Chương 34
Thanh Y Bàng Bàng
10/07/2020
Cũng không rõ cuối cùng là do Matthew phát hiện ra máy nghe lén hay là bọn họ xảy ra vấn đề gì mà sau hôm đó, Dương Quý không nhận được thông tin nào khác về bọn họ. Adrian không có phản ứng gì về vấn đề này. Hai người họ sáng sớm hôm sau đã rời căn nhà nhỏ, xuất phát vào sâu trong dãy núi.
Vì đã được nghỉ ngơi cho khỏe nên bước chân hai người cũng nhanh hơn bình thường, hơn nữa sau khi vượt qua một ngọn núi cao thì là vùng đất bằng phẳng dễ đi hơn. Sau khi tăng tốc, hai người liền kịp tới nhà nhỏ sâu trong rừng rậm trước khi trời tối.
Dương Quý đứng trước căn nhà gỗ hít sâu một hơn. Nói là nhà thì cũng không chuẩn. Căn phòng này không cao, nhưng diện tích thì cũng tương đương căn nhà mái đỏ của Adrian. Cậu theo anh đi vào. Quả nhiên bên trong đầy đủ gia cụ, chẳng qua do thời gian dài không có người ở nên mặt trên vương một lớp bụi dày.
Adrian tìm thấy máy phát điện, cả căn phòng lập tức bừng sáng. Trong lúc Dương Quý đi dọn dẹp thì Adrian nấu ăn. Vì vội đi đường nên hôm nay hai người không bắt được con gì, cũng may dọc đường hái nhặt được không ít rau dại và quả dại. Cái này thì Dương Quý chẳng có chút kiến thức nào, cứ Adrian bảo ăn được thì cậu hái thôi.
Dương Quý bỏ ba lô vào trong phòng ngủ. Cậu phát hiện nhà vệ sinh có vòi nước có thể dùng ngay, quả thực thuận tiện hơn tưởng tượng. Trong bếp có bình ga. Adrian trước tiên kiểm tra một lượt, xác nhận không có vấn đề gì mới bắt đầu nấu cơm, thực ra cũng chỉ có súp rau dại với bánh mì kẹp chân giò hun khói.
Adrian chuẩn bị xong hết liền giúp Dương Quý dọn dẹp. Dọn xong tương đối phòng ngủ thì hai người ra ăn tối. Chân giò hun khói mang theo chỉ còn lại tầm một nắm tay, ăn hết bữa này là không còn nữa. Vì vậy Dương Quý có chút lo về vấn đề thức ăn, dù sao cũng không thể bữa nào cũng ăn thịt.
“Đừng lo. Mai anh dẫn em ra ngoài xem thử, hôm nay muộn quá rồi.” Adrian vừa phết tương Lao Gan Ma lên bánh mì vừa nói.
Hôm sau, lúc Dương Quý còn đang say giấc nồng thì Adrian đã tỉnh dậy. Anh mặc áo khoác mỏng ra ngoài, nhân lúc sớm ban mai hái được một rổ nấm đầy mang về. Trong bếp vẫn còn bánh mì, ăn chung với đó là được bữa sáng.
Dương Quý cuộn mình trong chăn, được anh dùng nụ hôn tới đánh thức.
“Chào buổi sáng, bé cừu con.” Adrian nhéo nhéo má gọi cậu dậy.
Dương Quý nheo mắt dụi mặt vào chiếc gối mềm mại. đầu lại rúc vào trong chăn. Adrian thấy vậy thì nín cười, “Dậy ăn đi. Hôm nay còn có nhiều việc phải làm lắm đấy.”
Anh thấy Dương Quý không có phản ứng gì với lời của mình thì thò tay vào trong. Người trong chăn vốn đã tỉnh. Cậu thấy tay anh thì lập tức tóm lấy, ai ngờ lại lạnh lẽo như vậy, lạnh tới mức làm cậu phát run.
“Ôi, anh làm gì mà tay lạnh vậy.” Dương Quý nói rồi ôm tay anh vào lòng ủ ấm.
Bản thân Adrian không chú ý đến chi tiết nhỏ này. Có điều cảm giác lòng bàn tay áp lên lồng ngực ấm nóng thật rất thích, nên anh không từ chối, ngồi xuống bên giường trò chuyện với cậu vài câu.
Nước dùng trong nhà được lấy từ mạch nước ngầm trong núi, không phân nóng lạnh. Adrian lấy thẳng nước lạnh nấu cơm, bản thân thì không có cảm giác gì nhưng lại làm Dương Quý lạnh tới giật mình.
Chờ tới lúc hai bàn tay đều trở nên ấm áp, Adrian thấy cậu lại muốn thiếp đi, liền đưa ngón tay vuốt đầu ngực Dương Quý, nhẹ nhàng nhéo ti cậu. Quả nhiên cậu mơ màng trợn mở mắt.
“Còn không ăn là bữa sáng sẽ lạnh đấy.” Adrian kéo góc chăn, lấy chóp mũi cọ cọ mũi người yêu.
Dương Quý ườn ài vươn vai. Mà cũng không hiểu sao, cái giường này cứ đặt lưng xuống là ngủ không dậy được. Cậu trước giờ chưa từng ngủ nướng như vậy, nghĩ thế liền ngồi dậy, “Ừm. Anh ra ăn trước đi, em ra ngay đây.”
Vào nhà vệ sinh, Dương Quý vừa nhìn liền thấy cốc nước để đánh răng đặt trên bồn rửa mặt. Cậu cầm cốc lên mới phát hiện bên trong là nước ấm. Tâm tình nhất thời không biết phải dùng từ gì để miêu tả. Thế là cậu vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy tới bên Adrian đã ngồi yên vị, ôm anh hôn chụt một cái.
Adrian bị sự nhiệt tình bất ngờ này của Dương Quý làm cho cũng có chút hứng lên. Anh hôn đáp lại người ngồi trong lòng, ngón tay cũng không ngoan ngoãn luồn vào trong áo cậu.
Cũng may Dương Quý kịp thời phanh lại. Cậu đẩy ngực anh ra, “Khụ khụ, còn không ăn là đồ ăn lạnh đó.”
Adrian tỏ vẻ không thỏa mãn nhìn cậu, rõ ràng là cậu quyến rũ anh mà.
“Ừm….. Không phải anh bảo hôm nay có nhiều việc phải làm à, mau ăn đi.” Dương Quý rời khỏi lòng anh, niềm nở múc súp nấm cho anh.
Adrian liếc cậu một cái, quyết định tạm thời tha cho cậu.
Dương Quý ăn súp, vừa ăn miếng nấm ngon lành vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc nhìn khung cửa sổ bằng kính bỗng cậu nhớ ra một chuyện, trước khi ra khỏi nhà, Adrian đã che kin tất cả cửa sổ lại. Đúng ra mà nói bên ngoài vừa có lười thép vừa có lan can sắt, người bình thường đã khó vào rồi, giờ còn che tất cả cửa sổ lại, có cần phải kín vậy không?
Adrian suy nghĩ một chút rồi nói tới chuyện lúc trước. Hồi anh chưa chuyển nhà, vẫn ở căn nhà cũ, thường xuyên bị mất trộm đồ. Mất nào là cốc nước, khăn bông đã dùng qua, mà mất nhiều nhất là quần áo với đồ lót.
Việc này làm Adrian cảm thấy rất ghê tởm. Phiền muộn thời gian dài cũng không tìm được biện pháp giải quyết phù hợp, dù sao anh cũng không thể cứ ở mãi trong nhà. Mãi tới lúc chuyển nhà, anh liền đặc biệt chú ý tới vấn đề an toàn và bảo mật khi xây dựng thiết kế phòng ở. Dù có phần quá mức nhưng anh muốn đảm bảo không có người lạ nào có thể vào trong nhà, lấy trộm bất cứ đồ đạc nào của anh.
Dương Quý phát hiện Adrian rất có ý thức lãnh thổ, hơn nữa còn cực kỳ ghét sự dò xét từ người khác. Khi anh nói anh rất mẫn cảm đối với ánh mắt người khác nhìn mình, Dương Quý liền đỏ mặt.
“Vậy là anh từ sớm đã biết em nhìn trộm anh, phải không?” Dương Quý vừa bực vừa ngượng, lại nghĩ tới chuyện lúc trước mình lấy điện thoại chụp trộm anh. Nhẽ nào anh sớm đã nhận ra rồi?
Adrian không đáp, chỉ nhìn cậu cười. Nụ cười của người đẹp thực dễ làm người ta lóa mắt, nhưng Dương Quý kiềm chế được. Cậu cố gắng mím môi không nhìn anh, dọn dẹp bát đĩa bê vào bếp.
Adrian đứng dậy lẽo đẽo theo sau cậu, dùng một nụ hôn sâu thật lâu kết thúc cuộc nói chuyện.
Việc cần làm hôm nay quả nhiều như Adrian nói. Hôm qua lúc anh đi kiểm tra phát hiện con thuyền gỗ phía sau nhà phần đáy thuyền đã bị mục nát, cần phải sửa lại. Trong lò sưởi không có củi nên phải đi chặt một ít. Bữa trưa cũng chưa biết ăn gì.
“Đi đốn củi trước đã.” Adrian từ trong phòng kho lấy ra một cái cưa điện, cùng Dương Quý ra ngoài.
Theo lý thuyết, cuộc sống trong núi cứ lặp đi lặp lại có phần buồn tẻ. Nhưng có Adrian ở bên, Dương Quý liền thấy mỗi giây mỗi khắc đều đáng nhớ. Hai người đi ra cách nhà gỗ khá xa. Adrian lựa cây gỗ, chọn được hai cây thân không quá dày.
Bận rộn hơn tiếng đồng hồ, chờ buộc gọn hết chỗ khúc gỗ, Adrian lại không cõng về luôn mà kéo Dương Quý qua một bên.
Vì đã được nghỉ ngơi cho khỏe nên bước chân hai người cũng nhanh hơn bình thường, hơn nữa sau khi vượt qua một ngọn núi cao thì là vùng đất bằng phẳng dễ đi hơn. Sau khi tăng tốc, hai người liền kịp tới nhà nhỏ sâu trong rừng rậm trước khi trời tối.
Dương Quý đứng trước căn nhà gỗ hít sâu một hơn. Nói là nhà thì cũng không chuẩn. Căn phòng này không cao, nhưng diện tích thì cũng tương đương căn nhà mái đỏ của Adrian. Cậu theo anh đi vào. Quả nhiên bên trong đầy đủ gia cụ, chẳng qua do thời gian dài không có người ở nên mặt trên vương một lớp bụi dày.
Adrian tìm thấy máy phát điện, cả căn phòng lập tức bừng sáng. Trong lúc Dương Quý đi dọn dẹp thì Adrian nấu ăn. Vì vội đi đường nên hôm nay hai người không bắt được con gì, cũng may dọc đường hái nhặt được không ít rau dại và quả dại. Cái này thì Dương Quý chẳng có chút kiến thức nào, cứ Adrian bảo ăn được thì cậu hái thôi.
Dương Quý bỏ ba lô vào trong phòng ngủ. Cậu phát hiện nhà vệ sinh có vòi nước có thể dùng ngay, quả thực thuận tiện hơn tưởng tượng. Trong bếp có bình ga. Adrian trước tiên kiểm tra một lượt, xác nhận không có vấn đề gì mới bắt đầu nấu cơm, thực ra cũng chỉ có súp rau dại với bánh mì kẹp chân giò hun khói.
Adrian chuẩn bị xong hết liền giúp Dương Quý dọn dẹp. Dọn xong tương đối phòng ngủ thì hai người ra ăn tối. Chân giò hun khói mang theo chỉ còn lại tầm một nắm tay, ăn hết bữa này là không còn nữa. Vì vậy Dương Quý có chút lo về vấn đề thức ăn, dù sao cũng không thể bữa nào cũng ăn thịt.
“Đừng lo. Mai anh dẫn em ra ngoài xem thử, hôm nay muộn quá rồi.” Adrian vừa phết tương Lao Gan Ma lên bánh mì vừa nói.
Hôm sau, lúc Dương Quý còn đang say giấc nồng thì Adrian đã tỉnh dậy. Anh mặc áo khoác mỏng ra ngoài, nhân lúc sớm ban mai hái được một rổ nấm đầy mang về. Trong bếp vẫn còn bánh mì, ăn chung với đó là được bữa sáng.
Dương Quý cuộn mình trong chăn, được anh dùng nụ hôn tới đánh thức.
“Chào buổi sáng, bé cừu con.” Adrian nhéo nhéo má gọi cậu dậy.
Dương Quý nheo mắt dụi mặt vào chiếc gối mềm mại. đầu lại rúc vào trong chăn. Adrian thấy vậy thì nín cười, “Dậy ăn đi. Hôm nay còn có nhiều việc phải làm lắm đấy.”
Anh thấy Dương Quý không có phản ứng gì với lời của mình thì thò tay vào trong. Người trong chăn vốn đã tỉnh. Cậu thấy tay anh thì lập tức tóm lấy, ai ngờ lại lạnh lẽo như vậy, lạnh tới mức làm cậu phát run.
“Ôi, anh làm gì mà tay lạnh vậy.” Dương Quý nói rồi ôm tay anh vào lòng ủ ấm.
Bản thân Adrian không chú ý đến chi tiết nhỏ này. Có điều cảm giác lòng bàn tay áp lên lồng ngực ấm nóng thật rất thích, nên anh không từ chối, ngồi xuống bên giường trò chuyện với cậu vài câu.
Nước dùng trong nhà được lấy từ mạch nước ngầm trong núi, không phân nóng lạnh. Adrian lấy thẳng nước lạnh nấu cơm, bản thân thì không có cảm giác gì nhưng lại làm Dương Quý lạnh tới giật mình.
Chờ tới lúc hai bàn tay đều trở nên ấm áp, Adrian thấy cậu lại muốn thiếp đi, liền đưa ngón tay vuốt đầu ngực Dương Quý, nhẹ nhàng nhéo ti cậu. Quả nhiên cậu mơ màng trợn mở mắt.
“Còn không ăn là bữa sáng sẽ lạnh đấy.” Adrian kéo góc chăn, lấy chóp mũi cọ cọ mũi người yêu.
Dương Quý ườn ài vươn vai. Mà cũng không hiểu sao, cái giường này cứ đặt lưng xuống là ngủ không dậy được. Cậu trước giờ chưa từng ngủ nướng như vậy, nghĩ thế liền ngồi dậy, “Ừm. Anh ra ăn trước đi, em ra ngay đây.”
Vào nhà vệ sinh, Dương Quý vừa nhìn liền thấy cốc nước để đánh răng đặt trên bồn rửa mặt. Cậu cầm cốc lên mới phát hiện bên trong là nước ấm. Tâm tình nhất thời không biết phải dùng từ gì để miêu tả. Thế là cậu vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy tới bên Adrian đã ngồi yên vị, ôm anh hôn chụt một cái.
Adrian bị sự nhiệt tình bất ngờ này của Dương Quý làm cho cũng có chút hứng lên. Anh hôn đáp lại người ngồi trong lòng, ngón tay cũng không ngoan ngoãn luồn vào trong áo cậu.
Cũng may Dương Quý kịp thời phanh lại. Cậu đẩy ngực anh ra, “Khụ khụ, còn không ăn là đồ ăn lạnh đó.”
Adrian tỏ vẻ không thỏa mãn nhìn cậu, rõ ràng là cậu quyến rũ anh mà.
“Ừm….. Không phải anh bảo hôm nay có nhiều việc phải làm à, mau ăn đi.” Dương Quý rời khỏi lòng anh, niềm nở múc súp nấm cho anh.
Adrian liếc cậu một cái, quyết định tạm thời tha cho cậu.
Dương Quý ăn súp, vừa ăn miếng nấm ngon lành vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc nhìn khung cửa sổ bằng kính bỗng cậu nhớ ra một chuyện, trước khi ra khỏi nhà, Adrian đã che kin tất cả cửa sổ lại. Đúng ra mà nói bên ngoài vừa có lười thép vừa có lan can sắt, người bình thường đã khó vào rồi, giờ còn che tất cả cửa sổ lại, có cần phải kín vậy không?
Adrian suy nghĩ một chút rồi nói tới chuyện lúc trước. Hồi anh chưa chuyển nhà, vẫn ở căn nhà cũ, thường xuyên bị mất trộm đồ. Mất nào là cốc nước, khăn bông đã dùng qua, mà mất nhiều nhất là quần áo với đồ lót.
Việc này làm Adrian cảm thấy rất ghê tởm. Phiền muộn thời gian dài cũng không tìm được biện pháp giải quyết phù hợp, dù sao anh cũng không thể cứ ở mãi trong nhà. Mãi tới lúc chuyển nhà, anh liền đặc biệt chú ý tới vấn đề an toàn và bảo mật khi xây dựng thiết kế phòng ở. Dù có phần quá mức nhưng anh muốn đảm bảo không có người lạ nào có thể vào trong nhà, lấy trộm bất cứ đồ đạc nào của anh.
Dương Quý phát hiện Adrian rất có ý thức lãnh thổ, hơn nữa còn cực kỳ ghét sự dò xét từ người khác. Khi anh nói anh rất mẫn cảm đối với ánh mắt người khác nhìn mình, Dương Quý liền đỏ mặt.
“Vậy là anh từ sớm đã biết em nhìn trộm anh, phải không?” Dương Quý vừa bực vừa ngượng, lại nghĩ tới chuyện lúc trước mình lấy điện thoại chụp trộm anh. Nhẽ nào anh sớm đã nhận ra rồi?
Adrian không đáp, chỉ nhìn cậu cười. Nụ cười của người đẹp thực dễ làm người ta lóa mắt, nhưng Dương Quý kiềm chế được. Cậu cố gắng mím môi không nhìn anh, dọn dẹp bát đĩa bê vào bếp.
Adrian đứng dậy lẽo đẽo theo sau cậu, dùng một nụ hôn sâu thật lâu kết thúc cuộc nói chuyện.
Việc cần làm hôm nay quả nhiều như Adrian nói. Hôm qua lúc anh đi kiểm tra phát hiện con thuyền gỗ phía sau nhà phần đáy thuyền đã bị mục nát, cần phải sửa lại. Trong lò sưởi không có củi nên phải đi chặt một ít. Bữa trưa cũng chưa biết ăn gì.
“Đi đốn củi trước đã.” Adrian từ trong phòng kho lấy ra một cái cưa điện, cùng Dương Quý ra ngoài.
Theo lý thuyết, cuộc sống trong núi cứ lặp đi lặp lại có phần buồn tẻ. Nhưng có Adrian ở bên, Dương Quý liền thấy mỗi giây mỗi khắc đều đáng nhớ. Hai người đi ra cách nhà gỗ khá xa. Adrian lựa cây gỗ, chọn được hai cây thân không quá dày.
Bận rộn hơn tiếng đồng hồ, chờ buộc gọn hết chỗ khúc gỗ, Adrian lại không cõng về luôn mà kéo Dương Quý qua một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.