Chương 100: Cậu đấm ngực tự tin nói có thể
Hạ Diệp
07/03/2024
"Tiểu Kha, em có thể không, nếu không muốn thì đổi người khác."
Tiểu Kha nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt mong đợi của các bạn, khiến cậu cũng thấy ngượng.
Đàn ông sao có thể nói mình không làm được chứ!
Cậu đấm ngực tự tin nói có thể.
Như vậy, cô Lưu cuối cùng cũng yên tâm, cô ấy vừa vị Phật sống này không chịu.
"Vậy được, Tiểu Kha có tài năng gì không, nếu không cô sẽ dạy em."
Tiểu Kha vội nói là có.
Cậu không muốn theo cô học hát nhạc thiếu nhi, nhảy những điệu múa của con gái.
"Được, lúc đó cả lớp cổ vũ cho em nhé!"
Bàn bạc xong, lớp học lại yên ắng trở lại.
Suốt cả buổi sáng, Tiểu Kha không chạy ra khỏi lớp, bên ngoài cửa sổ đầy những fan nhỏ của cậu.
Chỉ là các fan nhỏ của cậu đều lớn tuổi hơn cậu.
Buổi trưa, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đi ăn cơm như thường lệ.
Đến căng tin, cô phục vụ không những không lấy tiền cơm của hai đứa, còn cho thêm rất nhiều thịt.
Đỗ Tử Mặc phấn khích nói với cậu:
"Không ngờ ăn cơm với cậu mà không phải trả tiền, vậy thì hàng ngày tớ có thể dùng tiền ăn cơm để mua đồ ăn vặt rồi!"
Tiểu Kha vội vã ngắt lời cậu ấy:
"Nếu cậu nhận tớ làm đại ca, tớ sẽ đảm bảo cậu ăn đùi gà và uống nước ngọt mỗi ngày."
"Thật sao? Vậy tớ sẽ gọi cậu là anh Kha nhé."
Sau bữa ăn, hai người chạy đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và nước ngọt.
Khi Tiểu Kha ôm đầy túi xách đi ra, chợt nghĩ đã lâu không gặp chú Phó và em trai của chú ấy.
Cậu đặt đồ vặt xuống và nhắn tin hỏi thăm chị gái.
Chị gái nhanh chóng trả lời rằng chú Phó và em trai đã quay về bên chị hai, và chị hai sẽ cử người mới đến.
Không cần suy nghĩ, chắc chắn chị gái nghĩ rằng chú Phó không thể bảo vệ em mình.
Hai người Tiểu Kha ôm đồ ăn vặt rón rén trở về lớp.
Khi bước vào lớp, một vài bạn học chủ động chào hỏi cậu.
Điều này làm Tiểu Kha hơi bất ngờ, cậu tặng họ mỗi người một chai nước ngọt.
Sau đó, có những bạn học khác cũng chào hỏi cậu.
Nhìn những chai nước ngọt còn lại sắp hết, cậu trực tiếp quay lại siêu thị mua thêm một thùng nước ngọt, xách bằng một tay rồi rời đi.
Chủ siêu thị nhìn thân hình bỏ nhỏ nhắn của cậu bé với vẻ kinh ngạc.
Con nít mà sức lực lớn như vậy sao? Người lớn cầm bằng một tay cũng phải hao sức lắm.
Trở lại lớp học, Tiểu Kha phát nước ngọt cho mỗi người một chai.
Chẳng mấy chốc, càng nhiều người xúm lại chào hỏi cậu.
Chưa đầy hai phút, tất cả học sinh trong lớp đều cầm một chai nước ngọt.
Tiểu Hổ ngại ngùng chạy đến chào hỏi cậu.
Lúc Tiểu Kha định trao nước ngọt cho cậu ta, một cô bé bên cạnh lập tức lên tiếng:
"Lớp trưởng, đừng cho cậu ta nữa, cậu ta vừa xin rồi."
Tiểu Hổ xấu hổ gãi đầu, nói rằng mình chưa uống đủ.
Hai mắt Tiểu Kha tối sầm.
Được lắm, bọn họ coi mình như máy bán nước ngọt tự phục vụ à?
Rất nhanh đến tiết học buổi chiều.
Dưới sự điều hành của cô Lưu, các bạn học xếp hàng đi vào hội trường biểu diễn.
Bước vào trong, không gian trở nên rộng rãi và trong sáng.
Không chỉ vậy, toàn bộ hội trường chứa hàng chục lớp, lên đến hàng nghìn người.
Cô Lưu dẫn các học sinh đến chỗ ngồi của lớp 1/1, để họ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Phải đợi nửa tiếng đồng hồ mới có tiếng loa phát ra.
Tiểu Kha nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt mong đợi của các bạn, khiến cậu cũng thấy ngượng.
Đàn ông sao có thể nói mình không làm được chứ!
Cậu đấm ngực tự tin nói có thể.
Như vậy, cô Lưu cuối cùng cũng yên tâm, cô ấy vừa vị Phật sống này không chịu.
"Vậy được, Tiểu Kha có tài năng gì không, nếu không cô sẽ dạy em."
Tiểu Kha vội nói là có.
Cậu không muốn theo cô học hát nhạc thiếu nhi, nhảy những điệu múa của con gái.
"Được, lúc đó cả lớp cổ vũ cho em nhé!"
Bàn bạc xong, lớp học lại yên ắng trở lại.
Suốt cả buổi sáng, Tiểu Kha không chạy ra khỏi lớp, bên ngoài cửa sổ đầy những fan nhỏ của cậu.
Chỉ là các fan nhỏ của cậu đều lớn tuổi hơn cậu.
Buổi trưa, Tiểu Kha và Đỗ Tử Mặc đi ăn cơm như thường lệ.
Đến căng tin, cô phục vụ không những không lấy tiền cơm của hai đứa, còn cho thêm rất nhiều thịt.
Đỗ Tử Mặc phấn khích nói với cậu:
"Không ngờ ăn cơm với cậu mà không phải trả tiền, vậy thì hàng ngày tớ có thể dùng tiền ăn cơm để mua đồ ăn vặt rồi!"
Tiểu Kha vội vã ngắt lời cậu ấy:
"Nếu cậu nhận tớ làm đại ca, tớ sẽ đảm bảo cậu ăn đùi gà và uống nước ngọt mỗi ngày."
"Thật sao? Vậy tớ sẽ gọi cậu là anh Kha nhé."
Sau bữa ăn, hai người chạy đến siêu thị mua một đống đồ ăn vặt và nước ngọt.
Khi Tiểu Kha ôm đầy túi xách đi ra, chợt nghĩ đã lâu không gặp chú Phó và em trai của chú ấy.
Cậu đặt đồ vặt xuống và nhắn tin hỏi thăm chị gái.
Chị gái nhanh chóng trả lời rằng chú Phó và em trai đã quay về bên chị hai, và chị hai sẽ cử người mới đến.
Không cần suy nghĩ, chắc chắn chị gái nghĩ rằng chú Phó không thể bảo vệ em mình.
Hai người Tiểu Kha ôm đồ ăn vặt rón rén trở về lớp.
Khi bước vào lớp, một vài bạn học chủ động chào hỏi cậu.
Điều này làm Tiểu Kha hơi bất ngờ, cậu tặng họ mỗi người một chai nước ngọt.
Sau đó, có những bạn học khác cũng chào hỏi cậu.
Nhìn những chai nước ngọt còn lại sắp hết, cậu trực tiếp quay lại siêu thị mua thêm một thùng nước ngọt, xách bằng một tay rồi rời đi.
Chủ siêu thị nhìn thân hình bỏ nhỏ nhắn của cậu bé với vẻ kinh ngạc.
Con nít mà sức lực lớn như vậy sao? Người lớn cầm bằng một tay cũng phải hao sức lắm.
Trở lại lớp học, Tiểu Kha phát nước ngọt cho mỗi người một chai.
Chẳng mấy chốc, càng nhiều người xúm lại chào hỏi cậu.
Chưa đầy hai phút, tất cả học sinh trong lớp đều cầm một chai nước ngọt.
Tiểu Hổ ngại ngùng chạy đến chào hỏi cậu.
Lúc Tiểu Kha định trao nước ngọt cho cậu ta, một cô bé bên cạnh lập tức lên tiếng:
"Lớp trưởng, đừng cho cậu ta nữa, cậu ta vừa xin rồi."
Tiểu Hổ xấu hổ gãi đầu, nói rằng mình chưa uống đủ.
Hai mắt Tiểu Kha tối sầm.
Được lắm, bọn họ coi mình như máy bán nước ngọt tự phục vụ à?
Rất nhanh đến tiết học buổi chiều.
Dưới sự điều hành của cô Lưu, các bạn học xếp hàng đi vào hội trường biểu diễn.
Bước vào trong, không gian trở nên rộng rãi và trong sáng.
Không chỉ vậy, toàn bộ hội trường chứa hàng chục lớp, lên đến hàng nghìn người.
Cô Lưu dẫn các học sinh đến chỗ ngồi của lớp 1/1, để họ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Phải đợi nửa tiếng đồng hồ mới có tiếng loa phát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.