Chương 6: Khai Phủ Tiến Môn
Bách Hiểu Sinh
19/12/2020
Sau khi bị dịch chuyển tới Âm Phủ, hệ thống tiếp tục thông báo:
《Âm phủ có 127 bảo vật.》
《Nhiệm vụ của kí chủ là phải đi thu thập nó. Mỗi khi đi vào vùng cảm ứng được bảo vật ấy, hệ thống sẽ thông báo nhiệm vụ cho kí chủ.》
《Trước hết, mời kí chủ xây dựng các công trình đã.》
Diệp Khương trợn tròn mắt. Hóa ra hắn lại là công cụ để cái hệ thống chết tiệt kia nhờ vả. Bây giờ mà hối hận cũng đã quá muộn, và dù hối hận hay không thì ngay từ đầu, hắn đã chẳng còn đường lui.
Tức giận nhưng không muốn xổ ra, Diệp Khương đành nén nó lại trong một tiếng hừ lạnh, rồi nhẫn nhịn hỏi:
-- Hệ thống chết tiệt nhà ngươi chưa nói qua cho ta biết. Vừa mới nhận đã kêu đi làm đủ thứ. Ta thấy là đang làm cu li cho ngươi đấy.
《Không muốn nói nhiều.》
《Trước tiên mau mở khu khai.》
《Thứ nhất là đường Hoàng Tuyền. Mau xoay xoay tay để mở bảng hệ thống》
Diệp Khương y vậy mà làm. Tay vừa xoay xoay mấy lần thì một bảng hệ thống mà đỏ hiện lên. Trên có 3 dòng: Khai Phủ, Trung Phủ, Ngục Phủ.
Hắn nhấn tay chọn khai phủ. Lập tức, một số dòng khác hiện lên. Tuy nhiên, phần sáng lại tập trung vào dòng đầu tiên, phần còn lại mờ.
"Hừ, tám phần là ngươi ép ta phải chọn thứ này. Còn giở trò này nữa."
Vừa lẩm bẩm, Diệp Khương vừa chọn phần sáng kia, đề chữ "Hoàng Tuyền Lộ". Bên cạnh là ghi một loạt những ghi chú về công trình này, nhưng hắn không để ý.
Lập tức, một thông báo lại hiện lên, ghi: "cần 2 con quỷ để kiến tạo".
Diệp Khương thắc mắc, nhưng chưa kịp nói, hệ thống đã lên tiếng:
《Âm Gian giống Dương gian, đương nhiên cần có người xây dựng. Đó chính là quỷ, chính xác hơn là quỷ dịch.》
Đến đây, hệ thống lại lặng thinh, không nói gì. Diệp Khương thấy vậy cũng chẳng buồn nói, hắn đã biết rõ cái tính khí của cái hệ thống chết tiệt này, khẳng định sẽ không nói.
Nghĩ vậy, rồi chợt nhớ lúc trước có kiếm qua 1 con quỷ kéo kiệu kia, cùng với com quỷ bóng lập tức hô lên mà không nghĩ ngợi, như chúng đã ngấm say vào trong đầu:
-- Âm ma quy phục, mau mau xuât hiện.
Lập tức, chúng đã hiện ra. Con quỷ kia vẫn vậy, lúc đó tuy đã bị đánh cho suýt thành tinh phách, nhưng bỗng nhiên bị hút vào người, cũng không để ý lắm. Chợt giờ mới hiểu, hóa ra là xâm nhập cơ thể mình.
Còn con quỷ bóng kia, đã hiện chân thân. Ấy là một con cóc, nhưng da bóng loáng, mà đỏ rực như máu. Tuy nhiên, con cóc biến thành một dạng gần như người, tứ chi đủ cả. Mặt cũng giống người, mỗi tội đen đúa khó coi.
Hai con quỷ vừa được triệu hồi, lập tức chạy một mạch về hướng Nam. Hệ thống lập tức hiện một thông báo:
《Đang bắt đầu quá trình tạo đường hoàng tuyền. Mỗi ngày tạo 3 Quỷ Đồng.》
Thấy có thứ mới lạ, Diệp Khương không nhịn được, lập tức hỏi:" Quỷ Đồng là cái khỉ gì vậy hệ thống?"
《Tới lúc tự khắc biết》
"Hừ, hệ thống ngươi xem giống như là hệ thống bảo mật thông tin, một chút thông tin cũng không nói."
Lập tức, Diệp Khương buồn chán, rời khỏi Âm Giới.
Vừa lúc đi tới Dương Gian, chợt nhớ hắn còn một bộ công pháp được thưởng. Định mở miệng nói với hệ thống nhưng lại lập tức nhận được thông báo:
《Mời kí chủ nhận phần thưởng》 《Công pháp: Thể Thuật, Tâm Thuật, Độn Thuật; Dịch Cường Hóa》
Trên giường cạnh hắn, là 3 quyển sách đề theo thứ tự: Tâm Thuật, Thể Thuật, Độn Thuật. Nằm ngay ngắn chính giữa là chiếc bình, hình cái lậm, màu trắng.
Diệp Khương giơ lên ngắm nhìn chiếc lậm, thấy chỉ là bình thường bèn mở cái nắp. Lập tức một mùi hương hăng hắc xông thẳng lên mũi. Hắn ngó mắt vào nhìn, chỉ thấy một màu đen, còn lại không thấy màu gì cả.
Ngắm nghía đủ rồi, Diệp Khương đặt chiếc bình xuống, lại tiếp tục lấy quyển sách đầu tiên lên ngắm nghía. Như đã nói, đây là Tâm Thuật. Diệp Khương mở quyển sách ra, thấy bên trong là các hàng chữ, cùng với mấy thứ hình ảnh. Hắn đọc lướt qua một lượt rồi lại tiếp tục qua quyển sách thứ 2.
Quyển đầu tiên màu vàng, quyển này là màu đỏ, đề ra Thể Thuật. Bên trong cũng là những hàng chữ, cùng với một bản đồ cơ thể người, v.v. Đại ý là cách luyện tập cơ thể. Còn quyển đầu tiên là tu luyện Đạo Tâm, tránh bị kích động.
Còn lại quyển cuối cùng là màu xanh lục, đề ra hai chữ:Độn Thuật. Cuốn sách này có một số hình vẽ cùng chữ viết, đại ý là cách để tránh né, phản xạ. Chợt hắn mở tới trang cuối, rơi ra một tờ giấy. Diệp Khương cầm lấy, giơ lên thì thấy mấy hàng chữ: [Luyện những thứ này tới mức giới hạn, khai thông khí hải, sử dụng được pháp thuật. Khí hải đầy, dần hóa cứng. Đạt mức nhất định, tăng tiến cấp bậc, pháp lực vạn cấp. Lần lượt gọi: Luyện Thể =>Luyện Khí =>Hóa Hải =>Kết Đan =>Khai Pháp. Đây là cảnh giới tu luyện trong giới pháp thuật. Chấn!]
Vừa đọc xong, tờ giấy tự dưng lại hóa bụi, tan dần đi. Cũng đó vào lúc ấy, một thông báo hiện lên.
《Tên: Diệp Khương
Tuổi: 20
Tình trạng: phế, fa.
Cảnh giới: Luyện Thể》
Nhìn thấy cái thông báo, thấy cái từ " phế" đập vào ngay mặt, Diệp Khương lập tức bỏ qua thông báo.
Xóa xong, Diệp Khương nằm xuống, nghẫm lại tờ giấy kia. Chắc chắn là thông báo tới cho hắn về nhập môn rồi. Nhưng không hiểu sao lại đưa nó vào tờ giấy, thật đúng khó hiểu. Chợt một tia sáng lóe lên ngang qua đầu hắn. Tức tốc, Diệp Khương ngồi dậy, ngó đông ngó tây. Cuối cùng hắn dừng ánh mắt tại một chiếc lậm bên cạnh giường, liền vươn tay với lấy.
Vớ được cái bình, cho tay mở nắp bình ra. Nhưng lạ thay, kết quả lại không mở được. Diệp Khương ra sức mở nắp nhưng nó lại cứng như đá, không dễ gì xoay chuyển được.
Thử đi thử lại một hồi, mà mãi không mở được đành từ bỏ. Chợt ánh mắt hắn dừng lại trên thân bình. Ở đó có dòng chữ: luyện cực điểm ba cuốn sách, khắc mở được.
Đệch!
Diệp Khương cạn lời. Không ngờ cái hệ thống chết tiệt kia lại cho hắn một cú lừa đau đớn như vậy. Hận lúc này không thể đấm vào mặt hệ thống kia một cái.
"Haizzz"
Diệp Khương bèn từ bỏ. Chợt nghĩ tới tối nay bị hệ thống chết tiệt kia lôi đi luyện tâm, rùng mình một hồi. Lại chợt nhớ mình vừa có một quyển tâm pháp, liền giở ra đọc khẩn.
[Tu luyện tâm pháp, chủ yếu luyện đạo tâm. Tâm vững hành vững]
[Trước hết nhắm mắt, không nghĩ thứ gì]
[Giữ tâm vô nghĩ trong bảy ngày, sau đó cảm thụ tri giác.]
[Cảm nhận một giây lập tức ngừng]
[Niệm ba lần kinh văn sau]
[Tâm duy nhất niệm
Thần tại trí tâm
Trí sắc liên hợp
Phá tâm nhập vô]
[Niệm vài lần chú ngữ kia, rồi đốt quyển sách này đi. Sau khi đốt nhắm mắt, niệm bảy lần chú ngữ.]
[Mỗi ngày niệm ba lần.]
Đọc đến đây, giở qua trang sau cũng không thấy có chữ.
Diệp Khương mở miệng định hỏi, nhưng chợt nhớ tối nay phải đi vào cái nơi quỷ quái kia, lập tức làm như sách dặn.
Hắn ngồi khoanh chân lên giường, hai tay đặt ở hai bên đầu gối, rũ xuống. Mắt hắn nhắm lại, tâm liền cố gắng không suy nghĩ. Cứ xóa bỏ đi một hình ảnh, một hình ảnh khác lại hiện lên.
Đúng như người ta nói, tâm có vững thì hành sự mới tốt.
Bởi vậy, tu tâm chính là thứ khó nhất. Đạo tâm không kiên định, dễ dẫn tới tâm ma.
Dòng suy nghĩ miên man không dứt, cứ lặp đi rồi lặp lại như một vòng tuần hoàn trong đầu Diệp Khương.
Chợt giật mình một cái, Diệp Khương dường như hiểu ra thứ gì đó, lẩm bẩm: " Vô nghĩ, cùng với cuốn tâm pháp kia dường như có gì đó ràng buộc ta. Có lẽ cần định tâm gạt nó ra khỏi tâm trí thì mới có thể vô nghĩ được."
Lẩm bẩm một hồi, rồi lại tịnh tâm tiếp.
《Âm phủ có 127 bảo vật.》
《Nhiệm vụ của kí chủ là phải đi thu thập nó. Mỗi khi đi vào vùng cảm ứng được bảo vật ấy, hệ thống sẽ thông báo nhiệm vụ cho kí chủ.》
《Trước hết, mời kí chủ xây dựng các công trình đã.》
Diệp Khương trợn tròn mắt. Hóa ra hắn lại là công cụ để cái hệ thống chết tiệt kia nhờ vả. Bây giờ mà hối hận cũng đã quá muộn, và dù hối hận hay không thì ngay từ đầu, hắn đã chẳng còn đường lui.
Tức giận nhưng không muốn xổ ra, Diệp Khương đành nén nó lại trong một tiếng hừ lạnh, rồi nhẫn nhịn hỏi:
-- Hệ thống chết tiệt nhà ngươi chưa nói qua cho ta biết. Vừa mới nhận đã kêu đi làm đủ thứ. Ta thấy là đang làm cu li cho ngươi đấy.
《Không muốn nói nhiều.》
《Trước tiên mau mở khu khai.》
《Thứ nhất là đường Hoàng Tuyền. Mau xoay xoay tay để mở bảng hệ thống》
Diệp Khương y vậy mà làm. Tay vừa xoay xoay mấy lần thì một bảng hệ thống mà đỏ hiện lên. Trên có 3 dòng: Khai Phủ, Trung Phủ, Ngục Phủ.
Hắn nhấn tay chọn khai phủ. Lập tức, một số dòng khác hiện lên. Tuy nhiên, phần sáng lại tập trung vào dòng đầu tiên, phần còn lại mờ.
"Hừ, tám phần là ngươi ép ta phải chọn thứ này. Còn giở trò này nữa."
Vừa lẩm bẩm, Diệp Khương vừa chọn phần sáng kia, đề chữ "Hoàng Tuyền Lộ". Bên cạnh là ghi một loạt những ghi chú về công trình này, nhưng hắn không để ý.
Lập tức, một thông báo lại hiện lên, ghi: "cần 2 con quỷ để kiến tạo".
Diệp Khương thắc mắc, nhưng chưa kịp nói, hệ thống đã lên tiếng:
《Âm Gian giống Dương gian, đương nhiên cần có người xây dựng. Đó chính là quỷ, chính xác hơn là quỷ dịch.》
Đến đây, hệ thống lại lặng thinh, không nói gì. Diệp Khương thấy vậy cũng chẳng buồn nói, hắn đã biết rõ cái tính khí của cái hệ thống chết tiệt này, khẳng định sẽ không nói.
Nghĩ vậy, rồi chợt nhớ lúc trước có kiếm qua 1 con quỷ kéo kiệu kia, cùng với com quỷ bóng lập tức hô lên mà không nghĩ ngợi, như chúng đã ngấm say vào trong đầu:
-- Âm ma quy phục, mau mau xuât hiện.
Lập tức, chúng đã hiện ra. Con quỷ kia vẫn vậy, lúc đó tuy đã bị đánh cho suýt thành tinh phách, nhưng bỗng nhiên bị hút vào người, cũng không để ý lắm. Chợt giờ mới hiểu, hóa ra là xâm nhập cơ thể mình.
Còn con quỷ bóng kia, đã hiện chân thân. Ấy là một con cóc, nhưng da bóng loáng, mà đỏ rực như máu. Tuy nhiên, con cóc biến thành một dạng gần như người, tứ chi đủ cả. Mặt cũng giống người, mỗi tội đen đúa khó coi.
Hai con quỷ vừa được triệu hồi, lập tức chạy một mạch về hướng Nam. Hệ thống lập tức hiện một thông báo:
《Đang bắt đầu quá trình tạo đường hoàng tuyền. Mỗi ngày tạo 3 Quỷ Đồng.》
Thấy có thứ mới lạ, Diệp Khương không nhịn được, lập tức hỏi:" Quỷ Đồng là cái khỉ gì vậy hệ thống?"
《Tới lúc tự khắc biết》
"Hừ, hệ thống ngươi xem giống như là hệ thống bảo mật thông tin, một chút thông tin cũng không nói."
Lập tức, Diệp Khương buồn chán, rời khỏi Âm Giới.
Vừa lúc đi tới Dương Gian, chợt nhớ hắn còn một bộ công pháp được thưởng. Định mở miệng nói với hệ thống nhưng lại lập tức nhận được thông báo:
《Mời kí chủ nhận phần thưởng》 《Công pháp: Thể Thuật, Tâm Thuật, Độn Thuật; Dịch Cường Hóa》
Trên giường cạnh hắn, là 3 quyển sách đề theo thứ tự: Tâm Thuật, Thể Thuật, Độn Thuật. Nằm ngay ngắn chính giữa là chiếc bình, hình cái lậm, màu trắng.
Diệp Khương giơ lên ngắm nhìn chiếc lậm, thấy chỉ là bình thường bèn mở cái nắp. Lập tức một mùi hương hăng hắc xông thẳng lên mũi. Hắn ngó mắt vào nhìn, chỉ thấy một màu đen, còn lại không thấy màu gì cả.
Ngắm nghía đủ rồi, Diệp Khương đặt chiếc bình xuống, lại tiếp tục lấy quyển sách đầu tiên lên ngắm nghía. Như đã nói, đây là Tâm Thuật. Diệp Khương mở quyển sách ra, thấy bên trong là các hàng chữ, cùng với mấy thứ hình ảnh. Hắn đọc lướt qua một lượt rồi lại tiếp tục qua quyển sách thứ 2.
Quyển đầu tiên màu vàng, quyển này là màu đỏ, đề ra Thể Thuật. Bên trong cũng là những hàng chữ, cùng với một bản đồ cơ thể người, v.v. Đại ý là cách luyện tập cơ thể. Còn quyển đầu tiên là tu luyện Đạo Tâm, tránh bị kích động.
Còn lại quyển cuối cùng là màu xanh lục, đề ra hai chữ:Độn Thuật. Cuốn sách này có một số hình vẽ cùng chữ viết, đại ý là cách để tránh né, phản xạ. Chợt hắn mở tới trang cuối, rơi ra một tờ giấy. Diệp Khương cầm lấy, giơ lên thì thấy mấy hàng chữ: [Luyện những thứ này tới mức giới hạn, khai thông khí hải, sử dụng được pháp thuật. Khí hải đầy, dần hóa cứng. Đạt mức nhất định, tăng tiến cấp bậc, pháp lực vạn cấp. Lần lượt gọi: Luyện Thể =>Luyện Khí =>Hóa Hải =>Kết Đan =>Khai Pháp. Đây là cảnh giới tu luyện trong giới pháp thuật. Chấn!]
Vừa đọc xong, tờ giấy tự dưng lại hóa bụi, tan dần đi. Cũng đó vào lúc ấy, một thông báo hiện lên.
《Tên: Diệp Khương
Tuổi: 20
Tình trạng: phế, fa.
Cảnh giới: Luyện Thể》
Nhìn thấy cái thông báo, thấy cái từ " phế" đập vào ngay mặt, Diệp Khương lập tức bỏ qua thông báo.
Xóa xong, Diệp Khương nằm xuống, nghẫm lại tờ giấy kia. Chắc chắn là thông báo tới cho hắn về nhập môn rồi. Nhưng không hiểu sao lại đưa nó vào tờ giấy, thật đúng khó hiểu. Chợt một tia sáng lóe lên ngang qua đầu hắn. Tức tốc, Diệp Khương ngồi dậy, ngó đông ngó tây. Cuối cùng hắn dừng ánh mắt tại một chiếc lậm bên cạnh giường, liền vươn tay với lấy.
Vớ được cái bình, cho tay mở nắp bình ra. Nhưng lạ thay, kết quả lại không mở được. Diệp Khương ra sức mở nắp nhưng nó lại cứng như đá, không dễ gì xoay chuyển được.
Thử đi thử lại một hồi, mà mãi không mở được đành từ bỏ. Chợt ánh mắt hắn dừng lại trên thân bình. Ở đó có dòng chữ: luyện cực điểm ba cuốn sách, khắc mở được.
Đệch!
Diệp Khương cạn lời. Không ngờ cái hệ thống chết tiệt kia lại cho hắn một cú lừa đau đớn như vậy. Hận lúc này không thể đấm vào mặt hệ thống kia một cái.
"Haizzz"
Diệp Khương bèn từ bỏ. Chợt nghĩ tới tối nay bị hệ thống chết tiệt kia lôi đi luyện tâm, rùng mình một hồi. Lại chợt nhớ mình vừa có một quyển tâm pháp, liền giở ra đọc khẩn.
[Tu luyện tâm pháp, chủ yếu luyện đạo tâm. Tâm vững hành vững]
[Trước hết nhắm mắt, không nghĩ thứ gì]
[Giữ tâm vô nghĩ trong bảy ngày, sau đó cảm thụ tri giác.]
[Cảm nhận một giây lập tức ngừng]
[Niệm ba lần kinh văn sau]
[Tâm duy nhất niệm
Thần tại trí tâm
Trí sắc liên hợp
Phá tâm nhập vô]
[Niệm vài lần chú ngữ kia, rồi đốt quyển sách này đi. Sau khi đốt nhắm mắt, niệm bảy lần chú ngữ.]
[Mỗi ngày niệm ba lần.]
Đọc đến đây, giở qua trang sau cũng không thấy có chữ.
Diệp Khương mở miệng định hỏi, nhưng chợt nhớ tối nay phải đi vào cái nơi quỷ quái kia, lập tức làm như sách dặn.
Hắn ngồi khoanh chân lên giường, hai tay đặt ở hai bên đầu gối, rũ xuống. Mắt hắn nhắm lại, tâm liền cố gắng không suy nghĩ. Cứ xóa bỏ đi một hình ảnh, một hình ảnh khác lại hiện lên.
Đúng như người ta nói, tâm có vững thì hành sự mới tốt.
Bởi vậy, tu tâm chính là thứ khó nhất. Đạo tâm không kiên định, dễ dẫn tới tâm ma.
Dòng suy nghĩ miên man không dứt, cứ lặp đi rồi lặp lại như một vòng tuần hoàn trong đầu Diệp Khương.
Chợt giật mình một cái, Diệp Khương dường như hiểu ra thứ gì đó, lẩm bẩm: " Vô nghĩ, cùng với cuốn tâm pháp kia dường như có gì đó ràng buộc ta. Có lẽ cần định tâm gạt nó ra khỏi tâm trí thì mới có thể vô nghĩ được."
Lẩm bẩm một hồi, rồi lại tịnh tâm tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.