Chương 18
Thư Hương Tiểu Trúc
30/12/2014
“ Lớp trưởng, bạn có người trong lòng không?”
Thời điểm năm thứ 3 trong nước, trên hành lang, một trong số bạn học trong lớp đã hỏi cô như vậy.
Cô vội vã đi về phía khoa chính, không giống như học sinh ban B, ngoài chính khóa còn học làm bánh dứa. Thực sự mặc kệ cậu ta làm cái việc ngây thơ kia.
"Không có!"
Đáp trả lời rất nhanh, Từ Lại Llinh ôm bọc sách bài thi vòng qua cậu ta, chuẩn bị chạy tới phòng học.
“ A! Lâm Hi Nhiên!”. Từ sau lưng cô nghe thấy tiếng của bạn cùng lớp gọi mục tiêu khác, chỉ nghe cậu ta nói quái quỷ: “ Cậu tới vừa đúng lúc, đến đây, nói cho tớ biết cậu có người trong lòng không?”. Hắn muốn thu góp tin đồn đây mà, hắc hắc he he.
Bước chân của Lại Linh không ngừng, nhưng chẳng biết tại sao lỗ tại so với bình thường lại có phản ứng. Cô và Lâm Hi Nhiên một học kỳ qua chưa nói chuyện với nhau. Có lẽ là bởi vì như vậy, cho nên cậu ta mới luôn đi sát vào hành lang bên cạnh, hoặc là nghe được tên của cậu ta thì đặc biệt lưu ý.
Cậu ta có người trong lòng sao? Coi như cậu ta có, loại người như cậu ta không thú vị, vừa vô năng lại tầm thường, chẳng có khí chất nam sinh, căn bản sẽ không có người thích. Cậu bạn cùng lớp nếu moi ra kết quả nhất định sẽ lan truyền trong thiên hạ, Hi Nhiên tốt nhất nên tự biết rõ, đến lúc đó sẽ không bị mất thể diện.
Mang theo suy nghĩ hạ xuống mức thấp nhất, cô lại không tự chủ thả chậm tốc độ, có chút nhớ nhung nghe xem Hi Nhiên trả lời như thế nào
"Không có."
Giọng nói của Hi Nhiên rất đặc sắc, luôn âm ấm. Coi như không có quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết cậu ta sẽ lại thể hiện nụ cười nhạt nhẽo hữu thiện, cơ hồ cô có thể nhảy lên mà xoa đầu. Mặc dù rất nhỏ giọng nhưng cô vẫn nghe thấy được.
Xem đi!
Giống như loại người như cậu ta không có ai yêu, tốt nhất là đừng yêu người nào.
Rẽ ngoặt vào phòng học ban A, vừa vặn tiếng chuông vang lên.
Cô chuyên nhìn thầy giáo đang viết lên bảng đen râm rạp chằng chịt bài tập cùng chữ viết, đem Lâm Hi Nhiên nhét vào sau gáy.
. . . . . .
Thời niên thiếu, cô đã từng cho là Hi Nhiên sẽ không có người thích.
Ông trời thật thích đùa giỡn. Nhiều năm về sau để cho cô phát hiện thật ra – Hi Nhiên – chính là là người mà cô yêu say đắm.
Thởi điểm cậu ta không có ở bên cạnh, khi cô giãy giụa nói hay không nên nói với cậu ta, cô cũng không phải là không có mềm yếu mà nghĩ đến việc buông tha.
Chỉ là, tình cảm luôn là so lý trí trong đầu còn thật hơn thành.
Cô không tưởng tượng nổi thời đại học lại có thói quen tùy tiện tìm thế thân. Cô tự cho là có thể điều khiển được tình cảm khôn lường đó. Chẳng qua là chỉ là bàn đạp, hoặc là đối với mình, hoặc là đối người người khác.
Khả năng bị nguyền rủa không phải là không thể xảy ra.
Ngay từ năm thứ hai trong nước, trời mùa hè, lời nguyền rủa đã quàng xuống cổ cô, trong lòng không cũng không hiển hiện bóng dáng của người khác.
Ngay từ lúc năm ấy . . . . . . Cũng là trời mùa hè. . . . . .
Giương đôi mắt nhìn không gian trong phòng, nhìn trần nhà không phải là phòng của mình, Từ Lại Llinh dừng một chút, đột nhiên ngồi dậy, một trận nhức đầu mãnh liệt khiến cho cô không nhịn được, nhỏ giọng hô lên một tiếng.
"A. . . . . ." Giống như là dây thun ở trong đầu cô không có chút kiêng kỵ nhảy loạn lên, đau đến không tìm ra vị trí chính xác mà áp chế xuống, chỉ cảm thấy, cả da đầu đều tê dại.
Vuốt vuốt đầu, cô rũ mắt nhìn đồ công sở mặc trên người nhăm nhúm thành dưa muối, nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua.
Quay đầu nhìn về hướng đầu giường để đồng hồ điện tử, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa mỏng manh, phía trên hiển thị rõ thời gian là 6h56 sáng.
"Nguy rồi. . . . . .". Cô chịu đựng cơn đau, chống đỡ đứng lên, từ từ vịn tường đi ra ngoài, cửa phòng ngủ, rương hành lý đã không thấy, nhìn phòng bếp, phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng Lâm Hi Nhiên đâu cả. Trong lúc nhất thời hỗn loạn trong óc, cô nghĩ hẳn là Hi Nhiên đã đi rồi.
Cô. . . . . . Lại bỏ lỡ. . . . . . Lại. . . . . .
Thất bại nhắm mắt lại, cô sa sút tinh thần, ngồi ở salon phòng khách, khổ sở xoa trán.
Thôi. . . . . . Thôi. . . . . .
Thôi!
Cô không biết mình có thể làm cái gì? Hiện tại chạy tới sân bay bảo cậu ta ở lại? Lập tức gọi điện thoại bảo cậu ta trở lại? Nếu như cậu ta khong chịu vì cô mà trở lại, cô so với hiện tại còn khổ sở hơn, ngay cả chờ đợi, lúc cậu ta trở về cô cũng sẽ mất đi tư cách.
Có lẽ. . . . . . Còn là lần sau. . . . . .
"Hàaa...!" Cô đột ngột ngẩng đầu, lập tức bật cười.
Cô luôn muốn nhắc bản thân mình cho cơ hội chờ đợi, rồi lại trơ mắt mặc cho những cơ hội kia xẹt qua. Có thể, bọn họ thật sự vô duyên.
Có lẽ, cậu ta và cô, nhất định chỉ có thể làm vĩnh viễn làm bạn.
“ Phải xin phép lên bên trên đấy……….”. 9h giờ phải đục lỗ thẻ, cô có kịp hay không……….
Xộc xệch nghĩ đứng lên, rồi lại ngồi xuống, choáng váng đầu thật là khó chịu. Cô định ngẩng đầu lên rồi lại ngả ra thành ghế, ngang tay che kín hai mắt.
"Còn là. . . . . . Xin nghỉ thôi. . . . . ." Đã nói thân thể cô không thoải mái lắm. . . . . .
Cô cần yên lặng một chút. . . . . . Cần yên lặng một chút. . . . . . Cần. . . . . .
Rắc đáp!
Tiếng chìa tra vào ổ khóa, tiếng bước chân vang lên, sau đó, cửa gỗ mở ra, có người đến.
“ Bạn tỉnh rồi sao”. Vừa thấy được cô ngồi ở phòng khách, Lâm Hi Nhiên mỉm cười
Cô nghe tiếng, ngơ ngác thả tay xuống, chuyển động tầm mắt, nhìn Hi Nhiên.
Không phải cậu ta…………đã đi rồi sao?
Thế nào. . . . . .
“ Bạn…………”. Hi Nhiên đến gần Lại Linh, còn chưa kịp nói gì lại nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhỏ ra một hàng nước mắt. “ Bạn thấy thế nào? Đầu rất đau sao?”. Hi Nhiên đặt bánh tiêu nóng hổi xuống, vẻ mặt lo lắng.
“ Hi…Hi Nhiên……” Cô không phát hiện ra sự khác thường của chính mình, chỉ là cảm thấy thật là kỳ quái vì sao sắp thở không nổi. Cơ hồ mang theo một ít oán giận, cô nói: “ Mình……..mình cho rằng cậu đã đi rồi…………cậu…cậu tại sao lại ? Không phải trưa nay bạn có chuyến bay hay sao? Nhưng hành lý của bạn…..bạn đi nước ngoài làm cái gì? A, mình không nên hỏi………Mình chỉ muốn nói….nói…đường….đi đường cẩn thận……..” Cô ngổn ngang nói, quẫn bách nặn ra những câu chữ lúc từ biệt vẫn hay nói.
Cuối cùng, khi nói ra bốn chữ này, trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy mình thật trở lại cái thời học sinh, mặc váy dài cùng áo sơ mi phẳng phiu, nhìn Hi Nhiên đang đứng nghiêm trước mặt.
Này rất nheièu năm, rất nhiều năm, thật ra cô căn bản không có tiến bộ, đối mặt với Hi Nhiên, luôn là như vậy, luôn ăn ở hai lòng, luôn không có lập trường, không đứng vững, luôn là muốn kìm nén trước giới tuyến tình bạn, rồi lại mâu thuẫn phức tạp hi vọng Hi Nhiên có thể bày tỏ yêu cô, khiến cho bản thân mình rốt cuộc lại biến thành khổ sở chờ đợi, biến mình thành nhân vật đau thương.
Thời điểm năm thứ 3 trong nước, trên hành lang, một trong số bạn học trong lớp đã hỏi cô như vậy.
Cô vội vã đi về phía khoa chính, không giống như học sinh ban B, ngoài chính khóa còn học làm bánh dứa. Thực sự mặc kệ cậu ta làm cái việc ngây thơ kia.
"Không có!"
Đáp trả lời rất nhanh, Từ Lại Llinh ôm bọc sách bài thi vòng qua cậu ta, chuẩn bị chạy tới phòng học.
“ A! Lâm Hi Nhiên!”. Từ sau lưng cô nghe thấy tiếng của bạn cùng lớp gọi mục tiêu khác, chỉ nghe cậu ta nói quái quỷ: “ Cậu tới vừa đúng lúc, đến đây, nói cho tớ biết cậu có người trong lòng không?”. Hắn muốn thu góp tin đồn đây mà, hắc hắc he he.
Bước chân của Lại Linh không ngừng, nhưng chẳng biết tại sao lỗ tại so với bình thường lại có phản ứng. Cô và Lâm Hi Nhiên một học kỳ qua chưa nói chuyện với nhau. Có lẽ là bởi vì như vậy, cho nên cậu ta mới luôn đi sát vào hành lang bên cạnh, hoặc là nghe được tên của cậu ta thì đặc biệt lưu ý.
Cậu ta có người trong lòng sao? Coi như cậu ta có, loại người như cậu ta không thú vị, vừa vô năng lại tầm thường, chẳng có khí chất nam sinh, căn bản sẽ không có người thích. Cậu bạn cùng lớp nếu moi ra kết quả nhất định sẽ lan truyền trong thiên hạ, Hi Nhiên tốt nhất nên tự biết rõ, đến lúc đó sẽ không bị mất thể diện.
Mang theo suy nghĩ hạ xuống mức thấp nhất, cô lại không tự chủ thả chậm tốc độ, có chút nhớ nhung nghe xem Hi Nhiên trả lời như thế nào
"Không có."
Giọng nói của Hi Nhiên rất đặc sắc, luôn âm ấm. Coi như không có quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết cậu ta sẽ lại thể hiện nụ cười nhạt nhẽo hữu thiện, cơ hồ cô có thể nhảy lên mà xoa đầu. Mặc dù rất nhỏ giọng nhưng cô vẫn nghe thấy được.
Xem đi!
Giống như loại người như cậu ta không có ai yêu, tốt nhất là đừng yêu người nào.
Rẽ ngoặt vào phòng học ban A, vừa vặn tiếng chuông vang lên.
Cô chuyên nhìn thầy giáo đang viết lên bảng đen râm rạp chằng chịt bài tập cùng chữ viết, đem Lâm Hi Nhiên nhét vào sau gáy.
. . . . . .
Thời niên thiếu, cô đã từng cho là Hi Nhiên sẽ không có người thích.
Ông trời thật thích đùa giỡn. Nhiều năm về sau để cho cô phát hiện thật ra – Hi Nhiên – chính là là người mà cô yêu say đắm.
Thởi điểm cậu ta không có ở bên cạnh, khi cô giãy giụa nói hay không nên nói với cậu ta, cô cũng không phải là không có mềm yếu mà nghĩ đến việc buông tha.
Chỉ là, tình cảm luôn là so lý trí trong đầu còn thật hơn thành.
Cô không tưởng tượng nổi thời đại học lại có thói quen tùy tiện tìm thế thân. Cô tự cho là có thể điều khiển được tình cảm khôn lường đó. Chẳng qua là chỉ là bàn đạp, hoặc là đối với mình, hoặc là đối người người khác.
Khả năng bị nguyền rủa không phải là không thể xảy ra.
Ngay từ năm thứ hai trong nước, trời mùa hè, lời nguyền rủa đã quàng xuống cổ cô, trong lòng không cũng không hiển hiện bóng dáng của người khác.
Ngay từ lúc năm ấy . . . . . . Cũng là trời mùa hè. . . . . .
Giương đôi mắt nhìn không gian trong phòng, nhìn trần nhà không phải là phòng của mình, Từ Lại Llinh dừng một chút, đột nhiên ngồi dậy, một trận nhức đầu mãnh liệt khiến cho cô không nhịn được, nhỏ giọng hô lên một tiếng.
"A. . . . . ." Giống như là dây thun ở trong đầu cô không có chút kiêng kỵ nhảy loạn lên, đau đến không tìm ra vị trí chính xác mà áp chế xuống, chỉ cảm thấy, cả da đầu đều tê dại.
Vuốt vuốt đầu, cô rũ mắt nhìn đồ công sở mặc trên người nhăm nhúm thành dưa muối, nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua.
Quay đầu nhìn về hướng đầu giường để đồng hồ điện tử, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa mỏng manh, phía trên hiển thị rõ thời gian là 6h56 sáng.
"Nguy rồi. . . . . .". Cô chịu đựng cơn đau, chống đỡ đứng lên, từ từ vịn tường đi ra ngoài, cửa phòng ngủ, rương hành lý đã không thấy, nhìn phòng bếp, phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng Lâm Hi Nhiên đâu cả. Trong lúc nhất thời hỗn loạn trong óc, cô nghĩ hẳn là Hi Nhiên đã đi rồi.
Cô. . . . . . Lại bỏ lỡ. . . . . . Lại. . . . . .
Thất bại nhắm mắt lại, cô sa sút tinh thần, ngồi ở salon phòng khách, khổ sở xoa trán.
Thôi. . . . . . Thôi. . . . . .
Thôi!
Cô không biết mình có thể làm cái gì? Hiện tại chạy tới sân bay bảo cậu ta ở lại? Lập tức gọi điện thoại bảo cậu ta trở lại? Nếu như cậu ta khong chịu vì cô mà trở lại, cô so với hiện tại còn khổ sở hơn, ngay cả chờ đợi, lúc cậu ta trở về cô cũng sẽ mất đi tư cách.
Có lẽ. . . . . . Còn là lần sau. . . . . .
"Hàaa...!" Cô đột ngột ngẩng đầu, lập tức bật cười.
Cô luôn muốn nhắc bản thân mình cho cơ hội chờ đợi, rồi lại trơ mắt mặc cho những cơ hội kia xẹt qua. Có thể, bọn họ thật sự vô duyên.
Có lẽ, cậu ta và cô, nhất định chỉ có thể làm vĩnh viễn làm bạn.
“ Phải xin phép lên bên trên đấy……….”. 9h giờ phải đục lỗ thẻ, cô có kịp hay không……….
Xộc xệch nghĩ đứng lên, rồi lại ngồi xuống, choáng váng đầu thật là khó chịu. Cô định ngẩng đầu lên rồi lại ngả ra thành ghế, ngang tay che kín hai mắt.
"Còn là. . . . . . Xin nghỉ thôi. . . . . ." Đã nói thân thể cô không thoải mái lắm. . . . . .
Cô cần yên lặng một chút. . . . . . Cần yên lặng một chút. . . . . . Cần. . . . . .
Rắc đáp!
Tiếng chìa tra vào ổ khóa, tiếng bước chân vang lên, sau đó, cửa gỗ mở ra, có người đến.
“ Bạn tỉnh rồi sao”. Vừa thấy được cô ngồi ở phòng khách, Lâm Hi Nhiên mỉm cười
Cô nghe tiếng, ngơ ngác thả tay xuống, chuyển động tầm mắt, nhìn Hi Nhiên.
Không phải cậu ta…………đã đi rồi sao?
Thế nào. . . . . .
“ Bạn…………”. Hi Nhiên đến gần Lại Linh, còn chưa kịp nói gì lại nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhỏ ra một hàng nước mắt. “ Bạn thấy thế nào? Đầu rất đau sao?”. Hi Nhiên đặt bánh tiêu nóng hổi xuống, vẻ mặt lo lắng.
“ Hi…Hi Nhiên……” Cô không phát hiện ra sự khác thường của chính mình, chỉ là cảm thấy thật là kỳ quái vì sao sắp thở không nổi. Cơ hồ mang theo một ít oán giận, cô nói: “ Mình……..mình cho rằng cậu đã đi rồi…………cậu…cậu tại sao lại ? Không phải trưa nay bạn có chuyến bay hay sao? Nhưng hành lý của bạn…..bạn đi nước ngoài làm cái gì? A, mình không nên hỏi………Mình chỉ muốn nói….nói…đường….đi đường cẩn thận……..” Cô ngổn ngang nói, quẫn bách nặn ra những câu chữ lúc từ biệt vẫn hay nói.
Cuối cùng, khi nói ra bốn chữ này, trong nháy mắt, cô đột nhiên cảm thấy mình thật trở lại cái thời học sinh, mặc váy dài cùng áo sơ mi phẳng phiu, nhìn Hi Nhiên đang đứng nghiêm trước mặt.
Này rất nheièu năm, rất nhiều năm, thật ra cô căn bản không có tiến bộ, đối mặt với Hi Nhiên, luôn là như vậy, luôn ăn ở hai lòng, luôn không có lập trường, không đứng vững, luôn là muốn kìm nén trước giới tuyến tình bạn, rồi lại mâu thuẫn phức tạp hi vọng Hi Nhiên có thể bày tỏ yêu cô, khiến cho bản thân mình rốt cuộc lại biến thành khổ sở chờ đợi, biến mình thành nhân vật đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.