếng”. Trừ người nhà ra, bạn là người duy nhất mình muốn tự mình thông báo. Cậu mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài nhà ga, trước mặt là chiếc đồng hồ điện tử cỡ lớn. “ Xe lửa tới rồi, mình phải đi. Hẹn gặp lại”. Dáng người cao gầy, hai cánh tay dễ dàng cầm túi đeo lớn lên lưng, chậm rãi rời đi.
"Ah?" Chuyện này. . . . . . Này quá nhanh!
Tại sao cậu ta luôn như vậy?
Từ Lại Linh ngây người đứng nguyên tại chỗ, rất muốn kêu cậu ấy ở lại, rồi lại không biết nên lấy lý do gì mở miệng.
Cậu ấy nghĩ đi chỗ nào đều không liên quan đến cô, cậu ấy đã rất khẳng khái nghĩ đến tình bạn bè nên mới thông báo một tiếng, ít nhất sẽ không để cho cô khổ cực không tìm được người. Vậy là được rồi a!
Nhưng là, nhưng là ──
Đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu ấy, cô từ đầu đến cuối không có cho phép mình gọi khiến bước chân của cậu ấy dừng lại.
Cậu ấy tới lại đi, đi lại tới.
"Mình muốn đi Nam Đầu."
Nghỉ hè vừa mới bắt đầu, Lâm Hi Nhiên nói vậy, sau đó đi hai tháng rưỡi.
Khi Hi Nhiên lên lớp 5, cô học đại học năm thứ 3. Chủ nhật ngày nghỉ, cậu muốn đi làm thêm để kiếm lộ phí, học kỳ kết thúc, cậu liền chạy tới Trung Nam Bộ. Một đợt chính là cả nghỉ đông hoặc nghỉ hè.
"Đi đường cẩn thận."
Cô vĩnh viễn chỉ có một câu nói như lời kịch như vậy. Từ Lại Linh không tìm được bất kỳ lập trường hoặc tư cách gì để can thiệp cậu ấy, cho nên chỉ có thể nhìn Hi Nhiên tới tới lui lui.
Lấy thân phận là người đứng xem cùng lo âu, ngoài ra không có bất kỳ thân phận nào cả, cô cảm giác tịch mịch.
Mà lúc cậu ấy trở lại, sẽ không quên tặng quà cho cô.
Đôi khi là đào ly, có đôi khi là cái ô dán bằng giấy dầu, đều là tự tay cậu ấy làm. Cô đều cất tại phòng riêng của mình, đồ gia tăng, không gian cũng dần chật hẹp nhưng càng nhìn lại càng thưa thớt vắng lặng.
Cô căn bản không cần thiết phải quan tâm Hi Nhiên như vậy. Cũng không phải lãng phí nỗi nhớ nhung trên người cậu ấy. Bởi vì bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, cùng lắm là biết nhau tương đối lâu mà thôi.
Sau khi tốt nghiệp, Hi Nhiên đi lính ở Kim Môn
Hi Nhiên đếm bánh màn thầu, Lại Linh đếm ngày. Tâm tình của cô ngoài ý muốn bình tĩnh. Có lẽ là bởi vì biết được cậu ấy ít nhất sẽ dừng lại ở chỗ đó, không thể nói đi là đi nữa.
Tại thời điểm làm như vô tình, cô sẽ ngồi xe lửa đến thăm cậu ta.
"Tóc của cậu. . . . . ."
Cô chỉ vào tóc mái ở dưới mặt kia, có chút ngạc nhiên. Nghe bạn bè nói làm lính luôn bị chê cười kiểu tóc, cô cũng không cảm thấy để ý, bình luận về kiểu tóc có cái gì mà buồn cười. Chỉ là cô cho tới bây giờ cũng chưa có cơ hội nhìn kỹ Hi Nhiên khi cắt bỏ mái tóc lưa thưa che trán.
"Lại Linh. . . . . .". Hi Nhiên cảm giác có chút thật xin lỗi, cố gắng đè thấp cái mũ màu xanh đậm
Bộ dạng xấu hổ này lại khiến cho Lại Linh càng muốn dò xét đến cùng.
“ Không cho phép cậu tránh”. Ở dưới gốc cây, với tay lấy cái mũ của Hi Nhiên xuống, Lại Linh không khỏi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp đang hiển hiện trước mặt mình. Chỉ muốn bình luận nhẹ nhàng về kiểu tóc, nhưng khi bỏ mũ ra, ngũ quan hình dáng của cậu cũng rõ ràng lộ ra ngoài.
Mắt hai mí, con ngươi không lớn, khóe mắt có chút rủ xuống, điều này khiến cho cậu ấy nhìn như có chút miễn cưỡng, lỗ mũi không kiệt xuất nhưng cũng không sập xuống, đôi môi cùng cằm – cô ngược lại rất quen thuộc.
“ Hi Nhiên……..Da của bạn thật là đẹp”. Cô thật sự bị thu hút, không thể tin được một người con trai 20 tuổi trên mặt không có một cái mụn nào, thậm chí lỗ chân cũng không nhìn thấy.
“ Rất kỳ quái sao?”. Hai gò má Hi Nhiên ửng đỏ. Từ sau khi nhập ngũ, Lại Linh không phải là người duy nhất nói với cậu như vậy.
". . . . . . Có một chút.". Nếu như da của cô sờ thật tệ thì cô cũng sẽ cảm thấy hâm mộ thôi. “ Cậu có muốn uống nước không?”. Cô thuận tiện mua lon nước trái cây
"Cám ơn." Hi Nhiên nhận lấy nói.
Bọn họ hàn huyên một hồi, phần lớn là về cuộc sống làm lính nhưng bởi vì hai người từ trước đến giờ không nói chuyện trời đất bao giờ, bình thường cô hỏi thì Hi Nhiên trả lời, dùng từ ngữ ngắn gọn lại thưa thớt, người khác đi qua sẽ còn tưởng bọn họ là đối chất đối chứng.
“ Lâm Hi Nhiên!”. Mấy đồng đội đi tới, ánh mắt lại mãnh liệt nhìn về hướng Từ Lại Linh. “ Bạn gái à? Giới thiệu một chút đi!”. Bọn họ đã quan sát lâu rồi, là một cô gái xinh đẹp đấy !
“ Không phải, là bạn thôi”. Hi Nhiên mỉm cười, thành thật trả lời, giọng nói lại làm cho người nghe tưởng tượng sang kiểu khác.
Từ Lại Linh cảm giác không thích lắm.
“ Hả? Bạn sao? Vị này ……..”. Nếu danh hoa vô chủ, như vậy thì không cần khách khí. Thời điểm làm lính luôn đặc biệt nhớ nhung cô gái xinh đẹp.
Mấy anh lính có ý đồ rõ ràng, không mời mà cũng tự ngồi, bắt đầu khôi hài nói chuyện, chọc cười, ngược lại biến hai người bọn họ không nói thêm lời nào.
Từ Lại Linh thật ra cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng cô lại thấy Lâm Hi Nhiên thủy chung giữ vững nụ cười nhàn nhạt lắng nghe thì cô chợt muốn hỏi cậu ta vì sao luôn có nét mặt kia? Vì vậy cô đè nén xuống, ngồi nghe, phát hiện chủ đề căn bản chả hứng thú gì, cùng lắm chỉ hơn một cậu chuyện cười của bé trai mà thôi.
Chỉ là cô lại phát hiện, mấy anh bộ đội vốn đặt mục tiêu lên người cô, bởi vì Lâm Hi Nhiên yên lặng lắng nghe mà từ từ đem chú ý chuyển dời đến người cậu ấy.
Đây chính là thu hút của cậu ấy. Cô tỉnh ngộ
Phong cách nhu hòa, khi cậu ấy ở trong nước, về sau thăng hoa thành một người dễ dàng khiến cho người khác thoải mái. Đây đại khái là mặc dù đối phương có muôn hình vạn trạng thì cậu ấy thủy chung luôn trong trạng thái tĩnh, có thể đây cũng là nguyên nhân mà cậu ấy kết giao được nhiều bạn tốt.
Cô cũng là một trong những người bị ảnh hưởng đó. Cô thu hồi tầm mắt đắm chìm khi thấy Hi Nhiên ôn nhu mỉm cười. Suy nghĩ rơi trong nước, thời điểm cô đối với cậu ấy có thái độ rất kém cỏi, hiện tại chỉ có cảm giác mình lúc đó thật là kém cỏi.
“ Này…….Lâm Hi Nhiên, cậu không đạt được đến một trình độ nào đó, rõ ràng là kém cỏi quá đi”. Một đồng đội nói, đồng đội khác tiến lên kề vai sát cánh.
Lâm Hi Nhiên ngừng lại.
". . . . . . Thật không phải là." Theo như bọn họ nói, cậu chưa từng làm cái gì…………liên quan đến chuyện tình yêu của hai người yêu nhau.
“ Cậu bị dọa sợ à”. Đồng đội không biết vì sao Hi Nhiên phủ nhận, có phải là do bạn gái quá xinh đẹp mà thấy vinh hạnh hay không. Đang ở trong phúc mà không biết, khiến bao người hâm mộ chết đi được. “ Một cô gái làm sao lại một mình ngồi xe lửa đến thăm người bạn? Nhất định là bởi vì thích cậu”. Vợ bạn không thể đùa giỡn. Thật đáng tiếc !
“ Đó…………”. Hi Nhiên cười cười, chậm rãi nói: “ Đó là bởi vì………mình đi nghĩa vụ quân sự …lúc đó có nói qua với bạn ấy”. Cho nên chỉ có một mình cô ấy đến thăm.
Vẫn còn ở nguỵ biện? Đồng đội lớn giọng than thở.
"Vậy không là được rồi? Tại sao cậu chỉ nói cho cô ấy lại không nói cho người khác?" Kết luận hay là bởi vì cô ấy là người thích cậu ấy sao!
Lâm hi nhưng trầm mặc ở, ngược lại không có suy tư qua cái vấn đề này.
"Tại sao. . . . . ." Hi Nhiên từ ngữ than nhẹ.
Đúng vậy a, tại sao vậy chứ? Cậu không thông báo cho các bạn lớp 5, là sợ bọn họ tới thăm gây phiền toái. Vậy tại sao cậu lại nói cho Lại Linh? Thời điểm cậu đi du lịch cũng hầu như đặc biệt nghĩ muốn nói cho cô ấy biết, những người khác thì luôn oán trách không liên lạc được với cậu.
Đích xác là nói không thông. . . . . . Nhưng là, cậu chính là cảm thấy phải để cho cô ấy biết.
Không nghĩ quá nhiều, có lẽ cũng là thiếu hụt cái gì đó mà khiến cho cậu không tìm được trọng điểm, cậu cứ như vậy hời hợt coi thường.
Một năm mười tháng rất nhanh trở thành quá khứ.
Lại Linh thi đậu thạc sĩ, sau đó Hi Nhiên xuất ngũ, tiến về phía Đài Đông.
Lần nữa có thể thấy đến Lâm Hi Nhiên, là ba tháng chuyện về sau. Từ Lại Linh không có quan tâm Hi Nhiên có thuận lợi tìm được việc hay không hay là vẫn chơi bời lêu lổng thất nghiệp, chỉ là chú ý tới tóc của cậu ấy từ từ dài.
"Mình có bạn trai."
Thật vất vả mới có cơ hội hẹn với Hi Nhiên, cô nhàn nhạt tuyên bố.
Trong quán cà phê người đến người đi, bàn bên cạnh người bạn nhỏ làm đổ cái ly gào khóc. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho Lại Linh có cảm giác phiền muộn.
Dùng sức đem khăn giấy về phía mặt bạn, cô lấy tay kéo tai nghe đeo trên tai của Hi Nhiên, lặp lại:
“ Hi Nhiên, mình có bạn trai”. Nói chuyện thái độ cùng giọng nói cũng rất tự nhiên. Hoàn mỹ.
Lâm Hi Nhiên đang đọc quyển bách khoa lá trà ngẩng đầu lên, hơi phát ra sững sờ.
"A. . . . . . Thật sao?" Vẻ mặt có một trong nháy mắt ngốc trệ, chỉ có thể nhìn Lại Linh, cuối cùng, còn là nâng lên nụ cười cực mỏng, "Anh ta. . . . . . Đối với bạn được không?" Ngoài ý muốn dịu dàng đặt câu hỏi.
Lại Linh dừng lại, dùng muỗng bạc khuấy đều chất lỏng màu đen trong chén, không nhìn Hi Nhiên."Được, đương nhiên được. Mặc kệ bao nhiêu bận rộn, anh ấy cũng có nhín chút thời gian theo mình, chúng mình lui tới một tuần lễ, anh ấy còn đưa tớ quà tặng nhỏ, anh ấy rất hay nói lại lãng mạn, đi cùng với anh ấy rất vui vẻ."
". . . . . . Bạn cảm thấy hạnh phúc sao?"
"Rất hạnh phúc."
"Vậy. . . . . . Là tốt rồi." Hi Nhiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Bạn vui mừng. . . . . . Là tốt rồi." Cúi đầu, Hi Nhiên không nói nữa, bày tỏ cái đề tài này đến đây là kết thúc.
Lại Linh dời tầm mắt khỏi mái tóc bù xù của Hi Nhiên, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, uống hết cà phê, khổ sở uống hết tách cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.