Chương 169: Em nói với em trai
Hạ Diệp
16/03/2024
“Em bảy, có chuyện gì sao?”
“Chị tư, em trai đạt điểm tuyệt đối ba kỳ thi, đang đòi nhảy lên lớp sáu.”
“Cái gì? Em trai đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi?”
“Ừm, làm sao bây giờ?”
Lúc này, Vương Văn Nhã đang ngồi trong văn phòng ở nước M tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô ấy đã nhờ người đổi bài thi lại, không ngờ em trai vẫn có thể đạt điểm tuyệt đối!
Nếu như không cho phép em trai nhảy lớp, nhất định cậu bé sẽ giận dỗi với cô ấy.
Nhưng mà em trai còn nhỏ như vậy, liệu có thể thích ứng được với cường độ học tập cao của lớp sáu hay không?
Vương Văn Nhã phục hồi tinh thần, nói với em bảy.
“Em nói với em trai, đợi đến học kỳ sau rồi nhảy lớp.”
“Chờ chị về nhà rồi bàn bạc sau.”
Vương Tư Kỳ âm thầm gật đầu rồi cúp điện thoại.
Vừa rồi cô ấy cũng đã nhận ra, độ khó của bài thi này đã vượt qua trình độ lớp một.
Em trai của cô ấy quả thật có hơi khác biệt!
Cô ấy quay trở lại bàn ăn, nhẹ nhàng nói với em trai, chị tư cho phép cậu bé nhảy lớp.
“Oh yeah!”
Tiểu Kha hưng phấn nhảy lên khỏi ghế, vui vẻ ôm lấy đùi chị bảy.
Vương Tư Kỳ thay đổi chủ đề, nói với em trai.
“Nhưng mà, phải chờ chị tư quay trở về rồi mới bàn bạc tiếp.”
Tiểu Kha chớp chớp mắt, gật đầu nói được.
Những người khác cũng không có ý định ngăn cản.
Dù sao thì đối với họ việc có nhảy lớp hay không, có thể học giỏi hay không đều không sao cả.
Nhà họ Vương có thủ đoạn, cũng có thực lực.
Cho dù Tiểu Kha muốn ăn không ngồi rồi cũng không sao, các chị gái có đủ thực lực để cậu ăn không ngồi rồi.
Ăn sáng xong, Tiểu Kha vui vẻ chạy vào phòng lấy hộp quà.
Vương Tư Kỳ hơi kinh ngạc, những người khác cũng nhìn nhau, không biết Tiểu Kha muốn làm gì.
Cậu đặt hộp quà lên bàn, vừa giải thích vừa mở hộp ra.
“Đây là ngọc bội mà con và chị bảy đã chuẩn bị. Hôm qua con đã đưa phần của chị tư cho chị ấy rồi.”
Chiếc hộp được mở ra, bảy miếng ngọc bội lặng lẽ nằm bên trong hộp.
Vương Nhạc Hạo không nhịn được cầm lên quan sát, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
“Đây không phải là ngọc Đế Vương Lam Quang sao? Tại sao lại có nhiều mảnh ngọc bội như vậy?”
Vương Tư Kỳ kiên nhẫn giải thích với gia đình.
Lúc nói đến chuyện Tiểu Kha đổ thạch lấy được ngọc cực phẩm, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tiểu Kha may mắn như vậy sao?
Trần Tuệ âu yếm ôm lấy con trai, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cậu.
“Đây là quà của Tiểu Kha tặng cho mọi người sao?”
“Chị tư, em trai đạt điểm tuyệt đối ba kỳ thi, đang đòi nhảy lên lớp sáu.”
“Cái gì? Em trai đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi?”
“Ừm, làm sao bây giờ?”
Lúc này, Vương Văn Nhã đang ngồi trong văn phòng ở nước M tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô ấy đã nhờ người đổi bài thi lại, không ngờ em trai vẫn có thể đạt điểm tuyệt đối!
Nếu như không cho phép em trai nhảy lớp, nhất định cậu bé sẽ giận dỗi với cô ấy.
Nhưng mà em trai còn nhỏ như vậy, liệu có thể thích ứng được với cường độ học tập cao của lớp sáu hay không?
Vương Văn Nhã phục hồi tinh thần, nói với em bảy.
“Em nói với em trai, đợi đến học kỳ sau rồi nhảy lớp.”
“Chờ chị về nhà rồi bàn bạc sau.”
Vương Tư Kỳ âm thầm gật đầu rồi cúp điện thoại.
Vừa rồi cô ấy cũng đã nhận ra, độ khó của bài thi này đã vượt qua trình độ lớp một.
Em trai của cô ấy quả thật có hơi khác biệt!
Cô ấy quay trở lại bàn ăn, nhẹ nhàng nói với em trai, chị tư cho phép cậu bé nhảy lớp.
“Oh yeah!”
Tiểu Kha hưng phấn nhảy lên khỏi ghế, vui vẻ ôm lấy đùi chị bảy.
Vương Tư Kỳ thay đổi chủ đề, nói với em trai.
“Nhưng mà, phải chờ chị tư quay trở về rồi mới bàn bạc tiếp.”
Tiểu Kha chớp chớp mắt, gật đầu nói được.
Những người khác cũng không có ý định ngăn cản.
Dù sao thì đối với họ việc có nhảy lớp hay không, có thể học giỏi hay không đều không sao cả.
Nhà họ Vương có thủ đoạn, cũng có thực lực.
Cho dù Tiểu Kha muốn ăn không ngồi rồi cũng không sao, các chị gái có đủ thực lực để cậu ăn không ngồi rồi.
Ăn sáng xong, Tiểu Kha vui vẻ chạy vào phòng lấy hộp quà.
Vương Tư Kỳ hơi kinh ngạc, những người khác cũng nhìn nhau, không biết Tiểu Kha muốn làm gì.
Cậu đặt hộp quà lên bàn, vừa giải thích vừa mở hộp ra.
“Đây là ngọc bội mà con và chị bảy đã chuẩn bị. Hôm qua con đã đưa phần của chị tư cho chị ấy rồi.”
Chiếc hộp được mở ra, bảy miếng ngọc bội lặng lẽ nằm bên trong hộp.
Vương Nhạc Hạo không nhịn được cầm lên quan sát, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
“Đây không phải là ngọc Đế Vương Lam Quang sao? Tại sao lại có nhiều mảnh ngọc bội như vậy?”
Vương Tư Kỳ kiên nhẫn giải thích với gia đình.
Lúc nói đến chuyện Tiểu Kha đổ thạch lấy được ngọc cực phẩm, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tiểu Kha may mắn như vậy sao?
Trần Tuệ âu yếm ôm lấy con trai, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cậu.
“Đây là quà của Tiểu Kha tặng cho mọi người sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.