Chương 19
Truki0113
05/02/2022
Tại làng chài cổ xưa kia, sóng biển vỗ vào bờ dào dạt kết hợp cùng cánh chim hải âu dập dìu lại càng khiến khung cảnh thêm bình yên và đẹp đẽ.
Leo hóa thành hình người rồi đi gõ cửa của ngọn hải đăng gần đó, em ngồi trên tảng đá mà ngắm hoàng hôn trên biển, đôi mắt đen thẳm bị lấp đầy bởi khung cảnh hùng vĩ của đại dương. Em cảm nhận cơn gió của biển đang thổi vào người.
Mái tóc màu vàng nắng tung bay lên, từng lọn từng lọn đều bị gió biển mân mê và quấn lấy đầy ôn nhu, em nhắm mắt và rồi hít vào một hơi, gió biển xộc vào mũi và rồi toàn bộ thân thể của em.
Em có chút không muốn trở về đất liền rồi, dù nơi đó có Ema và những người em yêu thương nhưng đồng thời nó quá mức ồn ào và ngột ngạt, còn có biết bao toan tính và âm mưu còn đang diễn ra nữa chứ.
Thế nhưng nếu ở đây mãi mãi em sẽ thực sự buông bỏ mối bận tâm sao ? Em mở mắt ra rồi nhìn mặt trời đang dần biến mất ở phía chân trời, em không buông được mối bận tâm của mình cho nên.... dù sớm hay muộn thì em cũng phải trở về thành phố thôi.
Leo sau khi nói chuyện với lão nhân canh gác hải đăng thì cũng đi đến chỗ của em, hắn nhìn bóng lưng bé nhỏ trước mắt mình kia, lời từ biệt cũng được nói ra, em dỏng tai lên mà nghe nhưng cũng không hề có ý định quay đầu. Leo nhắm mắt thở dài rồi nói lời cuối cùng.
"Nếu có một ngày con mệt mỏi thì hãy trở về, ta.... sẽ bảo vệ con."
"...."
Leo xoay người rồi lặn xuống biển, em chậm rãi quay đầu nhìn lại, ánh nắng cuối cùng cũng đã vụt tắt rồi, đến cả người duy nhất ở đây cũng đã biến mất....
Tiệc vui đến mấy rồi cũng phải tàn thôi, em nhắm mắt rồi chậm rãi bước vào nơi ở mới của mình, ông lão kia thấy em thì mỉm cười ôn hòa, em đưa giỏ đồ cho ông rồi bảo ông có thể bán đi để chăm lo cho cuộc sống, ngày mai em cũng sẽ thử vào làng để kiếm việc làm luôn.
Dẫu sao cũng không thể dựa dẫm vào người khác mãi được, ông lão nghe thế thì gật đầu sau đó mời em đi vào dùng bữa.
"Ông không cần phải cung kính với con như thế, dẫu sao con cũng đáng tuổi con cháu của ông mà."
Em nhẹ giọng nói rồi ngồi xuống dùng cơm. Ông lão nghe thế thì bảo rằng em là nhân ngư mà nhân ngư ở ngôi làng này chính là vị thần cao quý và đáng kính nhất, nếu ông không đối xử tốt với ông thì sẽ bị thần linh trừng phạt. Em nhìn bóng lưng gầy nhom của ông lão mà hai mắt cũng cay lên, ngày trước em đã từng nghe kể rằng người canh gác hải đăng vốn dĩ là những con người rất cô đơn.
Cho nên họ đều rất khó mở lòng, em mang theo những tâm tư nặng trĩu mà dùng hết bữa cơm của mình. Có lẽ ngày mai sẽ ổn hơn chăng.
"Vậy nếu có gì cần thì cậu hãy gọi lão nhé."
Ông lão cầm đèn rồi rời đi, em ngồi xuống giường rồi nhìn khung cảnh ngoài trời thông qua cửa sổ. Phòng em ở chính là căn phòng có thể ngắm nhìn toàn bộ bầu trời và mặt trăng, có lẽ là do Leo đã dặn ông lão là chuẩn bị căn phòng này cho em chăng ? Em nhìn căn phòng vẫn còn bụi bẩn chất đống mà thở dài.
Xem ra việc để em đến đây chưa bao giờ được tính tới rồi nhưng em hiện giờ cũng rất mệt mỏi, ngả người lên cái đệm đã đầy mùi ẩm mốc em chậm rãi nhắm mắt mà ngủ. Tất cả mọi việc đến ngày mai đi rồi hãy tính.
~♤~
Kết quả vẫn là không thể ngủ nỗi mà, em thức suốt đêm và nhìn thấy tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng, nâng cơ thể uể oải của mình dậy, em đi ra trước gương rồi lấy lược tự chải tóc. Mái tóc màu vàng nắng ấy được chải rồi sau đó được buộc lên một cách đầy hờ hững, trước đây đã từng có rất nhiều người cột tóc cho em nhưng kể từ bây giờ người chải và cột nó sẽ là chính em.
Em nhìn thấy cây kéo ở trên bàn rồi cầm nó lên. Em có nên cắt đi mái tóc này không ? Nhưng nếu em cắt nó thì tức là em đã thừa nhận mình thất bại trước Leo. Nghĩ vậy em bặm môi rồi mạnh bạo đặt cây kéo xuống bàn, đôi mắt ảm đạm của em phát lên tia sáng, em sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu.
Nghĩ thế em chống tay đứng dậy và xắn tay áo lên mà bắt đầu dọn dẹp căn phòng ọp ẹp của mình, dọn dẹp suốt mấy tiếng thì trời cũng sáng hẵn, em nhìn căn phòng sau khi dọn dẹp vẫn còn thiếu vài món đồ thì lấy giấy bút ra ghi những món cần mua.
Ông lão lên định gọi em dậy thì thấy em đang ngồi bên bàn để ghi chép đồ cần mua. Ông ta tên là Luke và là người duy nhất ở làng chài này biết về sự tồn tại của nhân ngư, Luke sau khi thấy em dậy rồi thì bảo em ra ăn sáng, em gật đầu rồi cùng ông đi ra ngoài dùng bữa, có lẽ tí nữa em cũng bảo ông là chỉ mình cách dùng dụng cụ làm bếp.
Không thể để người lớn tuổi lao lực vì mình được, em nghĩ thế rồi ăn hết bữa sáng trên đĩa của mình. Luke thấy em ăn xong thì xin ông chỉ nấu ăn, ông vốn dĩ muốn từ chối nhưng dưới đôi mắt nài nỉ của em thì cũng đành mềm lòng đồng ý.
Em nhận được sự đồng ý của ông thì tâm trạng cũng phần nào vui vẻ hơn, em hỏi ông là có thể cùng ông ra ngoài không, vừa hay trong nhà cũng cần mua thêm đồ và bán những món đồ ngày hôm qua cho nên ông cũng gật đầu đồng ý. Em hỏi bình thường ông sống thế nào thì ông bảo là sẽ chỉ đường cho mấy thủy thủ và dựa vào đó để lãnh lương nhưng tiền của ông luôn bị cắt xén vì bọn chúng thấy ông quá già để dùng tiền, em nghe thế thì bỏ cái đĩa đã sứt mẻ lên trên kệ.
Em kêu ông dẫn mình đến chỗ bán hàng đầu tiên, tên gian thương kia thấy em mặc áo choàng che kín mặt thì chê cười em, ông ta nhận lấy hủ bột trân châu của em thì biết rõ giá của nó ít nhất là phải bằng cái rạp bán hàng của mình nhưng ỷ Luke già cỗi nên khinh thường đưa hai đồng tiền cho em. Em nắm lấy nó rồi nắm đầu hắn đập xuống sạp.
Em cầm lấy hủ bột mà đạp chân lên đầu hắn. 2 đồng tiền ? Hủ trân châu do em và Armani mất công nghiền ra chỉ đáng giá hai đồng tiền ? Cả Kantou có dâng cả gia sản lên cũng chưa chắc động vào được !
"Nếu ông còn muốn sống thì tốt nhất là nên biết điều một chút."
"Mày dám đến đây gây sự ? Người đâu, người đâu !"
Luke lo sợ giữ tay em lại nhưng em đưa hủ bột trân châu cho ông và xắn tay lên, nói về đánh nhau thì Sano Manjirou này chưa ngán ai bao giờ cả, thế là khi em nhìn thấy lũ vai u thịt bắp trước mắt thì nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay sau đó lao vào đánh gục từng tên một.
50 tên nhanh chóng nằm gục dưới chân của em, đương nhiên là em phải nhẹ tay rồi, nếu em mà nghiêm túc thật thì lũ này đều bay đầu hết cả rồi. Thẳng tay ném hai đồng tiền vào mặt tên gian thương em mau chóng kéo Luke đi đến gian hàng khác để trao đổi đồ. Các chủ tiệm khác sau khi bị một màn kia dằn mặt thì cũng biết điều hơn mà trả tiền đàng hoàng cho em, một túi tiền nặng trịch để đổi lấy hủ bột trân châu kia đương nhiên là làm em rất hài lòng.
Tối phải nấu gì đó ngon ngon để tự thưởng thôi, em bình tĩnh nghĩ rồi cùng Luke đi mua đồ. Lão Luke thấy em đi chân trần thì kêu em nên đi mua giày đầu tiên, em gật đầu rồi cũng đi mua, sau đó là quần áo, đồ sinh hoạt rồi đồ ăn, giường, bàn rồi nhiều thứ khác.
Cả đời của Luke chưa bao giờ thấy ai có thể tiêu tiền thoải mái như em cả, em nào quan tâm mà tiếp tục đi mua những món đồ cần thiết khác. Nếu muốn ở đây lâu dài thì em phải biết chuẩn bị đồ đạc và những thứ cần thiết chứ.
Ồ, đó không phải là Mikey à ? Một gã đàn ông cao kều nhàm chán nhìn mọi việc đang diễn ra, nghe Hanma nói thấy em ở đây thì Kisaki rất kinh ngạc, y nhanh chóng nhìn theo hướng chỉ tay của Hanma mà nhìn, đó quả thật là Mikey, em đang ngồi trên thùng gỗ mà đung đưa chân đợi lão Luke đi mua phô mai và một ít nước trái cây.
Lão nghĩ nếu đã có tiền rồi thì cũng nên ăn ngon một tí huống chi là em cũng quá gầy rồi, nghĩ thế nên ông kêu em ngồi nghỉ ngơi một tí rồi xoay người đi vào tiệm phô mai mà mua phô mai với một số sản phẩm là từ sữa khác, em thấy lão ta đi rồi thì ngoan ngoãn ngồi đợi, nếu lão mà bị ăn hiếp thì cùng lắm em sẽ lật cái quán kia lên thôi.
Bị thương thì cùng lắm trị thương miễn phí là được, em hung ác nghĩ rồi bình thản ăn táo. Hanma thấy đó là em thật thì đi lại bắt chuyện, em thấy tên khốn đồng mưu hãm hại em gái mình mà bóp nát quả táo trong tay.
"Mày ở đây làm đéo gì ?"
"Ầy, đừng quạo quọ thế chứ ? Bọn tao hầu hết đều làm chủ ở đây."
"... Vậy thì liên quan gì đến tao ?"
Em tối mặt nhìn Hanma, nếu thằng này còn làm gì quá quắt nữa là em sẽ dứt nó luôn. Em còn đang điên lên vì Leo đây này, Hanma nhìn khuôn mặt em bình thản mà rùng mình, Mikey này đúng là trong ngoài bất nhất mà nhưng hắn ta cũng không muốn gây sự với em làm gì.
Ai biết bây giờ em mạnh thế nào chứ ? Không cẩn thận tí mất mạng thì khóc không nổi đâu. Em thấy hắn ta không có ý xấu gì thì lạnh nhạt quay mặt đi, Hanma thấy em như vậy thì cũng chả có hứng chọc em nữa, mục đích đến chỗ em là để xác định em có phải Mikey thật hay không thôi, Hanma nghĩ thế rồi chuẩn bị xoay người rời đi.
"Nếu chỗ này là của mày và Kisaki thì kêu lũ kia đừng làm phiền tao."
"Sao đấy, mày sợ bị đánh hội đồng...."
Một thứ lành lạnh và sắc bén quẹt qua má hắn, em bình thản phẩy tay rồi lạnh nhạt nói.
"Tao trượt tay."
Một khoảng im lặng xuất hiện, em nhìn Hanma đang sờ sờ vết thương thì tiếp tục nói.
"Nhưng nếu tụi mày không biết điều thì nó không còn là trượt tay đâu."
Lời nói của em chính là luật lệ mới ở cái làng chài này, Hanma nhếch môi rồi lững thững rời đi, nếu như Mikey đã ra lệnh thì hắn cũng sẽ bảo lũ cấp dưới biết điều một chút.
Lão Luke mang theo Phô mai, bơ, nước hoa quả và rượu trở lại. Em thấy lão ta về rồi thì cũng nhảy xuống đất mà đi song song với lão, em dự định là sẽ mở một tiệm thuốc ở đây, dù sao thì 2 năm dưới biển em cũng được Armani chỉ dẫn cho việc bắt mạch và thuốc thang rồi, ở làng chài này các loại thuốc cũng tương tự nên em sẽ mở tiệm ở đây vậy.
Nhưng giờ thì phải mang đồ về rồi nấu cơm cái đã. Ngoài ra còn phải để người ta thay giường mới cho em nữa, rất nhiều việc phải làm đấy cho nên em phải tranh thủ thời gian vậy.
~♤~
Bối cảnh của truyện là tại một thế giới khác nha. Dù có Kantou Manji với Touman thật nhưng các thành phố, các sự kiện khác cũng khác biệt hoàn toàn.
Các thành phố cổ ở đây là những nơi tập trung nhiều người thường còn các thành phố khác là những thành phố tập trung những người có dị năng, dị năng giả rồi huyết tộc các thứ,... cho nên các thành viên của Touman có dị năng thì mọi người cũng đừng thấy lạ nha.
Nên vì thế nếu mọi người thấy lạ lẫm là hiện đại rồi mà vẫn còn mấy làng chài cổ kiểu trung đông thì đừng lạ lẫm nha :3
Lần này Truki chơi là chơi 1 vố hơi lớn và vượt quá mức rồi nhưng sẽ cố gắng để sắp xếp mọi thứ hợp lý nhất có thể nha.
Nếu mọi người khó hiểu thì có thể hỏi nha, Truki sẽ cố giải đáp thắc mắc cho mọi người :3
Leo hóa thành hình người rồi đi gõ cửa của ngọn hải đăng gần đó, em ngồi trên tảng đá mà ngắm hoàng hôn trên biển, đôi mắt đen thẳm bị lấp đầy bởi khung cảnh hùng vĩ của đại dương. Em cảm nhận cơn gió của biển đang thổi vào người.
Mái tóc màu vàng nắng tung bay lên, từng lọn từng lọn đều bị gió biển mân mê và quấn lấy đầy ôn nhu, em nhắm mắt và rồi hít vào một hơi, gió biển xộc vào mũi và rồi toàn bộ thân thể của em.
Em có chút không muốn trở về đất liền rồi, dù nơi đó có Ema và những người em yêu thương nhưng đồng thời nó quá mức ồn ào và ngột ngạt, còn có biết bao toan tính và âm mưu còn đang diễn ra nữa chứ.
Thế nhưng nếu ở đây mãi mãi em sẽ thực sự buông bỏ mối bận tâm sao ? Em mở mắt ra rồi nhìn mặt trời đang dần biến mất ở phía chân trời, em không buông được mối bận tâm của mình cho nên.... dù sớm hay muộn thì em cũng phải trở về thành phố thôi.
Leo sau khi nói chuyện với lão nhân canh gác hải đăng thì cũng đi đến chỗ của em, hắn nhìn bóng lưng bé nhỏ trước mắt mình kia, lời từ biệt cũng được nói ra, em dỏng tai lên mà nghe nhưng cũng không hề có ý định quay đầu. Leo nhắm mắt thở dài rồi nói lời cuối cùng.
"Nếu có một ngày con mệt mỏi thì hãy trở về, ta.... sẽ bảo vệ con."
"...."
Leo xoay người rồi lặn xuống biển, em chậm rãi quay đầu nhìn lại, ánh nắng cuối cùng cũng đã vụt tắt rồi, đến cả người duy nhất ở đây cũng đã biến mất....
Tiệc vui đến mấy rồi cũng phải tàn thôi, em nhắm mắt rồi chậm rãi bước vào nơi ở mới của mình, ông lão kia thấy em thì mỉm cười ôn hòa, em đưa giỏ đồ cho ông rồi bảo ông có thể bán đi để chăm lo cho cuộc sống, ngày mai em cũng sẽ thử vào làng để kiếm việc làm luôn.
Dẫu sao cũng không thể dựa dẫm vào người khác mãi được, ông lão nghe thế thì gật đầu sau đó mời em đi vào dùng bữa.
"Ông không cần phải cung kính với con như thế, dẫu sao con cũng đáng tuổi con cháu của ông mà."
Em nhẹ giọng nói rồi ngồi xuống dùng cơm. Ông lão nghe thế thì bảo rằng em là nhân ngư mà nhân ngư ở ngôi làng này chính là vị thần cao quý và đáng kính nhất, nếu ông không đối xử tốt với ông thì sẽ bị thần linh trừng phạt. Em nhìn bóng lưng gầy nhom của ông lão mà hai mắt cũng cay lên, ngày trước em đã từng nghe kể rằng người canh gác hải đăng vốn dĩ là những con người rất cô đơn.
Cho nên họ đều rất khó mở lòng, em mang theo những tâm tư nặng trĩu mà dùng hết bữa cơm của mình. Có lẽ ngày mai sẽ ổn hơn chăng.
"Vậy nếu có gì cần thì cậu hãy gọi lão nhé."
Ông lão cầm đèn rồi rời đi, em ngồi xuống giường rồi nhìn khung cảnh ngoài trời thông qua cửa sổ. Phòng em ở chính là căn phòng có thể ngắm nhìn toàn bộ bầu trời và mặt trăng, có lẽ là do Leo đã dặn ông lão là chuẩn bị căn phòng này cho em chăng ? Em nhìn căn phòng vẫn còn bụi bẩn chất đống mà thở dài.
Xem ra việc để em đến đây chưa bao giờ được tính tới rồi nhưng em hiện giờ cũng rất mệt mỏi, ngả người lên cái đệm đã đầy mùi ẩm mốc em chậm rãi nhắm mắt mà ngủ. Tất cả mọi việc đến ngày mai đi rồi hãy tính.
~♤~
Kết quả vẫn là không thể ngủ nỗi mà, em thức suốt đêm và nhìn thấy tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng, nâng cơ thể uể oải của mình dậy, em đi ra trước gương rồi lấy lược tự chải tóc. Mái tóc màu vàng nắng ấy được chải rồi sau đó được buộc lên một cách đầy hờ hững, trước đây đã từng có rất nhiều người cột tóc cho em nhưng kể từ bây giờ người chải và cột nó sẽ là chính em.
Em nhìn thấy cây kéo ở trên bàn rồi cầm nó lên. Em có nên cắt đi mái tóc này không ? Nhưng nếu em cắt nó thì tức là em đã thừa nhận mình thất bại trước Leo. Nghĩ vậy em bặm môi rồi mạnh bạo đặt cây kéo xuống bàn, đôi mắt ảm đạm của em phát lên tia sáng, em sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy đâu.
Nghĩ thế em chống tay đứng dậy và xắn tay áo lên mà bắt đầu dọn dẹp căn phòng ọp ẹp của mình, dọn dẹp suốt mấy tiếng thì trời cũng sáng hẵn, em nhìn căn phòng sau khi dọn dẹp vẫn còn thiếu vài món đồ thì lấy giấy bút ra ghi những món cần mua.
Ông lão lên định gọi em dậy thì thấy em đang ngồi bên bàn để ghi chép đồ cần mua. Ông ta tên là Luke và là người duy nhất ở làng chài này biết về sự tồn tại của nhân ngư, Luke sau khi thấy em dậy rồi thì bảo em ra ăn sáng, em gật đầu rồi cùng ông đi ra ngoài dùng bữa, có lẽ tí nữa em cũng bảo ông là chỉ mình cách dùng dụng cụ làm bếp.
Không thể để người lớn tuổi lao lực vì mình được, em nghĩ thế rồi ăn hết bữa sáng trên đĩa của mình. Luke thấy em ăn xong thì xin ông chỉ nấu ăn, ông vốn dĩ muốn từ chối nhưng dưới đôi mắt nài nỉ của em thì cũng đành mềm lòng đồng ý.
Em nhận được sự đồng ý của ông thì tâm trạng cũng phần nào vui vẻ hơn, em hỏi ông là có thể cùng ông ra ngoài không, vừa hay trong nhà cũng cần mua thêm đồ và bán những món đồ ngày hôm qua cho nên ông cũng gật đầu đồng ý. Em hỏi bình thường ông sống thế nào thì ông bảo là sẽ chỉ đường cho mấy thủy thủ và dựa vào đó để lãnh lương nhưng tiền của ông luôn bị cắt xén vì bọn chúng thấy ông quá già để dùng tiền, em nghe thế thì bỏ cái đĩa đã sứt mẻ lên trên kệ.
Em kêu ông dẫn mình đến chỗ bán hàng đầu tiên, tên gian thương kia thấy em mặc áo choàng che kín mặt thì chê cười em, ông ta nhận lấy hủ bột trân châu của em thì biết rõ giá của nó ít nhất là phải bằng cái rạp bán hàng của mình nhưng ỷ Luke già cỗi nên khinh thường đưa hai đồng tiền cho em. Em nắm lấy nó rồi nắm đầu hắn đập xuống sạp.
Em cầm lấy hủ bột mà đạp chân lên đầu hắn. 2 đồng tiền ? Hủ trân châu do em và Armani mất công nghiền ra chỉ đáng giá hai đồng tiền ? Cả Kantou có dâng cả gia sản lên cũng chưa chắc động vào được !
"Nếu ông còn muốn sống thì tốt nhất là nên biết điều một chút."
"Mày dám đến đây gây sự ? Người đâu, người đâu !"
Luke lo sợ giữ tay em lại nhưng em đưa hủ bột trân châu cho ông và xắn tay lên, nói về đánh nhau thì Sano Manjirou này chưa ngán ai bao giờ cả, thế là khi em nhìn thấy lũ vai u thịt bắp trước mắt thì nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay sau đó lao vào đánh gục từng tên một.
50 tên nhanh chóng nằm gục dưới chân của em, đương nhiên là em phải nhẹ tay rồi, nếu em mà nghiêm túc thật thì lũ này đều bay đầu hết cả rồi. Thẳng tay ném hai đồng tiền vào mặt tên gian thương em mau chóng kéo Luke đi đến gian hàng khác để trao đổi đồ. Các chủ tiệm khác sau khi bị một màn kia dằn mặt thì cũng biết điều hơn mà trả tiền đàng hoàng cho em, một túi tiền nặng trịch để đổi lấy hủ bột trân châu kia đương nhiên là làm em rất hài lòng.
Tối phải nấu gì đó ngon ngon để tự thưởng thôi, em bình tĩnh nghĩ rồi cùng Luke đi mua đồ. Lão Luke thấy em đi chân trần thì kêu em nên đi mua giày đầu tiên, em gật đầu rồi cũng đi mua, sau đó là quần áo, đồ sinh hoạt rồi đồ ăn, giường, bàn rồi nhiều thứ khác.
Cả đời của Luke chưa bao giờ thấy ai có thể tiêu tiền thoải mái như em cả, em nào quan tâm mà tiếp tục đi mua những món đồ cần thiết khác. Nếu muốn ở đây lâu dài thì em phải biết chuẩn bị đồ đạc và những thứ cần thiết chứ.
Ồ, đó không phải là Mikey à ? Một gã đàn ông cao kều nhàm chán nhìn mọi việc đang diễn ra, nghe Hanma nói thấy em ở đây thì Kisaki rất kinh ngạc, y nhanh chóng nhìn theo hướng chỉ tay của Hanma mà nhìn, đó quả thật là Mikey, em đang ngồi trên thùng gỗ mà đung đưa chân đợi lão Luke đi mua phô mai và một ít nước trái cây.
Lão nghĩ nếu đã có tiền rồi thì cũng nên ăn ngon một tí huống chi là em cũng quá gầy rồi, nghĩ thế nên ông kêu em ngồi nghỉ ngơi một tí rồi xoay người đi vào tiệm phô mai mà mua phô mai với một số sản phẩm là từ sữa khác, em thấy lão ta đi rồi thì ngoan ngoãn ngồi đợi, nếu lão mà bị ăn hiếp thì cùng lắm em sẽ lật cái quán kia lên thôi.
Bị thương thì cùng lắm trị thương miễn phí là được, em hung ác nghĩ rồi bình thản ăn táo. Hanma thấy đó là em thật thì đi lại bắt chuyện, em thấy tên khốn đồng mưu hãm hại em gái mình mà bóp nát quả táo trong tay.
"Mày ở đây làm đéo gì ?"
"Ầy, đừng quạo quọ thế chứ ? Bọn tao hầu hết đều làm chủ ở đây."
"... Vậy thì liên quan gì đến tao ?"
Em tối mặt nhìn Hanma, nếu thằng này còn làm gì quá quắt nữa là em sẽ dứt nó luôn. Em còn đang điên lên vì Leo đây này, Hanma nhìn khuôn mặt em bình thản mà rùng mình, Mikey này đúng là trong ngoài bất nhất mà nhưng hắn ta cũng không muốn gây sự với em làm gì.
Ai biết bây giờ em mạnh thế nào chứ ? Không cẩn thận tí mất mạng thì khóc không nổi đâu. Em thấy hắn ta không có ý xấu gì thì lạnh nhạt quay mặt đi, Hanma thấy em như vậy thì cũng chả có hứng chọc em nữa, mục đích đến chỗ em là để xác định em có phải Mikey thật hay không thôi, Hanma nghĩ thế rồi chuẩn bị xoay người rời đi.
"Nếu chỗ này là của mày và Kisaki thì kêu lũ kia đừng làm phiền tao."
"Sao đấy, mày sợ bị đánh hội đồng...."
Một thứ lành lạnh và sắc bén quẹt qua má hắn, em bình thản phẩy tay rồi lạnh nhạt nói.
"Tao trượt tay."
Một khoảng im lặng xuất hiện, em nhìn Hanma đang sờ sờ vết thương thì tiếp tục nói.
"Nhưng nếu tụi mày không biết điều thì nó không còn là trượt tay đâu."
Lời nói của em chính là luật lệ mới ở cái làng chài này, Hanma nhếch môi rồi lững thững rời đi, nếu như Mikey đã ra lệnh thì hắn cũng sẽ bảo lũ cấp dưới biết điều một chút.
Lão Luke mang theo Phô mai, bơ, nước hoa quả và rượu trở lại. Em thấy lão ta về rồi thì cũng nhảy xuống đất mà đi song song với lão, em dự định là sẽ mở một tiệm thuốc ở đây, dù sao thì 2 năm dưới biển em cũng được Armani chỉ dẫn cho việc bắt mạch và thuốc thang rồi, ở làng chài này các loại thuốc cũng tương tự nên em sẽ mở tiệm ở đây vậy.
Nhưng giờ thì phải mang đồ về rồi nấu cơm cái đã. Ngoài ra còn phải để người ta thay giường mới cho em nữa, rất nhiều việc phải làm đấy cho nên em phải tranh thủ thời gian vậy.
~♤~
Bối cảnh của truyện là tại một thế giới khác nha. Dù có Kantou Manji với Touman thật nhưng các thành phố, các sự kiện khác cũng khác biệt hoàn toàn.
Các thành phố cổ ở đây là những nơi tập trung nhiều người thường còn các thành phố khác là những thành phố tập trung những người có dị năng, dị năng giả rồi huyết tộc các thứ,... cho nên các thành viên của Touman có dị năng thì mọi người cũng đừng thấy lạ nha.
Nên vì thế nếu mọi người thấy lạ lẫm là hiện đại rồi mà vẫn còn mấy làng chài cổ kiểu trung đông thì đừng lạ lẫm nha :3
Lần này Truki chơi là chơi 1 vố hơi lớn và vượt quá mức rồi nhưng sẽ cố gắng để sắp xếp mọi thứ hợp lý nhất có thể nha.
Nếu mọi người khó hiểu thì có thể hỏi nha, Truki sẽ cố giải đáp thắc mắc cho mọi người :3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.