Chương 167: Chẳng mấy chốc
Hạ Diệp
16/03/2024
Tiểu Hắc dang rộng hai chân ngắn ngủn, toàn thân tỏa ra ánh sáng tím kỳ lạ.
Đột nhiên, cơ thể của nó bắt đầu phồng lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc, nó từ một con chó con biến thành một con chó trắng khổng lồ có kích thước bằng một con hổ.
Bộ lông màu trắng rậm rạp tung bay trong gió, đôi mắt sáng ngời có thần, phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Lại thấy móng vuốt của Tiểu Hắc lúc này đã dài ra khoảng mười centimet, đuôi giống như con rắn độc đang cúi người, vô cùng uy phong.
Điều đặc biệt nhất là ở giữa trán nó có một vệt màu đen kỳ lạ.
Tiểu Kha hơi kinh ngạc, cậu thật sự không ngờ tới cảnh tượng này.
Xem ra Tiểu Hắc đột phá thành yêu thú cấp một đã có thay đổi rất nhiều.
Dù sao thì ăn nhiều Nạp Khí Đan và Nạp Nguyên Đan như vậy cũng không trở nên vô ích.
Tiểu Hắc gầm lên, giơ móng vuốt khổng lồ lao về phía cậu.
Dù cách nhau vài mét nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được khí tức sắc bén từ nanh vuốt kia.
Ý niệm của Tiểu Kha khẽ động, cơ thể lập tức được bao phủ bởi một lớp áo giáp màu vàng kim.
Đây là công pháp cấp hoàng trong nhẫn trữ vật của cậu – Kim Giáp Hộ Thể!
Lúc trước khi đột phá lên Trúc Cơ Kỳ, cậu đã cố tình tu luyện một số võ kỹ trong sơn động Nhàn Vân.
Bộ giáp màu vàng kim bao bọc lấy cơ thể cậu một cách chặt chẽ, khiến cậu giống như một vị tướng quân nhỏ!
Bộ giáp màu vàng kim tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
Những móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Hắc sắp bắt được Tiểu Kha, một luồng khí tức hung mãnh quét qua.
Ầm!!
Một tiếng động lớn vang lên, những móng vuốt sắc nhọn vẽ ra những tia lửa rực rỡ trên bộ giáp vàng kim.
Loại sức mạnh này có thể dễ dàng xé nát một tấm thép dày mười centimet, nhưng lại không thể khiến cậu bé bị thương.
Tiểu Hắc nhanh chóng lui về phía sau, còn Tiểu Kha thì vẫn đứng bất động, nhếch môi mỉm cười, khoe ra hàm răng trắng bóng.
“Không tệ đâu Tiểu Hắc. Đòn tấn công này đã có thể sánh ngang với một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ rồi.”
Adv
Tiểu Kha mỉm cười giơ ngón tay cái lên khen ngợi con thú hung mãnh trước mặt.
Sau một đòn tấn công thất bại, Tiểu Hắc thận trọng đi vòng quanh cậu.
Tuy rằng cơ thể nó khổng lồ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn báo săn gấp mấy lần, thậm chỉ cơ thể chỉ còn dư ảnh.
Đột nhiên, Tiểu Hắc phát động công kích về phía cậu bé đang đứng ở giữa.
Choang!
Trên lưng Tiểu Kha bị vạch một tia lửa lớn, nhưng bộ giáp vàng kim lại không hề bị tổn hại chút nào, thậm chí còn không có dấu vết.
Tiểu Hắc tập trung toàn bộ sức mạnh, tung ra các đòn tấn công vào cậu hết lần này đến lần khác.
Keng, keng, keng…
Âm thanh va chạm của kim loại vang lên không dứt, mỗi lần va chạm đều sẽ tạo ra những tia lửa rực rỡ trên bộ giáp vàng.
Tiểu Kha giống như một cây thông trong tuyết, vẫn giữ bình tĩnh, vững vàng trước thế công kích mạnh mẽ.
Tiểu Hắc dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức tượng đồng nhỏ kia.
Nó lắc đầu, chậm rãi há miệng, một lực hút mạnh mẽ quét qua.
Đột nhiên, cơ thể của nó bắt đầu phồng lên nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc, nó từ một con chó con biến thành một con chó trắng khổng lồ có kích thước bằng một con hổ.
Bộ lông màu trắng rậm rạp tung bay trong gió, đôi mắt sáng ngời có thần, phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Lại thấy móng vuốt của Tiểu Hắc lúc này đã dài ra khoảng mười centimet, đuôi giống như con rắn độc đang cúi người, vô cùng uy phong.
Điều đặc biệt nhất là ở giữa trán nó có một vệt màu đen kỳ lạ.
Tiểu Kha hơi kinh ngạc, cậu thật sự không ngờ tới cảnh tượng này.
Xem ra Tiểu Hắc đột phá thành yêu thú cấp một đã có thay đổi rất nhiều.
Dù sao thì ăn nhiều Nạp Khí Đan và Nạp Nguyên Đan như vậy cũng không trở nên vô ích.
Tiểu Hắc gầm lên, giơ móng vuốt khổng lồ lao về phía cậu.
Dù cách nhau vài mét nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được khí tức sắc bén từ nanh vuốt kia.
Ý niệm của Tiểu Kha khẽ động, cơ thể lập tức được bao phủ bởi một lớp áo giáp màu vàng kim.
Đây là công pháp cấp hoàng trong nhẫn trữ vật của cậu – Kim Giáp Hộ Thể!
Lúc trước khi đột phá lên Trúc Cơ Kỳ, cậu đã cố tình tu luyện một số võ kỹ trong sơn động Nhàn Vân.
Bộ giáp màu vàng kim bao bọc lấy cơ thể cậu một cách chặt chẽ, khiến cậu giống như một vị tướng quân nhỏ!
Bộ giáp màu vàng kim tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
Những móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Hắc sắp bắt được Tiểu Kha, một luồng khí tức hung mãnh quét qua.
Ầm!!
Một tiếng động lớn vang lên, những móng vuốt sắc nhọn vẽ ra những tia lửa rực rỡ trên bộ giáp vàng kim.
Loại sức mạnh này có thể dễ dàng xé nát một tấm thép dày mười centimet, nhưng lại không thể khiến cậu bé bị thương.
Tiểu Hắc nhanh chóng lui về phía sau, còn Tiểu Kha thì vẫn đứng bất động, nhếch môi mỉm cười, khoe ra hàm răng trắng bóng.
“Không tệ đâu Tiểu Hắc. Đòn tấn công này đã có thể sánh ngang với một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ rồi.”
Adv
Tiểu Kha mỉm cười giơ ngón tay cái lên khen ngợi con thú hung mãnh trước mặt.
Sau một đòn tấn công thất bại, Tiểu Hắc thận trọng đi vòng quanh cậu.
Tuy rằng cơ thể nó khổng lồ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn báo săn gấp mấy lần, thậm chỉ cơ thể chỉ còn dư ảnh.
Đột nhiên, Tiểu Hắc phát động công kích về phía cậu bé đang đứng ở giữa.
Choang!
Trên lưng Tiểu Kha bị vạch một tia lửa lớn, nhưng bộ giáp vàng kim lại không hề bị tổn hại chút nào, thậm chí còn không có dấu vết.
Tiểu Hắc tập trung toàn bộ sức mạnh, tung ra các đòn tấn công vào cậu hết lần này đến lần khác.
Keng, keng, keng…
Âm thanh va chạm của kim loại vang lên không dứt, mỗi lần va chạm đều sẽ tạo ra những tia lửa rực rỡ trên bộ giáp vàng.
Tiểu Kha giống như một cây thông trong tuyết, vẫn giữ bình tĩnh, vững vàng trước thế công kích mạnh mẽ.
Tiểu Hắc dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức tượng đồng nhỏ kia.
Nó lắc đầu, chậm rãi há miệng, một lực hút mạnh mẽ quét qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.