[Alltakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?
Chương 165
Mincii
18/02/2023
Đem tay từ chậu nước đá rút lên, đế vương Hanma dù có vẻ ngoài cao ráo đẹp trai cũng không thể che giấu nổi sự thống khổ đang dày vò ở hai bàn tay của mình.
Không cam tâm nhíu mày, Hanma nhân lúc Takemichi không để ý thì trực tiếp nhét hai tay vào eo phía sau của cậu.
Bị cảm giác ê buốt đột nhiên tiếp xúc da thịt, Takemichi hoảng hốt nhảy dựng người lên.
Lại nữa, Hanma lại chơi cái trò trẻ con này.
"Anh điên hả, mau thả tôi ra."
Vùng vẫy để thoát khỏi ma trảo của Hanma, Takemichi nhắm đến chân của hắn đạp đạp hai cú đau điếng người.
Kiên quyết không thả cậu ra, Hanma cho dù đau ở chân cũng ráng nhẫn nhịn nói:"Là ai hại tay của tôi ra nông nỗi này, bắt đền đó, mau sưởi ấm cho tôi nhanh lên."
Đúng như lời của Hanma nói thì tay của hắn từ khi rút ra cho đến giờ vẫn chưa trở lại trạng thái màu sắc bình thường, cũng phải thôi, với nhiệt độ lạnh lẽo ở bên ngoài cộng thêm việc để tay trong nước đá lâu như thế thì sao mà không đông cứng cho được.
"Đáng đời lắm, ai bảo anh trêu tôi làm gì?"
"Còn nói như vậy? Để xem tôi trị cậu thế nào."
"Được...được rồi mà."
Eo của Takemichi rất mẫn cảm, thế nên bị Hanma vừa xoa vừa chạm vào như thế đúng là khó chịu chết người, cũng may ngay sau khi nhận được lệnh thông qua thì Shinichirou đã kịp thời đến giải vây cho cậu.
Điểm đến tiếp theo của tất cả mọi người trong trường quay là một ngôi đền Hiroshi, nơi này bao quanh tứ phía toàn là cây cối cao lớn um tùm, theo chỉ dẫn của một người đàn ông đã đứng chờ sẵn từ trước, hệt như vòng chơi đầu tiên, nơi này mỗi nhóm lại phải cử ra hai người bắt buộc một nam một nữ để thực hiện thử thách phối hợp ăn ý.
"Một nam một nữ?"
Lẩm bẩm đọc lại yêu cầu bắt buộc của trò chơi, Takemichi đảo mắt nhìn sang cô nàng Hana với Yuzuha đang đứng cùng một chỗ, như vậy có nghĩa là trong thử thách lần này sẽ có sự góp mặt của một trong hai người bọn họ.
"Tôi với Takemichi vừa lên rồi, sân chơi còn lại nhường mọi người."
Chủ động kéo Takemichi ra khỏi mớ rắc rối của vòng xoáy phức tạp giữa các mối quan hệ, Hanma có phần hoài nghi việc Takemichi có tình cảm với nam nữ hoặc không nên hơn hết là phòng tránh chuyện tiếp xúc thân mật nhất có thể.
Thế nhưng hành động của Hanma hiếm khi lại được chính Takemichi đồng ý, thật ra khi nghe đến luật chơi thì cậu cũng không tính tham gia, bởi vì thử thách lần này theo phổ biến thì người nam phải cõng người nữ đi qua một đoạn đường đã được đặt sẵn những vỏ chai trống rỗng, còn chưa kể đến việc người nam bắt buộc bịt hai mắt lại và chỉ được di chuyển theo chỉ dẫn của người nữ.
Đây có thể coi là một thử thách rất nhập nhằng, bởi vì cho dù có thân thiết đến mấy cũng khó mà vượt qua dễ dàng được.
"Chị Yuzuha lên không?"
Nam thì chưa biết nhưng nữ ở bên đội của cậu lại có những hai sự lựa chọn, dựa theo tính cách Takemichi lại nghĩ Yuzuha rất hợp trong trò chơi này.
"Cậu lên thì tôi lên."
"Em vừa lên còn gì."
"Vậy thôi tôi không lên đâu..."
Lí nhí thì thầm vào tai của Takemichi ý kiến của mình, Yuzuha ẩn ý liếc sang cô gái tên Hana đang đứng khoanh tay ở trước mặt.
Hiểu ý, Takemichi hỏi lại:"Nhưng đó là khách mời, có chút không tiện."
"Có gì không tiện?"
Đột nhiên từ phía sau, Mikey không biết xuất hiện từ khi nào lại bất ngờ lên tiếng, nhẹ nhàng quay ra đằng sau, Takemichi nhìn thấy tổng bộ thành viên của nhóm 1 thì âm thầm hiểu ra.
Cũng đúng thôi, dù sao bọn họ vẫn đang cùng nhau tập hợp một chỗ mà.
"Vậy tại sao lại tiện?" Takemichi hỏi ngược lại Mikey.
Như một cơn gió dịu nhẹ thoảng qua, Mikey không rõ dụng ý cong môi, song mâu ngắm thẳng vào Shinichirou để nhìn chằm chằm:"Hana vốn là "bạn gái" của anh Shin, không phải trong trò chơi này rất có lợi thế với nhóm của em rồi sao?"
"..."
Bạn gái?
Takemichi có chút kinh ngạc, chuyện Shinichirou có bạn gái đúng là rất khó tin, bởi vì trong thời điểm này sự nghiệp của anh đang trong trạng thái thăng hoa, nếu nhỡ may bị fangirl biết ảnh đế mà mình âm thầm ngưỡng mộ đã là hoa có chủ thì có phải rất đau lòng hay không?
Nhưng mà...
"Cũng tốt, vậy Shinichirou với Hana cùng nhau lên đi."
Vẫn là cậu muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Khoanh tay nhìn thẳng vào đôi mắt không hề mang theo chút sự tình gì của Shin, Takemichi thản nhiên cười nhạt.
Có vẻ như lời của Mikey nói hoàn toàn là sự thật, chỉ tiếc là cậu không hề có hứng thú với mối quan hệ của Shin, thế nên bàn đến chuyện cậu để tâm hay không thì chắc chắn câu trả lời sẽ là không rồi.
Tán dương trước sự thẳng thắn của Takemichi, Mikey coi như đạt được mục đích thì vui vẻ quay trở về vị trí của mình.
Lượt chơi thứ hai, Takemichi đứng ở vòng ngoài để quan sát các thành viên được cử lên để thực hiện thử thách, thế nhưng từ đầu đến cuối thì sự chú tâm của cậu chỉ đặt ở chỗ có ảnh đế cùng bạn gái đang đứng, nếu mà nói cho khách quan thì Hana so với Vivian còn chưa thật sự xinh đẹp bằng, thế nhưng xét về độ gợi cảm...
"Cái này đúng là phải xem xét lại thật..."
Trò chơi thứ hai kết thúc, nhóm ba của Takemichi làm rơi 7/15 vỏ chai rỗng, đứng thứ ba trong số năm nhóm còn lại.
Thử thách thông qua.
"Cậu thấy hai người họ thế nào?"
Ngồi yên một chỗ để chờ đợi thời gian nhanh chóng trôi qua, Wakasa không biết ăn phải độc dược gì mà lại chủ động bắt chuyện với cậu.
Là một người xem như có đầu óc, Takemichi hiểu ý của Wakasa nên không nhanh không chậm trả lời lại:"Cũng hợp."
"...Cậu không cảm thấy khó chịu?"
Bị Wakasa đột nhiên hỏi một câu không rõ đầu đuôi như thế, Takemichi nhíu mày nhìn hắn, thái độ có chút suy tư:"Ở đây ngoài anh ra thì có ai mà khó chịu?"
Cậu làm sao phải khó chịu? Ngược lại thì người nên hỏi câu này là Takemichi cậu mới đúng.
"Tôi có chỗ nào khó chịu?"
"Mặt anh."
"..."
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc khi Shinichirou bỏ Hana xuống rồi mỗi người một trước một sau trở về, chậm rãi tiến lại gần chỗ Takemichi đang đứng, dáng người cao lớn của Shin hơi cúi thấp người để nhìn Takemichi.
Bị ánh nhìn nóng bỏng của Shin làm cho ngứa ngáy, cái miệng Takemichi không chịu yên phận mà bắt đầu trêu ghẹo vài câu.
"Ảnh đế mà lại đứng hạng ba sao?"
Thản nhiên đáp lại câu nói của Takemichi, Shinichirou mỉm cười:"Chúng tôi vốn dĩ không ăn ý."
Từ đầu đã như vậy, đây là trò chơi "Tâm đầu ý hợp", cậu hiểu lời nói của Shin là đang khéo léo nhắc lại việc này cho cậu nhớ, còn chưa kể vế đối đáp phủ định kia.
"Thật vậy chăng..."
Khúc khích cười vài tiếng nhạt nhẽo, Takemichi ẩn ý nhìn sang chỗ Mikey đang đứng để quan sát bọn họ.
Cậu có nên vạch trần ra không, chuyện ngay từ đầu cậu đã tỏ tường mọi thứ?
"Xuất phát tiếp thôi."
Như có như không bỏ qua vấn đề không nhất thiết phải cần giải thích, Takemichi nghiêng đầu đưa ra một chủ kiến xem như có liên quan nhất ở thời điểm hiện tại, việc còn lại là chỉ đợi mọi người hưởng ứng.
Vòng tiếp theo là trò chơi tiếp nối, vẫn như mọi lần, Takemichi khi nghe đến việc phải dùng miệng để di chuyển tờ giấy từ người đầu tiên đến người cuối cùng thì đã bắt đầu cảm thấy đau đầu chống mặt, giành quyền ưu tiên trở thành người ngồi ở vị trí số một, ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị chuyền sang cho Draken thì lại ho khan một tiếng, bị tác động vật lí, tờ giấy đang được kẹp ở trong miệng Takemichi rơi ra.
Ngơ ngác quan sát mẩu giấy chậm rãi rơi xuống đất, Takemichi nhìn sang hướng dẫn viên hỏi:"Như vậy là thua rồi phải không ạ!?"
Draken:"..."
Inupee:"..."
Yuzuha:"..."
Wakasa:"..."
Hanma:"..."
Shinichirou cười nhạt.
"Tôi hình như cảm thấy hơi oan uổng khi đã vui mừng vì được chung đội với cậu rồi Takemichi."
Nghe Hanma nói như vậy, Takemichi cũng chỉ im lặng thở dài.
Cậu nha, thực sự vô tội lắm.
"Thật ra..."
"Cậu cmn biện hộ một câu xem?"
"Ơ?"
Tự nhiên lại bị đe doạ, Takemichi bày tỏ thái độ oan ức:"Tôi không có cố tình ho, tại cổ bị ngứa- khoan, từ từ đã, tôi có lí do mà."
Nhìn thấy Hanma khi không lại xắn tay áo, Takemichi hoảng cả lên, tuy nhiên dù lời nói còn tỏ ra ba phần bất lực bảy phần sợ hãi thì gương mặt của cậu lại phảng phất loại cảm giác thoả mãn cực kì, giống như vừa giành được một kì tích hoang hỉ nào đó.
"Tôi hôm nay cho cậu ăn đòn, để cho cậu hiểu thế nào là đùa dai không thể sống."
"Tôi tham gia với cậu."
Đứng dậy nhập hội với Hanma, Takemichi bị hai đại ma vương rượt đuổi chạy loạn khắp nơi.
"Này Takemichi, Draken, Hanma, phải đi chung một đội chứ?"
Bất lực trước sự trẻ con hoá của thành viên tổ mình, Yuzuha mệt mỏi đuổi theo phía sau.
Rong ruổi vượt qua tầm hai ba nhóm đang dẫn đầu thì Takemichi cũng dần mệt rã, cũng may Draken với Hanma ngay từ lúc bắt đầu đã không hề có ý định sẽ bắt nạt cậu ngay tại đây, nếu không phải vì Takemichi cứ chạy hăng quá thì sao bọn họ lại phải a dua mà chạy theo sau, kết quả bây giờ là tất cả đều mệt, mồ hôi cũng vì thế mà đổ ra không ít.
Đem áo khoác ngoài cởi ra, Takemichi cầm ở tay rồi lườm muốn rách mắt hai tên côn đồ vẫn còn đứng chóng nạnh thở dốc.
"Ở phía trước có cái cầu treo, nhìn có vẻ hơi khó đi nên em cẩn thận chút."
Nghe tiếng nói nhắc nhở đâu đó vang lên, Takemichi theo phản xạ quay sang thì thấy Inupee đang đỡ Tettsuki để y không bị té ngã.
Nói mới nhớ, hình như chân của Tettsuki có vấn đề nhỉ?
"Takemichi, có cần anh bế em sang bên kia không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, không mất quá nhiều thời gian để nhận ra Chifuyu, Takemichi rất tự nhiên mà quay sang nói chuyện với hắn:"Không cần nha, tôi rất rành đi mấy cái nơi như thế này đó."
"Em cái gì cũng giỏi."
Yêu chiều nhéo mũi Takemichi, Chifuyu chỉ hận không thể kéo cậu vào lòng để hôn mạnh một cái cho đỡ nhớ, nghĩ đến việc chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về đoàn tụ với Takemichi, Chifuyu không kịp suy nghĩ nhiều nên chờ lúc không có ai để ý thì hôn vào má của cậu một cái.
Cả ngày hôm nay không được gần người yêu là đã nhớ lắm rồi, tối nay nhất định phải chạy sang chỗ Takemichi ngủ để chơi mới được.
"Anh đi trước, cưng ở lại đợi tới lượt nhé."
"Cái tên này."
Xoa nhẹ vào nơi Chifuyu vừa hôn, Takemichi tuy nhăn mặt nhưng lại không cảm thấy chán ghét.
Dù sao cũng dần quen rồi.
Nhớ đến một việc cần phải làm, Takemichi đảo mắt nhìn sang Takuya vẫn đang đứng ở một góc để quan sát tình hình, không để lại lời nào, Takemichi vòng sang nhóm bốn rồi chủ động nắm lấy tay của Takuya, cậu nói:"Đi với tao đi."
Thấy thành viên tổ ba xuất hiện ở bên khu vực của nhóm bốn, không ít thì nhiều vẫn có người để ý đến hai bàn tay đang đan vào nhau kia.
Vẫn là câu nói đó, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, Takemichi biết Takuya sợ độ cao nên khi nghe tin Takuya không có ở trong đội khiến Takemichi có chút lo lắng.
Hiểu rõ tâm ý của Takemichi, Takuya cảm thấy chẳng có việc gì phải từ chối nên đã theo cậu đi sang khu vực của nhóm ba.
Trong lúc chờ đợi mọi người đi qua bên kia hết thì Takuya lại phát hiện dây giày của mình bị nới lỏng, không kịp suy nghĩ nhiều, Takuya lấy tay của mình ra khỏi tay của Takemichi rồi ngồi xuống cột lại, chỉ là Takuya không ngờ đến việc này lại khiến Takemichi không để ý mà nắm nhầm tay của Inupee đang đứng kế bên.
Bị một người còn chưa nói chuyện lần nào đột ngột nắm tay kéo đi, Inupee tuy có kinh ngạc nhưng lại không kịp lên tiếng ngăn cản, hoặc là do hắn bị chặn họng khi nghe cậu dịu dàng nhắc nhở:"Cẩn thận một chút, nơi này khá trơn."
Qua đến bên kia con suối, Takemichi quay đầu ra đằng sau để xem Takuya liệu có ổn không, thế nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy gương mặt không có tí cảm xúc gì của Inupee thì Takemichi đã hoàn toàn ba chấm.
Tình huống gì đây?
Ló cái đầu qua bên kia xem, Takemichi thấy Takuya vẫn đứng ở kia thì ngầm hiểu ra mọi chuyện, bình thản xem như chẳng có gì mà buông tay Inupee ra, Takemichi lại vòng về để đón đúng người đúng chủ.
Cuộc hành trình cứ thế tiếp diễn gần như hết một ngày, tổng kết lại thì tất cả mọi người đã vượt qua được ba trò chơi giải trí, điểm cuối cùng được chọn để làm nơi tập trung là một khu di tích đã bị bỏ hoang.
Ở nơi đây, mọi người cũng bắt đầu nhìn thấy những du khách khác đang lựa chọn giữa hai con đường, một là đi cáp treo, hai là đi bộ để leo lên đỉnh núi.
"Bây giờ tôi sẽ đưa ra bốn món quà cho bốn nhóm có thành tích cao nhất và một hình phạt cho nhóm có số điểm thấp nhất trong cả năm nhóm."
"Lượt đầu tiên, tròn 300 điểm, nhóm một và nhóm hai đồng hạng."
"Lượt hai, 270 điểm, nhóm bốn và nhóm ba, nhóm năm với 260 điểm."
Một kết quả dường như không cần công bố cũng đoán được.
Và tất nhiên xui quẩy nhất vẫn là nhóm ba chỉ sở hữu 90 điểm.
Ngồi ở một góc nghe thông báo, Takemichi chẳng những không cảm thấy hối lỗi mà còn rất tự nhiên vênh váo cái mặt lên trời.
"Trước tiên thì tôi sẽ phổ biến món quà trước, sau đó sẽ đến lượt công bố nhiệm vụ mà mọi người bắt buộc hoàn thành."
Dừng một chút để mọi người tiếp nhận thông tin, đạo diễn Ken nói tiếp:"Đồng hạng một hai ba sẽ đi cáp treo để lên đỉnh núi và được tặng mỗi người một bộ trang phục độc quyền ở nơi này."
"Tất nhiên hạng một sẽ có phần nhỉnh hơn về việc được sắp xếp chỗ ăn chỗ ở bậc nhất và hiện đại nhất, tuy hạng hai và ba không được hưởng quyền lợi này nhưng đổi lại các bạn sẽ có một bữa ăn do chính đội thua cuộc cùng đầu bếp thượng hạng làm ra."
"Chốt lại, hình phạt của nhóm thua cuộc là sẽ leo bộ từ đây lên đỉnh núi, bắt buộc phải tự xin vào ở nhà thường dân và cùng đầu bếp nấu ăn cho bốn nhóm còn lại."
"..."
Một làn gió dịu nhẹ thổi qua, tuy có lạnh nhưng cũng không lạnh lẽo bằng tâm trạng của tất cả thành viên trừ Takemichi của nhóm ba, nhiều ánh mắt đồng cảm hướng về phía bọn họ, lo lắng có, thông cảm có, thấu hiểu có, tóm lại là vô vàn cảm xúc khó nói nên lời.
"Khụ, được rồi, vậy có ai muốn đổi nhóm không?"
Đạo diễn vừa dứt lời thì Wakasa đã nhanh chân đứng dậy để di dời về phía nhóm một, hắn ngại nhất là việc đi bộ, sao có thể đi bộ chứ?
"..."
Nhìn thấy Wakasa bỏ của chạy lấy người, Takemichi đưa ra cái bộ mặt hoàn toàn không thể tin được.
Tráo trở, rõ tráo trở.
Tiếp theo, Draken và Hanma tuy có chút tiếc nuối nhưng vẫn bắt buộc phải đứng dậy rời đi, quả nhiên vẫn là không thể xuống bếp.
Còn chưa kể đi xin ở nhờ nhà thường dân? Yuzuha thân là con gái sao có thể làm như vậy được...
"Takemichi, xin lỗi nhiều."
"Ơ kìa, mọi người không đùa đó chứ? Ai cũng đi vậy nhóm ba như thế nào?"
Nghe thấy Takemichi nói thế, đạo diễn Ken liền lập tức bổ sung:"Cậu cũng có thể đổi mà."
"Sao tôi phải đổi, tôi là người của nhóm ba, chết cũng là ma của nhóm ba."
"Em qua nhóm anh cũng được này, mỗi nhóm hai người chia ra thì không ai bị phạt nữa."
Thấy Takemichi có vẻ bướng bỉnh nên Chifuyu ngồi kế bên vỗ vai khuyên nhủ cậu, chỉ tiếc Takemichi trời sinh bản tính cố chấp, vài ba lời nói kia sao lay chuyển được quyết định của cậu.
"Mọi người thiệt sự muốn đổi luôn?"
Ngay cả Inupee cũng qua nhóm một với Wakasa rồi, chỉ còn mỗi ảnh đế là vẫn ngồi ở đây.
Thấy vậy, Takemichi nhíu mày hỏi:"Anh không đi hả?"
Hana bạn gái của Shin cũng chạy qua nhóm bốn cư trú rồi, thế sao Shin vẫn không chịu di cư?
"Không, tôi ở với em."
"..."
Thôi nha thôi nha, sẽ rung động thật đó...
"Vậy nhóm ba chỉ có hai người sao? Takuya, Kazushi, Makoto và Akkun nữa, qua một đội với tao đi."
Nghe Takemichi gọi tên, Makoto và Akkun đồng loạt giả điếc, riêng Takuya thì rụt rè đáp lại:"Tao vẫn muốn ăn đồ Takemichi nấu lắm, hay mày ráng chịu đựng nha."
"Mày tồi vậy luôn? Còn Kazushi?"
"Tao..."
Hắn cũng không muốn đi, phải làm sao phải làm sao?
"Được, được lắm, đừng có ân hận."
Thấy mọi thứ dường như đã đâu vào đấy, đạo diễn Ken chốt lại thành viên rồi yêu cầu mọi người nêu nhiệm vụ.
"Nhóm 1 nhận nhiệm vụ hoàn thành ba thử thách với điểm tối đa."
"Nhóm 2 giống nhóm 1."
"Nhóm 4 tìm đủ ba chiếc khăn với ba màu sắc khác nhau, đã hoàn thành."
"Nhóm 5 tìm ra con đường ngắn nhất để trở về điểm xuất phát, trong quá trình đi chúng tôi đã vẽ ra bản đồ."
Senju đem một mẩu giấy đưa qua cho bố Ken kiểm tra, quả nhiên là hoàn thành rất tốt.
"Hừm...được, chấp nhận, vậy nhóm 5 thông qua."
Bốn nhóm đã thực hiện đủ nhiệm vụ của mình, tất nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới nhận được quà, mọi thứ cho đến hiện tại coi như suôn sẻ.
"Vậy bây giờ là chỉ tiêu cuối cùng, tờ giấy nhiệm vụ được phát ra ban đầu còn nhóm nào giữ lại chứ?"
Tờ giấy?
Nghe đến hai từ nhiệm vụ, Hina, Akane, Senju và Emma đồng loạt sửng sốt.
Tờ giấy, phải rồi, đây không phải là thứ mà bọn họ đã được uỷ quyền để cất giữ hay sao?
Nghi hoặc nhìn bố Ken, Emma hỏi lại:"Nó không phải chỉ có tác dụng là cho mỗi nhóm biết nhiệm vụ mình cần làm sao?"
"Không không!" Đạo diễn Ken phủ nhận:"Đó là chìa khoá cuối cùng để đánh dấu cho việc các cô các cậu được thông qua, sao thế, chẳng còn ai giữ lại sao?"
"..."
Akane, Senju, Hina, Emma kèm theo Yuzuha đều đồng loạt nhìn sang Takemichi.
Như một điềm báo từ trước, Takemichi chỉnh đốn trang phục gọn gàng rồi từ từ đứng dậy, ở trong túi áo lôi ra năm mẫu giấy nhiệm vụ, Takemichi xếp chồng nó lên nhau rồi đi đến gần đạo diễn Ken.
Cậu nói:"Kính thưa tất cả mọi người, thật ra nhiệm vụ của nhóm ba hôm nay là bằng mọi cách phải tập hợp được năm mệnh lệnh của cả năm nhóm thành một chỗ rồi đem chúng xé đi, vì đây là nhiệm vụ khó nên quyền lợi được hưởng đó chính là một yêu cầu bất kì."
"Và tất nhiên, hiện tại năm tờ giấy đó đang nằm trên tay tôi, thế nên tôi dùng quyền lợi của mình, uỷ quyền toàn bộ phần thắng của cả bốn nhóm thuộc về riêng tôi, như một món quà trao đổi, chúng ta cùng nhau đổi qua đổi lại, thế nào? Hỡi những con người có phúc mà không biết hưởng, bỏ đồng đội để quẩy đít rời đi như thế, xem hậu quả có phải đến hơi sớm hay không?"
Đời như đùa, không nghĩ Takemichi lại thâm độc đến như vậy, thì ra ngay từ đầu cậu không hề có ý định nghiêm túc là vì muốn úp một nồi bất ngờ này lên đầu bọn họ.
Nhưng mà có đau cũng không đau bằng những con người đã vì lợi ích mà rời bỏ Takemichi, cái này có thể nói là sao nhỉ? Oan nghiệt sao?
Thật là...đã nói rồi, em có sai cái gì đi nữa, nếu có phải trả giá em cũng xin chấp nhận trả giá.
Không cam tâm nhíu mày, Hanma nhân lúc Takemichi không để ý thì trực tiếp nhét hai tay vào eo phía sau của cậu.
Bị cảm giác ê buốt đột nhiên tiếp xúc da thịt, Takemichi hoảng hốt nhảy dựng người lên.
Lại nữa, Hanma lại chơi cái trò trẻ con này.
"Anh điên hả, mau thả tôi ra."
Vùng vẫy để thoát khỏi ma trảo của Hanma, Takemichi nhắm đến chân của hắn đạp đạp hai cú đau điếng người.
Kiên quyết không thả cậu ra, Hanma cho dù đau ở chân cũng ráng nhẫn nhịn nói:"Là ai hại tay của tôi ra nông nỗi này, bắt đền đó, mau sưởi ấm cho tôi nhanh lên."
Đúng như lời của Hanma nói thì tay của hắn từ khi rút ra cho đến giờ vẫn chưa trở lại trạng thái màu sắc bình thường, cũng phải thôi, với nhiệt độ lạnh lẽo ở bên ngoài cộng thêm việc để tay trong nước đá lâu như thế thì sao mà không đông cứng cho được.
"Đáng đời lắm, ai bảo anh trêu tôi làm gì?"
"Còn nói như vậy? Để xem tôi trị cậu thế nào."
"Được...được rồi mà."
Eo của Takemichi rất mẫn cảm, thế nên bị Hanma vừa xoa vừa chạm vào như thế đúng là khó chịu chết người, cũng may ngay sau khi nhận được lệnh thông qua thì Shinichirou đã kịp thời đến giải vây cho cậu.
Điểm đến tiếp theo của tất cả mọi người trong trường quay là một ngôi đền Hiroshi, nơi này bao quanh tứ phía toàn là cây cối cao lớn um tùm, theo chỉ dẫn của một người đàn ông đã đứng chờ sẵn từ trước, hệt như vòng chơi đầu tiên, nơi này mỗi nhóm lại phải cử ra hai người bắt buộc một nam một nữ để thực hiện thử thách phối hợp ăn ý.
"Một nam một nữ?"
Lẩm bẩm đọc lại yêu cầu bắt buộc của trò chơi, Takemichi đảo mắt nhìn sang cô nàng Hana với Yuzuha đang đứng cùng một chỗ, như vậy có nghĩa là trong thử thách lần này sẽ có sự góp mặt của một trong hai người bọn họ.
"Tôi với Takemichi vừa lên rồi, sân chơi còn lại nhường mọi người."
Chủ động kéo Takemichi ra khỏi mớ rắc rối của vòng xoáy phức tạp giữa các mối quan hệ, Hanma có phần hoài nghi việc Takemichi có tình cảm với nam nữ hoặc không nên hơn hết là phòng tránh chuyện tiếp xúc thân mật nhất có thể.
Thế nhưng hành động của Hanma hiếm khi lại được chính Takemichi đồng ý, thật ra khi nghe đến luật chơi thì cậu cũng không tính tham gia, bởi vì thử thách lần này theo phổ biến thì người nam phải cõng người nữ đi qua một đoạn đường đã được đặt sẵn những vỏ chai trống rỗng, còn chưa kể đến việc người nam bắt buộc bịt hai mắt lại và chỉ được di chuyển theo chỉ dẫn của người nữ.
Đây có thể coi là một thử thách rất nhập nhằng, bởi vì cho dù có thân thiết đến mấy cũng khó mà vượt qua dễ dàng được.
"Chị Yuzuha lên không?"
Nam thì chưa biết nhưng nữ ở bên đội của cậu lại có những hai sự lựa chọn, dựa theo tính cách Takemichi lại nghĩ Yuzuha rất hợp trong trò chơi này.
"Cậu lên thì tôi lên."
"Em vừa lên còn gì."
"Vậy thôi tôi không lên đâu..."
Lí nhí thì thầm vào tai của Takemichi ý kiến của mình, Yuzuha ẩn ý liếc sang cô gái tên Hana đang đứng khoanh tay ở trước mặt.
Hiểu ý, Takemichi hỏi lại:"Nhưng đó là khách mời, có chút không tiện."
"Có gì không tiện?"
Đột nhiên từ phía sau, Mikey không biết xuất hiện từ khi nào lại bất ngờ lên tiếng, nhẹ nhàng quay ra đằng sau, Takemichi nhìn thấy tổng bộ thành viên của nhóm 1 thì âm thầm hiểu ra.
Cũng đúng thôi, dù sao bọn họ vẫn đang cùng nhau tập hợp một chỗ mà.
"Vậy tại sao lại tiện?" Takemichi hỏi ngược lại Mikey.
Như một cơn gió dịu nhẹ thoảng qua, Mikey không rõ dụng ý cong môi, song mâu ngắm thẳng vào Shinichirou để nhìn chằm chằm:"Hana vốn là "bạn gái" của anh Shin, không phải trong trò chơi này rất có lợi thế với nhóm của em rồi sao?"
"..."
Bạn gái?
Takemichi có chút kinh ngạc, chuyện Shinichirou có bạn gái đúng là rất khó tin, bởi vì trong thời điểm này sự nghiệp của anh đang trong trạng thái thăng hoa, nếu nhỡ may bị fangirl biết ảnh đế mà mình âm thầm ngưỡng mộ đã là hoa có chủ thì có phải rất đau lòng hay không?
Nhưng mà...
"Cũng tốt, vậy Shinichirou với Hana cùng nhau lên đi."
Vẫn là cậu muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Khoanh tay nhìn thẳng vào đôi mắt không hề mang theo chút sự tình gì của Shin, Takemichi thản nhiên cười nhạt.
Có vẻ như lời của Mikey nói hoàn toàn là sự thật, chỉ tiếc là cậu không hề có hứng thú với mối quan hệ của Shin, thế nên bàn đến chuyện cậu để tâm hay không thì chắc chắn câu trả lời sẽ là không rồi.
Tán dương trước sự thẳng thắn của Takemichi, Mikey coi như đạt được mục đích thì vui vẻ quay trở về vị trí của mình.
Lượt chơi thứ hai, Takemichi đứng ở vòng ngoài để quan sát các thành viên được cử lên để thực hiện thử thách, thế nhưng từ đầu đến cuối thì sự chú tâm của cậu chỉ đặt ở chỗ có ảnh đế cùng bạn gái đang đứng, nếu mà nói cho khách quan thì Hana so với Vivian còn chưa thật sự xinh đẹp bằng, thế nhưng xét về độ gợi cảm...
"Cái này đúng là phải xem xét lại thật..."
Trò chơi thứ hai kết thúc, nhóm ba của Takemichi làm rơi 7/15 vỏ chai rỗng, đứng thứ ba trong số năm nhóm còn lại.
Thử thách thông qua.
"Cậu thấy hai người họ thế nào?"
Ngồi yên một chỗ để chờ đợi thời gian nhanh chóng trôi qua, Wakasa không biết ăn phải độc dược gì mà lại chủ động bắt chuyện với cậu.
Là một người xem như có đầu óc, Takemichi hiểu ý của Wakasa nên không nhanh không chậm trả lời lại:"Cũng hợp."
"...Cậu không cảm thấy khó chịu?"
Bị Wakasa đột nhiên hỏi một câu không rõ đầu đuôi như thế, Takemichi nhíu mày nhìn hắn, thái độ có chút suy tư:"Ở đây ngoài anh ra thì có ai mà khó chịu?"
Cậu làm sao phải khó chịu? Ngược lại thì người nên hỏi câu này là Takemichi cậu mới đúng.
"Tôi có chỗ nào khó chịu?"
"Mặt anh."
"..."
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc khi Shinichirou bỏ Hana xuống rồi mỗi người một trước một sau trở về, chậm rãi tiến lại gần chỗ Takemichi đang đứng, dáng người cao lớn của Shin hơi cúi thấp người để nhìn Takemichi.
Bị ánh nhìn nóng bỏng của Shin làm cho ngứa ngáy, cái miệng Takemichi không chịu yên phận mà bắt đầu trêu ghẹo vài câu.
"Ảnh đế mà lại đứng hạng ba sao?"
Thản nhiên đáp lại câu nói của Takemichi, Shinichirou mỉm cười:"Chúng tôi vốn dĩ không ăn ý."
Từ đầu đã như vậy, đây là trò chơi "Tâm đầu ý hợp", cậu hiểu lời nói của Shin là đang khéo léo nhắc lại việc này cho cậu nhớ, còn chưa kể vế đối đáp phủ định kia.
"Thật vậy chăng..."
Khúc khích cười vài tiếng nhạt nhẽo, Takemichi ẩn ý nhìn sang chỗ Mikey đang đứng để quan sát bọn họ.
Cậu có nên vạch trần ra không, chuyện ngay từ đầu cậu đã tỏ tường mọi thứ?
"Xuất phát tiếp thôi."
Như có như không bỏ qua vấn đề không nhất thiết phải cần giải thích, Takemichi nghiêng đầu đưa ra một chủ kiến xem như có liên quan nhất ở thời điểm hiện tại, việc còn lại là chỉ đợi mọi người hưởng ứng.
Vòng tiếp theo là trò chơi tiếp nối, vẫn như mọi lần, Takemichi khi nghe đến việc phải dùng miệng để di chuyển tờ giấy từ người đầu tiên đến người cuối cùng thì đã bắt đầu cảm thấy đau đầu chống mặt, giành quyền ưu tiên trở thành người ngồi ở vị trí số một, ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị chuyền sang cho Draken thì lại ho khan một tiếng, bị tác động vật lí, tờ giấy đang được kẹp ở trong miệng Takemichi rơi ra.
Ngơ ngác quan sát mẩu giấy chậm rãi rơi xuống đất, Takemichi nhìn sang hướng dẫn viên hỏi:"Như vậy là thua rồi phải không ạ!?"
Draken:"..."
Inupee:"..."
Yuzuha:"..."
Wakasa:"..."
Hanma:"..."
Shinichirou cười nhạt.
"Tôi hình như cảm thấy hơi oan uổng khi đã vui mừng vì được chung đội với cậu rồi Takemichi."
Nghe Hanma nói như vậy, Takemichi cũng chỉ im lặng thở dài.
Cậu nha, thực sự vô tội lắm.
"Thật ra..."
"Cậu cmn biện hộ một câu xem?"
"Ơ?"
Tự nhiên lại bị đe doạ, Takemichi bày tỏ thái độ oan ức:"Tôi không có cố tình ho, tại cổ bị ngứa- khoan, từ từ đã, tôi có lí do mà."
Nhìn thấy Hanma khi không lại xắn tay áo, Takemichi hoảng cả lên, tuy nhiên dù lời nói còn tỏ ra ba phần bất lực bảy phần sợ hãi thì gương mặt của cậu lại phảng phất loại cảm giác thoả mãn cực kì, giống như vừa giành được một kì tích hoang hỉ nào đó.
"Tôi hôm nay cho cậu ăn đòn, để cho cậu hiểu thế nào là đùa dai không thể sống."
"Tôi tham gia với cậu."
Đứng dậy nhập hội với Hanma, Takemichi bị hai đại ma vương rượt đuổi chạy loạn khắp nơi.
"Này Takemichi, Draken, Hanma, phải đi chung một đội chứ?"
Bất lực trước sự trẻ con hoá của thành viên tổ mình, Yuzuha mệt mỏi đuổi theo phía sau.
Rong ruổi vượt qua tầm hai ba nhóm đang dẫn đầu thì Takemichi cũng dần mệt rã, cũng may Draken với Hanma ngay từ lúc bắt đầu đã không hề có ý định sẽ bắt nạt cậu ngay tại đây, nếu không phải vì Takemichi cứ chạy hăng quá thì sao bọn họ lại phải a dua mà chạy theo sau, kết quả bây giờ là tất cả đều mệt, mồ hôi cũng vì thế mà đổ ra không ít.
Đem áo khoác ngoài cởi ra, Takemichi cầm ở tay rồi lườm muốn rách mắt hai tên côn đồ vẫn còn đứng chóng nạnh thở dốc.
"Ở phía trước có cái cầu treo, nhìn có vẻ hơi khó đi nên em cẩn thận chút."
Nghe tiếng nói nhắc nhở đâu đó vang lên, Takemichi theo phản xạ quay sang thì thấy Inupee đang đỡ Tettsuki để y không bị té ngã.
Nói mới nhớ, hình như chân của Tettsuki có vấn đề nhỉ?
"Takemichi, có cần anh bế em sang bên kia không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, không mất quá nhiều thời gian để nhận ra Chifuyu, Takemichi rất tự nhiên mà quay sang nói chuyện với hắn:"Không cần nha, tôi rất rành đi mấy cái nơi như thế này đó."
"Em cái gì cũng giỏi."
Yêu chiều nhéo mũi Takemichi, Chifuyu chỉ hận không thể kéo cậu vào lòng để hôn mạnh một cái cho đỡ nhớ, nghĩ đến việc chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về đoàn tụ với Takemichi, Chifuyu không kịp suy nghĩ nhiều nên chờ lúc không có ai để ý thì hôn vào má của cậu một cái.
Cả ngày hôm nay không được gần người yêu là đã nhớ lắm rồi, tối nay nhất định phải chạy sang chỗ Takemichi ngủ để chơi mới được.
"Anh đi trước, cưng ở lại đợi tới lượt nhé."
"Cái tên này."
Xoa nhẹ vào nơi Chifuyu vừa hôn, Takemichi tuy nhăn mặt nhưng lại không cảm thấy chán ghét.
Dù sao cũng dần quen rồi.
Nhớ đến một việc cần phải làm, Takemichi đảo mắt nhìn sang Takuya vẫn đang đứng ở một góc để quan sát tình hình, không để lại lời nào, Takemichi vòng sang nhóm bốn rồi chủ động nắm lấy tay của Takuya, cậu nói:"Đi với tao đi."
Thấy thành viên tổ ba xuất hiện ở bên khu vực của nhóm bốn, không ít thì nhiều vẫn có người để ý đến hai bàn tay đang đan vào nhau kia.
Vẫn là câu nói đó, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, Takemichi biết Takuya sợ độ cao nên khi nghe tin Takuya không có ở trong đội khiến Takemichi có chút lo lắng.
Hiểu rõ tâm ý của Takemichi, Takuya cảm thấy chẳng có việc gì phải từ chối nên đã theo cậu đi sang khu vực của nhóm ba.
Trong lúc chờ đợi mọi người đi qua bên kia hết thì Takuya lại phát hiện dây giày của mình bị nới lỏng, không kịp suy nghĩ nhiều, Takuya lấy tay của mình ra khỏi tay của Takemichi rồi ngồi xuống cột lại, chỉ là Takuya không ngờ đến việc này lại khiến Takemichi không để ý mà nắm nhầm tay của Inupee đang đứng kế bên.
Bị một người còn chưa nói chuyện lần nào đột ngột nắm tay kéo đi, Inupee tuy có kinh ngạc nhưng lại không kịp lên tiếng ngăn cản, hoặc là do hắn bị chặn họng khi nghe cậu dịu dàng nhắc nhở:"Cẩn thận một chút, nơi này khá trơn."
Qua đến bên kia con suối, Takemichi quay đầu ra đằng sau để xem Takuya liệu có ổn không, thế nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy gương mặt không có tí cảm xúc gì của Inupee thì Takemichi đã hoàn toàn ba chấm.
Tình huống gì đây?
Ló cái đầu qua bên kia xem, Takemichi thấy Takuya vẫn đứng ở kia thì ngầm hiểu ra mọi chuyện, bình thản xem như chẳng có gì mà buông tay Inupee ra, Takemichi lại vòng về để đón đúng người đúng chủ.
Cuộc hành trình cứ thế tiếp diễn gần như hết một ngày, tổng kết lại thì tất cả mọi người đã vượt qua được ba trò chơi giải trí, điểm cuối cùng được chọn để làm nơi tập trung là một khu di tích đã bị bỏ hoang.
Ở nơi đây, mọi người cũng bắt đầu nhìn thấy những du khách khác đang lựa chọn giữa hai con đường, một là đi cáp treo, hai là đi bộ để leo lên đỉnh núi.
"Bây giờ tôi sẽ đưa ra bốn món quà cho bốn nhóm có thành tích cao nhất và một hình phạt cho nhóm có số điểm thấp nhất trong cả năm nhóm."
"Lượt đầu tiên, tròn 300 điểm, nhóm một và nhóm hai đồng hạng."
"Lượt hai, 270 điểm, nhóm bốn và nhóm ba, nhóm năm với 260 điểm."
Một kết quả dường như không cần công bố cũng đoán được.
Và tất nhiên xui quẩy nhất vẫn là nhóm ba chỉ sở hữu 90 điểm.
Ngồi ở một góc nghe thông báo, Takemichi chẳng những không cảm thấy hối lỗi mà còn rất tự nhiên vênh váo cái mặt lên trời.
"Trước tiên thì tôi sẽ phổ biến món quà trước, sau đó sẽ đến lượt công bố nhiệm vụ mà mọi người bắt buộc hoàn thành."
Dừng một chút để mọi người tiếp nhận thông tin, đạo diễn Ken nói tiếp:"Đồng hạng một hai ba sẽ đi cáp treo để lên đỉnh núi và được tặng mỗi người một bộ trang phục độc quyền ở nơi này."
"Tất nhiên hạng một sẽ có phần nhỉnh hơn về việc được sắp xếp chỗ ăn chỗ ở bậc nhất và hiện đại nhất, tuy hạng hai và ba không được hưởng quyền lợi này nhưng đổi lại các bạn sẽ có một bữa ăn do chính đội thua cuộc cùng đầu bếp thượng hạng làm ra."
"Chốt lại, hình phạt của nhóm thua cuộc là sẽ leo bộ từ đây lên đỉnh núi, bắt buộc phải tự xin vào ở nhà thường dân và cùng đầu bếp nấu ăn cho bốn nhóm còn lại."
"..."
Một làn gió dịu nhẹ thổi qua, tuy có lạnh nhưng cũng không lạnh lẽo bằng tâm trạng của tất cả thành viên trừ Takemichi của nhóm ba, nhiều ánh mắt đồng cảm hướng về phía bọn họ, lo lắng có, thông cảm có, thấu hiểu có, tóm lại là vô vàn cảm xúc khó nói nên lời.
"Khụ, được rồi, vậy có ai muốn đổi nhóm không?"
Đạo diễn vừa dứt lời thì Wakasa đã nhanh chân đứng dậy để di dời về phía nhóm một, hắn ngại nhất là việc đi bộ, sao có thể đi bộ chứ?
"..."
Nhìn thấy Wakasa bỏ của chạy lấy người, Takemichi đưa ra cái bộ mặt hoàn toàn không thể tin được.
Tráo trở, rõ tráo trở.
Tiếp theo, Draken và Hanma tuy có chút tiếc nuối nhưng vẫn bắt buộc phải đứng dậy rời đi, quả nhiên vẫn là không thể xuống bếp.
Còn chưa kể đi xin ở nhờ nhà thường dân? Yuzuha thân là con gái sao có thể làm như vậy được...
"Takemichi, xin lỗi nhiều."
"Ơ kìa, mọi người không đùa đó chứ? Ai cũng đi vậy nhóm ba như thế nào?"
Nghe thấy Takemichi nói thế, đạo diễn Ken liền lập tức bổ sung:"Cậu cũng có thể đổi mà."
"Sao tôi phải đổi, tôi là người của nhóm ba, chết cũng là ma của nhóm ba."
"Em qua nhóm anh cũng được này, mỗi nhóm hai người chia ra thì không ai bị phạt nữa."
Thấy Takemichi có vẻ bướng bỉnh nên Chifuyu ngồi kế bên vỗ vai khuyên nhủ cậu, chỉ tiếc Takemichi trời sinh bản tính cố chấp, vài ba lời nói kia sao lay chuyển được quyết định của cậu.
"Mọi người thiệt sự muốn đổi luôn?"
Ngay cả Inupee cũng qua nhóm một với Wakasa rồi, chỉ còn mỗi ảnh đế là vẫn ngồi ở đây.
Thấy vậy, Takemichi nhíu mày hỏi:"Anh không đi hả?"
Hana bạn gái của Shin cũng chạy qua nhóm bốn cư trú rồi, thế sao Shin vẫn không chịu di cư?
"Không, tôi ở với em."
"..."
Thôi nha thôi nha, sẽ rung động thật đó...
"Vậy nhóm ba chỉ có hai người sao? Takuya, Kazushi, Makoto và Akkun nữa, qua một đội với tao đi."
Nghe Takemichi gọi tên, Makoto và Akkun đồng loạt giả điếc, riêng Takuya thì rụt rè đáp lại:"Tao vẫn muốn ăn đồ Takemichi nấu lắm, hay mày ráng chịu đựng nha."
"Mày tồi vậy luôn? Còn Kazushi?"
"Tao..."
Hắn cũng không muốn đi, phải làm sao phải làm sao?
"Được, được lắm, đừng có ân hận."
Thấy mọi thứ dường như đã đâu vào đấy, đạo diễn Ken chốt lại thành viên rồi yêu cầu mọi người nêu nhiệm vụ.
"Nhóm 1 nhận nhiệm vụ hoàn thành ba thử thách với điểm tối đa."
"Nhóm 2 giống nhóm 1."
"Nhóm 4 tìm đủ ba chiếc khăn với ba màu sắc khác nhau, đã hoàn thành."
"Nhóm 5 tìm ra con đường ngắn nhất để trở về điểm xuất phát, trong quá trình đi chúng tôi đã vẽ ra bản đồ."
Senju đem một mẩu giấy đưa qua cho bố Ken kiểm tra, quả nhiên là hoàn thành rất tốt.
"Hừm...được, chấp nhận, vậy nhóm 5 thông qua."
Bốn nhóm đã thực hiện đủ nhiệm vụ của mình, tất nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới nhận được quà, mọi thứ cho đến hiện tại coi như suôn sẻ.
"Vậy bây giờ là chỉ tiêu cuối cùng, tờ giấy nhiệm vụ được phát ra ban đầu còn nhóm nào giữ lại chứ?"
Tờ giấy?
Nghe đến hai từ nhiệm vụ, Hina, Akane, Senju và Emma đồng loạt sửng sốt.
Tờ giấy, phải rồi, đây không phải là thứ mà bọn họ đã được uỷ quyền để cất giữ hay sao?
Nghi hoặc nhìn bố Ken, Emma hỏi lại:"Nó không phải chỉ có tác dụng là cho mỗi nhóm biết nhiệm vụ mình cần làm sao?"
"Không không!" Đạo diễn Ken phủ nhận:"Đó là chìa khoá cuối cùng để đánh dấu cho việc các cô các cậu được thông qua, sao thế, chẳng còn ai giữ lại sao?"
"..."
Akane, Senju, Hina, Emma kèm theo Yuzuha đều đồng loạt nhìn sang Takemichi.
Như một điềm báo từ trước, Takemichi chỉnh đốn trang phục gọn gàng rồi từ từ đứng dậy, ở trong túi áo lôi ra năm mẫu giấy nhiệm vụ, Takemichi xếp chồng nó lên nhau rồi đi đến gần đạo diễn Ken.
Cậu nói:"Kính thưa tất cả mọi người, thật ra nhiệm vụ của nhóm ba hôm nay là bằng mọi cách phải tập hợp được năm mệnh lệnh của cả năm nhóm thành một chỗ rồi đem chúng xé đi, vì đây là nhiệm vụ khó nên quyền lợi được hưởng đó chính là một yêu cầu bất kì."
"Và tất nhiên, hiện tại năm tờ giấy đó đang nằm trên tay tôi, thế nên tôi dùng quyền lợi của mình, uỷ quyền toàn bộ phần thắng của cả bốn nhóm thuộc về riêng tôi, như một món quà trao đổi, chúng ta cùng nhau đổi qua đổi lại, thế nào? Hỡi những con người có phúc mà không biết hưởng, bỏ đồng đội để quẩy đít rời đi như thế, xem hậu quả có phải đến hơi sớm hay không?"
Đời như đùa, không nghĩ Takemichi lại thâm độc đến như vậy, thì ra ngay từ đầu cậu không hề có ý định nghiêm túc là vì muốn úp một nồi bất ngờ này lên đầu bọn họ.
Nhưng mà có đau cũng không đau bằng những con người đã vì lợi ích mà rời bỏ Takemichi, cái này có thể nói là sao nhỉ? Oan nghiệt sao?
Thật là...đã nói rồi, em có sai cái gì đi nữa, nếu có phải trả giá em cũng xin chấp nhận trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.