Chương 14: Oan gia ngõ hẹp_ Yêu nghiệt tiên sinh đến đòi nợ!!
Mãn Tâm (Ariki Megurika)
27/09/2016
Hai tuần trôi qua từ hôm đó, Yêu nghiệt tiên sinh sau khi bỏ lại câu nói không đầu không đuôi khiến người khác tò mò phát điên liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa. Lâm Uyển Nhu tuy có chút khó hiểu nhưng vẫn chẳng còn tâm trạng để quan tâm thêm những chuyện mơ hồ đó, bởi vì cô hiện tại đang bận đối phó với cái đuôi mới- Giang Thanh!
Sáng sớm tinh mơ, cô nàng nào đó còn đang say mộng đẹp công chúa hoàng tử vân vân và mây mây, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa như thúc giục cô đi hành quân, ngáy ngủ ra mở- thấy Giang Thanh!
Trưa trưa cô nàng nào đó vừa tan làm từ Phương Nam trở về, đứng chực chờ trước cửa nhà- Là Giang Thanh!!
Chiều chiều cô nàng nào đó dắt chó Tiểu Viên của Yêu nghiệt tiên sinh gửi nhờ đi dạo công viên, phía sau luôn luôn có một thanh niên cao lớn dắt theo con chó cái chạy đuổi tới- Chính là Giang Thanh!!!
Nói tóm lại, ba buổi sáng trưa chiều, Giang Thanh cứ như cái bóng bám lấy cô không buông tha. Còn về phần yêu nghiệt tiên sinh, Lâm Uyển Nhu nghĩ rằng chắc hắn ta lại đi lưu diễn đâu đó ngoài thế giới rồi, bằng chứng là việc nhà cô có thêm hai miệng ăn: Viên Tử và Tiểu Viên!
Hôm nay như thường lệ, sau khi tan ca chiều ở nhà hàng, trên đường về cô nàng nào đó ghé qua trung tâm thương mại mua chút ít thực phẩm tươi ngon đem về định thết đãi chính bản thân một bửa tối thịnh soạn. Nghĩ đến hai cái chó mèo ở nhà lại thấy buồn cười, hàng ngay cô dẫn theo Tiểu Viên đi dạo, Viên Tử là con mèo lười thường bị nhốt ở nhà nên dạo gần đây hình như tình cảm giữa hai bọn chúng không được tốt cho lắm, Viên Tử chẳng những không thèm đếm xỉa tới Tiểu Viên mà còn hay cào lên mặt chó nhỏ mấy đường đến là đáng thương.
Đang mải mê chọn chọn lựa lựa mấy quả cà chua, bên tai truyền đến giọng nói chanh chua quen thuộc khiến nụ cười vừa chớm trên môi cô nàng tắt lịm.
“Ai nha, Uyển Nhu! Thật là đã lâu rồi không gặp, cậu so với thuở xưa cũng chẳng khác nhau là mấy, khiến mình vừa nhìn liền nhận ra ngay!” Thiên Nhan đong đưa thân hình đi tới, trên tay đang nắm áo Cao thiên, vẻ mặt kiêu kì cùng nụ cười khinh miệt càng khiến cho cô ta trong giống mấy bà thiếm đòi nợ ngoài chợ.
Lâm Uyển Nhu đang tính vờ như không nghe mà đi luôn thì cô ả đã nhanh chóng đứng ra ngán trước mặt: “Này, cậu đừng thiếu lịch sự như vậy có được không?”
“À, xin lỗi, mình không nhận ra cậu, dạo này cậu khác xưa nhiều quá!!” Lâm Uyển Nhu hết sức kiềm chế không cho cô ta ăn một quả cà vào mặt. Xin hỏi rốt cuộc ai mới là người thiếu lịch sự chứ?
Thiên Nhan vẻ mặt đắt ý, dào dạt tự hào nhìn sang Cao Thiên: “Tất nhiên rồi, anh Thiên chăm sóc bạn gái như mình thực sự rất chu đáo!”
“Hèn gì như vậy, cậu đúng là quá khác lúc xưa, hình như lên cân hơi nhiều phải không?” Lâm Uyển Nhu không chút niệm tình đã kích thẳng vào điểm yếu của ả, từ thời còn đi học, Thiên Nhan là người vốn coi trọng bề ngoài hơn mạng sống, bây giờ nói cô ta mập thật chẳng khác nào lấy dao rạch lên mặt cô ta một đường cả.
“Cậu. . .!” Quả nhiên cô ả nào đó tức đến mức thiếu chút trào máu họng, nũng nịu choàng cánh tay Cao Thiên làm nũng: “Anh xem cậu ấy kìa!”
Cao Thiên không nói, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Lâm Uyển Nhu không chớp mắt. Cô bây giờ khác xa lúc trước, mặc dù không được gọi là mỹ nữ gì nhưng phong thái hoàn toàn thay đổi, tự tin hơn xưa và có chút gì đó rất lạ. . . nhưng là ạ ở điểm nào ngay chính hắn cũng không rõ, chỉ cảm thấy hình như cuộc sống hiện tại của cô khá tốt.
Thiên Nhan chờ mãi không thấy bạn trai ừ hử tiếng nào, ngẩn mặt lên thì đập vào mắt là cảnh tượng anh chàng mãi lo nhìn ‘người cũ’, lữa giận trong lòng bắt đầu bùng cháy: “Này! Tên khốn, anh có nghe em nói gì không đấy?”
“Hả?!” Cao Thiên bị hù cho hồn bay phách lạc, bất đắc dĩ rời tầm mắt khỏi Lâm Uyển Nhu: “Anh vẫn đang nghe mà!”
Cô nàng nào đó thấy bây giờ nếu mình cảm ơn Thiên Nhan thì có điểm nào không hợp lí không, dẫu sao cô ta cũng có công giúp mình thoát khỏi ánh mắt đánh giá buồn nôn của Cao Thiên mà?!  ̄▽ ̄
Sao n phút suy nghĩ, cô nàng quyết định vẫn là không nên thì hơn!
Thiên Nhan bị cả hai người đồng thời lờ đi, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết đành trút lên đầu Lâm Uyển Nhu: “Cậu đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ, đã chia tay rồi còn muốn quyến rũ Cao thiên nữa sao chứ?!”
Lâm Uyển Nhu rất 囧, cô vô tội nha! Sao cứ nhè cô ra mà đổ tội thế, cô khi nào đã làm cái thể loại gọi là ‘quyến rũ’ kia vậy?
“Bà hai à, cậu không những mập hơn mà logic cũng rất có vấn đề nha, tôi khi nào thì quyến rũ bạn trai cậu? Còn nữa, cậu mắng ba chữ ‘hồ ly tinh’ kia là mắng tôi hay đang tự mắng mình vậy??” Cô nàng nào đó nói xong, cảm thấy bản thân dạo này không biết giống ai mà độc mồm độc miệng thế nhỉ?
(Nơi nào đó trên trái đất bỗng nhiên có người hắt hơi dữ dội).
Thiên Nhan không ngờ đến Lâm Uyển Nhu sẽ nói như vậy, có chút xấu hổ chẳng biết nói gì cho phải. Con nhóc này từ khi nào biết phản kháng người khác như vậy? Lúc trước ho dù có đối cô ta bàn những chuyện khó lọt tai như thế nào thì cô ta cũng lựa chọn im lặng nhẫn nhịn cho qua, chưa bao giờ đốp chát lại thế này cả.
Cao Thiên còn có phần ngạc nhiên hơn, khó có thể tin được người trước mặt mình là cô bạn gái cũ chia tay chưa đầy nữa năm kia. Lúc trước nếu cô cũng như vậy, không lựa chọn việc im lặng buông tay, thì anh cũng không đến mức phải bỏ rơi cô mà chạy theo Thiên Nhan.
(Vài lời tác giả: À há, e hèm, khụ khụ, trong phần ngoại truyện ta có chút từ bi độ lượng, khoan dung nhân hậu cho chàng nam phụ của nam phụ này giải bày một chút tâm sự, không dài đâu, khoàng hai ba bốn năm trăm chữ gì thôi, anh này cũng không đáng ghét lắm, chỉ tội nước là nam phụ! Hô hô ^o ^)
Lâm Uyển Nhu bị hai người kia mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy thiếu tự nhiên trần trọng. Cách họ nhìn cô giống như gì ấy nhỉ. . . à, là thấy quái vật!
Ba người đứng trong trung tâm thương mại rộng lớn, sáu mắt nhìn nhau không thốt nên lời, tuy rằng không phải cái gì nam thanh nữ tú nhưng cũng cực kỳ thu hút ánh mắt người qua lại, trong số đó có một người quen mà lạ, lạ mà quen- Giang Thanh!
Giang Thanh tiêu sái bước lại gần, trên tay là túi đựng một số thứ đồ dùng cá nhân như bàn chảy, dao cạo râu, . .vân vân, vẻ mặt hết sức kì quái: “Uyển Nhu, trùng hợp thật, em cũng đến đây mua sắm sao?!”
“À ừ” Lâm Uyển Nhu cực kì 囧. Đúng là khéo mà, người ta nói cái câu ‘oan gia ngõ hẹp’ chắc là dùng để hình dung cảnh này rồi nhỉ?
Cao Thiên nhìn thấy Giang Thanh, biểu tình trên mặt cũng khó coi hơn gấp mấy lần. Hắn hy vọng, Lâm Uyển Nhu sẽ không thực sự cùng tên khốn này xảy ra loại quan hệ kia, càng hy vọng người từng nói chuyện điện thoại với hắn là Giang Thanh.
Thiên Nhan vốn đang rơi vào thế bí, thấy được Giang Thanh lại giống như thấy cứu tinh, ánh mắt chỉ thiếu chút nữa là hóa thành sao cả rồi: “Ai nha, xem ai tới đây này, thì ra là ‘gian phu’!”
Lúc trước Giang Thanh từng dạy kèm phụ đạo cho Lâm Uyển Nhu, chuyện này không ai trong trường là không biết, mà Lâm Uyển Nhu lúc đó là bạn gái chính thức của Cao Thiên, mọi người liền quyết định lấy chữ phu trong phu tử (thầy) đồng âm với chữ phu trong phu quân (Chồng) để đùa hai người, gọi Giang Thanh là Giang phu, gọi Lâm Uyển Nhu là Lâm phụ. Sau sự cố của cô và Cao Thiên liền đổi thành “Gian phu” và “Dâm phụ”. Trên đời Lâm Uyển Nhu không ghét gì, chỉ ghét mỗi cái chuyện bịa đặt ăn không nói có này!
Sắc mặt cô nàng nào đó phút chốc trằng bệch: “Thiên Nhan, cậu đừng thấy tôi nhịn mà làm tới!”
“Làm gì? Mình chỉ nói chuyện đương nhiên thôi, cậu khó chịu cái gì? Hay là. . . có tật giật mình rồi?” Thiên Nhan dững dưng không thèm đem Lâm Uyển Nhu coi vào trong mắt.
“Tôi không nể mặt cậu đâu, còn nói nữa thì ngay cả bố cậu cũng không cứu nổi cậu!!” Giang Thanh đứng một bên tuy không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ cần nghe tới hai chữ ‘gian phu’ kia liền đại khái hiểu được một ít, vẽ mặt bình thường luôn tươi cười đột nhiên sa sầm.
Ai ai không biết, bố Giang Thanh là cấp trên của bố Thiên Nhan, câu này nói ra rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn. Quả nhiên Thiên Nhan liền ngậm mồm không dám hó hé gì nữa.
“Thiên! Chúng ta mau đi thôi anh!!” Thiên Nhan khoát tay Cao Thiên, liếc qua Lâm Uyển Nhu một cái, ẩn ý nhìn Giang Thanh thêm cái nữa mới cam tâm rời khỏi.
Lâm Uyển Nhu nhìn theo bóng dáng hai người dần dần khuất hẳn sau cửa tự động, nhịn không được thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đối diện với cặp nam nữ này thực khiến người ta cảm thấy khó chịu chết đi được.
Giang Thanh nhìn thấy cô như vậy liền đưa tay lên đầu cô sờ qua sờ lại, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn bình thường mang theo một tia hoang mang không tập trung. Lâm Uyển Nhu cảm nhận được bàn tay ở trên đầu mình duy chuyển không ngừng, nhè nhẹ vuốt ve, cảm giác rất khó hiểu liền tránh qua một bên, bàn tay của Giang Thanh lơ lững giữa không trung. . . trống rỗng.
Nhìn anh chàng sắc mặt chuyển từ kém sang vô cùng kém, Lâm Uyển Nhu trong lòng quả thực có chút ái náy: “À ừm. . . em về đây, anh muốn mua gì cứ mua đi. Bye bye!!” Nói xong liền chạy không quay đầu.
“Để anh đưa em về!?” Giang Thanh theo quán tính đuổi theo hai bước, thấy cô ‘nhiệt tình’ chạy trối chết đành thôi.
“Không cần, em tự mình đón xe về được mà!!” Lâm Uyển Nhu vừa chạy vừa nói, hình như sợ nếu dừng lại một bước thì phải ngồi cùng một xe với anh ta về nhà vậy.
Trên đời thực sự nhiều cái trùng hợp, trung tâm thương mại nói lớn không phải lớn, nói nhỏ không phải nhỏ, thế nhưng lại để cô gặp thêm hai người nữa: “Gia Tuệ? Mày. . .”
“Uyển. . .Uyển Nhu, sao mày lại ở đây?” Lâm Gia Tuệ một thân váy đỏ rực rỡ, mang theo đôi giày cao gót càng làm tôn thêm đôi chân dài tinh xảo, trên tay là túi hàng hiệu Changel, bộ dáng quý tiểu thư siêu cấp vô địch. . . buồn cười!
Thôi được rồi, cứ coi như Lâm Uyển Nhu cô đây ghen tị với bạn tốt cũng được, nhưng mà vậy cũng thật quá khoa trương đi? Thực sự rất buồn cười mà~ Bộ dàng cô nàng thất tha thất thểu lê lếch trên đôi giày cùng vẻ mặt cứng đờ mất tự nhiên dưới lớp trang điểm kỳ công bị lem luốt. . . nhìn qua nhìn lại, Lâm Uyển Nhu thật hối hận vì mình quên móc di động ra chụp hình lưu làm kỉ niệm.
“Câu này tao hỏi mày mới đúng chứ, bình thường có khi nào mày bén mảng đến mấy chỗ này đâu, còn trang điểm đậm như vậy, lần đầu tiên tao chứng kiến nha!” Làm bạn thân hơn 15 năm, quả thực đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Gia Tuệ mang giày cao gót cùng trang điểm.
“Aizz, mày đừng nhìn tao như nhìn quái thú vậy chứ. . . tao là bất đắc dĩ mà~ ” Lâm Gia Tuệ giở khóc giở cười nhìn bạn tốt, khuôn mặt nhăn nhó như trái khổ qua.
“E hèm!” Thanh niên bên cạnh bị lơ đi, khó chịu hắng giọng một tiếng: “Lâm Gia Tuệ, chị đừng bày ra bộ mặt quỷ còn thua kém kia nữa có được hay không?”
Lúc này Lâm Uyển Nhu mới để ý đến anh ta. . . hóa đá!
Dương Hoàng Việt- em trai thân thương yêu dấu của Yêu nghiệt tiên sinh, hai mươi mốt tuổi đã nắm trong tay một chuỗi cửa hàng thời trang lớn, vừa quản lí vừa học năm cuối ĐH kinh tế, nhân tài trong số hiếm hoi nhân tài nha~
Quan trọng là, sao cậu ta lại xuất hiện cùng Lâm Gia Tuệ ở chổ này? Nhìn bề ngoài hình như còn rất quen thuộc, rất thân thiết, có thể công khai chì chiết đối phương không chút kiêng nể. . . loại quan hệ này thật là. . . đáng nghi! Quá mờ ám!! Quá không minh bạch!!!
“Chị dâu, chào!” Dương Hoàng Việt cười đầy ẩn ý, liếc mắt nhìn thẳng vào Lâm Uyển Nhu khiến cô nàng bất giác lạnh sống lưng.
Nói là lạnh sống lưng, nhưng thật ra một phần cũng do máy lạnh trong trung tâm thương mại quá mạnh. . . khoan đã! Cậu ta vừa mới gọi cái gì ấy nhỉ? Chị dâu?! Cô khi nào thì thành chị dâu cậu ta rồi???
“Cậu. . . cậu nói bậy bạ cái gì đó?” Lâm Uyển Nhu run run không nói thành lời, phun ra một chữ cũng giống như phun ra một ngụm máu.
Quá đê tiện, quá nguy hiểm! Hai anh em này đúng thật không hổ danh là người một nhà mà!!
“Có gì sai sao? Như vậy thì em xin lỗi!” Dương Hoàng Việt mị mị cười tà “Xem ra là do ông anh của em quá ảo tưởng rồi, chị rõ ràng nói giữa hai người không chút quan hệ gì cơ mà~”
Lâm Uyển Nhu chán nản nha! Cô khi nào lại giống như biến thành cái dạng vong ân phụ nghĩa, bội bạc thiếu trách nhiệm, ăn xong phủi sạch vậy?: “Tôi đâu có nói. . .”
“Như vậy là thừa nhận rồi, chị dâu! Anh trai em nằm viện hơn một tuần nay rồi chị cũng không đến thăm, gọi điện lại không liên lạc được, hại anh hai em sống không bằng chết, ăn không ngon ngủ không yên,@#$%^&*. . .[ đã lượt bớt hơn 800 kí tự]. . . Chị như vậy thật là không đúng rồi!” Dương Hoàng Việt nói ra những lời không biết xấu hổ, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như lẽ thường tình.
Lâm Uyển Nhu hoàn toàn không hiểu nổi cậu ta nói gì, bên tai chỉ văng vẳng mấy chữ ‘nằm viện hơn một tuần nay’. Dương Nhật Phong bị bệnh sao? Sao phải nằm viện đến hơn một tuần?? Không phải là đang vui vẻ đi lưu diễn sao???. . . Rất rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Lâm Uyển Nhu khiến lòng cô rối như tơ vò, hoang mang nhìn Dương Hoàng Việt: “Anh ta rõ ràng nói là đi lưu diễn. . .”
“Anh em quả thật là đi Nhật lưu diễn, nhưng qua đó chưa được hai ngày liền quay về nằm viện nước nhà rồi, nghe anh ta nói là chân bị thương gì đó, đang tập nhảy thì gãy ra luôn . . .”
“Đừng nói nữa!” Trán Lâm Uyển Nhu chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Đây là cái loại em trai gì vậy???: “Anh ta hiện đang ở đâu?”
“Bệnh viện XX đường YY!” Lâm Gia Tuệ bon chen chỏ mỏ vào một câu, nói ngay trọng tâm.
Lâm Uyển Nhu cảm ơn bạn tốt vài câu cho có lệ, nhanh chân đón taxi đến địa chỉ bệnh viện kia, ngay cả chuyện đến đây mua thức ăn gì gì đó cũng quên mất.
Giang Thanh đứng đằng xa nhìn theo bóng cô vụt mất càng ngày càng xa, bàn tay bất giác lại giơ ra giữa không trung. . . vẫn là cảm giác trống rỗng bất thường. Anh chàng nhịn không được tiến lại chổ Lâm Gia Tuệ và Dương Hoàng Việt đang đứng: “Tuệ Tuệ!”
Lâm Gia Tuệ giật mình quay phắt lại nhìn, chỉ thấy thân ảnh tưởng như rất lâu. . . rất lâu không được gặp: “Thanh! Anh. . .” chẳng phải là đi Úc sao?
Nhưng nữa câu sau còn chưa kịp nói ra thì đã bị Giang Thanh cắt ngang: “Tiểu Nhu đi đâu mà vội vậy?”
Lâm Gia Tuệ cảm giác có chút nghẹn ngào, bao nhiêu năm không gặp, anh chả thay đổi gì nhỉ?! Trong mắt hoàn toàn chỉ chứa một mình Uyển Nhu thôi!!
Dương Hoàng Việt nhìn thấy tình hình không ổn, hình như người này đối với bản thân cậu ta cùng anh trai cực kì bất lợi: “Chị dâu ấy hả, đi thăm anh hai tôi rồi. Lâm Gia Tuệ! Chúng ta đi thôi!!” Ý đồ tuyên bố lãnh thổ như vậy đủ rõ ràng chưa? Đủ để thấy hai người con gái này đều là hoa đã có chủ chưa??. . . Ài, xem ra lần này cậu lại phải kiếm anh trai đòi một món nợ ân tình thật to rồi, giúp anh ta ngăn chặn một mối nguy lớn nhỉ?
Giang Thanh còn chưa kịp nói thêm tiếng nào thì hai người bọn họ đã chạy đâu mất dạng. Một mình anh ta bơ vơ đứng giữa trung tâm thương mại như thằng ngốc, trong lòng lại dâng lên cảm giác trống rỗng khó chịu kia lần nữa. . .
. . . . *.*.* Ta là dãy phân cách~ Có một con quạ quang quác bay qua a!~~~*.*.* . . . .
Lâm Uyển Nhu đón taxi đến bệnh viện Lâm Gia Tuệ nói, hỏi thăm nhân viên ở quầy tiếp tân số phòng của Dương yêu nghiệt xong xuôi liền chạy thẳng một mạch lên đó.
Dương Nhật Phong nằm trong phòng, trên người là bộ bijama trắng toát, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, cái chân bị bó thành một đoàn treo ngược lên cao hơn đỉnh đầu khi đang ngồi một chút. Hắn không ngủ, chân truyền đến cảm giác bức bối cực kì khó chịu cộng thêm tâm trạng tồi tệ càng khiến không khí trong phòng ngột ngạt.
Dương Nhật Phong hắn ta, chỉ đơn giản là đang nhắm mắt dưỡng thần, điều chình lại tình hình của trái tim sắp bung ra thôi!
Cô không chịu nhận cuộc gọi của hắn! Hơn một tuần nay, lần nào hắn gọi đến cũng chỉ là lời nói rặp khuôn quen thuộc ‘Số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được. . .’. Tạm thời sao? Hai chữ này nói cũng thật dễ nghe, ‘tạm thời’ mà hết một tuần sao? Theo hắn thì căn bản cô đã chặn số của hắn con bà nó rồi!!!
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa hấp tấp, Dương Nhật Phong mở mắt, khuôn mặt nhăn nhó thét lên như muốn phun ra luôn ngọn lữa giận trong lòng chất chứa hơn một tuần qua: “Là ai?” Là ai dám quấy rầy hắn tịnh tâm? Ai quấy rầy giấc ngủ hắn ấp ủ lâu muốn chết mới có thể chợp mắt?? Có ngon thì bước vào, hắn dù lếch xuống giường cũng phải dạy cho kẻ đó một bài học!!!!
Lâm Uyển Nhu núp ló sau cánh cửa khép hờ kia không dám bước vào.
Ặc! Nghe qua giọng điệu của hắn ta không phải đang sôi máu mới là lạ. Cô bây giờ bước vào, có còn mạng trở ra hay không nhỉ??
“Vào thì vào, không vào thì cút đi! Đừng núp ló như ăn trộm thế kia!!!” Yêu nghiệt tiên sinh tâm tình tệ, ngữ khí chắc chắn không thể nào tốt đẹp hơn là mấy.
Lâm Uyển Nhu chán nản lại thêm chán nản, lê lếch tấm thân tàn cùng khuôn mặt khổ qua bước vào: “Anh hung dữ như vậy làm gì chứ. . .”
“Lâm Uyển Nhu? Con bà nó là em sao??” Hắn vốn dĩ còn tưởng cô trốn luôn rồi, không thèm quan tâm hắn sống chết như thế nào chứ. Thật không ngờ cô lại còn có gan đến tận đây tìm hắn? Vậy càng tốt, hắn cùng cô tính sổ cũng không phải mất công lặn lội thân què đích thân đến gõ cửa nhà cô!!!
Lâm Uyển Nhu lí nhí: “Anh nghĩ còn ai thèm tới đây chứ?!” Sao đó lặng lẽ nuốt nước miếng đánh “Ực” một cái.
Xem ra người xưa nói không có sai- tự tìm đường chết ắc khó sống! =.=. . . Nếu cô không dưng mồi vào miệng cọp, chí ít thì cũng sống thêm được vài ngày vui vui vẻ vẻ, an nhàn thoải mái rồi. . . đâu đến mức chết ngay tại chỗ thế này chứ.
“Sao? Hối hận à?? Tôi nhớ hình như đâu có gọi cho em???” Đồng chí yêu nghiệt không biết tại sao, nhưng nhìn thấy cô thì cục tức trong lòng liền dâng lên tận cổ họng, có muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
Cô nàng nào đó không ngờ tới chuyện lại thành ra như vậy, hắn nói thế cô cũng không cách nào cãi lại được, nhưng mà: “Tôi lo lắng nên mới tới, không hoan nghênh thì chào!!!”
Dương Nhật Phong thay đổi thái độ như trở bàn tay, tự xỉ vả bản thân n lần nhân thêm n lần. Hắn rốt cuộc bị hõng não chổ nào, không phải mong cô phát điên sao? Bây giờ lại làm cô tức giận: “Xin lỗi, là tôi sai!” Hơn một tuần qua, xem xem hắn đã gấp gáp như thế nào, chẳng lẽ một chút chuyện như bây giờ lại nhịn không được hay sao??
Lâm Uyển Nhu dừng bước, không khí trong phòng đột nhiên ngột ngạt đến là khó hiểu. Bình thường tình trạng như vậy rất ít khi xảy ra giữa hai người,vì mỗi lần gặp mặt nhau là cải lộn, gặp mặt nhau là ăn. . . hình như không có thời gian dành cho sự im lặng nhàm chán như này!
“Tôi. . Tôi. . .” Cô nàng nào đó ‘tôi’ hơn mười phút cũng không biết nên nói gì cho phải: “Tôi. . . Anh có sao hay không?”
“Không sao? Em nhìn cũng biết mà!” Dương yêu nghiệt khó chịu cười khẩy: “Còn không phải do em ban cho?” Cô không biết hôm đó hắn khó khăn như thế nào đưa cô từ cõi chết trở về, không biết hắn thế nào lê được tới bệnh viện, càng không biết một tuần qua không liên lạc được với cô hắn lo lắng ra sao! Cô cái gì cũng không biết, không biết hắn đối xử tốt với cô, không nhớ chuyện cũ, không biết an ủi người khác, không biết nói lời xin lỗi, không biết hắn . . .
“Phong! Thật sự. . . em không cố ý né tránh anh, chỉ là điện thoại của em chẳng hiểu sao. . .” Lâm Uyển Nhu cảm thấy hắn như vậy quả thật không được bình thường, chả hiểu lí do gì trong lòng khó chịu: “Anh. . . đừng giận mà!!”
Cô rất sợ hắn bỏ mặt cô, Giang Thanh dạo này thường xuyên đeo bám theo cô, cảm giác khác hẳn so với Dương Nhật Phong. . . tuy vẫn là đeo mãi không buông, nhưng Dương yêu nghiệt lại cho cô cảm giác an toàn hơn Giang Thanh nhiều. Cao Thiên cùng Giang Thanh, hai người đàn ông cô quên biết coi như thân thiết nhất lại không bằng một người quen chưa đầy nữa năm, chuyện này nói ra cũng thật buồn cười. . . nhưng mà chuyện này là thật, cảm giác của con người đôi khi thật sự rất khó hiểu!
Dương Nhật Phong thấy thái độ của cô như vậy, trong lòng lữa giận vơi gần hết. Nhìn nét mặt cô ủ rũ giống như sắp bị bỏ rơi khiến trong lòng hắn thật sự nảy sinh ảo giác cô giống như đang dựa dẫm hắn vậy. Ừm. . . cảm giác không tệ, tiếc rằng chỉ là ảo giác! Nếu đó là thật thì tốt biết bao.
Dương Nhật Phong cách đây ba năm thật sự không tin trên đời có chuyện gọi là ‘nhất kiến chung tình’. Nhưng mà ông trời giống như thách thức hắn, cho hắn đối với một cô gái bình bình thường thường có xuất thân bình bình thường thường nảy sinh loại tình cảm không bình thường chút nào. Còn phần cô gái đó? Sau khi gieo mầm họa xong liền phủi mông chạy mất dạng, đến khi hắn tìm được cô thì cô hoàn toàn hoàn toàn quên mất hắn!!!
Không cần nói cũng biết cô gái đó là ai!!
“Chân tôi bị gãy rồi!” Dương Nhật Phong đột nhiên buông một câu không đầu không đuôi.
“Ừ. . Hả?!” Lâm Uyển Nhu vẻ mặt ngời nghệch ngẩn lên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt tên nào đó đang nguy hiểm nheo lại liền giật mình cúi gằm mặt: “Thì sao?”
“Em nói xem” Yêu nghiệt tiên sinh mị mị cười tà, thái độ dần trở lại bình thường như mọi ngày: “Có cần phải chịu trách nhiệm hay không đây?”
“Cần cái gì nha?!” Lâm Uyển Nhu ngốc nghếch nhìn người trước mặt, thấy hắn không còn tức giận, tâm tình cùng lúc trước không khác biệt là mấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cười tươi ngửa cô lên nhìn tên đẹp trai nào đó đang nằm trên giường bệnh nhưng phong độ vẫn không giảm tí nào.
Dương Nhật Phong thấy cô cười, bụng dạ bỗng dâng lên một âm mưu đen tối: “Mai tôi xin ra viện, sẽ đến chổ em ở dưỡng thương, em chăm sóc tôi coi như bồi thường phí tổn thương tin thần lẫn thể xác. Như thế nào? Quá lợi cho em rồi đúng không??” Tên nào đó không biết xấu hổ, nói xong cũng khong thèm đỏ mặt lấy một chút.
“Như vậy. . . e là không. .”
“Không cho phép bàn cải!”
“À. . . ừ!”
Cô nàng nào đó bỗng nhiên có cảm giác giống như bị người ta lừa vào tròng mà không hay biết vậy. . . .
Sáng sớm tinh mơ, cô nàng nào đó còn đang say mộng đẹp công chúa hoàng tử vân vân và mây mây, bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa như thúc giục cô đi hành quân, ngáy ngủ ra mở- thấy Giang Thanh!
Trưa trưa cô nàng nào đó vừa tan làm từ Phương Nam trở về, đứng chực chờ trước cửa nhà- Là Giang Thanh!!
Chiều chiều cô nàng nào đó dắt chó Tiểu Viên của Yêu nghiệt tiên sinh gửi nhờ đi dạo công viên, phía sau luôn luôn có một thanh niên cao lớn dắt theo con chó cái chạy đuổi tới- Chính là Giang Thanh!!!
Nói tóm lại, ba buổi sáng trưa chiều, Giang Thanh cứ như cái bóng bám lấy cô không buông tha. Còn về phần yêu nghiệt tiên sinh, Lâm Uyển Nhu nghĩ rằng chắc hắn ta lại đi lưu diễn đâu đó ngoài thế giới rồi, bằng chứng là việc nhà cô có thêm hai miệng ăn: Viên Tử và Tiểu Viên!
Hôm nay như thường lệ, sau khi tan ca chiều ở nhà hàng, trên đường về cô nàng nào đó ghé qua trung tâm thương mại mua chút ít thực phẩm tươi ngon đem về định thết đãi chính bản thân một bửa tối thịnh soạn. Nghĩ đến hai cái chó mèo ở nhà lại thấy buồn cười, hàng ngay cô dẫn theo Tiểu Viên đi dạo, Viên Tử là con mèo lười thường bị nhốt ở nhà nên dạo gần đây hình như tình cảm giữa hai bọn chúng không được tốt cho lắm, Viên Tử chẳng những không thèm đếm xỉa tới Tiểu Viên mà còn hay cào lên mặt chó nhỏ mấy đường đến là đáng thương.
Đang mải mê chọn chọn lựa lựa mấy quả cà chua, bên tai truyền đến giọng nói chanh chua quen thuộc khiến nụ cười vừa chớm trên môi cô nàng tắt lịm.
“Ai nha, Uyển Nhu! Thật là đã lâu rồi không gặp, cậu so với thuở xưa cũng chẳng khác nhau là mấy, khiến mình vừa nhìn liền nhận ra ngay!” Thiên Nhan đong đưa thân hình đi tới, trên tay đang nắm áo Cao thiên, vẻ mặt kiêu kì cùng nụ cười khinh miệt càng khiến cho cô ta trong giống mấy bà thiếm đòi nợ ngoài chợ.
Lâm Uyển Nhu đang tính vờ như không nghe mà đi luôn thì cô ả đã nhanh chóng đứng ra ngán trước mặt: “Này, cậu đừng thiếu lịch sự như vậy có được không?”
“À, xin lỗi, mình không nhận ra cậu, dạo này cậu khác xưa nhiều quá!!” Lâm Uyển Nhu hết sức kiềm chế không cho cô ta ăn một quả cà vào mặt. Xin hỏi rốt cuộc ai mới là người thiếu lịch sự chứ?
Thiên Nhan vẻ mặt đắt ý, dào dạt tự hào nhìn sang Cao Thiên: “Tất nhiên rồi, anh Thiên chăm sóc bạn gái như mình thực sự rất chu đáo!”
“Hèn gì như vậy, cậu đúng là quá khác lúc xưa, hình như lên cân hơi nhiều phải không?” Lâm Uyển Nhu không chút niệm tình đã kích thẳng vào điểm yếu của ả, từ thời còn đi học, Thiên Nhan là người vốn coi trọng bề ngoài hơn mạng sống, bây giờ nói cô ta mập thật chẳng khác nào lấy dao rạch lên mặt cô ta một đường cả.
“Cậu. . .!” Quả nhiên cô ả nào đó tức đến mức thiếu chút trào máu họng, nũng nịu choàng cánh tay Cao Thiên làm nũng: “Anh xem cậu ấy kìa!”
Cao Thiên không nói, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Lâm Uyển Nhu không chớp mắt. Cô bây giờ khác xa lúc trước, mặc dù không được gọi là mỹ nữ gì nhưng phong thái hoàn toàn thay đổi, tự tin hơn xưa và có chút gì đó rất lạ. . . nhưng là ạ ở điểm nào ngay chính hắn cũng không rõ, chỉ cảm thấy hình như cuộc sống hiện tại của cô khá tốt.
Thiên Nhan chờ mãi không thấy bạn trai ừ hử tiếng nào, ngẩn mặt lên thì đập vào mắt là cảnh tượng anh chàng mãi lo nhìn ‘người cũ’, lữa giận trong lòng bắt đầu bùng cháy: “Này! Tên khốn, anh có nghe em nói gì không đấy?”
“Hả?!” Cao Thiên bị hù cho hồn bay phách lạc, bất đắc dĩ rời tầm mắt khỏi Lâm Uyển Nhu: “Anh vẫn đang nghe mà!”
Cô nàng nào đó thấy bây giờ nếu mình cảm ơn Thiên Nhan thì có điểm nào không hợp lí không, dẫu sao cô ta cũng có công giúp mình thoát khỏi ánh mắt đánh giá buồn nôn của Cao Thiên mà?!  ̄▽ ̄
Sao n phút suy nghĩ, cô nàng quyết định vẫn là không nên thì hơn!
Thiên Nhan bị cả hai người đồng thời lờ đi, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết đành trút lên đầu Lâm Uyển Nhu: “Cậu đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ, đã chia tay rồi còn muốn quyến rũ Cao thiên nữa sao chứ?!”
Lâm Uyển Nhu rất 囧, cô vô tội nha! Sao cứ nhè cô ra mà đổ tội thế, cô khi nào đã làm cái thể loại gọi là ‘quyến rũ’ kia vậy?
“Bà hai à, cậu không những mập hơn mà logic cũng rất có vấn đề nha, tôi khi nào thì quyến rũ bạn trai cậu? Còn nữa, cậu mắng ba chữ ‘hồ ly tinh’ kia là mắng tôi hay đang tự mắng mình vậy??” Cô nàng nào đó nói xong, cảm thấy bản thân dạo này không biết giống ai mà độc mồm độc miệng thế nhỉ?
(Nơi nào đó trên trái đất bỗng nhiên có người hắt hơi dữ dội).
Thiên Nhan không ngờ đến Lâm Uyển Nhu sẽ nói như vậy, có chút xấu hổ chẳng biết nói gì cho phải. Con nhóc này từ khi nào biết phản kháng người khác như vậy? Lúc trước ho dù có đối cô ta bàn những chuyện khó lọt tai như thế nào thì cô ta cũng lựa chọn im lặng nhẫn nhịn cho qua, chưa bao giờ đốp chát lại thế này cả.
Cao Thiên còn có phần ngạc nhiên hơn, khó có thể tin được người trước mặt mình là cô bạn gái cũ chia tay chưa đầy nữa năm kia. Lúc trước nếu cô cũng như vậy, không lựa chọn việc im lặng buông tay, thì anh cũng không đến mức phải bỏ rơi cô mà chạy theo Thiên Nhan.
(Vài lời tác giả: À há, e hèm, khụ khụ, trong phần ngoại truyện ta có chút từ bi độ lượng, khoan dung nhân hậu cho chàng nam phụ của nam phụ này giải bày một chút tâm sự, không dài đâu, khoàng hai ba bốn năm trăm chữ gì thôi, anh này cũng không đáng ghét lắm, chỉ tội nước là nam phụ! Hô hô ^o ^)
Lâm Uyển Nhu bị hai người kia mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy thiếu tự nhiên trần trọng. Cách họ nhìn cô giống như gì ấy nhỉ. . . à, là thấy quái vật!
Ba người đứng trong trung tâm thương mại rộng lớn, sáu mắt nhìn nhau không thốt nên lời, tuy rằng không phải cái gì nam thanh nữ tú nhưng cũng cực kỳ thu hút ánh mắt người qua lại, trong số đó có một người quen mà lạ, lạ mà quen- Giang Thanh!
Giang Thanh tiêu sái bước lại gần, trên tay là túi đựng một số thứ đồ dùng cá nhân như bàn chảy, dao cạo râu, . .vân vân, vẻ mặt hết sức kì quái: “Uyển Nhu, trùng hợp thật, em cũng đến đây mua sắm sao?!”
“À ừ” Lâm Uyển Nhu cực kì 囧. Đúng là khéo mà, người ta nói cái câu ‘oan gia ngõ hẹp’ chắc là dùng để hình dung cảnh này rồi nhỉ?
Cao Thiên nhìn thấy Giang Thanh, biểu tình trên mặt cũng khó coi hơn gấp mấy lần. Hắn hy vọng, Lâm Uyển Nhu sẽ không thực sự cùng tên khốn này xảy ra loại quan hệ kia, càng hy vọng người từng nói chuyện điện thoại với hắn là Giang Thanh.
Thiên Nhan vốn đang rơi vào thế bí, thấy được Giang Thanh lại giống như thấy cứu tinh, ánh mắt chỉ thiếu chút nữa là hóa thành sao cả rồi: “Ai nha, xem ai tới đây này, thì ra là ‘gian phu’!”
Lúc trước Giang Thanh từng dạy kèm phụ đạo cho Lâm Uyển Nhu, chuyện này không ai trong trường là không biết, mà Lâm Uyển Nhu lúc đó là bạn gái chính thức của Cao Thiên, mọi người liền quyết định lấy chữ phu trong phu tử (thầy) đồng âm với chữ phu trong phu quân (Chồng) để đùa hai người, gọi Giang Thanh là Giang phu, gọi Lâm Uyển Nhu là Lâm phụ. Sau sự cố của cô và Cao Thiên liền đổi thành “Gian phu” và “Dâm phụ”. Trên đời Lâm Uyển Nhu không ghét gì, chỉ ghét mỗi cái chuyện bịa đặt ăn không nói có này!
Sắc mặt cô nàng nào đó phút chốc trằng bệch: “Thiên Nhan, cậu đừng thấy tôi nhịn mà làm tới!”
“Làm gì? Mình chỉ nói chuyện đương nhiên thôi, cậu khó chịu cái gì? Hay là. . . có tật giật mình rồi?” Thiên Nhan dững dưng không thèm đem Lâm Uyển Nhu coi vào trong mắt.
“Tôi không nể mặt cậu đâu, còn nói nữa thì ngay cả bố cậu cũng không cứu nổi cậu!!” Giang Thanh đứng một bên tuy không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ cần nghe tới hai chữ ‘gian phu’ kia liền đại khái hiểu được một ít, vẽ mặt bình thường luôn tươi cười đột nhiên sa sầm.
Ai ai không biết, bố Giang Thanh là cấp trên của bố Thiên Nhan, câu này nói ra rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn. Quả nhiên Thiên Nhan liền ngậm mồm không dám hó hé gì nữa.
“Thiên! Chúng ta mau đi thôi anh!!” Thiên Nhan khoát tay Cao Thiên, liếc qua Lâm Uyển Nhu một cái, ẩn ý nhìn Giang Thanh thêm cái nữa mới cam tâm rời khỏi.
Lâm Uyển Nhu nhìn theo bóng dáng hai người dần dần khuất hẳn sau cửa tự động, nhịn không được thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đối diện với cặp nam nữ này thực khiến người ta cảm thấy khó chịu chết đi được.
Giang Thanh nhìn thấy cô như vậy liền đưa tay lên đầu cô sờ qua sờ lại, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn bình thường mang theo một tia hoang mang không tập trung. Lâm Uyển Nhu cảm nhận được bàn tay ở trên đầu mình duy chuyển không ngừng, nhè nhẹ vuốt ve, cảm giác rất khó hiểu liền tránh qua một bên, bàn tay của Giang Thanh lơ lững giữa không trung. . . trống rỗng.
Nhìn anh chàng sắc mặt chuyển từ kém sang vô cùng kém, Lâm Uyển Nhu trong lòng quả thực có chút ái náy: “À ừm. . . em về đây, anh muốn mua gì cứ mua đi. Bye bye!!” Nói xong liền chạy không quay đầu.
“Để anh đưa em về!?” Giang Thanh theo quán tính đuổi theo hai bước, thấy cô ‘nhiệt tình’ chạy trối chết đành thôi.
“Không cần, em tự mình đón xe về được mà!!” Lâm Uyển Nhu vừa chạy vừa nói, hình như sợ nếu dừng lại một bước thì phải ngồi cùng một xe với anh ta về nhà vậy.
Trên đời thực sự nhiều cái trùng hợp, trung tâm thương mại nói lớn không phải lớn, nói nhỏ không phải nhỏ, thế nhưng lại để cô gặp thêm hai người nữa: “Gia Tuệ? Mày. . .”
“Uyển. . .Uyển Nhu, sao mày lại ở đây?” Lâm Gia Tuệ một thân váy đỏ rực rỡ, mang theo đôi giày cao gót càng làm tôn thêm đôi chân dài tinh xảo, trên tay là túi hàng hiệu Changel, bộ dáng quý tiểu thư siêu cấp vô địch. . . buồn cười!
Thôi được rồi, cứ coi như Lâm Uyển Nhu cô đây ghen tị với bạn tốt cũng được, nhưng mà vậy cũng thật quá khoa trương đi? Thực sự rất buồn cười mà~ Bộ dàng cô nàng thất tha thất thểu lê lếch trên đôi giày cùng vẻ mặt cứng đờ mất tự nhiên dưới lớp trang điểm kỳ công bị lem luốt. . . nhìn qua nhìn lại, Lâm Uyển Nhu thật hối hận vì mình quên móc di động ra chụp hình lưu làm kỉ niệm.
“Câu này tao hỏi mày mới đúng chứ, bình thường có khi nào mày bén mảng đến mấy chỗ này đâu, còn trang điểm đậm như vậy, lần đầu tiên tao chứng kiến nha!” Làm bạn thân hơn 15 năm, quả thực đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Gia Tuệ mang giày cao gót cùng trang điểm.
“Aizz, mày đừng nhìn tao như nhìn quái thú vậy chứ. . . tao là bất đắc dĩ mà~ ” Lâm Gia Tuệ giở khóc giở cười nhìn bạn tốt, khuôn mặt nhăn nhó như trái khổ qua.
“E hèm!” Thanh niên bên cạnh bị lơ đi, khó chịu hắng giọng một tiếng: “Lâm Gia Tuệ, chị đừng bày ra bộ mặt quỷ còn thua kém kia nữa có được hay không?”
Lúc này Lâm Uyển Nhu mới để ý đến anh ta. . . hóa đá!
Dương Hoàng Việt- em trai thân thương yêu dấu của Yêu nghiệt tiên sinh, hai mươi mốt tuổi đã nắm trong tay một chuỗi cửa hàng thời trang lớn, vừa quản lí vừa học năm cuối ĐH kinh tế, nhân tài trong số hiếm hoi nhân tài nha~
Quan trọng là, sao cậu ta lại xuất hiện cùng Lâm Gia Tuệ ở chổ này? Nhìn bề ngoài hình như còn rất quen thuộc, rất thân thiết, có thể công khai chì chiết đối phương không chút kiêng nể. . . loại quan hệ này thật là. . . đáng nghi! Quá mờ ám!! Quá không minh bạch!!!
“Chị dâu, chào!” Dương Hoàng Việt cười đầy ẩn ý, liếc mắt nhìn thẳng vào Lâm Uyển Nhu khiến cô nàng bất giác lạnh sống lưng.
Nói là lạnh sống lưng, nhưng thật ra một phần cũng do máy lạnh trong trung tâm thương mại quá mạnh. . . khoan đã! Cậu ta vừa mới gọi cái gì ấy nhỉ? Chị dâu?! Cô khi nào thì thành chị dâu cậu ta rồi???
“Cậu. . . cậu nói bậy bạ cái gì đó?” Lâm Uyển Nhu run run không nói thành lời, phun ra một chữ cũng giống như phun ra một ngụm máu.
Quá đê tiện, quá nguy hiểm! Hai anh em này đúng thật không hổ danh là người một nhà mà!!
“Có gì sai sao? Như vậy thì em xin lỗi!” Dương Hoàng Việt mị mị cười tà “Xem ra là do ông anh của em quá ảo tưởng rồi, chị rõ ràng nói giữa hai người không chút quan hệ gì cơ mà~”
Lâm Uyển Nhu chán nản nha! Cô khi nào lại giống như biến thành cái dạng vong ân phụ nghĩa, bội bạc thiếu trách nhiệm, ăn xong phủi sạch vậy?: “Tôi đâu có nói. . .”
“Như vậy là thừa nhận rồi, chị dâu! Anh trai em nằm viện hơn một tuần nay rồi chị cũng không đến thăm, gọi điện lại không liên lạc được, hại anh hai em sống không bằng chết, ăn không ngon ngủ không yên,@#$%^&*. . .[ đã lượt bớt hơn 800 kí tự]. . . Chị như vậy thật là không đúng rồi!” Dương Hoàng Việt nói ra những lời không biết xấu hổ, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như lẽ thường tình.
Lâm Uyển Nhu hoàn toàn không hiểu nổi cậu ta nói gì, bên tai chỉ văng vẳng mấy chữ ‘nằm viện hơn một tuần nay’. Dương Nhật Phong bị bệnh sao? Sao phải nằm viện đến hơn một tuần?? Không phải là đang vui vẻ đi lưu diễn sao???. . . Rất rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Lâm Uyển Nhu khiến lòng cô rối như tơ vò, hoang mang nhìn Dương Hoàng Việt: “Anh ta rõ ràng nói là đi lưu diễn. . .”
“Anh em quả thật là đi Nhật lưu diễn, nhưng qua đó chưa được hai ngày liền quay về nằm viện nước nhà rồi, nghe anh ta nói là chân bị thương gì đó, đang tập nhảy thì gãy ra luôn . . .”
“Đừng nói nữa!” Trán Lâm Uyển Nhu chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Đây là cái loại em trai gì vậy???: “Anh ta hiện đang ở đâu?”
“Bệnh viện XX đường YY!” Lâm Gia Tuệ bon chen chỏ mỏ vào một câu, nói ngay trọng tâm.
Lâm Uyển Nhu cảm ơn bạn tốt vài câu cho có lệ, nhanh chân đón taxi đến địa chỉ bệnh viện kia, ngay cả chuyện đến đây mua thức ăn gì gì đó cũng quên mất.
Giang Thanh đứng đằng xa nhìn theo bóng cô vụt mất càng ngày càng xa, bàn tay bất giác lại giơ ra giữa không trung. . . vẫn là cảm giác trống rỗng bất thường. Anh chàng nhịn không được tiến lại chổ Lâm Gia Tuệ và Dương Hoàng Việt đang đứng: “Tuệ Tuệ!”
Lâm Gia Tuệ giật mình quay phắt lại nhìn, chỉ thấy thân ảnh tưởng như rất lâu. . . rất lâu không được gặp: “Thanh! Anh. . .” chẳng phải là đi Úc sao?
Nhưng nữa câu sau còn chưa kịp nói ra thì đã bị Giang Thanh cắt ngang: “Tiểu Nhu đi đâu mà vội vậy?”
Lâm Gia Tuệ cảm giác có chút nghẹn ngào, bao nhiêu năm không gặp, anh chả thay đổi gì nhỉ?! Trong mắt hoàn toàn chỉ chứa một mình Uyển Nhu thôi!!
Dương Hoàng Việt nhìn thấy tình hình không ổn, hình như người này đối với bản thân cậu ta cùng anh trai cực kì bất lợi: “Chị dâu ấy hả, đi thăm anh hai tôi rồi. Lâm Gia Tuệ! Chúng ta đi thôi!!” Ý đồ tuyên bố lãnh thổ như vậy đủ rõ ràng chưa? Đủ để thấy hai người con gái này đều là hoa đã có chủ chưa??. . . Ài, xem ra lần này cậu lại phải kiếm anh trai đòi một món nợ ân tình thật to rồi, giúp anh ta ngăn chặn một mối nguy lớn nhỉ?
Giang Thanh còn chưa kịp nói thêm tiếng nào thì hai người bọn họ đã chạy đâu mất dạng. Một mình anh ta bơ vơ đứng giữa trung tâm thương mại như thằng ngốc, trong lòng lại dâng lên cảm giác trống rỗng khó chịu kia lần nữa. . .
. . . . *.*.* Ta là dãy phân cách~ Có một con quạ quang quác bay qua a!~~~*.*.* . . . .
Lâm Uyển Nhu đón taxi đến bệnh viện Lâm Gia Tuệ nói, hỏi thăm nhân viên ở quầy tiếp tân số phòng của Dương yêu nghiệt xong xuôi liền chạy thẳng một mạch lên đó.
Dương Nhật Phong nằm trong phòng, trên người là bộ bijama trắng toát, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, cái chân bị bó thành một đoàn treo ngược lên cao hơn đỉnh đầu khi đang ngồi một chút. Hắn không ngủ, chân truyền đến cảm giác bức bối cực kì khó chịu cộng thêm tâm trạng tồi tệ càng khiến không khí trong phòng ngột ngạt.
Dương Nhật Phong hắn ta, chỉ đơn giản là đang nhắm mắt dưỡng thần, điều chình lại tình hình của trái tim sắp bung ra thôi!
Cô không chịu nhận cuộc gọi của hắn! Hơn một tuần nay, lần nào hắn gọi đến cũng chỉ là lời nói rặp khuôn quen thuộc ‘Số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được. . .’. Tạm thời sao? Hai chữ này nói cũng thật dễ nghe, ‘tạm thời’ mà hết một tuần sao? Theo hắn thì căn bản cô đã chặn số của hắn con bà nó rồi!!!
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa hấp tấp, Dương Nhật Phong mở mắt, khuôn mặt nhăn nhó thét lên như muốn phun ra luôn ngọn lữa giận trong lòng chất chứa hơn một tuần qua: “Là ai?” Là ai dám quấy rầy hắn tịnh tâm? Ai quấy rầy giấc ngủ hắn ấp ủ lâu muốn chết mới có thể chợp mắt?? Có ngon thì bước vào, hắn dù lếch xuống giường cũng phải dạy cho kẻ đó một bài học!!!!
Lâm Uyển Nhu núp ló sau cánh cửa khép hờ kia không dám bước vào.
Ặc! Nghe qua giọng điệu của hắn ta không phải đang sôi máu mới là lạ. Cô bây giờ bước vào, có còn mạng trở ra hay không nhỉ??
“Vào thì vào, không vào thì cút đi! Đừng núp ló như ăn trộm thế kia!!!” Yêu nghiệt tiên sinh tâm tình tệ, ngữ khí chắc chắn không thể nào tốt đẹp hơn là mấy.
Lâm Uyển Nhu chán nản lại thêm chán nản, lê lếch tấm thân tàn cùng khuôn mặt khổ qua bước vào: “Anh hung dữ như vậy làm gì chứ. . .”
“Lâm Uyển Nhu? Con bà nó là em sao??” Hắn vốn dĩ còn tưởng cô trốn luôn rồi, không thèm quan tâm hắn sống chết như thế nào chứ. Thật không ngờ cô lại còn có gan đến tận đây tìm hắn? Vậy càng tốt, hắn cùng cô tính sổ cũng không phải mất công lặn lội thân què đích thân đến gõ cửa nhà cô!!!
Lâm Uyển Nhu lí nhí: “Anh nghĩ còn ai thèm tới đây chứ?!” Sao đó lặng lẽ nuốt nước miếng đánh “Ực” một cái.
Xem ra người xưa nói không có sai- tự tìm đường chết ắc khó sống! =.=. . . Nếu cô không dưng mồi vào miệng cọp, chí ít thì cũng sống thêm được vài ngày vui vui vẻ vẻ, an nhàn thoải mái rồi. . . đâu đến mức chết ngay tại chỗ thế này chứ.
“Sao? Hối hận à?? Tôi nhớ hình như đâu có gọi cho em???” Đồng chí yêu nghiệt không biết tại sao, nhưng nhìn thấy cô thì cục tức trong lòng liền dâng lên tận cổ họng, có muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
Cô nàng nào đó không ngờ tới chuyện lại thành ra như vậy, hắn nói thế cô cũng không cách nào cãi lại được, nhưng mà: “Tôi lo lắng nên mới tới, không hoan nghênh thì chào!!!”
Dương Nhật Phong thay đổi thái độ như trở bàn tay, tự xỉ vả bản thân n lần nhân thêm n lần. Hắn rốt cuộc bị hõng não chổ nào, không phải mong cô phát điên sao? Bây giờ lại làm cô tức giận: “Xin lỗi, là tôi sai!” Hơn một tuần qua, xem xem hắn đã gấp gáp như thế nào, chẳng lẽ một chút chuyện như bây giờ lại nhịn không được hay sao??
Lâm Uyển Nhu dừng bước, không khí trong phòng đột nhiên ngột ngạt đến là khó hiểu. Bình thường tình trạng như vậy rất ít khi xảy ra giữa hai người,vì mỗi lần gặp mặt nhau là cải lộn, gặp mặt nhau là ăn. . . hình như không có thời gian dành cho sự im lặng nhàm chán như này!
“Tôi. . Tôi. . .” Cô nàng nào đó ‘tôi’ hơn mười phút cũng không biết nên nói gì cho phải: “Tôi. . . Anh có sao hay không?”
“Không sao? Em nhìn cũng biết mà!” Dương yêu nghiệt khó chịu cười khẩy: “Còn không phải do em ban cho?” Cô không biết hôm đó hắn khó khăn như thế nào đưa cô từ cõi chết trở về, không biết hắn thế nào lê được tới bệnh viện, càng không biết một tuần qua không liên lạc được với cô hắn lo lắng ra sao! Cô cái gì cũng không biết, không biết hắn đối xử tốt với cô, không nhớ chuyện cũ, không biết an ủi người khác, không biết nói lời xin lỗi, không biết hắn . . .
“Phong! Thật sự. . . em không cố ý né tránh anh, chỉ là điện thoại của em chẳng hiểu sao. . .” Lâm Uyển Nhu cảm thấy hắn như vậy quả thật không được bình thường, chả hiểu lí do gì trong lòng khó chịu: “Anh. . . đừng giận mà!!”
Cô rất sợ hắn bỏ mặt cô, Giang Thanh dạo này thường xuyên đeo bám theo cô, cảm giác khác hẳn so với Dương Nhật Phong. . . tuy vẫn là đeo mãi không buông, nhưng Dương yêu nghiệt lại cho cô cảm giác an toàn hơn Giang Thanh nhiều. Cao Thiên cùng Giang Thanh, hai người đàn ông cô quên biết coi như thân thiết nhất lại không bằng một người quen chưa đầy nữa năm, chuyện này nói ra cũng thật buồn cười. . . nhưng mà chuyện này là thật, cảm giác của con người đôi khi thật sự rất khó hiểu!
Dương Nhật Phong thấy thái độ của cô như vậy, trong lòng lữa giận vơi gần hết. Nhìn nét mặt cô ủ rũ giống như sắp bị bỏ rơi khiến trong lòng hắn thật sự nảy sinh ảo giác cô giống như đang dựa dẫm hắn vậy. Ừm. . . cảm giác không tệ, tiếc rằng chỉ là ảo giác! Nếu đó là thật thì tốt biết bao.
Dương Nhật Phong cách đây ba năm thật sự không tin trên đời có chuyện gọi là ‘nhất kiến chung tình’. Nhưng mà ông trời giống như thách thức hắn, cho hắn đối với một cô gái bình bình thường thường có xuất thân bình bình thường thường nảy sinh loại tình cảm không bình thường chút nào. Còn phần cô gái đó? Sau khi gieo mầm họa xong liền phủi mông chạy mất dạng, đến khi hắn tìm được cô thì cô hoàn toàn hoàn toàn quên mất hắn!!!
Không cần nói cũng biết cô gái đó là ai!!
“Chân tôi bị gãy rồi!” Dương Nhật Phong đột nhiên buông một câu không đầu không đuôi.
“Ừ. . Hả?!” Lâm Uyển Nhu vẻ mặt ngời nghệch ngẩn lên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt tên nào đó đang nguy hiểm nheo lại liền giật mình cúi gằm mặt: “Thì sao?”
“Em nói xem” Yêu nghiệt tiên sinh mị mị cười tà, thái độ dần trở lại bình thường như mọi ngày: “Có cần phải chịu trách nhiệm hay không đây?”
“Cần cái gì nha?!” Lâm Uyển Nhu ngốc nghếch nhìn người trước mặt, thấy hắn không còn tức giận, tâm tình cùng lúc trước không khác biệt là mấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cười tươi ngửa cô lên nhìn tên đẹp trai nào đó đang nằm trên giường bệnh nhưng phong độ vẫn không giảm tí nào.
Dương Nhật Phong thấy cô cười, bụng dạ bỗng dâng lên một âm mưu đen tối: “Mai tôi xin ra viện, sẽ đến chổ em ở dưỡng thương, em chăm sóc tôi coi như bồi thường phí tổn thương tin thần lẫn thể xác. Như thế nào? Quá lợi cho em rồi đúng không??” Tên nào đó không biết xấu hổ, nói xong cũng khong thèm đỏ mặt lấy một chút.
“Như vậy. . . e là không. .”
“Không cho phép bàn cải!”
“À. . . ừ!”
Cô nàng nào đó bỗng nhiên có cảm giác giống như bị người ta lừa vào tròng mà không hay biết vậy. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.