Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
Tang Lý
25/07/2021
Editor: Tịnh Quân
Chương 33 – Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Hạ)
"Hôm nay mọi người tạm thời chịu thiệt ngủ ở đây đi, bên ngoài mưa to, cố gắng đừng ra khỏi cửa. Sáng mai chúng ta xuất phát sớm.".
Xong bữa tối, Bùi Nghiêu Duẫn - thân là con trai trưởng của Bùi gia đứng dậy lịch sự trấn an vài câu, chủ yếu là nói cho Kỷ Xuyên nghe. Đương nhiên Kỷ Xuyên cũng tỏ vẻ không ngại.
Chờ mọi người giải tán, Diệp Kết Mạn ở đến cuối cùng mới đứng lên, thần sắc đắn đo, vừa lúc thấy tiểu nhị bắt đầu dọn bàn, nàng nghĩ nghĩ một hồi sau đó vẫn là kéo tiểu nhị lại hạ giọng nói:
"Tiểu ca.".
Tiểu nhị thoạt nhìn không lớn, kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Kết Mạn: "Phu nhân có chuyện gì sao?".
Diệp Kết Mạn nhìn quanh bốn phía, thấy đa số đã chuẩn bị trở về phòng, hạ giọng hỏi: "Ta có chuyện muốn hỏi... Không biết khách điếm... gần đây có xảy ra chuyện gì hay không?".
Dứt lời, Diệp Kết Mạn thấy thần sắc tiểu nhị có chút thay đổi mà lập tức che đi. Tiểu nhị xấu hổ cười: "Phu nhân thích đùa thật. Có chuyện gì sao?".
Thấy thế, Diệp Kết Mạn càng nghi hoặc, định mở miệng hỏi thêm mà tiểu nhị đã giành nói:
"A, thiếu chút nữa quên, trà vẫn chưa bưng lên. Phu nhân, ngại quá, tiểu nhân vội xin đi trước, nếu không bị khách nhân trách tội xuống tiểu nhân đảm đương không nổi.".
Nói xong, tiểu nhị vội vã xoay người rời khỏi.
Xem ra đó là sự thật. Diệp Kết Mạn thấy tiểu nhị né tránh như vậy, thầm nghĩ Kỷ Tây Vũ không có gạt mình, sợ là khách điếm có chuyện. Mà ngại chuyện làm ăn ảnh hưởng mới che giấu. Vậy xem ra khách điếm này quả nhiên... Có ma? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn lạnh hết cả lưng, nhịn không được mà chà cánh tay của mình, áp chế hoảng loạn ở đáy lòng. Thà không biết còn hơn, Kỷ Tây Vũ này không việc gì nói nàng biết làm chi!
"Thiếu phu nhân, sao vậy ạ?". Thư nhi thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn có chút không đúng, không rõ vì sao Tứ thiếu phu nhân muốn hỏi tiểu nhị vấn đề đó, nhịn không được mở miệng hỏi: "Có phải khách điếm này có gì không thích hợp hay không ạ?".
"Không... Không có gì.". Diệp Kết Mạn không tiện nói, chỉ phải lắc đầu, "Không còn sớm nữa, chúng ta cũng lên lầu thôi.".
Bóng đêm dần dần bao phủ, mưa vẫn rơi như trước vang vọng trong đêm yên tĩnh. Bên trong, ánh nến nhạt tỏa ra tia sáng mông lung.
"Thiếu phu nhân, Thư nhi đã dọn giường rồi.". Thư nhi ôn nhu nói: "Người nghỉ ngơi sớm, nếu có gì thì cứ gọi, bọn em ở cách vách.".
Diệp Kết Mạn gật đầu.
Bên kia, An nhi đóng cửa sổ, quay đầu cười nói: "Em với Thư tỷ tỷ đi về trước nha.".
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn nhìn quanh phòng một vòng, theo bản năng nhìn cửa phòng đóng chặt mà nhíu mày. Không biết Kỷ Tây Vũ chạy đi đâu. Vừa xong bữa tối về phòng đã không thấy. Lúc này đã qua hơn nửa canh giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn bước tới giường, vừa nhấc chân lên giường thì bỗng nhiên ánh nến gần như tắt đi, nàng cả kinh quay đầu lại, sau lưng không có gì dị thường cả. Trong đầu theo bản năng hồi tưởng lại lời Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn cầm một góc chăn, thần sắc bất an. Nàng tự an ủi mình: tuy rằng khách điếm có người chết, nhưng chỉ là hồn ma mà thôi. Kỷ Tây Vũ chẳng phải là một ma nữ sao? Mình quen rồi mà, có gì phải sợ. Dừng một lát, Diệp Kết Mạn vẫn cắn chặt răng, đứng dậy đi lấy một quyển sách trong hành lý. Dù sao cũng còn sớm, chờ Kỷ Tây Vũ về thì ngủ. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn bắt đầu xem sách.
Không biết qua bao lâu, bất tri bất giác cơn buồn ngủ dần quét đến, Diệp Kết Mạn khốn đốn ngáp một cái, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen, hơn nữa còn có mưa. Thấy thời gian không còn sớm, Diệp Kết Mạn phân vân: có nên đi tìm Kỷ Tây Vũ hay không? Ý niệm trong đầu này chợt lóe qua, rất nhanh đã bị Diệp Kết Mạn phủ định. Mình nên ngủ trước, lúc nào muốn về Kỷ Tây Vũ tự nhiên sẽ trở về. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn đặt sách xuống đầu giường, nằm xuống, rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tới nửa đêm. Diệp Kết Mạn chợt thấy ngực nằng nặng, khó thở. Cảnh trong mơ một mảnh hỗn độn, như tỉnh mà không tỉnh, mí mắt nặng nề không mở nổi nhưng ý thức dần dần có chút thanh tỉnh. Trong bóng đêm, trong đầu Diệp Kết Mạn thoáng hiện lời Kỷ Tây Vũ nói: "Ma cũng không có gì đáng sợ... Nhiều lắm nửa đêm bị đè...". Tỉnh lại mau... Tỉnh lại... Mau tỉnh lại.... Diệp Kết Mạn không ngừng giãy dụa dưới đáy lòng, cả người giật giật, hô hấp dồn dập... Đang khó chịu, bỗng nhiên tiếng cười quen thuộc dừng ở bên tai. Chỉ trong chớp nhoáng, nguyên bản mí mắt nặng như ngàn cân nhẹ nhõm đi, Diệp Kết Mạn mở mắt ra.
Tiếng thét dừng ở yết hầu, trước mắt là gương mặt Kỷ Tây Vũ mỉm cười hiện ra. Chỉ thấy đối phương cúi người gần sát nàng, môi mỏng đỏ hồng gần trong gang tấc như vừa nhấc đầu là có thể đụng được, tóc trên vai xõa xuống rối tung ở trên giường, còn ngực thì bị ép có hơi khó thở. Hóa ra Kỷ Tây Vũ đè nàng từ lúc nào không biết.
"Ngươi...". Gượng gạo phun ra một chữ, mặt Diệp Kết Mạn đỏ bừng, có chút thẹn thùng, đứt quãng nói, "Ngươi hồ nháo cái gì. Còn không... Xuống dưới.".
Kỷ Tây Vũ cười vui vẻ chỉ 'oh', lại không có động tác gì khác. Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, mở miệng nói:
"Không phải ta đã nói nửa đêm cẩn thận ma đè sao.". Dừng một lát, "Vậy mà ngươi không lo lắng gì, ngủ ngon đến thế.".
"Ta...".
Diệp Kết Mạn cắn môi, hận không thể đẩy Kỷ Tây Vũ ra ngay. Không biết có phải bởi vì bị đè lâu mà tay chân vô lực hay không, nhất là ở ngực bị áp bách đau đớn thậm chí tứ chi cũng bắt đầu tê, cả người mềm nhũn không khí lực. Diệp Kết Mạn trừng Kỷ Tây Vũ, lại mất khí thế nên biến thành nữ tử thẹn thùng. Sau một lúc lâu cường ngạnh không làm gì được đối phương, Diệp Kết Mạn không khỏi xuống nước, nói:
"Kỷ Tây Vũ, ngươi mau xuống trước đi.".
Dứt lời, trong phòng lại vang lên tiếng cười khẽ. Hương khí như u lan mơ hồ vờn quanh, Diệp Kết Mạn lại đỏ mặt, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không dám đối diện Kỷ Tây Vũ, ngực lại không khống chế được nhảy liên hồi. May mà Kỷ Tây Vũ cũng không làm khó mình, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy trên người đột nhiên nhẹ đi, nhưng cả người vẫn còn tê. Diệp Kết Mạn âm thầm nắm nắm tay, che dấu hít một hơi thật sâu, lúc này mới khởi động thân mình ngồi dậy.
"Không được đùa như vậy nữa.". Diệp Kết Mạn cắn môi bỏ lại một câu, có chút bất mãn.
"Ai cho ngươi chiếm giường làm ta không có chỗ để ngủ.".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy nàng tựa giường cười mình, lời nói nghe không ra thiệt giả chỉ phải buông tha cho đề tài này, nghiêm mặt nói: "Ngươi đi đâu vậy? Trễ như thế mới trở về.".
Nói xong, Diệp Kết Mạn liền thấy Kỷ Tây Vũ nhếch môi, nhưng dưới ánh nến lập lờ lại trông như không có. Diệp Kết Mạn vô thức cúi đầu nhìn tay nắm chăn mền, bối rối vì đáy lòng đã rung động trong nháy mắt.
"Ta đi xem ca ca tốt của ta có cất giấu quỷ trong lòng hay không.". Bên tai rơi xuống tiếng Kỷ Tây Vũ, lời nói đối phương ngày càng mờ ám, không rõ hàm xúc, Kỷ Tây Vũ chậm rãi nói: "Thuận tiện... Giúp ngươi trút giận.".
"Hả?" Diệp Kết Mạn không hiểu, nghi hoặc nhìn Kỷ Tây Vũ, "Trút giận?".
Cơ hồ Diệp Kết Mạn vừa dứt lời, một tiếng thét thê lương chói tai bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến, Diệp Kết Mạn cả kinh nhìn ngoài cửa.
Theo tiếng thét chói tai xuất hiện, nguyên bản khách điếm lặng im nhất thời xôn xao. Diệp Kết Mạn vội vàng xuống giường, khoác áo lên người, đồng thời ý thức được cái gì quay đầu lại hỏi Kỷ Tây Vũ:
"Rốt cuộc làm sao vậy?".
Kỷ Tây Vũ nhướng mi, thản nhiên nói: "Ngươi đi ra ngoài sẽ biết.".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn đắn đo một lát nhưng vẫn đi tới cửa, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, Diệp Kết Mạn vừa lúc trông thấy Thư nhi, An nhi đi ra. Hai người cũng chỉ khoác áo choàng. Thư nhi cầm nến. Thoáng nhìn Diệp Kết Mạn, An nhi sợ hãi chưa qua, vuốt vuốt ngực:
"Làm em sợ muốn chết, Thiếu phu nhân cũng bị đánh thức hả?"
Thấy Diệp Kết Mạn gật đầu, An nhi vừa đi lên, vừa oán thán nói: "Không biết ai nửa đêm nửa hôm la hét um sùm, làm người ta thức giấc.".
Ba người đi ra không bao lâu liền nhìn thấy trên hành lang có vài người vây quanh. Lúc này khách điếm thật sự rất tối, chỉ có vài cây nến trong tay mấy người này chiếu sáng.
"Đây không phải là... phòng Tam thiếu gia sao?" Thư nhi thấp giọng nói.
Hiển nhiên Diệp Kết Mạn nghĩ tới điều gì, nhíu mày. Nàng đi tới vài bước quả nhiên thấy Bùi Nghiêu Viễn. Trong lòng hắn đang ôm một người, đang thấp giọng an ủi cái gì. Bùi Nghiêu Viễn giương mắt nhìn thấy mấy người Diệp Kết Mạn thì ngượng ngùng:
"Thực xin lỗi, quấy rầy mọi người."
"Không có gì."
Diệp Kết Mạn lắc đầu, thấy trong lòng Bùi Nghiêu Viễn là Hứa Nhu Sương. Hứa Nhu Sương run lẩy bẩy. Diệp Kết Mạn tiến lại gần hơn, mới mơ hồ nghe được Hứa Nhu Sương lầm bầm "Ma, có ma...".
"Ma đâu, Sương nhi lớn như vậy rồi sao còn tin?". Bùi Nghiêu Duẫn bất đắc dĩ lắc đầu khuyên nhủ.
"Không có gì, Đại ca Đại tẩu về phòng trước đi, đệ ở đây trấn an Sương nhi đã.". Bùi Nghiêu Viễn áy náy nói: "Làm phiền mọi người thật sự có lỗi.".
"Không sao, không có gì xảy ra là tốt rồi.". Bùi Nghiêu Duẫn cũng không để ý, nói xong vỗ vai Bùi Nghiêu Viễn, cáo từ nói: "Vậy ta và đại tẩu đệ đi về trước.".
Nói xong, Bùi Nghiêu Duẫn xoay người nhìn Diệp Kết Mạn: "Muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.".
Nói xong, Bùi Nghiêu Duẫn mang phu nhân của mình trở về phòng.
Bên này, Bùi Nghiêu Viễn nhìn Diệp Kết Mạn cười khổ, giải thích: "Sương nhi gặp ác mộng, nói cái gì có ma, bị kinh hách chút thôi, đừng để ý.".
"Không... Thật sự, thật sự có ma mà.". Hứa Nhu Sương nghe Bùi Nghiêu Viễn nói, run rẩy trong ngực Bùi Nghiêu Viễn: "Tin tưởng ta, là thật đó.".
Bùi Nghiêu Viễn rũ mắt xuống, cũng không thuận theo lời Hứa Nhu Sương.
Nhìn Hứa Nhu Sương, Diệp Kết Mạn kinh hãi. Mặc dù nàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cũng đại khái đoán được Kỷ Tây Vũ giở trò. Bùi Nghiêu Viễn hiển nhiên sẽ không tin, sợ là sẽ nghĩ Hứa Nhu Sương mượn cơ làm dịu mâu thuẫn giữa hai người. Mặc dù mặt ngoài là trấn an, nhưng đáy lòng sẽ không cho là đúng. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn cúi đầu, trong lòng có chút thông cảm. Nhưng khi nghĩ đến Kỷ Tây Vũ cố ý dọa người lại cảm thấy rất buồn cười. Người này biến thành ma rồi như thế nào mà còn thích hù dọa người khác. Diệp Kết Mạn nhớ lại cái tát của Hứa Nhu Sương, hiện giờ thấy đối phương bị Kỷ Tây Vũ dọa tới mức thất sắc như vậy đáy lòng cảm thấy ấm áp. Thôi, dù sao cũng không có gì lớn. Coi như... Một chút giáo huấn là được rồi.
"Được rồi, mau trở về đi.". Bùi Nghiêu Viễn thấy Diệp Kết Mạn không nói, lại thúc giục. Bùi Nghiêu Viễn cúi đầu nói với Hứa Nhu Sương, "Không có việc gì, chúng ta đi vào phòng thôi.".
"Không!". Giọng nói sắc nhọn kháng cự vang lên, Hứa Nhu Sương chặn Bùi Nghiêu Viễn lại, "Trong phòng có ma, chúng ta...chúng ta đừng vào!".
"Đừng lộn xộn.". Bùi Nghiêu Viễn xuống giọng, dẫn theo trách cứ, "Thế gian này làm gi có ma. Huống chi ta không làm chuyện ác, không sợ ma gõ cửa. Nàng lo lắng cái gì? Nàng nhìn xem nàng quấy rầy bao nhiêu người rồi.".
Nghe vậy, Hứa Nhu Sương ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nhìn Bùi Nghiêu Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chàng không tin ta? Rõ ràng ta thấy... có ma.".
Bùi Nghiêu Viễn có chút thất thố nhíu mày, lập tức nói với Diệp Kết Mạn: "Thực xin lỗi, cho mọi người chê cười. Ta đây mang nàng trở về phòng liền.". Nói xong liền tới kéo tay Hứa Nhu Sương.
"Chàng giải thích cho cô ta làm gì? Ở trong mắt chàng chẳng lẽ ta buồn cười đến vậy sao?". Hứa Nhu Sương tránh khỏi bàn tay Bùi Nghiêu Viễn, quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn, đem hết oán hận đổ lên người đối phương, "Nhìn cái gì? Đồ tiện nhân, còn không cút mau cho ta!".
"Nàng im ngay!". Ngữ khí Bùi Nghiêu Viễn nặng nề.
"Thiếu phu nhân, chúng ta nên trở về thôi.". An nhi ở phía sau thấp giọng nói. Nàng vốn có ấn tượng kém về Hứa Nhu Sương, hiện tại nhìn đối phương như vậy đáy lòng vui mừng từ nãy giờ. Bà điên, nàng không thèm nán lại nhìn đâu.
Diệp Kết Mạn hiện đã biết sự tình, thấy mình không thích hợp xem gì nữa, vẫn nên nói tiếng cáo từ thì hơn: "Tam tẩu có vẻ không vui, ta xin cáo từ trước.".
Nói xong, cũng không ngoảnh lại nhìn Hứa Nhu Sương ở phía sau đang mắng mỏ, xoay người đi về.
"Tiện nhân...".
Lời còn chưa dứt, Bùi Nghiêu Viễn đã hoàn toàn trầm xuống, cũng nhìn không được nữa, cường ngạnh kéo tay Hứa Nhu Sương lôi vào phòng:
"Thôi dọa người ngay, đi vào cho ta!".
Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, Diệp Kết Mạn không quay đầu lại để để ý mà còn cúi đầu, đáy mắt có chút thở dài.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ma đè, hì hì. Đúng hơn là nói Tiểu Mạn nhi đã rơi vào tay giặc. *Châm ngọn nến*
Chương 33 – Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Hạ)
"Hôm nay mọi người tạm thời chịu thiệt ngủ ở đây đi, bên ngoài mưa to, cố gắng đừng ra khỏi cửa. Sáng mai chúng ta xuất phát sớm.".
Xong bữa tối, Bùi Nghiêu Duẫn - thân là con trai trưởng của Bùi gia đứng dậy lịch sự trấn an vài câu, chủ yếu là nói cho Kỷ Xuyên nghe. Đương nhiên Kỷ Xuyên cũng tỏ vẻ không ngại.
Chờ mọi người giải tán, Diệp Kết Mạn ở đến cuối cùng mới đứng lên, thần sắc đắn đo, vừa lúc thấy tiểu nhị bắt đầu dọn bàn, nàng nghĩ nghĩ một hồi sau đó vẫn là kéo tiểu nhị lại hạ giọng nói:
"Tiểu ca.".
Tiểu nhị thoạt nhìn không lớn, kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Kết Mạn: "Phu nhân có chuyện gì sao?".
Diệp Kết Mạn nhìn quanh bốn phía, thấy đa số đã chuẩn bị trở về phòng, hạ giọng hỏi: "Ta có chuyện muốn hỏi... Không biết khách điếm... gần đây có xảy ra chuyện gì hay không?".
Dứt lời, Diệp Kết Mạn thấy thần sắc tiểu nhị có chút thay đổi mà lập tức che đi. Tiểu nhị xấu hổ cười: "Phu nhân thích đùa thật. Có chuyện gì sao?".
Thấy thế, Diệp Kết Mạn càng nghi hoặc, định mở miệng hỏi thêm mà tiểu nhị đã giành nói:
"A, thiếu chút nữa quên, trà vẫn chưa bưng lên. Phu nhân, ngại quá, tiểu nhân vội xin đi trước, nếu không bị khách nhân trách tội xuống tiểu nhân đảm đương không nổi.".
Nói xong, tiểu nhị vội vã xoay người rời khỏi.
Xem ra đó là sự thật. Diệp Kết Mạn thấy tiểu nhị né tránh như vậy, thầm nghĩ Kỷ Tây Vũ không có gạt mình, sợ là khách điếm có chuyện. Mà ngại chuyện làm ăn ảnh hưởng mới che giấu. Vậy xem ra khách điếm này quả nhiên... Có ma? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn lạnh hết cả lưng, nhịn không được mà chà cánh tay của mình, áp chế hoảng loạn ở đáy lòng. Thà không biết còn hơn, Kỷ Tây Vũ này không việc gì nói nàng biết làm chi!
"Thiếu phu nhân, sao vậy ạ?". Thư nhi thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn có chút không đúng, không rõ vì sao Tứ thiếu phu nhân muốn hỏi tiểu nhị vấn đề đó, nhịn không được mở miệng hỏi: "Có phải khách điếm này có gì không thích hợp hay không ạ?".
"Không... Không có gì.". Diệp Kết Mạn không tiện nói, chỉ phải lắc đầu, "Không còn sớm nữa, chúng ta cũng lên lầu thôi.".
Bóng đêm dần dần bao phủ, mưa vẫn rơi như trước vang vọng trong đêm yên tĩnh. Bên trong, ánh nến nhạt tỏa ra tia sáng mông lung.
"Thiếu phu nhân, Thư nhi đã dọn giường rồi.". Thư nhi ôn nhu nói: "Người nghỉ ngơi sớm, nếu có gì thì cứ gọi, bọn em ở cách vách.".
Diệp Kết Mạn gật đầu.
Bên kia, An nhi đóng cửa sổ, quay đầu cười nói: "Em với Thư tỷ tỷ đi về trước nha.".
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn nhìn quanh phòng một vòng, theo bản năng nhìn cửa phòng đóng chặt mà nhíu mày. Không biết Kỷ Tây Vũ chạy đi đâu. Vừa xong bữa tối về phòng đã không thấy. Lúc này đã qua hơn nửa canh giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn bước tới giường, vừa nhấc chân lên giường thì bỗng nhiên ánh nến gần như tắt đi, nàng cả kinh quay đầu lại, sau lưng không có gì dị thường cả. Trong đầu theo bản năng hồi tưởng lại lời Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn cầm một góc chăn, thần sắc bất an. Nàng tự an ủi mình: tuy rằng khách điếm có người chết, nhưng chỉ là hồn ma mà thôi. Kỷ Tây Vũ chẳng phải là một ma nữ sao? Mình quen rồi mà, có gì phải sợ. Dừng một lát, Diệp Kết Mạn vẫn cắn chặt răng, đứng dậy đi lấy một quyển sách trong hành lý. Dù sao cũng còn sớm, chờ Kỷ Tây Vũ về thì ngủ. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn bắt đầu xem sách.
Không biết qua bao lâu, bất tri bất giác cơn buồn ngủ dần quét đến, Diệp Kết Mạn khốn đốn ngáp một cái, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen, hơn nữa còn có mưa. Thấy thời gian không còn sớm, Diệp Kết Mạn phân vân: có nên đi tìm Kỷ Tây Vũ hay không? Ý niệm trong đầu này chợt lóe qua, rất nhanh đã bị Diệp Kết Mạn phủ định. Mình nên ngủ trước, lúc nào muốn về Kỷ Tây Vũ tự nhiên sẽ trở về. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn đặt sách xuống đầu giường, nằm xuống, rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tới nửa đêm. Diệp Kết Mạn chợt thấy ngực nằng nặng, khó thở. Cảnh trong mơ một mảnh hỗn độn, như tỉnh mà không tỉnh, mí mắt nặng nề không mở nổi nhưng ý thức dần dần có chút thanh tỉnh. Trong bóng đêm, trong đầu Diệp Kết Mạn thoáng hiện lời Kỷ Tây Vũ nói: "Ma cũng không có gì đáng sợ... Nhiều lắm nửa đêm bị đè...". Tỉnh lại mau... Tỉnh lại... Mau tỉnh lại.... Diệp Kết Mạn không ngừng giãy dụa dưới đáy lòng, cả người giật giật, hô hấp dồn dập... Đang khó chịu, bỗng nhiên tiếng cười quen thuộc dừng ở bên tai. Chỉ trong chớp nhoáng, nguyên bản mí mắt nặng như ngàn cân nhẹ nhõm đi, Diệp Kết Mạn mở mắt ra.
Tiếng thét dừng ở yết hầu, trước mắt là gương mặt Kỷ Tây Vũ mỉm cười hiện ra. Chỉ thấy đối phương cúi người gần sát nàng, môi mỏng đỏ hồng gần trong gang tấc như vừa nhấc đầu là có thể đụng được, tóc trên vai xõa xuống rối tung ở trên giường, còn ngực thì bị ép có hơi khó thở. Hóa ra Kỷ Tây Vũ đè nàng từ lúc nào không biết.
"Ngươi...". Gượng gạo phun ra một chữ, mặt Diệp Kết Mạn đỏ bừng, có chút thẹn thùng, đứt quãng nói, "Ngươi hồ nháo cái gì. Còn không... Xuống dưới.".
Kỷ Tây Vũ cười vui vẻ chỉ 'oh', lại không có động tác gì khác. Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, mở miệng nói:
"Không phải ta đã nói nửa đêm cẩn thận ma đè sao.". Dừng một lát, "Vậy mà ngươi không lo lắng gì, ngủ ngon đến thế.".
"Ta...".
Diệp Kết Mạn cắn môi, hận không thể đẩy Kỷ Tây Vũ ra ngay. Không biết có phải bởi vì bị đè lâu mà tay chân vô lực hay không, nhất là ở ngực bị áp bách đau đớn thậm chí tứ chi cũng bắt đầu tê, cả người mềm nhũn không khí lực. Diệp Kết Mạn trừng Kỷ Tây Vũ, lại mất khí thế nên biến thành nữ tử thẹn thùng. Sau một lúc lâu cường ngạnh không làm gì được đối phương, Diệp Kết Mạn không khỏi xuống nước, nói:
"Kỷ Tây Vũ, ngươi mau xuống trước đi.".
Dứt lời, trong phòng lại vang lên tiếng cười khẽ. Hương khí như u lan mơ hồ vờn quanh, Diệp Kết Mạn lại đỏ mặt, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không dám đối diện Kỷ Tây Vũ, ngực lại không khống chế được nhảy liên hồi. May mà Kỷ Tây Vũ cũng không làm khó mình, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy trên người đột nhiên nhẹ đi, nhưng cả người vẫn còn tê. Diệp Kết Mạn âm thầm nắm nắm tay, che dấu hít một hơi thật sâu, lúc này mới khởi động thân mình ngồi dậy.
"Không được đùa như vậy nữa.". Diệp Kết Mạn cắn môi bỏ lại một câu, có chút bất mãn.
"Ai cho ngươi chiếm giường làm ta không có chỗ để ngủ.".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy nàng tựa giường cười mình, lời nói nghe không ra thiệt giả chỉ phải buông tha cho đề tài này, nghiêm mặt nói: "Ngươi đi đâu vậy? Trễ như thế mới trở về.".
Nói xong, Diệp Kết Mạn liền thấy Kỷ Tây Vũ nhếch môi, nhưng dưới ánh nến lập lờ lại trông như không có. Diệp Kết Mạn vô thức cúi đầu nhìn tay nắm chăn mền, bối rối vì đáy lòng đã rung động trong nháy mắt.
"Ta đi xem ca ca tốt của ta có cất giấu quỷ trong lòng hay không.". Bên tai rơi xuống tiếng Kỷ Tây Vũ, lời nói đối phương ngày càng mờ ám, không rõ hàm xúc, Kỷ Tây Vũ chậm rãi nói: "Thuận tiện... Giúp ngươi trút giận.".
"Hả?" Diệp Kết Mạn không hiểu, nghi hoặc nhìn Kỷ Tây Vũ, "Trút giận?".
Cơ hồ Diệp Kết Mạn vừa dứt lời, một tiếng thét thê lương chói tai bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến, Diệp Kết Mạn cả kinh nhìn ngoài cửa.
Theo tiếng thét chói tai xuất hiện, nguyên bản khách điếm lặng im nhất thời xôn xao. Diệp Kết Mạn vội vàng xuống giường, khoác áo lên người, đồng thời ý thức được cái gì quay đầu lại hỏi Kỷ Tây Vũ:
"Rốt cuộc làm sao vậy?".
Kỷ Tây Vũ nhướng mi, thản nhiên nói: "Ngươi đi ra ngoài sẽ biết.".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn đắn đo một lát nhưng vẫn đi tới cửa, mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, Diệp Kết Mạn vừa lúc trông thấy Thư nhi, An nhi đi ra. Hai người cũng chỉ khoác áo choàng. Thư nhi cầm nến. Thoáng nhìn Diệp Kết Mạn, An nhi sợ hãi chưa qua, vuốt vuốt ngực:
"Làm em sợ muốn chết, Thiếu phu nhân cũng bị đánh thức hả?"
Thấy Diệp Kết Mạn gật đầu, An nhi vừa đi lên, vừa oán thán nói: "Không biết ai nửa đêm nửa hôm la hét um sùm, làm người ta thức giấc.".
Ba người đi ra không bao lâu liền nhìn thấy trên hành lang có vài người vây quanh. Lúc này khách điếm thật sự rất tối, chỉ có vài cây nến trong tay mấy người này chiếu sáng.
"Đây không phải là... phòng Tam thiếu gia sao?" Thư nhi thấp giọng nói.
Hiển nhiên Diệp Kết Mạn nghĩ tới điều gì, nhíu mày. Nàng đi tới vài bước quả nhiên thấy Bùi Nghiêu Viễn. Trong lòng hắn đang ôm một người, đang thấp giọng an ủi cái gì. Bùi Nghiêu Viễn giương mắt nhìn thấy mấy người Diệp Kết Mạn thì ngượng ngùng:
"Thực xin lỗi, quấy rầy mọi người."
"Không có gì."
Diệp Kết Mạn lắc đầu, thấy trong lòng Bùi Nghiêu Viễn là Hứa Nhu Sương. Hứa Nhu Sương run lẩy bẩy. Diệp Kết Mạn tiến lại gần hơn, mới mơ hồ nghe được Hứa Nhu Sương lầm bầm "Ma, có ma...".
"Ma đâu, Sương nhi lớn như vậy rồi sao còn tin?". Bùi Nghiêu Duẫn bất đắc dĩ lắc đầu khuyên nhủ.
"Không có gì, Đại ca Đại tẩu về phòng trước đi, đệ ở đây trấn an Sương nhi đã.". Bùi Nghiêu Viễn áy náy nói: "Làm phiền mọi người thật sự có lỗi.".
"Không sao, không có gì xảy ra là tốt rồi.". Bùi Nghiêu Duẫn cũng không để ý, nói xong vỗ vai Bùi Nghiêu Viễn, cáo từ nói: "Vậy ta và đại tẩu đệ đi về trước.".
Nói xong, Bùi Nghiêu Duẫn xoay người nhìn Diệp Kết Mạn: "Muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.".
Nói xong, Bùi Nghiêu Duẫn mang phu nhân của mình trở về phòng.
Bên này, Bùi Nghiêu Viễn nhìn Diệp Kết Mạn cười khổ, giải thích: "Sương nhi gặp ác mộng, nói cái gì có ma, bị kinh hách chút thôi, đừng để ý.".
"Không... Thật sự, thật sự có ma mà.". Hứa Nhu Sương nghe Bùi Nghiêu Viễn nói, run rẩy trong ngực Bùi Nghiêu Viễn: "Tin tưởng ta, là thật đó.".
Bùi Nghiêu Viễn rũ mắt xuống, cũng không thuận theo lời Hứa Nhu Sương.
Nhìn Hứa Nhu Sương, Diệp Kết Mạn kinh hãi. Mặc dù nàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cũng đại khái đoán được Kỷ Tây Vũ giở trò. Bùi Nghiêu Viễn hiển nhiên sẽ không tin, sợ là sẽ nghĩ Hứa Nhu Sương mượn cơ làm dịu mâu thuẫn giữa hai người. Mặc dù mặt ngoài là trấn an, nhưng đáy lòng sẽ không cho là đúng. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn cúi đầu, trong lòng có chút thông cảm. Nhưng khi nghĩ đến Kỷ Tây Vũ cố ý dọa người lại cảm thấy rất buồn cười. Người này biến thành ma rồi như thế nào mà còn thích hù dọa người khác. Diệp Kết Mạn nhớ lại cái tát của Hứa Nhu Sương, hiện giờ thấy đối phương bị Kỷ Tây Vũ dọa tới mức thất sắc như vậy đáy lòng cảm thấy ấm áp. Thôi, dù sao cũng không có gì lớn. Coi như... Một chút giáo huấn là được rồi.
"Được rồi, mau trở về đi.". Bùi Nghiêu Viễn thấy Diệp Kết Mạn không nói, lại thúc giục. Bùi Nghiêu Viễn cúi đầu nói với Hứa Nhu Sương, "Không có việc gì, chúng ta đi vào phòng thôi.".
"Không!". Giọng nói sắc nhọn kháng cự vang lên, Hứa Nhu Sương chặn Bùi Nghiêu Viễn lại, "Trong phòng có ma, chúng ta...chúng ta đừng vào!".
"Đừng lộn xộn.". Bùi Nghiêu Viễn xuống giọng, dẫn theo trách cứ, "Thế gian này làm gi có ma. Huống chi ta không làm chuyện ác, không sợ ma gõ cửa. Nàng lo lắng cái gì? Nàng nhìn xem nàng quấy rầy bao nhiêu người rồi.".
Nghe vậy, Hứa Nhu Sương ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nhìn Bùi Nghiêu Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chàng không tin ta? Rõ ràng ta thấy... có ma.".
Bùi Nghiêu Viễn có chút thất thố nhíu mày, lập tức nói với Diệp Kết Mạn: "Thực xin lỗi, cho mọi người chê cười. Ta đây mang nàng trở về phòng liền.". Nói xong liền tới kéo tay Hứa Nhu Sương.
"Chàng giải thích cho cô ta làm gì? Ở trong mắt chàng chẳng lẽ ta buồn cười đến vậy sao?". Hứa Nhu Sương tránh khỏi bàn tay Bùi Nghiêu Viễn, quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn, đem hết oán hận đổ lên người đối phương, "Nhìn cái gì? Đồ tiện nhân, còn không cút mau cho ta!".
"Nàng im ngay!". Ngữ khí Bùi Nghiêu Viễn nặng nề.
"Thiếu phu nhân, chúng ta nên trở về thôi.". An nhi ở phía sau thấp giọng nói. Nàng vốn có ấn tượng kém về Hứa Nhu Sương, hiện tại nhìn đối phương như vậy đáy lòng vui mừng từ nãy giờ. Bà điên, nàng không thèm nán lại nhìn đâu.
Diệp Kết Mạn hiện đã biết sự tình, thấy mình không thích hợp xem gì nữa, vẫn nên nói tiếng cáo từ thì hơn: "Tam tẩu có vẻ không vui, ta xin cáo từ trước.".
Nói xong, cũng không ngoảnh lại nhìn Hứa Nhu Sương ở phía sau đang mắng mỏ, xoay người đi về.
"Tiện nhân...".
Lời còn chưa dứt, Bùi Nghiêu Viễn đã hoàn toàn trầm xuống, cũng nhìn không được nữa, cường ngạnh kéo tay Hứa Nhu Sương lôi vào phòng:
"Thôi dọa người ngay, đi vào cho ta!".
Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, Diệp Kết Mạn không quay đầu lại để để ý mà còn cúi đầu, đáy mắt có chút thở dài.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ma đè, hì hì. Đúng hơn là nói Tiểu Mạn nhi đã rơi vào tay giặc. *Châm ngọn nến*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.