Chương 76: Lão Vương này
Hạ Diệp
28/02/2024
Trang viên nhà họ Vương.
Khi Tiểu Kha trở về nhà, cậu nhận thấy bầu không khí gia đình hơi kỳ lạ.
Vừa bước vào sảnh lớn của biệt thự, đã có một nhóm người nhìn về phía cậu.
Trong đó có cả hai chị gái và vài chú có khí thế mạnh mẽ.
Chú Cố Bưu cũng có mặt ở đó, chỉ có điều mọi người đều có vẻ mặt không vui.
Ngồi ở vị trí cao nhất là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài 50 tuổi, lúc này đang nghiêm mặt.
Vương Văn Nhã nhìn thấy em trai về nhà, khuôn mặt lạnh nhạt trở nên dịu đi.
Lúc này mọi người đang thảo luận, nên cô ấy đã ra hiệu cho dì Lam đưa cậu chủ nhỏ về phòng.
Khi Tiểu Kha quay về tầng hai, cậu lập tức thi triển thần thức tản ra về phía mọi người ở tầng dưới.
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao có sắc mặt tái mét, giận dữ đấm tay vào ghế nói:
"Lão Vương này, đã cao tuổi thế rồi mà còn muốn đi tuyến đầu chiến đấu, xương cốt đã rã rời rồi mà vẫn dám xông vào trận mạc chém giết!"
Vương Tư Kỳ lo lắng hỏi:
"Chú Trịnh Lôi, hiện tại tình trạng của cha bọn cháu thế nào rồi?"
Bàn tay của Trịnh Lôi nổi gân xanh, hạ giọng đáp:
"Mấy ngày gần đây biên giới phía Bắc gặp phải loạn lạc, nước M xúi giục các nước nhỏ xung quanh liên tục quấy rối biên giới."
"Hôm qua xảy ra trận chiến lớn, cha các cháu xông lên đầu sóng ngọn gió, 200 ngàn quân trấn thủ miền Bắc đã trực tiếp xung trận và đè bẹp đối phương, không ngờ đêm qua lại bị võ giả hành thích!"
"Lão Vương bị trúng đao, vì cơ sở y tế miền Bắc chỉ có thể cầm máu, nên hôm nay phải chuyển gấp đến thủ đô để được điều trị."
Vương Văn Nhã đỏ mắt, phẫn nộ trước lòng muông dạ thú của nước M, thế mà còn phái võ giả ra tay.
Phải biết rằng các quốc gia nghiêm cấm võ giả và vũ khí hạt nhân xuất hiện trên chiến trường!
Vương Tư Kỳ hỏi thêm tình hình của mẹ.
Trịnh Lôi thở dài nặng nề, vẻ mặt sa sầm:
"Mẹ Vương nghe tin cha cháu bị thương nặng liền ngất đi vì quá đau lòng, muốn theo ông ấy đến thủ đô."
Cố Bưu nghiến răng ken két, tất cả những người này đều từng có mối liên hệ anh em với Vương Nhạc Hạo.
Tin này khiến họ vừa tức giận lại vừa hối hận vì đã không theo đại ca ra trận.
Trịnh Lôi nói thêm, lần này ông ấy đến không chỉ để thông báo chuyện này, mà còn để đề nghị các anh em cùng thay Vương Nhạc Hạo canh giữ biên cảnh phía Bắc.
Quốc chủ vẫn chưa chịu ra lệnh, song quân đội không thể không có tướng lĩnh.
Vì vậy ông ấy đã quyết định sẽ đến gặp mặt Quốc chủ, xin phái mình đến trấn thủ biên cảnh phía Bắc.
Tất cả đều hiểu rõ Quốc chủ đang có sức khỏe không tốt, còn các vị Thái tử đang tích lũy sức mạnh chuẩn bị tranh giành ngôi vị Quốc chủ.
Chuyện xảy ra ở biên cảnh phía Bắc khiến triều đình phân tâm mệt mỏi.
...
Trong phòng trên tầng hai, Tiểu Kha thu hồi thần thức.
Khuôn mặt trắng hồng trẻ thơ hiện lên một tầng màu đỏ sậm, những tên võ giả đáng ghét kia, dám làm tổn thương cha mình.
Cậu muốn chạy đến biên cảnh để trả thù cho cha, nhưng đáng tiếc dù có ngự kiếm bay đi cũng phải mất vài ngày mới tới nơi.
Khi Tiểu Kha trở về nhà, cậu nhận thấy bầu không khí gia đình hơi kỳ lạ.
Vừa bước vào sảnh lớn của biệt thự, đã có một nhóm người nhìn về phía cậu.
Trong đó có cả hai chị gái và vài chú có khí thế mạnh mẽ.
Chú Cố Bưu cũng có mặt ở đó, chỉ có điều mọi người đều có vẻ mặt không vui.
Ngồi ở vị trí cao nhất là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài 50 tuổi, lúc này đang nghiêm mặt.
Vương Văn Nhã nhìn thấy em trai về nhà, khuôn mặt lạnh nhạt trở nên dịu đi.
Lúc này mọi người đang thảo luận, nên cô ấy đã ra hiệu cho dì Lam đưa cậu chủ nhỏ về phòng.
Khi Tiểu Kha quay về tầng hai, cậu lập tức thi triển thần thức tản ra về phía mọi người ở tầng dưới.
Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao có sắc mặt tái mét, giận dữ đấm tay vào ghế nói:
"Lão Vương này, đã cao tuổi thế rồi mà còn muốn đi tuyến đầu chiến đấu, xương cốt đã rã rời rồi mà vẫn dám xông vào trận mạc chém giết!"
Vương Tư Kỳ lo lắng hỏi:
"Chú Trịnh Lôi, hiện tại tình trạng của cha bọn cháu thế nào rồi?"
Bàn tay của Trịnh Lôi nổi gân xanh, hạ giọng đáp:
"Mấy ngày gần đây biên giới phía Bắc gặp phải loạn lạc, nước M xúi giục các nước nhỏ xung quanh liên tục quấy rối biên giới."
"Hôm qua xảy ra trận chiến lớn, cha các cháu xông lên đầu sóng ngọn gió, 200 ngàn quân trấn thủ miền Bắc đã trực tiếp xung trận và đè bẹp đối phương, không ngờ đêm qua lại bị võ giả hành thích!"
"Lão Vương bị trúng đao, vì cơ sở y tế miền Bắc chỉ có thể cầm máu, nên hôm nay phải chuyển gấp đến thủ đô để được điều trị."
Vương Văn Nhã đỏ mắt, phẫn nộ trước lòng muông dạ thú của nước M, thế mà còn phái võ giả ra tay.
Phải biết rằng các quốc gia nghiêm cấm võ giả và vũ khí hạt nhân xuất hiện trên chiến trường!
Vương Tư Kỳ hỏi thêm tình hình của mẹ.
Trịnh Lôi thở dài nặng nề, vẻ mặt sa sầm:
"Mẹ Vương nghe tin cha cháu bị thương nặng liền ngất đi vì quá đau lòng, muốn theo ông ấy đến thủ đô."
Cố Bưu nghiến răng ken két, tất cả những người này đều từng có mối liên hệ anh em với Vương Nhạc Hạo.
Tin này khiến họ vừa tức giận lại vừa hối hận vì đã không theo đại ca ra trận.
Trịnh Lôi nói thêm, lần này ông ấy đến không chỉ để thông báo chuyện này, mà còn để đề nghị các anh em cùng thay Vương Nhạc Hạo canh giữ biên cảnh phía Bắc.
Quốc chủ vẫn chưa chịu ra lệnh, song quân đội không thể không có tướng lĩnh.
Vì vậy ông ấy đã quyết định sẽ đến gặp mặt Quốc chủ, xin phái mình đến trấn thủ biên cảnh phía Bắc.
Tất cả đều hiểu rõ Quốc chủ đang có sức khỏe không tốt, còn các vị Thái tử đang tích lũy sức mạnh chuẩn bị tranh giành ngôi vị Quốc chủ.
Chuyện xảy ra ở biên cảnh phía Bắc khiến triều đình phân tâm mệt mỏi.
...
Trong phòng trên tầng hai, Tiểu Kha thu hồi thần thức.
Khuôn mặt trắng hồng trẻ thơ hiện lên một tầng màu đỏ sậm, những tên võ giả đáng ghét kia, dám làm tổn thương cha mình.
Cậu muốn chạy đến biên cảnh để trả thù cho cha, nhưng đáng tiếc dù có ngự kiếm bay đi cũng phải mất vài ngày mới tới nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.