Chương 22: Chiến thắng trong tầm tay
Bách Hiểu Sinh
19/12/2020
Đêm tối âm u, từ một góc nào đó có một bóng đen từ từ chui ra, toát ra một
luồng quỷ khí kì dị, khủng bố. Nó nhìn ngó khắp nơi, sau đó liền bay
trực tiếp lên trời.
Ánh trăng sáng vằng vặc, tròn đầy, tăng thêm một loại cảm giác kì dị.
Khu phố yên tĩnh, ngoài đường vẫn là những ánh đèn màu vàng chiếu sáng. Tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa.
Ở trên con đường cái, một cô gái đang bước đi. Nàng mặc một bộ quần áo bình thường, đeo chéo một cái túi da, chầm chậm mà bước đi.
Bỗng nàng đứng lại, cất giọng nói:
“Yêu ma phương nào, còn không mau đi ra!”
Tiếng nói trầm ổn, thanh thúy. Nhưng nếu như pháp sư nào đó mà nghe thấy được, chắc chắn sẽ giật mình, vì thanh âm của nàng còn kèm theo một loại chấn nhiếp quỷ hồn, rất khó để hình dung.
Nàng lại cất bước tiền lên, vừa đi vừa nói:
“Mau ra đi! Ta biết ngươi trốn quanh đây rồi!”
Nàng nói, nhưng lại không hề có ai đáp lại, vẫn là yên tĩnh một khoảng.
Cô gái hơi chút nghi ngờ liệu mình có đoán chính xác không, bèn tiếp tục chờ đợi. Vẫn là không gian yên tĩnh ấy, không hề có chút âm thanh đáp lại nào.
Nghĩ rằng phải chăng đã nhầm, nàng liền tiếp tục đi.
Cùng lúc đó, tại nhà của Diệp Khương.
Không biết tự lúc nào, hắn đã ngồi ngay ngắn trên giường, bình tĩnh thổ nạp.
Một âm thanh rất rất quen thuộc vang lên:
"Tinh!"
“Giờ mới đến sao? Lại có nhiệm vụ gì thế?”
[Dù không biết làm sao ký chủ tự dưng IQ tăng cao, nhưng ta chung quy không quan tâm]
“Hớ! Cái hệ thống vô trách nhiệm nhà ngươi!”
[Ký chủ sắp mất mạng!]
“Được rồi ta chịu thua! Có nhiệm vụ gì mau nói đi!”
[Nhiệm vụ:
Tiêu diệt ×1 Lục Trí Miêu Nhãn.
Thời gian: 5 phút.
Thưởng:
×1000 quỷ đồng, x500 điểm xây dựng.
Chúc may mắn!]
Diệp Khương cảm khái nói:
“Hiếm khi thấy hệ thống ngươi có lời chúc hẳn hoi!”
[Trừng phạt:
Bị tào tháo đuổi trong 3 ngày]
“Móa, ngươi đúng thật ranh ma mà!”
Hệ thống không đáp lại, trực tiếp biến mất.
Diệp Khương biết thừa cái tính khí của nó, cũng mặc kệ, đứng lên.
Hắn đi ra ngoài cửa, cảm thụ không khí se lạnh của ban đêm, sau đó lại đi vào nhà chuẩn bị nhanh một số thứ.
Hắn vốn không có mấy thứ như lá ngải hay hùng hoàng trừ tà nên cũng không thể sử dụng mấy cái thủ đoạn của pháp sư được,nên đành dùng máu của mình tạo phù chú.
Nhưng chỉ còn lại ba phút, Diệp Khương bèn nhanh chóng vẽ ra một cái chưởng tâm lôi mà mình vô tình học được từ hệ thống kia.
Sau đó hắn đứng dựa vào cửa, sẵn lòng chờ.
Ba phút... hai phút... một phút...
Quỷ khí âm u từ bốn hướng tràn về, bao vây lấy căn nhà.
Diệp Khương nhìn cảnh này, không dâng lên một tia hưng phấn. Đối với hắn, để rèn luyện bản thân, vẫn là cần những đối thủ mạnh hơn, khơi gợi cái chiến đấu từ trong hắn.
Tuy không phải gọi là anh hùng trong các bộ truyện nào đó, hắn vẫn có một thứ gọi là bản tính chiến đấu. Tuy rằng ở Không gian Âm phủ, hắn có thể dễ dàng xưng bá, nhưng âm vẫn thuộc về âm, dương vẫn thuộc về dương. Khi lên dương gian, sức khủng bố từ âm phủ giảm xuống còn không. Vậy mới cần hắn phải luyện tập, tăng cường sức mạnh trên dương gian.
Diệp Khương tự hứa sau hôm nay nhất định đi mua thêm chút đồ để mai dễ tróc quỷ hơn.
Âm phong đột nhiên nổi lên, mang theo một hơi lạnh thấu xương, cùng một luồng tử khí chết người. Diệp Khương là pháp sư nhân gian, đương nhiên miễn nhiễm với mấy thứ này. Hắn đứng im một chỗ, chăm chú nhìn.
Lại một luồng sương trắng nữa hiện lên, bao phủ khắp tầm mắt. Đây là âm vụ. được tạo ra từ oán niệm cùng âm khí hòa trộn lại. Tuy nhiên tác dụng lại không có gì, chỉ cản đi tầm mắt mà thôi. Hắn vẫn như cũ, dựa vào cửa mà lẳng lặng nhìn.
Từ trong đám sương trắng xóa kia, một thân ảnh mờ mờ ảo ảo đi ra. Đó là một con quỷ, toàn thân rách rưới bẩn thỉu.
Trên người nó, những chỗ không có vải che lộ ra những vết sâu hoắc, đen xì, không những thế còn chảy ra một thứ dịch kì lạ. Nó vừa rơi ra khỏi cơ thể, lập tức hóa thành khói trắng biến mất. Trên mấy cái lỗ kia thì thấy một số chỗ hơi động đậy, nhìn kĩ thì chắc chắn phát hiện ra đó chính là những con giòi đen ngòm. Chúng đang từ từ thưởng thức một cái xác thối mà kinh dị lòng người. Hình ảnh này gây ra một cái chấn động quá lớn với thần kinh con người, tạo ra sự tê buốt đến tận da đầu họ. Đương nhiên nó cũng chưa phải là thứ gì quá kinh khủng với Diệp Khương. Tuy thế hắn nhìn vào vẫn cảm giác có chút buồn nôn.
Diệp Khương di chuyển một bộ phận linh lực vào đầu ngón tay trỏ, sau đó chỉ thẳng vào trước mặt con cương thi, quát lên một tiếng chấn nhiếp quỷ thần:
"Phá!"
Một đạo quang ảnh màu vàng sáng chói theo đường thẳng mà phi tới trước trán con cương thi, xuyên thủng não nó. Liền ngay sau đó, cương thi cũng đột nhiên hóa khói, gia nhập vào âm vụ kín đặc xung quanh.
Diệp Khương cũng không nhanh không chậm mà đưa cả hai tay ra, kết ra hơn chục cái thủ ấn. Nhanh như chớp, hắn một chưởng đập mạnh xuống đất. Tuy không gây ra hư hại gì, nhưng một chưởng vừa rồi đã tạo ra một chấn động không nhỏ, đẩy lui tất cả âm vụ ra trong bán kính năm mươi mét.
"Cuối cùng cũng hiện ra chân thân!"
Mờ mờ ở phía tay trái, một bóng đen khác đang từ từ tiến tới. Nó càng tới gần, âm vụ theo đó cũng từ từ mà biến mất. Cuối cùng, đó lại là một bóng đen nhỏ bé, cao gần bằng một đứa trẻ năm tuổi. Nó đứng ở xa trong bóng đen, khó mà phân biệt được hình dáng chân thật.
"Ngươi cũng thật tài giỏi đi, đã có thể dùng một lượng ít linh lực đem tất cả âm vụ chấn lui ra ngoài."
Âm thanh nó vang vọng, quỷ dị ở trong đầu người ta.
Diệp Khương không để ý, chỉ lắc lắc đầu rồi nói:
"Đến đây thôi!"
"Được, xem ngươi lợi hại tới đâu!"
Diệp Khương vẫn đứng im, không có ý nghênh đón, tùy ý mà tránh một đòn lao tới cực nhanh của bóng đen kia, không ngừng cảm khái:
"Khá lắm, vốn biết trước rằng Lục Trí Miêu Nhãn có tốc độ cực nhanh, không ngờ lại nhanh tới mức này!"
Lục Trí Miêu Nhãn chợt giật mình, đứng lại trong bóng tối hỏi:
"Ngươi vậy mà biết ta?"
Diệp Khương cười cười đắc ý:
"Ta chỉ đọc sách nhiều hơn người thường một chút thôi!"
Cũng thật đúng là như vậy, trước khi tiểu quỷ này tới, hắn đã xem qua tư liệu về nó qua hệ thống, nhưng vẫn là chả buồn nghĩ tới cách ứng phó. Đơn giản là vì, hắn tự tin một trăm phần trăm rằng nhất định sẽ chiến thắng được nó.
Vừa lúc ngắt câu, Diệp Khương cũng phóng thật nhanh tới trước mặt Lục Trí Miêu Nhãn, giơ cánh tay có chưởng tâm lôi, nhắm thẳng vào mắt nó mà đấm. Chưởng tâm lôi phản ứng với máu và linh lực của Diệp Khương không ngừng rót vào, thêm âm khí là chất dẫn, lập tức kích phát. Dấu ấn trong tay hắn sáng lên màu xanh lam nhạt, đâu đó có mấy tia điện xẹt ngang qua.
Hắn lao tới với một tư thế như hổ vồ mồi, mạnh mẽ mà nhanh nhẹn. Lục Trí Miêu Nhãn cũng không phải tay mơ, dễ dàng tránh thoát được.
Nhưng Diệp Khương lại từ phía sa nó ngoặt laii rất đột ngột, nắm lấy cổ nó đập mạnh xuống nền đất. Cũng chỉ tốn thời gian bằng mili giây thôi, hắn đã kích hoạt chưởng tâm lôi đang chờ sẵn kia, một kích đem nó đánh ngất.
Tay kia rất thuần thục, lập tức mở ra một thông đạo vào Âm phủ, trực tiếp đem Lục Trí Miêu Nhãn vất vào trong.
Ánh trăng sáng vằng vặc, tròn đầy, tăng thêm một loại cảm giác kì dị.
Khu phố yên tĩnh, ngoài đường vẫn là những ánh đèn màu vàng chiếu sáng. Tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa.
Ở trên con đường cái, một cô gái đang bước đi. Nàng mặc một bộ quần áo bình thường, đeo chéo một cái túi da, chầm chậm mà bước đi.
Bỗng nàng đứng lại, cất giọng nói:
“Yêu ma phương nào, còn không mau đi ra!”
Tiếng nói trầm ổn, thanh thúy. Nhưng nếu như pháp sư nào đó mà nghe thấy được, chắc chắn sẽ giật mình, vì thanh âm của nàng còn kèm theo một loại chấn nhiếp quỷ hồn, rất khó để hình dung.
Nàng lại cất bước tiền lên, vừa đi vừa nói:
“Mau ra đi! Ta biết ngươi trốn quanh đây rồi!”
Nàng nói, nhưng lại không hề có ai đáp lại, vẫn là yên tĩnh một khoảng.
Cô gái hơi chút nghi ngờ liệu mình có đoán chính xác không, bèn tiếp tục chờ đợi. Vẫn là không gian yên tĩnh ấy, không hề có chút âm thanh đáp lại nào.
Nghĩ rằng phải chăng đã nhầm, nàng liền tiếp tục đi.
Cùng lúc đó, tại nhà của Diệp Khương.
Không biết tự lúc nào, hắn đã ngồi ngay ngắn trên giường, bình tĩnh thổ nạp.
Một âm thanh rất rất quen thuộc vang lên:
"Tinh!"
“Giờ mới đến sao? Lại có nhiệm vụ gì thế?”
[Dù không biết làm sao ký chủ tự dưng IQ tăng cao, nhưng ta chung quy không quan tâm]
“Hớ! Cái hệ thống vô trách nhiệm nhà ngươi!”
[Ký chủ sắp mất mạng!]
“Được rồi ta chịu thua! Có nhiệm vụ gì mau nói đi!”
[Nhiệm vụ:
Tiêu diệt ×1 Lục Trí Miêu Nhãn.
Thời gian: 5 phút.
Thưởng:
×1000 quỷ đồng, x500 điểm xây dựng.
Chúc may mắn!]
Diệp Khương cảm khái nói:
“Hiếm khi thấy hệ thống ngươi có lời chúc hẳn hoi!”
[Trừng phạt:
Bị tào tháo đuổi trong 3 ngày]
“Móa, ngươi đúng thật ranh ma mà!”
Hệ thống không đáp lại, trực tiếp biến mất.
Diệp Khương biết thừa cái tính khí của nó, cũng mặc kệ, đứng lên.
Hắn đi ra ngoài cửa, cảm thụ không khí se lạnh của ban đêm, sau đó lại đi vào nhà chuẩn bị nhanh một số thứ.
Hắn vốn không có mấy thứ như lá ngải hay hùng hoàng trừ tà nên cũng không thể sử dụng mấy cái thủ đoạn của pháp sư được,nên đành dùng máu của mình tạo phù chú.
Nhưng chỉ còn lại ba phút, Diệp Khương bèn nhanh chóng vẽ ra một cái chưởng tâm lôi mà mình vô tình học được từ hệ thống kia.
Sau đó hắn đứng dựa vào cửa, sẵn lòng chờ.
Ba phút... hai phút... một phút...
Quỷ khí âm u từ bốn hướng tràn về, bao vây lấy căn nhà.
Diệp Khương nhìn cảnh này, không dâng lên một tia hưng phấn. Đối với hắn, để rèn luyện bản thân, vẫn là cần những đối thủ mạnh hơn, khơi gợi cái chiến đấu từ trong hắn.
Tuy không phải gọi là anh hùng trong các bộ truyện nào đó, hắn vẫn có một thứ gọi là bản tính chiến đấu. Tuy rằng ở Không gian Âm phủ, hắn có thể dễ dàng xưng bá, nhưng âm vẫn thuộc về âm, dương vẫn thuộc về dương. Khi lên dương gian, sức khủng bố từ âm phủ giảm xuống còn không. Vậy mới cần hắn phải luyện tập, tăng cường sức mạnh trên dương gian.
Diệp Khương tự hứa sau hôm nay nhất định đi mua thêm chút đồ để mai dễ tróc quỷ hơn.
Âm phong đột nhiên nổi lên, mang theo một hơi lạnh thấu xương, cùng một luồng tử khí chết người. Diệp Khương là pháp sư nhân gian, đương nhiên miễn nhiễm với mấy thứ này. Hắn đứng im một chỗ, chăm chú nhìn.
Lại một luồng sương trắng nữa hiện lên, bao phủ khắp tầm mắt. Đây là âm vụ. được tạo ra từ oán niệm cùng âm khí hòa trộn lại. Tuy nhiên tác dụng lại không có gì, chỉ cản đi tầm mắt mà thôi. Hắn vẫn như cũ, dựa vào cửa mà lẳng lặng nhìn.
Từ trong đám sương trắng xóa kia, một thân ảnh mờ mờ ảo ảo đi ra. Đó là một con quỷ, toàn thân rách rưới bẩn thỉu.
Trên người nó, những chỗ không có vải che lộ ra những vết sâu hoắc, đen xì, không những thế còn chảy ra một thứ dịch kì lạ. Nó vừa rơi ra khỏi cơ thể, lập tức hóa thành khói trắng biến mất. Trên mấy cái lỗ kia thì thấy một số chỗ hơi động đậy, nhìn kĩ thì chắc chắn phát hiện ra đó chính là những con giòi đen ngòm. Chúng đang từ từ thưởng thức một cái xác thối mà kinh dị lòng người. Hình ảnh này gây ra một cái chấn động quá lớn với thần kinh con người, tạo ra sự tê buốt đến tận da đầu họ. Đương nhiên nó cũng chưa phải là thứ gì quá kinh khủng với Diệp Khương. Tuy thế hắn nhìn vào vẫn cảm giác có chút buồn nôn.
Diệp Khương di chuyển một bộ phận linh lực vào đầu ngón tay trỏ, sau đó chỉ thẳng vào trước mặt con cương thi, quát lên một tiếng chấn nhiếp quỷ thần:
"Phá!"
Một đạo quang ảnh màu vàng sáng chói theo đường thẳng mà phi tới trước trán con cương thi, xuyên thủng não nó. Liền ngay sau đó, cương thi cũng đột nhiên hóa khói, gia nhập vào âm vụ kín đặc xung quanh.
Diệp Khương cũng không nhanh không chậm mà đưa cả hai tay ra, kết ra hơn chục cái thủ ấn. Nhanh như chớp, hắn một chưởng đập mạnh xuống đất. Tuy không gây ra hư hại gì, nhưng một chưởng vừa rồi đã tạo ra một chấn động không nhỏ, đẩy lui tất cả âm vụ ra trong bán kính năm mươi mét.
"Cuối cùng cũng hiện ra chân thân!"
Mờ mờ ở phía tay trái, một bóng đen khác đang từ từ tiến tới. Nó càng tới gần, âm vụ theo đó cũng từ từ mà biến mất. Cuối cùng, đó lại là một bóng đen nhỏ bé, cao gần bằng một đứa trẻ năm tuổi. Nó đứng ở xa trong bóng đen, khó mà phân biệt được hình dáng chân thật.
"Ngươi cũng thật tài giỏi đi, đã có thể dùng một lượng ít linh lực đem tất cả âm vụ chấn lui ra ngoài."
Âm thanh nó vang vọng, quỷ dị ở trong đầu người ta.
Diệp Khương không để ý, chỉ lắc lắc đầu rồi nói:
"Đến đây thôi!"
"Được, xem ngươi lợi hại tới đâu!"
Diệp Khương vẫn đứng im, không có ý nghênh đón, tùy ý mà tránh một đòn lao tới cực nhanh của bóng đen kia, không ngừng cảm khái:
"Khá lắm, vốn biết trước rằng Lục Trí Miêu Nhãn có tốc độ cực nhanh, không ngờ lại nhanh tới mức này!"
Lục Trí Miêu Nhãn chợt giật mình, đứng lại trong bóng tối hỏi:
"Ngươi vậy mà biết ta?"
Diệp Khương cười cười đắc ý:
"Ta chỉ đọc sách nhiều hơn người thường một chút thôi!"
Cũng thật đúng là như vậy, trước khi tiểu quỷ này tới, hắn đã xem qua tư liệu về nó qua hệ thống, nhưng vẫn là chả buồn nghĩ tới cách ứng phó. Đơn giản là vì, hắn tự tin một trăm phần trăm rằng nhất định sẽ chiến thắng được nó.
Vừa lúc ngắt câu, Diệp Khương cũng phóng thật nhanh tới trước mặt Lục Trí Miêu Nhãn, giơ cánh tay có chưởng tâm lôi, nhắm thẳng vào mắt nó mà đấm. Chưởng tâm lôi phản ứng với máu và linh lực của Diệp Khương không ngừng rót vào, thêm âm khí là chất dẫn, lập tức kích phát. Dấu ấn trong tay hắn sáng lên màu xanh lam nhạt, đâu đó có mấy tia điện xẹt ngang qua.
Hắn lao tới với một tư thế như hổ vồ mồi, mạnh mẽ mà nhanh nhẹn. Lục Trí Miêu Nhãn cũng không phải tay mơ, dễ dàng tránh thoát được.
Nhưng Diệp Khương lại từ phía sa nó ngoặt laii rất đột ngột, nắm lấy cổ nó đập mạnh xuống nền đất. Cũng chỉ tốn thời gian bằng mili giây thôi, hắn đã kích hoạt chưởng tâm lôi đang chờ sẵn kia, một kích đem nó đánh ngất.
Tay kia rất thuần thục, lập tức mở ra một thông đạo vào Âm phủ, trực tiếp đem Lục Trí Miêu Nhãn vất vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.